Sau khi Thiệu Hinh Ngôn trò chuyện với Jocelyn, họ phát hiện ra rằng việc trực tiếp đến công ty thử nghiệm thuốc "Prometheus"là không thể. Trên dark web, yêu cầu phải thực hiện một cuộc phỏng vấn để trở thành thử nghiệm viên, và địa chỉ cũng cực kỳ bí ẩn. Mặc dù Jocelyn chắc chắn rằng công ty này ở Trung Quốc nhưng anh ấy không biết vị trí chính xác.
"Thật không ngờ một lời mời thử nghiệm thuốc lại có thể đăng trên dark web. Cậu có thể tra ra thông tin của dark web này không? Nó liên quan đến buôn bán ma túy, lan truyền thông tin khiêu dâm, khủng bố và mua bán sùng bất hợp pháp... trên thế giới là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề đây là ở Trung Quốc, nó hạn chế hơn. Nếu được đặt ở nước ngoài, nó sẽ được sử dụng rộng rãi hơn. "Jocelyn dựa vào ghế uống cà phê và nói:" Tôi không thực sự ủng hộ cô đi phỏng vấn một mình và điều tra sâu về nơi địa ngục này, ai biết liệu cô có gặp phải kẻ tâm thần nào đó sẽ hãm trước rôi giết sau không. Cô không sợ à?"
"Tôi là cảnh sát nhân dân." Thiệu Hinh Ngôn nói: "Nhiệm vụ của tôi là vì dân, chẳng màng nguy hiểm."
"Nói cái gì vậy! Tính mạng của bản thân với người khác cái nào quan trọng hơn? Đừng nói với tôi chuyện này nữa. Nếu cô chết, ai sẽ điều tra vụ án? Ai sẽ xử lý vụ án? Ở đâu có gà, ở đó có trứng, hiểu không đồ ngốc!?" Jocelyn tức giận đập vỡ cốc cà phê trên bàn khiến cà phê tràn ra khắp nơi.
"Cậu không hiểu tôi." Thiệu Hinh Ngôn bất lực nói.
"Tôi không hiểu. Tôi ghét nhất kiểu người như cô trong đời. Biết tại sao không Nó đi ngược với bản chất thật của con người, sự kết hợp giữa ích kỷ và hèn hạ. Cô có lòng vị tha và sự tận tâm, nhưng làm sao cô có thể quản hết mọi việc. Trên thế giời này, từng giây trôi qua, đều có người bị giết, bị bán dâm, bị ép dùng ma túy. Cô có thể cứu hết bọn họ sao ? Cô không phải Đấng Cứu Thế !"
"Cứu được một người vẫn là cứu." Đối mặt với câu hỏi lớn như vậy của Jocelyn, giọng Thiệu Hinh Ngôn trở nên trầm tĩnh hơn, nhưng lập trường vẫn kiên định: "Ước mơ thuở nhỏ của tôi là trở thành cảnh sát, có lẽ nhiều người vào ngành cũng nghĩ tương tự. Chắc cậu tưởng tôi từng bị bắt nạt và chịu tổn thương, nên tôi mới hy vọng sẽ trừng phạt những kẻ bất lương bằng công lý. Thực tế tôi chưa từng trải qua những chuyện như vậy, gia đình tôi rất hòa thuận, ba mẹ tôi yêu thương tôi và anh trai tôi cũng vậy. Tôi đã lớn lên trong không khí gia đình tốt đẹp."
Có lẽ là bởi vì giọng nói chậm rãi của Thiệu Hinh Ngôn đã tác động đến Jocelyn, anh ta không còn ăn miếng trả miếng như trước nữa, chỉ chậm rãi ngồi xuống đối diện Thiệu Hinh Ngôn.
"Trước đây khi đi học, tôi sẽ đứng lên bảo vệ các bạn cùng lớp khi họ bị bắt nạt. Tôi chỉ cảm thấy đây là điều mình nên làm. Dù có bị đánh khắp người, tôi vẫn đứng trước kẻ bắt nạt. Đứa trẻ đó cuối cùng sẽ bị trừng phạt, và điều đó đáng để tôi phải chịu tổn thương. "
"Tôi không cố ý phán xét làm việc gì đó là đúng hay sai, tôi chỉ nghĩ rằng nếu mình làm thì sẽ có người được cứu, đó là điều đáng làm. Từ khi trở thành cảnh sát, tôi đã cứu được rất nhiều người, phụ nữ và trẻ em... Tôi đã đối mặt với nhiều tên tội phạm hung ác, và tôi đã suýt gặp Diêm Vương nhiều lần. Nhưng tôi cảm thấy chỉ cần có thể nhìn thấy đôi mắt của nạn nhân lóe lên lần nữa, mạng sống của tôi sẽ có giá trị hơn."
"Cậu có rơi nước mắt khi nhìn thấy những người mà đôi mắt vẫn trong sáng ngay cả khi họ bị tổn thương và bị bắt nạt không? Tôi đã như vậy. Tôi hy vọng trên thế giới không có nạn bắt nạt và tội phạm. Cậu có thể cho rằng tôi là một kẻ mộng mơ*, nhưng tôi cảm thấy thế giới nên như thế này, cho dù ở tối tăm nhất, ánh sáng cuối cùng cũng sẽ chiếu đến đó, lòng nhân ái và tình yêu thương sẽ tiêu diệt mọi bất công, và nhân loại cuối cùng sẽ được giải phóng."
* Đáng lẽ phải dịch là "người theo chủ nghĩa duy tâm", nhưng mình lại nhớ đến bài Imagine của John Lennon, ý nghĩa của bài hát cũng là lý tưởng của Ngôn nên mình thay thành "kẻ mộng mơ" (dreamer)
Thiệu Hinh Ngôn tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói lại có uy lực, từng chữ đánh vào trái tim Jocelyn, Jocelyn đột nhiên phát hiện hốc mắt mình ươn ướt, xấu hổ lấy tay lau đi, sau đó giả vờ khinh thường nói: "Được rồi... cứ coi như cô thắng đi."
Thiệu Hinh Ngôn mỉm cười với anh ta và nói: "Tôi thực sự làm phiền cậu rất nhiều, hy vọng cậu bỏ qua. Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã nghĩ cậu là một tội phạm tầm cỡ, chỉ cần kiếm được tiền là có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi nghĩ cậu là một người khá tốt.
"Ồ——! Cô bị bệnh à?" Jocelyn cảm thấy khó chịu với lời khen ngợi và xua tay không thoải mái, "Tự nhiên tâng bốc tôi, tỉnh lại đi."
"Hahaha."
"Tôi nghĩ cô thực sự không nên vào dark web để phỏng vấn. Quá nguy hiểm. Cô chưa nghe qua tin đồn à? Trong dark web đen còn có một tầng sâu nhất gọi là shadow web, chúng là hai lớp được kết nối với nhau. Trước đây đã xảy ra chuyện, một người phụ nữ bị bắt cóc, trở thành một món đồ chơi, bị tra tấn rồi giết chết. Dù sao, tôi cũng không thể để cô đi như thế này."
"Nhưng chúng ta có thể làm gì? Để bắt Isabella Dietrich thì phải có bằng chứng. Những người chết đều có vấn đề về não. Chúng ta vẫn chỉ có thể đoán rằng tất cả những điều này đều có liên quan đến thí nghiệm của cô ta. Cô ta chưa bao giờ trực tiếp công khai công nghệ này. Cho dù có bị đưa ra tòa cũng khó mà chứng minh nó có liên hệ với cô ta. Người khác đã mua công nghệ này, dùng nó để giết người, cô ta vốn không phải người ra tay. Giống như khi cậu mua một con dao trong siêu thị và dùng nó để giết người, thì đó không phải vấn đề của nhà sản xuất?" Thiệu Hinh Ngôn có chút đau đầu nói, hai tay ôm trán.
"Và Prometheus này, nếu cô ta làm điều gì xấu xa trong công ty thử nghiệm thuốc đó, đó chính là chứng cứ để buộc tội cô ta."
