Edit + Beta: Vịt
Trịnh Chí Khanh ngược lại không lừa Tiền Việt, thật có lãnh đạo sở tỉnh xuống kiểm tra, nhưng bảo người ta dọn dẹp tờ quảng cáo đích xác là chuyên vụ lâm thời phát huy.
Hà Quyền từ trong thang máy đi ra, ở đại sảnh khu nằm viện đụng phải Trịnh Chí Khanh dẫn mấy vị trưởng lão trên mặt uy nghi đi thăm. Lãnh đạo cũng không phải toàn là lớn tuổi, trong đống này còn có Thiệu Tuấn Thăng. Quả nhiên là đi con đường làm quan, tuổi còn trẻ, lên lên rất nhanh.
Hà Quyền vừa nhìn thấy hắn, xoay mặt dán tường đi về phía cửa.
"Chủ nhiệm Hà." Thiệu Tuấn Thăng gọi cậu, "Làm trễ của cậu 2 phút."
Hà Quyền ở trong lòng trợn mắt trắng, hơi có vẻ không nhịn được nói: "Tôi vội đến phòng khám hội chẩn."
Thiệu Tuấn Thăng giơ tay lên, ra hiệu cậu bình tĩnh chớ nóng: "Là như này, đến bây giờ tổ công tác cũng chưa nhận được hồi đáp đối với ý kiến xét duyệt của cậu, không biết cậu có phải có dị nghị?"
"Không phải thông qua hết rồi sao? Chẳng lẽ tôi còn phải kháng nghị các cậu làm ra quyết định không để tôi giáng chức?" Ánh mắt Hà Quyền giống như đang nhìn tên khuyết tật trí tuệ.
"Đây là quy trình." Thiệu Tuấn Thăng khẽ nhíu mày, "Trên đơn quyết định viết rõ, cậu nên sau khi nhận được văn bản thông báo, trong 15 ngày làm việc đệ trình ý kiến phản hồi. Được, cậu đến thảm họa động đất, tình huống đặc biệt có thể kéo dài, nhưng người từ khu thảm họa về đến trước Tết âm còn có thời gian nửa tháng, chẳng lẽ không rút ra được 10 phút để viết cảm nghĩ cho tổ điều tra công tác?"
Hà Quyền tâm nói các anh con mẹ nó gây ngột ngạt cho tôi, còn muốn tôi viết thư cảm ơn? Ông đây không hầu!
"Đừng giở giọng với tôi, Thiệu Tuấn Thăng, có 10 phút đó tôi có thể cứu mạng."
"Cậu —"
"Trưởng phòng Thiệu, có vấn đề gì sao?" Trịnh Chí Khanh chắn Hà Quyền đến phía sau. Anh vừa nãy lúc nhìn thấy hai người này đối thoại vẻ mặt Hà Quyền trời trong chuyển mưa rào sấm chớp, lập tức ý thức được mình phải đến giảng hòa.
Đối mặt với Trịnh Chí Khanh, Thiệu Tuấn Thăng bày ra thái độ giải quyết việc chung: "Về xét duyệt chức danh bác sĩ chủ nhiệm của Hà Quyền, biên nhận quyết nghị báo cáo điều tra của tổ công tác đã kéo dài lâu, hôm nay lúc kiểm tra công tác kết túc, tôi muốn mang đi."
Trịnh Chí Khanh lập tức gật đầu: "Được, lát tôi viết xong đưa cậu."
"Thư quyết định ở trong ngăn kéo giữa bàn làm việc của em, Trịnh Đại Bạch, giao cho anh, chị Kiều Xảo chờ em đi hội chẩn đấy." Hà Quyền liền lùa lừa, nói xong cất bước rời đi.
Thiệu Tuấn Thăng bị nghẹn tới nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, nín hồi lâu mới nói: "Trịnh Chí Khanh, cậu cũng chiều Hà Quyền quá rồi, biên nhận kia nên tự cậu ấy viết."
Trịnh Chí Khanh khẽ mỉm cười, bày ra chiếc nhẫn với Thiệu Tuấn Thăng.
"Xấu hổ quá, trưởng phòng Thiệu, vợ mình, phải nuông chiều."
Tâm tình vui vẻ của Hà Quyền sau khi nhìn thấy bệnh án của người bệnh Kiều Xảo đưa cho mình biến mất không thấy tăm hơi — Mang thai 20 tuần, kiểm tra ra ung thư hạch Hodgkin.
Cấy hạch từ phim X-quang vào trên hộp đèn nhìn kỹ một chút, Hà Quyền xoay mặt hỏi Kiều Xảo: "Nhìn tình hình giống như ở kỳ thứ 2, làm chọc sinh thiết chưa?"
"Chưa, hắn muốn kéo dài đến sinh con ra mới làm giải phẫu." Kiều Xảo lắc đầu. Hệ thống sinh sản và u thời gian mang thai là mục sở trường của cô, nhưng cô thật sự không hi vọng phòng chuyên gia mỗi tuần một lần của mình có người đăng ký.
"Vậy ít nhất phải đợi đến 32 tuần." Hà Quyền nói thẳng, "Bây giờ nhìn chưa di dời ổ bệnh, nhưng thời gian mang thai sự trao đổi chất nhanh, lại là hệ bạch huyết, tế bào ung thư theo tuyến dịch lim-pha đi khắp nơi, sinh xong lại cắt, di dời không phải cái được không bù đủ cái mất?"
"Chị cũng nói với người nhà như vậy, nhưng bản thân người bệnh kiên trì. Hắn nghĩ chính là, sau khi giải phẫu còn có trị bệnh bằng hoá chất, ít nhất 5 năm không thể có con, nếu như thai đầu không cần, không chờ được."
"Bao nhiêu tuổi?"
"39?"
"Đứa đầu?"
Kiều Xảo gật đầu.
"45 lại có...... thì hơi muộn." Hà Quyền phiền muộn xoa cằm, "Sinh con càng ngày càng muộn, bệnh cũng càng ngày càng nhiều, thật khó khăn."
"Đừng nói người ta, bản thân cậu cũng sắp vượt qua tuyến tuổi rồi."
"Chị, lúc ăn cơm hẵng dạy dỗ." Hà Quyền chỉ chỉ cuộn phim, "Em nghĩ như này, trước làm châm cứu, nếu như nằm vào giai đoạn phân hóa cao, vậy thì chờ đến 32 tuần, nhưng nếu phân hóa thấp, tuyệt không thể đợi."
"Ừ, chị cho rằng như vậy khả thi." Kiều Xảo rũ mắt nhìn về phía bụng cậu, "Tiểu Bạch, ba con hiện tại suy nghĩ vấn đề toàn diện hơn trước kia nhiều, giờ nếu đặt vào trước khi con xuất hiện, nó vừa nhìn cuộn phim đã ồn ào "Thế này còn chờ cái gì? Chờ chết à?"."
"Em trước kia cũng là xuất phát từ lập trường người bệnh." Hà Quyền ho nhẹ một tiếng che giấu lúng túng, "Ở lại núi xanh không lo không có củi đốt."
"Vấn đề không phải núi nào cũng có thể thường xanh." Kiều Xảo thở dài thu dọn phim X-quang và bệnh án, "Tuổi càng lớn nguy hiểm càng cao, bình quân sinh sản 20 năm trước tuổi là 23, hôm qua chị xem báo cáo, gần 30 rồi, qua 10 năm nữa, 8 phần đều cần làm chọc ối sàng lọc bệnh đái tháo đường thai kỳ."
"Này, nói đến đây em nghĩ ra, em vẫn chưa làm đâu." Hà Quyền ấn Kiều Xảo lên ghế, "Em đăng ký, chủ nhiệm Kiều, cho tờ đơn rút máu."
"Giờ qua Tết âm rồi, toàn bộ đã muộn." Kiều Xảo vội vàng mở đơn, "Đến khoa xét nghiệm cầm đồ, lát để Quyên nhi rút máu cho cậu."
Hà Quyền xụ khóe miệng.
"Em tìm Tiền Việt đi, Quyên nhi rút máu đau quá."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cùng lãnh đạo đi thị sát sản 3 xong, Trịnh Chí Khanh đang đi ra ngoài khu bệnh, nhìn thấy Hà Quyền ngồi ở khu hộ sĩ tuốt tay áo rút máu, vội vàng kêu trợ lý trước dẫn đường đến các tầng khác.
"Sao lại rút nhiều vậy?" Trịnh Chí Khanh đếm ống nghiệm lưu máu Tiền Việt dựng trên giá. 9 ống.
Hà Quyền trợn mắt: "Chị em nói dứt khoát gom hết lại đo, đỡ phải bị thêm một kim."
"Em ăn sáng rồi, đo chức năng gan sáng mai mới rút được, vẫn phải chịu nhiều thêm một kim." Tiền Việt dùng tăm bông đè lại, rút kim tiêm ra tháo ống dẫn cao su xuống, ngẩng cằm với Hà Quyền, "Đè 5 phút, rút nhiều như vậy mạch máu xẹp hết, không đè cẩn thận nhất định sẽ tím."
Hà Quyền đè tăm bông gấp cánh tay lên, xoay mặt vừa muốn nói chuyện, kết quả phát hiện không thấy Trịnh Chí Khanh đâu.
"Uầy, chạy nhanh thật."
"Chuyên vụ Trịnh đến phòng làm việc của anh rồi." Tiền Việt cười cười, "Chắc là đi rót nước cho anh."
Tiền Việt đoán không sai, Trịnh Chí Khanh là đi rót nước cho Hà Quyền, đầy một cốc giữ nhiệt, còn theo dõi cậu uống. Uống nước xong Hà Quyền đứng dậy về phòng làm việc, Trịnh Chí Khanh đi theo sau cậu cẩn thận hỏi: "Em hôm nay tan làm về nhà chứ?"
"Không về nhà em đi đâu?" Hà Quyền nghiêng đầu lườm anh một cái.
"Anh là nói...... về nhà mình."
Mồng 6 cãi nhau xong Hà Quyền về nhà mình, 2 buổi tối liền không về chỗ Trịnh Chí Khanh. Trịnh Chí Khanh tối muộn đưa thuốc đã sắc đến cũng không nhận được tươi cười, nghĩ hôm nay thế nào cũng phải dỗ Hà Quyền về nhà.
Thấy Hà Quyền không tỏ thái độ, Trịnh Chí Khanh trở tay đóng cửa phòng làm việc, nói: "Đừng giận, A Quyền."
Hà Quyền ngồi vào trên ghế rũ mắt lật bệnh án, tức giận nói: "Lúc này biết ăn nói khép nép rồi, lúc dạy dỗ em không phải rất lẽ thẳng khí hùng?"
"Xin lỗi, thái độ của anh không tốt." Trịnh Chí Khanh biết sợ. Hôm qua gọi điện thoại cho Kiều Xảo tố khổ, kết quả bị chị họ trách một bữa.
"Cậu không biết tính A Quyền thế nào? Vậy mà dám dạy dỗ nó! Đáng đời cậu cô đơn cả đời."
Đây là nguyên lời Kiều Xảo.
Ném bệnh án lên bàn, Hà Quyền giương mắt nhìn Trịnh Chí Khanh, dịch dịch mông ngồi thoải mái bắt đầu phát biểu: "Trịnh Đại Bạch, em nói rồi, em không muốn bị quản."
"Từ nay về sau nhất định nhớ kỹ những lời này của em." Trịnh Chí Khanh cũng là mặt mũi gì đó không cần nữa, vợ con làm nóng đầu giường quan trọng nhất.
"Đường tưởng kết hôn chính là gia trưởng của em, quan hệ của hai bọn mình bình đẳng."
"Hiểu." Trịnh Chí Khanh tâm nói cho dù người bị đối đãi bất bình đẳng cũng khẳng định là anh.
"Em không phải thánh nhân, nhất định sẽ mắc sai lầm, nhưng anh không thể đi lên chỉ trích em, như vậy tương lai dạy dỗ con thế nào?"
"Nhất định chú ý."
"Câu thông, câu thông quan trọng nhất, anh nếu có bất kỳ bất mãn gì với em, nói ra sớm chút, nghẹn đến cuối cùng không bằng hỏa sơn bạo phát?"
"Em rất hoàn mỹ, anh không có bất kỳ bất mãn nào."
"......" Hà Quyền mài răng, "Trịnh Đại Bạch, anh thái độ đoan chính! Nói nghiêm túc đi!"
Trịnh Chí Khanh buồn bực, thái độ đoan chính lắm đấy, chẳng lẽ thế đứng lúc anh khen em không đúng?
Lúc hai người mắt to lườm mắt to, không khí lộ vẻ lúng túng, đồng hồ của Hà Quyền có điện thoại khám gấp gọi vào.
Nếu đặt vào trước đây Hà Quyền đều là chạy đến khám gấp, nhưng hôm nay Trịnh Chí Khanh đi theo cậu, chỉ có thể đi nhanh, nếu không khẳng định lại bị cằn nhằn "A Quyền, suy nghĩ cho Tiểu Bạch."
Vào phòng cấp cứu khám gấp, Hà Quyền bước nhanh nghênh đón Tiết Vĩ đi tới.
"Tình hình?"
"Mang thai 17 tuần, đột nhiên sốt cao, 40 độ, cấm khẩu, đã từng ngất lịm một lần." Tiết Vĩ kéo rèm bên giường lăn ra, "Người đưa người bệnh đến nói, chính là kiểm tra sinh sản ở Đại Chính."
Hà Quyền nhìn, là Đồng Nham.
"Đúng, đây là người bệnh của tôi." Quay đầu nhìn thuốc trên bản ghi chép khám gấp đưa, Hà Quyền lại nhận lấy đơn xét nghiệm kiểm tra khẩn cấp lật xem nhanh chóng, "Nhìn mục máu giống như bị nhiễm."
"Không có ngoại thương có thể thấy được, phổi không có âm la, bắt mạch cũng không có phản ứng đau." Tiết Vĩ hết sức khẳng định.
Ở trong đầu nhanh chóng lướt triệu chứng một lần, Hà Quyền không quá xác định nói: "Viêm cơ tim cấp tính? Không, viêm cơ tim sẽ không dẫn đến cấm khẩu...... Viêm màng não cấp tính?"
"Thời gian mang thai viêm màng não cấp tính quá hiếm thấy." Tiết Vĩ ngẩn người.
Hà Quyền suy nghĩ một chút, lại vén quần áo trên người Đồng Nham lên định bắt mạch lần nữa, nhưng ánh mắt chợt cứng lại. Tiết Vĩ càng kinh ngạc há to miệng: "10 phút trước vẫn chưa có mà!"
Đồng Nham bắt đầu từ ngực xuống dưới, xuất hiện bầm tím đậm nhạt mảng lớn không đồng nhất — nhiễm trùng máu dẫn đến, một trong những triệu chứng của viêm màng não.
"Trước tiên chích xương cột sống cho cậu ấy, đừng động vào cậu ấy, cầm dụng cụ đến tôi làm ở đây."
Hà Quyền gọi Triệu Nguyệt tới hỗ trợ nghiêng thân thể Đồng Nham, lộ ra vị trí cột sống. Lúc chờ Triệu Nguyệt trừ độc, Trịnh Chí Khanh đưa tay cầm cổ tay Hà Quyền, nói: "Để anh làm, em đi ra ngoài, viêm màng não thuộc về bệnh lây nhiễm."
"Anh cũng bị nguy hiểm lây nhiễm." Hà Quyền cũng không đồng ý, "Anh nhiễm đối với em và Tiểu Bạch mà nói nguy hiểm như nhau."
"Anh sau khi ra nước ngoài đã chích ngừa vắc-xin phòng bệnh, mà vắc-xin phòng bệnh em hồi nhỏ tiêm hẳn không bao gồm cái này." Trịnh Chí Khanh kéo găng tay ra đeo lên, nói với những người khác: "Hộ sĩ Triệu, lập tức chuyển người bệnh của khám gấp đến khu nằm viện hết, tạm thời niêm phong đại sảnh khám gấp, bác sĩ Tiết, thông báo trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh Đại Chính thu nhận điều trị người bệnh nghi là viêm màng não."
Hà Quyền rút lui ra ngoài phòng cấp cứu, một lát sau, Trịnh Chí Khanh giơ dịch tủy đã lấy xong ra. Hà Quyền vừa nhìn chất lỏng vẩn đục trong ống tiêm, chân mày nhất thời vặn chặt thành một đoàn — chỉ nhìn từ bên ngoài, đã cơ bản có thể chẩn đoán là viêm màng não.
Trịnh Chí Khanh ngược lại không lừa Tiền Việt, thật có lãnh đạo sở tỉnh xuống kiểm tra, nhưng bảo người ta dọn dẹp tờ quảng cáo đích xác là chuyên vụ lâm thời phát huy.
Hà Quyền từ trong thang máy đi ra, ở đại sảnh khu nằm viện đụng phải Trịnh Chí Khanh dẫn mấy vị trưởng lão trên mặt uy nghi đi thăm. Lãnh đạo cũng không phải toàn là lớn tuổi, trong đống này còn có Thiệu Tuấn Thăng. Quả nhiên là đi con đường làm quan, tuổi còn trẻ, lên lên rất nhanh.
Hà Quyền vừa nhìn thấy hắn, xoay mặt dán tường đi về phía cửa.
"Chủ nhiệm Hà." Thiệu Tuấn Thăng gọi cậu, "Làm trễ của cậu 2 phút."
Hà Quyền ở trong lòng trợn mắt trắng, hơi có vẻ không nhịn được nói: "Tôi vội đến phòng khám hội chẩn."
Thiệu Tuấn Thăng giơ tay lên, ra hiệu cậu bình tĩnh chớ nóng: "Là như này, đến bây giờ tổ công tác cũng chưa nhận được hồi đáp đối với ý kiến xét duyệt của cậu, không biết cậu có phải có dị nghị?"
"Không phải thông qua hết rồi sao? Chẳng lẽ tôi còn phải kháng nghị các cậu làm ra quyết định không để tôi giáng chức?" Ánh mắt Hà Quyền giống như đang nhìn tên khuyết tật trí tuệ.
"Đây là quy trình." Thiệu Tuấn Thăng khẽ nhíu mày, "Trên đơn quyết định viết rõ, cậu nên sau khi nhận được văn bản thông báo, trong 15 ngày làm việc đệ trình ý kiến phản hồi. Được, cậu đến thảm họa động đất, tình huống đặc biệt có thể kéo dài, nhưng người từ khu thảm họa về đến trước Tết âm còn có thời gian nửa tháng, chẳng lẽ không rút ra được 10 phút để viết cảm nghĩ cho tổ điều tra công tác?"
Hà Quyền tâm nói các anh con mẹ nó gây ngột ngạt cho tôi, còn muốn tôi viết thư cảm ơn? Ông đây không hầu!
"Đừng giở giọng với tôi, Thiệu Tuấn Thăng, có 10 phút đó tôi có thể cứu mạng."
"Cậu —"
"Trưởng phòng Thiệu, có vấn đề gì sao?" Trịnh Chí Khanh chắn Hà Quyền đến phía sau. Anh vừa nãy lúc nhìn thấy hai người này đối thoại vẻ mặt Hà Quyền trời trong chuyển mưa rào sấm chớp, lập tức ý thức được mình phải đến giảng hòa.
Đối mặt với Trịnh Chí Khanh, Thiệu Tuấn Thăng bày ra thái độ giải quyết việc chung: "Về xét duyệt chức danh bác sĩ chủ nhiệm của Hà Quyền, biên nhận quyết nghị báo cáo điều tra của tổ công tác đã kéo dài lâu, hôm nay lúc kiểm tra công tác kết túc, tôi muốn mang đi."
Trịnh Chí Khanh lập tức gật đầu: "Được, lát tôi viết xong đưa cậu."
"Thư quyết định ở trong ngăn kéo giữa bàn làm việc của em, Trịnh Đại Bạch, giao cho anh, chị Kiều Xảo chờ em đi hội chẩn đấy." Hà Quyền liền lùa lừa, nói xong cất bước rời đi.
Thiệu Tuấn Thăng bị nghẹn tới nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, nín hồi lâu mới nói: "Trịnh Chí Khanh, cậu cũng chiều Hà Quyền quá rồi, biên nhận kia nên tự cậu ấy viết."
Trịnh Chí Khanh khẽ mỉm cười, bày ra chiếc nhẫn với Thiệu Tuấn Thăng.
"Xấu hổ quá, trưởng phòng Thiệu, vợ mình, phải nuông chiều."
Tâm tình vui vẻ của Hà Quyền sau khi nhìn thấy bệnh án của người bệnh Kiều Xảo đưa cho mình biến mất không thấy tăm hơi — Mang thai 20 tuần, kiểm tra ra ung thư hạch Hodgkin.
Cấy hạch từ phim X-quang vào trên hộp đèn nhìn kỹ một chút, Hà Quyền xoay mặt hỏi Kiều Xảo: "Nhìn tình hình giống như ở kỳ thứ 2, làm chọc sinh thiết chưa?"
"Chưa, hắn muốn kéo dài đến sinh con ra mới làm giải phẫu." Kiều Xảo lắc đầu. Hệ thống sinh sản và u thời gian mang thai là mục sở trường của cô, nhưng cô thật sự không hi vọng phòng chuyên gia mỗi tuần một lần của mình có người đăng ký.
"Vậy ít nhất phải đợi đến 32 tuần." Hà Quyền nói thẳng, "Bây giờ nhìn chưa di dời ổ bệnh, nhưng thời gian mang thai sự trao đổi chất nhanh, lại là hệ bạch huyết, tế bào ung thư theo tuyến dịch lim-pha đi khắp nơi, sinh xong lại cắt, di dời không phải cái được không bù đủ cái mất?"
"Chị cũng nói với người nhà như vậy, nhưng bản thân người bệnh kiên trì. Hắn nghĩ chính là, sau khi giải phẫu còn có trị bệnh bằng hoá chất, ít nhất 5 năm không thể có con, nếu như thai đầu không cần, không chờ được."
"Bao nhiêu tuổi?"
"39?"
"Đứa đầu?"
Kiều Xảo gật đầu.
"45 lại có...... thì hơi muộn." Hà Quyền phiền muộn xoa cằm, "Sinh con càng ngày càng muộn, bệnh cũng càng ngày càng nhiều, thật khó khăn."
"Đừng nói người ta, bản thân cậu cũng sắp vượt qua tuyến tuổi rồi."
"Chị, lúc ăn cơm hẵng dạy dỗ." Hà Quyền chỉ chỉ cuộn phim, "Em nghĩ như này, trước làm châm cứu, nếu như nằm vào giai đoạn phân hóa cao, vậy thì chờ đến 32 tuần, nhưng nếu phân hóa thấp, tuyệt không thể đợi."
"Ừ, chị cho rằng như vậy khả thi." Kiều Xảo rũ mắt nhìn về phía bụng cậu, "Tiểu Bạch, ba con hiện tại suy nghĩ vấn đề toàn diện hơn trước kia nhiều, giờ nếu đặt vào trước khi con xuất hiện, nó vừa nhìn cuộn phim đã ồn ào "Thế này còn chờ cái gì? Chờ chết à?"."
"Em trước kia cũng là xuất phát từ lập trường người bệnh." Hà Quyền ho nhẹ một tiếng che giấu lúng túng, "Ở lại núi xanh không lo không có củi đốt."
"Vấn đề không phải núi nào cũng có thể thường xanh." Kiều Xảo thở dài thu dọn phim X-quang và bệnh án, "Tuổi càng lớn nguy hiểm càng cao, bình quân sinh sản 20 năm trước tuổi là 23, hôm qua chị xem báo cáo, gần 30 rồi, qua 10 năm nữa, 8 phần đều cần làm chọc ối sàng lọc bệnh đái tháo đường thai kỳ."
"Này, nói đến đây em nghĩ ra, em vẫn chưa làm đâu." Hà Quyền ấn Kiều Xảo lên ghế, "Em đăng ký, chủ nhiệm Kiều, cho tờ đơn rút máu."
"Giờ qua Tết âm rồi, toàn bộ đã muộn." Kiều Xảo vội vàng mở đơn, "Đến khoa xét nghiệm cầm đồ, lát để Quyên nhi rút máu cho cậu."
Hà Quyền xụ khóe miệng.
"Em tìm Tiền Việt đi, Quyên nhi rút máu đau quá."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cùng lãnh đạo đi thị sát sản 3 xong, Trịnh Chí Khanh đang đi ra ngoài khu bệnh, nhìn thấy Hà Quyền ngồi ở khu hộ sĩ tuốt tay áo rút máu, vội vàng kêu trợ lý trước dẫn đường đến các tầng khác.
"Sao lại rút nhiều vậy?" Trịnh Chí Khanh đếm ống nghiệm lưu máu Tiền Việt dựng trên giá. 9 ống.
Hà Quyền trợn mắt: "Chị em nói dứt khoát gom hết lại đo, đỡ phải bị thêm một kim."
"Em ăn sáng rồi, đo chức năng gan sáng mai mới rút được, vẫn phải chịu nhiều thêm một kim." Tiền Việt dùng tăm bông đè lại, rút kim tiêm ra tháo ống dẫn cao su xuống, ngẩng cằm với Hà Quyền, "Đè 5 phút, rút nhiều như vậy mạch máu xẹp hết, không đè cẩn thận nhất định sẽ tím."
Hà Quyền đè tăm bông gấp cánh tay lên, xoay mặt vừa muốn nói chuyện, kết quả phát hiện không thấy Trịnh Chí Khanh đâu.
"Uầy, chạy nhanh thật."
"Chuyên vụ Trịnh đến phòng làm việc của anh rồi." Tiền Việt cười cười, "Chắc là đi rót nước cho anh."
Tiền Việt đoán không sai, Trịnh Chí Khanh là đi rót nước cho Hà Quyền, đầy một cốc giữ nhiệt, còn theo dõi cậu uống. Uống nước xong Hà Quyền đứng dậy về phòng làm việc, Trịnh Chí Khanh đi theo sau cậu cẩn thận hỏi: "Em hôm nay tan làm về nhà chứ?"
"Không về nhà em đi đâu?" Hà Quyền nghiêng đầu lườm anh một cái.
"Anh là nói...... về nhà mình."
Mồng 6 cãi nhau xong Hà Quyền về nhà mình, 2 buổi tối liền không về chỗ Trịnh Chí Khanh. Trịnh Chí Khanh tối muộn đưa thuốc đã sắc đến cũng không nhận được tươi cười, nghĩ hôm nay thế nào cũng phải dỗ Hà Quyền về nhà.
Thấy Hà Quyền không tỏ thái độ, Trịnh Chí Khanh trở tay đóng cửa phòng làm việc, nói: "Đừng giận, A Quyền."
Hà Quyền ngồi vào trên ghế rũ mắt lật bệnh án, tức giận nói: "Lúc này biết ăn nói khép nép rồi, lúc dạy dỗ em không phải rất lẽ thẳng khí hùng?"
"Xin lỗi, thái độ của anh không tốt." Trịnh Chí Khanh biết sợ. Hôm qua gọi điện thoại cho Kiều Xảo tố khổ, kết quả bị chị họ trách một bữa.
"Cậu không biết tính A Quyền thế nào? Vậy mà dám dạy dỗ nó! Đáng đời cậu cô đơn cả đời."
Đây là nguyên lời Kiều Xảo.
Ném bệnh án lên bàn, Hà Quyền giương mắt nhìn Trịnh Chí Khanh, dịch dịch mông ngồi thoải mái bắt đầu phát biểu: "Trịnh Đại Bạch, em nói rồi, em không muốn bị quản."
"Từ nay về sau nhất định nhớ kỹ những lời này của em." Trịnh Chí Khanh cũng là mặt mũi gì đó không cần nữa, vợ con làm nóng đầu giường quan trọng nhất.
"Đường tưởng kết hôn chính là gia trưởng của em, quan hệ của hai bọn mình bình đẳng."
"Hiểu." Trịnh Chí Khanh tâm nói cho dù người bị đối đãi bất bình đẳng cũng khẳng định là anh.
"Em không phải thánh nhân, nhất định sẽ mắc sai lầm, nhưng anh không thể đi lên chỉ trích em, như vậy tương lai dạy dỗ con thế nào?"
"Nhất định chú ý."
"Câu thông, câu thông quan trọng nhất, anh nếu có bất kỳ bất mãn gì với em, nói ra sớm chút, nghẹn đến cuối cùng không bằng hỏa sơn bạo phát?"
"Em rất hoàn mỹ, anh không có bất kỳ bất mãn nào."
"......" Hà Quyền mài răng, "Trịnh Đại Bạch, anh thái độ đoan chính! Nói nghiêm túc đi!"
Trịnh Chí Khanh buồn bực, thái độ đoan chính lắm đấy, chẳng lẽ thế đứng lúc anh khen em không đúng?
Lúc hai người mắt to lườm mắt to, không khí lộ vẻ lúng túng, đồng hồ của Hà Quyền có điện thoại khám gấp gọi vào.
Nếu đặt vào trước đây Hà Quyền đều là chạy đến khám gấp, nhưng hôm nay Trịnh Chí Khanh đi theo cậu, chỉ có thể đi nhanh, nếu không khẳng định lại bị cằn nhằn "A Quyền, suy nghĩ cho Tiểu Bạch."
Vào phòng cấp cứu khám gấp, Hà Quyền bước nhanh nghênh đón Tiết Vĩ đi tới.
"Tình hình?"
"Mang thai 17 tuần, đột nhiên sốt cao, 40 độ, cấm khẩu, đã từng ngất lịm một lần." Tiết Vĩ kéo rèm bên giường lăn ra, "Người đưa người bệnh đến nói, chính là kiểm tra sinh sản ở Đại Chính."
Hà Quyền nhìn, là Đồng Nham.
"Đúng, đây là người bệnh của tôi." Quay đầu nhìn thuốc trên bản ghi chép khám gấp đưa, Hà Quyền lại nhận lấy đơn xét nghiệm kiểm tra khẩn cấp lật xem nhanh chóng, "Nhìn mục máu giống như bị nhiễm."
"Không có ngoại thương có thể thấy được, phổi không có âm la, bắt mạch cũng không có phản ứng đau." Tiết Vĩ hết sức khẳng định.
Ở trong đầu nhanh chóng lướt triệu chứng một lần, Hà Quyền không quá xác định nói: "Viêm cơ tim cấp tính? Không, viêm cơ tim sẽ không dẫn đến cấm khẩu...... Viêm màng não cấp tính?"
"Thời gian mang thai viêm màng não cấp tính quá hiếm thấy." Tiết Vĩ ngẩn người.
Hà Quyền suy nghĩ một chút, lại vén quần áo trên người Đồng Nham lên định bắt mạch lần nữa, nhưng ánh mắt chợt cứng lại. Tiết Vĩ càng kinh ngạc há to miệng: "10 phút trước vẫn chưa có mà!"
Đồng Nham bắt đầu từ ngực xuống dưới, xuất hiện bầm tím đậm nhạt mảng lớn không đồng nhất — nhiễm trùng máu dẫn đến, một trong những triệu chứng của viêm màng não.
"Trước tiên chích xương cột sống cho cậu ấy, đừng động vào cậu ấy, cầm dụng cụ đến tôi làm ở đây."
Hà Quyền gọi Triệu Nguyệt tới hỗ trợ nghiêng thân thể Đồng Nham, lộ ra vị trí cột sống. Lúc chờ Triệu Nguyệt trừ độc, Trịnh Chí Khanh đưa tay cầm cổ tay Hà Quyền, nói: "Để anh làm, em đi ra ngoài, viêm màng não thuộc về bệnh lây nhiễm."
"Anh cũng bị nguy hiểm lây nhiễm." Hà Quyền cũng không đồng ý, "Anh nhiễm đối với em và Tiểu Bạch mà nói nguy hiểm như nhau."
"Anh sau khi ra nước ngoài đã chích ngừa vắc-xin phòng bệnh, mà vắc-xin phòng bệnh em hồi nhỏ tiêm hẳn không bao gồm cái này." Trịnh Chí Khanh kéo găng tay ra đeo lên, nói với những người khác: "Hộ sĩ Triệu, lập tức chuyển người bệnh của khám gấp đến khu nằm viện hết, tạm thời niêm phong đại sảnh khám gấp, bác sĩ Tiết, thông báo trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh Đại Chính thu nhận điều trị người bệnh nghi là viêm màng não."
Hà Quyền rút lui ra ngoài phòng cấp cứu, một lát sau, Trịnh Chí Khanh giơ dịch tủy đã lấy xong ra. Hà Quyền vừa nhìn chất lỏng vẩn đục trong ống tiêm, chân mày nhất thời vặn chặt thành một đoàn — chỉ nhìn từ bên ngoài, đã cơ bản có thể chẩn đoán là viêm màng não.
Danh sách chương