Hai người ra ngoài một chuyến khiến tâm trạng có chút thay đổi, Đoạn Minh Sâm cứ đứng ở cửa bếp nhìn Ôn Hạc Xuyên nấu ăn.
Ôn Hạc Xuyên xoay người lại liền bị ánh mắt của cậu dọa run lên: "Cậu làm gì thế?"
Đoạn Minh Sâm hiếm khi xấu hổ, ánh mắt hơi rũ xuống, ngượng ngùng nói: "Nhìn người yêu nha."
Ôn Hạc Xuyên cầm xẻng huơ huơ trước mặt cậu hai cái: "Cậu lại lên cơn rồi phải không?"
Đoạn Minh Sâm hô "Cắt" một tiếng liền đứng thẳng người lên: "Mau làm cơm đi, tổ tông của anh sắp đói chết rồi."
Ôn Hạc Xuyên phi thường hối hận khi đề cập vấn đề kia với cậu, cảm giác ấm áp ngắn ngủi ngày hôm qua đã thực sự khiến hắn muốn yêu đương nghiêm túc một lần, nhưng có lẽ hắn đã chọn sai người.
Lúc ăn cơm, Đoạn Minh Sâm lấy điện thoại ra nhìn một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Sao trên mạng không có giáo trình hướng dẫn yêu đương nhỉ."
"Chuyện này sao phải cần giáo trình."
"Vậy chúng ta nên làm gì đó cùng nhau đi."
Ôn Hạc Xuyên suy nghĩ một chút: "Cùng xem phim?"
Đoạn Minh Sâm gật đầu: "Được đó, giờ cũng không làm gì khác được."
Cơm nước xong xuôi, Ôn Hạc Xuyên chủ động dọn dẹp chén đĩa, Đoạn Minh Sâm tới gần TV đem mấy đĩa phim bày ra đất, đang định ngồi xuống chọn vài bộ hay thì nghe tiếng cửa nhà bếp đóng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn trong miệng lầm bầm: "Bệnh thần kinh."
Vài phút sau, cửa nhà bếp bị Đoạn Minh Sâm đập vang trời: "Ôn Hạc Xuyên chết tiệt, anh có bệnh hả!? Ghi tên hung thủ lên hết vỏ đĩa rồi thì coi cái vẹo gì nữa!! Anh cơ bản không muốn cùng tôi yêu đương gì sất, con mẹ nó rõ ràng là muốn kiếm cớ đánh nhau mà!!"
Ôn Hạc Xuyên chờ bên ngoài yên tĩnh một lúc rồi mới mở cửa ra, Đoạn Minh Sâm hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ như đang chờ hắn ra tính sổ.
Ôn Hạc Xuyên không nói gì liền trực tiếp khiêng người ném lên sô pha, sau đó đi lấy một bộ phim thể loại kinh dị đến: "Sau này không làm thế nữa, phim kinh dị chưa có ghi gì hết xem đỡ nhé."
Đoạn Minh Sâm im lặng không thèm quan tâm.
Nhìn đĩa phim trong tay, Ôn Hạc Xuyên quay đầu nhìn cậu: "Hay là cậu không dám xem."
Đoạn Minh Sâm tùy ý ngồi xếp bằng, trong nháy mắt thay đổi thái độ: "Anh xem thường ai đó?" Từ bé đến giờ cậu không thích xem thể loại này, sự thật là do cậu không dám xem.
Khi còn nhỏ chỉ vô tình xem một đoạn thôi đã dọa cậu không dám ngủ một mình, phải ngủ cùng ông nội suốt một tháng.
Kỳ thực chuyện này cũng không có gì mất mặt, ai lại không có nỗi sợ riêng, nhưng ở trước mặt Ôn Hạc Xuyên cậu không muốn thừa nhận, có chết cũng phải xem hết.
Đáng tiếc một điều, Đoạn Minh Sâm không biết đây là một bộ phim kinh dị rất nổi tiếng, nội dung phim không chỉ gây cấn mà còn khiến người xem giật mình vì những phân đoạn máu me gây ám ảnh.
[*] Lúc edit đoạn này, chỗ "gây cấn" không hiểu sao tui cứ type thành "gay cấn" =))))
Ôn Hạc Xuyên thấy cậu có vẻ không sợ, hắn đứng dậy đi tới sô pha ngồi xuống gần cậu.
Phim chiếu được mười phút, Ôn Hạc Xuyên rõ ràng cảm thấy người bên cạnh run run, hắn quay đầu qua liền thấy mặt Đoạn Minh Sâm tái nhợt, không còn nét bình tĩnh như lúc đầu.
Ôn Hạc Xuyên âm thầm đếm ngược.
Đột nhiên, một khuôn mặt vặn vẹo với đôi mắt vô hồn đang rỉ máu xuất hiện trên màn hình.
"Á!!! Cái quần què gì vậy!!!"
Ôn Hạc Xuyên nhẹ nhàng trả lời: "Quỷ đó."
Đoạn Minh Sâm sợ hãi cọ cọ vào người hắn: "Sao anh không nói trước một tiếng!!"
"Không phải cậu không sợ à?"
Đoạn Minh Sâm tức giận trực tiếp đạp đạp hắn hai cái: "Tôi nói không sợ là sẽ không sợ sao, thế tôi nói mình là tổ tông của anh, anh cũng gọi luôn à!"
Ôn Hạc Xuyên cầm điều khiển bấm dừng lại, trên màn hình liền dừng ngay đoạn gương mặt đáng sợ kia, hắn giữa lấy đôi chân đang đạp loạn, giọng nói mang theo ý cười: "Cậu đang tìm cớ đó hả, ai hôm qua còn cấm tôi không được nói trước nội dung thế."
Đoạn Minh Sâm liếc nhìn màn hình rồi nhanh chóng dời tầm mắt: "Cái này sao giống nhau được?"
"Có cái gì khác sao."
"Hôm qua tôi là tôi, hôm nay tôi là bạn trai của anh."
[*] Cưng xỉu luôn.
Ôn Hạc Xuyên cảm thấy cách gọi này khác mới mẻ, nhướng mày hỏi: "Được rồi, bạn trai còn muốn xem không?"
"Xem chứ, một lát anh phải nhắc trước đó."
Ôn Hạc Xuyên khá nghe lời, khi gần đến các đoạn kinh dị luôn nhắc nhở cậu trước.
Đoạn Minh Sâm cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn khi mặt quỷ xuất hiện, thực ra cậu cảm thấy thể loại này khá thú vị và kích thích.
Gần cuối phim, Đoạn Minh Sâm hất mặt nói: "Cái này không có gì đáng sợ hết."
"Thật không? Thế cậu la lên làm gì?"
Đoạn Minh Sâm mặt dày phủ nhận: "Anh đừng có bịa đặt nha." Khi cậu định đứng lên liền phát hiện tay Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn nắm chân mình, Đoạn Minh Sâm đắc ý chớp chớp mắt: "Sờ chân tôi rất sướng phải không."
Ôn Hạc Xuyên bị Đoạn Minh Sâm nhắc nhở mới ý thức được chính mình không biết từ lúc nào đã để đôi chân đạp loạn của cậu lên đùi, nhìn vẻ mặt tự đắc của Đoạn Minh Sâm hắn lập tức đè người xuống ghế.
Đoạn Minh Sâm chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Làm hả?"
Ôn Hạc Xuyên hiếm khi dịu dàng nhìn Đoạn Minh Sâm cười cười, sau đó lấy tay bịt miệng cậu lại.
Trong nháy mắt, Đoạn Minh Sâm hiểu ra, cậu dùng sức tránh né: "Tên ngu ngốc này!! Dám dùng bàn tay sờ chân bịt miệng tôi hả!!"
[*] Đoạn này là Anh Xuyên chơi bẩn, lấy bàn tay sờ chân đi bịt miệng Sâm Sâm vì biết Sâm Sâm ghét dơ =)))).
Ôn Hạc Xuyên xoay người lại liền bị ánh mắt của cậu dọa run lên: "Cậu làm gì thế?"
Đoạn Minh Sâm hiếm khi xấu hổ, ánh mắt hơi rũ xuống, ngượng ngùng nói: "Nhìn người yêu nha."
Ôn Hạc Xuyên cầm xẻng huơ huơ trước mặt cậu hai cái: "Cậu lại lên cơn rồi phải không?"
Đoạn Minh Sâm hô "Cắt" một tiếng liền đứng thẳng người lên: "Mau làm cơm đi, tổ tông của anh sắp đói chết rồi."
Ôn Hạc Xuyên phi thường hối hận khi đề cập vấn đề kia với cậu, cảm giác ấm áp ngắn ngủi ngày hôm qua đã thực sự khiến hắn muốn yêu đương nghiêm túc một lần, nhưng có lẽ hắn đã chọn sai người.
Lúc ăn cơm, Đoạn Minh Sâm lấy điện thoại ra nhìn một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Sao trên mạng không có giáo trình hướng dẫn yêu đương nhỉ."
"Chuyện này sao phải cần giáo trình."
"Vậy chúng ta nên làm gì đó cùng nhau đi."
Ôn Hạc Xuyên suy nghĩ một chút: "Cùng xem phim?"
Đoạn Minh Sâm gật đầu: "Được đó, giờ cũng không làm gì khác được."
Cơm nước xong xuôi, Ôn Hạc Xuyên chủ động dọn dẹp chén đĩa, Đoạn Minh Sâm tới gần TV đem mấy đĩa phim bày ra đất, đang định ngồi xuống chọn vài bộ hay thì nghe tiếng cửa nhà bếp đóng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn trong miệng lầm bầm: "Bệnh thần kinh."
Vài phút sau, cửa nhà bếp bị Đoạn Minh Sâm đập vang trời: "Ôn Hạc Xuyên chết tiệt, anh có bệnh hả!? Ghi tên hung thủ lên hết vỏ đĩa rồi thì coi cái vẹo gì nữa!! Anh cơ bản không muốn cùng tôi yêu đương gì sất, con mẹ nó rõ ràng là muốn kiếm cớ đánh nhau mà!!"
Ôn Hạc Xuyên chờ bên ngoài yên tĩnh một lúc rồi mới mở cửa ra, Đoạn Minh Sâm hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ như đang chờ hắn ra tính sổ.
Ôn Hạc Xuyên không nói gì liền trực tiếp khiêng người ném lên sô pha, sau đó đi lấy một bộ phim thể loại kinh dị đến: "Sau này không làm thế nữa, phim kinh dị chưa có ghi gì hết xem đỡ nhé."
Đoạn Minh Sâm im lặng không thèm quan tâm.
Nhìn đĩa phim trong tay, Ôn Hạc Xuyên quay đầu nhìn cậu: "Hay là cậu không dám xem."
Đoạn Minh Sâm tùy ý ngồi xếp bằng, trong nháy mắt thay đổi thái độ: "Anh xem thường ai đó?" Từ bé đến giờ cậu không thích xem thể loại này, sự thật là do cậu không dám xem.
Khi còn nhỏ chỉ vô tình xem một đoạn thôi đã dọa cậu không dám ngủ một mình, phải ngủ cùng ông nội suốt một tháng.
Kỳ thực chuyện này cũng không có gì mất mặt, ai lại không có nỗi sợ riêng, nhưng ở trước mặt Ôn Hạc Xuyên cậu không muốn thừa nhận, có chết cũng phải xem hết.
Đáng tiếc một điều, Đoạn Minh Sâm không biết đây là một bộ phim kinh dị rất nổi tiếng, nội dung phim không chỉ gây cấn mà còn khiến người xem giật mình vì những phân đoạn máu me gây ám ảnh.
[*] Lúc edit đoạn này, chỗ "gây cấn" không hiểu sao tui cứ type thành "gay cấn" =))))
Ôn Hạc Xuyên thấy cậu có vẻ không sợ, hắn đứng dậy đi tới sô pha ngồi xuống gần cậu.
Phim chiếu được mười phút, Ôn Hạc Xuyên rõ ràng cảm thấy người bên cạnh run run, hắn quay đầu qua liền thấy mặt Đoạn Minh Sâm tái nhợt, không còn nét bình tĩnh như lúc đầu.
Ôn Hạc Xuyên âm thầm đếm ngược.
Đột nhiên, một khuôn mặt vặn vẹo với đôi mắt vô hồn đang rỉ máu xuất hiện trên màn hình.
"Á!!! Cái quần què gì vậy!!!"
Ôn Hạc Xuyên nhẹ nhàng trả lời: "Quỷ đó."
Đoạn Minh Sâm sợ hãi cọ cọ vào người hắn: "Sao anh không nói trước một tiếng!!"
"Không phải cậu không sợ à?"
Đoạn Minh Sâm tức giận trực tiếp đạp đạp hắn hai cái: "Tôi nói không sợ là sẽ không sợ sao, thế tôi nói mình là tổ tông của anh, anh cũng gọi luôn à!"
Ôn Hạc Xuyên cầm điều khiển bấm dừng lại, trên màn hình liền dừng ngay đoạn gương mặt đáng sợ kia, hắn giữa lấy đôi chân đang đạp loạn, giọng nói mang theo ý cười: "Cậu đang tìm cớ đó hả, ai hôm qua còn cấm tôi không được nói trước nội dung thế."
Đoạn Minh Sâm liếc nhìn màn hình rồi nhanh chóng dời tầm mắt: "Cái này sao giống nhau được?"
"Có cái gì khác sao."
"Hôm qua tôi là tôi, hôm nay tôi là bạn trai của anh."
[*] Cưng xỉu luôn.
Ôn Hạc Xuyên cảm thấy cách gọi này khác mới mẻ, nhướng mày hỏi: "Được rồi, bạn trai còn muốn xem không?"
"Xem chứ, một lát anh phải nhắc trước đó."
Ôn Hạc Xuyên khá nghe lời, khi gần đến các đoạn kinh dị luôn nhắc nhở cậu trước.
Đoạn Minh Sâm cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn khi mặt quỷ xuất hiện, thực ra cậu cảm thấy thể loại này khá thú vị và kích thích.
Gần cuối phim, Đoạn Minh Sâm hất mặt nói: "Cái này không có gì đáng sợ hết."
"Thật không? Thế cậu la lên làm gì?"
Đoạn Minh Sâm mặt dày phủ nhận: "Anh đừng có bịa đặt nha." Khi cậu định đứng lên liền phát hiện tay Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn nắm chân mình, Đoạn Minh Sâm đắc ý chớp chớp mắt: "Sờ chân tôi rất sướng phải không."
Ôn Hạc Xuyên bị Đoạn Minh Sâm nhắc nhở mới ý thức được chính mình không biết từ lúc nào đã để đôi chân đạp loạn của cậu lên đùi, nhìn vẻ mặt tự đắc của Đoạn Minh Sâm hắn lập tức đè người xuống ghế.
Đoạn Minh Sâm chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Làm hả?"
Ôn Hạc Xuyên hiếm khi dịu dàng nhìn Đoạn Minh Sâm cười cười, sau đó lấy tay bịt miệng cậu lại.
Trong nháy mắt, Đoạn Minh Sâm hiểu ra, cậu dùng sức tránh né: "Tên ngu ngốc này!! Dám dùng bàn tay sờ chân bịt miệng tôi hả!!"
[*] Đoạn này là Anh Xuyên chơi bẩn, lấy bàn tay sờ chân đi bịt miệng Sâm Sâm vì biết Sâm Sâm ghét dơ =)))).
Danh sách chương