Trầm Dao Quân đánh chủ ý thật hay, nhưng làm sao Lý Quý Hâm lại có thể để mình dễ dàng trúng chiêu của nàng như vậy đây?
"Ngươi biết ở trên núi cái gì không thể chơi hay không?" Lý Quý Hâm híp mắt hỏi.
Hiện tại đã là chạng vạng tối, vào mùa thu mặt trời lặn sớm, ánh chiều tà vào lúc hoàng hôn chiếu lên rừng cây đang từ từ khô héo bên những khe đá.

Đâu đó có tiếng côn trùng rên rỉ, chung quanh là bầu không khí yên tĩnh đến hiu quạnh.
Trầm Dao Quân nháy mắt một cái, mặt đầy vẻ mờ mịt nhìn Lý Quý Hâm.
Nàng cười cười: "Không thể đùa với lửa.

Bởi vì đùa với lửa sẽ bị bỏng."
Trầm Dao Quân tiếp tục nhìn nàng.

Di, lời này của Mỹ Nhân Nữ Phó là có ý gì? Nàng là kẻ ngu, cái gì cũng nghe không hiểu nha!
Nhưng mà nàng lại không thể nào mạnh hơn người này.

Võ lực của Lý Quý Hâm, đừng nói một tiểu cô nương không biết võ công như Trầm Dao Quân đây, cho dù là cao thủ trong đại nội cũng chưa chắc giành được phần thắng.
Nàng lập tức đi theo phía sau Lý Quý Hâm, vừa nhìn theo bóng lưng người này vừa ngẫm nghĩ về vấn đề nhân sinh, như thế nào thì mới có thể làm cho cơn tức giận của Mỹ Nhân Nữ Phó tăng lên tới mức cao nhất đây?
Hoàng hậu ở trong chùa Phúc Hoa tụng kinh cầu phúc, kỹ năng tụng kinh này có được vẫn là nhờ có Đức Phi dạy cho nàng.
Sắc trời dần dần chuyển tối, không bao lâu trên núi trở nên tối hẳn.
Trong số người Hoàng hậu mang tới lần này, không chỉ có người trong nhà, điều khó tránh khỏi là đối thủ cho người xâm nhập vào.

Đó có thể là do hoàng đế phái tới, cũng có thể là do Thái tử phái tới, thậm chí là do người của Tây Lâm châu phái tới.
Hoàng hậu là một người tài cao gan lớn, nên cũng không có nửa điểm cố kỵ.
"Thanh Thư, A Dao cùng Lý Quý Hâm đâu rồi?" Sau khi làm xong buổi cầu nguyện hôm nay, hoàng hậu chuyển tới phòng dành cho mình trong chùa Phúc Hoa.
"Ở trên núi đi dạo một chút.

Hiện tại trời cũng sắp tối, hẳn cũng mau trở lại thôi." Thanh Thư mở cửa sổ ra.

Từ trong chùa nhìn lên bầu trời thì thấy trăng sáng một góc trời, trên trời không một ngôi sao, chỉ có những đám mây như ẩn như hiện.
"Trên núi lúc này chưa chắc an toàn.

Ngươi đi ra tìm một chút, chớ để xảy ra chuyện." Hoàng hậu vừa dặn dò Thanh Thư đã lập tức ra khỏi cửa.
Trong chùa hoàn toàn yên tĩnh, hoàng hậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm xuống.
Nàng không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nàng đang nghĩ xem làm sao làm ra những món đồ chơi có thể lập tức đâm mù cặp mắt của đám người này đi.


Nếu như ở Đông Châu lại tổ chức một cuộc thi đấu, dùng giá cao thu nhận vài ba tên, hẳn sẽ thu được không ít ý tưởng không tồi.
Rất nhanh Thanh Thư tìm được Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân trở lại, đến lúc này nàng mới đem cửa sổ đóng lại thật cẩn thận.
Trên mặt Trầm Dao Quân mang đầy vẻ bất mãn.

Suốt đường đi hôm nay mặc kệ nàng khóc lóc om sòm, lăn lộn, ăn bớt như thế nào đi nữa, Lý Quý Hâm cũng vẫn không một chút tức giận, đến nỗi nàng không thể sờ tới ranh giới cuối cùng của người này là đâu.
"Ôi, A Dao của ta là làm sao vậy?" Hoàng hậu dùng ánh mắt trêu đùa nhìn con gái ruột của mình: "Là nữ phó bắt nạt ngươi?"
Trầm Dao Quân bĩu môi ngồi xuống, uống một hớp nước: "Mới không có!"
Thanh Thư đi tới.

Nàng rút ra một tờ giấy từ trong tay áo rồi hạ thấp giọng xuống đầy vẻ đề phòng: "Vừa mới nhận được."
Hoàng hậu bị người ta nhìn chằm chằm, cho nên chỉ có thể phái Thanh Thư đi ra ngoài thu thập tin tức.
Lý Quý Hâm nhìn tờ giấy đầy vẻ nghi ngờ: "Ai gửi tới?" Khi ở trong cung, hoàng hậu thường dùng phương thức riêng để liên lạc với bên ngoài, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không bị phát hiện.

Việc trao đổi thông tin với Hổ Phách sơn cũng toàn dựa vào con đường tắt này, hiện tại còn có tin tức nào quan trọng đến mức phải đưa đến tận chùa Phúc Hoa để truyền đạt đây?
Hoàng hậu lắc lắc tờ giấy rồi vừa cười vừa trả lời: "Là Đức Phi nha."
Cả mấy người đều bừng tỉnh hiểu ra.
"Đức Phi nương nương bây giờ đang ở đâu?" Lý Quý Hâm hỏi.
Hoàng hậu không chút để ý mà chăm chú mở tờ giấy ra, tỉ mỉ đọc kỹ một lượt, sau đó nàng gấp tờ giấy lại rồi ném vào trong chậu lửa.

Nhìn ngọn lửa nhỏ đem tờ giấy đốt thành tro bụi rồi nàng mới trả lời: "Ở Vĩnh Thành.

Giúp ta làm chút chuyện."
"Vĩnh Thành..." Trầm Dao Quân lẩm bẩm.
Lý Quý Hâm không biết Vĩnh Thành cùng hoàng hậu có quan hệ như thế nào, nhưng Trầm Dao Quân lại biết.
"Mẫu hậu đây là muốn cho Đức Phi mời Quý tướng quân rời núi?" Trầm Dao Quân hỏi.
Lý Quý Hâm bừng tỉnh đại ngộ: trong lịch sử ngắn ngủi này của Đông Châu có một vị lão tướng, là người cùng Thích lão tướng quân hết sức nổi danh vào năm đó.

Một người thủ giữ ở phía nam, một người thủ giữ ở phương bắc, người còn lại chính là Quý tướng quân, Quý Phong, hiện đang ở tại Vĩnh Thành.

Hắn cùng Thích lão tướng quân vốn là bạn thân, cho nên, trước khi xảy ra vụ nổ trong sơn động hoàng hậu đã sắp xếp cẩn thận, để cho Đức Phi đi về phía nam, mà điểm đến là Vĩnh Thành.
Một khi đến được Vĩnh Thành, Đức Phi ắt sẽ đi viếng thăm Quý Phong.
Muốn làm được việc lớn thì phải có lực lượng quân sự, nếu chỉ có Hổ Phách doanh của Thích gia quân thì chưa đủ.

Trước đây Quý Phong trấn thủ phía nam, cho nên đến nay trong số chủ tướng đóng quân ở phía nam, có hơn phân nửa là môn sinh của hắn.
Nếu như Quý Phong rời núi, lá bài tẩy trong tay hoàng hậu sẽ lại thêm một tấm.


Có được binh quyền Thích Nhượng cùng Quý Phong trong tay, có thêm một kho binh khí cùng thuốc nổ, lại có quan văn ở kinh thành ngầm ủng hộ, việc còn lại bây giờ phải làm là làm sao sắp xếp cho trí khôn Trầm Dao Quân khôi phục trở lại bình thường nữa mà thôi.
Hoàng hậu không hề chuyển tới Quý Phong một câu nói nào, nàng chỉ cho Đức Phi mang tới đó một món dược liệu: Đương quy*.
Nàng tin rằng Quý Phong nhìn sẽ hiểu.
* Đương quy: Tên một loại dược liệu; Đương: đảm nhiệm, hiện thời; quy: trở về...!Có thể hiểu là: Đã đến lúc trở lại đảm nhiệm trọng trách
Có mấy người đứng cách đó không xa làm như đang nhìn chung quanh hoặc là trên đỉnh đầu.

Có Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư ở đây, đám người kia không dám tiến vào quá gần.

Ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh này nếu có thiếu đi mấy người bọn họ cũng chỉ cần nói là bị bầy sói kéo đi, đến hoàng đế cũng không thể làm gì được.
"Hoàng hậu tới chùa Phúc Hoa, không chỉ là để cầu phúc đấy chứ?" Lý Quý Hâm phản ứng bén nhạy.
Hoàng hậu cười một tiếng: "Ngươi nói xem?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Vung Tiền Mua Định Mệnh
2.

Cầu Xin Nam Thần Cạo Trọc
3.

Hủ Nữ Ga Ga
4.

Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh (Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường)
=====================================
Lý Quý Hâm không hỏi thêm nữa, thứ nhất ở đây có tai vách mạch rừng, thứ hai có mấy lời không cần hỏi cũng đã rõ ràng.
Chùa Phúc Hoa là một ngôi chùa nhỏ, trong chùa phòng ở lại không nhiều.

Năm trước khi mà hoàng đế và hoàng hậu vẫn sống yên ổn với nhau, hoàng hậu tới lễ chùa cũng chỉ mang theo mấy người, nhưng năm nay lại không như vậy.

Dã tâm của hoàng hậu đang từ từ hiện ra, theo đó nhân số của đội thị vệ gấp lên mấy lần, lấy danh nghĩa là để bảo vệ hoàng hậu cùng công chúa được chu toàn.

Bởi vì trong chùa phòng ở không đủ, cho nên mọi người phải chen chúc nhau để ngủ.
"A Dao muốn ngủ cùng mẫu hậu hay là ngủ với nữ phó của ngươi?" Hiện tại đã là đêm khuya, cũng đến lúc nên đi nghỉ ngơi được rồi.
Câu hỏi này của hoàng hậu là có thâm ý khác, bởi nàng còn hướng về phía Trầm Dao Quân nháy mắt một cái.
Trong lòng Thanh Thư kêu lên: tội lỗi! Nơi đây là phật môn tịnh đất, vậy mà vẫn không ngăn được tư tưởng dơ bẩn của hoàng hậu là sao?
Đương nhiên là Trầm Dao Quân nhấc đầu xác định ngay: "Ngủ cùng Mỹ Nhân Nữ Phó!" Nàng còn chưa tìm ra được điểm mấu chốt khiến Mỹ Nhân Nữ Phó thật sự tức giận ở đâu, đây chính là cơ hội tốt!
Hoàng hậu liền cố làm như bị thương tâm, nàng giả vờ quệt nước mắt: "Ôi chao! Mẫu hậu thật đau lòng.

Con gái lớn là không lưu được nữa rồi."
Trầm Dao Quân liếc một cái xem thường: "Nghe nói cái lúc mẫu hậu từ Hoa Xà sơn xuống núi cũng chỉ mới mười sáu tuổi chứ đâu!" Xuống núi mới có mười sáu tuổi, vậy mà nàng đã cùng phu nhân Hoa Xà có hơn mấy năm cảm tình, chỉ cần tính toán như vậy đã thấy tuổi tác đâu còn là vấn đề.
Ý của Trầm Dao Quân là, con gái của ngài vẫn luôn giữ được, nếu thật không giữ được, làm sao còn chờ được đến mười sáu tuổi chứ?
Ngay tức khắc hoàng hậu không còn lời nào để nói.

Vào lúc này nàng chỉ muốn thốt lên một câu: nếu như con gái thật sự là một kẻ ngu thì tốt biết bao! Như vậy nàng sẽ không bị sặc thế này.
Trước khi đi ngủ Lý Quý Hâm đã cùng Trầm Dao Quân đề ra ước pháp tam chương: Không được phép sờ loạn, không được phép nói nhiều, lên giường một cái liền ngủ.
Trầm Dao Quân trả lời lại bằng cái từ đồng ý hết sức sảng khoái.

Nhưng mà nếu nàng có thể ngoan ngoãn an phận như vậy, thiên hạ Đông Châu chưa hẳn trở nên đại loạn như hôm nay.
Lý Quý Hâm nằm ngủ ở phía bên ngoài.

Ban đầu giữa hai người hoàn toàn bình yên, vô sự.

Trầm Dao Quân làm bộ như toàn tâm toàn ý nỗ lực đi vào giấc ngủ, ngay cả nói cũng không quá mấy câu.

Lý Quý Hâm nhắm mắt ngưng thần theo thói quen, dù có là không ngủ cũng phải làm như đang ngủ.
Nhưng Trầm Dao Quân nào có an phận như đã hứa! Nàng không nói lời nào, là bởi vì nàng còn đang mải suy tư vấn đề nhân sinh.
Nhân sinh của nàng thì có chuyện gì trọng yếu bằng ăn cơm, ngủ, trêu ghẹo nữ phó.

Nếu như đến trêu ghẹo Mỹ Nhân Nữ Phó còn làm không được, vậy so với cá mặn thì có gì khác biệt?
Không bao lâu sau, có một cái tay thò sang, kèm theo đó còn là tiếng ngáy khò khò của Trầm Dao Quân.
Lý Quý Hâm biết bao thuần khiết, thiện lương cùng với tình yêu bao la.

Thấy vậy thì cũng chỉ đem bàn tay ấy trở về chỗ cũ.

Trời lạnh, vậy nên nàng thuận tay kéo giúp chăn cho Trầm Dao Quân.
Cái người vẫn đang giả bộ ngủ là Trầm Dao Quân lật cả người, đưa một cái chân đè lên nàng.
Lý Quý Hâm tiếp tục đẩy rớt cái chân nhỏ ngắn kia, lại kéo chăn đắp lên cái chân ấy.
Đến đây Trầm Dao Quân làm một cái trở mình, đem cả người mình dính vào lưng của Lý Quý Hâm.

Vóc người của nàng vốn cũng không phải là vóc người cây trúc, trên người hơi có chút thịt, tựa như cục bột vậy, vừa thơm vừa mềm.

Lý Quý Hâm cau mày lại, nàng hướng về phía bên cạnh giường nhỏ dịch sang một chút.

Nàng rất rõ ràng, Trầm Dao Quân chưa hề ngủ.

Người này đang so đấu với nàng: cuối cùng, ai mới là người phải đi vào khuôn khổ.
Nhưng chỉ như vậy mà đã dễ dàng bắt nàng phải đi vào khuôn khổ? Vậy chẳng phải đã ném đi mặt mũi của Hoa Xà sơn? Dù sao cũng đã trang bị cho mình mấy tầng cao lãnh rồi, cự tuyệt tiểu công chúa nhào vào trong ngực cũng đâu chỉ có đôi lần?
Đường còn dài, vẫn còn rất dài, không nên nhất thời vội vàng.

Những ngày người này còn nhào vào trong ngực lẽ nào lại thiếu?
Trầm Dao Quân thật sự mất hứng.

Lý Quý Hâm nhích sang bên cạnh một chút, nàng liền nhích theo.

Chỉ một lúc sau nàng đã cuốn hết cái chăn, ngay cả một góc cũng không để lại cho Lý Quý Hâm.
Lý Quý Hâm suy nghĩ một lúc.
Ước pháp tam chương không hữu hiệu, dám cho nàng là uống cháo trắng hay sao?
Đột nhiên nàng xoay mình ngồi dậy, nhìn tiểu nha đầu đang nằm thành một con sâu lông ở bên cạnh mình một chút, sau đó đưa ra ma trảo của chính mình.
Tức giận thì sẽ có trừng phạt.

Trầm Dao Quân cảm nhận được có một đôi tay đang dịch chuyển ở trên chăn của mình, sau đó thì thấy người này xoay người một cái, đem cả thân mình cưỡi lên trên người Trầm Dao Quân, không ngừng làm cái gì đó.

Trầm Dao Quân thầm nghĩ, vì sao Mỹ Nhân Nữ Phó lại chỉ thích len lén làm loại chuyện này? Quang minh chính đại mà làm thì không tốt hay sao? Muốn hôn hôn thì cứ thế mà hôn hôn, muốn như vậy như vậy thì cũng không thành vấn đề a!
Nhưng rồi bất chợt nàng cảm thấy cổ của mình giống như bị người nào đó bóp chẹt lại vậy, ngột ngạt đến hít thở không thông!
Không xong rồi! Chẳng lẽ Mỹ Nhân Nữ Phó lại thích làm như vậy? Èo ôi, như vậy thì khẩu vị quá nặng rồi nha, không nghĩ tới nàng lại là người như vậy! Thật thích!
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, phả ra cái mùi thơm lay động lòng người, cặp lông mày hơi nhíu lại, thật giống như người sắp đi vào tiên cảnh.

Cái miệng tựa như sắp sửa phát ra âm thanh kiều nhuyễn lại đột nhiên lại trở thành tiếng gào như heo bị giết vậy...
"Ngươi ngươi ngươi...!Ngươi muốn làm gì vậy?" Không thể động đậy, với vẻ mặt đưa đám Trầm Dao Quân ủ rũ gục đầu.

Bầu không khí vốn đang tốt đẹp, vậy mà bây giờ lại thành cái trạng huống gì thế này?
Cả người của nàng đã bị Lý Quý Hâm bọc kín trong chăn giống như con nhộng nằm trong kén vậy.

Tấm chăn dùng để đắp nhẹ giờ đây bó chặt lấy nàng, từ đầu tới chân, ngay cả hai tay cũng không thể rút ra!
Lý Quý Hâm ngả đầu nhắm mắt lại ngủ: "Ước pháp tam chương đã qua.

Không làm được sẽ bị trừng phạt.

Tối nay đành phải để cho ngươi ngủ như vậy.

Sớm nghỉ ngơi một chút."
Con nhộng Trầm Dao Quân cong người rúc a rúc a, giống như một con bướm muốn phá kén để xông ra ngoài vậy, đáng tiếc cái kén này quá nhỏ, không cách nào thoát ra được!
Tiểu cô nương tức khắc òa lên khóc thành tiếng: "Đã bảo là không phải trừng phạt như thế này a!Ta mặc kệ! Ta chỉ muốn bị trừng phạt bằng cách ôm ôm hôn hôn giơ lên thật cao!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện