Thái độ của Lý Quý Hâm quá cương quyết, còn trên thực tế, đối phương cũng hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát khỏi tay nàng.
Bên ngoài căn phòng tiếng mưa như thác đổ hòa cùng tiếng gõ mõ cùng tiếng tụng kinh ở trong Phật đường.

Đức Phi nhắm nghiền hai mắt, dường như hết thảy những việc tranh đấu đang diễn ra ở nơi này không hề có bất kỳ quan hệ nào đến nàng.
"Ta...!Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, nhưng mà tự ý tra hỏi lính cấm vệ sẽ bị xem là phạm tội!" Ý đồ của hắn là hù dọa Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm liền cười lạnh một tiếng: "Lính cấm vệ dù có bị bớt đi một người là ngươi, nhưng không tìm được thi thể thì ai có thể gây khó dễ cho ta được đây?"
"Ngươi..." Chỉ là còn không chờ cho hắn nói hết câu, cây kiếm trên tay Lý Quý Hâm lập tức chỉ còn cách cổ của hắn chừng một tấc: "Ta hỏi ngươi, cuối cùng thì lính cấm vệ nghe theo lệnh của ai?
"Ta chỉ nghe lệnh của Chu đại nhân." Người nọ trả lời.
Lý Quý Hâm thở phào một cái thật dài: "Ngươi biết tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này rồi đấy chứ?" Dĩ nhiên là hắn biết, nếu không cái màu sắc sắc sỡ dính ở dưới lòng bàn chân này của hắn lại là từ đâu tới?
"Hiện tại ngươi không có lựa chọn nào khác, hoặc là chết ở chỗ này hoặc là trở về nói với Chu Nhạc Xuân, rằng, trong khi ở trong Dục Tú cung vì chôn đồ giá họa mà ngươi đã bị phát hiện, sao cho Chu Nhạc Xuân phải lập tức chuyển đi kho binh khí cùng chỗ thuốc nổ kia." Bị phát hiện là thật, nhưng kho binh khí cùng thuốc nổ bị giấu ở nơi nào, căn bản Lý Quý Hâm không biết.
"Ta..." Hắn vẫn nhớ lời thề trung thành với Chu Nhạc Xuân, nhưng ngay sau đó hắn lại bị một câu nói của Lý Quý Hâm cắt đứt.
"Sau khi ta thả cho ngươi trở về, ngươi có thể lựa chọn không nói.

Nhưng mà..." Nụ cười của nàng như tia chớp trước khi tiếng sấm rền vang giữa cơn mưa như thác đổ làm nhiếp hồn câu phách: "Là kẻ đã lấy ma quỷ lộng hành ra để hù dọa Trường Tề công chúa, khiến cho kho binh khí cùng thuốc nổ trong phế cung bị phát hiện, để cho Ông Ích không thể không tạm thời chuyển đi cất vào kho.

Coi như Hoàng thượng sẽ không trách tội đối với ngươi, nhưng nếu để cho Ông Ích cùng Chu Nhạc Xuân biết được sự thật, liệu bọn họ sẽ làm gì đây?"
Người nọ sửng sốt một lúc: "Ngươi...!Ngươi làm sao lại biết được..."
"Thời điểm Trường Tề ở phế cung gặp người lính cấm vệ cầm trên tay bộ y phục nhuộm máu thì trong sổ ghi chép đã viết ngươi đi tới Dục Tú cung.

Từ Dục Tú cung đến phế cung cũng chỉ hết quãng thời gian uống cạn một chung trà mà thôi.

Đặt ở trên người lính cấm vệ, sợ rằng một chung trà cũng không cần đến.

Việc ngươi rời đi lúc nào, chỉ cần hỏi nha hoàn của Dục Tú cung một chút là biết ngay thôi.

Còn việc tối nay ngươi tới Dục Tú cung, chỉ sợ là Chu Nhạc Xuân đã nói với ngươi rằng, một lát nữa Ông Ích sẽ tới nơi này làm bộ tìm ra được đầu mối.

Nhưng vì trời đổ cơn mưa lớn như vậy, đầu mối đã bị xóa sạch." Lý Quý Hâm vỗ lên vai hắn một cái: "Buổi chiều hôm nay sổ ghi chép bị biến mất một lúc, mặc dù không có thể xác nhận là có người lẻn vào hay không, nhưng chừng đó cũng đủ khiến cho Chu Nhạc Xuân sinh ra hoài nghi.

Cho nên tối nay việc ngươi xuất hành, hắn sẽ không để cho ngươi bị ghi vào sổ, có đúng không? Nếu như ta chế trụ ngươi lại rồi để cho người khác đi thông báo, ngươi thử đoán xem, kết quả sẽ ra sao đây?" Con đường cần phải đi về phía trước cũng như đường lui cũng đã trải xong, vô luận con cờ này có đi như thế nào, cũng sẽ không thể lọt ra ngoài kế hoạch thông thiên đại đạo của nàng.

Cả thân hình của người nọ run lên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng hắn: "Dù sao cũng đều là chết, ngươi hãy để cho ta trở về."
Lý Quý Hâm lắc đầu một cái, trên môi hơi có nụ cười: "Ai nói ngươi nhất định phải chết? Ta đang thiếu một người lính cấm vệ làm nhãn tuyến.

Hôm nay chuyện của ngươi nếu như hoàn thành, ta bắt được thứ ta mong muốn, Hoàng hậu nương nương có thể bảo đảm giữ lại cho ngươi một mệnh.

Ngươi hãy nghĩ kỹ đi."
Hắn nhìn Lý Quý Hâm mà không thể tin nổi.

Bản thân nàng chỉ là một cái nữ phó, nhưng quyền lực nàng nắm trong tay, một chút đều không nhỏ.
"Dĩ nhiên rồi..." Lý Quý Hâm cười cười: "Nếu như ngươi không hoàn thành nhiệm vụ này, cho dù Chu Nhạc Xuân cùng Ông Ích có đứng ra bảo vệ ngươi đi nữa, ngươi cũng phải biết điều này, ta là một cái người sống trong giang hồ, sở trường của ta chính là ám sát, khi đó bọn họ lại làm sao biết được lúc nào ta ra tay để mà tận tâm tận lực tới bảo vệ một người không có giá trị như ngươi đây?"
Nói xong nàng lập tức thu hồi kiếm trong tay, mở cánh cửa Phật đường ra, một cánh tay hơi chìa ra phía trước: "Xin mời!"
Cứ một bước đi hắn lại một bước quay đầu lại mà đi ra ngoài, trong đầu là sự do dự không thể làm ra quyết định.
"Nữ phó, cứ để cho hắn đi như vậy hay sao?" Thanh Thư ở một bên thấp giọng hỏi.
Lý Quý Hâm nhìn theo cái bóng đen càng lúc càng chìm dần vào trong mưa bão, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Yên tâm đi! Thanh Thư, ngươi hãy đi Phượng Linh điện thông báo cho Hoàng hậu nương nương biết, Ông Ích sẽ lập tức có hành động.

Hãy chuẩn bị sẵn một nhóm sát thủ để cướp binh khí cùng thuốc nổ! Còn ta đi nhìn chằm chằm doanh trại của lính cấm vệ."
"Được!" Thanh Thư vội vàng nói lời cáo biệt với Đức Phi rồi ngay lập tức chạy tới Phượng Linh điện.
Chân trước của Lý Quý Hâm mới vừa dợm bước ra, tiếng gõ mõ bên trong Phật đường chợt ngừng lại.

Theo bản năng nàng dừng bước rồi quay lại nhìn Đức Phi từ nãy đén giờ vẫn ngồi trước tượng phật.
"Có phải là Đức Phi nương nương đang có lời muốn nói hay sao?" Lý Quý Hâm hướng người này hơi gật đầu một cái một.
Đức Phi xoay người lại.

Đây là lần thứ hai nàng cùng Lý Quý Hâm chính diện gặp mặt: "Về chuyện của Ngọc Tú, cám ơn ngươi."
Thích Nhượng đã cho người gửi thư báo tin cho Đức Phi, về chân tướng sự việc đã xảy ra liên quan tới Trầm Ngọc Tú ở Hổ Phách doanh, Đức Phi vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: "Đức Phi nương nương vì hoàng hậu mà phải chịu khổ nhiều năm như vậy, đây là việc ta nên làm."
"Sư phụ đồng ý để cho ngươi giúp nàng?" Đức Phi cùng Hoa Xà phu nhân cũng là chỗ quen biết đã lâu.
Lý Quý Hâm nhún vai một cái: "Sư phụ không có nói rõ ràng.

Nhưng là chuyện của sư phụ thì cũng chính là chuyện của ta, huống chi, những năm này, sư phụ cũng rất cảm ơn Đức Phi nương nương."

Đức Phi khẽ khàng cười một tiếng, sau đó nàng hoàn toàn im lặng.
Hoàng hậu cùng Hoa Xà phu nhân đã qua mười sáu năm trời chưa từng gặp lại nhau, nhưng trong mười sáu năm này, dù là thân ở hai phương trời cách biệt, khi làm việc hay là đang suy nghĩ các nàng vẫn luôn hướng về người kia, khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
"Đi đi." Đức Phi cười lên một tiếng.
Lý Quý Hâm gật đầu một cái rồi rời khỏi Dục Tú cung, sau đó một đường đi thẳng tới doanh trại lính cấm vệ.
Đây cũng chính là lúc Ông Ích đang chuẩn bị dẫn người tới Dục Tú cung, chẳng qua vì trời mưa quá lớn, bởi vậy mà hành trình tạm thời bị hoãn lại.

Người nọ từ Dục Tú cung vội vã rời đi.

Trên đường đi, hắn lượm một hòn đá, nhẫn tâm rạch ngay ở trên cổ của mình một vết cắt sâu.

Ngay lập tức, một dòng máu chảy ra nhưng nó liên tục bị nước mưa xối đi.
Với tư thế sẵn sàng bị Ông Ích cùng Chu Nhạc Xuân hưng sư vấn tội, hắn lập tức xông lên trước mặt hai người này rồi quỳ xuống: "Chu đại nhân! Ông đại nhân! Không xong rồi! Kế hoạch của chúng ta đã bị phát hiện.

Địa điểm cất giấu đồ vật đã bị phát hiện.

Lý Quý Hâm đang chuẩn bị dẫn người tới đây.

Thuộc hạ đã phải liều chết mới trốn thoát ra được!"
Vết thương trên cổ sâu hoắm nhìn rất rõ ràng.

Ông Ích cùng Chu Nhạc Xuân nhìn nhau một cái.
"Làm sao lại bị phát hiện?" Ông Ích nhíu mày lại mà hỏi hắn.
"Ông đại nhân!" Chu Nhạc Xuân rất không vui: "Xem ra sổ ghi chép bị mất tích vào buổi chiều hôm nay quả đúng là do Quý Hâm lẻn vào doanh trại rồi.

Trời mưa như thác đổ thế này sẽ làm cho binh khí cùng thuốc nổ dễ bị ẩm.

Nhưng dù có là như thế thì so với việc để chúng rơi vào tay đối phương cũng vẫn tốt hơn nhiều."
"Có lẽ là mưu kế!" Rốt cuộc đầu óc của Ông Ích vẫn rất tỉnh táo: "Chiến tranh không ngại dối lừa, chớ nên hoảng sợ!"
Người nọ nhìn thấy kế không thành, vì vậy lại nghĩ cách khác, sau đó hắn tiếp tục nói: "Lúc thuộc hạ vẫn còn ở trong Dục Tú cung có nhìn thấy người của Thái Tử cung.


Lý Quý Hâm cùng Thái tử là một phe!"
Không đề cập tới đến Trầm Vân Tân thì không sao, vừa nhắc tới Trầm Vân Tân, Ông Ích lập tức luống cuống tay chân.
Vốn là hắn còn không dám trắng trợn nhằm vào Trầm Vân Tân, nhưng hiện tại cớ làm sao lại đem hắn ném vào chuyện này như vậy đây? Cũng đúng! Ngày Lý Quý Hâm vừa mới tới trong cung, đã có tin đồn Trầm Vân Tân nhiều lần muốn đào góc tường của Trường Ninh công chúa.

Xem ra sự coi trọng của hắn đối với cái người Lý Quý Hâm này là có thừa.

Chẳng lẽ, bọn họ đã sớm cấu kết với nhau?
Đúng vào lúc này lại có nhãn tuyến tiến vào báo tin: "Đại nhân, bên phía Thái Tử cung vừa mới có động tĩnh! Thái tử điện hạ đang đội mưa hướng về phía Dục Tú cung đi tới!"
Vào lúc này Ông Ích đã không còn dám trì hoãn thời gian nữa.

Kéo xuống nước càng nhiều người, tình huống bất ngờ cũng sẽ càng xuất hiện nhiều hơn.
"Đi ngay! Đi di chuyển đồ vật!" Đoàn người cấp tốc đi về phía doanh trại.
Còn người lính kia, đúng vào lúc này lại lăn ra "ngất xỉu", kỹ thuật diễn ấy của hắn quả thực xứng đáng cho người ta vỗ tay khen ngợi.
Trong Phượng Linh điện, hoàng hậu vẫn đang chờ đợi tin tức truyền về.

Thời điểm Thanh Thư bất chấp mưa to gấp gáp trở lại, hoàng hậu mới vừa làm xong món đồ chơi mới trong tay.
"Thanh Thư, vậy là ngươi cũng đã đến." Hoàng hậu lắc lắc món đồ chơi nhỏ vẫn luôn cầm trên tay mình.

Đây là một cái búp bê làm bằng vải có gương mặt tươi cười, chỉ mới nhìn thôi cũng thấy rất là đáng yêu: "Nhìn một chút! Thế nào rồi?"
Thanh Thư cúi đầu xuống: "Đẫ đến lúc hành động!"
Hoàng hậu liền cười cười.

Nàng cầm lên cây quạt đang đặt trên bàn, xòe cây quạt ra: "Ừ! Rất tốt! Dẫn người qua đó đi!"
Trong Phượng Linh điện lúc này chỉ có ba người.

Vẫn luôn ngồi một bên đọc sách Trầm Dao Quân đặt quyển sách xuống, nàng hỏi: "Mẫu hậu, việc chỉ hoàn thành một nửa?"
"Mẫu hậu cũng đã đem Mỹ Nhân Nữ Phó của ngươi phái đi ra ngoài rồi, làm sao lại có thể chỉ hoàn thành một nửa? Dĩ nhiên thu hoạch phải là toàn thắng." Hoàng hậu cầm cây quạt che đi một nửa bên mặt: "Tối nay trời mưa như vậy thật là tốt! Đúng là trời cũng giúp ta."
Trầm Dao Quân đứng ở trước chấn song cửa sổ.

Nàng đẩy một bên cánh cửa sổ ra, những giọt mưa từ bên ngoài bắn vào tung tóe, rơi xuống trên mặt đất.

Nàng hơi có chút lo lắng: "Nhất định là Mỹ Nhân Nữ Phó bị ướt sũng rồi! Sẽ không bị cảm lạnh đấy chứ?"
Hoàng hậu hơi nhắm mắt lại: "Ướt sũng? Như thế thì mới dễ nhìn nha!"
Trầm Dao Quân tức khắc mặt đỏ lên...!Ôi chao! Suy nghĩ của mẫu hậu thật là dơ mà!

Thanh Thư đã rời đi, sau đó một lúc Trầm Dao Quân ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Hoàng huynh ngốc kia của ta vậy mà lại thật sự đồng ý cùng chúng ta đối phó với Ông Ích." Cuối cùng, trong mắt nàng chợt lóe lên một tia sáng: "Nhưng cho dù có thế nào, cuối cùng rồi cũng sẽ đến phiên hắn."
Hoàng hậu chỉ cười mà không nói gì.

Ừ, con gái của mình quả thực rất giống mình!
Ông Ích cùng Chu Nhạc Xuân đi ra phía sau doanh trại của lính cấm vệ.

Đây là nơi dùng để huấn luyện lính của cấm vệ.

Vào ban ngày nơi này thường có không ít người, hiện tại đã là buổi tối lại còn mưa như thác đổ, khắp nơi không có một bóng người.
"Chuyển đi nơi nào bây giờ?" Chu Nhạc Xuân nhìn những hạt mưa to rơi xuống bên ngoài cây ô: "Cái thời tiết này, thật sự là quá bất lợi cho việc vận chuyển."
"Đi nơi nào cũng được, chỉ cần không để chúng rơi vào tay của Lý Quý Hâm." Ông Ích trả lời: "Rẽ vào con đường nhỏ, đi tới sở Đông Ba.

Ngũ hoàng tử sẽ ở nơi đó tiếp ứng chúng ta."
"Đi thôi!"
Chiếc xe lăn bánh lên đường, điểm xuất phát bắt đầu từ phía sau doanh trại.

Những người đi tuần đều là người của lính cấm vệ.

Khi bọn họ nhìn thấy Chu Nhạc Xuân liền rối rít nhường đường.

Trên đường mòn không có ai, dấu vết do bánh xe để lại chỉ một lát sau liền biến mất ở trong làn mưa bàng bạc.
Trong con mưa, một hàng người cùng nhau hô ứng, có những bóng người màu đen di chuyển phía sau những bụi cây, từ một cái hướng khác của hoàng cung hướng về phía Đông Ba.
Chu Nhạc Xuân đột nhiên dừng bước lại, "đinh linh..." một tiếng, hắn rút ra thanh bảo kiếm.
Toàn đội cùng ở vào thế phòng bị.

Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi thuốc súng lẫn trong đêm tối, đây là lời cảnh báo của tử thần, là La sát lấy mệnh.
"Ông đại nhân, bảo vệ đồ vật!" Chu Nhạc Xuân tiến lên một bước.

Hắn nhìn chằm chằm vào một bóng đen trong bóng tối rồi bất ngờ vụt xông tới!
"Keng!" Tiếng hai thanh kiếm va vào nhau khiến ngươi ta phải rùng mình.
Thừa dịp Chu Nhạc Xuân cùng Thanh Thư xông vào chém giết lẫn nhau, có một người đi vòng ra phía sau, nhẹ nhàng, uyển chuyển, chỉ trong một cái chớp mắt đã chạy đến bên cạnh Ông Ích!
Là một nữ nhân! Dường như chỉ trong nháy mắt Ông Ích đã lập tức nghĩ tới Lý Quý Hâm!
"Lý Quý Hâm! Là ngươi!"
Nhưng mà người nọ lạicười một tiếng, tiếng cười nghe đến ớn lạnh: "Ông đại nhân, ngươi đã nhận lầm người rồi!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện