Quý Ngọc không phải kẻ ngốc, cho dù gã có ngu ngốc như thế nào, sau khi Quý Hành nhắc đến điểm này, gã cũng đã nghĩ rõ ràng.

Quý Ngọc gã không có bản lĩnh gì, chỉ là một kẻ da mặt dày.

Còn trời cao lương thiện, cho gã có được thành quả gấp đôi dù công sức chỉ có một nửa.

Nghĩ thế này, việc lặt vặt này thực sự do gã quyết định.

Hãy để gã sử dụng Vân Đài các mới tinh và hoa lệ như một lễ vật gặp mặt dành cho Điện hạ đi.

Quý Hành nhắc nhở: "Việc của ngươi là việc của ngươi, không liên quan gì đến Điện hạ."

“Hiểu rồi.” Quý Ngọc ngồi xổm xuống, thuận theo chiều cao của Quý Hành, đưa đầu mình vào lòng bàn tay của Quý Hành: “Thúc thúc, thúc đúng là thúc của ta.”

Quý Hành sờ sờ đầu gã: "Nếu không phải thúc của ngươi, ta đã sớm ném ngươi ra ngoài cho cá ăn rồi."

Quý Ngọc cười nhạt.

Quý Hành nhéo gã thật mạnh một cái, trong lòng âm thầm thở dài.

Trong số gia tộc họ Quý, chỉ có rất ít con cháu mới có thể được đưa tới như vậy.

Nếu không phải vì nhi tử của chính y không nên việc, y làm sao sẽ đưa nhi tử của gia gia đến Đế Đài chứ.

Cai trị một nước chư hầu và cai trị một thiên hạ căn bản là có ranh giới, cái nặng cái nhẹ, hoàn toàn khác nhau

Lúc trước phụ thuộc một năm, bố trí kế hoạch mất một năm, vừa vặn diệt trừ gia tộc trước của Đế Đài, nhưng trấn áp Đế Đài rồi, bên ngoài còn có năm nước chư hầu đang như hổ rình mồi.

Con đường phía trước còn dài, bá nghiệp của vương chính là bá nghiệp của Quý gia.

Quý gia của y, thề sẽ phụ tá một vị quân vưng còn anh dũng hơn cả Hạ Tử Thiên triều đại trước.

So với Đế Thái tử Cơ Tắc còn trẻ tuổi, Ân vương mới là Đế vương trong lý tưởng của Quý Hành.

Trong mắt Quý Hành, Cơ Tắc vẫn là một hài tử chưa lớn lên, dù có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một hài tử.

Dù vậy, y cũng phải suy xét cho Quý gia trăm năm sau, và để bảo đảm quyền thế của Quý gia sẽ trường thịnh không suy, y phải làm cho quan thần thân thiết bên cạnh Đế Thái tử cũng phải là người nhà họ Quý.

"Đúng rồi, thúc thúc, mấy ngày trước thúc không có ở nhà, người Triệu gia tìm tới biểu ca(*), hình như là đưa mỹ nhân cho hắn." Quý Ngọc thì thào, "Ta lặng lẽ nghe họ nói, đó chính là mỹ nhân đưa vào Vân Đài các đó, nếu biểu ca thích, chọn ngày đưa vào Quý phủ là được, chỉ cần biểu ca có thể làm thúc nhắc tới Triệu gia trước mặt Hoàng thượng là được, biểu ca đồng ý rồi."

(*) Anh họ.


Quý Hành sửng sốt: "Cái gì?"

Vẻ mặt Quý Ngọc vô tội, làm ra vẻ giật mình: “Thúc thúc, ta có nói sai sao?"

Quý Hành hỏi: "Ngươi nghe thật chứ, mỹ nữ mà Triệu gia muốn đưa tới là người của Vân Đài các?"

Quý Ngọc gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, biểu ca còn nói, Triệu tiểu thư kia là mỹ nhân nổi danh ở Đế Đài, từ lâu hắn đã muốn âu yếm nàng rồi.

Hắn cũng nói rằng mỹ nhân ở Vân Đài các là phí phạm của trời, đã lãng phí hơn một năm rồi, đáng lẽ phải đưa hoa phẩm như vậy đến cho hắn nếm sớm hơn."

Quý Hành cầm roi đi đến phòng Quý Động.

Đánh xong một trận, Quý Hành tức giận dặn dò mọi người: "Mặc kệ cái đồ hỗn trướng này đi, không ai được phép cho nó ăn khi chưa có sự cho phép của ta!"

Sau khi Quý Ngọc khóc vì Quý Động xong, gã giả mù sa mưa gạt nước mắt hỏi Quý Hành: "Thúc thúc, tại sao thúc lại phải tức giận như vậy?"

Quý Hành ngứa răng: "Thằng nhãi Triệu Trùy này, dám hại con ta."

Quý Ngọc: "Bởi vì đó là người đã từng ở Vân Đài các?"

Quý Hành nghĩ đến ngày ấy trên đường Quảng Dương mà y vô tình bắt gặp, nữ tử bên cạnh Thái tử rõ ràng là tiểu nữ nhi biết múa điệu "Làn áo xanh" của Triệu gia, lúc đó y còn cho rằng Triệu gia có tiền đồ, có thể dùng tiểu nữ nhi này leo lên Thái tử, cho dù không có danh phận, nhưng tốt xấu cũng vào mắt Thái tử.

Bây giờ xem ra Triển Trùy vừa ngu vừa ác, đồ yêu tinh hại người! Làm sao có thể đem người ở Vân Đài các đến Quý gia của y được? Dù là đồ chơi đi chăng nữa thì cũng là đồ chơi của Thái tử, trừ khi Thái tử không cần, nếu không thì đừng ai nghĩ muốn nhúng chàm đến.

“Thúc thúc đừng lo lắng, chuyện đã xảy ra mấy ngày trước rồi, bây giờ Triệu gia đã biết Điện hạ sắp trở lại Vân Đài các, khẳng định sẽ không phái người đem người nữa.” Quý Ngọc vội vàng trấn an.

Quý Hành nghĩ tới đây, suýt chút nữa chọc vào một cái rổ lớn dưới mí mắt, da đầu tê dại: "Khẩu khí này lão tử này nuốt không trôi."

Quý Ngọc nở một nụ cười thiện lương: "Chất nhi vì thúc thúc hết giận."

Một vài ngày sau.

Xe ngựa của Triệu gia đi được nửa đường thì bất ngờ bị một nhóm người đeo mặt nạ tấn công.

Triệu gia chủ mất tích không thấy, khi tìm thấy thì đã bị đói khát hai ngày trong ngôi nhà tranh nhỏ ngoài thành, bị đánh đến bầm dập mặt, mũi sưng tấy.

Chuyện này lan ra khắp thành, Triệu Trùy trở thành trò cười trong thành.

Quý Hành nghe xong, vừa lúc xem xong thẻ tre trên tay liền ngẩng đầu lên hỏi: "Là ai làm?"


Chiêu Minh: "Quý đại nhân."

Cơ Tắc: "Triệu gia đã từng tới cửa Quý phủ?"

Cơ Tắc thành thật trả lời: "Đúng vậy."

"Tên ở Quý gia kia có đồng ý không?"

"Đồng ý."

Cơ Tắc tùy tiện ném thẻ tre trên tay, "Quý Hành thông minh như thế, sinh ra nhi tử sao có thể ngốc như vậy được."

Chiêu Minh: "Vì vậy gần đây, mỗi ngày Quý đại nhân đều đóng cửa nhốt Quý công tử trong nhà để hành lễ Chu Công, chỉ mong sẽ sớm có tôn tử, có người kế tục."

Cơ Tắc cười lạnh: "Muốn sinh thì đã sinh rồi.

Thay vì trông chờ vào nhi tử của hắn, không bằng Quý Hành nắm bắt thời gian để sinh thêm vài đứa nữa."

"Chắc Quý đại nhân cũng nghĩ như vậy, gần đây lại nạp thêm một vài nữ nhân thân thể tốt đã sinh con, ngày đêm cày cấy."

“Đừng nhắc tới hắn nữa.” Cơ Tắc hỏi: “Triệu gia không phái người tra sao?"

"Không tra, chỉ phái người đến Vân Đài các để gặp Triệu cơ." Chiêu Minh dừng lại, và nói: "Lúc trước cũng phái người gặp qua một lần, sau đó mới biết Điện hạ sẽ trở lại Vân Đài các."

Cơ Tắc không hỏi nữa, lười biếng giãn gân cốt, đứng dậy, dáng người thon dài rắn chắc từ phía sau bàn dài vòng qua, chậm rãi đi dạo trong phòng.

Đi được một đoạn, bóng hắn đứng yên dưới ánh nắng mặt trời, vẻ mặt anh tuấn trầm tư một lúc lâu, môi mỏng khẽ mở: "Mùa xuân rươi đẹp, cô muốn ra ngoài một chút."

Chiêu Minh: "Điện hạ muốn đi đâu? Nô bộc chuẩn bị xe ngựa."

“Vân Đài đã bắt đầu được tu sửa rồi, đến đó xem thử.” Chiếc cằm sạch sẽ của Cơ Tắc hạ xuống, lông mi dày tạo lớp bóng xuống da mặt hắn dưới ánh nắng, mím môi hồng, trầm giọng nói: “Đi lấy một bộ y phục nữ tử đi, đi ra ngoài không cần kinh động người khác."

Vân Đài các.

Việc tu sửa đã được tiến hành trong mấy ngày nay, Quý Ngọc ngày đêm đều đốc công.

Số bạc được góp vào nhanh hơn gã nghĩ, gã không ngờ rằng các gia tộc đó sẽ chu chi cho gã tới trăm triệu ngân lượng, nhưng gã lại không nghĩ tới mình sẽ nếm mùi thất bại ở Vân Đài các.

Có rất nhiều nữ nhân, nữ nhân nào cũng đều muốn sống trong nơi gần với cung thất của Thái tử Điện hạ nhất.


Gã đã bị những nữ nhân này làm cho phát điên rồi.

Nhưng cũng có những người hiểu chuyện ngoan ngoãn không đến hối lộ trước mặt gã như vậy, chẳng hạn như hai người trước mặt gã.

Quý Ngọc đứng cạnh gò đất cách căn phòng nhỏ không xa, lá rụng, gỗ đá chưa được dọn dẹp chắn ngang nửa người gã, gã ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một mỹ nhân cao lớn đang dựa vào cửa sổ nhìn nhìn, nhặt một viên đá ném vào rồi nhanh chóng quay lại khoảng đất trống trước cửa phòng.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một mỹ nữ duyên dáng yêu kiều lả lướt bước ra

Mỹ nhân cao lớn ngẩng đầu, chỉ là vừa thể đi ngang qua, thiếu nữ kia đã nhanh chóng chạy tới.

Hai người nhanh chóng tay nắm tay, ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ đầy hoa.

Quý Ngọc nhận ra, họ chính là hai mỹ nhân gã đã gặp ở đường Quảng Dương lần trước.

Đẹp như vậy, hóa ra là người từ Vân Đài các.

Diễm phúc của Thái tử Điện hạ không cạn mà.

Quý Ngọc vốn đến đo lường để tu sửa, gã lưu luyến liếc nhìn vài lần, không ở lại quá lâu, rất mau đã rời đi.

Vì gã đi nhanh nên Cơ Tắc mới không ra hiệu cho Chiêu Minh đến xử lý.

Làm sao thợ thủ công có thể chạy loạn xung quanh như vậy được? Phải nhanh phái cung nhân và thị vệ càng sớm càng tốt, vương cung là nơi trật tự như thế nào thì nơi này nên trật tự như vậy.

Trong đầu Cơ Tắc nghĩ ra rất nhiều quy củ nên đặt ra cho Vân Đài các, và khi suy nghĩ của hắn quay trở lại thì đã bị người khác ôm lấy đầu mình.

“Chíp Chíp, mấy tháng rồi không gặp, ngươi gầy đi rồi.” Thiếu nữ chạm vào mặt hắn.

Hai người ở gần, hắn gần như có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt nàng, làn da trắng nõn tinh tế như trứng gà bóc vỏ, không khỏi khiến người ta tưởng tượng cắn một miếng là như thế nào.

Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ lúc đóng lúc mở, hai cánh hoa đỏ son xinh đẹp, khi nhìn hắn nói chuyện, khóe miệng sẽ hơi nhếch lên, như thể là một đóa hoa đào lúc mới nở, dịu dàng, nhẹ nhàng, khiến người khác trìu mến.

“Thì ra ngươi cũng bị người trong nhà đưa vào sao?” Triệu Chi Chi vừa mừng vừa lo, gần đây trong Vân Đài các quả nhiên có thêm không ít tiểu thư đến từ gia tộc của nước Ân, “Gia gia ngươi làm sao có thể bằng lòng?"

Không cần Cơ Tắc phản bác, Triệu Chi Chi đã tự hỏi tự trả lời: "Không đúng, là ta hẹp hòi, không phải là nhà ngươi bằng lòng, mà là muốn ngươi bước lên địa vị cao.

Chíp Chíp, ngươi cũng muốn làm Thái tử phi sao?"

Cơ Tắc: "Thái tử còn chưa lên ngôi, trước tiên sẽ kiếm một tiểu thiếp."

“Nếu là Chíp Chíp thì chắc chắn sẽ có.” Triệu Chi Chi siết chặt tay hắn, vô cùng vui mừng: “Chúng ta lại có thể ở bên nhau, thật sự là quá tốt."

“Ngay cả khi ta dọn vào, ngươi có thể sẽ không thể gặp ta thường xuyên.” Cơ Tắc không nghĩ rằng hắn sẽ có đủ kiên nhẫn để giả làm nữ tử gặp nàng.

Lúc đi ra ngoài, Chiêu Minh có hỏi hắn: "Điện hạ trở về cung của mình, tại sao lại giả nữ nhân để che giấu tai mắt? Là vì Triệu cơ sao?"

“Tất nhiên là không phải, cô chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.” Khi đó hắn đáp như vậy.

Nói không phải, đúng thật là vậy.


Khi quyết định đến Vân Đài các, hắn chợt nhớ đến nỗi sợ hãi của nàng trước ánh mắt của nam nhân trên đường Quảng Dương ngày đó.

Trái tim ngây thơ mà nàng đối xử với hắn, không liên quan gì đến danh phận, không liên quan đến quyền thế, điều đó thật đáng quý, hắn không muốn phá vỡ quá sớm.

Coi như gặp được một người hợp ý đi.

Cơ Tắc tự nhủ.

Thiếu nữ nắm tay hắn, lông mày khẽ cau lại, không biết đang nghĩ gì.

Quý Hành hiếm khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của nàng, nhịn không được hỏi: "Sao lại phiền não?"

Triệu Chi Chi dựa vào vai Cơ Tắc, khẽ thở dài, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói với hắn những lo lắng trong lòng.

“Phụ thân bảo ta phải được Thái tử sủng hạnh.” Triệu Chi Chi nhíu mày, mặt buồn rầu: “Nhưng ta vắt óc suy nghĩ, thậm chí còn không nghĩ ra được cách tiếp cận Thái tử.

Ở Vân Đài các có nhiều mỹ nữ như vậy, có lẽ Điện hạ cũng sẽ không thèm nhìn ta một cái.

Nếu ngài không nhìn ta, ta làm sao có thể làm cho ngài ấy sủng hạnh ta."

Hóa ra là buồn rầu vì việc này.

Giọng nói Cơ Tắc đều đều, chậm rãi hỏi: "Chẳng lẽ nếu hắn nhìn ngươi một cái, ngươi có thể làm hắn sủng hạnh ngươi sao?"

Giọng Triệu Chi Chi như muỗi kêu: "Nam nhân đều thích gương mặt này của ta."

"Nếu có người không thích thì sao?"

"Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có."

Cơ Tắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ, nếu hỏi nữa, nàng sẽ chui xuống đất mất thôi.

Hắn xoa khuôn mặt đỏ bừng của nàng rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chọc chọc.

Với tư sắc của nàng, nếu nhào vào ngực nam nhân vì chuyện hoan ái của nam nữ thì sẽ không có nam nhân nào có thể cự tuyệt cả.

"Ngươi nói cho ta cái này, ngươi không sợ ta sẽ đố kỵ sao? Sau này ta cũng sẽ sống ở Vân Đài các, cùng ngươi hầu hạ Điện hạ đấy." Cơ Tắc trêu nàng.

“Chíp Chíp thích Điện hạ sao?” Triệu Chi Chi hỏi.

“Ngươi không thích à?” Cơ Tắc rất kinh ngạc.

Triệu Chi Chi bĩu môi không nói.

Cơ Tắc nhíu mày truy hỏi: "Tại sao lại không thích? Ngươi chưa từng nhìn thấy Điện hạ, nếu không biết Điện hạ là người như thế nào, ngươi làm sao có thể đưa ra kết luận được."

“Bởi vì ngài ấy keo kiệt.” Triệu Chi Chi thở dài than thở một tiếng: “Đến lương thực ngài ấy còn không cấp cho, suýt nữa thì ta chết đói rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện