Edit + Beta: Vịt
***** Thề Hà Nội mưa mãi chán dã man các cô ạ:((((( ra ngoài toàn phải nhăm nhăm cái áo mưa:((((
Bắt đầu từ ngày Kim Hà Huân nằm viện, trên hành lang khu sinh 3 thường xuyên có thể nhìn thấy ngôi sao diễn viên. Có vài người mặc dù đeo khẩu trang kính râm, nhưng vẫn bị đám hộ sĩ nhỏ mắt sắc nhận ra, Hà Quyền ở trong phòng làm việc cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai liên tục.
Nhân tiện nói một câu, phòng làm việc rốt cục lắp đặt xong. Vì ngăn ra phòng làm việc riêng cho Kiều Xảo, Cảnh Tiêu và Tiền Việt, phòng làm việc của Hà Quyền nhỏ hơn trước một phần ba, nhưng kỳ quái chính là cũng không lộ vẻ chật chội, hơn nữa ghế sofa vẫn đó.
Tần Phong lại bắt đầu đến cọ sofa. Ngày thứ 2 sau khi hắn xuất viện đã trở lại đi làm, thân thể vẫn có chút suy yếu, từ phòng giải phẫu đi ra phải nằm khôi phục thể lực một lát. Hà Quyền hiểu tâm tư của hắn, một ngày không nhìn thấy Tiền Việt là không được chứ sao.
Ngày thứ hai Tần Phong uống nhầm thuốc, lúc Hà Quyền dậy sớm đi làm một cái liền nhìn ra khí chất Tiền Việt tản ra khác xa tối hôm trước, giống như quả đào chính, tràn đầy hương vị ngọt ngào. Đã khai trai thì không giống nữa, trước đừng nói, ngay cả cậu sống chay nhiều ngày như vậy, sau khi lăn giường với Trịnh Chí Khanh không phải cũng bị Kiều Xảo liếc cái nhìn ra?
Nhớ tới Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền lại bưng trán. Mấy ngày gần đây lăn giường hơi nhiều, 1 tuần 3 lần nhắm mồi không ngừng phát triển. Chỉ cần cậu không trực, Porsche nhất định sẽ ở gara chờ cậu. Hiện tại trong phòng cậu khắp nơi toàn là đồ của Trịnh Chí Khanh — Đồ dùng rửa mặt trong phòng vệ sinh nhiều hơn một bộ, trong tủ quần áo cũng treo đồ ngủ tây trang và quần áo thể thao của Trịnh Chí Khanh, trong tủ giày còn nhiều ra đôi giày chạy bộ.
Trịnh Chí Khanh có thói quen chạy bộ buổi sáng, 5 rưỡi sáng rời giường, chạy xong quay về 6 rưỡi, gọi Hà Quyền dậy tắm gội sau đó đi làm bữa sáng, chờ lúc Hà Quyền ăn sáng anh lại đi tắm. Đương nhiên, cũng có tình huống tắm cùng nhau, như vậy bữa sáng cũng chỉ có thể đến viện mua.
Kiều Xảo cho rằng bọn họ ở chung, bởi vì hai người này ngửi ra mùi giống nhau — Dầu gội đầu, sữa tắm, thậm chí ngay cả nhãn hiệu nước cạo râu cũng giống nhau.
Hà Quyền nhưng cắn chết cậu và Trịnh Chí Khanh chỉ là quan hệ bạn giường.
"Chị thấy cậu dứt khoát dọn ở cùng với Trịnh Đại Bạch đi." Lúc ăn trưa, Kiều Xảo ngồi đối diện Hà Quyền ngẩng cằm.
Nuốt xuống đồ trong miệng, Hà Quyền lắc lắc đầu: "Không, như bây giờ rất tốt, ai cũng không cần chịu trách nhiệm với ai."
"Nói đơn giản." Kiều Xảo hừ một tiếng, "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, hai các cậu ngày qua ngày, sớm muộn gì cũng phải quấn lấy nhau, cậu cũng đừng mạnh miệng."
Nghe thấy chị họ cố ý cường điệu chữ "ngày", Hà Quyền bị sặc ngụm canh, nhanh chóng cầm giấy ăn che miệng nghiêng đầu ho khanh. Lau đi nước mắt ho ra, cậu nhìn thấy Hàn Tuấn và Tang Đào mặt đối mặt ngồi ở chỗ cách cậu 3 bàn ăn cơm, hai người từ trong khay đối phương gắp thức ăn.
"Chị, có bát quái." Hà Quyền hướng lực chú ý của Kiều Xảo lên người khác, "Chị xem bàn chủ nhiệm Hàn kìa."
Kiều Xảo nghiêng đầu nhìn một cái, xoay mặt tiếp tục bóc cam.
"Cậu tụt hậu quá đấy, chuyện này chị tuần trước đã biết rồi."
"Hả? Hai bọn họ ở bên nhau thật?"
"Cậu ghen à?" Kiều Xảo hỏi ngược lại.
"Em ghen quái gì?" Hà Quyền bĩu môi, "Hàn Tuấn bình thường đối tốt với em là tình cảm giữa đồng nghiệp, ngay cả ái muội cũng không hơn, em cũng không phải chưa từng yêu đương, phân biệt rõ ràng."
"Phải, cậu từng yêu đương với Trịnh Đại Bạch, vậy cậu sao bây giờ vẫn chưa rõ cảm giác của mình?" Kiều Xảo lại kéo đề tài trở lại trên người cậu, "Thú vị lắm hả? Nhân tài thẳng thắn đáng yêu."
Hà Quyền đưa tay từ trong tay cô tách nửa vòng cam, dựa vào ghế nhét vào miệng nhai nhai: "Không phải hồi đại học nữa, có thể liều mạng mà ở bên nhau. Hứa Viện ghét em, em cũng không thích bà ấy, đến lúc ấy Trịnh Đại Bạch kẹp ở giữa khó làm người, cuộc sống này trôi qua thế nào?"
"Còn nói không nhớ nhung, giờ bắt đầu đau lòng người ta?" Kiều Xảo trợn mắt trắng với cậu.
"Em đây gọi là nhìn xa trông rộng, chị, cũng chỉ kiểu như Hòa Vũ mới có thể dỗ được Hứa Viện." Hà Quyền chỉ chỉ mình, "Em một thằng con trai không thể cãi nhau với các bà cô, đổi là gái đã sớm xù lông với bà ấy."
"Vậy cậu định thế nào? Chờ khi bà ấy mất rồi tốt đẹp với Trịnh Đại Bạch?"
"Em chờ bà ấy mất? Bà ấy như vậy, 64 nhìn như 46, một lão yêu tinh, tích đủ 8 phần là có thể một hơi sống hơn cả em!"
Kiều Xảo cười đến toàn thân run mãi.
Trước khi tan làm kiểm tra phòng như thường lệ, Hà Quyền vừa vào phòng bệnh Kim Hà Huân, chân mày lập tức cau lại. Trong phòng người quá nhiều, phòng đơn 20 mét vuông chen chúc cậu không đi được.
"Bác sĩ kiểm tra phòng." Hà Quyền vỗ vỗ cửa, "Trong phòng bệnh nhiều nhất để lại 2 người nhà, thăm bệnh đi hết ra ngoài trước."
Những người đó lục tục đi ra phòng bệnh, Hà Quyền chú ý tới, ở trong đám minh tinh nhỏ gọn gàng xinh đẹp, có một người cực kỳ bình thường — Thân hình nhỏ bé, tây trang màu xám nhạt trên người hình như lớn hơn 1 cỡ, trên khuôn mặt bình thường còn có chút tàn nhang, chỉ là đôi mắt giấu sau mắt kính không gọng lộ ra chút khôn khéo.
Hắn và Hà Quyền sát người nhau đi qua, lễ phép gật đầu với Hà Quyền một cái. Hà Quyền theo bản năng quay đầu lại nhìn bóng lưng hắn, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Lão Kim, người đi ra cuối cùng là ai thế?" Hà Quyền vừa xem số liệu trên bảng bệnh án vừa nói.
"Trợ lý của tôi, Cao Khải." Kim Hà Huân cau mày thở dài, "Chủ nhiệm Hà, tôi đã ở viện gần nửa tháng rồi, lúc nào có thể về nhà vậy?"
"Đường máu của anh sau bữa trưa vẫn 11 đấy, không khống chế xuống được ai dám để anh đi?" Hà Quyền xoay mặt nhìn về phía Mậu Đình, "Lão Mậu, ông không cho hắn ăn đồ bên ngoài phối với bữa ăn chứ?"
Mậu Đình dùng sức lắc đầu: "Một hạt vừng cũng không dám cho."
"Nhưng tiêm insulin hiệu quả cũng không tốt lắm......" Hà Quyền khó xử xoa cằm, "32 tuần tăng 4 rồi, nếu không...... tôi thấy đứa nhỏ khá lớn, đến 34 tuần thì mổ đi, lúc đó lá phổi mới có thể mở ra, chưa chắc phải vào NICU."
"Hả? Vậy còn phải khoảng 10 ngày à." Đầy mặt Kim Hà Huân viết không vui, "Chủ nhiệm Hà, việc trong công ty thật sự nhiều, nếu không ngài trước để tôi ra ngoài vài ngày, tôi đảm bảo không ăn linh tinh gì."
Hà Quyền trợn mắt: "Lão Mậu, vợ ông không tuân theo lời dặn của bác sĩ, ông thấy thế nào?"
"Tôi...... tôi...... tôi nghe em ấy......" Mậu Đình lấy lòng cười cười với Kim Hà Huân, vừa thấy Hà Quyền trợn mắt, lập tức sửa lời, "Phải nghe chủ nhiệm Hà, vừa nãy Cao Khải không phải đã nói, không cần em bận tâm, cậu ta có thể xử lý hết."
"Việc khác cậu ấy có thể xử lý, nhưng bàn hợp đồng thì sao? Em cũng không thể hẹn khách hàng đến đây bàn chứ?"
Hà Quyền cầm bút gõ gõ bản ghi chép, nói: "Có thể chứ, phòng làm việc vừa lắp đặt xong, khu làm việc công cộng có bàn hội nghị lớn, còn có nhiều thiết bị truyền thông, chiếu PPT và video đều được, anh muốn dùng thì tôi lập tức dọn chỗ cho anh. Lão Kim, Đại Chính là bệnh viện tư nhân, thỏa mãn yêu cầu của người bệnh cao nhất."
Kim Hà Huân chống cằm trợn mắt.
Từ trong phòng bệnh đi ra, Hà Quyền nhìn thấy Cao Khải ngồi trên ghế hành lang, bèn nói với hắn: "Anh có thể vào rồi."
"Tôi đang đợi ngài." Cao Khải chậm rãi đứng lên, cười cười với Hà Quyền, "Phó tổng Kim tình hình thế nào?"
Hà Quyền cũng không vội trả lời, mà trên dưới đánh giá Cao Khải một phen, hỏi: "Anh mang thai đúng không? Tôi thấy tư thế anh bước đi, còn có động tác từ trên ghế đứng lên, trọng tâm đều ở ngang hông."
Cậu lại chỉ chỉ mảng vị trí từ xương gò má đến sống mũi: "Đốm hồ điệp, tôi vừa nãy còn tưởng là tàn nhang bình thường."
Biểu tình Cao Khải hơi ngẩn ra, trong mắt lưu chuyển chút cảm xúc mất tự nhiên. Do dự chốc lát, hắn gật gật đầu: "Ừ, 14 tuần rồi."
"Kiểm tra sinh sản ở đâu?"
"Sản khoa Thự Quang."
"Đến Đại Chính đi, không phải tôi hạ thấp đồng nghiệp, nhưng sản khoa nam của Thự Quang thật sự không mạnh." Hà Quyền ngẩng cằm, "Sở dĩ hỏi anh những thứ này là bởi vì xương chậu của anh quá hẹp, miễn cưỡng sinh khẳng định không sinh được, nếu mổ, cũng dễ tổn thương đến hệ tiêu hoá."
"Ngài thật là thần y. Bác sĩ của Thự Quang cũng nói với tôi như vậy, nhưng bọn họ sau khi tôi làm rất nhiều kiểm tra mới cho ra kết luận." Mặt Cao Khải lộ vẻ kính trọng.
Hà Quyền khiêm nhường khoát khoát tay nói: "Kinh nghiệm mà thôi, Đại Chính là nơi tiếp nhận người bệnh đồng loại nhiều nhất trong nước, trong khu bệnh ngay cả người ngoại quốc cũng có, nhìn nhiều thì tự nhiên biết. Dù sao anh cũng khám đi, Đại Chính và Thự Quang tiêu chuẩn thu phí cũng giống nhau, tôi không phải kéo làm ăn cho khu bệnh đâu, chính là hơi lo lắng cho anh."
"Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc."
"Đúng rồi, anh lái xe đến?"
"Ừ."
"Chú ý đai an toàn đừng ghì bụng, hố chậu của anh không gian nhỏ, tử cung nghiêng ra bên ngoài, vạn nhất phanh gấp bị đai an toàn ghì, màng thai dễ rách sớm tạo thành sinh non."
Vừa định nói chuyện, biểu tình Cao Khải chợt ngẩn ra. Hà Quyền theo ánh mắt hắn quay đầu lại, nhìn thấy Mậu Tân Minh con trai Kim Hà Huân đang bưng bữa ngọt cho người mang thai đứng phía sau mình.
"Anh mang thai?" Tầm mắt Mậu Tân Minh lướt qua Hà Quyền, thẳng tắp nhìn chăm chú trên mặt Cao Khải, "Sao không nói với tôi!?"
Sắc mặt Cao Khải xấu hổ rũ mắt xuống, bước nhanh ra ngoài khu bệnh. Mậu Tân Minh nhét bữa tối của Kim Hà Huân vào trong tay Hà Quyền, xoay mặt đuổi theo.
Hà Quyền bưng bữa ngọt cho người mang thai chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm giác máu bát quái sôi trào trong người.
Mậu Tân Minh xuất thân ngôi sao nhỏ tuổi, bây giờ là ngôi sao phái thần tượng đang hot. Bởi vì ngoại hình quá đẹp trai lại bị chế tạo thành hình tượng anh trai nhà bên tính cách siêu quan tâm, tới mức từ 8 tuổi lên đến 80 đều có fan điện ảnh của cậu. Dựa theo tiểu cô nương trong khu bệnh thích cậu mà nói, fan điện ảnh đều hận không thể nhào cậu vào trong ngực yêu thương mới được.
Nhưng mà, hẳn sẽ không phải làm cha sớm như vậy chứ, cái này nếu để fan điện ảnh biết còn không phải khóc chết à?
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trịnh Chí Khanh gần đây ngoại trừ đi làm chính là chỗ Hà Quyền, nhà mình đã rất nhiều ngày không về, càng đừng nhắc đến về chỗ ba mẹ. Hứa Viện gọi mấy cuộc điện thoại giục anh cuối tuần về nhà ăn cơm, đều bị anh dùng bận việc làm cái cớ từ chối. Tiệc đầy tháng của Quan Quan đặt vào Nguyên Đán, cái này nhất định phải tham dự, hơn nữa anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ Hòa Vũ giao cho, mang Hà Quyền cùng đi.
Hà Quyền không thích đi, anh biết. Lúc trước lúc Hứa Viện gọi điện thoại cho anh, anh nói bóng gió hỏi mẹ cái nhìn về Hà Quyền. Mặc dù Hứa Viện ngoài miệng không nói gì, nhưng anh cảm giác được, trong lòng đối phương quả thật vẫn đang ghi hận thảm dạng của anh sau khi bị Hà Quyền đá.
Làm mẹ thương con không có gì đáng trách, Trịnh Chí Khanh có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ. Chẳng qua vấn đề là ở, anh không thể yêu cầu Hà Quyền ngoan ngoãn nghe theo Hứa Viện giống như Hòa Vũ, cũng không thể yêu cầu Hứa Viện một chốc là có thể đặt xuống thành kiến với Hà Quyền.
Đó là mẹ ruột, nếu như anh chỉ suy nghĩ đến cảm thụ của Hà Quyền mà không suy nghĩ đến Hứa Viện, không khỏi vô cùng ích kỷ và bất hiếu.
Thành kiến là thứ thâm căn cố đế, nhất thời rất khó thay đổi. Anh càng nói lời hay về Hà Quyền, đối với Hứa Viện mà nói, càng thể hiện anh bảo vệ Hà Quyền, càng sẽ cảm thấy Hà Quyền muốn lừa mất con trai mình cực khổ nuôi lớn. Mặc dù Trịnh Chí Khanh không xem phim 8h, nhưng bởi vì từ nhỏ đã trải qua lịch sử minh tranh ám đấu giữa mẹ và bà nội, anh ít nhiều có chút khái niệm với loại chuyện này.
Bà nội Trịnh lão thái là người phụ nữ tính cách cường thế, lại trải qua thời kỳ chiến tranh, bền bỉ tới có chút cố chấp. Chỉ cần là chuyện bà cho là đúng, Hứa Viện tuyệt không thể nói nửa chữ không. Trịnh Chí Khanh nghe anh cả nói, bởi vì Hứa Viện từ nhỏ gia cảnh hậu đãi lại từng học đại học, tầm nhìn có suy nghĩ, không nhìn được diễn xuất của người già. Nhất là trên vấn đề nuôi dưỡng hai anh em bọn họ, tranh chấp không ít với lão thái thái. Quyền uy của lão thái thái bị khiêu chiến, thế là mỗi ngày bắt bẻ. Tới trước lúc bà cụ qua đời cũng không cho phép Hứa Viện gọi thẳng mình một tiếng "Mẹ", chỉ để bà gọi mình là "Trịnh phu nhân".
Hiện tại Hứa Viện tuổi tác lớn, Trịnh Chí Khanh cảm thấy bà càng lúc càng giống bà nội năm đó — Cường thế, cố chấp. Nhưng bà yêu con mình, Trịnh Chí Khanh không có chút nghi ngờ nào về cái này, chỉ là phương thức phải chờ bàn bạc.
Điện thoại trên bàn rung, anh nhìn, Hà Quyền gọi đến.
"Buổi tối tôi trực ban, anh đừng đợi."
"Thông ca sao?" Trịnh Chí Khanh hỏi, "Ngày mai cuối tuần."
"Không, tôi ngày mai sẽ đi vùng núi làm chữa bệnh từ thiện, đi 2 ngày."
"Tôi lái xe đưa em, trực ca đêm xong lái đường núi vòng vèo rất dễ mệt, quá nguy hiểm."
"Đừng mà, ngài lái Porsche đi chữa bệnh từ thiện, khiến người ta phiền."
"Tôi lái xe trong viện, Jetta eight-hand, không khiến người ta phiền chứ?"
Hà Quyền ở đầu kia điện thoại cười lạc giọng.
(** mẹ tui mới chỉ nghe tới xe second-hand, chứ xe mà đến eight-hand thì tui cũng chịu =))))))))))
***** Thề Hà Nội mưa mãi chán dã man các cô ạ:((((( ra ngoài toàn phải nhăm nhăm cái áo mưa:((((
Bắt đầu từ ngày Kim Hà Huân nằm viện, trên hành lang khu sinh 3 thường xuyên có thể nhìn thấy ngôi sao diễn viên. Có vài người mặc dù đeo khẩu trang kính râm, nhưng vẫn bị đám hộ sĩ nhỏ mắt sắc nhận ra, Hà Quyền ở trong phòng làm việc cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai liên tục.
Nhân tiện nói một câu, phòng làm việc rốt cục lắp đặt xong. Vì ngăn ra phòng làm việc riêng cho Kiều Xảo, Cảnh Tiêu và Tiền Việt, phòng làm việc của Hà Quyền nhỏ hơn trước một phần ba, nhưng kỳ quái chính là cũng không lộ vẻ chật chội, hơn nữa ghế sofa vẫn đó.
Tần Phong lại bắt đầu đến cọ sofa. Ngày thứ 2 sau khi hắn xuất viện đã trở lại đi làm, thân thể vẫn có chút suy yếu, từ phòng giải phẫu đi ra phải nằm khôi phục thể lực một lát. Hà Quyền hiểu tâm tư của hắn, một ngày không nhìn thấy Tiền Việt là không được chứ sao.
Ngày thứ hai Tần Phong uống nhầm thuốc, lúc Hà Quyền dậy sớm đi làm một cái liền nhìn ra khí chất Tiền Việt tản ra khác xa tối hôm trước, giống như quả đào chính, tràn đầy hương vị ngọt ngào. Đã khai trai thì không giống nữa, trước đừng nói, ngay cả cậu sống chay nhiều ngày như vậy, sau khi lăn giường với Trịnh Chí Khanh không phải cũng bị Kiều Xảo liếc cái nhìn ra?
Nhớ tới Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền lại bưng trán. Mấy ngày gần đây lăn giường hơi nhiều, 1 tuần 3 lần nhắm mồi không ngừng phát triển. Chỉ cần cậu không trực, Porsche nhất định sẽ ở gara chờ cậu. Hiện tại trong phòng cậu khắp nơi toàn là đồ của Trịnh Chí Khanh — Đồ dùng rửa mặt trong phòng vệ sinh nhiều hơn một bộ, trong tủ quần áo cũng treo đồ ngủ tây trang và quần áo thể thao của Trịnh Chí Khanh, trong tủ giày còn nhiều ra đôi giày chạy bộ.
Trịnh Chí Khanh có thói quen chạy bộ buổi sáng, 5 rưỡi sáng rời giường, chạy xong quay về 6 rưỡi, gọi Hà Quyền dậy tắm gội sau đó đi làm bữa sáng, chờ lúc Hà Quyền ăn sáng anh lại đi tắm. Đương nhiên, cũng có tình huống tắm cùng nhau, như vậy bữa sáng cũng chỉ có thể đến viện mua.
Kiều Xảo cho rằng bọn họ ở chung, bởi vì hai người này ngửi ra mùi giống nhau — Dầu gội đầu, sữa tắm, thậm chí ngay cả nhãn hiệu nước cạo râu cũng giống nhau.
Hà Quyền nhưng cắn chết cậu và Trịnh Chí Khanh chỉ là quan hệ bạn giường.
"Chị thấy cậu dứt khoát dọn ở cùng với Trịnh Đại Bạch đi." Lúc ăn trưa, Kiều Xảo ngồi đối diện Hà Quyền ngẩng cằm.
Nuốt xuống đồ trong miệng, Hà Quyền lắc lắc đầu: "Không, như bây giờ rất tốt, ai cũng không cần chịu trách nhiệm với ai."
"Nói đơn giản." Kiều Xảo hừ một tiếng, "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, hai các cậu ngày qua ngày, sớm muộn gì cũng phải quấn lấy nhau, cậu cũng đừng mạnh miệng."
Nghe thấy chị họ cố ý cường điệu chữ "ngày", Hà Quyền bị sặc ngụm canh, nhanh chóng cầm giấy ăn che miệng nghiêng đầu ho khanh. Lau đi nước mắt ho ra, cậu nhìn thấy Hàn Tuấn và Tang Đào mặt đối mặt ngồi ở chỗ cách cậu 3 bàn ăn cơm, hai người từ trong khay đối phương gắp thức ăn.
"Chị, có bát quái." Hà Quyền hướng lực chú ý của Kiều Xảo lên người khác, "Chị xem bàn chủ nhiệm Hàn kìa."
Kiều Xảo nghiêng đầu nhìn một cái, xoay mặt tiếp tục bóc cam.
"Cậu tụt hậu quá đấy, chuyện này chị tuần trước đã biết rồi."
"Hả? Hai bọn họ ở bên nhau thật?"
"Cậu ghen à?" Kiều Xảo hỏi ngược lại.
"Em ghen quái gì?" Hà Quyền bĩu môi, "Hàn Tuấn bình thường đối tốt với em là tình cảm giữa đồng nghiệp, ngay cả ái muội cũng không hơn, em cũng không phải chưa từng yêu đương, phân biệt rõ ràng."
"Phải, cậu từng yêu đương với Trịnh Đại Bạch, vậy cậu sao bây giờ vẫn chưa rõ cảm giác của mình?" Kiều Xảo lại kéo đề tài trở lại trên người cậu, "Thú vị lắm hả? Nhân tài thẳng thắn đáng yêu."
Hà Quyền đưa tay từ trong tay cô tách nửa vòng cam, dựa vào ghế nhét vào miệng nhai nhai: "Không phải hồi đại học nữa, có thể liều mạng mà ở bên nhau. Hứa Viện ghét em, em cũng không thích bà ấy, đến lúc ấy Trịnh Đại Bạch kẹp ở giữa khó làm người, cuộc sống này trôi qua thế nào?"
"Còn nói không nhớ nhung, giờ bắt đầu đau lòng người ta?" Kiều Xảo trợn mắt trắng với cậu.
"Em đây gọi là nhìn xa trông rộng, chị, cũng chỉ kiểu như Hòa Vũ mới có thể dỗ được Hứa Viện." Hà Quyền chỉ chỉ mình, "Em một thằng con trai không thể cãi nhau với các bà cô, đổi là gái đã sớm xù lông với bà ấy."
"Vậy cậu định thế nào? Chờ khi bà ấy mất rồi tốt đẹp với Trịnh Đại Bạch?"
"Em chờ bà ấy mất? Bà ấy như vậy, 64 nhìn như 46, một lão yêu tinh, tích đủ 8 phần là có thể một hơi sống hơn cả em!"
Kiều Xảo cười đến toàn thân run mãi.
Trước khi tan làm kiểm tra phòng như thường lệ, Hà Quyền vừa vào phòng bệnh Kim Hà Huân, chân mày lập tức cau lại. Trong phòng người quá nhiều, phòng đơn 20 mét vuông chen chúc cậu không đi được.
"Bác sĩ kiểm tra phòng." Hà Quyền vỗ vỗ cửa, "Trong phòng bệnh nhiều nhất để lại 2 người nhà, thăm bệnh đi hết ra ngoài trước."
Những người đó lục tục đi ra phòng bệnh, Hà Quyền chú ý tới, ở trong đám minh tinh nhỏ gọn gàng xinh đẹp, có một người cực kỳ bình thường — Thân hình nhỏ bé, tây trang màu xám nhạt trên người hình như lớn hơn 1 cỡ, trên khuôn mặt bình thường còn có chút tàn nhang, chỉ là đôi mắt giấu sau mắt kính không gọng lộ ra chút khôn khéo.
Hắn và Hà Quyền sát người nhau đi qua, lễ phép gật đầu với Hà Quyền một cái. Hà Quyền theo bản năng quay đầu lại nhìn bóng lưng hắn, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Lão Kim, người đi ra cuối cùng là ai thế?" Hà Quyền vừa xem số liệu trên bảng bệnh án vừa nói.
"Trợ lý của tôi, Cao Khải." Kim Hà Huân cau mày thở dài, "Chủ nhiệm Hà, tôi đã ở viện gần nửa tháng rồi, lúc nào có thể về nhà vậy?"
"Đường máu của anh sau bữa trưa vẫn 11 đấy, không khống chế xuống được ai dám để anh đi?" Hà Quyền xoay mặt nhìn về phía Mậu Đình, "Lão Mậu, ông không cho hắn ăn đồ bên ngoài phối với bữa ăn chứ?"
Mậu Đình dùng sức lắc đầu: "Một hạt vừng cũng không dám cho."
"Nhưng tiêm insulin hiệu quả cũng không tốt lắm......" Hà Quyền khó xử xoa cằm, "32 tuần tăng 4 rồi, nếu không...... tôi thấy đứa nhỏ khá lớn, đến 34 tuần thì mổ đi, lúc đó lá phổi mới có thể mở ra, chưa chắc phải vào NICU."
"Hả? Vậy còn phải khoảng 10 ngày à." Đầy mặt Kim Hà Huân viết không vui, "Chủ nhiệm Hà, việc trong công ty thật sự nhiều, nếu không ngài trước để tôi ra ngoài vài ngày, tôi đảm bảo không ăn linh tinh gì."
Hà Quyền trợn mắt: "Lão Mậu, vợ ông không tuân theo lời dặn của bác sĩ, ông thấy thế nào?"
"Tôi...... tôi...... tôi nghe em ấy......" Mậu Đình lấy lòng cười cười với Kim Hà Huân, vừa thấy Hà Quyền trợn mắt, lập tức sửa lời, "Phải nghe chủ nhiệm Hà, vừa nãy Cao Khải không phải đã nói, không cần em bận tâm, cậu ta có thể xử lý hết."
"Việc khác cậu ấy có thể xử lý, nhưng bàn hợp đồng thì sao? Em cũng không thể hẹn khách hàng đến đây bàn chứ?"
Hà Quyền cầm bút gõ gõ bản ghi chép, nói: "Có thể chứ, phòng làm việc vừa lắp đặt xong, khu làm việc công cộng có bàn hội nghị lớn, còn có nhiều thiết bị truyền thông, chiếu PPT và video đều được, anh muốn dùng thì tôi lập tức dọn chỗ cho anh. Lão Kim, Đại Chính là bệnh viện tư nhân, thỏa mãn yêu cầu của người bệnh cao nhất."
Kim Hà Huân chống cằm trợn mắt.
Từ trong phòng bệnh đi ra, Hà Quyền nhìn thấy Cao Khải ngồi trên ghế hành lang, bèn nói với hắn: "Anh có thể vào rồi."
"Tôi đang đợi ngài." Cao Khải chậm rãi đứng lên, cười cười với Hà Quyền, "Phó tổng Kim tình hình thế nào?"
Hà Quyền cũng không vội trả lời, mà trên dưới đánh giá Cao Khải một phen, hỏi: "Anh mang thai đúng không? Tôi thấy tư thế anh bước đi, còn có động tác từ trên ghế đứng lên, trọng tâm đều ở ngang hông."
Cậu lại chỉ chỉ mảng vị trí từ xương gò má đến sống mũi: "Đốm hồ điệp, tôi vừa nãy còn tưởng là tàn nhang bình thường."
Biểu tình Cao Khải hơi ngẩn ra, trong mắt lưu chuyển chút cảm xúc mất tự nhiên. Do dự chốc lát, hắn gật gật đầu: "Ừ, 14 tuần rồi."
"Kiểm tra sinh sản ở đâu?"
"Sản khoa Thự Quang."
"Đến Đại Chính đi, không phải tôi hạ thấp đồng nghiệp, nhưng sản khoa nam của Thự Quang thật sự không mạnh." Hà Quyền ngẩng cằm, "Sở dĩ hỏi anh những thứ này là bởi vì xương chậu của anh quá hẹp, miễn cưỡng sinh khẳng định không sinh được, nếu mổ, cũng dễ tổn thương đến hệ tiêu hoá."
"Ngài thật là thần y. Bác sĩ của Thự Quang cũng nói với tôi như vậy, nhưng bọn họ sau khi tôi làm rất nhiều kiểm tra mới cho ra kết luận." Mặt Cao Khải lộ vẻ kính trọng.
Hà Quyền khiêm nhường khoát khoát tay nói: "Kinh nghiệm mà thôi, Đại Chính là nơi tiếp nhận người bệnh đồng loại nhiều nhất trong nước, trong khu bệnh ngay cả người ngoại quốc cũng có, nhìn nhiều thì tự nhiên biết. Dù sao anh cũng khám đi, Đại Chính và Thự Quang tiêu chuẩn thu phí cũng giống nhau, tôi không phải kéo làm ăn cho khu bệnh đâu, chính là hơi lo lắng cho anh."
"Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc."
"Đúng rồi, anh lái xe đến?"
"Ừ."
"Chú ý đai an toàn đừng ghì bụng, hố chậu của anh không gian nhỏ, tử cung nghiêng ra bên ngoài, vạn nhất phanh gấp bị đai an toàn ghì, màng thai dễ rách sớm tạo thành sinh non."
Vừa định nói chuyện, biểu tình Cao Khải chợt ngẩn ra. Hà Quyền theo ánh mắt hắn quay đầu lại, nhìn thấy Mậu Tân Minh con trai Kim Hà Huân đang bưng bữa ngọt cho người mang thai đứng phía sau mình.
"Anh mang thai?" Tầm mắt Mậu Tân Minh lướt qua Hà Quyền, thẳng tắp nhìn chăm chú trên mặt Cao Khải, "Sao không nói với tôi!?"
Sắc mặt Cao Khải xấu hổ rũ mắt xuống, bước nhanh ra ngoài khu bệnh. Mậu Tân Minh nhét bữa tối của Kim Hà Huân vào trong tay Hà Quyền, xoay mặt đuổi theo.
Hà Quyền bưng bữa ngọt cho người mang thai chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm giác máu bát quái sôi trào trong người.
Mậu Tân Minh xuất thân ngôi sao nhỏ tuổi, bây giờ là ngôi sao phái thần tượng đang hot. Bởi vì ngoại hình quá đẹp trai lại bị chế tạo thành hình tượng anh trai nhà bên tính cách siêu quan tâm, tới mức từ 8 tuổi lên đến 80 đều có fan điện ảnh của cậu. Dựa theo tiểu cô nương trong khu bệnh thích cậu mà nói, fan điện ảnh đều hận không thể nhào cậu vào trong ngực yêu thương mới được.
Nhưng mà, hẳn sẽ không phải làm cha sớm như vậy chứ, cái này nếu để fan điện ảnh biết còn không phải khóc chết à?
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trịnh Chí Khanh gần đây ngoại trừ đi làm chính là chỗ Hà Quyền, nhà mình đã rất nhiều ngày không về, càng đừng nhắc đến về chỗ ba mẹ. Hứa Viện gọi mấy cuộc điện thoại giục anh cuối tuần về nhà ăn cơm, đều bị anh dùng bận việc làm cái cớ từ chối. Tiệc đầy tháng của Quan Quan đặt vào Nguyên Đán, cái này nhất định phải tham dự, hơn nữa anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ Hòa Vũ giao cho, mang Hà Quyền cùng đi.
Hà Quyền không thích đi, anh biết. Lúc trước lúc Hứa Viện gọi điện thoại cho anh, anh nói bóng gió hỏi mẹ cái nhìn về Hà Quyền. Mặc dù Hứa Viện ngoài miệng không nói gì, nhưng anh cảm giác được, trong lòng đối phương quả thật vẫn đang ghi hận thảm dạng của anh sau khi bị Hà Quyền đá.
Làm mẹ thương con không có gì đáng trách, Trịnh Chí Khanh có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ. Chẳng qua vấn đề là ở, anh không thể yêu cầu Hà Quyền ngoan ngoãn nghe theo Hứa Viện giống như Hòa Vũ, cũng không thể yêu cầu Hứa Viện một chốc là có thể đặt xuống thành kiến với Hà Quyền.
Đó là mẹ ruột, nếu như anh chỉ suy nghĩ đến cảm thụ của Hà Quyền mà không suy nghĩ đến Hứa Viện, không khỏi vô cùng ích kỷ và bất hiếu.
Thành kiến là thứ thâm căn cố đế, nhất thời rất khó thay đổi. Anh càng nói lời hay về Hà Quyền, đối với Hứa Viện mà nói, càng thể hiện anh bảo vệ Hà Quyền, càng sẽ cảm thấy Hà Quyền muốn lừa mất con trai mình cực khổ nuôi lớn. Mặc dù Trịnh Chí Khanh không xem phim 8h, nhưng bởi vì từ nhỏ đã trải qua lịch sử minh tranh ám đấu giữa mẹ và bà nội, anh ít nhiều có chút khái niệm với loại chuyện này.
Bà nội Trịnh lão thái là người phụ nữ tính cách cường thế, lại trải qua thời kỳ chiến tranh, bền bỉ tới có chút cố chấp. Chỉ cần là chuyện bà cho là đúng, Hứa Viện tuyệt không thể nói nửa chữ không. Trịnh Chí Khanh nghe anh cả nói, bởi vì Hứa Viện từ nhỏ gia cảnh hậu đãi lại từng học đại học, tầm nhìn có suy nghĩ, không nhìn được diễn xuất của người già. Nhất là trên vấn đề nuôi dưỡng hai anh em bọn họ, tranh chấp không ít với lão thái thái. Quyền uy của lão thái thái bị khiêu chiến, thế là mỗi ngày bắt bẻ. Tới trước lúc bà cụ qua đời cũng không cho phép Hứa Viện gọi thẳng mình một tiếng "Mẹ", chỉ để bà gọi mình là "Trịnh phu nhân".
Hiện tại Hứa Viện tuổi tác lớn, Trịnh Chí Khanh cảm thấy bà càng lúc càng giống bà nội năm đó — Cường thế, cố chấp. Nhưng bà yêu con mình, Trịnh Chí Khanh không có chút nghi ngờ nào về cái này, chỉ là phương thức phải chờ bàn bạc.
Điện thoại trên bàn rung, anh nhìn, Hà Quyền gọi đến.
"Buổi tối tôi trực ban, anh đừng đợi."
"Thông ca sao?" Trịnh Chí Khanh hỏi, "Ngày mai cuối tuần."
"Không, tôi ngày mai sẽ đi vùng núi làm chữa bệnh từ thiện, đi 2 ngày."
"Tôi lái xe đưa em, trực ca đêm xong lái đường núi vòng vèo rất dễ mệt, quá nguy hiểm."
"Đừng mà, ngài lái Porsche đi chữa bệnh từ thiện, khiến người ta phiền."
"Tôi lái xe trong viện, Jetta eight-hand, không khiến người ta phiền chứ?"
Hà Quyền ở đầu kia điện thoại cười lạc giọng.
(** mẹ tui mới chỉ nghe tới xe second-hand, chứ xe mà đến eight-hand thì tui cũng chịu =))))))))))
Danh sách chương