Hoàng hậu bị Trầm Dao Quân nói đến không một lời chống đỡ.

Cái kỹ năng ghẹo gái này là do ai truyền lại, có ai lại còn không biết đây?
Nhưng mà một lần nữa Lý Quý Hâm lại không được để ý tới.

Loại chuyện này dầu gì cũng phải là ngươi tình ta nguyện thì nàng mới đồng ý được!
Nhưng hiển nhiên là, hai mẹ con này không cố chấp đến mức cướp dân nữ đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với luật pháp của Đông Châu rồi.

Còn về Lý Quý Hâm ấy mà, dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, gần quan tất được ban lộc mà thôi.
Ngay lập tức Lý Quý Hâm viết một phong thư gửi đi Hoa Xà sơn.

Hoàng hậu tự mình phái người đưa thư đi, ra roi thúc ngựa.
Từ kinh thành đến Hoa Xà sơn dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất đến nửa tháng.

Như vậy cũng thật đúng lúc, bởi có thể dùng nửa tháng này để loại bỏ sự nghi ngờ của hoàng đế.

Dẫu sao, Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân cũng đã đi đến chỗ người thợ rèn, chuyện này không mất bao lâu sẽ có người đến báo tin cho hoàng đế.

Vì lý do an toàn cũng như không muốn bị bại lộ, rất có thể hoàng đế sẽ đổi sang một người khác làm nhiệm vụ truyền tin.
Như vậy luôn đặt ánh mắt vào người thợ rèn là việc cần phải làm.

Người thợ rèn sẽ không dám tự mình đến tìm hoàng đế, mà phải thông qua trùng trùng lớp chuyển giao mới có thể đem tin tức được gửi tới từ biên giới phía tây đưa vào trong cung được.

Việc hoàng hậu muốn làm bây giờ, chính là khống chế đường truyền tin từ biên giới phía tây đến kinh thành.
Vào lúc này ở ngự thư phòng, đang có người báo cáo chuyện này với hoàng đế.
"A Dao cùng Lý Quý Hâm đi đến chỗ của Từ Thiết?" Hoàng đế nhíu mày đầy vẻ trầm tư: "Để mài đoản kiếm? Còn là Diệt Thế?"
"Là người dân sống gần đó đã giới thiệu người thợ rèn.

Đã điều tra người nọ, không có vấn đề gì." Thị vệ trả lời: "Có nên đem Từ Thiết đổi đi hay không?"
"Không cần!" Rốt cuộc Hoàng đế vẫn là người đa mưu túc trí: "Nếu như các nàng không biết, như vậy thì không cần phải mất công thu xếp; còn nếu như các nàng đã biết, bây giờ thay đổi người khác, không thể nghi ngờ là cho các nàng cơ hội tìm ra sơ hở.


Để cho Từ Thiết tiếp tục ở lại nơi đó, gần đây không cần liên lạc với hắn nữa, chỉ cần đổi người chuyển tin từ Tây Lâm châu đến kinh thành là được rồi."
"Tuân lệnh!" Thị vệ lui xuống.

Hoàng đế một mình ở lại trong Ngự Thư phòng mà trầm tư.

Có phải là Trầm Dao Quân ngốc thật hay không? Ít nhất nàng bị ngốc cũng đã năm năm trời.

Nếu là diễn thì trong năm năm ấy nàng đã sớm bị nhìn thấu, như vậy thì căn bản nàng diễn không thể được đến những năm năm.

Trong khi đó hành động của Hoàng hậu lại quá kín kẽ, huống chi, những gì vừa mới xảy ra kia, lại không có bất kỳ việc nào trực tiếp chỉ về phía hoàng hậu.
Chuyện này thực sự rất khó làm.

Tình huống hoàng hậu ra sao hoàng đế sờ không thấu, đến tột cùng thì nàng là trung thành hay có dị tâm đây?
Trầm Dao Quân vẫn như ngày trước vậy, khi ăn cơm hay đi ngủ đều không quên đùa giỡn nữ phó, làm bất kỳ việc gì cũng không thể thiếu được.
Vì làm một cái kẻ ngu hoàn mỹ, nàng vẫn đi Quốc Văn quán để học như trước, còn Lý Quý Hâm thì vẫn đi tới Quốc Văn quán chờ nàng tan lớp, không khác gì những ngày trước đó.
Thái tử cũng có tham dự vào chuyện binh khí cùng thuốc nổ, trong khi Ông Ích lại đã nhắm thẳng vào hoàng hậu.

Vì việc này mà trong lòng Trầm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc ít nhiều đều có băn khoăn.

Hoàng hậu lại không phải là một người dễ trêu vào, mặc dù không biết đến tột cùng là hoàng hậu muốn làm gì với đứa con gái ngốc duy nhất của mình, nhưng đối với Trầm Vân Tân mà nói đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Về cuộc liên hôn với Nam Châu, vì được Trầm Vân Tân ra sức che chở cho nên cuối cùng Trường Tề đã không còn phải đi Nam Châu nữa, thay vào đó là con gái của một tần phi khác.
Cho nên vào lúc này Trường Tề có nhìn thấy Lý Quý Hâm cũng không còn thấy sợ hãi nữa.

Bớt đi việc bị uy hiếp bởi phải liên hôn với Nam Châu, nàng cảm thấy bị kẻ ngu bắt nạt đã không phải là vấn đề nữa.
"Ôi, đây còn không phải nữ phó của kẻ ngốc hay sao?" Thái tử cho người mang bánh ngọt đến cho Trường Tề, Trường Tề vừa ăn vừa phồng một bên má.

Nàng liếc mắt nhìn Lý Quý Hâm: "Bổn công chúa không phải đi Nam Châu, thất vọng đi?"
"Trước mắt thì thấy không đi là chuyện tốt." Lý Quý Hâm cười cười: "Phúc hề họa chỗ ỷ, họa hề phúc chỗ trí*, còn kết quả tốt hay xấu, bây giờ còn chưa thể nói trước được."
Lý Quý Hâm như vậy nói là có nguyên nhân.

Dẫu sao, Trường Tề có một ca ca làm Thái tử, đây mới chính là căn nguyên gây họa cho nàng.


Có thể Trường Tề ngây thơ cho rằng ca ca làm Thái tử đối với nàng là điều tốt, đương nhiên không cảm giác được chung quanh mình đang cất giấu mầm họa.
* Người xưa nói: "Phúc hề họa sở ỷ, họa hề phúc sở trí", tức là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa, phúc nếu như hưởng hết thì tất sẽ chiêu mời họa.

Vì vậy, "phúc bất tận hưởng" (phúc là không thể hưởng hết)...
"Nhất định là ngươi rất tức giận." Trường Tề híp mắt nhìn Lý Quý Hâm: "Ngươi cùng với kẻ ngu kia đều là như vậy, đều là những kẻ nhỏ mọn!"
"Không biết Thái tử có dạy qua công chúa hay không, rằng nói xấu sau lưng người khác thì nên cẩn thận kẻo tai vách mạch rừng." Lý Quý Hâm cười một tiếng.
Trường Tề nghe mà không hiểu ý của Lý Quý Hâm: "Ta mới không có sau lưng nói xấu người khác nha! Ta là ngay trước ngươi mặt nói!"
Đúng lúc này, từ phía sau có một ngọn gió thổi qua, Trầm Dao Quân chạy đến nhanh như mũi tên bắn, nàng đưa tay một cái đã tóm được mâm bánh ngọt của Trường Tề.
Tốc độ quá nhanh! Trường Tề đứng nhìn mà há hốc mồm.
Trầm Dao Quân là một con chó săn nhỏ, vừa rồi Lý Quý Hâm đã nhìn thấy nàng trước, nên mới nói như vậy.
Vào lúc này Trầm Dao Quân vừa ăn bánh ngọt của Trường Tề lại vừa ngoẻo đầu hỏi: "Trường Tề, ngươi ở sau lưng nói ta không có đầu óc.

Mẫu hậu đã từng nói, nói xấu người khác sau lưng, cái mũi sẽ dài ra! Lại nói, tâm nhãn của ngươi so với ta lại còn nhỏ hơn!"
"Ngươi mới nhỏ!"
"Ngươi nhỏ!"
Hai nàng công chúa gây gổ với nhau, còn một nữ phó thì đứng xem kịch vui.
"Trường Ninh, đem bánh ngọt của ta trả lại cho ta!" Trường Tề đưa tay giành lại.
Trầm Dao Quân quá nhanh nhạy, nàng bưng cái mâm tránh trái tránh phải, tránh được vô số đòn công kích của Trường Tề.

Nàng còn vừa cười nói: "Không trả cho ngươi đấy! Ngươi ngốc như vậy, lại còn ăn nhiều như vậy, ăn vào rồi cũng ói ra thôi, như vậy thì quá lãng phí!"
Lời của nàng như là rất có lý.

Lý Quý Hâm yên lặng đưa tay chống trán, nếu Trường Tề vẫn muốn cùng Trầm Dao Quân giao đấu, sợ là phải trở lại trong bụng mẹ nhào nặn một lần nữa.
Trường Tề tức khắc đùng đùng nổi giận, nàng cầm lên cái chậu hoa nằm trên bàn đá hướng về phía Trầm Dao Quân đánh tới!
Không nói hai lời Lý Quý Hâm lập tức ra tay, từ trên cao nàng nhẹ nhàng tiếp nhận được cái chậu hoa: "Trường Tề công chúa, đập chậu hoa lên người khác có thể gây chết người, vạn nhất đập trúng A Dao thì làm thế nào?"
"Dù sao nàng đã là một kẻ ngu, có ngu thêm thì cũng không sao." Trường Tề bỉu môi, không tim không phổi mà trả lời như vậy.
Trầm Dao Quân sửng sốt mất một lúc, sau đó nàng đem cả mâm bánh ngọt đang bưng trên tay hướng về phía Trường Tề đập tới.


Trường Tề bị đau "Ối!" lên một tiếng.

Trầm Dao Quân tức giận nói: "Ta mới không muốn ăn bánh ngọt của ngươi! Sợ ăn rồi lại thành kẻ ngu giống như ngươi vậy!"
Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ, hai chị em gây gổ với nhau, nàng cũng không muốn chen vào làm gì, cứ lặng lẽ làm bảo an là được rồi.
Nhưng mà nàng đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Khi mà Trường Tề cùng Trầm Dao Quân đều đang chuẩn bị làm cuộc so tài bằng cách ném đối kháng, không biết từ nơi nào Trầm Vân Tân đột ngột chui ra, đem Trường Tề ngăn ở phía sau lưng mình.
"Trường Ninh! Ngươi đang làm gì thế này?" Hắn nổi giận đùng đùng, hai mắt đều đỏ bừng lên.
Trường Tề là người rất giỏi giả bộ nhu nhược.

Vừa nhìn thấy Trầm Vân Tân nàng liền òa khóc: "Thái tử ca ca! Trường Ninh cướp bánh ngọt của ta, lại còn cầm cái mâm đập ta!" Một cái nước mũi một cái nước mắt, trông thật điềm đạm, thật đáng yêu.
Thấy vậy Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm trố mắt nhìn nhau.
"Nữ phó, nếu ngươi có mặt tại hiện trường, vì sao lại không ngăn trở Trường Ninh bắt nạt Trường Tề?" Trầm Vân Tân chất vấn.
"Là Trường Tề lấy chậu hoa đập ta trước!" Trầm Dao Quân giận dữ trả lời.
"Nhưng ta lại chỉ nhìn thấy ngươi đang đập Trường Tề." Tuy rằng mấy ngày trước đây hai bên vẫn là đồng minh, nhưng kẻ thứ ba đã bị giải quyết xong, bây giờ chính là địch nhân.
Trầm Vân Tân suy nghĩ rất rõ ràng, binh khí cùng thuốc nổ có đến mười phần rơi vào trong tay hoàng hậu, nhưng lại không ai có được chứng cớ.

Hắn cũng không muốn tìm ra chứng cớ này, mà chỉ muốn tìm thấy binh khí cùng thuốc nổ.
Lý Quý Hâm lắc lắc cái chậu hoa trong tay, nàng vừa cười vừa nói: "Thứ A Dao ném qua bất quá chỉ là một cái mâm, nhưng thứ Trường Tề ném tới lại là chậu hoa.

Nếu như không phải có ta ở đây, hậu quả như thế nào hẳn Thái tử có thể nghĩ tới."
"Ngươi đã ném?" Trầm Vân Tân hỏi Trường Tề.
Trường Tề nói có không được, mà nói không phải cũng không xong, nên nàng chống nạnh cả giận nói: "Là Trường Ninh cướp bánh ngọt của ta trước!"
"Là do Trường Tề đã mắng ta sau lưng!" Trầm Dao Quân cũng không cam lòng yếu thế.
Không có người làm chứng, chỉ có duy nhất một Lý Quý Hâm mà thôi.
Lý Quý Hâm liền cười cười: "Rốt cuộc đây là chuyện của hai vị công chúa, ta là nữ phó của A Dao không thể làm chứng được.

Thái tử điện hạ tới muộn nên không nhìn thấy toàn bộ quá trình, còn không bằng, hãy để cho các nàng tự mình giải quyết đi."
Nàng vô cùng tín nhiệm Trầm Dao Quân, Trường Tề sao có thể là đối thủ của Trầm Dao Quân được đây?
"Ta vẫn luôn dạy A Dao chuyện của mình phải tự mình giải quyết, như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ lại lo lắng Trường Tề công chúa phải chịu thiệt bởi một kẻ ngu hay sao?" Trong nụ cười của Lý Quý Hâm có mang theo một chút khiêu khích.
Nếu là ngay cả kẻ ngu mà còn sợ, thì quả thực đã quá ném đi mặt mũi của hắn rồi.
Trầm Vân Tân biết bản thân không thể nào đem Lý Quý Hâm kéo vào cùng trận doanh được, vì vậy hắn vừa cười vừa nói: "Trước đây cùng ngươi liên thủ, là bởi vì binh khí cùng thuốc nổ là cái việc trọng đại.

Nếu như vụ án binh khí cùng thuốc nổ đã kết thúc, vậy quan hệ của chúng ta..."
"Thái tử nói chuyện thật biết điều." Lý Quý Hâm buông thõng hai tay: "Hoàng hậu chỉ có một người con gái là A Dao, sao vậy, chẳng lẽ ngươi sợ một người ngu sẽ cướp đi địa vị của ngươi hay sao?"
Lời tuy là như vậy, nhưng vì đã cùng Lý Quý Hâm giao thiệp trong một thời gian tương đối dài, Trầm Vân Tân cũng biết chuyện không phải là như vậy.

Hắn chụp cái tay của Trường Tề: "Đem chuyện này giải quyết cho xong."
Trường Tề bỉu môi một cái.

Lý Quý Hâm thật sự chỉ cần vài ba lời là đã khiến cho Thái tử phải do dự.

Còn trong con mắt của Lý Quý Hâm xem ra, chỉ vài ba lời mà Trầm Vân Tân đã bị mình khiến cho phải dao động, chẳng trách hắn không được hoàng đế ưu ái.
Trầm Dao Quân hướng về phía Lý Quý Hâm làm cái ra hiệu, sau đó chống nạnh mà đứng đó, ngẩng đầu ưỡn ngực!
"Sao! Ngươi không thể bởi vì ta ngốc liền bắt nạt ta đấy chứ?" Trầm Dao Quân bày ra cái bộ dáng của một tiểu ngốc nghếch.

Nàng bĩu môi, khí thế thật hung hăng: "Có phải trước đó ngươi nói ta nhỏ mọn hay không?"
Trường Tề gật đầu một cái: "Ngươi vốn là cái người nhỏ mọn!"
"Cũng vì ngươi nói ta nhỏ mọn cho nên ta mới cướp bánh ngọt của ngươi." Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt: "Cho nên ban đầu là tại vì ngươi! Sau đó ngươi lại còn cầm chậu hoa đập ta!"
"Ta lại còn chưa đập trúng ngươi!" Trường Tề cũng không cam lòng yếu thế: "Nhưng mà ngươi lại đập trúng ta!"
"Nếu như ngươi không đập ta thì ta cũng sẽ không đập ngươi.

Ngươi không thể bởi vì Mỹ Nhân Nữ Phó có võ công cao lấy đi chậu hoa mà phủ nhận việc ngươi đập người ta không thành công!" Tiểu ngốc nghếch nói năng đầy vẻ thông thạo: "Cho nên ngươi cái này gọi là mang đá đập lên chân mình!"
"Ngươi là đồ ngu!" Trường Tề không nói lại Trầm Dao Quân, tức giận đến nỗi nước mắt vòng quanh: "Ngươi chính là ỷ vào việc có nữ phó cho nên mới bắt nạt ta như vậy!"
"Ai bảo ngươi đã không bản lĩnh lại còn để cho kẻ ngu bắt nạt chứ!" Trầm Dao Quân lắc đầu một cái, nàng vén tay áo lên: "Mặc dù đầu óc của ta không dễ xài, nhưng mà ta biết đánh người! Ai mắng ta ta mắng người đó, ai đánh ta ta đánh kẻ đó! Có bản lĩnh thì tới đánh a!"
Khí thế cơn giận của công chúa ngốc là quá đủ, đến nỗi Trầm Vân Tân cũng không nhịn được mà phải hoài nghi: "Một người ngu mà có thể nói ra như vậy được hay sao?"
Lý Quý Hâm nhàn nhạt cười như cũ: "Đừng nói ta có thể đem một người ngu dạy thành như vậy.

Nếu như ngươi đem Trường Tề đưa cho ta dạy, ta còn có thể đem nàng dạy trở thành một nữ anh hùng, ngươi có dám đồng ý hay không?"
Lý Quý Hâm làm như đã nhìn thấu tất cả âm mưu của Trầm Vân Tân, khiến cho hắn không biết nên làm sao để đáp lời.
Nếu như Trường Tề được dạy thành một cô gái có trí khôn, độc lập tự chủ, thì hắn làm sao đem nàng nắm trong tay được đây?
Hắn lập tức cự tuyệt: "Trường Tề như vậy cũng đã rất tốt."
Lý Quý Hâm cười một tiếng.

Không thèm cãi lại người này nửa lời, nàng kéo Trầm Dao Quân lại bên, nàng vừa mỉm cười vừa giáo dục: "Có muốn biết làm thế nào để thắng khi cãi nhau hay không?"
Trầm Dao Quân ngẩng đầu nhìn nàng.
"Giọng nói phải lớn hơn, tốc độ nói ra phải nhanh hơn, giống như ngươi vừa mới làm vậy." Lý Quý Hâm vừa nói vừa đi về phía trước: "Dĩ nhiên rồi, chuyện trọng yếu nhất, là phải đâm trúng điểm đau, tỷ như như vậy."
Nàng cùng Trầm Vân Tân sát vai nhau đi qua, đột nhiên nàng hạ thấp giọng của mình xuống: "Thái tử điện hạ, địch nhân chân chính của ngươi hiện đang ở Tây Lâm châu đã sẵn sàng xung trận.

Nếu như bây giờ ngươi lại đem hoàng hậu làm thành đối thủ, vậy thì chuyện thất bại sẽ khó mà tránh khỏi."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Trầm Vân Tân thấp giọng hỏi.
"Có Canh Thái phó ở bên, như thế nào mà ngươi một chút tin tức cũng không có?" Lý Quý Hâm cười lạnh rồi hỏi lại hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện