Chúng tôi nhìn lửa tóe lên từ đầu nòng súng, sáng lên ánh chết chóc trong tầng hầm. Chúng tôi nghe những tiếng kêu chát chúa và biết người đàn ông đó không chỉ bấm cò có một lần. Những tiếng vọng đập qua đập lại trong căn hầm kinh hãi, nhưng kể cả những viên đạn và phản ứng thật sự nhanh lẹ của người đàn ông cũng không đủ để chặn đứng cú nhảy của con quái thú.
Từ chỗ nó đứng đến chỗ Blochin chỉ cần một cú nhảy.
Con quái thú nhào lên đầu người đàn ông như hiện thân của tử thần. Những viên đạn bằng bạc đã được làm phép thánh chắc chắn bây giờ đã cắm trong cơ thể nó, nhưng hiện chúng vẫn chưa đủ thời gian để tước đi toàn bộ sức lực Người Sói.
Con quái thú khổng lồ đè xuống người Blochin và gã đàn ông không còn thời gian né tránh.
Khi Vladimir và tôi cùng bước chân lên thì chúng tôi không còn nhìn thấy Blochin nữa, cơ thể khổng lồ của con quái thú đã phủ hoàn toàn lên gã đàn ông.
Chúng tôi cũng không nghe thêm một âm thanh nào. Không có tiếng thét, không có tiếng rên ri hoặc kêu van. Đối với tôi, đó là một dấu hiệu tồi.
Tôi bước thật nhanh theo những bậc cầu thang lên trên, đứng sát hai cơ thể đó.
Cả hai cơ thể người và quái thú nằm nghiêng ở hai bậc cầu thang. Blochin chỉ hiện ra một cánh tay và một bàn tay. Đó là cánh và bàn tay phải, bàn tay vẫn còn cầm khẩu Beretta. Tôi rút khẩu súng ra khỏi tay anh ta. Và tôi nhận thấy bàn tay đã cứng đờ.
Cứng đờ như xác chết...
Vladimir dừng lại bên tôi. Anh cũng nhìn xuống, và anh đã đọc qua nét mặt tôi những việc vừa xảy ra. Mặc dù vậy, anh vẫn hỏi.
- Oleg chết rồi hả? - Mình đoán thế.
Vladimir thoáng cắn chặt làn môi. Rồi anh thì thào :
- Nào, ta thử xem!
Tôi hiểu ý anh. Chúng tôi cùng nhau xoay thân hình nặng trĩu của Người Sói sang một bên, để lộ ra Oleg Blochin. Tay chúng tôi vẫn còn rất đau, mặc dù cảm giác dần dần đã trở lại trên những ngón tay. Vất vả lắm, chúng tôi mới lăn được thân hình con quái thú xuống.
Rồi Người Sói lăn tròn, trượt một đoạn trên cầu thang và dừng lại, nằm ngửa. Chúng tôi nhìn xuống ngực nó.
Ba phát đạn!
Blochin đã bắn trúng cả ba viên đạn bằng bạc đã được làm phép thánh vào người con quái vật. Cả một con quái thú lớn hơn con này thì cũng không sống sót nổi sau chùm ba viên đạn đó.
Bộ da của nó đã ngả màu xám. Rồi nó sẽ khô, héo đi, rồi nó sẽ rụng xuống và chẳng mấy chốc sẽ trở thành tro bụi. Tôi biết những sự kiện sẽ diễn ra, Vladimir cũng vậy. Hai chúng tôi không cần phải quan tâm đến thực thể này nữa.
Nhưng với Blochin thì khác.
Người đàn ông này đã đóng kịch giỏi biết bao! Gã đã lên kế hoạch cho những mánh khóe tinh khôn biết bao! Gã đã bắt tay với cái ác nhằm mục đích cứu vợ mình. Gã muốn đẩy những người khác, muốn hy sinh mạng sống của họ - kể cả chúng tôi - nhưng cuối cùng gã đã thất bại.
Trước mặt chúng tôi là một người đã chết! Người Sói cuối cùng đã tóm thêm được một nạn nhân, và Blochin chắc chắn cũng sẽ không biến thành Người Sói, bởi cái vả như trời giáng của bàn tay phải Người Sói đã phá nát xương sọ anh ta. Gã đàn ông phản bội bây giờ là một hình ảnh mà tôi thật sự không muốn miêu tả.
Cả hai chúng tôi nghệch mặt ra, không nói lời nào. Một thoáng sau, Vladimir giơ tay phải xuống khi phát hiện thấy một vật thể bên dưới làn áo khoác của người đã chết, vật thể mà tôi không thể nhìn thấy từ góc nhìn của mình.
Anh rút con dao găm bằng bạc ra khỏi chỗ cắm, trao nó lại cho tôi.
- Cám ơn! - Tôi nói.
Vladimir lấy hơi thật sau, rồi đứng thẳng người dậy. Cả hai chúng tôi đều kiệt sức. Chúng tôi đã phải rơi xuống địa ngục. Và cả hai đều sống sót!
Lại thêm một lần nữa thoát nạn, tôi thầm nghĩ. Lần này chúng tôi quả đã gặp may rất nhiều.
- Cậu biết đấy, John, còn vấn đề nữa?
Anh chàng người Nga hỏi tôi.
- Ừ, mình...
Chẳng còn gì để phải giải thích. Hai chúng tôi đã nghe thấy nó rồi, đầu tiên là tiếng cào của móng vuốt, rồi tiếng rên và cuối cùng là tiếng tru. Tiếng tru rùng rợn vang vọng cả tầng hầm, khiến sống lưng chúng tôi lạnh như hóa đá.
vẫn đứng trên cầu thang, hai chúng tôi quay lại, nhìn cùng về một hướng. Irina đã đứng dậy. Cô ta thậm chí vẫn còn cầm nguyên cây kiếm, nhưng đây không còn là Irina của lúc trước.
Lông lá mọc lởm chởm trên khuôn mặt cô như bóng tối phủ xuống, cái miệng của cô giờ đây đã trở thành mõm một con quái vật và lớn gấp đôi lên.
Cú ngoạm của Người Sói vậy là đã mang lại hậu quả, Irina đã trở thành một Người Sói!
* * * * *
Khi nghe tiếng rên của Vladimir vang lên bên cạnh, tôi biết anh đang nghĩ chuyện gì. Chắc anh đang nghĩ đến cả một gia đình bốn người mà anh đã phải giải thoát, và tôi không muốn ép anh làm việc này lần nữa.
- Để mình làm cho! - Tôi nói.
- Cám ơn! - Anh thoáng nắm nhẹ lấy bàn tay bên trái của tôi, bởi tay phải của tôi đang cầm khẩu Beretta.
Tôi đi như một người mộng du dọc theo những bậc cầu thang xuống dưới. Vừa đi tôi vừa nghẹo đầu sang trái, bởi không thể rời mắt khỏi Irina một giây nào.
Irina không phải chỉ biến đổi trên khuôn mặt, cả mái tóc bây giờ cũng đã khác. Nó đã trở thành một túm lông rối tung, dựng lên thành hai vệt ở hai bên đầu. Những lọn tóc quăn đã mất.
Irina đang bị thương, nhưng bây giờ tôi không nhìn thấy vết thương nữa, bởi cả thân hình đó đã chìm xuống trong một lớp lông màu nâu. Đôi mắt giờ thật khác, trông tàn ác và lạnh lùng, không một chút thương xót, không một chút tính người.
Cầu thang đã ở lại sau lưng tôi. Cay đắng, tôi nghĩ thầm rằng trong vụ này, tất cả những người trong cuộc đều đã bại trận.
Không còn hy vọng nữa.
Có lẽ duy nhất chỉ còn hy vọng đối với những con người bình thường đang sống trong ngôi làng kia, những người bây giờ đã được giải phóng khỏi một lời nguyền rủa kinh hoàng.
Bước chân của tôi vang lên rất lớn trong tầng hầm. Mà tôi cũng không muốn đi nhỏ nhẹ, tôi muốn Irina chú ý tới mình. Người Sói đã quay đầu lại.
Cả hai phía đi thẳng về hướng nhau.
Như một trận chung cuộc trong một bộ phim Viễn Tây, tôi đau xót nghĩ. Chỉ có điều đối phương của tôi bây giờ vác một cây kiếm cong. Người đàn bà vừa bị biến thành sói cũng không còn thở nữa, chỉ còn hào hển, nhưng những chuyển động mỗi lúc một trở nên mềm mại, uyển chuyển hơn, những chuyển động của loài sói.
Một ma lực vô hình đang từ từ trỗi dậy trong cơ thể kia, tôi không được phép để cho ma lực phát triển toàn bộ.
Tôi dừng lại, giơ vũ khí lên.
Trong một thoáng, đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên, như không tin vào những gì đang xảy ra trước mặt mình.
Chẳng lẽ cô ấy biết?
- Hành động đi, John!
Vladimir kêu lên. Anh không muốn kéo dài thời gian chần chừ.
Anh có lý, khốn kiếp thật!
Khi Irina lại tru lên một tiếng rùng rợn để tự khích lệ và nhảy lên phía trước, một tiếng súng quất roi vào giữa tiếng tru đó.
Tôi bắn trúng đích.
Người Sói giật lùi trở lại, rồi nằm yên. Tôi thậm chí không muốn bước về phía đó để xem cho kỹ.
Vladimir Golenkov làm hộ tôi.
Tôi ngồi phệt xuống bậc thang thấp nhất, giơ hai tay ôm mặt.
Giá mà bây giờ có thể khóc lên thành tiếng! Thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn mình, tôi cũng không tránh khỏi cảm giác nhẹ nhõm của người vừa thoát hiểm.
Cuộc đời thám tử của tôi là như vậy đó. Nó luôn luôn bày ra những sự kiện bất ngờ, và rất ít trong số đó là những sự kiện đáng mừng...
Từ chỗ nó đứng đến chỗ Blochin chỉ cần một cú nhảy.
Con quái thú nhào lên đầu người đàn ông như hiện thân của tử thần. Những viên đạn bằng bạc đã được làm phép thánh chắc chắn bây giờ đã cắm trong cơ thể nó, nhưng hiện chúng vẫn chưa đủ thời gian để tước đi toàn bộ sức lực Người Sói.
Con quái thú khổng lồ đè xuống người Blochin và gã đàn ông không còn thời gian né tránh.
Khi Vladimir và tôi cùng bước chân lên thì chúng tôi không còn nhìn thấy Blochin nữa, cơ thể khổng lồ của con quái thú đã phủ hoàn toàn lên gã đàn ông.
Chúng tôi cũng không nghe thêm một âm thanh nào. Không có tiếng thét, không có tiếng rên ri hoặc kêu van. Đối với tôi, đó là một dấu hiệu tồi.
Tôi bước thật nhanh theo những bậc cầu thang lên trên, đứng sát hai cơ thể đó.
Cả hai cơ thể người và quái thú nằm nghiêng ở hai bậc cầu thang. Blochin chỉ hiện ra một cánh tay và một bàn tay. Đó là cánh và bàn tay phải, bàn tay vẫn còn cầm khẩu Beretta. Tôi rút khẩu súng ra khỏi tay anh ta. Và tôi nhận thấy bàn tay đã cứng đờ.
Cứng đờ như xác chết...
Vladimir dừng lại bên tôi. Anh cũng nhìn xuống, và anh đã đọc qua nét mặt tôi những việc vừa xảy ra. Mặc dù vậy, anh vẫn hỏi.
- Oleg chết rồi hả? - Mình đoán thế.
Vladimir thoáng cắn chặt làn môi. Rồi anh thì thào :
- Nào, ta thử xem!
Tôi hiểu ý anh. Chúng tôi cùng nhau xoay thân hình nặng trĩu của Người Sói sang một bên, để lộ ra Oleg Blochin. Tay chúng tôi vẫn còn rất đau, mặc dù cảm giác dần dần đã trở lại trên những ngón tay. Vất vả lắm, chúng tôi mới lăn được thân hình con quái thú xuống.
Rồi Người Sói lăn tròn, trượt một đoạn trên cầu thang và dừng lại, nằm ngửa. Chúng tôi nhìn xuống ngực nó.
Ba phát đạn!
Blochin đã bắn trúng cả ba viên đạn bằng bạc đã được làm phép thánh vào người con quái vật. Cả một con quái thú lớn hơn con này thì cũng không sống sót nổi sau chùm ba viên đạn đó.
Bộ da của nó đã ngả màu xám. Rồi nó sẽ khô, héo đi, rồi nó sẽ rụng xuống và chẳng mấy chốc sẽ trở thành tro bụi. Tôi biết những sự kiện sẽ diễn ra, Vladimir cũng vậy. Hai chúng tôi không cần phải quan tâm đến thực thể này nữa.
Nhưng với Blochin thì khác.
Người đàn ông này đã đóng kịch giỏi biết bao! Gã đã lên kế hoạch cho những mánh khóe tinh khôn biết bao! Gã đã bắt tay với cái ác nhằm mục đích cứu vợ mình. Gã muốn đẩy những người khác, muốn hy sinh mạng sống của họ - kể cả chúng tôi - nhưng cuối cùng gã đã thất bại.
Trước mặt chúng tôi là một người đã chết! Người Sói cuối cùng đã tóm thêm được một nạn nhân, và Blochin chắc chắn cũng sẽ không biến thành Người Sói, bởi cái vả như trời giáng của bàn tay phải Người Sói đã phá nát xương sọ anh ta. Gã đàn ông phản bội bây giờ là một hình ảnh mà tôi thật sự không muốn miêu tả.
Cả hai chúng tôi nghệch mặt ra, không nói lời nào. Một thoáng sau, Vladimir giơ tay phải xuống khi phát hiện thấy một vật thể bên dưới làn áo khoác của người đã chết, vật thể mà tôi không thể nhìn thấy từ góc nhìn của mình.
Anh rút con dao găm bằng bạc ra khỏi chỗ cắm, trao nó lại cho tôi.
- Cám ơn! - Tôi nói.
Vladimir lấy hơi thật sau, rồi đứng thẳng người dậy. Cả hai chúng tôi đều kiệt sức. Chúng tôi đã phải rơi xuống địa ngục. Và cả hai đều sống sót!
Lại thêm một lần nữa thoát nạn, tôi thầm nghĩ. Lần này chúng tôi quả đã gặp may rất nhiều.
- Cậu biết đấy, John, còn vấn đề nữa?
Anh chàng người Nga hỏi tôi.
- Ừ, mình...
Chẳng còn gì để phải giải thích. Hai chúng tôi đã nghe thấy nó rồi, đầu tiên là tiếng cào của móng vuốt, rồi tiếng rên và cuối cùng là tiếng tru. Tiếng tru rùng rợn vang vọng cả tầng hầm, khiến sống lưng chúng tôi lạnh như hóa đá.
vẫn đứng trên cầu thang, hai chúng tôi quay lại, nhìn cùng về một hướng. Irina đã đứng dậy. Cô ta thậm chí vẫn còn cầm nguyên cây kiếm, nhưng đây không còn là Irina của lúc trước.
Lông lá mọc lởm chởm trên khuôn mặt cô như bóng tối phủ xuống, cái miệng của cô giờ đây đã trở thành mõm một con quái vật và lớn gấp đôi lên.
Cú ngoạm của Người Sói vậy là đã mang lại hậu quả, Irina đã trở thành một Người Sói!
* * * * *
Khi nghe tiếng rên của Vladimir vang lên bên cạnh, tôi biết anh đang nghĩ chuyện gì. Chắc anh đang nghĩ đến cả một gia đình bốn người mà anh đã phải giải thoát, và tôi không muốn ép anh làm việc này lần nữa.
- Để mình làm cho! - Tôi nói.
- Cám ơn! - Anh thoáng nắm nhẹ lấy bàn tay bên trái của tôi, bởi tay phải của tôi đang cầm khẩu Beretta.
Tôi đi như một người mộng du dọc theo những bậc cầu thang xuống dưới. Vừa đi tôi vừa nghẹo đầu sang trái, bởi không thể rời mắt khỏi Irina một giây nào.
Irina không phải chỉ biến đổi trên khuôn mặt, cả mái tóc bây giờ cũng đã khác. Nó đã trở thành một túm lông rối tung, dựng lên thành hai vệt ở hai bên đầu. Những lọn tóc quăn đã mất.
Irina đang bị thương, nhưng bây giờ tôi không nhìn thấy vết thương nữa, bởi cả thân hình đó đã chìm xuống trong một lớp lông màu nâu. Đôi mắt giờ thật khác, trông tàn ác và lạnh lùng, không một chút thương xót, không một chút tính người.
Cầu thang đã ở lại sau lưng tôi. Cay đắng, tôi nghĩ thầm rằng trong vụ này, tất cả những người trong cuộc đều đã bại trận.
Không còn hy vọng nữa.
Có lẽ duy nhất chỉ còn hy vọng đối với những con người bình thường đang sống trong ngôi làng kia, những người bây giờ đã được giải phóng khỏi một lời nguyền rủa kinh hoàng.
Bước chân của tôi vang lên rất lớn trong tầng hầm. Mà tôi cũng không muốn đi nhỏ nhẹ, tôi muốn Irina chú ý tới mình. Người Sói đã quay đầu lại.
Cả hai phía đi thẳng về hướng nhau.
Như một trận chung cuộc trong một bộ phim Viễn Tây, tôi đau xót nghĩ. Chỉ có điều đối phương của tôi bây giờ vác một cây kiếm cong. Người đàn bà vừa bị biến thành sói cũng không còn thở nữa, chỉ còn hào hển, nhưng những chuyển động mỗi lúc một trở nên mềm mại, uyển chuyển hơn, những chuyển động của loài sói.
Một ma lực vô hình đang từ từ trỗi dậy trong cơ thể kia, tôi không được phép để cho ma lực phát triển toàn bộ.
Tôi dừng lại, giơ vũ khí lên.
Trong một thoáng, đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên, như không tin vào những gì đang xảy ra trước mặt mình.
Chẳng lẽ cô ấy biết?
- Hành động đi, John!
Vladimir kêu lên. Anh không muốn kéo dài thời gian chần chừ.
Anh có lý, khốn kiếp thật!
Khi Irina lại tru lên một tiếng rùng rợn để tự khích lệ và nhảy lên phía trước, một tiếng súng quất roi vào giữa tiếng tru đó.
Tôi bắn trúng đích.
Người Sói giật lùi trở lại, rồi nằm yên. Tôi thậm chí không muốn bước về phía đó để xem cho kỹ.
Vladimir Golenkov làm hộ tôi.
Tôi ngồi phệt xuống bậc thang thấp nhất, giơ hai tay ôm mặt.
Giá mà bây giờ có thể khóc lên thành tiếng! Thế nhưng sâu thẳm trong tâm hồn mình, tôi cũng không tránh khỏi cảm giác nhẹ nhõm của người vừa thoát hiểm.
Cuộc đời thám tử của tôi là như vậy đó. Nó luôn luôn bày ra những sự kiện bất ngờ, và rất ít trong số đó là những sự kiện đáng mừng...
Danh sách chương