Edit + Beta: Vịt

Đôi môi gần trong gang tấc, ngay cả hô hấp cũng mê hoặc.

Mắt Hà Quyền vào lúc tay Trịnh Chí Khanh phủ trên má chậm rãi nhắm lại. Chặt đứt thị giác khiến cho những giác quan khác trở nên càng thêm nhạy bén, nhiệt độ và mùi vị quen thuộc không chút kiêng kỵ xâm nhập, khiến cậu giống như bị bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, bỗng dưng thở không ra hơi.

Trong nháy mắt cánh môi chạm nhau, Hà Quyền đột nhiên tăng thêm lực trên tay, khó khăn lắm kéo ra được khoảng cách hai bên. Cậu mở mắt ra, lông mi khẽ run: "Trịnh Đại Bạch, hai chúng ta không thể nào, anh đừng làm vô vị — Ưm!"

Đôi môi cực nóng ngăn chặn tất cả âm tiết, Trịnh Chí Khanh không tiếp tục cho Hà Quyền cơ hội lần thứ 2 cự tuyệt mình, thu tay lại giam giữ sau lưng đối phương dùng sức dụi vào trong ngực. Trái ngược với lực cứng rắn siết trên người, môi lưỡi Trịnh Chí Khanh lại ôn nhu, giống như trong trí nhớ Hà Quyền vậy.

"Trịnh chuyên — Ặc! Xin lỗi!"

Đột nhiên nghe thấy âm thanh Tang Đào, Hà Quyền cũng không biết sức lực ở đâu ra, đẩy Trịnh Chí Khanh ra, mất tự nhiên mà hô hấp đứng bên tường nhìn Tang Đào còn không biết làm sao hơn cậu.

Mẹ nó, quên đóng cửa!

Khuôn mặt vốn trắng nõn của Tang Đào lúc này trướng đỏ bừng, vành mắt cũng hơi đỏ. Y đã xoay người muốn đi, lại quay đầu lại lắp bắp nói: "Khu trẻ em có thiếu...... thiếu phí, liên lạc...... liên lạc không được người nhà, khu y tế gọi điện thoại nói...... nói...... nói phải cùng chuyên vụ...... chuyên vụ báo cáo...... Em tìm...... tìm cả buổi...... mới...... mới biết...... ngài ở...... ở đây......"

(Thề mỗi lần dịch đến câu thoại của ẻm này mà thấy cưng vlllll. Mong em sớm tìm được công của đời mình =)))))

Trịnh Chí Khanh đang chỉnh cà vạt, ngữ điệu vững vàng mà nói với Tang Đào: "Biết rồi, tôi lát qua."

Tang Đào không nói nữa, xoay mặt vội vã rời đi. Hà Quyền vừa nhìn cái đức hạnh giống như không có chuyện gì kia của Trịnh Chí Khanh, trong lòng hết sức cọ lửa: "Anh phải đi xin lỗi với Tang Đào!"

"Tại sao?" Trịnh Chí Khanh ngẩn người.

Trong điều lệ của bệnh viện không viết không được hôn môi trong phòng làm việc.

"Cậu ấy thích anh, lúc này khẳng định tìm chỗ khóc rồi!"

"......"

Trịnh Chí Khanh không nghĩ tới, dưới trạng thái ở trên môi vẫn lưu lại nhiệt độ và nước bọt lẫn nhau, Hà Quyền vậy mà có thể nhắc tới loại chuyện này với anh.

Tần Phong từ trong thang máy đi ra, đối diện đụng ngực với Tang Đào. Hắn theo bản năng giơ tay lên đỡ lấy cánh tay đối phương, câu "Nhìn người chút đi" sau khi nhìn thấy đầu mũi và hốc mắt đỏ bừng cứng nhắc kẹt lại.

"Ai bắt nạt cậu?" Tần Phong cau mày kéo Tang Đào đến hành lang, "Người nhà bới móc?"

"Không có, không phải." Tang Đào hít hít mũi, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Vậy đây là theo ai à? Bị chủ nhiệm Hàn mắng?"

Tần Phong không nhìn được người khóc nhất, thấy người thương tâm khổ sở đã muốn khuyên 2 câu, trời sinh lòng nhiệt tình. Có khi còn dỗ tới mức liền có người ôm ấp tình cảm. Mặc dù hắn thật sự không muốn dựa vào cái này để làm diễm ngộ, nhưng kết quả vẫn rớt xuống danh tiếng phong lưu lãng tử.

"Thật sự...... Không sao cả......" Tang Đào vội vàng giơ tay lên lau mặt. Vừa nãy nhìn thấy cái gì y tuyệt đối sẽ không truyền đi, chỉ là nghĩ đến người mình thầm mến thích Hà Quyền, y ngay cả tranh thủ chút dũng khí cũng không có nữa.

Thấy Tang Đào khăng khăng không nói Tần Phong cũng không truy hỏi nữa, trở tay ấn thang máy giúp y, lại bồi thêm một câu: "Có uất ức thì nói với anh Tần Phong, giấu trong lòng dễ mắc bệnh, nghe chưa?"

Tang Đào gật gật đầu, vừa thấy cửa thang máy mở ra vội vàng đi vào. Tần Phong xoay người đi chưa được 2 bước, lại thấy Trịnh Chí Khanh vẻ mặt ngưng trọng đối diện đi tới.

"Chuyên vụ, lại tăng ca?" Hắn cười chào hỏi đối phương.

"Ừ, phải đến khu sơ sinh chuyến." Trịnh Chí Khanh nghiêng người gật đầu một cái với hắn, đưa tay ấn thang máy.

Huh? Tần Phong nhìn chằm chằm sau lưng Trịnh Chí Khanh, chân mày nhẹ nhàng khơi lên. Tới khu sơ sinh? Vậy xem ra vừa nãy Tang Đào là tới tìm Trịnh Chí Khanh, nói như vậy, Tang Đào là bị anh làm khóc? Nhưng Trịnh Chí Khanh ở sản 3 làm gì nhỉ? Ngoại trừ đến tìm Hà Quyền, đoán chừng cũng không có chuyện gì khác.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Gõ mở cửa phòng làm việc tạm thời của chủ nhiệm, Tần Phong đi vào, nhìn thấy mặt Hà Quyền bị ánh sáng màn hình máy tính chiếu hơi dữ tợn.

"Sao không bật đèn hả? Tiết kiệm như vậy." Ấn công tắc điện, Tần Phong khom lưng từ trong hòm góc tường vớ lấy lon Red Bull ngồi vào ghế sofa, "Chủ nhiệm Hà, Tang Đào làm hỏng việc?"

Hà Quyền từ trên màn hình dịch chuyển tầm mắt, hỏi ngược lại: "Tang Đào nói với cậu cái gì?"

"Không có, tôi vừa nãy thấy cậu ấy khóc vào thang máy, sau đó lại gặp chuyên vụ Trịnh nói muốn đến khu sơ sinh, còn tưởng bên đó xảy ra chuyện." Tần Phong nghe ra ngữ khí Hà Quyền có chút không vui.

Hà Quyền vừa nghe chuyện mình bị Trịnh Chí Khanh gặm không có bị truyền đi, hơi thở phào: "Bên khu sơ sinh có đứa nhỏ nợ phí, không liên lạc gia đình được, cậu ấy khả năng...... Hơi sốt ruột."

"Ừm, đứa nhỏ Tang Đào kia rất thích nhọc lòng thay người khác." Tần Phong gác chân lên bàn trà, duỗi thẳng chân thả lỏng. Liên tục 4 ca giải phẫu, ngồi cũng ê.

"Tôi thấy cậu rất thích nhọc lòng thay người khác." Hà Quyền nói, quơ lấy cái bánh mì nhỏ có vỏ bọc vứt xuống trên người Tần Phong, "Vẫn chưa ăn tối nhỉ?"

Tần Phong thong thả xé mở giấy bọc, nói: "Tôi từ 1h đến bây giờ, gần 7 tiếng rồi, toilet cũng chưa đi một lần."

"Chức năng thận không tệ nhỉ."

"Thử chút không?"

"Biến đê!"

Tần Phong kéo khóe miệng chế nhạo Hà Quyền: "Tôi nói, cậu cũng nên tìm bầu bạn đi, nghẹn thêm nữa sẽ mắc bệnh."

Hà Quyền lại quăng bánh mì chặn miệng Tần Phong. Cậu đang lướt qua từng mực dự toán một, mặc dù Trịnh Chí Khanh đã làm xong giúp cậu, nhưng cậu là người phụ trách khu bệnh, vẫn phải tỉ mỉ xem xét số liệu. Nhưng cậu thật sự không tĩnh tâm nổi, mặc dù chỉ là thời gian mấy giây, nhưng cảm giác Trịnh Chí Khanh hôn cậu vẫn lưu lại khóe miệng bên môi.

"Cái người tặng hoa uất kim hương kia thế nào?" Hiển nhiên bánh mì không chặn được miệng Tần Phong.

"Chả ra sao, chỉ là một tên cuồng tự đại."

"Vậy không quá thích hợp với cậu."

"Có thể nói tiếng người không?" Hà Quyền lườm Tần Phong một cái, "Ăn xong uống xong thì mau cút đi, tôi đang bận đây này."

"Tôi hôm nay ca đêm, còn định ở chỗ cậu cọ nhờ sofa đó."

"Cố gắng lên, thi qua chức danh, có phòng làm việc riêng của mình không gì tốt hơn."

"Cậu còn không hiểu tôi? Không ôm chí lớn, được chăng hay chớ, cuộc sống này á, được một ngày thì coi như một ngày. Dù sao ông cụ nhà chúng tôi nói, gia sản tôi với em gái tôi mỗi người một nửa, đủ để tôi thực hiện ước mơ chu du khắp thế giới."

Từ trên màn hình dịch chuyển tầm mắt, Hà Quyền nhìn chằm chằm Tần Phong, nghiêm túc hỏi: "Vậy chờ cậu kết hôn có con, cũng không nghĩ thay bọn chúng?"

"Tôi không kết hôn đâu, kết có tác dụng gì, còn phải ly." Tần Phong cười khổ một cái, "Giống cha mẹ tôi vậy, ly dị cũng coi là kẻ thù, cần gì chứ?"

Hà Quyền lắc lắc đầu: "Ba mẹ cậu đó cũng chỉ là trường hợp, không thể dùng để khái quát toàn bộ. Lại nói, cậu không phải thích Tiền Việt sao, không muốn vì cậu ấy ổn định?"

"Cho nên tôi không sống chết theo đuổi cậu ấy không buông, không cho người ta được hạnh phúc, cũng đừng làm tên khốn khiếp không phải sao."

"Coi như cậu có lương tâm."

Hà Quyền gửi mail dự toán đi, đứng dậy thu dọn đồ trên bàn. Rốt cục xong việc, về nhà ngủ.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Xem qua tài liệu đứa nhỏ nợ phí, Trịnh Chí Khanh gọi số điện thoại mà người nhà để lại, gọi 3 cuộc cũng không ai nhận nghe. Căn cứ vào tài liệu hiển thị, đứa nhỏ sinh ở khu sinh 1 Đại Chính, bởi vì mẹ ruột chứng giật kinh phong cấp độ nặng tiền kỳ phải mổ ra lúc 32 tuần. Lúc nhóc con ra đời cân nặng quá nhẹ, kèm theo hô hấp và hệ tiêu hoá phát triển chưa đầy đủ, luôn ở trong lồng ấp NICU, chi phí gần 30 vạn. Lúc mẹ xuất viện chỉ nộp 10 vạn tiền thế chấp, hiện tại đứa nhỏ có thể ra khỏi lồng ấp rồi, người nhà lại không thấy bóng dáng.

"Lần ghi chép thăm bệnh cuối cùng là ngày nào?" Trịnh Chí Khanh hỏi Tang Đào.

Tang Đào vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy Trịnh Chí Khanh hỏi nhanh chóng mở ghi chép thăm bệnh ra, âm thanh hơi có vẻ mất tự nhiên nói: "Ngày đó mẹ bé xuất viện, sau đó thì không ai tới nữa. Nửa tháng trước đã bắt đầu nợ phí, ban đầu gọi điện thoại còn được, nói trong nhà nhiều việc, không qua được, chờ lúc đón con kết toán. Bắt đầu từ hôm qua, gọi thế nào cũng không ai nhận."

"Khả năng đang gom tiền, đợi thêm 2 ngày, về phần đứa nhỏ, nên chăm sóc thế nào thì chăm sóc thế đó." Trịnh Chí Khanh để tài liệu qua một bên, ho nhẹ một tiếng nói: "Chuyện lúc nãy...... Tôi xin lỗi, hi vọng cậu đừng để trong lòng."

"Không...... Không sao......" Tang Đào rụt vai lại, nói chuyện lại bắt đầu cà lăm, "Ngài...... Ngài yên tâm, em sẽ không...... sẽ không khắp nơi...... khắp nơi nói......"

"Cám ơn." Trịnh Chí Khanh muốn vỗ vỗ cánh tay đối phương để bày tỏ cảm tạ, nhớ tới Hà Quyền nói Tang Đào thích mình, lại cảm thấy không ổn, bèn đặt xuống cái tay giơ lên.

Tang Đào dùng hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú biểu tình ôn hòa của Trịnh Chí Khanh, cắn cắn môi hỏi: "Chuyên vụ...... ngài...... ngài và chủ nhiệm Hà...... là...... một đôi?"

Y cần một câu trả lời khẳng định để làm cho mình hết hi vọng.

"Nói thật, tôi không xác định qua hôm nay em ấy còn sẽ để ý đến tôi hay không nữa." Trịnh Chí Khanh khó xử cười cười, "Là tôi đường đột."

Vành mắt Tang Đào lại hơi đỏ. Y biết mình hoàn toàn không cùng cấp bậc với Hà Quyền, không thể tranh. Mặc dù trong lòng đang rỉ máu, nhưng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ngài ưu tú như vậy, chủ nhiệm Hà...... chủ nhiệm Hà anh ấy nhất định sẽ thích ngài."

"Cậu cũng rất ưu tú, bác sĩ Tang, tôi xem qua hồ sơ cá nhân và báo cáo thực tập của cậu, đánh giá của chủ nhiệm Hàn đối với cậu rất cao." Trịnh Chí Khanh chân thành khích lệ y, "Làm tốt lắm, nhân tài khoa ngoại sơ sinh khan hiếm, không cần mấy năm cậu có thể tự mình làm việc quan trọng."

"Tôi...... Miệng tôi ngốc...... Người nhà thường xuyên...... khiếu nại tôi......" Tang Đào nói, lại chôn mặt xuống. Y hâm mộ Hà Quyền nhanh mồm nhanh miệng chết đi được, nói chuyện với ai cũng không sợ hãi, gặp phải chuyện dựa theo lý để tranh biện, cho dù đụng phải người nhà không nói đạo lý cũng có thể vằng lại đối phương tới á khẩu không nói được.

"Từ từ thôi, tôi hồi vừa vào bệnh viện thực tập cũng nói sai mãi. Cho bản thân lòng tin, câu thông với người nhà nhiều, ngôn ngữ cũng tư duy theo, cần rèn luyện, không ai trời sinh đã có mồm miệng khéo léo." Trịnh Chí Khanh nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, "Được rồi, có tình huống kịp thời báo với tôi, 8h rồi, cậu nhanh tan làm về nhà."

"Tôi phải chờ chủ nhiệm Hàn kiểm tra phòng xong mới có thể tan việc, ngài đi trước đi."

"Được, mai gặp."

"Mai gặp."

Đưa mắt nhìn theo Trịnh Chí Khanh rời đi, Tang Đào yên lặng thở dài — Tư vị cầu mà không được, thật đau khổ.

3h sáng, Tiền Việt bị đồng hồ báo thức đánh thức, rửa mặt bắt đầu kiểm tra phòng ban đêm. Làm y tá trưởng y vốn không cần trực ca đêm, nhưng trong khu bệnh có trọng phạm, đêm khuya người tĩnh các y tá không dám đi kiểm tra phòng thay thuốc. Thế là y chủ động đổi ca đêm với một người, tự mình chống chọi.

Khu bệnh thỉnh thoảng có tiếng khóc của trẻ con truyền ra, Tiền Việt rất nhạy cảm với mấy âm thanh này, cơ hồ vừa nghe là biết đứa nhỏ này đói bụng hay tã bẩn không thoải mái. Mấy nhóc con vẫn chưa biết tiếng người kia chỉ biết dùng tiếng khóc để nói nhu cầu của mình với song thân, nghe nhiều y dĩ nhiên có thể phân biệt được.

Tiền Việt rất thích trẻ con, hồi đó vốn ứng tuyển y tá trưởng khu sơ sinh Đại Chính, lúc phỏng vấn bị Hà Quyền chọn trúng. Kỳ thực Hà Quyền căn bản không phải trong ban phỏng vấn, là ngày đó Tiền Việt phỏng vấn có một người bệnh ở cửa bệnh viện sinh con, Hà Quyền đỡ đẻ cho người đó. Y cởi áo khoác ra giơ lên che chắn cho người ta, kết quả phỏng vấn còn tới trễ. Sau khi xong việc y hỏi thăm Hà Quyền tòa nhà phỏng vấn ở chỗ nào, Hà Quyền vừa nghe y tới nộp đơn vào y tá trưởng liền hỏi y mấy vấn đề, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Hàn Tuấn nói "Người này tôi muốn" — Hoàn toàn chưa từng hỏi ý tứ bản thân Tiền Việt.

Nhưng Tiền Việt cũng không hối hận tới sinh 3, y thưởng thức làm người của Hà Quyền, càng bội phục tính chuyên nghiệp của đối phương. Mặc dù tính tình Hà Quyền lớn, động tý là nổi giận, nhưng chưa từng xoi mói y. Tiền Việt đối xử với mọi người tính cách ôn hòa chững chạc, thế cho nên đồng nghiệp trong khu bệnh có việc đều trước tới tìm y, coi y là làm vùng đệm với chủ nhiệm.

Đẩy xe thuốc, Tiền Việt và Vệ Đồng ở trên hành lang không hẹn mà gặp. Vệ Đồng gật đầu với y một cái, hỏi: "Y tá trưởng Tiền, xung quanh đây có quán ăn 24h không? Tôi mua cho đồng nghiệp chút đồ ăn, đi một ngày một đêm chưa ăn gì."

"Ra cửa chính quẹo phải có quán cháo." Tiền Việt nhẹ giọng trả lời.

"Cám ơn." Vệ Đồng đi về phía trước hai bước, lại quay người lại, "Cũng mang về cho cậu một phần nhé."

"Không cần đâu, lát nữa là ăn sáng rồi."

"Được, vất vả rồi."

"Đúng rồi, chi đội trưởng Vệ, chủ nhiệm Hà cố ý dặn dò, hi vọng các anh đừng ở trong khu bệnh để người nhà và người bệnh nhìn thấy súng, sợ dọa bọn họ."

"Chúng tôi nhất định chú ý." Vệ Đồng đảm bảo với y.

Gật đầu chào hỏi với đối phương, Tiền Việt đẩy xe về phía trước. Cần thay thuốc nước không nhiều, nhưng trong đó có tên Mạnh Giáp kia. Tiền Việt gõ gõ cửa, người phụ trách trông coi Mạnh Giáp không có trả lời. Y nắm tay nắm cửa, cửa không có khóa. Đẩy cửa đi vào, y nhìn thấy trên giường bạt cạnh giường bệnh trống không, trong phòng vệ sinh ngược lại có động tĩnh.

"Thay thuốc." Y thông báo với người bên trong một tiếng.

Trong phòng bệnh có đèn sàn, mặc dù lờ mờ nhưng cũng đủ thấy rõ đơn thuốc ghi chép trên bảng. Đổi túi truyền dịch rỗng, y nhìn về phía Mạnh Giáp đang ngủ, lại nhìn nhìn tay bị còng ở rào chắn bên giường, do dự chút đưa tay kéo chăn xuống.

Nhưng dưới chăn đơn lộ ra không phải khuôn mặt Mạnh Giáp, mà là cảnh sát vốn nên trông chừng Mạnh Giáp — Tiền Việt cả kinh, cùng lúc đó cảm giác được ngang hông bị vật cứng chĩa vào.

"Đừng lên tiếng! Đạn đã lên nòng!" Giọng nói Mạnh Giáp khàn khàn uy hiếp y, "Dẫn tao đi tìm con tao, tao liền thả mày một con đường sống!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện