Tại văn phòng trên tầng cao nhất của bệnh viện.

"Ừ-huh! Uh-huh!"

Trác Thế Tuyết bị Isabella cưỡng hôn trên bàn làm việc, nàng gần như khỏa thân.

Nhắc mới nhớ, quả thực khiến người ta có cảm giác lẫn lộn, cô vừa mới đến thăm cha mình, giây tiếp theo đã bị đưa đến nơi quái quỷ này, nhìn đồ đạc có thể biết đây là văn phòng độc quyền của Isabella. Mái tóc bạch kim và chiếc áo khoác trắng của Isabella khiến nàng như đang lạc vào một giấc mơ màu trắng, với vẻ đẹp đáng sợ dường như quá im lặng vì quá lạnh.

Tuy nhiên, mùi hoan ái trong không khí đã làm suy yếu nỗi kinh hoàng này hàng chục lần.

" Isabella!"

Lúc Isabella vừa mới buông ra, Trác Thế Tuyết nhân cơ hội hét lên tên cô, bởi vì hai tay đều bị một tay Isabella giữ chặc, Trác Thế Tuyết chỉ muốn cắn cô, chỉ cần có thể chống cự là được. Về phần người trước mặt, cô dùng tay nghịch ngợm chạm vào mông Trác Thế Tuyết, động tác của cô rất tự nhiên, không khác gì đám lưu manh dâm đãng.

Isabella từ tận đáy lòng thừa nhận rằng cô chỉ thích chơi đùa với Trác Thế Tuyết, ai mà không thích chạm vào cặp mông gợi cảm như vậy? "A, có chuyện gì vậy em yêu?"

"Thả tôi ra! Tôi không muốn ở lại đây!"

"Tại sao? Bởi vì phòng bệnh của ba em ở tầng dưới và em đang bị tôi chơi đùa ở tầng trên à?"

"Chị là đồ vô nhân đạo!" Trác Thế Tuyết thở dốc, chửi bới.

"Vô nhân đạo?" Isabella dùng tay còn lại chạm vào cổ Trác Thế Tuyết, hơi bóp bóp khiến Trác Thế Tuyết không thở được, nàng chỉ có thể há miệng nuốt nước miếng, tiếng thở khò khè nghẹn ngào. Nàng trông càng xinh đẹp hơn.

Isabella hỏi lại: "Sao tôi lại vô nhân đạo chứ? Nếu đúng như vậy, tôi sẽ đ* em ngay trước mặt người ba bại liệt của em. Dù sao thì ông ấy cũng sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hahaha."

Nàng nghe thấy lời cô nói, có chút sửng sốt, nàng không ngờ Isabella lại hèn hạ đến mức này.

"Em có muốn tôi làm việc đó không?"

"Tôi không muốn! Hãy để tôi đi!"

"Thả em ra tức là đưa em về nhà và làm tình với em. Ở đây có khác gì đâu?"

"Im đi, im đi...ah!"

Có lẽ chính vì nụ hôn cưỡng ép trước đó mà Trác Thế Tuyết mới có cảm xúc về mặt thể xác, mặc dù nàng không muốn bị Isabella đối xử như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng con người sinh ra đã có sự tôn thờ quyền lực khắc sâu trong gen. Bị Isabella cường đại như thế này, thân dưới của Trác Thế Tuyết đã ướt đẫm, ngón tay của Isabella chỉ hơi đi vào, thân thể Trác Thế Tuyết đã chuẩn bị sẵn sàng phục vụ cô.

"Hình như nước em có một câu nói trong tiếng Trung Quốc gọi là "Miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật, có đúng không?"

Isabella đưa bàn tay đầy tình dịch ra trước mặt Trác Thế Tuyết, nàng nhìn thấy các sợi bạc đang chảy dọc theo tay Isabella.

"Lần nào cũng thế, cưng của tôi rất thích nói những lời ngạo mạn, nhưng đây cũng là điều tôi thích ở em, sự dối trá của em luôn rất đáng yêu."

Isabella vừa nói xong, ngón tay của cô liền đưa thẳng vào bên trong của Trác Thế Tuyết, làm sao nàng có thể chịu được sự kích thích lớn như vậy? Mặc dù nàng đã làm tình với Isabella thường xuyên như vậy nhưng nàng không rõ mình có thực sự nhạy cảm hay không? Những gì Isabella đã nói, bởi vì nàng ấy biết rằng người ba bị liệt đang ở tầng dưới, và nàng đang phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy ở tầng trên. Thật là vô nhân đạo, sao có thể như vậy, Isabella dường như cố ý để nàng nghĩ về chuyện này, càng nghĩ nàng càng trở nên...

"A... sâu quá... Isabella..."

Isabella ngón tay mảnh khảnh, có khả năng nắm bắt điểm nhạy cảm, trực tiếp đâm vào đó trêu đùa, thân dưới của nàng căng cứng, dòng nước ấm áp chảy thẳng xuống dưới. Nàng bị đè lên bàn làm việc, cả hai chân đang lơ lửng không điểm tựa, tư thế này khiến nàng không thoải mái, Isabella rất ân cần đặt hai chân lên vai cô, điều này thuận tiện hơn cho việc ra vào bên trong lỗ nhỏ của nàng.

Sự ham muốn của cô có thể được nhìn thấy trong nháy mắt.

"Ahh... Isabella không, không... nó sâu quá... đừng..."

Bởi vì Isabella tựa hồ không để ý Trác Thế Tuyết hét lớn như thế nào, căn bản không có che miệng, nhưng Trác Thế Tuyết vẫn có chút ý thức, biết mình hiện tại đang ở đâu, nàng cắn răng ngăn cản tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng, làm nước bọt tràn ra từ khóe miệng, nước mắt cũng tuông rơi, nhìn thấy cảnh này khiến Isabella cảm thấy hưng phấn, ngón tay cô di chuyển nhanh và mạnh hơn bên trong lỗ nhỏ của Trác Thế Tuyết.

"Isabella ...Ahh..ahhhhhhhhhhhhh"

"Tôi không thể..."

"Không thể? Nhưng cưng còn chưa lên đỉnh mà."

"Không! Đừng...! Không ah ah ah..."

Ở dưới đó vẫn còn có cảm giác như sắp cao trào, nhưng dường như mỗi khi nàng sắp đạt đến cao trào, tốc độ của cô sẽ chậm lại, là vô tình hay hữu ý? Trác Thế Tuyết vừa nhìn Isabella vừa khóc.

"Tôi không thể lên đỉnh được..."

"Nếu tôi buông ra, em hãy ngoan ngoãn ôm tôi, rồi tôi sẽ làm em lên đỉnh? Sẽ rất thoải mái."

Dù bất lực do bị cưỡng ép, Trác Thế Tuyết không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận yêu cầu của Isabella, sau khi cô buông tay ra, Trác Thế Tuyết chỉ có thể vòng tay qua cổ và đựa sát vào Isabella.

Ở khoảng cách gần như vậy, cô trực tiếp hôn Trác Thế Tuyết, ánh mắt nàng bị nụ hôn làm mờ đi, thậm chí không thể tập trung.

Những ngón tay của cô liên tục đâm vào rút ra, khi đâm vào lỗ nhỏ, nước của nàng chảy ra làm ướt toàn bộ cạnh bàn, thậm chí chảy xuống cả mặt đất.

Quần áo của nàng đã bị Isabella xé thành từng mảnh. Nàng hoàn toàn khỏa thân đối lập với Isabella vẫn ăn mặc chỉnh tề.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến Trác Thế Tuyết sợ hãi đến co giật, nàng ôm Isabella trong nước mắt, vẻ mặt đau khổ và đáng thương, như thể đang nói rằng nàng không muốn bị nhìn thấy như thế này.

Nhưng Isabella rất xấu tính.

"Ai đó? Có chuyện gì vậy?" Isabella cười nham hiểm nói về phía cửa, nhưng tay cô vẫn đang di chuyển bên trong cơ thể Trác Thế Tuyết, khiến Trác Thế Tuyết chỉ có thể ấn vào tai Isabella thở hổn hển.

"Có một văn bản cần chữ ký của cô, cô Y."

"Có khẩn cấp không?"

Trác Thế Tuyết vì lo lắng mà hay tay siết chặt vai Isabella, nếu đối phương bước vào, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là tấm lưng trần của cô, hắn không cần suy nghĩ cũng biết trong phòng này đã xảy ra chuyện gì.

"Có chút khẩn cấp, giáo sư Dịch. Liên quan đến chi phí tài chính của bệnh viện. Đó là văn bản của bộ tài chính."

* Nhắc lại tên phiên âm đầy đủ của bà Beo là Y Sa Bối Lạp . Dịch Đặc Lí Hi

Các ngón tay của Isabella đồng thời di chuyển lên trên một cách nhịp nhàng, kích thích khu vực nhạy cảm của Trác Thế Tuyết. Khi sự kích thích tăng lên, Trác Thế Tuyết cuối cùng cũng cắn vào cánh tay của mình khi đạt cao trào. Isabella cảm thấy thích thú khi nhìn thấy phần thân dưới của Trác Thế Tuyết đang co thắc, rồi ôm lấy Trác Thế Tuyết xuống khỏi bàn làm việc.

"Em yêu, đừng làm ồn dưới gầm bàn nha. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi."

"C-cái gì..."

Không ngờ Isabella lại đặt nàng ngay dưới gầm bàn làm việc của cô, rồi nói với ra cửa: "Mời vào."

Trác Thế Tuyết sau khi đạt cực khoái vẫn còn ẩm ướt, nàng cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn nghe được cuộc trò chuyện giữa Isabella và cấp dưới.

"Đưa tài liệu cho tôi. Cậu có thắc mắc gì không?"

"Vâng, có một cuộc họp về y tế cần cô chủ trì vào thứ Hai tới, liên quan đến nơi ở của các thực tập sinh trong bệnh viện của chúng ta và cuộc thảo luận về một số luận án tiến sĩ."

Một lúc sau khi xong việc, Isabella cúi xuống lại thì thấy Trác Thế Tuyết đang nằm co ro dưới gầm bàn, khỏa thân, giống như một con thú cưng nhỏ đáng thương, quả thực rất đáng yêu. "Có vẻ như gần đây tôi hơi bận, cục cưng của tôi sẽ ở lại bệnh viện với tôi vài ngày, em không phiền chứ? Tôi muốn em ở lại với tôi."

"Tôi... tôi không thể về nhà đợi chị như trước được sao?"

"Không, em yêu. Tôi sẽ không vui nếu không có em ở bên."

"Nhưng..." Trác Thế Tuyết muốn nói mình không có quần áo để mặc, nhưng lại không dám nói ra lời.

"Hiện tại cứ ở trong phòng làm việc thôi. Trần truồng cũng không sao, dù sao cũng sẽ không có ai vào đâu."

"Trần truồng, khỏa thân...?"

_____________________________________

Editor : hông sợ nhỏ bị cảm hả bà, mình thuộc team 'Thương hoa tiếc ngọc' nên chắc phải trừ bà Beo mấy điểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện