Ngoài người giấy, Cố Ỷ còn lấy từ chiếc ba lô sau lưng ra một con dao nhỏ làm bằng giấy. Thứ này thoạt nhìn tưởng như chẳng có chút tác dụng gì, nhưng thực ra lại có thể gây sát thương chí mạng cho quỷ quái.

Khi một sinh vật có hình dạng kỳ lạ, tay giống như xúc tu bạch tuộc nhào tới chỗ Cố Ỷ, cô lập tức vung dao chém đứt xúc tu của nó, đá một cú hất con bạch tuộc bay ra ngoài, rồi nhảy khỏi bàn tròn.

Động tác của Cố Ỷ nhanh như bươm bướm lượn hoa, dù đám quỷ cố ngăn cản cũng vô ích, cô vẫn xông thẳng về phía cửa, nơi bọn chúng vừa rút lui.

Không ngăn được quỷ thì đổi sang người. Những bác trai bác gái này đều đã ngoài năm mươi, nhưng thân thủ vẫn còn nhanh nhẹn.

Khi Cố Ỷ đang bị chặn ở cửa, có một bác gái ném ra một thanh kiếm gỗ. Tay bà ta khỏe kinh khủng, thanh kiếm gỗ bay tới còn phát ra tiếng xé gió. Cố Ỷ biết nếu dùng tay gạt ra chắc chắn sẽ đau cả buổi, nên liền vung luôn cái ba lô sau lưng lên đỡ, va vào thanh kiếm rồi rơi xuống đất.

...Cái bác này, trong kiếm gỗ còn tẩm cả hồn lực!

Cố Ỷ nhìn thấy thanh kiếm đâm xuyên ba lô mình, nếu không có hồn lực gia trì, cô không tin nổi kiếm gỗ lại có thể sắc bén đến vậy!

Ngay sau khi ném ba lô ra, lại có một bác trai khác xông tới quấn lấy cô. Ông ta cầm một sợi dây thừng to, bên trong nhét dây đỏ nhỏ. Nhìn sơ thì giống sợi dây mà Cố Ỷ dùng, nhưng nhìn kỹ lại thấy khác biệt rõ rệt trong cách chế tạo: dây đỏ của Cố Ỷ nhìn như dây nhưng thật ra được se từ giấy, còn dây đỏ của ông chú kia là dây thật.

Bác trai đó từ phía sau xông tới, định lấy dây thừng siết cổ Cố Ỷ. Cô vội khoanh tay trước ngực, chặn cú siết về sau của ông ta. Dây đỏ trong sợi dây lóe lên ánh sáng mờ, Cố Ỷ biết đó là hồn lực, nhưng Cố Ỷ đã phòng bị từ trước. Tay cô cũng đang cầm hai đầu sợi dây đỏ của mình, khi sợi dây của đối phương vươn đến, cô búng tay một cái, dây của cô bắn ra rồi quấn lấy dây đỏ kia, giống như hai con rắn lao vào cắn xé nhau.

Khi bác trai kia hơi khống chế được cô, lại có kẻ khác xông tới định đấm cô một cú.

Nhưng Cố Ỷ đâu phải là người luyện tập bao năm chỉ để trưng bày. Khóe mắt liếc thấy có người áp sát, cô lập tức vung chân đá ra phía sau, một cú "bọ cạp vung đuôi", trúng ngay chỗ hiểm giữa hai chân ông bác đang giữ cô.

Mặt ông ta tái mét đến mức không còn sức siết dây, tay cũng mềm nhũn, bị Cố Ỷ dễ dàng thoát ra.

Cô túm lấy cổ áo ông ta rồi tung một cú vật vai kinh điển, quật ngược bác trai xuống trúng ngay người đang định đấm cô.

Tuy những người này không gây được tổn thương gì cho Cố Ỷ, nhưng quả thực đã thành công trì hoãn hành động ngăn đám người già kia bỏ chạy.

Đặc biệt là mấy con quỷ đã thoát khỏi sự quấy nhiễu của người giấy, còn đang xông về phía cô. Cùng lúc phải đối đầu với cả người lẫn quỷ, ngay cả Cố Ỷ cũng cảm thấy chật vật.

Nhưng hiện tại không còn quan trọng nữa. Cố Ỷ thấy một bóng đỏ lướt vào qua khe cửa liền nở nụ cười, còn vẫy tay một cái, ra vẻ như đang để lộ toàn bộ sơ hở.

Thấy vẻ mặt cô như thế, không ai nghĩ rằng cô đã bỏ cuộc, ngược lại trong lòng lại thấp thoáng linh cảm. Bác gái từng ném kiếm hét lớn: "Không ổn rồi! Mau chạy!"

Đám người già tăng tốc bỏ chạy, nhưng khi cửa lớn mở ra, họ lại thấy bên ngoài có một con lệ quỷ mặc váy đỏ đang đứng sừng sững.

Bên ngoài tràn ngập sắc đỏ, lụa đỏ trải dưới đất, trông như máu chảy đầy sàn. Dù bên trong đều là người từng sống chung với quỷ đã lâu, nhưng nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi rùng mình.

Còn đám quỷ bên cạnh họ, không biết từ lúc nào đã bị những dải lụa đỏ bò đến dưới chân, quấn lấy mắt cá, rồi bị kéo xuống tấm lụa đỏ và biến mất không dấu vết.

"Phu quân, ta đến rồi."

Nữ quỷ khẽ hé đôi môi đỏ như máu, dịu dàng cất tiếng. Cố Ỷ vẫy tay nói: "Đến đúng lúc lắm. Chị nhìn xem, đây chính là đám người chuyên bày trò quái đàm trên mạng. Cũng là... những kẻ muốn đối phó với em."

Cố Ỷ đảo mắt một vòng, thấy đám người và quỷ kia sau khi Khương Tố Ngôn xuất hiện đều run rẩy như gà vịt bị sói rình, ai nấy đều ngoan ngoãn lạ thường.

Chỉ là đám người và quỷ này nhìn qua... có hơi giống mấy nhân vật trong viện dưỡng lão Nam Sơn, Cố Ỷ thật không ngờ trong đám này không có lấy một người trẻ, ít nhất cũng toàn là trung niên trở lên.

Mà cũng đúng với hình tượng của kẻ đứng sau, mấy ông già bà cả đầy mưu mô đúng là hay bày trò.

Cố Ỷ tuy không ưa gì mấy ông bà cáo già đó, nhưng cũng không dám xem thường họ. Ai biết được trong tay họ có còn chiêu trò gì, nếu nhân lúc cô không để ý mà ra tay thì sao? Không hề do dự, Cố Ỷ liền trói gọn hết đám cáo già đó lại, còn tịch thu sạch những món đồ mà họ mang theo.

Đám cáo già dĩ nhiên chẳng muốn bị Cố Ỷ trói, nhưng quỷ của họ đều đã bị Khương Tố Ngôn "ăn" sạch, hoàn toàn bó tay hết cách. Trong đó có một con quỷ khi bị nuốt còn la lên với chủ nhân: "Cứu ta với! Ta chết rồi thì ngươi cũng chết theo! Chúng ta đã ký khế ước đồng mệnh mà!" Thế nhưng khi nó bị Khương Tố Ngôn xử xong, ông già kia vẫn sống nhăn răng.

Khoảnh khắc đó không cần ai nói gì, đám quỷ cũng tự hiểu ra, bọn nó bị lừa rồi!

Đây đâu phải khế ước đồng mệnh gì, rõ ràng chỉ là khế ước bất bình đẳng! Nhận ra chuyện này xong, những con quỷ trước đó thuộc về đám người kia liền quay ngược lại tấn công những "ứng viên của viện dưỡng lão" từng là chủ nhân của mình.

Cố Ỷ chỉ đứng nhìn mà không ngăn cản, mà dù có muốn ngăn thì cũng chẳng ngăn được. Trừ khi gọi Khương Tố Ngôn ra giúp, chứ một mình cô sao cản nổi mười mấy con quỷ đồng loạt tấn công nhiều mục tiêu như thế.

Sau khi đám quỷ kia tấn công xong, từng con từng con hóa thành ánh sáng rồi biến mất.

Cố Ỷ hiểu rất rõ, đó là khế ước cưỡng chế một chiều. Mà kiểu khế ước này rất sơ sài, hoàn toàn khác với khế ước đồng mệnh. Tuy cô vẫn chưa biết đích xác khế ước đó là gì, nhưng rõ ràng không chỉ đơn giản là buộc sinh tử giữa cô và Khương Tố Ngôn lại với nhau.

Nếu chỉ như thế thì ký khế ước bình thường là được rồi, đâu cần phí công rồi hao tổn tâm huyết làm cái khế ước đồng mệnh làm chi? Đám ông già bà cả kia đúng là gieo gió gặt bão, nuôi quỷ bao năm, cuối cùng lại chết dưới tay chính đám quỷ mình nuôi.

Trong 12 ông bà cáo già cuối cùng chỉ còn ba người sống sót, ánh mắt họ đầy khiếp sợ, chỉ sợ bị đám quỷ còn sót lại giết chết. Thấy tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát, Cố Ỷ mới ấn nút thiết bị mà Trương Gia Hào đưa cho.

Cô ngồi chờ trên tầng mười ba một lúc thì nghe tiếng bước chân bên ngoài. Sau đó là một tiếng "rầm", cánh cửa lớn bị đạp tung, Trương Gia Hào mang theo đội cảnh sát trang bị đầy đủ xông vào.

Anh thấy mười người nằm bất động trên sàn và ba người còn sống đang bị Cố Ỷ trói lại, ánh mắt đầy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, Trương Gia Hào lấy lại bình tĩnh, ra lệnh cho cảnh sát khác kiểm tra hiện trường, còn bản thân thì bước thẳng tới chỗ Cố Ỷ.

Trong lúc anh đi tới, bộ đàm đeo trên vai vang lên giọng một cảnh sát khác: "Đội trưởng Trương, anh mau lên tầng mười bốn xem đi, chết nhiều người lắm."

Trương Gia Hào thoáng nhíu mày, nhưng bước chân tiến về phía Cố Ỷ vẫn kiên định. Khi họ tới nơi, Cố Ỷ đang ngồi khoanh chân trên bàn tròn, đầu cúi thấp, trông có vẻ mệt mỏi. Đợi Trương Gia Hào đến gần, cô mới nhảy xuống đất.

Trương Gia Hào nói: "Cô muốn xuống dưới trước không? Tôi lên trên xem tình hình, lát nữa xuống tìm cô."

Cố Ỷ lắc đầu: "Tôi ở lại trông họ. Ba người này đều là tu sĩ, chỉ dựa vào mấy anh thì khó khống chế được. Lão đạo kia tới chưa? Biết đâu ông ta có cách phong ấn hồn lực của họ." Cố Ỷ vừa dứt lời thì lão đạo đã thở hồng hộc đẩy cửa bước vào. Ông ta nhìn quanh một vòng, rồi đến gần Cố Ỷ: "Ôi chà, hoành tráng quá nha."

"Phong hết hồn lực của họ lại đi." Trương Gia Hào nói với lão đạo sĩ. Ông ta không chần chừ, thò tay vào tay áo đạo bào lục lọi một hồi lôi ra một sợi dây, sau đó trói thêm một vòng quanh mấy người kia: "Dây này gọi là khốn tiên thằng. Mấy cậu còng tay bọn họ rồi, tôi chỉ cần trói thêm vòng này là bao nhiêu hồn lực cũng chẳng dùng được nữa."

...Lão đạo sĩ này đúng là có chút bản lĩnh, đến cả thứ như thế cũng có sẵn.

Trương Gia Hào lại hỏi Cố Ỷ: "Cô xuống dưới nghỉ ngơi trước đi."

Cố Ỷ vẫn lắc đầu: "Tôi đi cùng anh lên trên xem một chút."

Trương Gia Hào bị từ chối hai lần, không tiếp tục ép cô nghỉ nữa, mà dẫn cô đi thang bộ lên tầng mười bốn.

Tầng mười ba chỉ có mười người chết, nhưng tầng mười bốn thì nhiều hơn thế rất nhiều. Cố Ỷ tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi vừa bước vào tầng mười bốn, mùi máu tanh nồng nặc đập thẳng vào mặt vẫn khiến cô buồn nôn đến suýt không chịu nổi.

Cô chưa từng thấy nhiều người chết cùng một lúc như thế. Cảnh tượng mười người chết ở tầng dưới đã đủ khiến dạ dày cô cuộn trào, giờ lên đây thì càng thêm khó chịu.

Những người này không phải do Khương Tố Ngôn giết, cũng chẳng phải do Cố Ỷ ra tay. Mà là vì họ đã ký khế ước bất bình đẳng, giống như lão Hoàng trước đó, một khi khế ước ký kết, nếu quỷ bị tiêu diệt thì người cũng sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Trong ủy ban này, có rất nhiều người từng ký loại khế ước đó, cho nên tầng mười bốn mới xảy ra thảm cảnh như vậy.

Cố Ỷ cố nhịn một lúc nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, cô lao khỏi cửa hội trường, sợ làm hỏng hiện trường nên rẽ vào một góc, ngồi xổm bên cạnh chậu cây cảnh lớn mà nôn thốc nôn tháo.

Trương Gia Hào tìm được một chai nước khoáng ở chỗ đăng ký ngoài hội trường, mở ra rồi đưa cho Cố Ỷ. Trong lúc làm vậy, anh cũng đồng thời chỉ huy những người khác kiểm tra ai còn sống rồi đưa người đi, liên hệ với các phòng ban khác, chuẩn bị pháp y và khám nghiệm tử thi. Trương Gia Hào vô cùng bình tĩnh, cứ như đã quá quen với việc chứng kiến cái chết.

Cố Ỷ khẽ nói "cảm ơn", nhận lấy chai nước anh đưa, súc miệng trước, rồi ừng ực uống mấy ngụm lớn.

Trương Gia Hào thở dài: "Cho nên mới bảo cô xuống dưới nghỉ trước..." Ngoài câu đó, anh không nói lời nào trách móc cô. Anh định đưa tay vỗ nhẹ lưng Cố Ỷ, nhưng lại thấy bên cạnh cô còn có Khương Tố Ngôn đang ngồi, bàn tay lạnh lẽo của nàng ta đang vỗ vỗ lưng Cố Ỷ, đôi mắt như phủ băng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Trương Gia Hào, ánh nhìn như thể đang nói: "Ngươi dám đụng vào nàng, ta liền giết ngươi."

Nhưng Trương Gia Hào đâu phải loại người dễ sợ. Chỉ là gần đây anh kiềm chế không nổi nóng, chứ thật ra vẫn là một kẻ cứng đầu. Trương Gia Hào nhướng mày, đưa tay lên vỗ vào lưng Cố Ỷ một cái. Lực vỗ của anh hoàn toàn khác hẳn với Khương Tố Ngôn, mạnh đến nỗi làm Cố Ỷ vừa mới uống nước xong lại thấy muốn nôn nữa.

Cố Ỷ muốn nói gì đó, nhưng cảnh tượng vừa rồi lại ùa về trong đầu, khiến cô lại buồn nôn.

Cô biết, lão Hoàng chắc chắn cũng nằm trong đống xác kia. Cô từng có cơ hội cứu anh ta, nhưng ngay khoảnh khắc cô thả Khương Tố Ngôn ra và nói câu kia, thì số mệnh của lão Hoàng cũng được định đoạt.

Cảm giác đó... như thể chính cô đã gián tiếp giết người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện