Trong lòng cuộc sống u ám, thế nhưng khí trời lại vô cùng tốt.

Chúng Hưởng ở trước cửa sổ ngây người hồi lâu, đột nhiên nhớ tới câu chuyện xưa Âu Dương Khả từng kể ——– khi ánh mặt trời xuống mà cầu nguyện, có thể thực hiện được một nguyện vọng.

Vốn là chuyện đồng thoại? Đòi hỏi nghi thức gì nhỉ? Hắn đi vào thư phòng Âu Dương Khả, ngửa đầu trên giá sách được xếp ngay ngắn tìm kiếm.

Ánh mặt trời xuống mà cầu nguyện, đòi hỏi nguyện vọng gì?

Ánh mắt chạm đến một góc khuất, bên môi xuất ra tia cười mỉm. Chính là quyển sách thiếu nhi cổ xưa có trang bìa màu vàng này, tên cuốn sách Chúng Hưởng đã quên rồi, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ bộ dáng Âu Dương Khả phủi sách hướng về Chúng Hưởng kể chuyện xưa.

Vừa mới đi đến góc khuất định nhón chân đem sách lấy xuống, một trận tiếng bước chân truyền đến.

Chúng Hưởng cảnh giác mà vểnh tai.

Tiếng động dường như đã tới cửa thư phòng, không chỉ một người.

Cửa bị đẩy ra trong chớp mắt, Chúng Hưởng nhanh trí mà trốn vào sau giá sách cao lớn.

Lần lượt từng người tiến vào, tựa hồ có chuyện gì cần trao đổi, bảo vệ canh cửa cực kỳ nghiêm chặt.

“Quyết định rồi sao?”

“Buổi chiều ngày mai hai giờ, họp tại bến tàu.”

Chúng Hưởng nhẹ nhàng rướn đầu, nhìn thấy trong phòng Âu Dương Thự cùng vài nhân vật nòng cốt trong bang mà hắn đã từng gặp qua đang ngồi. Âu Dương Khả ở vị trí chính giữa đang hút thuốc lá. Dụ Lăng thì lẳng lặng đứng cạnh cửa, dường như chú ý mọi động tĩnh bên ngoài.

Xem ra bọn họ đang thương lượng chuyện cơ mật trong bang.

“An toàn không?” Âu Dương Khả hỏi.

“Không thành vấn đề, đã cùng bên kia liên lạc trước rồi.”

“Hàng chỉ là chuyện nhỏ, ta không muốn có bất cứ sơ hở nào, làm phá vỡ mối quan hệ với bên kia.”

Âu Dương Thự trầm ngâm một chút: “Tiểu Khả, gần đây Hữu Địch rất không thoải mái, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Âu Dương Khả gật đầu: “Thúc thúc, ta biết.” Hắn đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh mấy vị đại tướng trong bang: “Sự việc ngày mai, không được phép tiết lộ. Mọi người chia nhau ra làm việc.”

Mọi người đứng lên, lần lượt rời đi.

Chúng Hưởng đứng trong góc phòng, thả lỏng thở ra một hơi thật sâu.

“Người nào?” Bất chợt có tiếng quát. Làm cho Chúng Hưởng không phòng ngự thiếu chút nữa đập vào bức tường phía sau.

Âu Dương Thự quát một tiếng, đi nhanh tới hướng Chúng Hưởng đang ẩn náu.

Lão gia hỏa này, tính cảnh giác thật đúng là cao.

Chúng Hưởng nghiêm mặt trắng bệch, biết thế nào cũng không xong.

“Thúc thúc.” Âu Dương Khả sải từng bước về phía trước, đưa tay ra ngăn cản. “Ta không nghe thấy tiếng động nào.”

“Tiểu khả, ta rõ ràng… . . .”

“Chúng ta ra ngoài đi.” Âu Dương Khả cứng nhắc mà cắt ngang lời Âu Dương Thự, hướng tới cửa hất hất cằm.

Nhìn thấy thần sắc Âu Dương Khả, Âu Dương Thự đột nhiên nghĩ đến một giả thiết, sắc mặt trở nên trắng bệch, lại chuyển sang xanh tím vì phẫn nộ.

Lại là cái thứ yêu tinh hại người.

Âu Dương Thự trừng mắt nhìn Âu Dương Khả, nghiêm mặt lại nói: “Ta yêu cầu thay đổi thời gian, địa điểm giao dịch.”

“Không còn kịp nữa. Với cả… . Việc này không cần thiết.” Âu Dương Khả chậm rãi nói ra lý do bác bỏ yêu cầu của Âu Dương Thự.

“Ta cho rằng rất cần thiết.” Cơ hồ mỗi một chữ đều từ hàm răng đang nghiến chặt mà phát ra.

Những người khác đã có thể hiểu được, hướng tới góc phòng nhìn một cách khinh bỉ; có người còn không biết chuyện gì xảy ra, mạc danh kỳ diệu mà nhìn Âu Dương Khả cùng Âu Dương thự đột nhiên đứng lên giằng co.

Dụ Lăng vô thanh vô tức thay đổi vị trí lạnh lùng đứng, vừa vặn ngăn trở Âu Dương Thự hướng tới nơi Chúng Hưởng.

“Thời gian không còn nhiều, chia nhau ra làm việc.”

“Ngươi sẽ hối hận.”

Âu Dương Thự gương mặt bình tĩnh giận giữ nhìn Âu Dương Khả một hồi, rõ ràng vô pháp khiến Âu Dương Khả thay đổi chủ ý, không thể làm gì khác hơn là hướng về góc tối bên trong kia lần nữa hừ một tiếng, oán hận rời đi.

Tất cả mọi người theo Âu Dương Thự tản ra.

Dụ Lăng cũng thức thời mà ly khai.

Âu Dương Khả chậm rãi đi tới phía sau giá sách, không chút bất ngờ nhìn Chúng Hưởng.

Đứng ở trong góc, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn yên lặng.

“Chúng Hưởng, ngươi sao lại ở chỗ này?”

Ánh mắt Chúng Hưởng nhu hòa đặt trên người Âu Dương Khả, chậm rãi mở miệng: “Khả, ta đã nghe thấy.”

“Ngươi nghe thấy cái gì?”

Chúng Hưởng nhẹ nhàng trả lời: “Chiều ngày mai hai giờ, tập hợp tại bến tàu.”

Âu Dương Khả trong lòng ấm áp, bên môi xuất ra một tia mỉm cười: “Nghe được thì sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ bán đứng ta?”

“Khả, ngươi ngoài miệng đối với ta rất tự tin, kỳ thật trong tâm lại sợ đến phát run.”

Nụ cười bên môi Âu Dương Khả nhanh chóng tan đi. “Chúng Hưởng, không nên cố gắng phá hoại tình yêu của ta đối với ngươi.”

“Tình yêu của ngươi đối với ta, có thể từ từ biến mất. Ngươi đối với ta không tín nhiệm, đến cùng đều sẽ xảy ra.” Chúng Hưởng cười khổ.

“Không nên lần nữa trêu đùa tình cảm của ta, không nên thử thăm dò xem ta rốt cuộc yêu ngươi bao nhiêu! Chúng Hưởng, ngươi đấy là đang hành hạ ta.” Âu Dương Khả nắm lấy bả vai Chúng Hưởng.

Chúng Hưởng bị nắm lấy hơi nhíu mày.

“Âu Dương Khả, ngươi không chịu thay đổi thời gian địa điểm. Là ta thử thăm dò ngươi, cũng là ngươi thử thăm dò ta? Cần gì phải thăm dò, trên người ta có dòng máu của kẻ phản bội. Dứt khoát cho ta có một cơ hội phản bội, sau đó danh chính ngôn thuận giải quyết ta!”

Âu Dương Khả đột nhiên buông Chúng Hưởng ra, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy ngươi liền phản bội đi. Làm cho ta chết trong lần giao dịch này, chỉ cần ngươi cam lòng!”

Hắn tức giận giống như một con trâu lớn với đôi mắt đỏ rực chầu chực xông lên, dừng lại trên người Chúng Hưởng trong chốc lát. Ném lại câu nói đầy giận giữ này, để Chúng Hưởng một mình ở lại thư phòng.

Mùi vị bị vứt bỏ, trong nháy mắt không đau đớn, không cảm giác.

Chỉ thấy rất bình tĩnh.

Đặc biệt vô cùng bình tĩnh… . . . . .

“Ta sẽ! Ta sẽ ! Ta sẽ !” Chúng Hưởng đứng trong thư phòng yên tĩnh ngơ ngác một hồi, dường như căm phẫn đứng lên kêu: “Ta sẽ! Ta sẽ! Ta sẽ! … …”

Cứ như vậy để cho ngươi giết ta, cũng xem như là dứt khoát!

Ta sẽ!

Ta nhất định sẽ!

Thanh âm Chúng Hưởng vang vọng trong tòa biệt thự, nhưng lại chỉ truyền đến tai Chúng Hưởng.

Âu Dương Khả đã rời đi, ngay cả Dụ Lăng cũng thuận đi theo.

——————————————————————————.

Hôm nay Âu Dương Khả không trở về. Chúng Hưởng ngồi trước cửa sổ, trong tay đang cầm quyển truyện đồng thoại đã cũ nát nhìn một lần lại một lần nữa.

Một đêm không ngủ, đến khi ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm màn bằng lụa mỏng trên cửa sổ, Chúng Hưởng đã có thể lưu loát mà đem toàn bộ câu chuyện kể ra.

Dưới ánh mặt trời cầu nguyện, có thể thực hiện một nguyện vọng.

Chuẩn bị một chén nước trong, chuẩn bị một sợi tóc đã được sự chúc phúc của một lão nhân gần gũi tám mươi tuổi, chuẩn bị mở ra một trang giấy trắng chưa từng bị nhiễm bẩn. Diện tích khổ giấy vừa vặn bằng bàn tay người cầu nguyện.

Sau đó dưới ánh mặt trời, đem nguyện vọng viêt trên giấy một trăm lần.

Chữ phải viết rất nhỏ, nếu không giấy viết sẽ không đủ.

Phải viết vô cùng thành tâm… … . . . .

Chúng Hưởng nhìn xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng sáng chói, đem quyển đồng thoại đã đọc hết trong buổi tối ném tới chân giường.

Hắn đã ——– không cần cầu nguyện.

Hắn đã ——– không được phép cầu nguyện.

“Linh linh linh… . .”

Tiếng chuông điện thoại chợt reo, Chúng Hưởng nhìn ngoài cửa sổ thất thần. Hắn lười biếng đi tới bàn trà bên cạnh, nhắc điện thoại lên.

“Này? Chúng Hưởng sao? Là ta a!” thanh âm Độ Phi vui sướng, từ trong microphone truyền đến.

“Có chuyện gì?”

Độ Phi lúc nào cũng hưng phấn, hoạt bát, Chúng Hưởng nhớ tới Độ Phi năm đó tại “Phàm Gian”, cảm giác được sự thay đổi của một người quả thật là khó tin.

“Ngươi nói xem nếu như muốn mua quà tặng, mua quà gì là tốt nhất?” Độ Phi hỏi, không đợi Chúng Hưởng trả lời, hắn đã bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích: “Mua cái gì quá rẻ, ta nghĩ không đủ trang trọng; mua cái gì đó quá đắt, ta lại cảm giác rằng quà tặng vốn là thứ không thể dùng giá tiền để so sánh, nhưng là ta thật sự rất muốn… . .”

“Sinh nhật hắn sao?” Chúng Hưởng cắt ngang Độ Phi. Vừa nghĩ là có thể đoán được chuyện gì.

“Đúng vậy đúng vậy!”

Chúng Hưởng có thể tưởng tượng bộ dáng Độ Phi qua đầu kia điện thoại khuôn mặt đang ửng đỏ.

“Lúc nào?”

“Hai mươi hai tháng mười hai.”

“Độ Phi… Thời gian còn tới gần hai tháng nữa a.” Chúng Hưởng có chút dở khóc dở cười, tâm tình buồn bực đã trở nên tốt hơn một ít.

“Không được, nhất định phải nghĩ trước xem nên tặng cái gì cho thật tốt!” Độ Phi trong điện thoại khẩn trương nói: “Ta nghĩ chính là không được, Chúng Hưởng, ngươi ra đi. Chúng ta cùng lên phố đi xem một chút.”

“Ta… . .”

“Mau mau, thừa dịp hôm nay ta hiếm khi được nghỉ. Ta ở trong quán cà phê chờ ngươi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút!” Độ Phi kêu la buông microphone xuống.

“Này! Này… . . . .”

Đô… . . Đô… . . Đô…

Chúng Hưởng lắc đầu. Hoàn hảo, có thể nhìn thấy hạnh phúc của người khác, nên coi như là một loại hạnh phúc đi?

Nhiệt tình của Độ Phi cùng với thời điểm lộ ra nụ cười ngọt ngào, chính là than nóng trong mùa đông u ám.

Chúng Hưởng chậm rãi thay quần áo, bước trên con đường nhỏ quen thuộc đi tới quán cà phê.

“Đợi ngươi đã lâu!” Mới vừa tiến vào quán cà phê, Độ Phi liền hướng Chúng Hưởng ra sức vẫy tay.

Bình thường chờ trên ba bốn tiếng cũng không ý kiến, hôm nay lại gấp gáp như vậy.

Chúng Hưởng hướng nam nhân đứng sau quầy bar một chút, mới hướng Độ Phi đi đến.

“Này… Không nên cho hắn biết chuyện quà tặng.” Độ Phi lại gần hạ giọng nói.

Chúng Hưởng bất đắc dĩ mỉm cười.

Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, cư nhiên còn có biêu hiện trẻ con như vậy.

Tình yêu vốn là mù quáng.

Độ Phi không đợi Chúng Hưởng ngồi xuống, liền kéo tay hắn hướng ra ngoài cửa đi. “Chúng ta phải ra ngoài!” Trước khi đi, Độ Phi đối với tình nhân đắc ý hô lên một tiếng, thần bí mà cười rời đi.

“Rốt cuộc cái gì mới thích hợp với hắn đây?” Độ Phi nắm Chúng Hưởng đi dạo khắp nơi: “Kỳ thật cái gì cũng thích hợp với hắn. Nhưng cái gì mới là thích hợp nhất với hắn đây?”

Chúng Hưởng cười khổ: “Độ Phi, ngươi chung quy đều chui vào trong hẻm nhỏ, đúng là không mua được đồ vật gì.”

“Cái này ngươi sẽ không hiểu, trong những hẻm nhỏ này thường có báu vật. Không muốn để người khác biết, có thể cất giấu không quý nhưng là vô cùng hiếm thật là một quà tặng tốt.” Độ Phi nhíu mày: “Ta cũng không muốn mua một quà tặng có thể tuy ý thấy được trên đường cho hắn.”

“Vậy ngươi cứ tự tay làm một món quà cho hắn đi.” Chúng Hưởng châm biếm hắn.

Độ Phi ngược lại có điểm suy nghĩ: “Đúng vậy, cũng có thể.” Hắn lập tức lại bắt đầu nghĩ nhanh: “Làm cái gì cho tốt đây? Làm tủ giày? Áo len đan? … . . .”

Chúng Hưởng ôn nhu cười rộ lên.

Thời điểm hắn chuyến hướng đến đầu ngõ, nét tươi cười nhanh chóng tiêu tán.

Hai nam nhân cao lớn đeo kính râm, mặc y phục màu đen, đứng ở đầu ngõ.

Trong lòng Chúng Hưởng nảy sinh dấu hiệu nguy hiểm, cảnh giác mà lôi kéo tay Độ Phi, dừng bước.

“Làm sao vậy?” Độ Phi vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc ngạc nhiên hỏi.

Nhìn về hai người phía trước vài giây, Chúng Hưởng kéo Độ Phi xoay người: “Chúng ta đi bên này đi.”

Vừa mới chuyển thân, bước chân đã bị chặn lại.

Ngay cả Độ Phi cũng biết không bình thường.

Bốn năm người thân hình cao lớn sớm hướng bọn họ chậm rãi vây lại.

“Từ tiên sinh phải không? Có người muốn gặp ngài, xin đi theo chúng tôi.” Tên cầm đầu vô cùng lễ độ mà hướng tới Chúng Hưởng chào hỏi. Trong mắt lại lộ ra ý tứ nếu không hợp tác sẽ lập tức động thủ.

Chúng Hưởng trấn định mà cười cười: “Gặp ta không thành vấn đề. Bất quá bằng hữu của ta còn có việc… . .” Hắn chỉ vào Độ Phi. “Xin cho hắn rời đi trước.”

“Xin lỗi, đại ca phân phó, người bên cạnh Từ tiên sinh phải cùng mời qua luôn.”

Tay đã cường ngạnh mạnh mẽ đặt trên vai hai người, Chúng Hưởng cùng Độ Phi bị che lấp nhét vào trong chiếc xe bên đường.

Hết chương 11

Bị hưởng dụng đích nam nhân

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện