Blochin đúng là có những sợi dây thần kinh bằng thép. Sau khi đã tước vũ khí của cả John Singlair và kiểm tra lại để biết chắc là Vladimir Golenkov còn ngất lâu, hắn quay sang trói tay trói chân chàng thanh niên xứ London. Hắn rất muốn trói anh ta bằng dây thép, nhưng hiện trong nhà không có, vậy là hắn dùng dây thừng. Chẳng bao lâu, những làn dây đã trói quấn quanh hai chân và cả hai khuỷu tay của chàng thanh niên xứ lạ.

Vậy là xong.

Hắn thở thật sâu rồi đứng thẳng lưng dậy. Hắn nhìn qua cửa sổ. Mặt trời đã tỏ ý chia tay. Buổi chiều đang chuyển dần sang tối. Đối với hắn đã tới lúc thực thi một số công việc.

Hắn phải đưa được cả hai người đàn ông này đến bờ hồ. Cho việc này, hắn cần một cái xe cút kít.

Xe đã chờ sẵn dưới vườn. Nó không dài lắm. Nhưng nếu gập chân của hai người đang bất tỉnh lại thì hắn có thể xếp gọn cả hai thân người vào trong khoang để đồ vật. Blochin kéo xe ra khỏi vườn, kéo nó tới sát tường nhà, rồi hắn ta phủ một tấm vải bạt rộng lên trên khoang chứa đồ vật. Cánh cửa đằng sau bây giờ chỉ cách cái xe có một bước chân, thật không thể tiện lợi hơn được nữa.

Blochin không phải chỉ tước đi hai cây súng của hai thanh tra trừ ma, hắn cũng đã rút ra cả một cái dao găm, hơn nữa hắn còn rất vui khi bóc lột được một đống thuôc lá không nhỏ. Bình tĩnh như làm công việc hàng ngày, gã đàn ông bước vào trong bếp, ngồi xuống bên cạnh một cái bàn, nhìn qua cửa sổ xuống vườn và hút thuốc.

Gã đang chờ đợi, gã có nhiều thời gian, bởi gã biết giờ của gã rồi sẽ tới. Chừng nào hoàng hôn thắng cuộc trong trận giành giật với ánh nắng với mặt trời, hăn sẽ ra tay hành động. Lúc bấy giờ, sẽ chẳng còn kẻ nào quấy rối hắn.

Blochin thậm chí cũng không cảm thấy hồi hộp. Gã đàn ông đã cân nhắc kế hoạch của hắn quá dài lâu, quá kỹ lưỡng. Chắc chắn chẳng gì có thể trục trặc, chỉ cần gã giữ vững thần kinh. Mà điều này chắc chắn gã có thể làm được. Gã đã lôi từ trong tủ ra một chai rượu mạnh. Lần này là rượu Đức. Gã uống nó không cần cốc, rồi thè lưỡi liếm môi, vừa tận hưởng hơi rượu vừa tổng kết lại đoạn đời mới mẻ sau khi hệ thống Liên Xô sụp đổ. Một khi kế hoạch này của hắn kết thúc, nó sẽ chỉ càng ngày càng dễ chịu hơn lên.

Tới một lúc nào đó, gã đàn ông rời căn bếp và bước ra phía trước nhà. Bầu trời chỉ ra một màu xám. Mặt trời đang cố hắt lên đó một vài vệt nắng đỏ cuối cùng, trước khi thật sự biến mất.

Blochin giẫm nát đầu thuốc lá rồi đi lên trên. Việc bây giờ sẽ rất tốn sức lực và mồ hôi, nhưng đành phải làm thôi. Hắn chẳng thể khuân cả hai người đàn ông đó mà ném qua cửa sổ xuống dưới. Hắn cần phải đưa họ ra hòn đảo, nhưng là trong trạng thái người sống.

Đầu tiên, hắn khuân Singlair xuống dưới, xếp anh nằm sát cửa sau nhà. Hắn phải dừng lại lấy hơi một vài lần bởi công việc khá vất vả.

Từ từ, hắn lại theo cầu thang lên trên và xoay sang với người bạn cũ. Vladimir Golenkov gầy và nhẹ hơn John Singlair, nhưng cũng cao hơn. Hắn xốc ngược anh lên vai. Hai bàn tay Vladimir trĩu xuống, thỉnh thoảng lại quệt vào những bậc thang, nhưng ngoài ra thì mọi việc đều ổn thỏa.

Hắn đặt Vladimir Golenkov xuống cạnh John Singlair lúc này cũng còn đang ngất. Blochin nghỉ một vài phút, cho tới khi hắn thấy tình hình ở bên ngoài thật sự đã tiện lợi.

Gã đàn ông mở cánh cửa sau nhà ra.

Mảnh vườn nằm trước mặt hắn như một tâm khăn lớn màu xám. Cũng giống như những ngày trước đó, không khí ở đây ẩm ướt. Những làn gió từ hồ nước thổi tới đã rất lạnh. Chắc chắn lòng hồ đã bốc lên những lớp mây hơi nước đầu tiên.

Chẳng một ai quan sát Blochin khi gã đàn ông rút tấm vải bạt ra khỏi xe, rồi ném John Singlair lên xe. Hắn ta gập chân anh lại, đẩy anh nằm tề chỉnh trong khoang chứa đồ, rồi xoay sang với Vladimir.

Hắn phải xếp Vladimir nằm chéo bởi thân hình anh rất dài, nhưng mọi việc cuối cùng đều trơn tru. Gã lại phủ tấm vải bạt lên trên thân hình hai người đàn ông, và sẽ không một ai nhận ra gã đang dùng xe chở món hàng nào. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hắn phải tự dùng sức đẩy cái xe này đến bên bờ hồ.

Chắc sẽ ổn thỏa thôi. Hắn đâu phải là người yếu đuối. Chiếc xe đã được chuân bị sẵn, bánh xe đã được tra dầu, nó sẽ quay thật trơn.

Blochin sử dụng con đường mòn vắng người, hắn không gặp một ai và chắc chắn cũng không bị quan sát. Nếu có gặp chăng nữa, thì ở cái làng này cũng chẳng có ai hỏi người khác lấy một câu.

Hắn hướng xe thẳng tới địa điểm mà Vladimir Golenkov đã biết. Cây cầu gỗ ở đây là điểm tập kết. Đây cũng là nơi buộc những con thuyền, nơi bắt đầu chuyến đi.

Blochin vác hai thân người ra khỏi xe, chuyển vào một cái thuyền tương đối lớn. Hắn đặt họ nằm thật gọn để họ không khuấy rối đến hắn trong lúc chèo thuyền, thế rồi hắn cởi dây chằng, chờ cho đên khi con thuyền không còn tròng trành nữa.

Gã đàn ông nhìn xuống dưới nước.

Mặt hồ nằm như một khoảng phẳng lặng trước mắt hắn. Chỉ ở một vài chỗ có gợn sóng lăn tăn. Ngoài ra, khắp mọi nơi chỉ có những lớp hơi ẩm ướt đang mờ mờ bốc lên.

Hắn có thể nhìn rõ hòn đảo.

Và cả lâu đài cổ.

Nó mọc vút cao khỏi mặt đất, trông có phần nào giống như một bàn tay bị cắm vào đây.

Gã đàn ông mỉm cười.

Đó chính là mục đích của hắn. Hắn muốn tới đó và không gì còn có thể ngăn cản được hắn nữa.

Blochin chống mái chèo vào bờ.

Con thuyền chở nặng lừ đừ trôi về phía trước, nhưng tốc độ của nó tăng lên khi Blochin bắt đầu chèo thuyền. Vừa làm việc, gã đàn ông vừa thầm mừng vì cuộc gặp gỡ sắp tới trên đảo với Người Sói.

Hắn còn nhiều thời gian, rất nhiều thời gian...

Jarson Dark

Bi Kịch Người Sói

Dịch giả: Khanh Khanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện