Trác phu nhân áp chế lửa giận, lạnh lùng nói: "Cô là ai? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."

Tô Viên Viên cười mỉa, kiêu ngạo uy hiếp thị: "Trác phu nhân, bà nghĩ tôi không có điểm lợi thế nào sao? Trác Phong là con trai của Trác tiên sinh phải không? Bà sai sử chồng tôi lái xe đâm cậu ta chẳng lẽ không phải vì nhổ cỏ tận gốc?"

Trác phu nhân giật nảy người, bật thốt: "Sao cô biết?"

"Tôi không chỉ biết biết Trác Phong là con trai Trác tiên sinh, tôi còn biết bà là cái thứ tiểu tam không biết xấu hổ phá hủy gia đình người khác. Bà không thừa nhận vì cảm thấy chúng tôi không có chứng cứ đúng không? Ha, nhưng nếu chồng tôi làm chứng chỉ ra bà, sau đó công khai tầng quan hệ này, bà nghĩ mình có thể tẩy sạch hiềm nghi sao?"

"Cô!"

Không chờ Trác phu nhân nói thêm cái gì, Tô Viên Viên chỉ nói "Tôi cho bà thời gian một ngày" rồi cúp điện thoại.

Tô Viên Viên ngồi trong bóng tối nhìn Trác phu nhân nổi trận lôi đình quăng nát không ít đồ vật, nhịn không được cười, đem bản ghi âm cuộc nói chuyện vừa nãy gửi cho Trác phụ. Nàng tin tưởng không cần chứng cứ gì khác, Trác phụ có thể nhận định chuyện này là Trác phu nhân làm!

Quả nhiên, nửa giờ sau Trác phụ lao về nhà, vừa thấy mặt Trác phu nhân liền chất vấn: "Bà phái người đi giết Trác Phong? Bà muốn giết con trai tôi?"

Tô Viên Viên đã sớm mở chức năng ghi hình trên di động, tìm vị trí nhắm ngay mặt bọn họ, rõ ràng ký lục dung mạo và biểu tình, sau đó vô cùng cao hứng chờ xem diễn.

Trác phu nhân đương nhiên thề thốt phủ nhận, cười lạnh nói: "Ông phát điên cái gì? Ông nghĩ Trác Phong là con trai ông? Ông đang nằm mơ à? Tôi sao có thể giết người?"

Trác phụ mở ghi âm, cuộc đối thoại vừa nãy lập tức vang lên. Trác phu nhân lúc này mới luống cuống lao lên muốn đoạt lấy di động, lại bị Trác phụ phiến một bạt tai, té lăn trên đất!

Trác phụ tức giận tận trời: "Nếu đã biết Trác Phong là con tôi, tại sao bà không nói? Nhất Thần năm lần bảy lượt hãm hại thằng bé, bà muốn hai đứa nó huynh đệ tương tàn?! Tôi thật không ngờ bà có thể tàn nhẫn độc ác đến thế! Tìm người lái xe đâm thằng bé? Nhổ cỏ tận gốc? Sao bà dám? Lúc trước tôi nghe lời bà tránh né không gặp Hứa Mai, kết quả bà nói năng vớ vẩn hại cô ấy bị tai nạn xe cộ, bà chết sống không chịu nhận con trai tôi, tôi cũng chiều theo ý bà đưa nó đến cô nhi viện, bà còn muốn thế nào? Thằng bé có thể làm gì bà? Chẳng lẽ từ ban đầu bà liền không muốn bỏ qua cho mẹ con họ? Đừng quên, chính bà... chính bà mới kẻ thứ ba!"

Trác phu nhân bụm mặt, điên cuồng bổ nhào vào người Trác phụ: "Tôi là vợ ông, là người ông cưới hỏi đàng hoàng, ông cư nhiên mắng tôi là kẻ thứ ba? Một câu "con trai" hai câu "con trai, tôi chưa sinh con trai cho ông? Ông còn nhớ thương bà thím già kia còn nhớ thương thằng con trai của ả ta phải không? Lúc trước cô nhi viện cháy tôii đã cảm thấy đây là ý trời, con của tôi không cần anh trai! Trác gia cũng không cần thêm đứa con trai nào nữa! Ai biết tên tiểu tử thối kia mạng lớn không chết lại còn đổi tên chạy tới đây, nó chết là xứng đáng, nếu nó không xuất hiện, ai thèm nhớ nó? Hiện tại ông có ý gì? Muốn nhận nó về? Muốn phân tài sản cho nó? Tôi nói cho ông biết, đừng mơ! Trác gia hết thảy đều là của Nhất Thần!"

Trác phụ ném văng thị ra, giận không thể át, "Nếu không phải bà thuê người giết thằng bé, tôi sẽ nhớ tới nó sao? Hiện tại vợ tên tài xế kia gửi loại ghi âm này cho tôi là muốn làm gì? Bà tự suy nghĩ cho ký đi! Nếu không đưa tiền cho hắn ta, nếu thật sự bị chỉ ra, kể cả không có chứng cứ, thanh danh của chúng ta cũng toàn toàn bị huỷ hoại, bà có nghĩ tới công ty sẽ biến thành cái dạng gì sao? Đồ ngu xuẩn!"

Trác phu nhân phục hồi tinh thần lại, hoảng loạn nói: "Kia... kia làm sao bây giờ? Có... có phải cho... cho hắn tiền là được... đúng không?"

Trác phụ nới lỏng cà vạt ngồi xuống sô pha, trầm giọng nói: "Cho, còn không phải là hai mươi vạn sao? Kêu người khác đưa tới, cũng cảnh cáo bọn họ. Bà phải nhớ kỹ không được tiếp xúc với họ, mặc kệ nghe người ta nói cái gì đều không thể thừa nhận chuyện này, ít nhất không thể lưu lại loại ghi âm như thế này. Chờ trận bão này đi qua, về sau nếu họ lại đến làm tiền, tôi tự nhiên có thủ đoạn thu thập."

"Còn... còn ghi âm này thì sao? Liệu cô ta có giao cho cảnh sát không?"

"Cô ta dùng thiệt bị biến âm, hơn nữa bà không có nói thẳng chính mình sai sử người đâm Trác Phong, cái này không thể dùng làm chứng cứ. Về sau bà phải chú ý cảnh giác, biết mình ngốc thì đừng tạo sóng gió, an an phận phận mà làm Trác phu nhân, đừng tìm thêm rắc rối cho tôi!"

Đầu tiên là con trai, sau lại tới lão bà, liên tiếp phải chạy vạy thu thập cục diện rối rắm làm Trác phụ phiền không chịu nổi, nói xong liền đứng dậy đi luôn, không thèm liếc Trác phu nhân thềm một lần nào nữa.

Tô Viên Viên lưu video, phi thường vừa lòng, nàng vui tươi hớn hở chạy ra khu biệt thự, trả lại di động cho vợ tài xế. Cô ta đã tìm kiếm nửa buổi, cuối cùng cũng thấy di động trong khe đệm sô pha, lầm bầm: "Cái thứ cũ rích này, lúc thì gọi được lúc thì tự động tắt máy. Chờ nổi bật qua tao liền ném mày, tao cũng phải hưởng thụ hưởng thụ Iphone đời mới. Đáng tiếc không đụng vào tên nhóc kia, tiền thiếu một nửa, thật đen đủi!"

Tô Viên Viên lạnh lùng liếc cô ta, móng vuốt vung lên, đèn treo trên trần nhà tuột xích, sượt qua trán cô ta rơi xuống đât vỡ tan tành! Cô ta hét lên một tiếng ngã ngồi trên sô pha, kinh hồn chưa định vỗ vỗ ngực. Còn chưa hồi phục tinh thần, sô pha đột nhiên sụp, cô ta bị kẹp bên trong liên tục thét chói tai, mãi mới bò dậy được trốn đến góc tường, nhìn phòng khách một mảnh hỗn độn, nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ là báo ứng?!

Tô Viên Viên nhìn mặt cô ta trắng bệch thân thể không ngưng run rẩy mới quay người rời đi. Sau khi cùng Trác Phong hội hợp, nàng đưa video cho hắn xem. Trác Phong từ đầu tới đuôi đều mặt vô biểu tình, thật giống như người trong video không phải cha ruột của hắn vậy, cẩn thận xem xong, Trác Phòng gửi video cho đội trưởng và Trác Nhất Thần, đồng thời cũng truyền lên diễn đàn bát quái lớn nhất.

Tô Viên Viên nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Trác Phong thu hồi di động nhìn nàng cười, "Không có việc gì, vốn dĩ không hề có chờ mong, ông ta làm cái gì cũng không thể ảnh hưởng tới ta. Với ta mà nói, bọn họ chỉ là người xa lạ."

"Thế cũng tốt, như vậy là xong rồi? Không cần làm gì nữa?"

Kế hoạch là do Trác Phong thiết kế, chỉ cần vài hành động đã đạt được kết quả này làm Tô Viên Viên cũng phải thay đổi cái nhìn về hắn, không ngờ tới thư sinh cả ngày vùi đầu đọc sách mà khi bắt đầu tính kế âm người cũng lợi hại như vậy!

Trác Phong cười nói: "Tính tình Trác Nhất Thần giống mẹ cậu ta, xúc động dễ giận, sau khi biết chuyện nhất định sẽ làm gì đó, lấy thủ đoạn non nớt kia tuyệt đối sẽ phá hỏng kế hoạch của lão Trác. Ngươi vừa vất vả cả ngày, nghỉ ngơi chút đi, ta đi chỗ lão bản hỏi xem đã tra được tư liệu gì chưa, chờ đội trưởng liên hệ ta, đại khái sẽ nhìn chằm chằm vào Trác gia và người nhà của tài xế."

"Ta không mệt, ta chạy qua xem Trác Nhất Thần sẽ làm thế nào. Nếu là đội trưởng bắt được Trác gia chuyển cho nhà tài xế hai mươi vạn, kể cả bọn họ không chịu thừa nhận đó là phí bịt miệng thì cũng sẽ tăng thêm hiềm nghi, chuyện sau đó sẽ dễ làm hơn nhiều." Tô Viên Viên cao hứng cười rộ lên, "Chúng ta liên thủ quá tốt, lúc trước ta một mình chạy tới chạy lui thật không tiện, căn bản không thể lôi bọn họ ra khỏi chỗ tối nhanh như vậy."

Trác Phong ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nàng, mỉm cười nói: "Về sau ta sẽ không để ngươi một mình mệt mỏi nữa, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi. Đi thôi, cẩn thận một chút, an toàn là quan trọng nhất."

"Ân!" Tô Viên Viên cười mị mắt, cọ cọ bàn tay hắn liền thoăn thoắt chạy đi.

Chờ nàng chạy khuất bóng, Trác Phong mới chậm rãi đi tới cửa hàng sủng vật, bên này càng thuận lợi, có bí thư thị trưởng chỉ định, mới không tới nửa ngày tư liệu đã được gửi tới, ký lục rõ ràng cha mẹ của Trác Phong, chẳng qua lúc trước tên hắn không phải là Trác Phong, mà là Trác Hữu Lâm. Khi thuyên chuyển cô nhi, tư liệu giao tiếp bị dính nước, chỉ có thể nhìn rõ một bộ phận, cho nên lúc ấy có gần một nửa số cô nhi bị sửa tên.

Trác Phong nhớ rõ chuyện này, hắn đã từng đi tìm người của cô nhi viện cũ muốn sửa đúng tên mình, nhưng có lẽ vì lúc ấy vừa mới tiếp thu một đám cô nhi, đang là thời điểm rối ren, cô nhi viện ngại phiền toái không sửa cho hắn, nói chỉ là cái tên mà thôi, gọi là gì mà chả được, từ đó hắn vẫn luôn dùng tên Trác Phong.

Hắn xác thật là con của Trác phụ, nhưng sau khi mẹ hắn chết, Trác phụ cho cô nhi viện chút tiền liền coi như hắn là cô nhi đưa vào. Theo luật pháp, hiện tại hắn có thể cáo Trác phụ tội vứt bỏ.

Cảm tạ Phương Lâm Lâm, Trác Phong mang theo tư liệu đi cục cảnh sát. Đội trưởng còn đang ngạc nhiên vì thu được video vợ chồng Trác gia cãi nhau, liền thấy được chứng cứ Trác Phong cùng Trác phụ là cha con, anh không khỏi có chút đồng tình đứa nhỏ nỗ lực tiến tới này, nhịn không được dặn dò nói: "Trác Phong, đột nhiên biết những chuyện này khẳng định trong lòng cậu không dễ chịu, nhưng trước mắt kỳ thi đại học mới là quan trọng nhất, cậu phải nhớ kỹ, chỉ có cái này mới hoàn toàn thuộc về chính cậu, là thứ có thể quyết định vận mệnh tương lai, đừng để những rắc rối này ảnh hưởng tâm tình."

Trác Phong nhìn anh, gật gật đầu, "Đội trưởng yên tâm, tôi biết nặng nhẹ."

"Vậy là tốt rồi!" Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai hắn, nói, "Tôi cũng mới thu được một video, tuy là vì chụp lén không thể coi như chứng cứ, nhưng cũng đủ làm chúng tôi tin tưởng hai người kia có dự mưu phạm tội. Tôi sẽ tự mình dẫn người theo dõi, ai cũng đừng hòng thoát tội."

"Đội trưởng, cảm ơn anh."

Trong lúc Trác Phong cùng cục cảnh sát câu thông, Trác Nhất Thần rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật trong video. Hắn cũng nghĩ giống mẹ mình, Trác gia không cần thêm đứa con trai nào nữa, không chỉ vì tài sản, càng bởi vì Phó Tuyết Tình. Lúc trước gã là đại thiếu gia, Phó Tuyết Tình đã luôn miệng nói thích Trác Phong, là Trác Phong minh xác tỏ vẻ không cần ả, ả mới quay đầu lại tìm gã. Hiện tại nếu Trác Phong trở về Trác gia, Trác Phong ưu tú đối lập với hắn cả ngày phải ngồi trên xe lăn dưỡng thương, Phó Tuyết Tình sẽ còn chấp nhận đi theo gã sao? Trác Phong vẫn luôn đang ghét như vậy, lúc trước gặp Trác Phong gã phát giác Trác Phong có vài điểm giống ba ba, cố tình Phó Tuyết Tình còn nói thích Trác Phong, gã quả thực chán ghét như nuốt nhầm ruồi bọ, bằng không gã cũng sẽ không nhằm vào Trác Phong. Hiện giờ biết Trác Phong là con trai lớn của ba ba, gã đối Trác Phong chán ghét chỉ có tăng không có giảm, gã kiên quyết không để Trác Phong nhận thân!

Còn có con mụ vợ của tên tài xế kia dám uy hiếp làm tiền mẹ gã! Loại người này gã gặp nhiều, hù dọa vài câu là im re đến cái rắm cũng không dám phóng, học đòi ra vẻ ta đây với ai?! Vốn còn muốn gọi điện nói cho Trác phụ một câu, nhưng nghĩ đến gần đây ông ta luôn mắng mình, gã liền dứt khoát tiền trảm hậu tấu, trực tiếp gọi cho Tóc vàng.

"Kêu anh em tới giúp ta thu thập một người. Cho cô ta biết biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nhà bọn họ hẳn là có trẻ nhỏ, dùng đứa con hù dọa cô ta, ta chờ tin tức tốt."

Tô Viên Viên vốn tưởng rằng gã ngược đãi chó hoang đã đủ vô sỉ, không nghĩ tới gã còn có thể thậm tệ hơn, muốn lấy trẻ con đi uy hiếp người khác, gã chính là cặn bã. Bất quá, bùa đen đủi nàng dán cho tên hỗn đản này vẫn còn hữu hiệu, phàm là chuyện gã muốn làm tất nhiên không có một chuyện nào có thể thành công, ngược lại còn sẽ tự kéo mình xuống nước. Có thể đoán trước, những người này lập tức sẽ loạn thành một nồi cháo, nàng chỉ cần ngồi chờ xem kịch vui lsf được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện