Đường đi từ trong thành nhỏ ra đến chỗ bị mai phục cũng không tính là quá xa, điều này Lý Quý Hâm tính toán khá là rõ ràng.
Hung thủ muốn mang theo Trầm Ngọc Tú rời đi, làm sao lại có thể đi cùng đường với đám bạo dân đây?
Ôm công chúa ngốc trong ngực, Lý Quý Hâm phóng thật nhanh về phía bắc của Hổ Phách sơn.

Nàng tuyệt đối không yên tâm giao công chúa ngốc cho bất kỳ người nào, nàng chỉ tin tưởng vào chính bản thân mình.
Công chúa ngốc phải mỗi thời mỗi khắc đều ở dưới mí mắt của mình thì nàng mới có thể bảo đảm an toàn cho người này được trăm phần trăm, cho dù người nàng phải đi ứng đối là một cao thủ.
Bị ôm đi nhưng công chúa ngốc vẫn rất thản nhiên.

Mặc dù nàng không biết võ công, nhưng vì được hoàng hậu truyền lại cho một chút đồ vật phòng thân, qua đó ít nhất nàng vẫn có thể bảo đảm, mặc kệ địch nhân có cường đại dường nào, mình vẫn có thể tự thoát thân được.

Công chúa ngốc không phải là kiểu người ôn nhu như Trầm Ngọc Tú, bất kỳ kẻ nào, một khi bị công chúa ngốc dày vò thì sẽ chỉ còn nước không muốn sống nữa.
Lý Quý Hâm dừng lại trên một đoạn đường, là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ Hổ Phách sơn đi thông tới doanh trại Bắc Châu.

Trên danh nghĩa đây là đoạn đường biên giới đang rất căng thẳng giữa Đông Châu và Bắc Châu.

Giống như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chỉ vì một vài cái cớ nhàm chán chẳng hạn như "thỏ Đông Châu chạy tới Bắc Châu" hoặc là "cỏ dại Bắc Châu bị gió thổi đến Đông Châu" đều châm lên ngọn lửa chiến tranh.

Nhưng trong mắt Lý Quý Hâm, hết thảy những điều này lại chưa chắc đúng là như vậy.

Vào giờ phút này nàng đang đứng ở trên đường đi của Bắc Châu, mà tận đáy lòng vẫn vô cùng bình thản.
Mẫu thân của hoàng hậu Đồng Tiệp chính là Văn Lan Tông gia tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Châu, nếu Đồng Tiệp đã ngồi vào vị trí hoàng hậu này rồi, làm sao lại có thể để cho thân tín của mình là Thích gia quân cùng Bắc Châu khai chiến đây? Tất cả chẳng qua cũng chỉ là để che giấu tai mắt người ngoài mà thôi.
Lý Quý Hâm đứng ở giữa đường nhắm mắt dưỡng thần, ngồi xổm bên cạnh là một nàng công chúa ngốc đang dùng hai tay chống cằm nhìn nàng với cặp mắt đầy vẻ sùng bái.
Mỹ Nhân Nữ Phó duyên dáng, yêu kiều mà lại anh tư hiên ngang như vậy, quả thật giống như trích tiên tồn tại trên đời nha!
Trước ánh mắt sáng quắc này của công chúa ngốc, Lý Quý Hâm mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của người này.

Ánh mắt của công chúa ngốc vừa đen vừa sáng, trong đó có hình ảnh của núi rừng, chính giữa cảnh núi non ấy là bóng người cao ráo, đơn độc đứng đó.
Không hiểu tại sao mặt Lý Quý Hâm lại đỏ lên, nàng bỏ qua mà nhìn sang nơi khác.

Nàng có thể cảm giác được sự tín nhiệm cùng lệ thuộc của công chúa ngốc đối với mình, lẫn trong đó còn có một chút tình cảm mà nàng không biết tên của nó là gì.

Công chúa ngốc mở to mắt rồi cười tươi như một bông hoa.

Khi đỏ mặt lên Mỹ Nhân Nữ Phó giống như một khóm cây mắc cỡ vậy, vừa đụng tới liền thu mình lại!
Ồ! Thật là tuyệt khi trêu đùa người này.

Nàng phải chuẩn bị trước để sau này hồi cung phải cùng Mỹ Nhân Nữ Phó chơi đùa một trận mới được.
Lý Quý Hâm âm thầm vận khí: "A Dao, nghiêm túc một chút!"
"A Dao chỉ cần nhìn thấy Mỹ Nhân Nữ Phó liền nghiêm túc không nổi!" Quanh đây cũng chỉ có hai người Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc mà thôi, công chúa ngốc ngẫm nghĩ: không nói vào lúc này thì còn đợi tới lúc nào?
"Người chúng ta sắp phải đối mặt là một cao thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng." Lý Quý Hâm cảnh cáo một lần nữa: "Đây không phải là trò đùa!"
Công chúa ngốc nháy mắt một cái: "A Dao không có nói chơi nha.

Có Mỹ Nhân Nữ Phó ở, cao thủ gì cũng đều là rác rưởi! A Dao mới không sợ!"
Lý Quý Hâm không biết nên trả lời nàng thế nào cho phải.

Nàng vui mừng khi thấy tiểu ngốc ngếch đối với mình vạn phần tín nhiệm, nhưng lại thấy bi thương vì tiểu ngốc ngếch cho nàng là kẻ ngu.
Tối nay bóng đêm thật thâm trầm, cây cối xung quanh đều trốn vào trong bóng tối của đêm đen huyền bí.

Mảnh trăng cong cong trên trời đã bị mây đen che kín, ngay cả một chút tinh quang cũng không dư lại.

Bóng tối thu hết bóng dáng mỗi người.

Nếu không phải Lý Quý Hâm có khả năng nhìn ban đêm cực tốt, sợ rằng ngay đường đi cũng không thấy rõ.
Công chúa ngốc dựa vào Lý Quý Hâm rồi lại còn ôm lấy cái eo của nàng làm bộ sợ hãi.

Lý Quý Hâm nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên nàng ôm lấy công chúa ngốc, nhảy vào một bụi cỏ rậm gần đó.
Trong gió chỉ có tiếng cỏ cây cọ vào nhau xào xạc rồi dần dần phiêu tán vào trong không trung.
Nàng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhẹ vô cùng, là tiếng của người có khả năng khinh công siêu việt.

Cùng với đó còn có tiếng thở dốc nhỏ đến gần như không đáng kể.

Một người mặc quần áo đen gần như hòa vào đêm tối làm thành một thể, chỉ thấy một cái bóng như cơn gió lơ lửng lướt tới, hướng về phía doanh trại Bắc Châu bay nhanh.
Lý Quý Hâm tùy tay ngắt lấy một chiếc lá cây, chờ cho Hắc y nhân đến gần chỗ nàng đang mai phục, chiếc lá rời khỏi tay nàng, "chiu" một tiếng bay vút về phía đối phương đang đi tới!
Đương nhiên Hắc y nhân không phải là kẻ dễ trêu vào, hắn nhảy một cái lên không trung, xách cái túi trong tay bay vọt qua chỗ Lý Quý Hâm vừa công kích.

Sau khi biết bản thân gặp phải mai phục, hắn tỏ ra lâm nguy không loạn, tiếp tục hướng về phía doanh trại Bắc Châu đi tới!
Cây kiếm trong tay Lý Quý Hâm giống như thuồng luồng quật đuôi vậy, ở trong bóng tối vạch qua một luồng ánh sáng, giống như tia sáng phát ra từ mặt đất vừa bị nứt ra, lại cũng giống như ánh mặt trời chói chang xuyên thấu qua tầng mây sau khi vừa trút xuống mặt đất một trận mưa điên cuồng, chói chang đến người bị chặn lại trước mặt cũng phải choáng váng!
"Chờ ngươi rất lâu rồi!" Lý Quý Hâm lạnh ngắt mở miệng.
Hắc y nhân muốn tìm cách rời đi, nhưng lại bị lưỡi kiếm của Lý Quý Hâm cuốn lấy gắt gao.

Hắn chỉ có đánh bại Lý Quý Hâm thì mới có thể thoát đi được.

Đôi mắt hẹp dài nằm ở phía trong chiếc mặt nạ thoáng lóe lên tia hung tàn, đó là sát khí!
Loại cảm giác này nàng đã quá quen thuộc, đây chính là Hắc y nhân đã từng chạy trốn ở An Ninh các! Là kẻ đã từ trong tối giúp Lương Phi, nhưng Lương Phi lại lên tiếng phủ nhận bản thân mình có quen biết với người này!
Hắn vẫn không nói lời nào như trước, dường như là sợ thân phận bị vạch trần vậy.

Hắn chỉ đem cái bao bố vẫn cầm trong tay ném một cái thật mạnh xuống mặt đất, lấy ra vũ khí mình.
Lý Quý Hâm không nói thêm gì nữa, nàng rút kiếm tiến lên.

Ánh phản quang chợt lóe, như rồng bay lên, kiếm quang loang loáng soi sáng bóng cây thành những vệt loang lổ.

Hắc y nhân trấn định thản nhiên mà ứng phó, duy chỉ có ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại rơi xuống cái bao bố kia.
Vì phải ứng phó với Lý Quý Hâm, hắn không còn dư thừa khí lực để mà đi bắt công chúa ngốc.
Công chúa ngốc lặng lẽ từ trong bụi cỏ bò ra, mò đến bên cạnh cái bao bố.

Bao bố phình phình, bên trong có chứa một người nào đó.

Công chúa ngốc vừa cởi ra sợi dây đang thắt chặt miệng bao bố lại vừa nhỏ giọng thì thầm: "Ngọc Tú muội muội bị trói gô lại rồi.


Nếu như Ngọc Tú muội muội bị mất đi, dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ nhổ trụi cái đầu của hắn!"
Dù vẫn đang đánh nhau nhưng cả người Hắc y nhân vẫn nổi da gà.

Đem từng sợi, từng sợi tóc nhổ hết, cái này có thể liệt vào một trong mười hình phạt thảm khốc nhất của công chúa Đông Châu hay không đây?
Chờ đến khi bao bố được cởi ra, cái người bên trong vẫn đang ngủ say.

Công chúa ngốc đang muốn đưa tay kéo Ngọc Tú muội muội của mình ra, nhưng lại phát hiện cổ tay của mình nóng lên, có người đang nắm lấy tay nàng! Bàn tay này xù xì, không phải là bàn tay của Trầm Ngọc Tú! Trầm Dao Quân tức khắc nhíu mi lại, không nói thêm lời thứ hai, nàng đem ngâm châm vẫn giấu ở trong tay áo rút ra một cái...
Tất cả mọi người đều biết công chúa ngốc không biết võ công, nhưng mà mọi người lại cũng không biết, công chúa ngốc có không ít vũ khí phòng thân.
Người nằm trong bao tải bị ăn đau bực bội hừ một tiếng.

Lý Quý Hâm liền nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của công chúa ngốc nhẹ nhàng vọng tới: "Ngọc Tú muội muội của ta là một người có thân thể mềm mại, kiều diễm, các ngươi có muốn giả bộ làm Ngọc Tú muội muội thì cũng phải có chút đạo đức, ít nhất...!Ít nhất cũng nên tìm cái tiểu cô nương xinh đẹp một chút!" Lý Quý Hâm thiếu nước đưa tay đỡ trán.

Nhìn qua khóe mắt nàng thấy đối phương từ trong bao bố nhảy ra ngoài, lòng lập tức trở nên căng thẳng: "A Dao cẩn thận!"
Công chúa ngốc lại không một chút hoảng hốt.

Nàng vừa rút từ trong tay áo ra cây kim thứ hai vừa lẩm bẩm: "Ừm, coi như không có tiểu cô nương xinh đẹp thì đại cô nương xinh đẹp cũng không sao.

Giống như Mỹ Nhân Nữ Phó ấy, nếu là vậy thì ta sẽ giả bộ là bị ngươi bắt được.

Này, ngươi có thích con nhím nhỏ không?"
Khi còn ở trong tiểu thành công chúa ngốc vẫn chưa hoàn thành kế hoạch làm con nhím nhỏ, hiện tại lại có cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha được đây?
Nếu như không phải Lý Quý Hâm có định lực tốt, chỉ sợ rằng bây giờ nàng đã phải quỳ xuống trước lời này của công chúa ngốc.
Lại nghe thấy một tiếng kêu đau nữa! Lần này công chúa ngốc không đâm vào tay của người kia nữa, mà là đâm vào chân...
Hoàng hậu thiết kế vũ khí phòng thân cho nàng tuyệt đối không phải chỉ là một cây kim đơn giản như người ta vẫn thấy.

Một đầu là cây kim, nhưng một đầu khác chỉ cần đè một cái là có thể biến thành một cái lưỡi câu.
Rốt cuộc đối phương vẫn là cái người có võ công căn bản, người này nhịn đau đứng lên muốn bắt lấy công chúa ngốc!
Lý Quý Hâm thoát khỏi Hắc y nhân hướng về phía công chúa ngốc chạy tới, nàng rất sợ người này xảy ra bất trắc, nhưng Hắc y nhân lại không ngừng theo sát!
Có điều, vào lúc này công chúa ngốc vẫn trấn định tự nhiên mà đi về phía trước.

Nàng cầm cái vật giống như cây kim ở trên tay vừa đi về trước vừa kéo...
Đúng vào cái lúc Lý Quý Hâm ôm lấy công chúa ngốc kia, công chúa ngốc nhanh chóng đem một cây kim đưa cho Lý Quý Hâm rồi thấp giọng nói một câu vào bên tai người này.
Khí lực Lý Quý Hâm rất lớn, nàng ôm lấy công chúa ngốc bay về phía người quần áo đen làm thành một cú giật...
Trên chân đối phương bị ăn đau, cộng thêm ngoại lực kéo đi, bị mất thăng bằng mà làm thành cú ngã chó ăn cứt...

Công chúa ngốc ôm lấy Lý Quý Hâm mà bật cười ha ha: "Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nhìn kìa, trông người kia mới ngốc làm sao!"
Lý Quý Hâm chỉ còn biết lau mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật!
May mà công chúa ngốc gan lớn phản ứng mau, nếu bị đối phương bắt được tay trong một khắc kia, chỉ sợ rằng trốn không thoát.
"Mỹ Nhân Nữ Phó, Ngọc Tú muội muội không ở nơi này." Công chúa ngốc khổ sở nói: "Có phải chúng ta đã bị lừa rồi hay không?"
Lý Quý Hâm vuốt đầu nàng một cái: "Đừng lo lắng, trong lòng ta biết rõ mình đang làm gì."
Công chúa ngốc liền không lo lắng nữa, bởi hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay của Mỹ Nhân Nữ Phó đây.

Nhìn đi, đối phương đã rơi vào trong tầm khống chế của Mỹ Nhân Nữ Phó rồi kìa.
Thấy rằng không thể bắt được công chúa ngốc, Hắc y nhân đưa tay ra hiệu tẩu vi thượng sách.

Làm sao Lý Quý Hâm lại để cho đối phương được như ý đây, nhưng vì trên tay vẫn phải ôm công chúa ngốc, nàng không thể thi triển tay chân được!
Liếc nhìn một cái, Trầm Dao Quân lập tức hiểu ra.

Nàng cọ cọ quai hàm, mặt đầy vẻ ngây thơ mà mở miệng: "Mỹ Nhân Nữ Phó nhanh chạy đi bắt lấy cái đen thùi lùi thích dán người kia, A Dao muốn đem người còn lại biến thành con nhím nha! A Dao nhưng lợi hại!"
Biết rõ công chúa ngốc không ngu Lý Quý Hâm liền hiểu được, đây là công chúa ngốc muốn cho mình không cần phải xen vào nàng.
"A Dao sẽ không sao thật chứ?" Lý Quý Hâm hỏi.
Công chúa ngốc nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là như vậy rồi! Con nhím của A Dao chỉ mới mọc ra hai cây gai, ít nhất phải hai mươi cây mới được!"
Trong lòng Lý Quý Hâm lặng lẽ đốt cây cây nến vì con nhím nhỏ kia.
Không còn bị vướng bởi tay nải, Lý Quý Hâm gắt gao cuốn lấy Hắc y nhân.

Kẻ còn lại bắt đầu sinh ra phòng bị đối với công chúa ngốc, vì vậy nàng không thể hành động dễ như trở bàn tay như trước đó nữa.
Công chúa ngốc nghiêng cổ ngẹo đầu đứng đối mặt với hắn mà chớp chớp đôi mắt to.

Nếu như vẻ đáng yêu có thể mà giết chết được người, thì đại khái đối phương đã chết đến một trăm lần rồi.
Đột nhiên đối phương tiến sát đên bên cạnh nàng, muốn hù dọa công chúa ngốc một chút, nhưng công chúa ngốc vẫn không nhúc nhích, không có một chút nào tỏ ra sợ hãi cả.
Vì nàng không chạy trốn, nên đối phương liền tìm cách bắt lấy công chúa ngốc, vì vậy lần thứ hai, hắn không chỉ là dò xét mà thôi.
Một bàn tay ma quỷ thò tới, còn trên mặt là một nụ cười quỷ quyệt.
Công chúa ngốc nhìn hắn rồi le lưỡi một cái, đúng vào cái lúc bàn tay đối phương sắp sửa túm được cổ áo của nàng, chỉ nghe "bụp" một cái, có thứ gì đó bị kích hoạt khiến cho một đám bột phun ra trúng ngay giữa mặt hắn.
Đối phương lập tức rụt tay về.
Công chúa ngốc vừa cười vừa hỏi hắn: "Đây là hương liệu ta trộm lấy từ ngự thiện phòng Nam Châu mang tới, có phải đặc biệt cay mắt hay không?"
Đối phương còn chưa kịptrả lời, công chúa ngốc đã làm như mãnh hổ xuống núi nhào tới, móc ra từ trongngực ra một cây kim nho nhỏ thuôn dài.

Nàng hé môi để lộ ra một hàng răng trăngtrắng, dù vẫn dang ở trong bóng tối nhưng rõ ràng là có thể nhìn thấy: "Chàongươi, con nhím nhỏ đầu tiên của ta!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện