Chiếc xe máy lao thẳng vào khu biệt thự ở ngoại ô thành phố, rộng hơn họ tưởng tượng, mặc dù có chốt kiểm soát ra vào chặn đường nhưng Jocelyn vẫn nhấn chân ga, dù sao chiếc xe máy cũng không phải được mua bằng tiền của anh, nên đã trực tiếp đâm xuyên qua thanh chắn, nhân viên bảo vệ phía sau hét lên chửi bới ầm ĩ, chiếc xe mô tô tiếp tục phi nước đại về phía trước như ngựa hoang trên không.

"Brrm"

Khi đang lái mô tô về phía trước, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, họ nhìn lên và thấy một chiếc máy bay hàng không tư nhân Falcon 2000 đang bay lượn trên đầu họ và từ từ hạ xuống. Họ nhìn hướng theo, hai người cùng lúc trở nên căng thẳng.

"Đợi đã, chiếc máy bay đó không phải của Isabella Dietrich chứ?"

Thiệu Hinh Ngôn kinh ngạc nhìn hãng hàng không, nhìn có vẻ trị giá rất lớn, cô không nghĩ rằng những người giàu có sống ở đây lại có thể sở hữu một chiếc máy bay riêng sang trọng như vậy.

Nhưng nếu đó là Isabella Dietrich, nhà tư bản tội phạm, thì mọi chuyện đều có thể.

"Không thể nói rằng nếu xưởng nô lệ của cô ấy bị thêu trụi, cô ấy nhất định đã biết và muốn tẩu thoát."

"Không! Chúng ta không thể để cô ấy chạy trốn! Nhanh lên! Tăng tốc lên!"

______________________________________

"Buzz Buzz"

Isabella Dietrich đeo kính râm đứng ở bên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn máy bay trên đầu, mím môi mỉm cười, vệ sĩ cũng đưa Trác Thế Tuyết đến bên cạnh cô.

Khi máy bay vẫn đang lơ lửng giữa không trung thang máy hạ từ từ xuống, tạo ra những làn sóng do không khí dao động. Trác Thế Tuyết vuốt tóc, nàng nhìn thấy Isabella đang đứng ở khoảng trống trước mặt, hai tay đút trong túi quần. Áo khoác bay trong gió và cô đang nhìn nàng mỉm cười tự tin, gió thổi mái tóc bạch kim của cô. Dáng vẻ của cô vừa có sự mềm mại của một người phụ nữ vừa có sự mạnh mẽ của một người đàn ông, thật xinh đẹp đến kinh ngạc.

Isabella đi lại và đưa tay về phía Trác Thế Tuyết.

"Cục cưng, về nhà với tôi nhé."

Trác Thế Tuyết do dự nhìn vào lòng bàn tay của mình, nàng thực sự không muốn vươn tay, nhưng lúc này, nàng đã không còn tư cách nói "không" nữa...

Vừa định đưa tay ra, nàng chợt nghe thấy một tiếng gầm mạnh mẽ, cô nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một chiếc xe máy màu đen tuyền, phần đầu xe đã bị hư hỏng, đang lao về phía họ. Xe máy vừa dừng lại.

"Isabella Dietrich"

Thiệu Hinh Ngôn xuống xe, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái tóc bạch kim trước mặt, gió thổi quanh người, thổi tung mái tóc dài ngang lưng của cô.

"Này, tôi không ngờ cô có thể trốn thoát khỏi nơi đó mà không tự sát? Đúng là không thể ngờ tới đấy, hahaha!" Isabella Dietrich cười lớn, "Sao vậy, cô đã bất chấp mọi khó khăn mà đến đây. Cô đang muốn bắt tôi ở đây phải không, cô cảnh sát ?"

"Đồ khốn nạn!"

"Thiệu... Thiệu Hinh Ngôn...?"

Khi Thiệu Hinh Ngôn được gọi bằng một giọng nói quen thuộc như vậy, cô nhận ra rằng mình đã không chú ý đến người phụ nữ đứng sau Isabella Dietrich, ngay khi nhìn thấy Trác Thế Tuyết, cô đột nhiên mở to mắt ngạc nhiên.

"Trác, Trác Thế Tuyết!? Tại sao cậu lại ở đây!?"

Isabella Dietrich nghe vậy, ôm eo Trác Thế Tuyết nhìn Thiệu Hinh Ngôn một cách khiêu khích, thậm chí còn hôn lên mặt nàng: "Sao, cô lại quan tâm đến vị hôn thê của tôi như vậy?"

"C-cái quái gì vậy!? Cô..."

Thiệu Hinh Ngôn kinh hãi nhìn Trác Thế Tuyết đang trong tình trạng bất khả kháng, trong đầu hiện lên rất nhiều khả năng, cô đều không thể tiếp nhận hết! "Trác Thế Tuyết! Tại sao cậu lại ở đây!? Đợi đã, cậu cũng bị tẩy não à..."

"Khi cô đang cố gắng hết sức để bắt được tôi." Isabella Dietrich nhướng mày, đôi tay đầy tà niệm vuốt ve mông Trác Thế Tuyết, toàn thân cứng ngắc đến mức nàng không biết phải phản ứng thế nào trước mặt người bạn thân của mình, "Tôi đã ăn sạch sẽ người bạn thân của cô rồi. Cô ấy tự nguyện làm điều đó. Tôi không ép cô ấy chứ đừng nói đến tẩy não."

"Đừng nói nhảm với cô ấy nữa! Thiệu Hinh Ngôn! Trên thắt lưng cô có súng! "Jocelyn hét lên: "Nếu cô ấy không hợp tác, hãy buộc cô ấy hợp tác!"

Thiệu Hinh Ngôn bị nhắc nhở như vậy, cô rút súng từ thắt lưng ra, chĩa vào Isabella Dietrich, tuy nhiên trong mắt Isabella Dietrich, khẩu súng này giống như súng đồ chơi, cô không hề sợ hãi chút nào, cô còn nói đùa:

"Ồ? Buộc tôi phải hợp tác. Cô nghĩ ra tội danh để bắt tôi rồi à, hahaha. Từ đầu đến cuối có bằng chứng gì sao? Cô muốn bắt tôi với tội gì ?"

"Cô bị tình nghi thực hiện thí nghiệm trái phép trên người, buôn người và hàng loạt vụ tự sát trên toàn thành phố. Cô có liên quan đên 'Prometheus', đó là bằng chứng tốt nhất!"

"Thật sao? Hahaha, tôi lại không nghĩ vậy." Isabella Dietrich mỉm cười và nhắm một mắt, "Cô có bằng chứng gì để chứng minh rằng tôi đứng đầu Prometheus? Cô có chứng minh nó liên quan đến tôi sao? Cô có thể làm gì để chứng minh rằng tôi đã tham gia vào các thí nghiệm bất hợp pháp trên người? Cô có thấy tôi tự tay làm việc đó không? "

Thiệu Hinh Ngôn nhất thời không nói nên lời, cô thật sự không có chứng cứ xác thực, cô đã tận mắt chứng kiến, nhưng thân là cảnh sát, cô thật sự cần chứng cứ mới có thể bắt được tội phạm.

Trác Thế Tuyết ở bên cạnh, nghe được lời này, nàng háo hức nhìn Thiệu Hinh Ngôn, muốn nói rằng Isabella đã lén lút thay đổi trí nhớ của ba nàng! Việc này là do chính Isabella làm ra!

"Thiệu Hinh Ngôn! Ba... tôi!"

Isabella thấp giọng nói nhỏ vào tai Trác Thế Tuyết, môi gần như hôn lên tai nàng, khiến toàn thân Trác Thế Tuyết tê dại, nóng bừng, thậm chí còn bị cắt ngang giữa lời nói: "Em nghĩ em vừa nói cái gì? Em nghĩ những thứ đó có thể giúp ích cho cô ấy sao? Xem ra em vẫn không hiểu hoàn cảnh của mình. Nhưng mà điều đó không quan trọng. Tôi sẽ dùng cả đời để cho em hiểu rằng ngoại trừ ở bên cạnh tôi, em không thể đi đâu cả."

Isabella Dietrich búng ngón tay trong không trung, một người đàn ông từ bên cạnh xuất hiện, chĩa súng vào Thiệu Hinh Ngôn.

"Đi giết cô ta đi."

"Vâng thưa chủ nhân."

Chu Bách Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiệu Hinh Ngôn, giống như một cái máy, Thiệu Hinh Ngôn không ngờ sự việc sẽ chuyển biến như vậy, cô nhìn đôi mắt đờ đẫn của Chu Bách Hàn, đó là cảnh tượng cô đã nhìn thấy từ đôi mắt của Sophia bạn gái của Diệp Kính Phân.

"Giết... ngươi." Chu Bách Hàn lặp lại câu này, tựa như đang ra lệnh cho chính mình.

"Chu Bách Hàn! Cậu quên tôi là ai rồi à?" Thiệu Hinh Ngôn đau lòng nhìn anh, khẩu súng của cô chậm rãi chuyển từ cơ thể Isabella Dietrich sang cơ thể Chu Bách Hàn, "Tôi là Thiệu Hinh Ngôn, tôi là đồng nghiệp của cậu, cậu quên rồi sao? Cục trưởng Lý rất cảm kích và muốn cậu quay lại đồn cảnh sát!"

"Thiệu...Thiệu Hinh Ngôn? Đồng nghiệp... Cục trưởng Lý..." Chu Bách Hàn giống như một cỗ máy bị hỏng, đầu óc đang chật vật xử lý những tin tức phức tạp này, "Cục cảnh sát..."

"Giết cô ta, chó ngoan, ta sẽ thưởng cho ngươi." Isabella Dietrich mỉm cười khuyên nhủ, "Những gì cô ta nói không quan trọng, sự trung thành của ngươi mới là trên hết."

"Phần thưởng... phần thưởng..."

"Chu Bách Hàn! Đừng quên chúng ta cùng nhau đi làm nhiệm vụ như thế nào! Cậu đã cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm, cậu đã quên những chuyện đó sao?"

"Giết cô ta!"

"Chu Bách Hàn! Tôi muốn mang cậu về cục cảnh sát, Lý Hạo đang đợi chúng ta trở về!"

Cái tên "Chu Bách Hàn" dần đưa lý trí của anh quay lại, nhưng anh ấy không thể khống chế được cử động cơ thể, vẫn muốn bắn về phía Thiệu Hinh Ngôn, trong nháy mắt hai mắt anh ấy trở nên trong trẻo, và khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, để bảo vệ Thiệu Hinh Ngôn, anh ấy đã dùng ý chí mạnh mẽ còn lại để thay đổi hành động, giơ súng lên và chĩa họng súng vào đầu mình. 😭

"Đùng!"

Một tiếng nổ lớn, viên đạn xuyên qua não anh ấy, cả người mất trọng tâm ngã xuống đất, đôi mắt vốn trong suốt của anh chuyển sang màu xám, máu và bùn bắn tung tóe trước mắt Thiệu Hinh Ngôn.

"Chu Bách Hàn!"

Thiệu Hinh Ngôn kiệt sức khi nhìn đồng nghiệp thân thiết của mình chết trước mặt mình, cô chưa bao giờ tưởng tượng điều này có thể xảy ra.

Tác động tâm lý quá mạnh khiến cô gần như khụy xuống, cô xúc động đến nổi cảm xúc tê liệt, khóc cũng không thể, Jocelyn vội chạy tới đỡ cô dậy.

"Tôi không ngờ rằng mình có thể xem một màn trình diễn tuyệt vời như vậy trước khi trở về trong vòng tay của quê hương -" Isabella Dietrich cười kiêu ngạo, dùng tay giữ mép thang, ôm Trác Thế Tuyết trong tay, "Sĩ quan Thiệu , không ngờ cô lại có thể thất bại thảm hại như vậy, hahahaha! Không biết cảm giác của cô như thế nào khi người bạn thân nhất của mình cũng bị tôi đem đi?"

Falcon 2000 bắt đầu bay lên cao, đưa Isabella Dietrich và Trác Thế Tuyếtlên khỏi mặt đất.

Trác Thế Tuyết khóc lóc nhìn Thiệu Hinh Ngôn nằm trên mặt đất, tuyệt vọng hét lên:

"Hinh Ngôn!"

Tiếng kêu tuyệt vọng của nàng trùng lặp với cô gái trong ký ức của Thiệu Hinh Ngôn, cuộc đời khác nhau nhưng họ lại cùng một số mệnh, cho dù thời gian và không gian có quay ngược lại thì cũng không thể thay đổi được sự thật.

Máy bay tư nhân bay lên trời xanh hóa thành một điểm sáng, hình ảnh của Trác Thế Tuyết cuối cùng biến mất trong mắt Thiệu Hinh Ngôn.

_____________________________________

Editor : Chính văn hoàn tại đây, mấy chương cuối thật sự xúc động.

Về phần Beo Tuyết, thật ra người có tình thì chỉ cần gỡ được khúc mắc, thiết lập một mối quan hệ bình đẳng thì sẽ có cái kết viên mãn thực sự.

Chúng ta vẫn còn vài chương ngoại truyện. Hãy tin tưởng  họ nha 😉
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện