Edit + Beta: Vịt

Nắng sớm ló ra, ánh sáng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, ở trên chăn đơn phập phồng vung vẩy dấu vết ngổn ngang. Hà Quyền xin nghỉ nửa ngày không thể ngủ thẳng đến tự tỉnh — người đè ở trên người thật sự quá đáng ghét.

"Mấy giờ rồi......" Hà Quyền mơ mơ màng màng hỏi.

"Chưa đến 7h." Người quấy nhiễu cậu tỉnh mộng vẫn dùng sức trên người cậu, thể lực mấy tiếng trước tiêu hao hiển nhiên đã khôi phục lại, "A Quyền, ban đêm em lại nói mớ."

Hà Quyền "Ưm ưm a a" một trận, đầu vùi trong gối bông mềm thân thể cũng như trôi lơ lửng trên mây, đã không rảnh phân tâm đối thoại với Trịnh Chí Khanh.

7 rưỡi, Trịnh Chí Khanh đứng dậy đi tắm, Hà Quyền nằm lỳ ở trên giường nghe tiếng nước chảy truyền đến trong phòng tắm, trong đầu hỗn loạn một mảnh.

Chả nhẽ...... cứ như vậy đáp ứng? Từ trong phòng tắm đi ra, bên hông Trịnh Chí Khanh quấn khăn tắm ngồi vào bên giường, duỗi tay khép lại sợi tóc rơi lả tả trên trán Hà Quyền: "Đói sao? Làm cho em chút gì ăn."

"Không đói." Hà Quyền lườm anh một cái, trong lòng nói ông đây hiện tại trong bụng đầy rồi!

"Vậy em ngủ tiếp, 11h anh gọi điện thoại gọi em." Trịnh Chí Khanh cầm quần ném ở dưới đất lên, móc chìa khóa xe ra đặt trên tủ đầu giường, "Để xe lại cho em, anh bắt xe đi."

Nói xong anh đứng dậy muốn đi sấy tóc, lại không thể đứng dậy — Hà Quyền túm một góc khăn tắm.

"Không nỡ để anh đi?" Trịnh Chí Khanh cười cười, khom người ở trên trán đối phương rơi xuống nụ hôn nhẹ, "Lát nữa là gặp được rồi."

Hà Quyền dính người cỡ nào Trịnh Chí Khanh ngay từ hơn 10 năm trước đã biết, người bình thường không so được. Mặc dù anh tuổi thỏ Hà Quyền tuổi rồng, nhưng trên thực tế Hà Quyền mới giống con thỏ khoác da nhím, một khi bị bóc đi ngụy trang đầy người đều là nhược điểm, kích phát lớn ý muốn bảo vệ của anh.

"Ít dát vàng lên mặt mình!" Ngữ khí Hà Quyền hơi có vẻ xấu hổ giận dữ, mặc dù trong tiềm thức cậu quả thực hơi tham luyến cảm giác ở trên người đối phương, "Em chưa đáp ứng anh đâu, đừng vội đắc ý quá sớm."

Mặc dù Hà Quyền không mập hơn 10 năm trước bao nhiêu, nhưng nhẫn vẫn không đeo được, cục diện trong thang máy hết sức khó xử. Hà Quyền nói đây là ý trời, Trịnh Chí Khanh lại cho là nhân họa.

"Chờ anh đổi lại nhẫn sẽ cầu hôn lần nữa, đổi chỗ lãng mạn chút, không ở trong thang máy nữa."

Trịnh Chí Khanh quả thật rất đắc ý. Cái này thật sự chọc giận Hà Quyền, cậu đột nhiên đứng dậy, nhưng lập tức lại bị đau nhức ngang hông truyền đến đánh bại, vèo cái ngã trở lại gối.

Nước mắt cũng rớt ra, nhưng Hà Quyền vẫn không quên bảo vệ tôn nghiêm của mình: "Em không mập! Là nhẫn anh đặt nhỏ!"

"Vâng vâng vâng, đều là lỗi của anh." Trịnh Chí Khanh xoa eo giúp cậu lấy lòng.

Thoải mái rên hừ hừ mãi, Hà Quyền sau khi hưởng thụ phục vụ xoa bóp tri kỷ mười mấy phút đột nhiên nghiêng mặt qua, chớp mắt to hỏi: "Trịnh Đại Bạch, anh lần này...... sẽ không lại đột nhiên rời đi nữa chứ?"

"Anh có thể đi đâu? Nhà anh ở đây." Trịnh Chí Khanh thu tay lại ấn ấn chóp mũi Hà Quyền, "Quan trọng nhất chính là, em ở đây."

"Đâu ai biết được......" Hà Quyền nhỏ giọng lầm bầm, hốc mắt khẽ đỏ lên, "Em bị giam ở bàn phẫu thuật rồi, không đi đâu được, ngoại trừ làm bác sĩ, em cũng không biết mình có thể làm gì."

Cảm nhận được bất an của Hà Quyền, ngực Trịnh Chí Khanh khẽ co rút đau đớn — Đây là vết thương anh để lại cho đối phương, không biết còn cần bao lâu mới có thể an ủi triệt để. Ngón tay thon dài mà có lực chen vào mái tóc xoăn, Trịnh Chí Khanh an ủi dịu dàng: "Trước đây, anh không có thực lực hứa hẹn bất cứ cái gì với em, nhưng hiện tại, em có thể làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm, anh sẽ tận lực ủng hộ em."

Hà Quyền khinh thường liếc mắt: "Nói như anh có tiền lắm vậy."

"Ừm...... Mua xong căn nhà này tiền mặt không còn lại bao nhiêu, cổ phần của Đại Chính và nhà máy thuốc ngược lại trị giá mấy trăm triệu."

Nhớ tới mình ở trong nhà Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền lại đột nhiên chống người dậy — không thể tiếp tục ngủ, phải về nhà thay quần áo!

Ui da da, eo sắp gãy rồi.

Lẽ ra người Trung Quốc không đón tết dương, lễ Giáng Sinh là bởi vì thương gia vì xúc tiến cổ động tuyên truyền mà xâm nhập lòng dân. Trong Đại Chính có người bệnh ngoại tịch, gần đến Noel tất nhiên phải làm chút không khí ngày lễ. Trước mắt cách Giáng sinh còn mấy ngày, các y tá đã bắt đầu đeo kẹp sừng hươu hoặc mũ Noel màu đỏ.

Vừa vào khu bệnh nhìn thấy trên đầu Tiền Việt đội mũ đỏ hình tam giác nhỏ bị các cô nương dùng kẹp kẹp lên, Hà Quyền cực kỳ không hiền hậu cười ra tiếng.

"Đừng cười, lập tức đến lượt anh." Tính tình Tiền Việt hai hôm nay hơi nóng, nói chuyện cũng không dịu dàng như trước.

Tần Phong bị phái đi Quảng Châu học tập, Hà Quyền thấy Tiền Việt thuần túy là nghẹn. Bắt đầu từ lúc Tần Phong uống nhầm thuốc, mặt Tiền Việt giống như quả táo chín, cả ngày đỏ bừng, muốn mọng bao nhiêu thì mọng bấy nhiêu. Trước đây Tần Phong bị phái ra ngoài học chưa bao giờ lên tiếng, lúc này muốn bao tích cực có bấy nhiêu tích cực

"Để ý chút đi, đừng có mà bầu." Hà Quyền vừa ký tên lên bệnh án vừa trêu chọc y tá trưởng nhà mình.

Tiền Việt xoay con ngươi, nói: "Tôi không có người thân, nếu có thể có đứa nhỏ huyết mạch tương liên, tôi sẽ rất vui."

"Bây giờ nói hiên ngang vậy thôi, chờ sinh thật, ngày nào cũng muốn nhét nó lại." Kiều Xảo đi ngang qua, nghe thấy lời Tiền Việt chen miệng, "Tiểu tổ tông nhà chúng tôi hôm qua xê ghế bò đến hồ cá, vớt hết ngân long mấy hôm trước lão đào hoa mua ra ném lên mặt đất. Tôi về nhà vừa nhìn, đã thành cá khô. Tôi hỏi nó muốn làm gì, nó nói cá sắp chết đuối nó phải cứu. Đây chính là thằng nhãi thân sinh, nếu không tôi đã quẳng sớm đi."

"Con kế thừa nghiệp mẹ, chị nên cảm thấy vui mừng." Hà Quyền cười nói, "Chị, em thấy đứa nhỏ Tiểu Uy có tương lai, bồi dưỡng cẩn thận, tương lai ắt thành thần y."

"Đánh chết cũng không cho nó học y." Kiều Xảo dùng sức lắc đầu, "Làm bác sĩ có gì tốt, ngày nào trên cổ cũng chống hai con dao mổ — Mạng của người bệnh và mạng của mình. Có bao nhiêu bác sĩ là bị chết vì làm việc quá sức? Chị mắt thấy sư phụ chết trên bàn mổ, nhưng căn bản không đủ lực."

Vỗ vỗ vai chị họ, Hà Quyền an ủi: "Được rồi, chị, đừng nghĩ nữa, vui vẻ lên...... Tiền Việt, tìm kẹp sừng hươu cho chị tôi, chị ấy đẹp vậy, đeo vào phải thành yêu tinh."

Tiền Việt khom lưng từ trong hòm trang sức ngày lễ lấy ra kẹp sừng hươu và mũ tam giác đỏ đỉnh đầu, cười híp mắt với Hà Quyền.


Thành phố cấp tỉnh mà Đại Chính ở được chia làm đặc khu, mặc dù diện tích không thể sánh với thành phố trực thuộc trung ương, nhưng mật độ dân số cực lớn. Còn bởi vì cảng nhiều, từ xưa chính là một trong những điểm khởi hành của con đường tơ lụa trên biển, sau khi mở ra hấp dẫn lượng lớn đầu tư bên ngoài vào. Trước mắt nhân sĩ ngoại tịch thường trú chiếm 3% tổng nhân khẩu, mấy người nước ngoài này khám bệnh đều thích đến tư, Đại Chính danh tiếng tốt tự nhiên là sự lựa chọn hàng đầu lúc sinh con.

Khu 1 khu 2 có hơn 10 người ngoại tịch, khu 3 có 2. Trong đó một người tên là Anthony trước đó đã có 3 đứa con, chồng hắn là thuyền trưởng vừa ra biển mấy tháng, con liền ở phòng bệnh gia đình với hắn. Phòng khách sắp biến thành phòng chơi rồi, Hà Quyền lần nào vào cũng phải để ý không giẫm hỏng đồ chơi xe hơi máy bay của bọn nhỏ.

Ba bé trai, yên tĩnh không được 1 phút đã có thể nghiêng trời lệch đất.

"Tôi thật sự rất muốn có một cô con gái."

Anthony đến Trung Quốc hơn mười năm rồi, tiếng phổ thông nói còn lưu loát hơn rất nhiều người địa phương. Kể từ sau khi biết được sinh đôi trong bụng đều là con trai, hắn lộ vẻ hơi ủ rũ.

"Dựa theo tiếng Trung mà nói, nhiều con nhiều phúc." Hà Quyền vừa bắt mạch vừa cười cười với hắn, "Bây giờ thả rồi, trước đây chỉ có thể sinh 1 đứa, dùng sóng siêu âm phân biệt giới tính thai nhi ở chỗ chúng tôi là trái pháp luật."

Theo thống kê cho thấy, trung bình giải phẫu nạo thai hàng năm là 1800 vạn tệ, trong đó quá nửa là bởi vì nguyên nhân giới tính thai nhi. Đây là số liệu hệ thống nội bộ, phòng khám nhỏ và tự xử lý cũng không tính vào. Hà Quyền từng nói giỡn với Tiền Việt Phương Mặc, nếu quay lại 100 năm, sinh ra giống như bọn họ e là sẽ bị chết đuối trong chum nước.

Quan niệm lạc hậu và tập tục xấu, e là phải cố gắng mấy đời nữa mới có thể loại bỏ triệt để.

"Con gái ngoan, an tĩnh, biết điều." Anthony nói, dùng tiếng mẹ đẻ của mình — tiếng Tây Ban Nha — quát các con ồn ào ngoài phòng khách một tiếng, bên ngoài nhất thời yên tĩnh.

"Nếu tôi nói đều giống nhau, toàn là nợ của đời trước." Hà Quyền đứng dậy vỗ vỗ tay, "Thứ 3 tuần sau mổ nhé, vừa lúc Giáng sinh, rất vui vẻ."

Anthony suy nghĩ một chút, nói: "Tôi phải hỏi thăm ý kiến của Mã Tu, ngày mai trả lời anh?"

"Không thành vấn đề, nếu cần máy tính, đến phòng làm việc của tôi."

Hà Quyền biết hắn đều dùng Skype liên lạc với chồng. Trên biển không có trạm cơ sở, chỉ có thể dùng vệ tinh điện thoại truyền tin, nhưng đó là thuyền trưởng dùng để liên lạc lúc tình huống khẩn cấp, không thể tùy ý chiếm dụng.

Buổi tối Hà Quyền trực ban, Anthony tới mượn máy tính. Để đảm bảo đời tư của người ta, Hà Quyền để lại phòng làm việc cho đối phương, mình đến khu hộ sĩ ăn chực trái cây. Buổi chiều có người nhà tặng giỏ trái cây đến khu hộ sĩ, cậu nhìn thấy.

Tang Đình Đình rửa xong nho chia cho Hà Quyền, hai người ngồi trong khu hộ sĩ vừa tán gẫu bát quái vừa xem tin tức trên PAD. Gần đến cuối năm, giai đoạn cuối của kỳ cao điểm sinh sản, giường bệnh trong khu bệnh trống gần nửa, giờ cao điểm tiếp theo là sau tết âm lịch.

Vì sao? Ngày nghỉ thanh minh và 1/5 nháo chứ sao. Bình thường nằm xuống là ngủ, nghỉ ngơi có thời gian rảnh lăn giường.

"Ê, Đình Đình, Tang Đào và chủ nhiệm Hàn, coi như là ok rồi?" Hà Quyền đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"Đừng nói nữa." Tang Đình Đình trợn mắt trắng, "Hàn Tuấn dẫn Tang Đào về nhà, Tang Đào bị cọp dọa, gọi điện thoại ban đêm cho tôi tìm an ủi."

Hai mắt Hà Quyền trợn tròn xoe: "Nhà Hàn Tuấn nuôi cọp?"

"Cọp mẹ."

"......" Hà Quyền xoay con ngươi, "Cô nói mẹ Hàn Tuấn? Không thể chứ, dì Vương là người rất tốt mà."

"Đó là đối với cậu, chủ nhiệm Hà." Lắc lắc đầu, Tang Đình Đình bĩu môi thở dài, "Mẹ chồng dưới gầm trời này không có phân thiện ác, nhìn trúng ai, cậu nếu hợp tâm ý bà ấy, chính là mẹ chồng tốt, nếu không chính là mẹ chồng trong phim truyền hình."

Hà Quyền không xem phim truyền hình, hoàn toàn không tưởng tượng ra Vương Hân gây khó khăn cho Tang Đào sẽ là thế nào. Bất quá nghĩ lại, có lẽ không khác lắm lúc Hứa Viện gây khó khăn cho cậu? Nhưng cậu càng không tưởng tượng ra được nên ở chung hòa hợp với Hứa Viện như nào — Ngoài kích thích bất hòa, căn bản không ở chung được một chỗ.

Bất quá cũng chả sao, cậu và Trịnh Chí Khanh đều có nhà của mình, không cần ở chung với trưởng bối. Chính là nếu như tương lai có con, không ai trông giúp khá là khoai. Phương Mặc nói không sai, không thể ném con mình cho người lạ, vạn nhất đụng phải người tâm lý u ám khóc cũng không kịp.

Chờ một chút. Hà Quyền khó khăn nuốt nho trong miệng xuống — Con cái gì đó, nghĩ hơi xa rồi đi? Thuốc tránh thai tan chậm dược hiệu còn hơn nửa năm đấy, nếu không cũng không dám lăn giường không kiêng nể gì như vậy. Phải nói thực lực của bạn học Trịnh Đại Bạch thực sự quá rõ ràng, lúc trước đều không làm bên trong còn có, xác xuất còn thấp hơn của trúng đại học nữa.

Bởi vì cái gọi là, thế sự khó liệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện