Edit + Beta: Vịt

Đối với Hà Quyền không thể xuống lầu ăn cơm mà ở trong phòng Trịnh Chí Khanh làm ổ ngủ, Trịnh Kiến Bình không chút nào cảm thấy đối phương thất lễ. Mang thai mà, thèm ngủ bình thường, lại nói ban ngày làm việc mệt mỏi như vậy, nghỉ ngơi sớm chút cũng có lợi cho sinh trưởng trổ mã của đứa nhỏ.

Hứa Viện thì không vui lắm, nói: "Đã đi làm mệt như vậy, sao còn không nghỉ phép?"

"Tâm trách nhiệm của A Quyền nặng, khu bệnh có mấy người bệnh là em ấy nhận chẩn sắp xếp nhập viện, nghĩ thế nào cũng phải chờ bọn nhỏ ra sinh ra hẵng nghỉ."

Trịnh Chí Khanh thuận miệng giải thích một câu, sau đó xoay mặt bưng chén rượu lên chúc thọ cha. Hòa Vũ ôm lấy Quan Quan, che chở tay nhỏ của cô nhóc cầm bình sữa chạm cốc với ông nội, làm Trịnh Kiến Bình vui không khép miệng lại được.

Thiên luân chi nhạc, không có gì hơn vậy.

Đặt chén rượu xuống, Trịnh Kiến Bình vỗ vỗ tay Hứa Viện, nói: "Người trẻ tuổi có nhiệt tình là chuyện tốt, phu nhân, bất đồng thời đại, bọn nhỏ muốn ở bên ngoài dốc sức làm, chúng ta nên ủng hộ."

"Em không phải lo lắng thân thể Hà Quyền sao." Ngữ khí Hứa Viện hơi lộ vẻ trách cứ, "Chí Khanh, mặc dù đã tiến vào giai đoạn ổn định rồi, nhưng cũng không thể lơ là, vợ của bác hai con kìa, 8 tháng sảy thai, lo lắng lắm đấy."

Trịnh Chí Kiệt thấy khóe miệng em trai co rút mãi, chặn lời Hứa Viện: "Mẹ, mẹ đừng quan tâm, bọn nó gần bệnh viện, không xảy ra chuyện lớn."

"Đúng vậy, mẹ, Hà Quyền y thuật cao siêu, cậu ấy có thể chăm sóc tốt bản thân." Hòa Vũ gắp đũa thức ăn vào trong bát Hứa Viện, y nhìn ra mẹ chồng không vui, "Lại nói, mẹ thường hầm thuốc bổ đưa đến bệnh viện cho Hà Quyền, tiểu bảo bảo nhất định vô cùng khỏe mạnh."

Rốt cục nghe thấy câu thừa nhận lời của mình, trên mặt Hứa Viện hơi có ý cười. Mấy tên họ Trịnh này đều cùng một đức hạnh, coi bỏ ra của bà là nên, chỉ Hòa Vũ hiểu được thông cảm cho bà.

Nếu như Hà Quyền có thể có một nửa tri kỷ của Hòa Vũ, Hứa Viện nghĩ thầm, vậy thì thật sự phải đốt hương.

Ngủ thẳng đến 9 rưỡi, Hà Quyền mơ mơ màng màng mở mắt ra, kịp phản ứng mình bỏ lỡ bữa tối, ra sức oán giận Trịnh Chí Khanh hại cậu thất lễ với mọi người.

"Thấy em ngủ ngon vậy, không nỡ làm ồn em." Trịnh Chí Khanh đưa đĩa bánh ngọt cho cậu, "Đói chưa, trước ăn ít bánh ngọt, anh bảo chị Mai hâm nóng cơm cho em."

"Không cần đâu, ăn miếng bánh ngọt là được." Hà Quyền nhận lấy cái đĩa, dùng dĩa cạo bơ xuống, chỉ ăn phần cốt bánh ngọt.

"Vẫn là hâm nóng cơm đi, cái này sao có thể ăn no."

"Ăn no quá chèn tim phổi." Hà Quyền liếc anh một cái, "Không thấy gối của em càng gối càng cao sao? Tháng sau tám phần phải kê ngủ."

Trịnh Chí Khanh ôn nhu nói: "Vất vả cho em rồi, chờ sinh xong, em nghỉ ngơi thật tốt, anh chăm sóc Tiểu Bạch."

"Mời bảo mẫu đi, anh từ sáng đến tối đủ bận rồi, không ngủ ngon giấc mệt mỏi lái xe xảy ra chuyện thì sao?"

"Bảo mẫu khẳng định phải mời, lúc anh đi làm, không thể để em một mình trông Tiểu Bạch."

Hà Quyền để dĩa xuống, nghiêng đầu suy nghĩ một chút hỏi: "Chờ em nghỉ xong thì làm thế nào? Không thể để một mình Tiểu Bạch cho bảo mẫu. Lòng người khó dò, nhà các anh có tiền như vậy, vạn nhất bảo mẫu sinh lòng ác ý, bắt cóc Tiểu Bạch thì làm sao đây?"

"Về chỗ ba mẹ anh ở, anh Vũ đã bắt đầu đi làm, ban ngày sẽ để bảo mẫu trông Quan Quan, mẹ trông bảo mẫu." Trịnh Chí Khanh vừa nói xong liền thấy sắc mặt Hà Quyền trầm xuống, "Ờ...... em không muốn?"

"Anh cảm thấy thế nào?" Hà Quyền hỏi ngược lại.

Nhớ tới thái độ của Hứa Viện trên bàn ăn lúc nãy, Trịnh Chí Khanh đột nhiên ý thức được, nếu để Hà Quyền và mình dọn về ở, e là sớm muộn cũng sẽ có ngày náo loạn.

"Nếu không thì......"

Mặc dù biết Hà Quyền không ủng hộ đề nghị của mình lắm, nhưng Trịnh Chí Khanh cảm thấy, vẫn phải nói ra thử xem sao.

"Về chỗ Tề lão ở? Chị Vân và vú Trương đều ở đó làm mười mấy hai mươi năm rồi, bọn họ dù sao cũng tin tưởng được."

Hà Quyền nhét cái đĩa vào trong tay Trịnh Chí Khanh, kéo chăn qua lại nằm xuống. Thấy cậu như vậy, Trịnh Chí Khanh cúi đầu thở dài, nói: "A Quyền, có chuyện, em nghe rồi...... đừng kích động."

Dịch dịch con ngươi, Hà Quyền nhìn anh chằm chằm, chờ nghe tiếp.

"Lúc trước...... Tề lão tìm riêng anh nói chuyện một lần." Trịnh Chí Khanh cẩn thận nói, "Chuyện liên quan đến song thân của em, ông ấy rất hối hận."

"Chọn cái em không biết mà nói." Hà Quyền cau mày, lộ vẻ hơi không kiên nhẫn.

"Cha em bị người tính kế, cho nên Tề lão mới hiểu lầm ông ấy." Trịnh Chí Khanh sau khi ánh mắt Hà Quyền ngưng lại cầm lấy tay cậu, "A Quyền, em nói không biết tại sao cha em sẽ nhận 1 triệu đó...... Thật ra anh trước khi gặp Tề lão đã bảo anh cả tìm thám tử tư đi thăm dò, 1 triệu đó, ghi chép của ngân hàng là dùng danh nghĩa ký hợp đồng tiền bạc chuyển tới tên ông ấy. Nhưng công ty quản lý kia đã sớm gạch bỏ không cách nào kiểm chứng, cho nên không nói cho em biết. Mãi tới ngày đó Tề lão tìm anh, nói với anh chuyện này, anh mới xác định cha em thật sự không biết khoản tiền đó họ Tề. Nhưng chuyện này lại liên quan đến rất nhiều những chuyện khác, anh đã đáp ứng Tề lão, tạm thời không nói cho em, nhưng nhìn thái độ lúc này của em —"

Hà Quyền rút tay về chống người dậy, yên lặng nhìn Trịnh Chí Khanh: "Ai tính kế cha em?"

Trịnh Chí Khanh do dự chốc lát, nói: "Ông chú tư của em."

Hà Quyền ngay cả tên ông chú tư là gì cũng không nhớ nổi, nhưng chính là một người hoàn toàn xa lạ như vậy, lại thao túng vận mệnh cậu.

"Ông ta tại sao phải làm như vậy?"

"Cha em đắc tội ông ấy."

Vén chăn lên, Hà Quyền làm bộ muốn xuống giường, Trịnh Chí Khanh nhanh chóng cản cậu lại, khuyên nhủ: "Đừng đi tìm, vô dụng thôi, ông ta giờ đã là phế nhân, chuyện trước đây không nhớ rõ."

"Alzheimer?" Hà Quyền cau mày.

"Sau khi bệnh tim đột phát thiếu oxi não, tạo thành tổn thương não, trí lực thoái hóa đến trạng thái khoảng 2-3 mươi tuổi." Trịnh Chí Khanh biết mình không cần giải thích nhiều, Hà Quyền đều hiểu, "A Quyền, thiện ác luôn có báo, ông ta vì hành động đi ngược lại của mình trả giá cao, em cũng đừng xoắn xuýt nữa, được chứ?"

Hà Quyền trầm mặc một hồi, đột nhiên túm ống tay áo Trịnh Chí Khanh, không cam lòng đỏ vành mắt: "Nhưng ông ta còn sống, song thân em thì đều không còn nữa!"

"A Quyền, A Quyền em đừng kích động!" Trịnh Chí Khanh vội vàng ôm người vào ngực trấn an, "Suy nghĩ đến Tiểu Bạch, tâm tình em kích động quá mức, nó cũng sẽ bất an."

"Cái này không công bằng, Chí Khanh, không công bằng......" Hà Quyền túm chặt lấy vải áo trên lưng Trịnh Chí Khanh, âm thanh run lợi hại, "Lòng người sao có thể ác độc như vậy...... ông ta phá hoại nhân sinh của bao nhiêu người chứ......"

Trịnh Chí Khanh hôn giọt nước mắt chưa rơi xuống, bưng mặt Hà Quyền đỡ trán với cậu.

"A Quyền, sau này có anh thay song thân em bảo vệ em, sẽ không có ai làm hại đến em nữa."

Nước mắt Hà Quyền trào ra mãnh liệt, oán hận và tủi thân tích trữ trong lòng nhiều năm, đều ở trong lời thề kiên định này chậm rãi từ từ tiêu tán.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Thời tiết càng ngày càng nóng, khiến người ta khó tránh khỏi cáu giận hơn. Cảnh Tiêu ở phòng khám VIP bị người nhà kỳ ba gây khó khăn, không nhịn được, đánh đối phương một cái. Vốn chuyện này đã được Trịnh Chí Khanh điều giải ổn thỏa, bệnh viện bồi thường ít tiền, nhưng ai biết đối phương không biết sai gân nào, cầm tiền rồi còn chạy đi tìm phóng viên. Phóng viên kia cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn, dùng một tin độc quyền với tiêu đề《Y đức không có, chỉ vì kiếm tiền không để ý sống chết của người bệnh》nhắm thẳng mũi dùi vào Đại Chính.

Các website lớn tranh nhau forward, mở Weibo Wechat ra, có ít nhất mấy chục nghìn người đang forward. Rất nhiều người oán than về tiền chữa trị kếch xù hiện nay, cho nên một khi có bệnh viện **, đều thích góp náo nhiệt mắng mấy câu. Để làm Crisis PR, Trịnh Chí Khanh mời phóng viên đăng tin độc quyền đến phòng làm việc của mình gặp mặt nói chuyện.

Cởi chuông vẫn phải cần người buộc chuông, ai nói Đại Chính không tốt, thì để người đó đến xứng danh cho Đại Chính.

Phóng viên tuổi tác không lớn, nhìn quan cũng là 24-25, chính là giai đoạn mới ra đời, cần chút "chiến tích" làm việc để có tên tuổi trong giới. Thành thật mà nói văn chương của hắn viết không tệ, Trịnh Chí Khanh thừa nhận tài hoa của đối phương. Từng chữ châu ngọc, dùng từ sắc bén, phân tích chiều sau hệ thống chữa bệnh hiện nay, quả thực có thể lừa được một đám người trẻ tuổi căm phẫn.

Trịnh Chí Khanh cũng không thù hắn, chỉ là cảm thấy thằng nhóc này có hơi nóng lòng muốn nổi danh, thiếu hụt tố dưỡng chuyên ngành mà một phóng viên đạt tiêu chuẩn nên có — tìm kiếm chân tướng sự việc, không chỉ viết nội dung đón ý đại chúng mà cố ý lẩn tránh những sự thật không muốn bị người khác tiếp nhận.

Trịnh Chí Khanh cho phóng viên quyền hạn 1 tuần, tùy hắn đến một góc nào đó của bệnh viện, phỏng vấn bất cứ ai. Thậm chí ngay cả phòng mổ, chỉ cần đảm bảo làm tốt công tác khử trùng, cũng để hắn đi vào. Vừa qua 2 ngày Hà Quyền đã chạy đi tìm Trịnh Chí Khanh oán trách, nói lúc mình chăm chú làm giải phẫu, bên cạnh cứ có thằng ngốc ở đó ép hỏi vấn đề.

"Cậu ta ngược lại đánh giá em rất cao đó." Trịnh Chí Khanh lục ra bức ảnh phóng viên kia chụp, Hà Quyền làm giải phẫu xong mệt mỏi làm ổ trong phòng hồi sức ngủ cho cậu xem, "Em hiểu nhiếp ảnh, xem xem bức ảnh này chụp thế nào?"

Hà Quyền quét tấm hình, chân mày vốn cau lại với nhau dần dần giãn ra. Sắc điệu rất nhẹ nhàng, kim loại tản ra lộng lẫy mờ ảo. Đồ phẫu thuật màu xanh lục cũng không có cứng nhắc như bình thường nhìn thấy, ngược lại có loại hơi thở mạnh mẽ xanh tươi. Cùng với thụy nhan an tường bình thản của mình mà cậu chưa từng biết.

"Thế cậu ta viết về em thế nào?" Hà Quyền hơi có chút tò mò.

"Bản thảo vẫn chưa đưa anh, cơ mà ở đây có bài viết về đám Tiết Vĩ khám gấp, em có thể tham khảo trước." Trịnh Chí Khanh đưa bài viết đã in ra cho Hà Quyền.

Hà Quyền đọc lướt qua. Viết không tệ, nỗi vất vả của nhân viên y tế khám gấp xuất hiện trên giấy, chính là hình như hơi quá phiến tình.

"Phóng viên này muốn viết sự tình ở bệnh viên thành một quyển sách, nhân vật chính là em." Trịnh Chí Khanh cười nói.

Hà Quyền khiêu mi: "Nhân sinh của em đơn điệu như vậy, nhà bệnh viện 2 điểm 1 đường, có gì đáng để viết?"

"Thật ra, anh thật sự chưa từng thấy mấy bác sĩ từng trải nhân sinh phong phú hơn em."

"Nghe ra đáng để quay bộ phim 8h."

"Không thì em đi diễn vai tính cách chân thực?"

"Miễn đê, lên ống kính béo 10 cân, em không muốn vì giảm cân suốt ngày chảy nước miếng với đồ ngon, càng không định động đao trên mặt."

"Đùa tí thôi, anh sao có thể để em vào giới showbiz, vậy thì đủ khiến người ta nhớ thương, ăn no rỗi việc mới tìm một đống tình địch cho mình." Trịnh Chí Khanh giơ tay lên bóp vai giúp Hà Quyền, "Mệt không? Buổi chiều rảnh thì về nhà nghỉ ngơi trước."

Thoải mái mà híp mắt lại, Hà Quyền hừ hừ nói: "Vẫn ổn, canh mẹ anh hầm cho em, uống xong trên người rất có sức."

"Nhưng em cũng không thêm thịt." Trịnh Chí Khanh cảm giác dưới tay vẫn như trước đây, cùng xúc cảm với hồi cứu nạn động đất bóp vai giúp Hà Quyền, "Anh hôm qua xem hồ sơ kiểm tra sinh sản của em, tăng 12 cân, nhưng không nhìn ra chút gì."

"Vậy còn không tốt, đều thêm cho Tiểu Bạch rồi." Hà Quyền sờ sờ bụng, "Cơ mà cũng đừng lớn nhiều quá, quá 8 cân còn phải chịu một dao."

"Em định đẻ tự nhiên?" Trịnh Chí Khanh lúc này mới nhớ tới mình chưa từng thảo luận với Hà Quyền vụ này, chủ yếu trong tiềm thức anh cho rằng Hà Quyền nhất định sẽ mổ, cho nên không nghĩ nhiều.

"Sao anh giống Phương Mặc vậy?" Hà Quyền hơi bất mãn, "Không tin em như vậy?"

Trịnh Chí Khanh cười cười nói: "Không muốn em chịu tội, vốn định anh mổ cho em đấy."

"Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không mổ." Hà Quyền giơ tay lên, "Cũng không cần giảm đau, từng gặp không dưới 50 người suy tử cung là sau khi tiêm giảm đau phát sinh."

Kéo tay Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh ở bên trên rơi xuống nụ hôn, nói: "Em không cần quá kiên cường, A Quyền, nếu khong sẽ lộ vẻ anh rất vô dụng."

Hà Quyền đắc ý hất cằm lên.

"Cho nên, bạn học Trịnh Đại Bạch, anh phải cố gắng thêm vượt qua em mới được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện