Edit + Beta: Vịt

Không khí bởi vì tuyết đọng mà lành lạnh, lúc Hà Quyền dậy sớm đứng ở cửa phòng khám đánh răng hắt xì liền mấy cái. Trà ấm người Trịnh Chí Khanh mang đến hôm qua chưa đến phòng khám đã uống cạn, lúc này đang mượn bếp lò hàng xóm nấu mẻ mới. Không có nguyên liệu đặc biệt, chỉ cắt ít gừng, cùng đường đỏ táo khô ninh với nhau. Lại đập vào mấy cái trứng chần, ngay cả canh ấm người mang theo ăn sáng cũng có hết.

Trịnh Chí Khanh nấu nấu một bát tô, bọn họ uống không hết, bèn để hộ sĩ phân phát cho người bệnh buổi sáng đến chẩn. Xét thấy đám Hà Quyền buổi chiều sẽ phải về nội thành, Bàn Vĩnh Tu về nhà thu dọn đơn giản, liền lại quay lại gấp đưa măng mùa đông và thịt khô cho bọn họ, còn có một giỏ trứng gà mới, cùng với các loại đặc sản trong núi, nhét đầy cốp xe Jetta nát.

Hà Quyền cầm lên một xâu chân sấy, tránh tầm mắt Bàn Vĩnh Tu nhỏ giọng hỏi Tạ Miểu: "Đây là móng của động vật nào?"

"Chuột trúc, nhà nuôi, hầm canh cực thơm." Tạ Miểu cười ra 8 cái răng.

Hà Quyền nghiêng đầu trợn mắt — Thứ này có thể ăn? Còn tưởng là để trừ tà.

Không đợi cậu nói chuyện, Tạ Miểu lại nói: "Chuột trúc xào ớt tối qua, tôi thấy cậu rất thích ăn."

"Hả? Đó là chuột trúc? Tôi còn tưởng là thỏ!" Trong dạ dày Hà Quyền sôi trào một trận, vội vàng che miệng cố nén không nôn trước mặt người ta.

Tạ Miểu cười lớn vỗ vỗ lưng cậu: "Mỗi lần có người thành phố nghe nói mình đã ăn chuột trúc, đều phản ứng không khác cậu lắm. Nhưng mà chuột trúc và chuột không phải vấn đề, mặc dù đều là bộ gặm nhấm, nhưng loài phân thuộc khác nhau, không cần quá để ý."

"Ui dà ** mẹ." Hà Quyền vuốt vuốt ngực — Nước chua nóng tới thực quản đau, "Toàn nói đùa người Quảng Đông cái gì cũng dám ăn, tôi thấy mình cũng đủ giỏi."

Tạ Miểu nói: "Trên núi ở đây toàn là rừng trúc, chuột trúc thích ăn rễ trúc, cho nên thịt rất thơm, cũng sạch sẽ."

"Chờ chút, tôi trước đây cũng từng ăn?" Hà Quyền đột nhiên phản ứng lại.

"Không có, đây là lần đầu tiên, Vĩnh Tu năm nay mới bắt đầu nuôi, cậu trước đây ăn đều là thỏ."

"Tôi có thể để lại thứ này không?" Hà Quyền lắc lư chân chuột trúc, khổ sở cau mặt, "Lấy về cũng chưa chắc đã ăn."

"Để lại cho tôi đi, chưng xong vừa lúc làm đồ nhậu."

Hà Quyền vội vàng nhét đồ vào trong tay Tạ Miểu.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Lúc ăn cơm trưa Trịnh Chí Khanh để ý Hà Quyền một miếng thịt cũng không ăn, chỉ chọn rau, liền ân cần hỏi han một câu. Hà Quyền không thể không biết xấu hổ ngay trước mặt Bàn Vĩnh Tu thổ tào chuột trúc, nói khả năng là uống gió lạnh trong dạy dày không thoải mái, sợ ăn dầu mỡ tiêu chảy.

Trịnh Chí Khanh đưa bình giữ nhiệt đã rót đầy canh làm ấm người cho cậu, yêu cầu cậu uống nhiều chút xua đuổi hàn khí. Hà Quyền không có khẩu vị gì, tùy tiện uống hai hớp, qua loa ăn cơm xong liền rời bàn. Những người khác đang ăn, đột nhiên có một hán tử bốn mươi mấy tuổi xông tới, nói vợ không sinh được, cầu xin bác sĩ đến nhà cứu mạng.

Đây là việc của Hà Quyền, cậu không nói hai lời liền cầm lấy túi cấp cứu sản khoa, kéo Trịnh Chí Khanh vừa ăn được nửa bát cơm đi ra ngoài.

Sản phụ đã sinh 2 đứa, nhưng cách đứa trước thời gian dài, đứa lần này lại to, sinh mấy tiếng vẫn chưa được. Hà Quyền sau khi kiểm tra xác nhận thai nhi ở trong trạng thái ngôi thai ngược, xoay chuyển lại không xoay chuyển được, đành phải cắt nghiêng forceps. Để đề phòng lây nhiễm, Hà Quyền dùng nước nóng và xà phòng rửa đi rửa lại tay nhiều lần, da bị bỏng đến đỏ bừng.

Trịnh Chí Khanh nhìn đau lòng, nhưng cũng không có cách nào. Điều kiện vệ sinh trong nhà không bằng phòng sinh, cũng không có thuốc sát trùng, tố dưỡng chuyên ngành của Hà Quyền không cho phép mình qua loa công việc.

Đứa nhỏ vừa vào tay, Hà Quyền liền "Uầy" một tiếng — Ít nhất 8 cân rưỡi, lúc này nếu ở Đại Chính, khẳng định phải mổ.

"Nhóc mập này, đến đây, ôm nhanh nhanh." Giao đứa nhỏ đã tẩy rửa sạch sẽ quấn tã lót vào trong ngực ông chồng, Hà Quyền xoay mặt lại quay trở lại chăm sóc sản phụ. Xác nhận cuống rốn sinh ra nguyên vẹn, khâu lại vết cắt nghiêng, xử lý gọn tất cả rác thải chữa bệnh, cậu làm xong việc mới phát hiện eo mỏi không đứng thẳng được.

Chồng của sản phụ đưa bao lì xì dày cộp cho Hà Quyền. Hà Quyền đùn đẩy hồi lâu, nhưng đối phương cứng rắn đưa, bất đắc dĩ cậu đành phải rút một tờ trong đó ra nhận lấy, coi như xin điềm tốt đối phương mới ngừng lại. Người nhà lại muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, nhưng Hà Quyền nhìn đồng hồ đã gần 4h rồi, đành phải uyển chuyển cự tuyệt. Nếu không về trời sẽ tối, ban đêm lái xe trên đường núi vòng vèo, vô cùng nguy hiểm.

Người nhà nghe cũng không có cách nào giữ bọn họ lại, cảm tạ ngàn lần tiễn bọn họ ra cửa.

Đến chỗ Tạ Miểu lấy đồ, Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh chào tạm biệt hắn, lái xe về nội thành. Trên đường Trịnh Chí Khanh nghe thấy Hà Quyền vui vẻ ngâm nga điệu hát dân gian, bèn cười hỏi: "Tâm tình không tệ?"

Hà Quyền nghiêng đầu nhìn anh một cái, nói: "Thời gian dài không một mình nhận việc khoa phụ sản, vẫn may tay chưa cứng."

"Việc bình thường em làm khó hơn, tình huống như này đối với em mà nói không tính là gì."

"Không, tình huống của mỗi người không giống nhau, mỗi sinh mệnh mới đối với tôi mà nói đều là thử thách." Hà Quyền quăng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, đột nhiên quát to, "Trịnh Đại Bạch! Dừng xe dừng xe, ở đây có cây hồng!"

Trịnh Chí Khanh nhanh chóng đánh tay lái sang bên cạnh, mắt thấy Hà Quyền mở cửa xe chạy lên trước mấy bước.

"Em muốn ăn hồng?" Trịnh Chí Khanh cũng xuống xe theo, ngửa mặt nhìn quả hồng nhỏ treo ở đầu cành. Cây hồng ở đây cũng không thường gặp, bình thường lúc chim di trú di chuyển làm rơi hạt giống xuống mọc rễ ở đây nảy mầm.

"Ừ, đúng vậy, đột nhiên muốn ăn quá."

Hà Quyền giẫm giẫm thân cây, phát hiện không leo lên được. Trịnh Chí Khanh cười kéo cậu sang bên cạnh, tuốt tay áo lên giẫm lên thân cây, duỗi dài cánh tay nắm lấy cành cây, dùng sức lôi mình lên. Thần kinh vận động của anh tốt, cũng thường chơi leo núi trong phòng, leo cây như này đối với anh mà nói không tính là thử thách.

Dùng áo khoác đùm được 3 quả hồng, Trịnh Chí Khanh từ trên cây nhảy xuống, đưa quả hồng màu cam cho Hà Quyền. Cây hồng dại không ai chăm sóc, quả không bằng nắm đấm, nhưng vẫn ngọt như mật. Hà Quyền một mạch ăn 2 quả mới nhớ đến Trịnh Chí Khanh, thế là đưa quả cuối cùng tới trước mặt đối phương.

"Nè, chia cho anh một quả."

"Không cần, tôi không thích ăn đồ quá ngọt." Trịnh Chí Khanh cười híp mắt nghiêng đầu, hôn chất lỏng trên môi cậu, nếm kỹ mùi vị nói: "Ưm, ngọt tắc cổ."

Hà Quyền bĩu môi, tiêu diệt quả hồng cuối cùng. Có lẽ thời kỳ phát triển quá thiếu đồ ngọt, cậu không có chút sức chống cự nào đối với đồ ngọt. Nhưng bình thường nếu như không đặt trước mặt cũng không muốn ăn, hôm nay nhìn thấy cây hồng đột nhiên cảm thấy không ăn vào miệng thì hôm nay không cách nào sống nữa.

"Em đây là coi như ăn xong cơm tối rồi?" Lên xe, Trịnh Chí Khanh vừa lái vừa hỏi cậu.

"Nơi hoang dã này cũng không có chỗ tìm quán ăn, ráng chịu một bữa." Hà Quyền từ trong túi lấy khăn giấy ra lau miệng, "Vừa nãy là tự anh không thèm đấy nhé, chết đói đáng đời."

"Sự thật là, trong cốp sau có 2 khúc cơm lam, Bàn Vĩnh Tu đặc biệt nấu để cho hai bọn mình mang theo ăn trên đường." Trịnh Chí Khanh khẽ mỉm cười, "Hơn nữa quả hồng này, càng ăn càng đói."

"**, anh nói vậy tôi còn thật sự cảm thấy đói bụng." Hà Quyền sờ sờ dạ dày, "Dừng xe, tôi muốn ăn cơm."

Trịnh Chí Khanh lại dừng xe lại, từ trong cốp sau lấy ra một khúc cơm lam mang trở lại cho Hà Quyền.

Hà Quyền vừa tách dây quấn trên ống trúc ra vừa hỏi: "Sao anh không ăn?"

"Em ăn trước đi, tôi lái xe, trời sắp tối rồi, phía trước có khúc rẽ liên tục, qua đoạn này hẵng nói." Trịnh Chí Khanh bật đèn xe, dặn dò cậu: "Ăn từ từ, đừng rơi lên người."

Ống trúc vẫn luôn đặt trong túi giữ ấm, lúc này vẫn nóng. Hà Quyền mở nửa ống trúc, mùi thịt, mùi cơm chín và mùi trúc ập vào mặt. Cậu nghĩ một chút, múc nửa thìa đưa đến khóe miệng Trịnh Chí Khanh.

Nghiêng đầu cắn cái thìa, Trịnh Chí Khanh vừa nhai vừa nói: "Tự em ăn đi, tôi vẫn chưa đói."

"Khách khí chút mà thôi, không định đút cho anh nữa."

Hà Quyền nói, hất cằm lên.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Vòng vèo đường núi 4 tiếng, đến đường tỉnh, hai người đổi lái. Thần kinh căng thẳng lúc lái đường núi thả lỏng xuống, Trịnh Chí Khanh có chút mệt rã rời.

"Tôi ngủ một lát, em mệt thì gọi tôi." Anh dặn Hà Quyền.

"Xe anh để ở viện à?"

"Ừ, tôi hôm qua lái xe này về nhà." Trịnh Chí Khanh ngáp một cái, nhắm mắt lại, lông mi ở trên mặt rũ xuống bóng râm dày đặc.

"Vậy tôi trực tiếp lái đến viện, xe tôi cũng ở đấy." Hà Quyền đợi vài giây, Trịnh Chí Khanh không phản ứng, nghiêng đầu nhìn, cậu phát hiện đối phương đã ngủ.

Tên ngốc, mệt vậy rồi còn gắng gượng.

Tới lúc Hà Quyền lái xe về gara bệnh viện, Trịnh Chí Khanh vẫn chưa tỉnh. Hà Quyền đẩy anh một cái, đánh thức người, lại vào lúc Trịnh Chí Khanh kéo cửa xe vội vàng ngăn cản: "Đợi lát nữa hẵng xuống xe, vừa tỉnh ngủ, lạnh."

Trịnh Chí Khanh híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Hà Quyền, đột nhiên duỗi tay ôm cậu vào ngực hôn. Mặn, ngọt, còn có mùi thơm dịu của trúc, mùi vị trên môi Hà Quyền phong phú, Trịnh Chí Khanh hôn đến say sưa. Hơi thở dây dưa, hai người đều cảm thấy khát vọng của đối phương.

"Đến phòng làm việc của tôi đi." Trịnh Chí Khanh lưu luyến hôn nhẹ môi cậu, "Trong xe lạnh quá."

Đáy mắt Hà Quyền ánh nước lưu chuyển, đôi con ngươi màu sẫm nhẹ nhàng chớp chớp: "Tôi không thể lại đi xuống như vậy, Chí Khanh."

"Ý gì?" Giữa lông mày Trịnh Chí Khanh hơi nhíu lại.

"Tôi với anh, chúng ta......" Hà Quyền cúi mặt, dùng trán đặt trên vai Trịnh Chí Khanh, "Nói thật, ở cùng anh tôi rất thoải mái, nhưng đó là trên thân thể, nhưng trong lòng...... tôi không biết nên nói thế nào, tóm lại rất kỳ cục."

Bưng mặt Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh ép cậu nhìn thẳng hai mắt mình: "A Quyền, em yêu tôi, thì ngàn vạn đừng phủ nhận. Nhưng đồng thời em cũng oán tôi, oán tôi không vào lúc em khó khăn nhất ở bên cạnh em, oán tôi không thể ở lại vì em...... Tin tôi, khi đó tôi thật lòng yêu em, nhưng tôi cũng yêu cha mẹ tôi, tôi không thể để bọn họ thất vọng, huống chi tôi cũng hi vọng có thể có nhiều học thức và sức mạnh hơn để vì em chống đỡ một khoảng trời......"

"Tự cho là đúng!" Hà Quyền lưu chuyển ánh nước đáy mắt cuối cùng tụ lại thành giọt nước mắt, theo khóe mắt chạy xuống tay Trịnh Chí Khanh, nhiệt độ nóng bỏng và tủi thân cùng đánh vào trái tim Trịnh Chí Khanh, "Bên cạnh tôi khi đó không có ai cả chỉ có anh! Tim tôi bị anh đào rỗng anh lại nói đi là đi! Anh muốn tôi thế nào?! Cầu xin anh thương hại tên cô độc như tôi sao?!"

"Không — không phải! A Quyền!" Ôm chặt Hà Quyền vào trong ngực, Trịnh Chí Khanh không ngừng dùng nụ hôn trấn an cậu, "Xin lỗi, là tôi không tốt! Tôi nghĩ mọi việc quá đơn giản, không có để ý đến cảm nhận của em — nào — nào — đừng khóc, nghe lời —"

Hà Quyền khóc thở không ra hơi, tuôn ra tâm tình tiêu cực chất chứa nhiều năm. Mỗi lần gặp phải cản trở và thất bại cậu cũng không có nơi tìm kiếm an ủi, lúc kiêu ngạo của cậu bị hư tổn cũng chỉ có thể tự cắn răng chống chọi. Cậu giống như con thuyền độc mộc ở trên biển rộng mất phương hướng, cô độc trôi lơ lửng trên mặt nước, mưa rền gió dữ lại không có bến để đỗ.

Dưới trấn an của Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền dần dần bình tĩnh trở lại. Nước mắt nước mũi cọi đầy vai người ta, nhưng cậu cũng không vì thế cảm thấy có lỗi.

"Nè, tôi phải đến khám gấp xin túi chườm đá cho em, nếu không mắt em ngày phải phải sưng thành quả đào." Trịnh Chí Khanh lau đi nước mắt trên mặt cậu, "Khóc ra thoải mái nhiều chứ?"

Hà Quyền vén vạt áo hoodies của Trịnh Chí Khanh lên dùng sức lau mũi, ồm ồm nói: "Không tốt, đánh anh một trận cũng không thoải mái."

"Trận đánh này để nợ, em có thể tùy thời lấy." Trịnh Chí Khanh đưa tay cầm lấy áo khoác trên ghế sau quấn lấy Hà Quyền, "Về khu bệnh rửa mặt, nghỉ một lát ăn chút gì, sau đó tôi đưa em về nhà."

"Không đến phòng làm việc của anh nữa?" Hà Quyền nhỏ giọng lầu bầu.

Hầu kết Trịnh Chí Khanh lăn lăn, hít sâu một hơi nói: "Đi!"

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Đồ trên bàn làm việc hơn nửa rơi xuống đất, không biết sẽ cho rằng phòng làm việc chuyên vụ bị trộm. Trịnh Chí Khanh ngồi trên ghế da thở gấp ồ ồ, đồng thời ôm chặt eo Hà Quyền để ngừa cậu trượt từ trên người mình xuống. Anh hết sức may mắn bây giờ là cuối tuần, tòa hành chính không ai trực, nếu không với hiệu quả cách âm của nơi này, cả tầng lầu cũng có thể nghe thấy tiếng kêu của Hà Quyền.

Đồng hồ rung lên, Hà Quyền lười biếng nhấc cánh tay nhận nghe điện thoại.

"Alo, chị à, việc gì vậy?"

"A Quyền!" Tiếng Kiều Xảo bị phóng ra ngoài, "Lập tức đến bệnh viện Trung Tâm, ông Tề đột phát bệnh tim đang cấp cứu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện