Edit + Beta: Vịt

**** Hôm nay mạng nhà tui lỗi phải phát 4g dùng -.- đã thế chương này còn nhiều từ chuyên ngành, tra muốn lòi con mắt:((((

Co thắt đường ruột, khiến Hà Quyền đau suýt nữa từ trên giường lăn lăn xuống, ngay cả thở cũng hành hạ. Kiều Xảo bị dọa, Hà Quyền còn chưa đau như vậy cô đã run rẩy cả người. Chủ yếu Hà Quyền vừa nãy bịt vị trí đó khiến cô sinh ra phản xạ có điều kiện, bệnh nghề nghiệp, thấy người ôm bụng trong đầu lập tức nhảy ra một đống bệnh nặng liên quan đến sản khoa. Hà Quyền là đột nhiên đau không biết đau chỗ nào, đành phải bịt chỗ đau nhất kia.

"Không thể làm lần nữa, mẹ nó, tim không chịu được." Kiều Xảo cầm lấy siêu âm thò đầu ở trên bụng Hà Quyền chiếu tới chiếu lui, đột nhiên trên tay cô dừng chút, ấn xuống màn hình chụp ảnh, in ảnh ra đưa cho Hà Quyền.

Hà Quyền xem xong bĩu môi mãi, khối không khí lớn bằng nửa ngón cái, suýt nữa hành hạ chết cậu.

Kiều Xảo túm khăn giấy đưa cho cậu lau chất tiếp âm, cười nhạo nói: "Nè, lần tới bảo Trịnh Đại Bạch kiềm chế chút, đây nhất định là nó hành hạ ra."

Khỏi nhìn khối không khí nhỏ, đây cũng phải là vận động pít tông hơn nghìn lần chen vào, làm nam khoa ai còn không biết cái này. Kỳ thực thể khí bên trong đường ruột rất dễ bị hấp thu đẩy ra, nếu không lại tạo đứa nhỏ lại vào khám gấp, vậy không phải hành hạ chết người? Cô đoán bởi vì Hà Quyền đóng cửa tu luyện quá lâu, cộng thêm Trịnh Chí Khanh long tinh hổ mãnh, ha ha, hành hạ ra chuyện.

"Không có lần sau nữa!" Hà Quyền tức giận đứng dậy, đang định mắng thêm mấy câu đột nhiên nhìn thấy rèm ngoài giường kiểm tra đột nhiên bị Trịnh Chí Khanh kéo ra một cái.

"A Quyền! Em sao thế?"

Trịnh Chí Khanh gấp tới mức từ trên xuống dưới nhìn kỹ Hà Quyền. Anh đang ăn bữa ăn công việc với viện trưởng và cán bộ bộ y tế, đột nhiên nghe thấy viện trưởng nghe điện thoại nói Hà Quyền bị đưa đến khám gấp, lập tức bỏ lại viện trưởng và khách đi vội về.

"Đi đi đi, đừng làm phiền tôi." Hất tay Trịnh Chí Khanh ra, Hà Quyền xoay người muốn xuống giường đi giày.

Trịnh Chí Khanh lập tức ngồi xổm xuống cầm giày đi lên chân Hà Quyền, một loạt động tác nước chảy mây trôi Kiều Xảo nhìn trợn mắt — Má ôi, phải là chăm sóc bao nhiêu lần mới có thể thuần thục tới nước này?

Chờ thấy Hà Quyền xuống đất vui vẻ, Trịnh Chí Khanh quay đầu hỏi Kiều Xảo: "Cậu ấy rốt cuộc không thoải mái chỗ nào?"

"Tự hỏi cậu." Kiều Xảo đứng dậy rời đi.

Không ở thêm được, sáng mù mắt chó.

Phương Mặc trước kia làm giải phẫu cùng Hà Quyền, kể từ khi hắn nghỉ sinh, Thời Hâm Hạo và Trần Manh đều làm nhiều hơn việc của nửa người, sớm bị "**" tới không còn dạng người. Thời Hâm Hạo dựa vào phúc vợ sinh con có 3 ngày nghỉ, Hà Quyền gọi Trần Manh tới làm giải phẫu cùng mình.

Liên tiếp 3 ca giải phẫu, ở ca giải phẫu cuối cùng phát hiện khối u, vừa bóc vừa chờ sinh thiết vừa thanh bạch huyết, kéo dài tới 11h tối. Khiến Manh muội mệt tới ngồi trong góc phòng giải phẫu ai kéo cũng không đứng dậy, tới lúc Hà Quyền nói mời ăn khuya mới dỗ được cô nàng đi ra phòng giải phẫu.

"Chủ nhiệm, anh cừ thật, làm giải phẫu xong còn có thể nuốt trôi mì rau trộn." Trần Manh tận lực không nhìn phối liệu trong bát Hà Quyền — Mì rau trộn, cái gì cũng có, vừa nãy còn nhìn tươi.

Mỗi lần làm giải phẫu xong cô chỉ ăn cháo trắng hoặc là mì suông.

Hà Quyền sì sụp uống ngụm canh, kéo giấy ăn qua lau miệng, cười xùy nói: "Cái này tính là gì, tôi hồi ở trường, mọi người đều đặt nickname cho mọi thứ trong nhà ăn, thí dụ mì này, gọi là heo —"

"Đừng đừng đừng, chủ nhiệm, xin anh, em không muốn chết bởi bệnh kén ăn." Trần Manh muốn khóc, sớm biết đã không đi ăn với chủ nhiệm.

Hà Quyền cười xấu xa tiếp tục ăn mì. Cậu không định bắt nạt con gái, giờ nếu là Phương Mặc hoặc là Thời Hâm Hạo, cậu nói cũng đã nói rồi. Lần trước ở trên bàn ăn làm người ta buồn nôn còn thật sự khiến Phương Mặc buồn nôn ói ra, sau đó mới biết đó không phải chiến tích của cậu, người ta nôn nghén.

"Manh Manh, đợi tôi đưa cô về, muộn thế này rồi cô là con gái rất nguy hiểm." Hà Quyền vừa nói vừa nhìn đồng hồ, đã sắp 12h, "Nhà cô ở đâu?"

"Chỗ Sha Tau Kok, khu thành cổ."

"Sao ở xa thế?"

"Nhà gần Đại Chính đắt quá, tiền thuê bên đó rẻ."

Hà Quyền khơi mi: "Cô đây là đổi cách để tôi tăng lương cho cô à......"

"Hì hì, chủ nhiệm, em không có ý đó, cơ mà ngài nếu muốn tăng em cũng không ngăn được." Trần Manh cười ra lúm đồng tiền một bên.

"Tôi đây không sợ uy hiếp nhất, tăng thì tăng, ai sợ ai?"

"Oa! Chủ nhiệm em yêu anh!"

"Tăng 1 đồng."

"......"

"Trêu cô đó, ăn nhanh lên."

Hà Quyền rất thích cô nương Trần Manh, chuyên ngành nổi trội, mạch suy nghĩ rõ ràng, quan trọng là, nhẫn nhục chịu khó. Nếu nói bác sĩ làm sản khoa nam ít, bác sĩ nữ làm sản khoa nam lại càng ít, vừa vặn ngược lại với khoa phụ sản. Kiều Xảo hồi đó là đệ của Thôi Hoàn nhân vật hàng đầu khoa sản bệnh viện Phụ Chúc, người này từng ở lĩnh vực sản khoa nam trong nước xếp thứ nhất. Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, năm đó 45 tuổi bởi vì làm việc quá sức đột tự trên bàn phẫu thuật.

Hà Quyền cũng tham gia lễ truy điệu của Thôi Hoàn, hiện trường có vô số bệnh nhân và người nhà thương tiếc ân nhân cứu mạng. Trong đó có trên trăm đứa nhỏ, lớn đều đã thành niên, nhỏ vẫn ôm trong ngực. Nơi xe tang chạy qua, không ai không nước mắt quanh tròng cúi đầu kính chào.

Hà Quyền từ ngày đó càng thêm kiên định quyết tâm mình muốn đi con đường này, không vì gì khác, chỉ cần không uổng cuộc đời này.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Cuối tuần không có khám bệnh, nhưng phải có chủ nhiệm trực ban để phòng bên khám gấp xảy ra bệnh nặng. Con Kiều Xảo mới 3 tuổi, cuối tuần phải chăm con. Hà Quyền vốn mỗi cuối tuần chỉ trực một ngày, thay phiên với Cảnh Tiêu, nhưng tay Cảnh Tiêu bị thương đến cũng vô dụng. Dù sao cậu cô đơn, trực ban thì trực chứ sao.

Cuối tuần thoải mái hơn ngày bình thường, bên khám gấp nếu như không phải thật sự không xử lý được cũng sẽ không gọi điện đến khu bệnh, ở nhà và ở phòng làm việc đối với Hà Quyền mà nói không khác biệt quá lớn. Cậu nằm trên sofa xem điện thoại, điện thoại của Trịnh Chí Khanh đột nhiên gọi đến.

"Làm gì?" Hà Quyền tức giận hỏi. Cậu đang xem video khâu của nước ngoài đó, điện thoại đến thật đúng lúc.

"Em ở bệnh viện?" Âm thanh Trịnh Chí Khanh nghe có chút lo lắng.

"Đúng vậy, trực ban, anh muốn khoe với tôi anh đi đâu nghỉ cuối tuần?"

"Vậy thì tốt quá, tôi lập tức qua, em đến phòng VIP chờ tôi."

"Hả? Anh qua — Alo?"

Bên kia cúp. Hà Quyền cau mày ngồi dậy, cầm áo blouse qua mặc lên đi về phía toà khám bệnh. Dọc đường đi cậu đã nghĩ — Đến phòng khám chờ Trịnh Chí Khanh, đây là có bệnh nhân muốn đến khám? Thân thích trong nhà?

Trịnh Chí Khanh tới nhanh, không đợi Hà Quyền ngồi ấm ghế phòng khám đã gõ cửa đi vào. Vừa thấy người đi theo phía sau Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền liền giống như mọc trên ghế nhanh chóng đứng lên.

"Quân Hàm, cậu trước ngồi đó." Trịnh Chí Khanh chỉ về phía ghế da đối diện Hà Quyền, sau đó đặt mấy đơn xét nghiệm lên bàn Hà Quyền, "A Quyền, đây là —"

Hà Quyền tức đến cả người phát run, đẩy Trịnh Chí Khanh ra đi ra ngoài cửa. Trịnh Chí Khanh sửng sốt một chút, nhanh chóng xoay người đuổi theo ra hành lang túm lấy Hà Quyền. Hất tay Trịnh Chí Khanh ra, Hà Quyền ôm cánh tay quay đầu nhìn về phía cuối hành lang.

"Anh không phải nói đã cắt đứt với cậu ta sao?"

"Phải, nhưng em nghe tôi nói trước, A Quyền." Trịnh Chí Khanh xoa xoa cánh tay Hà Quyền hạ giọng, "Quân Hàm nói cậu ấy hơn 10 ngày trước từng sinh hoạt tình dục, hai hôm nay ra chút máu, cậu ấy đến bệnh viện khác kiểm tra, kiểm tra máu biểu hiện HCG và progesterone đã cao hơn giá trị bình thường, nhưng chỉ có hơn 10 ngày siêu âm cũng không chụp được cái gì...... Cậu ấy rất sợ, đành phải gọi điện cho anh cầu giúp đỡ."

Người là anh mang về nước, và nghĩ tới cha Lạc Quân Hàm đã giúp Trịnh gia, anh không thể nào sau khi nhận được điện thoại xin giúp đỡ của đối phương thờ ơ.

"Tôi nói Trịnh Đại Bạch anh —" Đầu ngón tay Hà Quyền cũng dựng thẳng lên, cuối cùng vẫn không đâm lên ót Trịnh Chí Khanh, "Là của anh sao mà gọi điện cho anh? Bảo cậu ta nên tìm ai thì tìm người đó đi!"

"Đương nhiên không phải của tôi!" Trịnh Chí Khanh nhanh chóng giải thích một câu, "Tôi không hỏi, nhưng tôi đoán...... nếu cậu ấy biết là của ai, cũng sẽ không gọi điện cho tôi."

Hà Quyền chỉ thiếu hỏi ra câu "Nón xanh anh đội chưa đủ sao". Thôi vậy, cậu nghĩ, lời quá chọc lòng người, dù gì cũng từng lăn giường chừa cho người ta chút mặt mũi. Nhắc đến da mặt Lạc Quân Hàm cũng đủ dày, làm ra loại chuyện này còn có mặt mũi tìm người yêu cũ.

Mẹ nó, đổi mới thế giới quan.

Về phòng xem xong mấy tờ xét nghiệm kia, lại làm siêu âm cho Lạc Quân Hàm, Hà Quyền rửa sạch tay ngồi trở lại trên ghế, xoa xoa cằm nói: "Phôi thai vào giai đoạn đầu cấy có khả năng dẫn tới ra máu, nếu như lượng xuất huyết không lớn, trước quan sát mấy ngày xem sao. Thời gian quá ngắn, tôi bây giờ không khám ra bệnh, cho dù thai ngoài tử cung, cũng phải 6 đến 8 tuần mới có thể chụp ra được."

Lạc Quân Hàm từ trên giường kiểm tra ngồi dậy, tay run run cài nút áo. Sắc mặt y xám xịt, gọi điện thoại cho Trịnh Chí Khanh hao tổn mất 1 nửa dũng khí rồi, một nửa con lại, sau khi vào phòng khám nhìn thấy Hà Quyền cũng bị tiêu hao gần như không còn.

"Bác sĩ trước có...... nhắc nhở tôi...... có thể là bệnh...... khác......" Ngồi vào trên ghế, y khẩn trương tới cả người phát run, mà lời sắp ra khỏi miệng càng khiến y xấu hổ không chịu nổi, "Bao...... đã đeo...... không có khả năng lắm...... bầu...... bầu......"

Mấy âm cuối không nghe được.

"Tính an toàn của bao cao su từ lý luận mà nói chỉ có 85%, thao tác thực tế thấp hơn, đương nhiên không phải nói tất cả đều là vấn đề chất lượng, hẳn cậu cũng sẽ không dùng hàng rẻ. Trong dịch tiền liệt tuyến chứa t*ng trùng lượng nhỏ, không phải toàn bộ quá trình đeo bao không cách nào đảm bảo không trúng chiêu." Hà Quyền chút nào giữ mặt mũi cho đối phương, khỏi hi vọng cậu có lòng trắc ẩn với đóa tiểu bạch liên đã không chút nương tay đội nón xanh cho Trịnh Chí Khanh, "Bất quá có vài bệnh ung thư sẽ khiến HCG và progesterone lên cao, cậu nếu không tin tôi, thứ 3 đăng ký phòng VIP của chủ nhiệm Kiều, cô ấy ở phương diện này là chuyên gia."

"A Quyền, đừng dọa cậu ấy." Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ bất đắc dĩ, anh hiểu Hà Quyền đây là thay anh trút giận, nhưng trước mắt cũng không phải cơ hội gì tốt, "Quân Hàm mới 23, rất không có khả năng bị bệnh ung thư."

"Theo lý mà nói quả thực xác suất không cao, nhưng mấy viên thuốc nhỏ đủ màu sắc kia, đối với thân thể tạo thành thương tổn bao nhiêu cậu biết không?" Hà Quyền thẳng tắp nhìn chằm chằm mắt Lạc Quân Hàm, cậu hiện tại cũng không phải đang khoe miệng lưỡi lanh lợi, nhất định phải để đối phương nhận rõ hậu quả mà hành động của mình có thể dẫn tới, "Cậu Lạc, cậu cảm thấy uống mấy viên thuốc không sao, nhưng tôi nói cho cậu biết, thứ trong đó thêm vào phần lớn gây ra ung thư, nhất là bọc đường đẹp mắt và bao con nhộng bên ngoài, cậu cho rằng thuốc lậu sẽ làm kiểm tra chất lượng? Này, nhà các cậu không phải nhà máy thuốc sao? Sao cậu ngay cả chút thưởng thức này cũng không có?"

"Tôi đã lâu không uống......" Lạc Quân Hàm che miệng lại, cố nén không khóc thành tiếng.

"Băng đóng ba thước ắt sẽ có một ngày lạnh, cậu cho rằng hôm qua không uống thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện? Chẳng lẽ lúc trước uống đều đút cho —"

Chữ "chó" của Hà Quyền bị Trịnh Chí Khanh dùng ánh mắt đè trở lại, được rồi, nói thêm nữa chính là bắt nạt người.

"Cậu thứ 4 lại đến một chuyến, xem xem giá trị HCG tăng không, nếu tăng gấp bội, căn bản có thể xác định là mang thai, đến lúc đó cậu nên tìm ai đòi phí nuôi dưỡng thì tìm người đó. Đừng ở chỗ tôi chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh."

Hà Quyền mặt lạnh ném tờ đơn xét nghiệm trở lại trước mặt Lạc Quân Hàm, đứng dậy rời khỏi phòng khám. Trịnh Đại Bạch ngu ngốc tìm phiền toái cho mình, cậu cũng không phí theo chút tâm này.

Trước khi ra ngoài, cậu nghe thấy Lạc Quân Hàm nhỏ giọng nói: "Chí Khanh, đừng nói với ba em, nếu thật sự mang thai, em khẳng định không cần."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện