Một ngôi làng ở miền Tây nước Nga, quen thuộc như những hình ảnh mà tôi đã nhìn thấy qua đài truyền hình. Trong ảnh trông nó bao giờ cũng rất thanh bình. Slobicze bây giờ có lẽ cũng thế, chỉ có điều tôi đã hết khả năng nhận xét khách quan, bởi ở đây tôi chính là chủ đề bị mọi người quan tâm, ở đây tôi là cái nhân vật đang bước chân sang một thế giới xa lạ.

Cũng có thể coi dây là một ngôi làng thơ mộng, nếu đôi mắt tôi không phải chứng kiến vẻ nghèo nàn bày ra ở khắp mọi nơi. Nó hiện lên từ những ngôi nhà có mái hỏng lỗ chỗ bởi thiếu tiền sửa chữa. Người dân ở đây đã cố gắng chắp vá bằng mọi vật liệu có trong tay nhưng kết quả họ đạt được chẳng là bao.

Đất ở đây còn trống nhiều chỗ. Ngôi làng đã được hoạch định tương đối rộng rãi, nhà nào cũng có một khoảng vườn riêng. Thường thì những khuôn viên được ngăn bằng hàng rào, nhưng cả chúng cũng đã phải chịu đựng hàm răng gặm nhấm của thời gian. Rào ở rất nhiều nơi đã đổ nát, nghiêng ngả hoặc gục hẳn xuống. Đất trong vườn được sử dụng cho mục đích tự cung cấp cho chính gia đình. Có cả chuồng nuôi súc vật. Nhiều lần tôi nghe thấy tiếng lợn ủn ỉn hoặc nhìn thấy gà chạy táo tác.

Khung cảnh này vẫn còn chấp nhận được, nhưng có một yếu tố hoàn toàn khác khiến tôi đau xót. Có lẽ đó là cái không khí chung trong làng, một người lạ như tôi có cảm giác là nó quá nặng nề, đè nén.

Toàn bộ dân làng không ai gây ấn tượng vui vẻ. Họ chuyển động với những bước chân chậm chạp, lê sệt, khuôn mặt họ gây cảm giác đóng kín, nghi ngờ, sợ hãi.

Tôi nghĩ là tôi biết nguyên nhân. ơ làng này đã có bốn con người bị một con quái thú giết chết, làm sao mà người dân có thể vui vẻ được trong tình huống đó. Sự kiện đẫm máu đã đè nặng lên tâm trí họ, biến họ thành buồn rầu hoặc thậm chí trầm cảm. Dĩ nhiên, tôi thu hút sự chú ý của họ. Những ánh mắt thầm lén hướng tới. Tôi làm ra vẻ không để ý.

Cầm cái vali nho nhỏ của chàng trai độc thân bên tay phải, tôi tiếp tục đi theo lời chỉ dẫn của người đàn ông già bên nhà ga.

Đi dọc theo con đường chính không trải nhựa đường của làng, tôi rẽ phải khi gặp một cây bồ đề sần sùi, dưới bóng mát của nó có để một vài chiếc ghế băng. Một vài người già đang ngồi ở đó, lờ đờ nhìn vào ánh sáng ban ngày.

Con đường dẫn tôi đi lên hướng Bắc. Đó cũng là nơi có hai chiếc hồ, một lớn một bé. Đứng ở đây không nhìn thấy chúng, nhưng thay vào đó tôi phát hiện một ngôi nhà đứng cúi lom khom có mặt tiền màu trắng, mái màu xám và một chái xây thêm nho nhỏ.

Mục tiêu đây rồi!

Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy dấu vết gì của Vladimir. Nỗi lo âu mỗi lúc một lớn hơn, tôi hy vọng Oleg, chủ nhà của Vladimir, sẽ có thể giải thích về sự vắng mặt này. May mắn làm sao, Oleg Blochin chắc chắn hiểu ngôn ngữ của tôi. Ngày trước anh làm cùng cơ sở với Vladimir, và chương trình đào tạo của cơ quan KGB vốn nổi tiếng là rất tốt.

Cỏ mọc um tùm trước nhà. Nhìn như thể nó đã bị dán chặt vào tường. Ngôi nhà cũng có một khoảng vườn. Chỉ có điều nó không có rào.

Cửa vào nhà đang mở. Nó được xây thụt vào trong, tạo thành phần cuối của một hốc tường lớn. Một người đàn ông bước ra từ bóng tối của hốc tường đó.

Chắc chắn đây phải là Oleg. Tôi dừng lại, đặt vali xuống. Người đàn ông tóc đen với chòm râu màu nâu và mái tóa xoăn rối tít vừa mỉm cười vừa gật đầu với tôi.

- Oleg Blochin phải không? - Tôi hỏi.

- Vâng. - Anh ta đi tiếp, đưa tay cho tôi bắt - Anh chắc là John Singlair.

- Đúng.

Chúng tôi bắt tay nhau, và một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt Blochin.

- Tôi rất mừng được gặp anh ở đây, John. - Anh ta nói một thứ tiếng Anh rõ ràng - Anh bạn Vladimir đã kể rất nhiều về anh.

- Thế thì tốt. Nhưng đó chính là người tôi đang tìm đây. Vladimir đã hứa sẽ đến đón tôi ở nhà ga.

- Tôi biết.

- Tại sao anh ta không tới? Blochin hắng giọng, một cử chỉ gượng gạo.

- Ta vào nhà trước đã. - Anh ta đề nghị.

Phản ứng của anh ta không thoát khỏi cặp mắt tôi. Có cái gì đó đã xảy ra với Vladimir. Tôi đoán Oleg muốn tranh thủ thời gian.

Khuôn cửa vào nhà rất thấp. Tôi phải cúi rạp người xuống mới bước được vào trong. Không khí bên ngoài rất ấm áp, vì thế mà tôi cảm thấy dễ chịu với không gian lành lạnh giữa những bức tường.

Chúng tôi đi vào một ngăn bếp lớn, vẫn còn được đun bởi một lò than như ngày xưa, bên cạnh đó là một lò sưởi khổng lồ. Phòng bếp chắc chắn phải là căn phòng lớn nhất nhà. Nó đủ chỗ cho một chiếc ghế dài, nhiều chiếc ghế ngắn và một chiếc bàn.

- Mời anh ngồi, Singlair.

- Anh cứ gọi là John cũng được.

- Cám ơn!

Anh ta hỏi tôi về thức uống. Tôi quyết định dùng một thứ nước hoa quả nhà tự làm. Mặc dù tôi không nhìn thấy tủ lạnh, nhưng thức uống được đưa ra vẫn rất lạnh.

Nước uống mang đậm hương vị của cỏ dại và dâu rừng. Nó xóa tan cơn khát, và chỉ sau khi tôi tỏ vẻ đã hơi thoải mái, Oleg mới ngồi xuống bên cạnh bàn đối diện. Gương mặt anh ta bây giờ mang dáng vẻ buồn rầu và sợ hãi, khiến nỗi âu lo trong tôi càng ngóc đầu dậy. Tôi đưa ra câu hỏi quyết định.

- Tôi có thể tìm Vladimir ở đâu?

- Không phải ở đây, John!

- Điều đó tôi biết rồi. Nhưng ở đâu?

- Tôi không thế nói được.

Đã tính đến khả năng phải chấp nhận câu trả lời này, nhưng tôi vẫn không khỏi bực bội.

- Chẳng lẽ anh không nói chính xác được hơn sao, Oleg? Trả lời như thế tôi thật sự chẳng được giúp đỡ gì cả.

Anh ta méo miệng cười.

- Tôi rất tin anh, nhưng tôi đã cảnh báo anh ấy đừng làm việc đó, tôi đã khuyên anh ấy cứ ngồi ở đây chờ đã. Anh ấy không nghe tôi, cứ khăng khăng làm điều đó.

- Anh ấy đã làm gì?

- Anh ấy rời căn nhà này vào buổi tối.

Ngay sau đó, một câu hỏi khác bắn ra khỏi miệng tôi.

- Anh ấy đi về đâu?

- Anh ta muốn bắt con quái vật. Anh ấy không chờ được nữa. Ít nhất thì anh ấy cũng muốn có một sự việc nào đó trong tay, để đưa cho anh xem một dấu vết thật sự. Vì thế mà anh ấy đã đi.

Mọi lập luận đối với tôi còn quá mù mờ, chưa phải là câu trả lời trực tiếp vào điều tôi hỏi.

- Vậy ra Vladimir biết phải tìm Người Sói ở đâu?

Blochin gục gặc đầu.

- Không phải chính xác như vậy, John, ít nhất thì anh ấy cũng linh cảm thấy.

- Anh ấy có nói chuyện với anh về chuyện đó không?

- Dĩ nhiên là có. Nhưng điều đó lẽ ra không cần thiết, bởi tôi cũng đã biết như vậy. Dân làng truyền tai nhau một vài câu chuyện cổ. Dù sao thì người ta cũng cho rằng chỗ ở của Người Sói là hòn đảo.

Tôi nhăn trán.

- Tôi nghe có rõ không đấy? Trên một hòn đảo ư?

- Đúng. Trên tàu về đây có thể anh đã nhìn thấy hai cái hồ ...

- Vâng, tôi đă nhìn thấy. Có một hồ lớn và một hồ bé. Tôi còn nhớ rằng ở giữa một lòng hồ có đảo. Phải vậy không?

- Chính xác. Đó chính là hòn đảo mà Người Sói đã chọn làm hang ổ. Giữa đảo có một tòa lâu đài, nó đứng đấy từ rất lâu rồi và có một danh tiếng rất tồi tệ. Người ta nói đó là nhà của Người Sói, nhưng không một ai trong làng biết chính xác, bởi chẳng một ai dám đi ra đảo đó. Muốn ra tới đảo, người ta phải đi qua một nửa cái hồ.

- Dĩ nhiên là như thế. Và Vladimir đã làm điều đó?

Oleg Blochin ho húng hắng vào lòng bàn tay khum lại của anh ta..

- Tôi đoán như vậy. Bởi ở một phía bờ hồ có để sẵn vài con thuyền. Chắc anh ấy đã lấy một thuyền trong số đó và chèo ra phía đảo. Tôi không muốn nói là Người Sói đã tóm lấy anh ấy ở chỗ đó, nhưng ta không thể hoàn toàn không tính đến khả năng này, John.

Tôi ngã người ra sau lưng ghế, cảm nhận rõ thớ gỗ rất cứng đâm vào cơ thể mình. Trong một thoáng, tôi cảm giác mình vô cùng cô đơn, bị bỏ rơi, bị dụ vào cạm bẫy.

Tôi đã tin tưởng hoàn toàn vào anh bạn Vladimir. Việc giờ đây phải quan hệ với một người xa lạ thật quả là khả năng tôi chưa hề tưởng tượng tới.

Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Đây không phải là phong cách ứng xử mà tôi thường thấy ở Vladimir. Nếu đã muốn đi một mình thì chắc chắn anh ấy không gọi đến tôi, nhờ giúp đỡ. ơ một phương diện nào đó, câu chuyện không thật đáng tin. Nhưng hiện thời, tôi chẳng còn khả năng nào khác là tạm chấp nhận.

Tôi nhìn Oleg ở phía bên kia bàn. Không ai nói. Chỉ có tiếng bay của một vài con ruồi bẻ gãy sự tĩnh lặng trong nhà. Khuôn mặt Blochin bây giờ nhợt nhạt, nhăn nhó. Rõ là anh ta đang đau khổ và lúng túng.

- Dĩ nhiên là anh chưa làm gì cả, tôi đoán vậy.

- Nếu anh muốn nói đến một cuộc tìm kiếm thì đúng là tôi chưa làm. Một phía, tôi quả thật không dám một mình đi ra hòn đảo, mà tôi cũng sẽ chẳng được ai trong làng này ủng hộ. Mặt khác, tôi biết đằng nào anh cũng tới, và vì thế tôi đã quyết định chờ. Nếu để anh ở lại đây một mình, chắc chắn anh sẽ chẳng biết phải làm gì.

- Anh có lý.

Blochin hắng giọng.

- Dĩ nhiên chúng ta có thể tiếp tục chờ xem Vladimir có quay trở về trong những tiếng đồng hồ tới không, nhưng chắc anh sẽ không làm như vậy đâu.

- Đúng thế.

- Vậy anh dự định điều gì?

Anh ta đặt ra câu hỏi và dĩ nhiên biết câu trả lời của tôi, ít ra thì anh ta cũng nhận ra điều đó qua nụ cười lạnh lùng trên môi tôi.

- Rất đơn giản, Oleg. Chúng ta sẽ ra hòn đảo đó. Những gì Vladimir đã làm được, chúng ta cũng sẽ làm được. Ta chèo sang đó, với điều kiện anh đồng ý. Anh không nhất thiết phải làm chuyện này, tôi đi một mình cũng được.

- Không, không đâu, John, không bao giờ như vậy. Dĩ nhiên là tôi sẽ ở bên anh, tôi và cả dân làng nợ Vladimir điều đó. - Anh ta nhìn tôi bằng vẻ u ám từ đôi mắt màu nâu - Nhưng tôi chưa thể nói cho anh biết trước những gì đang chờ ta ở đó.

- Nói một cách khác, bản thân anh cũng chưa bao giờ bước chân lên hòn đảo?

- Đúng như vậy.

- Tại sao không?

- Thứ nhất là tôi sợ, thứ hai là tôi chẳng có lý do nào để làm cả.

- Thôi được, tôi chấp nhận. - Tôi uống cạn cốc, rồi trầm ngâm cắn cắn môi dưới - Ban nãy anh có nói đến chuyện mấy con thuyền. Có phải đó là thuyền mộc?

- Vâng, anh sẽ không tìm được thuyền máy ở đây đâu. Nhưng cả hai ta thay nhau chèo thì cũng đến nơi.

Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi muốn nói một lần nữa về hòn đảo.

- Anh có kể về một huyền thoại mà dân làng truyền tai nhau. Cụ thể thì huyền thoại đó ra sao?

- Nó chỉ kể rằng ở đó có một con quái vật. Chính là con Người Sói quỷ ám đó.

- Không chắc chắn sao?

Người đàn ông nhún vai.

- Biết cái gì là chắc chắn đây, John? Tôi không được cung cấp thông tin về từng chi tiết, bởi tôi không phải người làng này. Cô vợ của tôi mới được sinh ra và lớn lên ở đây.

- Vậy thì ta đi hỏi cô ấy!

Khuôn mặt người đàn ông chuyển màu buồn bã.

- Đáng tiếc cô ấy đã rời khỏi rồi, đến thăm một người bà con. Chắc giống như những người dân làng khác, cô ấy đã sợ hãi quá.

- Dễ hiểu thôi.

Tôi rút bao thuốc lá ra và mời, anh ta rút thuốc rồi cám ơn. Chúng tôi cùng hút thuốc và bàn chuyện tiếp. Oleg đề nghị chờ một lúc đã rồi mới đi ra đảo.

- Chờ đến bao giờ?

- Chờ đến khi trời gần tối. Sẽ rất tốt nếu chúng ta tới mục tiêu khi trời đã tối hẳn. Như vậy đối phương sẽ rất khó nhìn thấy chúng ta, anh hiểu ý tôi không?

- Rõ rồi. Tôi chỉ nghĩ đến một khía cạnh khác. Con quái vật đó sống ở trên hòn đảo, chắc chắn phải rời khỏi hòn đảo để kiếm nạn nhân. Nó đi bằng cách nào từ đó vào trong làng? Chẳng lẽ cũng dùng thuyền?

Người đàn ông lắc đầu, mặc dù trông mặt anh ta có vẻ không chắc chắn cho lắm.

- Không, John, tôi không tưởng tượng ra chuyện đó. Tôi cứ nghĩ rằng nó bơi.

Tôi mở lớn mắt.

- Sao? Một Người Sói mà có thể bơi một khoảng cách xa như vậy sao?

- Chẳng lẽ đó là chuyện bất bình thường?

Tôi mím chặt môi.

- Tôi chưa thể nói chính xác nó là chuyện bất bình thường hay không. Nhưng ít nhất thì tôi cũng chưa gặp chuyện này, mặc dù tôi có rất nhiều kinh nghiệm với Người Sói.

- Vladimir cũng kể thế. Anh ấy rất tin tưởng vào anh, John.

Tôi phẩy tay.

- Thôi đừng khen quá lời, có thể trở thành nguy hiểm đấy. Vâng, tôi đã nhiều lần phải chống chọi với Người Sói. Tôi cũng biết rằng chúng thường rất khác nhau. Mặc dù cùng theo đuổi một mục đích, nhưng chúng có thể cải biến cho phù hợp với hoàn cảnh. Oleg, anh thử nói xem, Người Sói này đã tồn tại bao lâu rồi?

Anh ta nhún vai.

- Tôi không thể nào nói chính xác thời gian nó tồn tại.

- Thật đáng tiếc.

- Chuyện đó quan trọng lắm sao?

- Không nhất thiết. Điều quan trọng duy nhất là chúng ta phải tới được hòn đảo, phải tóm được nó ở đó và đi tìm anh bạn Vladimir. Tất cả mọi chuyện khác hãy cứ tạm gạt sang bên. - Tôi vừa trả lời như vậy, vừa đặt bàn tay lên chiếc vali dựng cạnh ghế ngồi và người đàn ông đối diện tôi hiểu cử chỉ này theo một cách khác.

Anh ta đứng ngay dậy.

- Mời anh lên tầng trên, John. Tôi sẽ chỉ cho anh phòng ngủ.

- Từ từ đã, Oleg. Tôi muốn ở đây...

- Nhưng chắc chắn anh sẽ thích có một chỗ nào đó của riêng mình, để đặt cái vali.

- Cái đó thì đúng.

Ông chủ nhà Oleg Blochin đi trước. Tôi đi theo anh ta và suy nghĩ rất lung. Mọi thứ trục trặc và không may đã đồ dồn đến nơi này. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, và cả cảm giác bất an trong tôi vẫn không hề giảm sút sau cuộc nói chuyện với Oleg. Ngược lại, nó tăng lên rõ rệt.

Tôi thấy sợ.

Tôi sợ cho anh ban Vladimir. Mặc dù có mang bên mình khẩu súng bắn đạn bạc được làm phép thánh, nhưng không chắc anh đã có thể sử dụng nó để chống chọi với con quái vật. Làm sao mà anh có thể ngu ngốc đến mức độ một mình đi vào hang sư tử? Tôi thật sự không thể chấp nhận chuyện này. Chắc chắn lúc đó anh đã bị kích cho nổi điên, mất hết lý trí thì mới xử sự ngông cuồng như vậy. Mà đây lại chính là điều mà tôi không ngờ rằng có thể xảy ra với Vladimir. Tôi đã quen anh trong cả một thời gian dài, và chưa bao giờ thấy anh hành động thiếu cấn thận hoặc là một kẻ khoe khoang phách lối. Ngược lại, Vladimir là người có khả năng đánh giá khá chính xác những mối nguy hiểm. Tại sao bỗng dưng anh lại xử sự bất bình thường thế? Thật không hợp với tính cách của anh chút nào.

Tôi nhìn vào cái lưng Oleg ở đằng trước. Kể cả con người này cũng đáng cho ta suy nghĩ. Đối với tôi, anh ta là một người lạ. Tất cả những gì liên quan đến anh ta đều phải trông chờ vào những lời miêu tả và nhận xét của Vladimir. Phải chăng Oleg Blochin đang giả vờ?

Nó không phải là một sự nghi ngờ trực tiếp, nhưng suy nghĩ này đã trôi vào đầu óc tôi chính vì Vladimir đã xử sự bất bình thường. Mà chuyện này cũng không thể mang ra hỏi Blochin. Anh ta đang quay lại, cảnh báo tôi không nên đi thẳng người, bởi trần phòng khu nhà xây thêm ở trên lầu một thấp hơn ở tầng trệt.

Rụt đầu xuống, tôi đi dọc theo một hành lang rất hẹp.

- Vladimir cũng ở đây.

- Vậy thì tôi có thể đặt vali ở đây thật.

- Tùy anh thôi, John. - Blochin dừng lại bên cửa. Anh ta mở cánh cửa ra, nhường tôi bước vào trước - Nó không phải là một căn phòng thượng hạng, nhưng cũng tàm tạm đủ sống.

- Tôi cũng tin vậy. - Đầu vẫn còn rụt xuống, tôi bước qua ngưỡng cửa.

Căn phòng không rộng, trang hoàng đơn giản. Một cái tủ, những cái ghế nho nhỏ, một cái bàn và dĩ nhiên là một cái giường, hiện thời nó đang đứng trong bóng tối.

Vì thế mà khi bước lên một bước nữa, tôi mới nhìn thấy một dáng người bất động nằm trên đó.

Một người đàn ông.

Anh ta nằm ngửa, trông có vẻ như đang ngủ. Nhưng nét cứng đờ như thế kia không phải là của một thân hình đang ngủ, kể cả Vladimir Golenkov cũng không...

Jarson Dark

Bi Kịch Người Sói

Dịch giả: Khanh Khanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện