Edit + Beta: Vịt

Vương Hân không đợi gặp Hứa Viện, Hứa Viện cũng không đợi gặp bà. Chỉ là một nhà giàu mới nổi, muốn văn hóa không có văn hóa, muốn thường thức không có thường thức. Từ đầu đến chân sắp mặc đầy nhãn hiệu của giới thời trang Paris, đến đâu cũng giống như biển quảng cáo vậy, chỉ thiếu vẽ lên ký hiệu của nhãn hiệu đồ trang điểm trên mặt.

Người có tiền cũng chia thành dăm bảy loại, có giới khác nhau. Phu nhân chủ tịch công ty niêm yết bình thường khinh thường giao thiệp với vợ của mỏ quặng, không nói chuyện được một câu đã đi. Khỏi nói ôm gạch vàng, Hứa Viện đoán bồn cầu tự hoại nhà Vương Hân đều là vàng.

Khoe khoang.

"Danh sách triệu phú Hồ Nhuận (*) có thể thấy con số chứ, không đưa ra thị trường, người ta cũng lười điều tra bà." Hứa Viện cười khẽ. Đấu với bà, tu luyện mấy năm đi.

Vương Hân ngẩn người, nhỏ giọng hỏi Hà Quyền: "Họ Hồ này là ai? Phải giàu bao nhiêu tiền mới có thể vào danh sách đó?"

Hà Quyền dùng nắm đấm đặt ở môi ho nhẹ một tiếng, dán lỗ tai Vương Hân nói: "Cái đó...... Hồ Nhuận là phiên âm tiếng Anh, hắn không phải họ Hồ...... Ừm...... Đại khái phải tài sản hơn 10 tỷ mới có thể xếp danh sách."

((*) Hồ Nhuận: Hurun. Đây là chỉ Hurun Report. Cái danh sách mà Hứa Viện nói chắc là Hurun China Rich List)

"Hầy, kệ hắn họ gì." Vương Hân không sao cả vung tay. 10 tỷ? Nhà bà không có, nhà bọn Hứa Viện cũng không có đâu! "Bà Trịnh, chủ tịch Trịnh của các bà, xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng vậy?"

Lúc này đến phiên Hứa Viện sứt mẻ, đầu năm nay xí nghiệp nắm giá trị thị trường vài chục tỷ nhân dân tệ cũng xấu hổ nói mình là nhà giàu, càng đừng nhắc đến danh sách triệu phú. Cũng không thể hạ giá trước mặt Vương Hân, bà ta dùng khăn đè khóe miệng, hời hợt nói: "Trên chuyện làm ăn, đều là chồng quản lý, tôi cũng không hỏi."

Vương Hân ở trong lòng cười lạnh. Bao nhiêu năm trước đã có người thuyết phục lão Hàn nhà bọn họ đưa công ty ra thị trường, Hàn Kỳ Chính vẫn không nhả ra. Cũng không phải Hàn Kỳ Chính tư tưởng cứng nhắc, ai không biết cổ phiếu có thể giữ tiền, nhưng đưa ra thị trường liền ý nghĩa công khai các khoản. Tiền ở châu Phi dễ kiếm, tài khoản ở đây nhưng không dễ làm bậy, làm không tốt sẽ khiến mình lỗ. Hàn Kỳ Chính quả thật đầu tư mấy công ty niêm yết, kỹ thuật mới, nhưng cũng không phải đại cổ đông, hàng năm thu lợi tức cổ phần coi như tích tiền tiêu vặt cho cháu trai.

Nhưng tiên sư chuyện không ai sinh cháu trai cho quả thực nghẹn chết.

"Mẹ, mẹ sao vẫn —" Hàn Tuấn thấy mẹ và Hà Quyền đi ra ngoài hồi lâu cũng không về liền đi ra tìm, nhìn thấy Hứa Viện nhanh chóng gật đầu với đối phương, "Bà Trịnh, đã lâu không gặp."

"Chủ nhiệm Hàn, đã lâu không gặp." Hứa Viện thay vẻ mặt tươi cười của phu nhân chủ tịch bình dị gần gũi.

Hà Quyền nhanh chóng cho hắn ánh mắt "Nhanh đưa mẹ anh vào". Hàn Tuấn hoàn toàn không phát hiện điện quang thạch hỏa giữa 2 người phụ nữ, vẻ mặt mông lung nhìn Hà Quyền. Ai biết thế nhưng, Trịnh Chí Khanh cũng đi ra ngoài tìm mẹ anh, sau khi thấy Vương Hân và Hàn Tuấn quăng ánh mắt về phía Hà Quyền, biểu tình hơi phiền muộn.

"Mọi người...... Cùng đến ăn cơm?"

Hà Quyền khó khăn gật đầu: "Dì Vương mời khách."

"Ô, đây không phải chuyên vụ Trịnh sao." Vương Hân lập tức kịp phản ứng, "Bà Trịnh, đây là con trai bà hả?"

"Phải, là thằng hai nhà chúng tôi, Chí Khanh, là tên, đây là mẹ của chủ nhiệm Hàn." Hứa Viện lén dùng cùi chỏ đụng Trịnh Chí Khanh một cái.

"Quen mà, lúc trước ở trong phòng làm việc của A Quyền từng gặp." Trịnh Chí Khanh ý thức được mình không chào hỏi với trưởng bối không đủ lễ phép, lập tức gật đầu với Vương Hân, "Cháu chào dì."

"Ầy, đều là người quen, nếu không đến phòng chỗ dì ăn đi, thêm vài cái ghế thôi." Vương Hân vừa nói vừa lé mắt nhìn con trai — Rõ là, lãng phí tiêu nhiều tiền như vậy mua nhãn hiệu nổi tiếng đầy phòng cho nó, chỉ biết mặc T-shirt quần bò đi làm, cũng không cẩn thận chỉnh đốn bản thân, ngủ dậy bôi nước lên tóc liền ra ngoài. Nhìn Trịnh Chí Khanh người ta, tây trang giày da, tóc bôi tới con ruồi đậu bên trên cũng giạng chân, nhìn đã đầy tinh thần!

Thả nào Hà Quyền không nhìn lọt Hàn Tuấn nhà chúng ta, Vương Hân ở trong lòng trợn mắt trắng, không được, sáng mai dậy bảo Hàn Tuấn mặc tây trang đi làm! "Không phiền ngài, dì, mẹ cháu hôm nay cũng mời bạn, ngày khác chúng ta lại gặp mặt." Trịnh Chí Khanh kéo cánh tay mẹ, "Mẹ, khách đang đợi đấy, chúng ta vào trước."

Vừa nói, anh ý vị thâm trường nhìn Hà Quyền một cái. Hà Quyền chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt u oán của Trịnh Chí Khanh, cũng kéo cánh tay Vương Hân: "Đi thôi, dì, mình về đi, bát cháo hải sâm của cháu vẫn chưa uống đâu, chắc nguội mất rồi."

"Rót rồi thì lại bảo phòng bếp mang lên bát mới cho cháu."

Khí trong lòng Vương Hân xuôi xuống. Hừm, chỉ cái bà mẹ kia của Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền cũng không thể bằng lòng vào cửa Trịnh gia!

Hàn Tuấn theo phía Vương Hân và Hà Quyền, trước khi vào phòng bao hắn cảm giác sau lưng có tầm mắt nhìn chằm chằm. Theo bản năng quay đầu lại, hắn nhìn thấy Trịnh Chí Khanh nhanh chóng tránh tầm mắt, xoay người vào phòng bao.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Tang Đào không chịu được nhiệt tình mời rượu của họ hàng Hàn gia, bản thân lại ăn nói vụng về không biết kiếm cớ từ chối, rượu trắng rượu tây rượu đỏ uống lẫn lộn mấy chén, còn chưa tan tiệc đã ói tới nằm bò trong toilet ôm bồn cầu không đứng dậy nổi. Thấy Tang Đào hồi lâu không về chỗ ngồi, Hàn Tuấn đi ra ngoài tìm người, vừa thấy Tang Đào sắp trượt chân trên đất vội vàng tới đỡ người dậy.

Rượu làm cho gan người ta lớn lên, Tang Đào bình thường nói chuyện lắp ba lắp bắp, lúc này uống nhiều rồi mồm miệng cũng lưu loát, chỉ là lưỡi hơi lớn chút.

"Chủ nhiệm! Em uống nhiều quá —" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Đào đỏ tới giống như quả táo chín, nửa treo trên người Hàn Tuấn, dưới lòng bàn chân xiêu vẹo: "Các anh đều là họ hàng đích thực, quá nhiệt tình — Ha — Ngày mai em phải xin nghỉ —"

"Tôi hiện tại liền phê." Hàn Tuấn nửa ôm nửa kéo mà đặt Tang Đào lên sofa khu chờ đại sảnh, như vậy cũng không về phòng bao được, đã say thành bùn căn bản không ngồi yên. Hắn thu xếp xong Tang Đào quay về phòng bao lấy túi và áo khoác của đối phương, người là hắn mang đến, phải chịu trách nhiệm đưa về.

"Chủ nhiệm Hà, Tang Đào uống nhiều quá, tôi đưa cậu ấy về trước, cậu bồi mẹ tôi tiếp, nhờ cậy." Trước khi ra khỏi phòng, hắn áp bên tai Hà Quyền nói. Các họ hàng cũng đều uống nhiều, trong phòng giống như phòng giao dịch chứng khoán huyên náo một mảnh, Hà Quyền nhíu nhíu mày gật gật đầu, dặn dò hắn nhớ tìm miếng giải rượu cho Tang Đào.

"Con trai, đi đâu thế?" Vương Hân vừa thấy Hàn Tuấn muốn đi, nhanh chóng gọi người lại.

"Đưa Tang Đào về nhà, cậu ấy uống say rồi." Hàn Tuấn giọt rượu chưa thấm, lái xe không có chút vấn đề gì, "Con lát không quay lại, trực tiếp về chỗ con. Mẹ, mọi người cũng giải tán sớm chút, đám chú ba bay mười mấy tiếng, mệt lắm rồi."

Nếu con đưa Hà Quyền không quay lại mẹ mới vui đấy. Vương Hân trợn mắt, xoay mặt lại kéo Hà Quyền nói chuyện uống rượu. Bà ở châu Phi uống rượu (*) cọ luyện ra được tửu lượng dọa sợ Hà Quyền, ý vị mà khuyên bà uống ít. Hàn Tuấn thấy mẹ vui, mình cũng yên tâm, cầm đồ đi ra ngoài.

((*) rượu cọ: rượu ngâm cây cọ)

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Tang Đào vừa xuống xe liền lại ói, quỳ gối ở trong hố cây ôm cây hận không thể nằm ngủ ở đó mới được. Hàn Tuấn mất sức hồi lâu mới kéo người tới trên lầu. Còn muốn tìm quả chanh pha ly nước giải rượu cho Tang Đào, nhưng trong tủ lạnh rỗng tuếch. Tang Đào hơi rượu lên đầu khó chịu tới nằm trên giường lăn lộn, Hàn Tuấn không cách nào yên tâm rời đi, sau khi đút xong nước cho y lại đến phòng vệ sinh cầm khăn nóng, lau giúp y vết bẩn dính trên cổ và cổ áo.

"Chủ nhiệm Hà sao tốt vậy chứ......" Tang Đào khóc tu tu nhắc đến, đều là lời say, "Em lúc nào mới có thể giống anh ấy, khiến mọi người đều yêu mến......"

"Em cũng rất khiến người ta thích mà." Hàn Tuấn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nóng hổi đỏ bừng, cười an ủi y, "Các chị gái khu hộ sĩ đều rất cưng em, coi em là linh vật đó."

Tang Đào đạp chân, đột nhiên hỏi: "Chủ nhiệm, anh nói, em có phải lớn lên không đẹp hay không?"

Hàn Tuấn nhìn kỹ Tang Đào — Mặt em bé, mũi vểnh, đôi môi đầy đặn ngọt ngào, làn da bình thường trắng nõn hiện giờ đỏ như muốn nhỏ máu.

"Rất đẹp, chỉ là hơi mềm." Hắn cười nói, "Chờ cậu đến tuổi của chủ nhiệm Hà, có mùi vị thành thục, càng đẹp."

Tang Đào dựng ngón tay lên, giơ tới trước mặt Hàn Tuấn ngoắc ngoắc: "Tới đây, em muốn nói với anh một bí mật!"

"Bí mật gì?" Hàn Tuấn khẽ nghiêng người qua, hắn từng gặp không ít người sau khi uống say thay đổi hoàn toàn, Tang Đào như vậy không tính là quá khoa trương.

Tang Đào đột nhiên trở tay ôm cổ Hàn Tuấn, kéo người đến trước mặt, ánh mắt tan rã cười nói: "Em vẫn chưa cho nụ hôn đầu, anh có muốn thử xem sao không?"

"Đừng làm rộn — Tang Đào, cậu uống nhiều rồi!" Hàn Tuấn vừa nhìn điệu bộ này nhanh chóng tách cánh tay Tang Đào xuống.

Được rồi, cái này hơi khoa trương.

Mặc dù Tang Đào nhìn tay chân loèo khoèo không có sức lực gì, nhưng kỳ thật chỉ cần làm khoa ngoại, lực cánh tay đều sẽ không nhỏ. Động tý là ở trên bàn mổ xử lý phẫu thuật mấy tiếng, cánh tay không có lực tay không ổn định thì khâu mạch máu mỏng manh thế nào?

Tang Đào say rồi, nhưng sức lực chưa mất, Hàn Tuấn cũng không dám dùng sức tách ra sợ làm bị thương cánh tay y.

Đôi môi đầy đặn dán lên, mang theo mùi rượu nồng đậm. Tang Đào căn bản không biết hôn, cũng chỉ là dùng môi ở ngoài miệng Hàn Tuấn cọ tới cọ lui. Hàn Tuấn nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, nhưng lập tức lại bị đối phương đè mặt vặn lại, hơi thở phủ đầy mặt hôn xung quanh.

"Tang — Tang Đào! Đừng làm rộn!"

Hàn Tuấn dùng sức đẩy tay Tang Đào ra, giam cổ tay ở bên má đối phương, sợ hết hồn mà thở hổn hển. Trời ạ, tửu lượng của Tang Đào kém quá, chờ thằng nhóc này tỉnh ngàn vạn phải cảnh cáo cậu ta sau này tuyệt đối không thể ra ngoài uống say không biết trời trăng với người lạ!

Không phải, Hàn Tuấn chột dạ nghĩ, người quen hình như cũng không được.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Uống đến 11h, thân thích Hàn gia rốt cục chịu giải tán. Hà Quyền dựa vào cửa xe chờ lái xe thuê, từ trong áo khoác lấy ra hộp thuốc lá, gõ ra một điếu ngậm lên môi bật bật lửa châm. Lâu lắm không uống rồi, lại là uống trộn, lúc này hơi rượu lên đầu, hơi choáng.

"A Quyền, em khi nào thì bắt đầu hút thuốc?"

Âm thanh Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh vang lên, Hà Quyền nghiêng đầu, ánh mắt mê ly nhìn đối phương, chậm rãi thở khói thuốc ra. Trịnh Chí Khanh giơ tay lên khua khói, cầm thuốc từ trên tay Hà Quyền xuống ném lên mặt đất bóp tắt.

"Đừng hút, nicotine sẽ gây ra rung động đầu mút dây thần kinh, không cầm được dao giải phẫu."

"Cũng không phải hút hàng ngày, chỉ là uống rượu xong muốn hút một điếu. Đừng để ý tôi, Trịnh Đại Bạch, tôi đã nói tôi không chịu được quản." Hà Quyền lại ngậm điếu thuốc, giống như chống đối với Trịnh Chí Khanh, lại châm lần nữa.

Liếc xe Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh nói: "Chìa khóa đưa tôi, tôi đưa em về."

"Anh không cần đưa mẹ anh về nhà à?"

"Xe bà ấy có tài xế."

"Cũng không cần đưa tôi, tôi gọi lái xe thuê rồi."

"Tiền tôi lát sẽ đưa cho lái xe thuê, chìa khóa đưa tôi, A Quyền, tôi đưa em." Trịnh Chí Khanh vươn tay về phía cậu.

Lấy chìa khóa xe ra ở trước mặt Trịnh Chí Khanh quơ quơ, Hà Quyền lúc đối phương đưa tay cầm đột nhiên nắm chìa khóa trong tay thu lại trước ngực: "Làm sao, muốn nhân lúc tôi uống nhiều, làm say rượu loạn tính?"

"Em vẫn chưa đến mức đó." Vẻ mặt Trịnh Chí Khanh cũng không có bất kỳ biến hóa gì, chỉ là tách chìa khóa xe từ trong tay cậu ra, thuận tay bóp tắt thuốc của cậu, "Đừng hút nữa, lên xe, bên ngoài lạnh."

"Anh có phiền không hả!" Hà Quyền đột nhiên khó chịu, trong ngôn từ cũng mang theo phát tiết men say, "Tôi không cần anh lo! Trịnh Đại Bạch! Tôi 10 năm nay sống rất tốt! Nhưng từ lúc anh về ngày tháng tốt đẹp của tôi liền không còn! Tôi van anh! Cách tôi xa chút! Tôi không yêu anh! Anh đừng phạm tiện nữa được không!"

Trịnh Chí Khanh đang muốn mở miệng, lái xe thuê đến. Hắn đi con xe đạp nhỏ có thể gấp lại dừng bên cạnh Volvo, đối chiếu biển số xe, ngẩng mặt hỏi Trịnh Chí Khanh: "Xin hỏi, ngài là chủ xe của user name "Từng miếng ăn Đại Bạch" sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện