Edit + Beta: Vịt
Hà Quyền đánh chết cũng sẽ không chịu thừa nhận mình bị Ferrari mua chuộc, lại nói cậu cũng không dám muốn, đồ của Trịnh gia bát tự không hợp với cậu.
Trịnh Chí Kiệt ngồi trong phòng làm việc chuyên vụ không đi, rất có một bộ tinh thần không gặp được Hòa Vũ thì cắm rễ ở đây. Trịnh Chí Khanh không có cách với anh trai anh, đành phải thương lượng với Hà Quyền như thế nào mới có thể tránh cho lúc Hòa Vũ nhìn thấy Trịnh Chí Kiệt tâm tình quá mức kích động. Hà Quyền một chút cũng không muốn chen vào chuyện của Trịnh gia, nhưng tình huống thực tế là, Hòa Vũ quả thật cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc, cho dù không cần chăm sóc, ủng hộ trên tinh thần cũng rất cần thiết.
Nhưng Trịnh Chí Kiệt hiện tại lại là gánh nặng tinh thần của Hòa Vũ.
Hai người ở hành lang bên ngoài phòng làm việc nói thầm, viện trưởng từ trong phòng làm việc ra ngoài nhìn thấy bọn họ, hỏi: "Sao vẫn chưa tan làm?"
"Tôi ca đêm." Hà Quyền cười híp mắt nhìn viện trưởng, "Viện trưởng, tôi nghe nói viện ta một năm kiếm 700 triệu, tăng chút tiền lương đi mà."
"Hả?" Cằm viện trưởng suýt nữa nện lên bàn chân, "Tên khốn khiếp nào nói với cậu viện ta một năm kiếm nhiều tiền như vậy?"
"Anh trai của chuyên vụ Trịnh." Hà Quyền lé mắt về phía Trịnh Chí Khanh.
Viện trưởng chạy là thượng sách, vừa đi vừa nghĩ có thể thu hồi 3 chữ "Tên khốn khiếp" kia hay không. Ngoắc ngoắc tay với bóng lưng viện trưởng, Hà Quyền xoay mặt nói với Trịnh Chí Khanh: "Nếu không như vậy, Trịnh Đại Bạch, anh trước khuyên anh trai anh về, tôi hôm nay ca đêm, buổi tối lúc kiểm tra phòng tán gẫu với Hòa Vũ chút rồi lại nói?"
"Anh ấy chắc chắn sẽ không đi." Trịnh Chí Khanh lắc đầu.
"Vậy làm sao? Anh tới hậu cần cầm tới cho anh ta một cái túi ngủ?" Hà Quyền "Xí" một tiếng, "Cho rằng có nhóc thối là có thể quên hết ân oán trước kia? Hồi đó lúc ly hôn với người ta sao không nghĩ tới có thể có hôm nay."
Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ khó xử nói: "Là anh Vũ nhắc tới ly hôn trước, anh trai tôi ban đầu sống chết không đồng ý."
"Rốt cuộc vì sao muốn ly hôn?" Trong đôi mắt to của Hà Quyền tràn đầy tò mò.
"Phiên bản tôi nghe là như vầy." Trịnh Chí Khanh nhớ lại một phen, "Anh Vũ nói anh ấy từ lúc kết hôn chưa từng ở nhà trải qua giao thừa với cha mẹ, năm ấy muốn đón cha mẹ anh ấy cùng trải qua với cha mẹ tôi, anh tôi có ý tứ là cha mẹ anh Vũ không quen với thân thích nhà chúng tôi, tới bất tiện, liền nói ăn tất niên xong cùng anh Vũ về nhà, qua 12h lại quay lại."
Lông mày Hà Quyền cao thấp đan xen: "Anh trai anh quá không tôn trọng người!"
"Anh Vũ cũng cảm thấy như vậy, cho nên ngày đó giao thừa sáng sớm đã ra ngoài không thấy quay về, anh tôi gọi điện thoại một ngày tìm anh ấy, gần ăn tối mới gọi được, đâu biết anh Vũ đã cùng cha mẹ đến Thái Lan...... Anh tôi người đó em biết đấy, một khi người hoặc chuyện không ở trong phạm vi khống chế của mình liền nổi giận, sau đó anh ấy làm một chuyện phá hoại."
"Không phải tới Thái Lan ngăn anh Vũ?"
"Bết bát hơn. Anh ấy tìm quan hệ thông báo với đại sứ quán trú ở Thái, nói anh Vũ mang theo cơ mật công ty xuất cảnh, yêu cầu bên kia chế trụ người."
"** má, anh trai anh quá khốn!"
Giọng nói của Hà Quyền có chút lớn, quanh quẩn trên hành lang trống rỗng. Trịnh Chí Kiệt ở trong phòng nghe rõ ràng, có việc cầu người lại không dễ phát tác, bèn ở trong lòng tháo dỡ một bánh Ferrari.
Trịnh Chí Khanh nhún vai. "Cho nên, anh Vũ sau khi trở về nói gì cũng phải ly hôn với anh ấy, lúc đó tôi ở Mỹ, cụ thể bên trong lại phát sinh chuyện gì cũng không rõ lắm, dù sao cuối cùng cũng ly."
"Vậy còn làm ra đứa nhỏ? Hòa Vũ sao không triệt để đoạn tuyệt sạch sẽ với thằng anh khốn của anh?" Mặt Hà Quyền cau lại.
Ferrari lại thiếu một bánh xe.
"Tôi nghe ý tứ anh Vũ là, tình cảm còn đó, nhưng không thể sống với nhau." Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ thở dài, "Ngoại trừ thỉnh thoảng làm chuyện phá hoại, anh tôi bình thường đối với anh Vũ thật sự không thể xoi mói. Trước khi chưa kết hôn, chiều mỗi ngày 4h nhất định có một bó hoa hồng đưa tới phòng làm việc của anh Vũ, sau khi kết hôn anh Vũ từ chức về nhà, hoa hồng ngày ngày tặng tới nhà. Không cần biết có bao bận rộn, chỉ cần anh Vũ muốn đi ra ngoài du lịch anh ấy khẳng định đi cùng. Cũng không làm công chứng tài sản trước khi kết hôn, lúc ly hôn cổ phần nhà máy thuốc trong tay anh ấy, tất cả tài sản danh nghĩa trực tiếp chia một nửa cho anh Vũ, cổ phiếu và tài sản danh nghĩa của anh Vũ anh ấy một phân tiền cũng không cần. Là tôi khởi thảo đơn ly hôn cho anh ấy, vừa nhìn số tiền chia tôi lúc ấy ngốc luôn."
"Ha, có thể quay phim hào môn máu chó 8h." Hà Quyền trợn trợn mắt, "Trịnh Đại Bạch, anh nói hai ta lúc ấy nếu không phải chia tay mà là ly hôn, anh có thể cũng không suy tính trực tiếp chia cho tôi một nửa gia sản hay không?"
Trịnh Chí Khanh cười cười nói: "Tôi lúc đó danh nghĩa một xu cũng không có, gia huấn nhà chúng tôi là, có bản lĩnh dựa vào tự mình kiếm, không bản lĩnh mới ăn ông đây."
"Ừm, vẫn may chia rồi, nếu không tìm một tên nghèo rớt mồng tơi tôi còn phải mất tiền."
"Tôi hiện tại có tiền rồi."
"Ông đây không hiếm lạ."
Cửa lớn phòng làm việc từ bên trong vặn mở, Trịnh Chí Kiệt hướng 2 người trầm mặt hỏi: "Các cậu muốn để tôi chờ bao lâu nữa mới có thể gặp Hòa Vũ? Có rảnh ở đây tán gẫu bát quái tại sao không nhanh chóng đi làm việc?"
"Gấp cái gì mà gấp, đây là địa bàn của ông đây, anh cũng không phải lãnh đạo của tôi, dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi? Lại nói, Hòa Vũ là bệnh nặng độ nguy cao, tôi không phải hiểu rõ tình huống rồi mới đi nói với anh ấy? Thật sự xảy ra chuyện, khóc chính là anh!"
Hà Quyền ưỡn ngực tới giống như gà trống gáy, chọc Trịnh Chí Kiệt tới hận không thể đưa cậu một đống linh kiện Ferrari để cậu tự ghép thành xe.
Đi ngang qua khu hộ sĩ, Tần Phong nhìn thấy Tiền Việt cầm lấy bình phun nhỏ "Phịt phịt" phun lên một bó hoa hồng hết sức xinh đẹp, ghét tới chua loét hỏi: "Ai tặng cho em?"
"Người nhà mang đến, tôi thấy rất đẹp, ném đi đáng tiếc." Tiền Việt liếc hắn một cái, "Cho dù là tặng cho tôi, cũng không liên quan đến anh."
Tần Phong đưa tay rút cành hoa hồng khẽ ngửi, cười nói: "Em biết tôi thích em, tại sao luôn cái thái độ cự người ngoài ngàn dặm này?"
"Anh không phải thích tôi, anh chỉ là muốn lên giường với tôi mà thôi." Tiền Việt nhét bình phun nhỏ vào phía dưới bàn hộ sĩ, sau đó đẩy xuống cánh tay khoác lên bàn của Tần Phong, "Lúc nào lừa tới tay lúc đó mới cam tâm."
Tần Phong khẽ nhíu mày: "Tôi ở trong mắt em chính là loại người này?"
"Không chỉ tôi, anh ở trong mắt mọi người ở đây đều là loại người này." Tiền Việt vén tấm chắn bên cạnh bàn ra, nhưng Tần Phong lại chặn ở đó, "Nhường chút, lập tức tan làm, tôi phải đi kiểm tra phòng."
Hơi nhường người ra, Tần Phong lúc Tiền Việt sát qua người mình mà qua đột nhiên túm lấy cánh tay đối phương, thấp giọng nói: "Tiền Việt, cho tôi cơ hộ, tôi đảm bảo sẽ không khiến em thất vọng."
Lắc lắc đầu, Tiền Việt hất tay Tần Phong từ trên cánh tay ra: "Xin lỗi, anh ở chỗ tôi không có độ tin tưởng gì đáng nói."
Tần Phong đưa mắt nhìn Tiền Việt biến mất ở khúc rẽ hành lang, yên lặng thở dài. Đột nhiên sau lưng bị vỗ mạnh một cái, trái tim suýt nữa từ trong miệng nhảy ra. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tang Đình Đình khơi lông mày xinh xắn nghiền ngẫm mà cười với mình.
"Tần đại soái ca, lại ở chỗ y tá trưởng của chúng tôi chịu thua?"
"Y tá trưởng của các cô quá khó theo đuổi." Tần Phong vuốt ngực, "Tôi nói nè bà cô, cô lần sau nhẹ chút được không, thân thể nhỏ này của tôi không chịu nổi lực tay kia của cô."
Tang Đình Đình bĩu môi: "Toi công cao hơn mét 8, không có tiền đồ. Này, nói nghiêm túc, anh đừng hành hạ nữa, trong lòng y tá trưởng của chúng tôi có người."
"Ai?" Tần Phong lập tức trợn mắt.
"Không nói với anh." Tang Đình Đình hất cằm lên, "Một chút máu không ra, còn muốn hỏi thăm tin tức?"
"Được, bà cô, ngài quyết định, đợi lát tan làm đi đâu?"
"Khà khà, Hải Để Lao nhé, Tiểu Quyên đặt xong vị trí rồi, còn có mấy cô nương khu bệnh, chỉ thiếu một người tính tiền."
"Được, vậy ta ở Hải Để Lao gặp." Tần Phong xoay người đi về phía phòng thay đồ.
Tang Đình Đình ở phía sau hắn hô: "Chồng tôi và Tang Đào cũng đi á!"
"Cô gọi toàn bộ viện mình không trực ban hôm nay đi cũng được!"
Thật phung phí, Tang Đình Đình bĩu bĩu miệng nhỏ.
Người anh em này ngày ngày cưỡi một cái xe đạp đi làm, mỗi ngày vác xe đạp leo đến lầu 6 khóa trong hành lang, mọi người đều cười hắn sợ mất như vậy không bằng đi một chiếc xe dùng chung. Tang Đình Đình tán gẫu với hôn phu nhắc tới chuyện này, đối phương liền bảo cô chụp ảnh chiếc xe lại. Nhìn tấm ảnh, vị hôn phu nói với cô nhãn hiện xe này là MARMOT, giá phải mười mấy vạn một chiếc, chỉ cái ghế xe đã hơn 3 ngàn. Tất cả linh kiện bao gồm khung xe sơn phun toàn bộ nhập khẩu, hỏng hóc còn phải tìm chuyên gia sửa, chẳng trách Tần Phong mỗi ngày vác lên vác xuống.
Cam lòng tốn mười mấy vạn mua xe đạp điều kiện trong nhà tám phần sẽ không kém, Tần Phong người cũng đẹp trai, Tang Đình Đình còn động tâm tư tác hợp Tang Đào và Tần Phong. Nhưng Tần Phong hoa danh lan xa, túm ai trêu ghẹo người đó, vừa nghĩ tới tính cách hướng nội kia của Tang Đào, cô lại cảm thấy đây là đưa dê vào miệng cọp.
Vị hôn phu nói giỡn, liên quan đến chung thân đại sự của Tang Đào, cô liền tiến vào trạng thái mẹ vợ sớm hơn 20 năm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cửa thang máy vừa mở, Hà Quyền bước chân muốn ra ngoài, không nghĩ tới trực tiếp bị một bang hộ sĩ khu bệnh chặn lại. Chen ra thang máy, cậu đè lại cửa thang máy, giơ cằm lên với các cô nương: "Sao thế hả, giống như lửa cháy đến nơi vậy."
Tang Đình Đình nói: "Buổi tối Tần Phong mời khách, Hải Để Lao, chủ nhiệm, anh đi không?"
"Nè, các cô cứ thừa dịp tôi ca đêm sa đọa!" Hà Quyền ra vẻ bất mãn, "Không đi không đi, Hải Để Lao có gì ngon, xông mùi lẩu đầy người."
"Mùi nước tiêu độc dễ ngửi hả?" Tang Đình Đình dẩu môi.
"Được được, đi nhanh lên, uống ít thôi, ngày mai ai đi làm không tinh thần tôi cho người đó tới phòng thay thuốc đợi."
Hà Quyền buông tay ra, nhìn cửa thang máy ở trước mặt chậm rãi đóng lại. Quay người lại, cậu phát hiện Tiền Việt đã thay xong quần áo đeo túi đứng đó, bèn hỏi: "Cậu không đi cùng bọn họ?"
"Không được, buổi tối tôi còn có lớp."
"Cậu năm nay thi chức danh không qua?"
"Trình độ học vấn không đủ, khoa chính quy phải 7 năm, cho dù đã cầm được hộ sĩ chủ quản tuổi nghề cũng phải 5 năm, tôi còn thiếu mấy tháng."
Hà Quyền tiếc mà lắc lắc đầu: "Cậu trình độ nghiệp vụ cao, đáng tiếc bị khuôn sáo trói buộc."
"Từ từ đi, tôi cũng không vội." Nốt ruồi khóe mắt Tiền Việt hơi giương lên, "Tôi vừa tới phòng bệnh của Hòa Vũ xem qua, huyết áp hơi cao chút, 140, bất quá dựa theo tuổi anh ta mà nói, cũng coi như bình thường."
"Vậy cũng phải chăm để ý, trạng thái kia, ngơi mắt cái cũng có thể tạo thành hậu quả không thể cứu vãn."
"Đã dặn dò ca đêm rồi, hai tiếng ghi chép số liệu một lần."
"Một tiếng, cậu khỏi cần quản, đợt lát tôi đi dặn dò."
Vừa lúc thang máy tới, Tiền Việt gật đầu với cậu: "Ngày mai gặp, chủ nhiệm Hà."
"Ngày mai gặp."
Cảnh Tiêu từ trong thang máy đi ra, vừa thấy Tiền Việt muốn tiến vào nhanh chóng giơ tay lên chặn lại cửa thang máy. Tiền Việt vội vàng nhìn hắn một cái, nói tiếng "Cám ơn" cúi đầu vội vàng vào thang máy. Chờ cửa thang máy đóng lại, Cảnh Tiêu hỏi Hà Quyền: "Chủ nhiệm, y tá trưởng Tiền có phải có ý kiến gì với tôi hay không? Chưa bao giờ nhìn thẳng tôi."
Hà Quyền nghiêng đầu trợn mắt trắng - Cậu ta ngượng chứ sao.
Cảnh Tiêu hồi vừa vào viện dẫn tới oanh động không nhỏ. Cha hắn là quan to hệ thống vệ sinh thành phố, bản thân lại là điển hình của "Trong nhà có bối cảnh còn cố gắng" - du học sinh về, trên tiến sĩ, bác sĩ phó chủ nhiệm, tuổi còn trẻ đã có thể tự mình làm việc quan trọng. Ngay cả người xoi mói như Hà Quyền cũng chịu giao phòng khám bệnh cho hắn trông giùm, cũng không trách y tá trưởng Tiền luôn luôn không gợn sóng sẽ hiếm thấy lộ ra tâm tư.
Tiền Việt thích Cảnh Tiêu là Hà Quyền nhìn ra, cậu cũng biết Tiền Việt chậm chạp không chịu đâm thủng lớp giấy bảo vệ kia là vì - Cảnh Tiêu thích nữ, dù sao quan niệm chủ yếu của xã hội vẫn là "Nam nữ phối hợp làm việc không mệt". Ngoài ra bởi vì vấn đề kết cấu sinh lý, cho nên nam giới có gen ẩn X cũng không phải có thể sinh con, hoặc là nói không dễ mang thai như vậy. Cho nên tuyệt đại đa số cha mẹ vẫn có khuynh hướng để con trai cưới vợ chân chính hơn, miễn cho tương lai không có con còn phải cứ chạy tới bệnh viện.
Mặc dù như thế, nhưng Hà Quyền vẫn khích lệ Tiền Việt nói lời trong lòng ra ngoài, thành và không thành luôn tốt hơn giữ kín. Nhưng Tiền Việt chính là loại người, thà yên lặng thích, cũng không nguyện đâm rách lớp bảo vệ sau đó không đến được với nhau còn khiến nhau lúng túng. Hà Quyền đối với cái này tỏ vẻ không hiểu, không thành người yêu còn không thở được sao?
Đến lúc Trịnh Chí Khanh xuất hiện, Hà Quyền mới coi như chân chính hiểu suy nghĩ của Tiền Việt - Rất lúng túng, nhưng không tới mức thở cũng lao lực.
Hà Quyền đánh chết cũng sẽ không chịu thừa nhận mình bị Ferrari mua chuộc, lại nói cậu cũng không dám muốn, đồ của Trịnh gia bát tự không hợp với cậu.
Trịnh Chí Kiệt ngồi trong phòng làm việc chuyên vụ không đi, rất có một bộ tinh thần không gặp được Hòa Vũ thì cắm rễ ở đây. Trịnh Chí Khanh không có cách với anh trai anh, đành phải thương lượng với Hà Quyền như thế nào mới có thể tránh cho lúc Hòa Vũ nhìn thấy Trịnh Chí Kiệt tâm tình quá mức kích động. Hà Quyền một chút cũng không muốn chen vào chuyện của Trịnh gia, nhưng tình huống thực tế là, Hòa Vũ quả thật cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc, cho dù không cần chăm sóc, ủng hộ trên tinh thần cũng rất cần thiết.
Nhưng Trịnh Chí Kiệt hiện tại lại là gánh nặng tinh thần của Hòa Vũ.
Hai người ở hành lang bên ngoài phòng làm việc nói thầm, viện trưởng từ trong phòng làm việc ra ngoài nhìn thấy bọn họ, hỏi: "Sao vẫn chưa tan làm?"
"Tôi ca đêm." Hà Quyền cười híp mắt nhìn viện trưởng, "Viện trưởng, tôi nghe nói viện ta một năm kiếm 700 triệu, tăng chút tiền lương đi mà."
"Hả?" Cằm viện trưởng suýt nữa nện lên bàn chân, "Tên khốn khiếp nào nói với cậu viện ta một năm kiếm nhiều tiền như vậy?"
"Anh trai của chuyên vụ Trịnh." Hà Quyền lé mắt về phía Trịnh Chí Khanh.
Viện trưởng chạy là thượng sách, vừa đi vừa nghĩ có thể thu hồi 3 chữ "Tên khốn khiếp" kia hay không. Ngoắc ngoắc tay với bóng lưng viện trưởng, Hà Quyền xoay mặt nói với Trịnh Chí Khanh: "Nếu không như vậy, Trịnh Đại Bạch, anh trước khuyên anh trai anh về, tôi hôm nay ca đêm, buổi tối lúc kiểm tra phòng tán gẫu với Hòa Vũ chút rồi lại nói?"
"Anh ấy chắc chắn sẽ không đi." Trịnh Chí Khanh lắc đầu.
"Vậy làm sao? Anh tới hậu cần cầm tới cho anh ta một cái túi ngủ?" Hà Quyền "Xí" một tiếng, "Cho rằng có nhóc thối là có thể quên hết ân oán trước kia? Hồi đó lúc ly hôn với người ta sao không nghĩ tới có thể có hôm nay."
Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ khó xử nói: "Là anh Vũ nhắc tới ly hôn trước, anh trai tôi ban đầu sống chết không đồng ý."
"Rốt cuộc vì sao muốn ly hôn?" Trong đôi mắt to của Hà Quyền tràn đầy tò mò.
"Phiên bản tôi nghe là như vầy." Trịnh Chí Khanh nhớ lại một phen, "Anh Vũ nói anh ấy từ lúc kết hôn chưa từng ở nhà trải qua giao thừa với cha mẹ, năm ấy muốn đón cha mẹ anh ấy cùng trải qua với cha mẹ tôi, anh tôi có ý tứ là cha mẹ anh Vũ không quen với thân thích nhà chúng tôi, tới bất tiện, liền nói ăn tất niên xong cùng anh Vũ về nhà, qua 12h lại quay lại."
Lông mày Hà Quyền cao thấp đan xen: "Anh trai anh quá không tôn trọng người!"
"Anh Vũ cũng cảm thấy như vậy, cho nên ngày đó giao thừa sáng sớm đã ra ngoài không thấy quay về, anh tôi gọi điện thoại một ngày tìm anh ấy, gần ăn tối mới gọi được, đâu biết anh Vũ đã cùng cha mẹ đến Thái Lan...... Anh tôi người đó em biết đấy, một khi người hoặc chuyện không ở trong phạm vi khống chế của mình liền nổi giận, sau đó anh ấy làm một chuyện phá hoại."
"Không phải tới Thái Lan ngăn anh Vũ?"
"Bết bát hơn. Anh ấy tìm quan hệ thông báo với đại sứ quán trú ở Thái, nói anh Vũ mang theo cơ mật công ty xuất cảnh, yêu cầu bên kia chế trụ người."
"** má, anh trai anh quá khốn!"
Giọng nói của Hà Quyền có chút lớn, quanh quẩn trên hành lang trống rỗng. Trịnh Chí Kiệt ở trong phòng nghe rõ ràng, có việc cầu người lại không dễ phát tác, bèn ở trong lòng tháo dỡ một bánh Ferrari.
Trịnh Chí Khanh nhún vai. "Cho nên, anh Vũ sau khi trở về nói gì cũng phải ly hôn với anh ấy, lúc đó tôi ở Mỹ, cụ thể bên trong lại phát sinh chuyện gì cũng không rõ lắm, dù sao cuối cùng cũng ly."
"Vậy còn làm ra đứa nhỏ? Hòa Vũ sao không triệt để đoạn tuyệt sạch sẽ với thằng anh khốn của anh?" Mặt Hà Quyền cau lại.
Ferrari lại thiếu một bánh xe.
"Tôi nghe ý tứ anh Vũ là, tình cảm còn đó, nhưng không thể sống với nhau." Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ thở dài, "Ngoại trừ thỉnh thoảng làm chuyện phá hoại, anh tôi bình thường đối với anh Vũ thật sự không thể xoi mói. Trước khi chưa kết hôn, chiều mỗi ngày 4h nhất định có một bó hoa hồng đưa tới phòng làm việc của anh Vũ, sau khi kết hôn anh Vũ từ chức về nhà, hoa hồng ngày ngày tặng tới nhà. Không cần biết có bao bận rộn, chỉ cần anh Vũ muốn đi ra ngoài du lịch anh ấy khẳng định đi cùng. Cũng không làm công chứng tài sản trước khi kết hôn, lúc ly hôn cổ phần nhà máy thuốc trong tay anh ấy, tất cả tài sản danh nghĩa trực tiếp chia một nửa cho anh Vũ, cổ phiếu và tài sản danh nghĩa của anh Vũ anh ấy một phân tiền cũng không cần. Là tôi khởi thảo đơn ly hôn cho anh ấy, vừa nhìn số tiền chia tôi lúc ấy ngốc luôn."
"Ha, có thể quay phim hào môn máu chó 8h." Hà Quyền trợn trợn mắt, "Trịnh Đại Bạch, anh nói hai ta lúc ấy nếu không phải chia tay mà là ly hôn, anh có thể cũng không suy tính trực tiếp chia cho tôi một nửa gia sản hay không?"
Trịnh Chí Khanh cười cười nói: "Tôi lúc đó danh nghĩa một xu cũng không có, gia huấn nhà chúng tôi là, có bản lĩnh dựa vào tự mình kiếm, không bản lĩnh mới ăn ông đây."
"Ừm, vẫn may chia rồi, nếu không tìm một tên nghèo rớt mồng tơi tôi còn phải mất tiền."
"Tôi hiện tại có tiền rồi."
"Ông đây không hiếm lạ."
Cửa lớn phòng làm việc từ bên trong vặn mở, Trịnh Chí Kiệt hướng 2 người trầm mặt hỏi: "Các cậu muốn để tôi chờ bao lâu nữa mới có thể gặp Hòa Vũ? Có rảnh ở đây tán gẫu bát quái tại sao không nhanh chóng đi làm việc?"
"Gấp cái gì mà gấp, đây là địa bàn của ông đây, anh cũng không phải lãnh đạo của tôi, dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi? Lại nói, Hòa Vũ là bệnh nặng độ nguy cao, tôi không phải hiểu rõ tình huống rồi mới đi nói với anh ấy? Thật sự xảy ra chuyện, khóc chính là anh!"
Hà Quyền ưỡn ngực tới giống như gà trống gáy, chọc Trịnh Chí Kiệt tới hận không thể đưa cậu một đống linh kiện Ferrari để cậu tự ghép thành xe.
Đi ngang qua khu hộ sĩ, Tần Phong nhìn thấy Tiền Việt cầm lấy bình phun nhỏ "Phịt phịt" phun lên một bó hoa hồng hết sức xinh đẹp, ghét tới chua loét hỏi: "Ai tặng cho em?"
"Người nhà mang đến, tôi thấy rất đẹp, ném đi đáng tiếc." Tiền Việt liếc hắn một cái, "Cho dù là tặng cho tôi, cũng không liên quan đến anh."
Tần Phong đưa tay rút cành hoa hồng khẽ ngửi, cười nói: "Em biết tôi thích em, tại sao luôn cái thái độ cự người ngoài ngàn dặm này?"
"Anh không phải thích tôi, anh chỉ là muốn lên giường với tôi mà thôi." Tiền Việt nhét bình phun nhỏ vào phía dưới bàn hộ sĩ, sau đó đẩy xuống cánh tay khoác lên bàn của Tần Phong, "Lúc nào lừa tới tay lúc đó mới cam tâm."
Tần Phong khẽ nhíu mày: "Tôi ở trong mắt em chính là loại người này?"
"Không chỉ tôi, anh ở trong mắt mọi người ở đây đều là loại người này." Tiền Việt vén tấm chắn bên cạnh bàn ra, nhưng Tần Phong lại chặn ở đó, "Nhường chút, lập tức tan làm, tôi phải đi kiểm tra phòng."
Hơi nhường người ra, Tần Phong lúc Tiền Việt sát qua người mình mà qua đột nhiên túm lấy cánh tay đối phương, thấp giọng nói: "Tiền Việt, cho tôi cơ hộ, tôi đảm bảo sẽ không khiến em thất vọng."
Lắc lắc đầu, Tiền Việt hất tay Tần Phong từ trên cánh tay ra: "Xin lỗi, anh ở chỗ tôi không có độ tin tưởng gì đáng nói."
Tần Phong đưa mắt nhìn Tiền Việt biến mất ở khúc rẽ hành lang, yên lặng thở dài. Đột nhiên sau lưng bị vỗ mạnh một cái, trái tim suýt nữa từ trong miệng nhảy ra. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tang Đình Đình khơi lông mày xinh xắn nghiền ngẫm mà cười với mình.
"Tần đại soái ca, lại ở chỗ y tá trưởng của chúng tôi chịu thua?"
"Y tá trưởng của các cô quá khó theo đuổi." Tần Phong vuốt ngực, "Tôi nói nè bà cô, cô lần sau nhẹ chút được không, thân thể nhỏ này của tôi không chịu nổi lực tay kia của cô."
Tang Đình Đình bĩu môi: "Toi công cao hơn mét 8, không có tiền đồ. Này, nói nghiêm túc, anh đừng hành hạ nữa, trong lòng y tá trưởng của chúng tôi có người."
"Ai?" Tần Phong lập tức trợn mắt.
"Không nói với anh." Tang Đình Đình hất cằm lên, "Một chút máu không ra, còn muốn hỏi thăm tin tức?"
"Được, bà cô, ngài quyết định, đợi lát tan làm đi đâu?"
"Khà khà, Hải Để Lao nhé, Tiểu Quyên đặt xong vị trí rồi, còn có mấy cô nương khu bệnh, chỉ thiếu một người tính tiền."
"Được, vậy ta ở Hải Để Lao gặp." Tần Phong xoay người đi về phía phòng thay đồ.
Tang Đình Đình ở phía sau hắn hô: "Chồng tôi và Tang Đào cũng đi á!"
"Cô gọi toàn bộ viện mình không trực ban hôm nay đi cũng được!"
Thật phung phí, Tang Đình Đình bĩu bĩu miệng nhỏ.
Người anh em này ngày ngày cưỡi một cái xe đạp đi làm, mỗi ngày vác xe đạp leo đến lầu 6 khóa trong hành lang, mọi người đều cười hắn sợ mất như vậy không bằng đi một chiếc xe dùng chung. Tang Đình Đình tán gẫu với hôn phu nhắc tới chuyện này, đối phương liền bảo cô chụp ảnh chiếc xe lại. Nhìn tấm ảnh, vị hôn phu nói với cô nhãn hiện xe này là MARMOT, giá phải mười mấy vạn một chiếc, chỉ cái ghế xe đã hơn 3 ngàn. Tất cả linh kiện bao gồm khung xe sơn phun toàn bộ nhập khẩu, hỏng hóc còn phải tìm chuyên gia sửa, chẳng trách Tần Phong mỗi ngày vác lên vác xuống.
Cam lòng tốn mười mấy vạn mua xe đạp điều kiện trong nhà tám phần sẽ không kém, Tần Phong người cũng đẹp trai, Tang Đình Đình còn động tâm tư tác hợp Tang Đào và Tần Phong. Nhưng Tần Phong hoa danh lan xa, túm ai trêu ghẹo người đó, vừa nghĩ tới tính cách hướng nội kia của Tang Đào, cô lại cảm thấy đây là đưa dê vào miệng cọp.
Vị hôn phu nói giỡn, liên quan đến chung thân đại sự của Tang Đào, cô liền tiến vào trạng thái mẹ vợ sớm hơn 20 năm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cửa thang máy vừa mở, Hà Quyền bước chân muốn ra ngoài, không nghĩ tới trực tiếp bị một bang hộ sĩ khu bệnh chặn lại. Chen ra thang máy, cậu đè lại cửa thang máy, giơ cằm lên với các cô nương: "Sao thế hả, giống như lửa cháy đến nơi vậy."
Tang Đình Đình nói: "Buổi tối Tần Phong mời khách, Hải Để Lao, chủ nhiệm, anh đi không?"
"Nè, các cô cứ thừa dịp tôi ca đêm sa đọa!" Hà Quyền ra vẻ bất mãn, "Không đi không đi, Hải Để Lao có gì ngon, xông mùi lẩu đầy người."
"Mùi nước tiêu độc dễ ngửi hả?" Tang Đình Đình dẩu môi.
"Được được, đi nhanh lên, uống ít thôi, ngày mai ai đi làm không tinh thần tôi cho người đó tới phòng thay thuốc đợi."
Hà Quyền buông tay ra, nhìn cửa thang máy ở trước mặt chậm rãi đóng lại. Quay người lại, cậu phát hiện Tiền Việt đã thay xong quần áo đeo túi đứng đó, bèn hỏi: "Cậu không đi cùng bọn họ?"
"Không được, buổi tối tôi còn có lớp."
"Cậu năm nay thi chức danh không qua?"
"Trình độ học vấn không đủ, khoa chính quy phải 7 năm, cho dù đã cầm được hộ sĩ chủ quản tuổi nghề cũng phải 5 năm, tôi còn thiếu mấy tháng."
Hà Quyền tiếc mà lắc lắc đầu: "Cậu trình độ nghiệp vụ cao, đáng tiếc bị khuôn sáo trói buộc."
"Từ từ đi, tôi cũng không vội." Nốt ruồi khóe mắt Tiền Việt hơi giương lên, "Tôi vừa tới phòng bệnh của Hòa Vũ xem qua, huyết áp hơi cao chút, 140, bất quá dựa theo tuổi anh ta mà nói, cũng coi như bình thường."
"Vậy cũng phải chăm để ý, trạng thái kia, ngơi mắt cái cũng có thể tạo thành hậu quả không thể cứu vãn."
"Đã dặn dò ca đêm rồi, hai tiếng ghi chép số liệu một lần."
"Một tiếng, cậu khỏi cần quản, đợt lát tôi đi dặn dò."
Vừa lúc thang máy tới, Tiền Việt gật đầu với cậu: "Ngày mai gặp, chủ nhiệm Hà."
"Ngày mai gặp."
Cảnh Tiêu từ trong thang máy đi ra, vừa thấy Tiền Việt muốn tiến vào nhanh chóng giơ tay lên chặn lại cửa thang máy. Tiền Việt vội vàng nhìn hắn một cái, nói tiếng "Cám ơn" cúi đầu vội vàng vào thang máy. Chờ cửa thang máy đóng lại, Cảnh Tiêu hỏi Hà Quyền: "Chủ nhiệm, y tá trưởng Tiền có phải có ý kiến gì với tôi hay không? Chưa bao giờ nhìn thẳng tôi."
Hà Quyền nghiêng đầu trợn mắt trắng - Cậu ta ngượng chứ sao.
Cảnh Tiêu hồi vừa vào viện dẫn tới oanh động không nhỏ. Cha hắn là quan to hệ thống vệ sinh thành phố, bản thân lại là điển hình của "Trong nhà có bối cảnh còn cố gắng" - du học sinh về, trên tiến sĩ, bác sĩ phó chủ nhiệm, tuổi còn trẻ đã có thể tự mình làm việc quan trọng. Ngay cả người xoi mói như Hà Quyền cũng chịu giao phòng khám bệnh cho hắn trông giùm, cũng không trách y tá trưởng Tiền luôn luôn không gợn sóng sẽ hiếm thấy lộ ra tâm tư.
Tiền Việt thích Cảnh Tiêu là Hà Quyền nhìn ra, cậu cũng biết Tiền Việt chậm chạp không chịu đâm thủng lớp giấy bảo vệ kia là vì - Cảnh Tiêu thích nữ, dù sao quan niệm chủ yếu của xã hội vẫn là "Nam nữ phối hợp làm việc không mệt". Ngoài ra bởi vì vấn đề kết cấu sinh lý, cho nên nam giới có gen ẩn X cũng không phải có thể sinh con, hoặc là nói không dễ mang thai như vậy. Cho nên tuyệt đại đa số cha mẹ vẫn có khuynh hướng để con trai cưới vợ chân chính hơn, miễn cho tương lai không có con còn phải cứ chạy tới bệnh viện.
Mặc dù như thế, nhưng Hà Quyền vẫn khích lệ Tiền Việt nói lời trong lòng ra ngoài, thành và không thành luôn tốt hơn giữ kín. Nhưng Tiền Việt chính là loại người, thà yên lặng thích, cũng không nguyện đâm rách lớp bảo vệ sau đó không đến được với nhau còn khiến nhau lúng túng. Hà Quyền đối với cái này tỏ vẻ không hiểu, không thành người yêu còn không thở được sao?
Đến lúc Trịnh Chí Khanh xuất hiện, Hà Quyền mới coi như chân chính hiểu suy nghĩ của Tiền Việt - Rất lúng túng, nhưng không tới mức thở cũng lao lực.
Danh sách chương