"Quả thực, tôi đồng ý với quan điểm của cô, nhưng mà..." Jocelyn đột nhiên có cảm hứng gì đó, anh quay lại với thái độ vui tươi trước, "Cô cảnh sát, cô có sẵn sàng làm lách luật không?"
"Cái gì?"
"Tôi đang nghĩ là Diệp Kính Phân dù sao cũng không phải là người tốt, hắn ta là pháp nhân của công ty kiểm nghiệm thuốc quái đản này. Chúng ta ra tay với hắn chắc cũng không sao?"
"Hả? Ý cậu là gì?"
"Chúng ta hãy đến nhà và bắt hắn đưa chúng ta vào Prometheus." Jocelyn đưa tay gãi gãi mũi và lạnh lùng nói: "Đó chẳng phải là cách làm rất thông minh sao?"
"Hắn phải biết địa chỉ và cách vào công ty kiểm nghiệm thuốc này, hắn vốn là pháp nhân của công ty mà."
Thiệu Hinh cảm thấy có chút lúng túng, điều này trái ngược lý tưởng của bản than, cô vô cùng vướng mắc, điều này đột nhiên khiến cô nhớ đến vấn đề triết học nổi tiếng "Trolley Problem"*, hy sinh một người có thể tạo nên sự khác biệt, cứu được nhiều người hơn.
* Trolley Problem : này dịch nôm na là "Vấn đề xe điện", đây là một thí nghiệm giả tưởng về tâm lý và đạo đức. (1) chọn hy sinh 1 người để cứu nhiều người, (2) không làm gì cả để mọi thứ tự diễn ra. 90% người tham gia chọn (1). Theo mình hiểu hy sinh ở đây là giết 1 người để cứu những người còn lại.
"Thả lỏng đi. Cô phải biết rằng ngay cả khi ánh sáng chiếu vào nơi tối tăm, nhưng vẫn sẽ có chỗ không thể chiếu tới." Jocelyn ngồi xổm trên ghế sofa, tư thế của anh ấy rất giống tư thế ngồi của "L" trong "Death Note", "Cô có muốn tôi đi cùng không? Hay cô muốn rủ đồng nghiệp?"
"Không đời nào."
Thiệu Hinh Ngôn nhớ lại chuyện trước kia bị truy lùng, sợ rằng nếu đi tìm Chu Bách Hàn, ngay cả Chu Bách Hàn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
"Cô có thể sử dụng súng không? "Cậu có ý gì? Đừng nói là cậu có súng nhá?"
"Ủa, bộ lạ lắm hả? Tôi có súng là chuyện bình thường. Tôi là hoàng tử bé của chợ đen." Jocelyn đứng dậy và quay người trong phòng ngủ, Thiệu Hinh Ngôn theo anh vào trong, mới vào cô cảm thấy kinh hãi.
Jocelyn mở tủ chứa đầy súng ống và đạn dược.
"Cậu có biết là sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm theo luật pháp Trung Quốc nếu tàn trữ súng không?"
"Này, nói lại lần nữa xem, ai vừa nói mua dao giết người trong siêu thị không phải là vấn đề của xưởng sản xuất dao?" Jocelyn nhặt một khẩu súng lục lên và chơi đùa. "Vũ khí phụ thuộc vào cách người ta sử dụng, cô là người tốt, nhất định là dùng để giết kẻ ác."
Jocelyn ném khẩu súng lục vào Thiệu Hinh Ngôn, sau đó quay lại và bắt đầu lục lọi trong tủ.
"Đại gia Kiều* không chỉ có những thứ này."
* Jocelyn tên tiếng Trung là Kiều Tư Lâm, lúc đầu đọc không kỹ tưởng ổng là người nước ngoài nên chuyển hết thành Jocelyn. Như bà Beo thật ra trong truyện toàn để là Y Bối Lạp, nhưng mình vẫn giữ là Isabella cho gần gũi.
"Chết tiệt, sau khi mọi chuyện kết thúc, về đến đồn cảnh sát tôi cũng không biết viết báo cáo như thế nào. Không thể nói là tôi đã được một tên xã hội đen nào đó giúp tôi giải quyết vụ án."
"Nhớ nói điều gì đótốt đẹp cho tôi trong báo cáo của cô. Tôi muốn nổi tiếng trong lịch sử."
"Thật không ngờ một lời mời thử nghiệm thuốc lại có thể đăng trên dark web. Cậu có thể tra ra thông tin của dark web này không? Nó liên quan đến buôn bán ma túy, lan truyền thông tin khiêu dâm, khủng bố và mua bán sùng bất hợp pháp... trên thế giới là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề đây là ở Trung Quốc, nó hạn chế hơn. Nếu được đặt ở nước ngoài, nó sẽ được sử dụng rộng rãi hơn. "Jocelyn dựa vào ghế uống cà phê và nói:" Tôi không thực sự ủng hộ cô đi phỏng vấn một mình và điều tra sâu về nơi địa ngục này, ai biết liệu cô có gặp phải kẻ tâm thần nào đó sẽ hãm trước rôi giết sau không. Cô không sợ à?"
"Tôi là cảnh sát nhân dân." Thiệu Hinh Ngôn nói: "Nhiệm vụ của tôi là vì dân, chẳng màng nguy hiểm."
"Nói cái gì vậy! Tính mạng của bản thân với người khác cái nào quan trọng hơn? Đừng nói với tôi chuyện này nữa. Nếu cô chết, ai sẽ điều tra vụ án? Ai sẽ xử lý vụ án? Ở đâu có gà, ở đó có trứng, hiểu không đồ ngốc!?" Jocelyn tức giận đập vỡ cốc cà phê trên bàn khiến cà phê tràn ra khắp nơi.
"Cậu không hiểu tôi." Thiệu Hinh Ngôn bất lực nói.
"Tôi không hiểu. Tôi ghét nhất kiểu người như cô trong đời. Biết tại sao không Nó đi ngược với bản chất thật của con người, sự kết hợp giữa ích kỷ và hèn hạ. Cô có lòng vị tha và sự tận tâm, nhưng làm sao cô có thể quản hết mọi việc. Trên thế giời này, từng giây trôi qua, đều có người bị giết, bị bán dâm, bị ép dùng ma túy. Cô có thể cứu hết bọn họ sao ? Cô không phải Đấng Cứu Thế !"
"Cứu được một người vẫn là cứu." Đối mặt với câu hỏi lớn như vậy của Jocelyn, giọng Thiệu Hinh Ngôn trở nên trầm tĩnh hơn, nhưng lập trường vẫn kiên định: "Ước mơ thuở nhỏ của tôi là trở thành cảnh sát, có lẽ nhiều người vào ngành cũng nghĩ tương tự. Chắc cậu tưởng tôi từng bị bắt nạt và chịu tổn thương, nên tôi mới hy vọng sẽ trừng phạt những kẻ bất lương bằng công lý. Thực tế tôi chưa từng trải qua những chuyện như vậy, gia đình tôi rất hòa thuận, ba mẹ tôi yêu thương tôi và anh trai tôi cũng vậy. Tôi đã lớn lên trong không khí gia đình tốt đẹp."
Có lẽ là bởi vì giọng nói chậm rãi của Thiệu Hinh Ngôn đã tác động đến Jocelyn, anh ta không còn ăn miếng trả miếng như trước nữa, chỉ chậm rãi ngồi xuống đối diện Thiệu Hinh Ngôn.
"Trước đây khi đi học, tôi sẽ đứng lên bảo vệ các bạn cùng lớp khi họ bị bắt nạt. Tôi chỉ cảm thấy đây là điều mình nên làm. Dù có bị đánh khắp người, tôi vẫn đứng trước kẻ bắt nạt. Đứa trẻ đó cuối cùng sẽ bị trừng phạt, và điều đó đáng để tôi phải chịu tổn thương. "
"Tôi không cố ý phán xét làm việc gì đó là đúng hay sai, tôi chỉ nghĩ rằng nếu mình làm thì sẽ có người được cứu, đó là điều đáng làm. Từ khi trở thành cảnh sát, tôi đã cứu được rất nhiều người, phụ nữ và trẻ em... Tôi đã đối mặt với nhiều tên tội phạm hung ác, và tôi đã suýt gặp Diêm Vương nhiều lần. Nhưng tôi cảm thấy chỉ cần có thể nhìn thấy đôi mắt của nạn nhân lóe lên lần nữa, mạng sống của tôi sẽ có giá trị hơn."
"Cậu có rơi nước mắt khi nhìn thấy những người mà đôi mắt vẫn trong sáng ngay cả khi họ bị tổn thương và bị bắt nạt không? Tôi đã như vậy. Tôi hy vọng trên thế giới không có nạn bắt nạt và tội phạm. Cậu có thể cho rằng tôi là một kẻ mộng mơ*, nhưng tôi cảm thấy thế giới nên như thế này, cho dù ở tối tăm nhất, ánh sáng cuối cùng cũng sẽ chiếu đến đó, lòng nhân ái và tình yêu thương sẽ tiêu diệt mọi bất công, và nhân loại cuối cùng sẽ được giải phóng."
* Đáng lẽ phải dịch là "người theo chủ nghĩa duy tâm", nhưng mình lại nhớ đến bài Imagine của John Lennon, ý nghĩa của bài hát cũng là lý tưởng của Ngôn nên mình thay thành "kẻ mộng mơ" (dreamer)
Thiệu Hinh Ngôn tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời nói lại có uy lực, từng chữ đánh vào trái tim Jocelyn, Jocelyn đột nhiên phát hiện hốc mắt mình ươn ướt, xấu hổ lấy tay lau đi, sau đó giả vờ khinh thường nói: "Được rồi... cứ coi như cô thắng đi."
Thiệu Hinh Ngôn mỉm cười với anh ta và nói: "Tôi thực sự làm phiền cậu rất nhiều, hy vọng cậu bỏ qua. Lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã nghĩ cậu là một tội phạm tầm cỡ, chỉ cần kiếm được tiền là có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi nghĩ cậu là một người khá tốt.
"Ồ——! Cô bị bệnh à?" Jocelyn cảm thấy khó chịu với lời khen ngợi và xua tay không thoải mái, "Tự nhiên tâng bốc tôi, tỉnh lại đi."
"Hahaha."
"Tôi nghĩ cô thực sự không nên vào dark web để phỏng vấn. Quá nguy hiểm. Cô chưa nghe qua tin đồn à? Trong dark web đen còn có một tầng sâu nhất gọi là shadow web, chúng là hai lớp được kết nối với nhau. Trước đây đã xảy ra chuyện, một người phụ nữ bị bắt cóc, trở thành một món đồ chơi, bị tra tấn rồi giết chết. Dù sao, tôi cũng không thể để cô đi như thế này."
"Nhưng chúng ta có thể làm gì? Để bắt Isabella Dietrich thì phải có bằng chứng. Những người chết đều có vấn đề về não. Chúng ta vẫn chỉ có thể đoán rằng tất cả những điều này đều có liên quan đến thí nghiệm của cô ta. Cô ta chưa bao giờ trực tiếp công khai công nghệ này. Cho dù có bị đưa ra tòa cũng khó mà chứng minh nó có liên hệ với cô ta. Người khác đã mua công nghệ này, dùng nó để giết người, cô ta vốn không phải người ra tay. Giống như khi cậu mua một con dao trong siêu thị và dùng nó để giết người, thì đó không phải vấn đề của nhà sản xuất?" Thiệu Hinh Ngôn có chút đau đầu nói, hai tay ôm trán.
"Và Prometheus này, nếu cô ta làm điều gì xấu xa trong công ty thử nghiệm thuốc đó, đó chính là chứng cứ để buộc tội cô ta."
"Quả thực, tôi đồng ý với quan điểm của cô, nhưng mà..." Jocelyn đột nhiên có cảm hứng gì đó, anh quay lại với thái độ vui tươi trước, "Cô cảnh sát, cô có sẵn sàng làm lách luật không?"
"Cái gì?"
"Tôi đang nghĩ là Diệp Kính Phân dù sao cũng không phải là người tốt, hắn ta là pháp nhân của công ty kiểm nghiệm thuốc quái đản này. Chúng ta ra tay với hắn chắc cũng không sao?"
"Hả? Ý cậu là gì?"
"Chúng ta hãy đến nhà và bắt hắn đưa chúng ta vào Prometheus." Jocelyn đưa tay gãi gãi mũi và lạnh lùng nói: "Đó chẳng phải là cách làm rất thông minh sao?"
"Hắn phải biết địa chỉ và cách vào công ty kiểm nghiệm thuốc này, hắn vốn là pháp nhân của công ty mà."
Thiệu Hinh cảm thấy có chút lúng túng, điều này trái ngược lý tưởng của bản than, cô vô cùng vướng mắc, điều này đột nhiên khiến cô nhớ đến vấn đề triết học nổi tiếng "Trolley Problem"*, hy sinh một người có thể tạo nên sự khác biệt, cứu được nhiều người hơn.
* Trolley Problem : này dịch nôm na là "Vấn đề xe điện", đây là một thí nghiệm giả tưởng về tâm lý và đạo đức. (1) chọn hy sinh 1 người để cứu nhiều người, (2) không làm gì cả để mọi thứ tự diễn ra. 90% người tham gia chọn (1). Theo mình hiểu hy sinh ở đây là giết 1 người để cứu những người còn lại.
"Thả lỏng đi. Cô phải biết rằng ngay cả khi ánh sáng chiếu vào nơi tối tăm, nhưng vẫn sẽ có chỗ không thể chiếu tới." Jocelyn ngồi xổm trên ghế sofa, tư thế của anh ấy rất giống tư thế ngồi của "L" trong "Death Note", "Cô có muốn tôi đi cùng không? Hay cô muốn rủ đồng nghiệp?"
"Không đời nào."
Thiệu Hinh Ngôn nhớ lại chuyện trước kia bị truy lùng, sợ rằng nếu đi tìm Chu Bách Hàn, ngay cả Chu Bách Hàn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
"Cô có thể sử dụng súng không? "Cậu có ý gì? Đừng nói là cậu có súng nhá?"
"Ủa, bộ lạ lắm hả? Tôi có súng là chuyện bình thường. Tôi là hoàng tử bé của chợ đen." Jocelyn đứng dậy và quay người trong phòng ngủ, Thiệu Hinh Ngôn theo anh vào trong, mới vào cô cảm thấy kinh hãi.
Jocelyn mở tủ chứa đầy súng ống và đạn dược.
"Cậu có biết là sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm theo luật pháp Trung Quốc nếu tàn trữ súng không?"
"Này, nói lại lần nữa xem, ai vừa nói mua dao giết người trong siêu thị không phải là vấn đề của xưởng sản xuất dao?" Jocelyn nhặt một khẩu súng lục lên và chơi đùa. "Vũ khí phụ thuộc vào cách người ta sử dụng, cô là người tốt, nhất định là dùng để giết kẻ ác."
Jocelyn ném khẩu súng lục vào Thiệu Hinh Ngôn, sau đó quay lại và bắt đầu lục lọi trong tủ.
"Đại gia Kiều* không chỉ có những thứ này."
* Jocelyn tên tiếng Trung là Kiều Tư Lâm, lúc đầu đọc không kỹ tưởng ổng là người nước ngoài nên chuyển hết thành Jocelyn. Như bà Beo thật ra trong truyện toàn để là Y Bối Lạp, nhưng mình vẫn giữ là Isabella cho gần gũi.
"Chết tiệt, sau khi mọi chuyện kết thúc, về đến đồn cảnh sát tôi cũng không biết viết báo cáo như thế nào. Không thể nói là tôi đã được một tên xã hội đen nào đó giúp tôi giải quyết vụ án."
"Nhớ nói điều gì đótốt đẹp cho tôi trong báo cáo của cô. Tôi muốn nổi tiếng trong lịch sử."
Danh sách chương