Vì chuyển ra khỏi cung, Cơ Tắc buồn chán ngồi ở trong phòng mấy ngày liền.
Người Ân chú ý sống chung với tộc, ngoại trừ các công chúa đã thành hôn và các vương tử chuyển ra ngoài sống, thái tử từ khi sinh ra cho đến khi thành hôn và có con đều ở trong cung, dù là già cả chết đi cũng là bạn của vương, thế hệ truyền thế hệ, vì thế hoàng cung càng lúc càng lớn.
Cơ tắc luôn tâm niệm sẽ sống cùng phụ vương trong hoàng cung để san sẻ lo lắng cho ngài như các thái tử các đời trước, cho đến khi phụ vương đã thọ đủ rồi, hoàng cung sẽ thành của hắn, sau đó hắn sẽ truyền lại cho con hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ chuyển ra khỏi hoàng cung, phụ vương đột nhiên đề nghị tu sửa Vân Đài các để hắn chuyển ra khỏi cung, ngoài việc bất bình, hắn còn khiếp sợ hơn.
Cơ A Hoàng đã mắc sai lầm, ngay cả khi không xảy ra việc lần này, Cơ A Hoàng tới tuổi thì sớm muộn gì cũng sẽ rời cung.
Nhưng hắn khác Cơ A Hoàng, hắn là thái tử, làm sao phụ vương có thể để hắn rời đi? Nếu hắn rời đi, các đại thần sẽ coi hắn thành thái tử gì đây?
Cơ Tắc càng nghĩ càng phiền muộn, thậm chí còn không muốn ăn cơm.
Trong khoảng thời gian đó, Cơ A Hoàng lặng lẽ đến, cách vách hối lỗi với Cơ Tắc: "Điện ha, ta vô tình có được một đầu bếp giỏi làm món cá heo pháo, hắn là người làm cá heo pháo ngon nhất thế gian đấy."
Sợ Cơ Tắc không để ý tới, Cơ A Hoàng cố tình nhấc nắp, ý muốn tán hương thơm vào nhà: "Con cá heo pháo này, sau khi chiên vỏ đến vàng giòn, ướp gia vị của nước Triệu từ trong ra ngoài.
rồi dùng lửa nhỏ hầm trong ba ngày ba đêm, cách nấu này sẽ làm cá vừa ăn vào miệng đã tan, thịt vừa nhiều vừa thơm."
Cửa không có động tĩnh gì, Cơ A Hoàng uể oải nói: "Thực sự không muốn ăn à? Vậy ta sẽ tự mang về nhà ăn."
Cánh cửa cạch mở ra một chút, Cơ Tắc mặt không biểu tình bước ra.
Cơ A Hoàng nịnh nọt cười: "Điện hạ."
Cơ Tăc vén tay áo, lạnh lùng: "Cá pháo đâu?"
Cơ A Hoàng lập tức đưa cá heo pháo lên: "Đây, điện hạ nếm thử xem?"
Cơ Tắc liếc một cái, "Để cá heo pháo lại, người không phải ở."
Cơ A Hoàng không dám được một tấc tiến một thước, lập tức biến mất không nói lời nào.
Tiểu đồng mang cá heo pháo vào nhà.
Cơ Tắc khoanh chân ngồi ở bên chiếc bàn thấp, chấm nước sốt, chậm rãi thưởng thức món cá heo pháo thơm lừng trên bàn.
Hai chữ "Như Như" được khắc ở bên trong miếng da chiên vàng của cá heo pháo, khi Cơ Tắc lật lại và nhìn thấy nó, hắn liền dở khóc dở cười.
Như như là nhũ danh của Cơ A Hoàng, gã thích tự gọi mình là Như Như khi vừa chơi xấu ai.
Cơ Tắc tức đến mức cười rộ lên, hung tợn ăn hết con cá heo pháo có khắc chữ Như Như vào bụng, khi ăn no rồi thì cơn tức giận trong lòng cũng gần như nguôi ngoai.
Kỳ thật hắn cũng biết rằng mặc dù việc rời khỏi hoàng cung lần này là do Cơ A Hoàng gây ra, nhưng quyết định cuối cùng là của phụ vương.
Trời sinh tính tình Cơ A Hoàng phong lưu, đã có vô số nữ nhân trước khi gã thành hôn.
Gã sinh ra đã vạm vỡ, tính tình hào sảng, khi còn ở nước Ân, có rất nhiều tiểu thư từ các gia tộc khác nhau muốn trải qua một đêm với gã, trong tết Thượng Tị hàng năm (*), Cơ A Hoàng đều bận rộn từ sáng tới tối khuya.
(*) Một loại lễ hội trừ tà, an ủi những linh hồn lang thang vô định, thường được tổ chức bên sông nước.
Cùng là vương tử, Cơ Tiểu Bạch lớn hơn Cơ A Hoàng một tuổi lại không được nữ nhân hoan nghênh như vậy.
Cơ Tiểu Bạch bị Vương phu nhân nuôi thành một tên béo, lúc đi nhìn như một chiếc túi da trâu đầy khí.
Trong số các vương tử của hoàng tộc, ngoài đại vương tử đã khuất và hai vương tử nhỏ, vương tử được Ân nữ tử mong đợi nhất trong lễ Thượng Tị chính là Cơ Tắc.
Đáng tiếc, Cơ Tắc chưa bao giờ xuất hiện trong bất kỳ dịp nào ở tết Thượng Tị.
Kể từ khi trở thành thái tử năm 7 tuổi, Cơ Tắc biết rằng mình khác với những huynh đệ khác, hắn là người gánh vác niềm hy vọng của cả nước Ân, trên người hắn không được có bất kỳ vết nhơ nào.
Cơ A Hoàng và Cơ Tiểu Bạch có thể say mê thanh nhạc, nhưng hắn không thể.
Khi mười tuổi, hắn đã hiểu rõ ràng rằng vì tương lai của nước Ân, hắn phải cầu hôn Đế công chúa, để củng cố địa vị của nước Ân trong các nước chư hầu.
Để được Đế công chúa hoàng gả cho, bên cạnh hắn không nên tiềm tàng những tai họa ngầm, phải đợi sau khi Đế công chúa trở thành Thái tử phi của hắn và sinh hạ nhi tử cho hắn, thì hắn mới có thể chọn một hoặc hai nữ tử mà hắn thích để hầu hạ bên cạnh.
Hắn không thích nữ tử nào cả, vì vậy sau khi thành hôn, hắn không phải lo lắng về việc phát sinh hiềm khích với Thái tử phi của mình.
Cơ Tắc đã an bài rõ ràng cuộc sống của mình, cho đến khi Hạ Tử Thiên đột nhiên cử người đến hỏi, Ân vương có ý định vấn đỉnh (*) Đế Đài hay không.
(*) Vào thời Xuân Thu, Chu Tử (Chu Trang Vương) muốn chinh phục phương bắc, tộc người bên dòng sông Lạc thể hiện sức mạnh quân dân của mình với nhà Chu.
Vua Chu Định phái Vương Tôn Nhân đến để an ủi Chu Tử, Chu Tử hỏi Vương Tôn Nhân về kích thước và trọng lượng của Tế Đàn, báu vật của nhà Chu ( tham khảo "Niên sử Tả quan - Ba năm thông cáo").
Khát vọng đỉnh cao của Chu Tử là muốn giành lấy thiên hạ từ tay nhà Chu.
Sau đó, ông đã sử dụng thuật ngữ "vấn đỉnh" để nói về âm mưu muốn nắm quyền.
Cho đến ngày hôm nay, Cơ Tắc nghĩ đến việc định cư tại Đế Đài, đều cảm thấy không quá chân thật.
Không cần cưới Đế công chúa, không cần chiến đấu chống lại năm nước khác, không cần dốc hết tâm huyết tính kế chém giết vài thập niên, cứ như vậy mà đã có được Đế Đài.
Coi như mới hôm qua, hắn vẫn là Ân Thái tử, vừa nỗ lực chuyển mình, hắn đã trở thành Đế Thái tử.
Mỗi lần Cơ Tắc nghĩ đến chuyện này, hắn không thể không tự véo mình một cái.
Đương nhiên sẽ đau, minh chứng cho việc đó không phải là mơ.
Hạ Tử Thiên đã cho họ Đế Đài, cũng cho họ vô số thử thách.
Đến giang sơn thì dễ nhưng thủ giang sơn thì khó, nhất là khi vừa đến giang sơn đã nhặt được tiện nghi.
Cơ Tắc không bao giờ sợ khiêu chiến, chỉ cần có lợi cho bá nghiệp người Ân, cho dù phía trước có núi đao biển lửa ngăn cản, hắn cũng buộc phải lao tới.
Bây giờ, lần đầu tiên, hắn cảm thấy thất vọng.
Làm sao phụ vương có thể lo lắng hắn sẽ gây rối như Cơ A Hoàng? Từ khi sinh ra hắn chưa từng có tình cảm giữa nam nữ, phụ vương cũng biết hắn luôn là người biết chừng mực.
Trong vấn đề nam nữ, việc xấu của Cơ A Hoàng khắp nơi, nhưng hắn thậm chí còn chưa bao giờ động vào một nữ tử nào, dù có say thì hắn cũng lăn ra ngủ, cũng không bao giờ bước quá giới hạn nửa bước.
Ngay cả tướng mạo của Triệu cơ như vậy, hắn chưa từng lỗ mãng, nói hắn là quân tử cũng không quá, làm sao có thể mơ ước một nữ nhân trong cung?
Cơ Tắc đạp đổ cái thùng chứa đầy bã cá heo, trở lại nằm trên chiếc chiếu tre, chiếc chiếu phủ đầy lông chồn mềm mại, hắn tức giận nằm lên, trong tay nắm từng miếng lông chồn.
Trong lòng càng thêm phiền muộn, Cơ Tắc dứt khoát ép bản thân không nghĩ đến những chuyện đó, ngược lại nhớ tới Triệu cơ, nghĩ nghĩ, hàng lông mày đang cau lại của hắn từ từ giãn ra, cũng không kéo lông chồn nữa, hắn lười biếng nghiêng người qua.
Cá heo pháo vừa rồi ăn rất ngon, nếu Triệu cơ nếm thử, nhất định nàng cũng sẽ nói là ngon.
Lần sau để Cơ A Hoàng lấy một cái đầu khác, hắn sẽ chia cho nàng một nửa.
Có lẽ nàng sẽ rất vui, còn sẽ múa cho hắn xem.
Có lẽ đó là cửa ải cuối cùng trong năm trước khi năm mới đến, hoàng cung không nên có nhiều sóng gió, sau khi Cơ A Hoàng lặng lẽ dọn ra ở riêng, Ân vương lại không hề nói về việc Cơ Tắc chuyển nơi ở.
Cứ như thể nói việc tu sửa Vân Đài các lần trước chỉ là thuận miệng, Ân vương vẫn chưa có động tĩnh gì, trong thành cũng không ai biết rằng Cơ Tắc có thể sẽ chuyển ra khỏi cung.
Cơ Tắc lại bận rộn xử lý vụ trung, hắn đang giải quyết đại sự vào ngày đầu năm mới này.
Năm trước khi mới đến, họ không thể không đón ý hùa theo quý tộc Hạ xưa, hơn nữa việc trừ tà hàng năm cũng được thực hiện theo sở thích của các Hạ vương thất xưa, mà năm nay là năm đầu tiên Hoàng Đế đánh bại Hạ vương thất lúc trước, đương nhiên phải có tập tục mừng tuổi trừ tà của người Ân.
Loại chuyện quan trọng này đương nhiên phải có thái tử giám sát.
Mừng tuổi ở nước Ân và ở Đế Đài là hai chuyện khác nhau, ở nước Ân chỉ cần long trọng, còn ở Đế Đài, ngoài long trọng ra thì phải làm chu toàn lễ vật.
Gia tộc trước gần như đã giết hết, chỉ có một số ít người có nhớ tập tục cũ.
Cơ Tắc bận đến sứt đầu mẻ trán, may là hắn đã tham dự chính vụ, rèn luyện từ năm mười ba tuổi, suy nghĩ cũng đúng đắn, tính tình nhẫn nại từ từ cũng được hình thành bảy, tám phần.
Mừng tuổi năm này, các nước chư hầu vẫn không dâng lễ vật.
Sau Tết Nguyên Đán, Cơ Tắc mới cảm thấy thoải mái một chút, cuối cùng ban đêm đã có thể ngủ.
Hôm nay ngủ một giấc dậy, mở mắt ra liền đụng phải hai con mắt sáng ngời.
“Quý đại nhân." Cơ Tắc chưa kịp định hồn, kịp thời thu chân định đá ra.
Quý Hành cười khúc khích, "Điện hạ."
Cơ Tắc ngồi thẳng người, không chút vội vàng vén mái tóc đen hỗn loạn ra sau tai, hỏi: "Quý đại nhân có chuyện gì vậy? Tới đột ngột như vậy, ta còn tưởng mình nhìn thấy quỷ."
Quý Hành cung kính ngồi đối diện với Cơ Tắc, thẳng lưng ngồi xếp bằng, mỉm cười: "Điện hạ, làm sao có thể xưng ta và ngươi được, đến Đế Đài đã lâu như vậy, sớm phải tuân hạ lễ rồi, thân thiết quá mức không phải là chuyện tốt."
Cơ Tắc ho khan vài tiếng, "Cô (*) biết rồi."
(*) Cách Thái tử tự xưng.
"Điện hạ đã dùng bữa chưa?"
Cơ Tắc cố gắng thích ứng với tự xưng của Đế thái tử: "Cô vừa mới tỉnh, ngươi cho rằng cô ăn được sao?"
Khuôn mặt Quý Hành ủ rũ: "Vậy thì chúng ta hãy ăn bây giờ đi, vừa lúc thần cũng đói bụng."
Tiểu đồng nối đuôi nhau đi vào, tay bưng đồ ăn.
Quý Hành nhìn phần ăn của mình, rồi nhìn phần trước mặt Cơ Tắc, bĩu môi lải nhải: "Thần cũng muốn ăn thịt."
Cơ Tắc: "Cô nghe y công nói, Quý đại nhân không khỏe, thức ăn cần thanh đạm, không nên ăn thịt, ăn một ít cải hẹ, đậu và cơm mạch, sớm sẽ khỏe lại thôi."
Nói xong, Cơ Tắc đã há mồm ăn thịt.
Quý Hành thổi râu trừng mắt, vừa nhìn Cơ Tắc ăn thịt, vừa đau khổ nuốt đồ ăn.
Cơ Tắc nhếch mép cười, sau khi ăn uống xong, hắn lệnh tiểu đồng mang cho Quý Hành một bát canh thịt, sau khi uống canh thịt, Quý Hành mới ngừng hành động như tiểu tức phụ đang giận dữ của y.
"Quý đại nhân, trước nay hễ có việc gì thì ngươi sẽ đến Tam Bảo điện, nói thẳng đi."
"Nghe nói Điện hạ không muốn trở lại Vân Đài các?"
Ý cười bên môi Cơ Tấc biến mất, sắc mặt nghiêm túc: "Phụ vương phái ngươi tới đây?"
Quý Hành: "Thần đã sớm nghĩ đến, không có bệ hạ, lần này thần cũng sẽ tới.
Thần có một lời, không biết có nên nói tới hay không?"
Cơ Tắc: "Vậy thì ngươi không cần nói."
Quý Hành ngoảnh mặt làm ngơ: "Điện hạ không muốn rời xa Hoàng thượng thật đáng khen ngợi, nhưng Điện hạ đã lớn rồi, không còn có thể dựa vào phụ thân như một tiểu hài tử nữa."
Cơ Tắc thẹn quá hóa giận: "Cô bảy tuổi đã trở thành Thái tử rồi, không còn là tiểu hài tử nữa."
Quý Hành dập đầu: "Là thần hồ đồ, điện hạ thứ tội."
Cơ Tắc nâng Quý Hành dậy: "Quý gia đã phụ tá Ân vương thất ba đời nay, không ai hiểu rõ hơn Quý đại nhân, nước Ân chưa bao giờ có Thái tử rời khỏi hoàng cung để ở nơi khác."
Quý Hành: "Nhưng đây không phải nước Ân, đây là Đế Đài.
Điện hạ không còn là Ân Thái tử nữa, mà là Đế thái tử."
Cơ Tắc ngẩn ra.
Quý Hành hỏi: "Chẳng lẽ Điện hạ muốn tiếp tục làm người bạn chim nhỏ của phụ thân hay sao, thay vì một mình đảm đương một phía như một mãnh ưng?"
Cơ Tắc thở gấp.
Một mình đảm đương như mãnh ưng cai trị một phía sao?
Quý Hành: "Làm chủ Vân Đài các chỉ là bước đầu tiên, nếu Điện hạ không bao giờ đi bước này, ngài sẽ không bao giờ là Đế thái tử chân chính.
Một cung không thể có hai chủ, cho dù bệ hạ không nhắc tới, điện hạ cũng nên thỉnh cầu ra cung.
Điện hạ, nghe thần khuyên một câu, hãy đến Vân Đài các đi, ở đó, người mới là chủ nhân.
Không phải nhi tử hay hiền thần, mà là chủ nhân."
Quý Hành nửa đùa nửa thật: "Hơn nữa Vân Đài các vẫn còn rất nhiều mỹ nữ đang chờ Điện hạ trở về.
Nếu thần là Điện hạ thì đã sớm bị mắc kẹt ở hương vị ôn nhu đó không thể tự thoát ra được rồi, làm sao có thể do dự không trở về được chứ."
Cơ Tắc cau mày trầm tư.
Không phải vì câu nói cuối cùng của y, mà là vì câu chủ nhân kia.
Quý Hành đứng dậy chắp tay thi lễ chào tạm biệt: "Lời muốn nói thần đều đã nói cả rồi.
Điện hạ muốn làm Ân Thái tử hay là Đế Thái tử thì tùy ý của ngài.
Những lời thần nói với Điện hạ hôm nay đều là lời từ đáy lòng, là xuất phát từ một thần dân mong đợi quân chủ vì mình mà thực thi, Bệ hạ sẽ không biết, người khác càng sẽ không biết."
Sau khi Quý Hành đi, Cơ Tắc ngồi yên rất lâu.
Tâm tình của hắn chuyển từ khiếp sợ đến áy náy, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh.
Là do hắn bảo thủ không chịu thay đổi, hay là ngu ngốc đến mức bị người khác tới nhắc nhở.
Hắn đã là Đế thái tử rồi, tại sao phải trói buộc mình với tục lệ của Ân Thái tử?
Một Đế Thái tử cần phải hiểu được làm chủ nhân là như thế nào.
Hắn sẽ phải làm chủ nhân của Vân Đài các, sau đó mới là chủ nhân của thiên hạ.
Cơ Tắc nhớ lại những gì Chiêu Minh đã hồi bẩm ngày hôm qua.
Triệu gia có ý định đưa Triệu cơ trở về, đang tìm kiếm các quan thần và quý tộc của nước Ân trong thành.
“Chiêu Minh.” Cơ Tắc gọi một tiếng.
Chiêu Minh vào phòng lập tức: "Điện hạ."
"Thả tin tức hôm nay cô sẽ quay lại Vân Đài các ra đi."
Hắn muốn xem, quan thần trong thành ai có thể giỏi hơn hắn.
Triệu gia thực sự không biết sống chết.
Dâng lễ vật cho hắn rồi, còn muốn chuyển qua tặng cho người khác?