Muốn biết tại sao Yến Tư Thành và nhóm Tiểu Bàn gây lộn... Chắc cần biết vì sao Yến Tư Thành lại ra tay với đám người Tiểu Bàn.

Tìm hiểu tới cùng, hoá ra là rượu vào gây hoạ.

Yến Tư Thành ra ngoài tìm Tiểu Bàn, lúc ấy Tiểu Bàn đang đi dạo với mấy cậu bạn. Yến Tư Thành thính tai, lúc ở trong phòng ăn đã nghe thấy bọn họ bàn luận lung tung về Lý Viện Viện, giờ bắt gặp mấy người bọn họ, vẫn thấy đang tám nhảm về Lý Viện Viện.

Trước đây công chúa từng thích Giang Đồng Bân, đây là sự thực, người ngoài trêu đùa vài câu cũng không sao, nhưng bây giờ công chúa không còn liên quan tới cậu ta nữa, những lời này nghe vào tai có vẻ vô cùng quá đáng.

Yến Tư Thành vốn tìm bọn họ để nhắc nhở từ rày về sau đừng có bàn luận linh tinh về Lý Viện Viện nữa, dù thích hay không thì mọi chuyện đều phải chấm dứt tại đây, anh không muốn có người phức tạp hoá việc này lên nữa.

Nhưng nào ngờ, bọn họ uống rượu, đầu óc hồ đồ, nóng nảy lên, mới nói vài ba câu đã giơ nắm đấm về phía Yến Tư Thành.

Kết cuộc đương nhiên có thể thấy được.

Bốn người, bao gồm cả Tiểu Bàn, mặt mũi đều bầm dập.

Tiểu Bàn ấm ức, tố thẳng với công an: "Tôi đâu có động thủ! Là anh ta đó chứ!"

Yến Tư Thành nhìn cậu ta, im lặng không lên tiếng, dõi mắt nhìn ra xa.

"Im mồm đi, đừng tranh cãi nữa" Công an ép mấy người bọn họ lên xe, đưa về đồn.

Yến Tư Thành thầm nhủ thật mất mặt, ở Đại Đường, xưa nay chỉ có anh đi bắt người khác, làm gì có chuyện bị bắt bao giờ, anh không có can đảm thông báo cho Lý Viện Viện, sợ cô ghét bỏ mình. Về đồn công an, Yến Tư Thành kinh ngạc phát hiện ra trong đầu lại bật ra cái tên của viên công an chịu trách nhiệm.

"Tiểu tử, lại tới nữa à?" Một viên công an đến bên anh, trông rất quen mặt: "Hôm nay lại làm sao mà đánh nhau?" Thoạt nghe có vẻ trước kia Yến Tư Thành là khách quen ở đây thì phải.

Yến Tư Thành liếc nhìn quanh, bọn họ vốn uống rượu, lại bị Yến Tư Thành tẩn cho một trận, ai nấy đều mơ màng, có người còn ôm đầu ngã ngửa ra ghế, Yến Tư Thành đáp thản nhiên: "Bọn họ uống rượu gây chuyện."

Tiểu Bàn vẫn hơi tỉnh táo, nghe thấy vậy vội đập bàn toan đứng lên, Yến Tư Thành lạnh lùng nhìn cậu ta, Tiểu Bàn bỗng nhiên sợ tới thắt bụng lại. Đành ôm bụng ngồi im.

Viên cảnh sát phụ trách ghi chép nhìn Yến Tư Thành dò xét: "Thế à, vậy kể lại chi tiết xem nào."

Chờ Lý Viện Viện vẫn mặc đồ ngủ tìm được đường tới đồ công an đã là mười một giờ tối. Mấy bạn học đã được bảo lãnh ra về, chỉ mình Yến Tư Thành vẫn còn ngồi trên ghế trong phòng khách.

Căn phòng vắng vẻ khiến Yến Tư Thành thoạt trông có vẻ cô đơn, Lý Viện Viện đẩy cửa bước vào, bốn mắt chạm nhau, Yến Tư Thành thấy nàng vẫn mặc áo ngủ thì lòng bỗng ấm áp, nhưng rồi lại trỗi cảm giác hổ thẹn.

Anh lại khiến công chúa phải lo lắng rồi...

Lý Viện Viện chạy tới, Yến Tư Thành lo lắng, toan mở miệng xin lỗi thì Lý Viện Viện đã phóng vù qua như gió, lướt thẳng qua anh, Yến Tư Thành sửng sốt, lòng bỗng thấy lo sợ không yên...

Anh khiến công chúa gặp phiền phức, cho nên công chúa mới tức giận đến nỗi không thèm nói chuyện? Đang lúc sợ hãi, Lý Viện Viện xoay người ném lại một câu: "Tư Thành chờ một chút, em trở lại ngay!"

Sau đó... xông thẳng vào phòng vệ sinh, đúng là... Vội giải quyết...

Yến Tư Thành dở khóc dở cười. Đúng lúc này, viên công an phụ trách gọi anh: "Yến Tư Thành, cậu về được rồi."

Tối nay Lý Viện Viện ăn khá nhiều, trong lúc sốt ruột tìm đường, tới được đồn công an thì bụng đã đau đến không chịu nổi, giải quyết xong vấn đề bức thiết, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái hơn nhiều, trở lại phòng, lại không thấy Yến Tư Thành đâu.

Lý Viện Viện tìm kiếm, hỏi han, thấy công an chỉ ra bên ngoài, bèn đẩy cửa đi ra, thấy trên khu đất trống trước đồn công an có một người đàn ông luống tuổi đang vừa đánh vừa mắng Yến Tư Thành.

"... Còn tưởng mày yên ổn được mấy ngày! Muốn chọc tao tức chết hả!"

Lý Viện Viện đứng xa, nghe câu được câu chăng, thấy Yến Tư Thành im lặng chịu đòn mà sững sờ.

Yến Tư Thành không đánh lại, Lý Viện Viện cứ ngỡ anh thấy mình đến, nên không muốn gây chuyện nữa, bởi vậy mới nhẫn nhịn chịu đòn, nhưng trưởng hộ vệ của cô sao có thể để người khác tuỳ tiện mắng chửi chứ! Yến Tư Thành lớn lên bên cô từ nhỏ, cô lại chưa bao giờ trách phạt anh, càng nỡ lòng nào để người khác đánh đập!

Lý Viện Viện nổi giận đùng đùng xông tới.

Cô ngang ngược nhảy vào giữa hai người, tay chống nạnh, như gà mẹ bảo vệ gà con Yến Tư Thành ở sau lưng, vì động tác quá mạnh mẽ, nên cúc áo phần bụng bị căng chặt, phọt ra bật thẳng vào mặt người đàn ông đối diện.

Người đàn ông trung niên sững sờ, bị Lý Viện Viện quát chói tai: "Không cho đánh!" Cô sửng cồ nhìn ông ta, ông ta cũng trừng mắt nhìn cô: "Cô là ai? Tôi đánh nó liên quan gì tới cô!"

Lý Viện Viện hùng hổ nói: "Yến Tư Thành là người của tôi, ông không được làm anh ấy bị thương!"

Người đàn ông trung niên sửng sốt: "Cô... Người của cô ư?"

"Đúng vậy! Ông cách xa anh ấy ra!" Lý Viện Viện nói năng hùng hồn.

Yến Tư Thành thấy lòng vô cùng ấm áp, bao muộn phiền bay biến hết, nhưng anh cả gan túm góc áo ngủ Lý Viện Viện, khẽ nói: "Viện Viện... Đây là bố... của anh."

Bố? Phụ thân? Lý Viện Viện ngẩn ngơ.

Hôm nay ăn nhiều quá cho nên lấp hết cả đầu óc rồi, thế mà lại không đoán ra mối quan hệ giữa họ! Thật đúng là... mất mặt quá.

Yến Thành Quốc cũng ngây ra nhìn Lý Viện Viện một lượt từ trên xuống dưới, cô ta mặc áo ngủ đi dép lê, đôi dép còn là của Yến Tư Thành.. Chẳng lẽ... Hai đứa nó ở cùng một nhà?

Yến Thành Quốc kiềm chế kinh ngạc, ánh mắt dán vào cái bụng của Lý Viện Viện.

Lý Viện Viện vừa lên cơn kích động, bây giờ lại phải khổ sở che cái bụng, cúc áo bị bung ra, khiến cái bụng béo tròn trắng trẻo của cô càng lộ rõ.

Yến Thành Quốc ngỡ ngàng không dám tin. Ông biết con trai mình kiểu gì cũng không thể thích được cô gái trước mắt này, trừ phi... Trừ phi là...

Yến Thành Quốc dần sắt mặt lại, nhìn chằm chằm vào cái bụng của Lý Viện Viện, Lý Viện Viện túm áo, cố gắng giấu bớt thịt đi, Yến Thành Quốc thấy vậy bỏ qua cô, nhìn thẳng về phía sau.

Yến Thành Quốc cất giọng: "Giỏi, giỏi lắm, quan tâm đến nhau nhỉ." Ông gườm gườm Yến Tư Thành: "Tại sao mày không để tao yên hả?" Yến Thành Quốc tức tối: "Mày muốn tao tức điên lên có phải không!" Ông cầm điện thoại di động toan đập thẳng vào mặt anh, nhưng Yến Tư Thành nghiêng đầu một cái đã dễ dàng tránh được.

Yến Thành Quốc càng tức đến run cả người: "Hôm nay tao phải đánh chết mày! Cái thằng chỉ biết gây rắc rối này!"

Yến Thành Quốc tóm lấy cánh tay Yến Tư Thành, kéo giật lại định cho anh một cái tát. Lý Viện Viện sợ hãi, Yến Tư Thành bất thần nắm được bàn tay Yến Thành Quốc, tiến lên, dùng vai đẩy Yến Thành Quốc lùi về sau, tránh đụng đến Lý Viện Viện.

Yến Thành Quốc thấy vậy sửng sốt, càng điên tiết lên, ông nắm lấy cổ áo Yến Tư Thành, vung tay đấm, nhưng Yến Tư Thành vẫn dễ dàng né được, Yến Thành Quốc tay đấm chân đá, nhưng chẳng trúng được cái nào, còn bị Yến Tư Thành giữ chặt, không thể ra tay tiếp nữa.

Yến Thành Quốc vừa bực vừa tức, mặt đỏ phừng phừng: "Mày giỏi lắm! Tránh nữa đi!" Nói rồi ông nhấc chân phải đạp mạnh vào Yến Tư Thành.

Yến Tư Thành tập võ từ nhỏ, ngấm sâu vào máu, bây giờ công chúa đang đứng sau lưng anh, trong đầu anh chỉ tâm niệm phải "bảo hộ công chúa", nên vô thức giơ chân đá lại.

Trông có vẻ không mạnh lắm, nhưng lại đá đúng vào phần cơ ở cẳng chân đối phương. Yến Thành Quốc lập tức lui về sau, đau đớn ôm chân.

"Thằng ranh này!" Yến Thành Quốc nghiến răng nghiến lợi chửi, tức quá nên nhất thời không tìm được lời nào khác: "Ranh con..." Ông vừa nói vừa xoa xoa chân, bực bội nhắc đi nhắc lại: "Ranh con mất dạy!"

Yến Tư Thành thấy vậy thì hơi khó xử. Sau khi phụ mẫu Yến Tư Thành qua đời từ lúc anh còn nhỏ, anh liền vào phủ công chúa làm hộ vệ. Anh từng có chủ tử, từng có thượng cấp, nhưng hầu như không có ấn tượng gì với cha mẹ.

Hồi nhỏ anh cũng từng mong có người nhà quan tâm giúp đỡ, săn sóc mọi bề. Sau này trở thành trưởng hộ vệ, anh thường không quan tâm tới chuyện đời tư của đám thuộc hạ, duy chỉ có chuyện bọn họ đối xử không tốt với cha mẹ là anh phải thường xuyên răn dạy chỉ bảo. Yến Tư Thành từng nghĩ nếu cha mẹ anh còn sống, anh nhất định sẽ hiếu thuận hết mình với bọn họ.

Ngờ đâu tạo hoá trêu ngươi, bây giờ anh thực sự có "cha mẹ", nhưng vừa thấy mặt nhau, nói chưa được vài câu đã dẫn tới chuyện đấm đá, anh còn xô ông, đá ông một cú nữa.

Tuy rằng ông ta không phải cha mình thật, nhưng Yến Tư Thành vẫn thấy rất có lỗi.

"Chỉ cần bố không làm hại đến cô ấy, bố muốn đánh con thế nào cũng được." Yến Tư Thành van vỉ.

"Được lắm! Hôm nay tao nhất định phải cho mày một trận. Tao... tao..." Yến Thành Quốc không nghĩ ra từ gì, bèn thẳng tay tát cho Yến Tư Thành một cú nảy lửa.

Yến Tư Thành không tránh, tiếng "bốp" vang lên khiến Lý Viện Viện vô cùng lo lắng.

Yến Tư Thành cũng ngây ra, ông không ngờ thằng con mình lại nói lời giữ lời, ngoan ngoãn chịu trận thế. Đánh được rồi, lòng bàn tay cũng đau rát, cơn giận của Yến Thành Quốc tiêu tan đi nhiều. Ông thở phì phò trừng mắt nhìn Yến Tư Thành.

Mặt Yến Tư Thành sưng đỏ lên, anh cúi đầu đứng im, thành thật nhận sai.

Yến Thành Quốc nhìn anh một lúc, rồi lại dời mắt sang Lý Viện Viện đứng sau.

Hiện giờ Lý Viện Viện đang túm lấy chỗ áo bị bung nút, thật ra cô cũng không béo tới mức có thể làm nứt cả áo, chẳng qua ban nãy kích động nên mới thế.

Lý Viện Viện thấy Yến Thành Quốc chăm chú nhìn mình thì định mỉm cười khách sáo như lúc chiêu đãi các vị khách quý tới phủ công chúa, nhưng ngẫm lại, ông ấy là cha Yến Tư Thành, là trưởng bối, cô hiện giờ cũng đâu phải công chúa cao sang gì, gặp mặt trưởng bối chắc hẳn phải hành lễ mới thích hợp.

Nghĩ vậy cô liền cúi người vái chào Yến Thành Quốc.

Yến Thành Quốc ngạc nhiên, như thể không đỡ nổi hành động này. Trầm ngâm hồi lâu, ông bèn chỉ vào Lý Viện Viện, hỏi Yến Tư Thành: "Cô gái này là ai?"

Ông vừa cất giọng hỏi vừa quan sát Lý Viện Viện, tuy cúc áo của Lý Viện Viện bị bung ra, vốn là chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng thấy cô vẫn đứng yên, thái độ bình tĩnh, trông cũng không chật vật lắm. Yến Thành Quốc thầm nhủ, tuy dáng người cô ta chẳng ra sao, nhưng có vẻ vẫn khá ngoan ngoãn lễ phép.

Ông là thương nhân, trong đầu lúc nào cũng đầy toan tính.

Yến Tư Thành quay sang nhìn Lý Viện Viện, sau đó thản nhiên nói điêu: "Là bạn học."

Yến Thành Quốc lại cáu lên, giơ tay toan đánh tiếp: "Mày lại còn nói dối nữa!"

"Là bạn bè thôi ạ."

Yến Thành Quốc cười mỉa, chỉ vào đôi dép của Lý Viện Viện: "Ở cùng nhà với nhau mà vẫn gọi là bạn bè được à? Mày tưởng tao là thằng ngốc hả? Nói thật ra mau!" Ông dừng một chút, lại hỏi: "Ở với nhau bao lâu rồi?"

Nếu tính đúng ra, thì bọn họ đã ở bên nhau hơn mười năm rồi...

Yến Tư Thành lập tức bỏ qua đáp án đó, thành thật đáp: "Một tuần ạ."

"Mày lại lừa ai thế hả!" Câu trả lời thành thật của Yến Tư Thành càng khiến Yến Thành Quốc điên tiết: "Nói thật cho tao! Ở với nhau được bao lâu rồi!"

Chẳng lẽ phải nói thật ra là mười năm ư...

Yến Tư Thành bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật sự mới chỉ một tuần thôi ạ."

"Một tuần mà đã to như vậy à!" Yến Thành Quốc hít sâu một hơi, kìm chế nói: "Mày nói đi, mấy tháng rồi, mày gây chuyện cũng đâu phải một hai lần, nói thật ra, tao còn nghĩ cách giải quyết cho."

Yến Tư Thành giật thót quay lại nhìn Lý Viện Viện, Lý Viện Viện cũng giật nảy người ngơ ngác hỏi Yến Thành Quốc: "Bác ơi, bác nói mấy tháng gì thế?"

"Có con chứ còn gì nữa!" Yến Thành Quốc cau mày: "Còn giả ngố hả? Đứa bé trong bụng cô được mấy tháng rồi?!"

Lý Viện Viện đứng ngây ra.

Yến Tư Thành cũng ngây dại cả người.

Bụng cô... Lẽ nào giống đang mang thai lắm sao...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện