Chân của Triệu Trùy tê dại đến mức không đứng dậy nổi, cũng không muốn Triệu Xu bắt gặp tư thế ngồi không đứng đắn của mình, nên tiếp tục che phần chân của y bằng mảnh lụa vẽ bản đồ phủ trên đó, duỗi thẳng chân ra, nói ra bên ngoài: "Nữ nhi ngoan, con đứng ở ngoài đi, không cần vào, hai cha con ta nói chuyện cách tường là được."

Triệu Xu vừa rồi bước đi quá nhanh, lúc này còn đứng cạnh chân tường, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở đã ôm ngực hỏi lại: "Phụ thân, mau nói cho con biết, chuột nhỏ có phải sẽ trở về nhà không?"

Triệu Trùy không vội trả lời, mà chậm rãi hỏi: "Ngươi không muốn nàng trở về?"

Triệu Xu vội vàng nói: "Không có!"

Triệu Trùy cười nói: "Ra là con ta rất nhớ nàng."

Triệu Xu nắm tay áo của mình, nhẹ giọng nói: "Con chỉ muốn xem muội ấy múa mà thôi, điệu múa của của những vũ kỹ trong phủ không xem được chút nào, còn chuột nhỏ chỉ cần múa là thoáng cái có thể thưởng thức ngay.

Nếu muội ấy trở về thì con có thể xem múa rồi.”

Triệu Trùy thở dài: "Muội muội con múa rất đẹp, đặc biệt là điệu ‘Làn áo xanh’, ở Đế Đài không ai có thể sánh được.

Người khác muốn xem thiên kim múa rất khó, khách quý đến phủ từ trước đến giờ, ta chỉ nói nó ra múa một lần, còn con có nhãn phúc nhất, muốn xem thì xem.

"

Y cười hỏi: "Nhìn lâu như vậy, con không thấy chán sao?"

Triệu Xu: "Coi chán rồi, nên khi nàng ấy trở lại, hãy cho nàng học một vài điệu múa mới."

Triệu Trùy cười, "Nếu con muốn xem điệu mới, phái người ra ngoài mua một vài vũ kỹ mới, những vũ kỹ cũ thì bán đi, nếu thậm chí không thể làm hài lòng con thì để để họ ở lại làm gì.

"

Triệu Xu không bị hấp dẫn bởi chuyện mua vũ kỹ mới, lúc này, nàng đang nghĩ tới chuyện khác: "Phụ thân, lần này chuột nhỏ trở lại, phụ thân sẽ tặng muội ấy cho người khác nữa sao?"

Triệu Trùy thu hồi nụ cười.

Triệu Xu chờ lâu không thấy câu trả lời, nàng biết mình đã nói sai, nhưng nàng không muốn sửa lại, dù sao nàng cũng đã nói hết rồi, vậy thì nên nói thêm vài câu nữa đi.

Dường như nàng đã hạ quyết tâm rất lớn, thận trọng nói: "Phụ thân, chuột nhỏ một năm nay ở Vân Đài các, cũng không có tác dụng gì lớn.

Nàng ngốc nghếch lại rụt rè, cho dù có bị đưa đi nơi khác cũng có thể không làm được gì cho Triệu gia, hay là về sau giữ muội ấy lại đi?"

Trầm mặc một lát, Triệu Trùy trầm giọng nói: "Chuyện Triệu gia, khi nào thì đến phiên con khoa tay múa chân?"

Triệu Xu sững sờ, sắc mặt tái nhợt, "Phụ thân, nữ nhi không dám."

Triệu Trùy từ trong phòng đi ra, lạnh lùng nhìn Triệu Xu: "Có thể cống hiến cho nhà họ Triệu là vinh hạnh của nó.

Cho dù mẫu thân con có một đứa trẻ, nếu có lợi cho Triệu gia, phụ thân cũng sẽ không do dự gửi nó đi, huống chi nó là đứa con bị ruồng bỏ của một nhạc nô, bị trở thành một người hầu hạ bên cạnh con? "

triệu Thược rất hiếm khi thấy Triệu Trùy tức giận với mình như vậy, lúc này nhìn thấy Triệu Trùy tức giận, nàng sợ tới mức không dám đứng thẳng lưng, cổ co lại nhìn chằm chằm gạch lát sàn không dám nhìn lên.

Nàng hối hận rồi.

Là nàng cũng ngu muội, vừa nghe mẫu thân nói rằng phụ thân nàng có thể sẽ đưa chuột nhỏ về, nàng vui mừng đến nóng đầu, cho nên nói ra điều đó trước mặt phụ thân.

Đều do chuột nhỏ, nếu không phải vì chuột nhỏ, nàng làm sao có thể chọc tức phụ thân.

Đó chỉ là đứa trẻ được tiện nô sinh ra, tại sao nàng luôn quên rằng chuột nhỏ sẽ không bao giờ là Triệu nữ chân chính.

Các nàng khác nhau, đời này cũng sẽ không bao giờ giống nhau.

Chỉ được đưa đi như một lễ vật mà thôi.

Triệu Xu tự nhủ, so với những đứa trẻ được nhạc nô khác sinh ra trong phủ, chuột nhỏ còn may mắn hơn rồi.

Mấy người đó thậm chí còn không có tư cách lập họ, sinh ra mệnh đã là gia nô, cho dù con cháu dòng dõi Triệu gia chết đi cũng không thể trở thành người nhà họ Triệu được.

Nếu có tiền đồ, tốt nhất là nên mua một họ khác trong tương lai để có được thân phận của một thường dân.


Nhưng chuột nhỏ chẳng cần làm gì đã được mang họ Triệu.

Bởi vì họ này, chuột nhỏ nên báo đáp Triệu gia, báo đáp cho phụ thân.

Chỉ như một lễ vật mà thôi.

Triệu Xu nhắm mắt lại, chỉ cần chuột nhỏ còn sống, chỉ cần chủ nhân của nàng vẫn còn sống, nàng vẫn sẽ luôn bị đưa ra ngoài.

Vân Đài các chỉ là nơi đầu tiên, trong tương lai có thể sẽ còn rất nhiều nơi nữa, và chuột nhỏ sẽ quen với điều đó.

“Phụ thân giáo huấn con vài câu, sao con lại rơi nước mắt?” Sắc mặt Triệu Trùy trở nên buông lỏng, lấy tay áo lau mắt cho Triệu Xu, thở dài: “Được rồi, con đừng khóc, mẫu thân con nhìn thấy sẽ lại cảm thấy đau lòng nữa."

Triệu Xu khàn giọng nói: "Là con hồ đồ, về sau sẽ không bao giờ dám nữa."

Triệu Trùy vỗ nhẹ vào lưng nàng, "Tâm địa con thiện lương, nhưng cũng phải có chừng mực.

Phía muội muội con, ta có tính toán của riêng mình."

Triệu Trùy đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ tình hình trở nên ổn định hơn trước khi đến Vân Đài các đón người.

Nếu các lão quan thần thực sự giết Ân vương, đến lúc đó các nước chư hầu sẽ tranh giành ngôi vị hoàng đế, Đế Đài sẽ không thể ở lại được nữa.

Không ai có thể sống an toàn trên chiến trường nơi mà tất cả sinh mạng không bị ảnh hưởng, Đế Đài sẽ trở thành một mảnh đất hoang, một mảnh đất hoang quý giá.

Triệu gia muốn rời khỏi Đế Đài thì dễ, nhưng khó gây dựng lại lần nữa, mất nhiều thời gian và rất nhiều ngân lượng, tài vật.

Trong số tài vật của Triệu gia, nữ nhi xinh đẹp của y chính là bảo vật quý hiếm.

Nàng sinh ra đã xinh đẹp như tuyết trắng, khuôn mặt ngọt ngào trong sáng như nước hồ, hai cánh môi anh đào mềm mại như cánh hoa tươi, cùng mái tóc đen dài mềm mại như thác nước.

Nàng là người đẹp nhất trong số tất cả nữ nhi của Triệu gia.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, y còn nghĩ rằng đó là công chúa của nước chư hầu nào đó bị giấu trong hậu viện của y.

Không biết bây giờ nàng ở Vân Đài các như thế nào? Hơn một năm qua, y luôn lo lắng và phiền lòng về các cuộc tranh đấu ở nhiều nơi trong thành, y cũng không còn thời gian để quan tâm đến những hài nhi của mình.

Dù sao thì nàng cũng ở Vân Đài các, cũng không bị ném ra ngoài là được.

Bây giờ sinh tử của chủ nhân Vân Đài các vẫn chưa biết, đã đến lúc phải tìm một nơi khác cho nàng.

Nên đưa nàng đến đâu? Nước Sở hay nước Tề? Nghe nói nước Triệu vương đang tìm mỹ nhân, có lẽ cũng có thể thử xem nước Triệu.

Ai.

Triệu Trùy thở dài, đi đâu cũng không bằng Đế Đài, cho dù thủ đô các nước chư hầu có tốt đến đâu, so với Đế Đài đều trở thành nông thôn.

Đây là đế đô nơi Hạ Tử Thiên đã trị vì hàng trăm năm, Triệu gia trăm năm gia nghiệp đều ở đây.

Nếu Đế Thái tử vẫn còn sống, Ân vương tiếp tục là tân đế thì tốt rồi.

Triệu Trùy cầu nguyện một chút trong lòng.

Nam Đằng Lâu.

Chiêu Minh đem tin trong cung trình lên, trong ống đồng có cuộn da dê, nói rõ hoàng cung bị bao vây, trước cung tự động tụ tập những quan thần, học giả, dân thường và quý tộc Hạ cũ đòi giết vua.

Cơ Tắc đặt cuộn da dê xuống, "Đến lúc rồi."

Chiêu Minh nói: "Quý đại nhân nói, Bệ hạ cũng nói đã đến lúc để điện hạ chuẩn bị cứu giá."

Cơ Tắc trầm ngâm: "Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng bọn họ cũng đã giết đúng người, thật đáng tiếc cho những tên học giả đó."

Lúc trước, Cơ Tắc đã rất khó chịu với những người gọi là học giả này.

Bọn họ lần lượt chạy đến hoàng cung để xin gặp hoàng thượng, yêu cầu phụ vương làm chủ này nọ, một đám người tụ tập cùng kêu như ngỗng, gào suốt từ sáng đến tối.


Phụ vương mới đăng đế, không thể đuổi dân chúng như Hạ Tử Thiên trước đây, chiêu mộ hiền tài là việc mà tân đế nào cũng phải làm, huống chi là Đế vương.

Vì vậy, bọn họ chỉ có thể ngồi bên ngoài hoàng cung, sợ bọn họ đói, còn cho đồ ăn thức uống, có khi họ nằm dưới đất ngủ qua đêm, còn phái người đi phát chăn bông cho đỡ lạnh, sợ bọn họ sẽ lạnh cóng.

Nếu bị đói và lạnh chết, e rằng vừa đầu lại đã gào lên để cả thiên hạ đều biết tân đế đối xử thô bạo với hiền sĩ thế nào.

Cơ Tắc cảm thấy rằng họ không phải là hiền sĩ, mà là những kẻ du côn vô lại, thậm chí còn tồi tệ hơn những tên hãn phỉ của nước Ân.

Hãn phỉ đoạt đồ còn biết nương tay, còn bọn chúng thì không, chúng không biết hai chữ "biết điều" viết thế nào.

Trừ khi tất cả đều được phong thành đại nhân, được đeo đai vàng áo choàng tím, nếu không họ sẽ không bỏ cuộc.

Nhưng bây giờ, Cơ Tắc không ngại đám phiền phức đó nữa.

Bất kể lúc trước bọn họ như thế nào, cho dù là đục nước béo cò cũng được, đầu cơ trục lợi cũng tốt, "Tửu điếm" vang danh khắp hoàng cung trong miệng bọn họ cuối cùng đã trở thành nơi hưởng thọ của bọn họ.

Khi bị giết, có lẽ họ không ngờ rằng, với tư cách là sứ giả của chính nghĩa và người giữ gìn lễ nhạc, các quý tộc cũ lại thực sự dám giết bọn họ.

Bọn họ chỉ động mồm mép, muốn làm sứ giả giữa tân vương với các quý tộc cũ, vậy tại sao lại mang họa sát thân rồi? Cơ Tắc hỏi: “Tất cả đều đã chết sao?” Nếu chưa chết, có lẽ họ có thể chọn một hoặc hai người trong số họ.

Chiêu Minh: "Khi các tên gia nô đưa kiếm lên, có mấy người đã phản ứng nhanh, kịp thời chạy trốn."

"Còn không trốn thì sao?"

"Hiện chỉ có hai ba người bị thương nặng chưa chết, nhưng họ bị cụt tay và chân cả rồi."

"Lặng lẽ hạ lệnh cho người tới thăm, nhất định phải cứu sống.

Còn những người chạy trốn thì bảo vệ họ chu toàn, nhưng đừng để họ ở lại Đế Đài.

Hãy để họ truyền huyết án trước hoàng cung ra ngoài."

“Còn chuyện khác, Quý đại nhân đã phái người đi làm.” Chiêu Minh nói.

Cơ Tắc gật đầu, không nói gì nữa, mở ống đồng thứ hai ram bên trong là nửa thanh binh phù.

"Tại sao chỉ có nửa thanh?"

Chiêu Minh kinh ngạc, cầm ống đồng lên nhìn đi nhìn lại, "Thần chưa từng mở ra."

Cơ Tắc nhanh chóng nghĩ ra nửa kia đang nằm trong tay ai, nếu đoán không sai, có lẽ Cơ A Hoàng đang giữ nó.

Chỉ khi hai binh phù hợp lại thành một thì hai mươi vạn đại quân ẩn nấp bên ngoài thành mới có thể được điều động.

“Đừng tìm nữa.” Cơ Tắc thưởng thức binh phù trong lòng bàn tay, “Không phải là ngươi làm mất, vốn dĩ chỉ có một nửa.”

Chiêu Minh lau mồ hôi trên trán, "Không mất là tốt, hù chết thần rồi."

Cơ Tắc nhìn chằm chằm vào binh phù, im lặng hồi lâu.

Chiêu Minh nhìn thấy môi mỏng của Cơ Tắc mím chặt, có vẻ không vui, y liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Thật tốt quá rồi, rốt cuộc điện hạ sẽ không phải trốn ở đây nữa.

Chậm nhất trong vòng ba ngày, Quý đại nhân sẽ phái người tới đón điện hạ ra khỏi thành để hội hợp với đại quân.

"

Cơ Tắc nhếch môi cười: "Sau nửa tháng náo loạn, cuối cùng cũng kết thúc."

Chiêu Minh: "Khi điện hạ xuất hiện lại trước mặt mọi người, Đế Đài sẽ không còn là Đế Đài của quý tộc Hạ cũ nữa mà là Đế Đài của người Ân, là Đế Đài chân chính thuộc về điện hạ và bệ hạ, sẽ không có người nào dám đối đầu với Ân gia hay khoa tay múa chân với Ân vương nữa."

Khi Cơ Tắc nghe thấy điều này, tâm tình của hắn trở nên thoải mái hơn.


Hắn bước ra khỏi căn phòng nhỏ, tựa vào lan can, bầu trời đầy sao trên đầu tỏa sáng, dải ngân hà sáng rực.

Nhìn xung quanh, Đế Đài trong đêm đen đã bị khuấy động thành vùng nước sôi lửa bỏng.

Đây là một bước mà nó cần phải chịu.

Điều gì sẽ xảy ra nếu các sinh linh bị tiêu diệt, đó là sẽ có Đế Đài hoàn toàn mới.

Cơ Tắc đã phác họa sẵn tranh cảnh của tân Đế Đài trong tâm trí mình, trong bức tranh tuyệt đẹp này, một tiểu cô nương bất ngờ xuất hiện, mỉm cười, vụng về và nhút nhát.

Cơ Tắc nhìn về phía bầu trời đêm phía đông, đó là hướng nàng chạy về phía hắn mỗi ngày.

"Chiêu Minh, ngươi đã báo đáp ân tình chưa?"

"Thần vẫn luôn báo đáp ân tình."

"Nói nghe xem nào?"

"Lúc nào cũng phải đề phòng người đó, hết lòng chờ đợi chỉ thị của hắn."

Cơ Tắc cười nhẹ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nét ngây ngô của thiếu niên: "Chiêu Minh có thể, nhưng ta không thể, sao ta có thể để một nữ tử bên người rồi tùy thời chờ nàng phân phó? Quả thật nực cười."

Chiêu Minh lập tức hiểu ra, nói: "Nếu điện hạ muốn cảm tạ Triệu cơ, người có thể trực tiếp hỏi nàng muốn cái gì."

"Trực tiếp hỏi là được?"

"Đúng vậy, trực tiếp hỏi."

Cơ Tắc chưa bao giờ hỏi một nữ tử xem nàng muốn gì.

Khi hắn làm vậy, hán thật sự đã vặn vẹo từng li từng tí.

“Tôi muốn gì sao?” Ngày hôm sau, Triệu Chi Chi khó hiểu nhìn người đối diện, sắc mặt của mỹ nhân vẫn lạnh lùng không thay đổi, nghe nàng hỏi lại lời này, hắn lại đổi lời: “Ta chỉ là.

tò mò, ngày thường cầu nguyện, ngươi sẽ nguyện cái gì? "

“Sao ngươi lại hỏi ta cái này?” Triệu Chi Chi sợ canh nguội, vội vàng cầm một thìa đưa lên môi Cơ Tắc, “Mau ăn, ăn xong canh thì ăn thịt.”

Cơ Tắc nghe thấy giọng dỗ trẻ con của nàng, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, đẩy bát canh ra, "Ngươi nói trước đi, nói xong thì ta ăn."

Triệu Chi Chi chớp chớp mắt hỏi: "Ngươi đang muốn báo ân sao?"

Cơ Tắc đột nhiên bị chọc trúng tâm tư, phủ nhận theo bản năng: "Không phải."

Triệu Chi Chi ghé sát vào, "Nếu như ta nói, ngươi sẽ thực hiện tâm nguyện vì ta sao?"

Cơ Tắc dời mắt, tránh đôi mắt đen láy sáng ngời của nàng, "Ngươi có thể nói thử xem."

“Phải nghe toàn bộ tâm nguyện sao?” Triệu Chi Chi cười: “Nhưng một chút tâm nguyện chỉ có thể nói cho Nữ Oa nương nương.”

Cơ Tắc tò mò: "Là gì vậy?"

Triệu Chi Chi: "Sinh, lão, bệnh, tử."

Cơ Tắc không thể không tán đồng: "Xác thật là vậy." Hắn dừng lại, hỏi, "Ngoại trừ những thứ đó, những thứ còn lại là gì? Có thể nói cho người ta biết không?"

Triệu Chi Chi suy nghĩ một chút: "Thật ra là có."

Cơ Tắc dỏng tai lên.

Triệu Chi Chi nửa đùa nửa thật: "Ngươi biết chữ không? Ta vẫn luôn muốn biết chữ."

Cơ Tắc sửng sốt, "Ngươi không biết chữ?"

Triệu Chi Chi trợn to hai mắt: "Ngươi biết chữ?"

Cơ Tắc: "Tất nhiên."

Triệu Chi Chi vô cùng kinh ngạc, trong mắt hiện lên đầy vẻ hâm mộ: "Ngươi là người biết chữ, gia ngươi hẳn là rất coi trọng ngươi."

Cơ Tắc cũng rất ngạc nhiên, vậy mà nàng lại không biết chữ.

Nhưng hắn chỉ hơi bất ngờ thôi, rồi hắn cũng tự nhiên tiếp nhận.

Chữ Nhã, là thứ tao nhã được học giả, quan lại và quý tộc dùng để đánh giá vẻ đẹp tao nhã của lời nói.

Đương nhiên sẽ có vài người cho nữ nhi trong nhà học chữ Nhã (*), hắn tưởng nàng cũng được học.


(*) Là ký tự được sử dụng phổ biến thứ hai trong Trung Quốc hiện đại.

“Ta có thể múa hát, còn có thể đánh đàn.” Sau khi hâm mộ, Triệu Chi Chi có chút tự ti, nàng rất xấu hổ, mặt đỏ bừng, như bị người khác chọc trúng chỗ ngứa, nói rất nhỏ: "Ngoài biết chữ, ta cái gì cũng làm được."

Những thứ mà nam nhân thích.

Nàng đều biết.

Từ nhỏ nàng đã học được điều này.

Thật ra nàng rất muốn học những gì a tỷ đã được học.

Nàng cũng muốn đọc sách, cưỡi ngựa bắn tên.

Nhưng phụ thân không cho nàng học.

Nàng đã bí mật giấu cuốn sách của a tỷ, muốn tìm một người biết chữ duy nhất trong số những người nô tì trong phủ để dạy cho nàng.

Phụ thân bắt gặp, cũng không nói phạt nàng, chỉ tùy ý đặt đầu của người nô tì trên quyển sách rồi đưa vào phòng nàng.

Kể từ đó, nàng không bao giờ dám nói về việc mình muốn học chữ nữa.

“Ta sẽ viết tên mình.” Như để chứng minh bản thân mình, Triệu Chi Chi dùng ngón tay viết từng nét tên mình vào lòng bàn tay Cơ Tắc.

Nàng đã viết Chi Chi.

Viết xong liền nhanh chóng gạch bỏ đi, không hẳn là viết sai, hẳn là — — Chi Chi.

“Vậy là cái nào?” Cơ Tắc hỏi.

"Lúc đầu được gọi là Chi Chi, sau này vào Vân Đài các.

Phụ thân nói rằng tên Chi Chi không tốt, nhát như chuột, vì vậy phụ thân đã đổi thành Chi Chi."

Cơ Tắc viết tên nàng vào lòng bàn tay của mình lần nữa.

“Ngươi tên gì?” Triệu Chi Chi nhận ra mình còn không biết tên của mỹ nhân, quả thật là sơ ý.

Cơ Tắc im lặng một lúc lâu, "Ta không có tên."

“Người biết chữ mà không có tên, không thể nào."

Triệu Chi Chi nhìn Cơ Tắc đầy mong đợi, lông mi của nàng giống như hai chiếc cọ nhỏ, lướt qua tia sáng rực rỡ in dấu vào mắt hắn, Cơ Tắc hít một hơi ngắn, cụp mắt xuống kéo tay nàng qua, nhanh chóng viết vào tay nàng hai chữ.

—— Chíp Chíp.

Đây là nhũ danh của hắn.

Sau khi lớn lên thì không cho người khác gọi lại nhũ danh mình nữa.

Ai gọi thì hắn cũng trừng mắt.

Đến phụ vương cũng bị hắn trừng.

Triệu Chi Chi xấu hổ nhìn vào lòng bàn tay của mình, thậm chí nàng còn không biết hắn viết gì.

"Ngươi viết lại đi, chậm một chút, được không?"

Cơ Tắc thả chậm động tác, viết lại một lần nữa.

Một lần của một lúc sau nữa, vì Triệu Chi Chi yêu cầu hắn viết lại, viết đến khi nàng nhớ hết nét thì thôi.

Triệu Chi Chi vui vẻ nhìn hai chữ vô hình trong lòng bàn tay.

Dù không biết nhưng nàng lại muốn nhớ kĩ.

Đây là tên của mỹ nữ, và đây là lần đầu tiên nàng biết một từ khác ngoài tên của chính mình.

"Đọc thế nào?"

Cơ Tắc xấu hổ mở miệng, giọng mỏng như sắp bị bệnh: "Chíp Chíp."

Triệu Chi Chi học theo hắn: "Thu —— Thu."

Cơ Tắc đỏ mặt, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện