Lúc Tần Dịch Tắc rửa mặt xong xuôi xuống lầu, vừa vặn gặp Lạc Ninh ở cầu thang, bỗng có chút mất tự nhiên dời mắt.

Lạc Ninh mỉm cười hỏi: “Ngủ có ngon không?”

Tần Dịch Tắc: “…Cũng được.”

Lạc Ninh nói: “Vậy chuẩn bị một chút rồi lên đường, tôi hẹn với Vu đạo lúc mười hai giờ, bây giờ đã là mười một rưỡi.”

Tần Dịch Tắc gật gật đầu, xoay người đi thay quần áo, cùng Lạc Ninh lái Thương Loan tới Lam Nguyệt Loan.

Lam Nguyệt Loan là hội quán được thiết kế vô cùng xa hoa, bao gồm cả nhà hàng tư nhân, phòng ăn cùng khách sạn trên không, khá có tiếng trong làng giải trí, rất nhiều minh tinh đứng đầu đều lén lút gặp mặt ở chỗ này, mỗi căn phòng nhỏ ở đây đều lắp đặt mã nghiệm chứng, không được khách hàng cho phép căn bản không vào được, xung quanh hội quán còn giăng lưới phòng ngự điện tử, paparazi dù có đuổi tới đây cũng sẽ bị ngăn cản, các minh tinh không cần phải lo lắng bị theo dõi, tính bảo mật tương đối cao.

Nhưng cũng chính vì vậy, xuất hiện không ít tình huống diễn viên mới vào nghề bị các nhà đầu tư, đạo diễn quy tắc ngầm ở chính nơi này, chỉ có điều, phần lớn người mới vừa không có bối cảnh vừa không có tài nguyên, xem như thiệt thòi, nhưng cũng rất ít người dám nói ra.

Vị Vu đạo kia hẹn Lạc Ninh ở một nơi như thế này, Tần Dịch Tắc vạn lần không yên lòng.

Ngược lại Lạc Ninh một bộ mong đợi, chờ sau khi Thương Loan hạ xuống bãi đỗ xe, cậu liền nói với Tần Dịch Tắc: “Tôi đi trước, không biết nói chuyện với đạo diễn đến khi nào, cho nên xong việc anh cứ tự về nhé.”

Tần Dịch Tắc “Ừ” một tiếng, đi theo sau Lạc Ninh, thẳng đến phòng ăn lầu ba.

Lạc Ninh nghi hoặc: “Anh theo tôi làm gì?”

Tần Dịch Tắc nhỏ giọng: “Tôi cũng hẹn bạn ở phòng riêng trên lầu ba.”

Lạc Ninh cười cười: “Thật trùng hợp.”

Đang trò chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói thẳng thắn: “Là Tiểu Lạc sao?”

Lạc Ninh quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt sáng ngời.

Đối phương tầm hai ba hai tư tuổi, nụ cười tỏa nắng sáng sủa. Không giống với Tần Dịch Tắc lạnh lùng anh tuấn, người này là điển hình của mẫu đàn ông đẹp trai dương quang, đặt ở môi trường đại học khẳng định cũng là cấp bậc nam thần.

Lạc Ninh nghi hoặc nhìn hắn: “Cậu là… Vu đạo?”

Đối phương cười đi tới, vươn tay ra nói: “Không sai, tôi chính là Vu Thành, hân hạnh hân hạn!”

Lạc Ninh có chút không dám tin: “Một đạo diễn như cậu lại đẹp trai vậy có hợp lý không? Đứng trước mặt cậu, các diễn viên sẽ rất áp lực đó!”

Vu Thành cười ha ha nói: “Tiểu Lạc anh cũng thật biết nói chuyện, khuôn mặt này của tôi đặt giữa giới giải trí chỉ được tính là trung bình, nào so được với khí chất của anh chứ.” Hắn quan sát kỹ Lạc Ninh, người đàn ông trước mặt mặt mỉm cười, ôn văn nhã nhặn, ngũ quan dung mạo so với tưởng tượng của hắn còn dễ nhìn hơn.

Tần Dịch Tắc phát hiện vị Vu đạo này cứ luôn nhìn chằm chằm Lạc Ninh, đột nhiên tâm lý có chút không thoải mái.

Lạc Ninh cùng Vu đạo tuy là lần đầu gặp gỡ, nhưng trước đây ngày nào cũng gọi điện trao đổi về kịch bản, thật ra đã quen thân từ lâu. Không ngờ tới vị đạo diễn trẻ tuổi này lớn lên đẹp trai đến vậy, hơn nữa, Lạc Ninh vừa gặp vị Vu đạo này, cư nhiên quên mất sự tốn tại của hắn???? Tần Dịch Tắc rất không cao hứng, trong lòng bốc lên một luồng vị chua nồng đậm.

Tần Dịch Tắc lập tức nhăn chặt mày, tới bên cạnh Lạc Ninh, giống như muốn tuyên bố quyền sở hữu mà nhẹ nhàng nắm vai Lạc Ninh, khẽ nói: “Tiểu Lạc, không giới thiệu người bạn này của em chút sao?”

Lạc Ninh đầy mặt dấu chấm hỏi: “????”

Nói tách ra đi cơ mà? Hắn đột nhiên nhô ra diễn trò làm cái gì?

Vu Thành cũng đầy mặt mờ mịt: “Vị này… Là Tần Dịch Tắc sao? Tiểu Lạc, hai người quen nhau?”

Tần Dịch Tắc nghĩ thầm, chúng tôi không chỉ quen nhau, chúng tôi còn đi lấy hôn thú rồi đó, là một đôi chồng chồng hợp pháp đó.

Nhưng bề ngoài, Tần Dịch Tắc vẫn giả bộ như vô tình gặp Lạc Ninh, ánh mắt ôn hòa nhìn Lạc Ninh, bình tĩnh nói: “Tôi và Tiểu Lạc là bạn rất thân, không ngờ trùng hợp như vậy, cư nhiên đụng phải ở đây.”

Lạc Ninh: “……”

Tên ảnh đế này, đến cùng là muốn làm gì a?

Tần Dịch Tắc thật ra cũng không biết tại sao mình lại hành động như thế, hắn chỉ là cảm nhận được một loại nguy cơ rất kỳ quái.

Cái tên đạo diễn Vu Thành này, ngoại hình đẹp trai, tính tình cởi mở, nói chuyện với Lạc Ninh cũng khá hợp, một khi Lạc Ninh bắt tay vào quay bộ phim này, hai người sớm chiều ở chung, vạn nhất nảy sinh tình cảm thì sao giờ?

—— hắn tuyệt không cho phép bất kỳ ai phá hỏng cuộc hôn nhân của hắn và Lạc Ninh.

—— dù cho chỉ là kết hôn hợp đồng, cũng không cho phép người thứ ba chen chân.

Nghĩ tới đây, cánh tay đang ôm Lạc Ninh của Tần Dịch Tắc siết chặt hơn chút nữa, nhìn về phía Vu Thành nói: “Cậu chính là người Tiểu Lạc đã từng đề cập với tôi, Vu đạo?”

Vu Thành lập tức cung kính đưa tay ra, cười đến là xán lạn: “Tần lão sư chào ngài, toàn bộ tác phẩm của ngài tôi đều đã xem qua, vô cùng bội phục kỹ năng diễn xuất của ngài, nhất là bộ <Kế Hoạch Nhân Bản> năm ngoái, thật sự diễn quá tốt!” 

Đối phương chỉ là nói mấy câu khách sáo, Tần Dịch Tắc cũng không thật lòng muốn kết bạn, vẻ mặt bình tĩnh bắt tay với hắn, nói: “Tiểu Lạc nhà chúng tôi chưa từng nhận biên kịch, không đủ kinh nghiệm, sau này ở trong đoàn phim mong cậu giúp đỡ nhiều hơn.”

Tiểu Lạc nhà chúng tôi? Tần Dịch Tắc cùng vị tác giả tên “Lâm Tiểu Lạc” trước mặt này đến cùng là quan hệ thế nào? Hơn nữa, luôn cảm thấy Tần ảnh đế có chút địch ý với mình là xảy ra chuyện gì?

Vu Thành trong lòng nghi hoặc, nhưng bề ngoài lại cười đến xán lạn: “Đều là người mới, nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau nỗ lực mới đúng.”

Lạc Ninh nhắc nhở Tần Dịch Tắc nói: “Dịch Tắc, chẳng phải anh hẹn bạn ở đây sao?”

Tần Dịch Tắc lúc này mới không quá tình nguyện quay đầu lại, nhìn về phía Lạc Ninh, giả vờ bình tĩnh nói: “Đúng là hôm nay tôi có hẹn, lần sau có cơ hội lại mời em ăn cơm. Em và Vu đạo từ từ nói chuyện, nếu xong sớm, nhớ điện thoại cho tôi, tôi đưa em về.”

Lạc Ninh đối với diễn xuất của hắn thực sự bội phục sát đất, phối hợp mỉm cười nói: “Biết rồi, anh đi trước  đi.”

Tần Dịch Tắc liếc mắt nhìn Vu Thành một cái thật sâu, sao đó mới quay người đi —— trong ánh mắt của hắn ẩn ẩn sắc bén, dường như đang cảnh cáo Vu Thành, để Vu Thành không dám có bất kỳ suy nghĩ nào ngoài công việc đối với Lạc Ninh.

Vu Thành như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của Tần Dịch Tắc, mãi đến khi Lạc Ninh cười nói: “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ lại tình cờ gặp Dịch Tắc ở đây. Vu đạo, chúng ta trước vào trong nói chuyện đi, bữa hôm nay tôi mời.”

Vu Thành hồi thần, lập tức nở nụ cười: “Đừng khách khí, có thể quen biết một nhân vật lớn như Tần Dịch Tắc, cũng xem như thu hoạch ngoài ý muốn! Đúng rồi, lúc trước anh nói thích đồ ăn ngọt, đầu bếp nhà hàng này làm điểm tâm rất ngon, chúng ta nếm thử, ăn no rồi trò chuyện tiếp.” Hắn rất nhanh liền lảng tránh vấn đề “Tần Dịch Tắc”, dẫn Lạc Ninh đến phòng số 301.

Phòng riêng thiết kế rất bí mật, hiệu quả cách âm cũng cực tốt. Lạc Ninh vốn còn đang suy nghĩ, vạn nhất Vu đạo hỏi quan hệ giữa cậu và Tần Dịch Tắc, cậu nên lấp liếm thế nào đây? Bạn bè bình thường?

Nhưng mà, làm cậu bất ngờ chính là, Vu đạo không hỏi gì cả.

Vị đạo diễn này mặc dù trẻ tuổi, nhưng EQ rất cao, đại khái nhìn ra quan hệ giữa Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh không đơn giản, cho nên mới không hỏi han, thông minh chuyển đề tài xoay quanh kịch bản.

Hắn hay nói, tính cách cũng rộng rãi thích cười, Lạc Ninh rất nhanh đã thả lỏng, trao đổi với hắn về những ý tưởng bất chợt nổi lên khi viết kịch bản.

Vu Thành thản nhiên nói rằng: “Tiểu Lạc, thành thật mà nói, tiền đầu tư cho bộ phim này tổng cộng chỉ có ba triệu, dù sao vất vả lắm chúng ta mới kéo về được tài chính,  bây giờ mỗi một đồng tôi cũng không dám lãng phí, có khả năng thành quả đạt được kém xa mong muốn của chúng ta, anh nên chuẩn bị tâm lý.”

Lạc Ninh gật gật đầu: “Tôi biết, đây cũng là lần đầu tôi đảm đương vị trí biên kịch, chúng ta cẩn thận chỉnh sửa lại nội dung, tuyển thêm một vài diễn viên mới chăm chỉ, cho dù vốn ít cũng không hẳn không quay được bộ điện ảnh hay.”

Vu Thành trong mắt đầy tán thưởng: “Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Hôm tuyển diễn viên, anh nên tự mình đến hiện trường xem, dù sao tác phẩm này là anh viết, ai là người phù hợp với vai nam nữ chính, anh so với tôi càng có quyền lên tiếng, lúc đó đưa ra vài ý kiến tham khảo.”

Lạc Ninh nói: “Đương nhiên, ngày 15 đúng không? Tôi nhất định sẽ đến.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, vừa ăn vừa trò chuyện.

Nghe Vu đạo nói rất nhiều về việc cải biên kịch bản, Lạc Ninh phát hiện, quan điểm của Vu đạo về nội dung tình tiết thường thường tương đồng với cậu một cách kỳ lạ, có thể gặp được một đạo diễn có tiếng nói chung, Lạc Ninh cũng rất vui vẻ. Hai người cứ vậy tới tận giờ cơm tối, nên dứt khoát gọi bữa tối.

Sau khi ăn xong, Vu Thành chủ động nói rằng: “Để tôi đưa anh về nhé?”

Lạc Ninh mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần, tôi tự về được rồi.”

Vu Thành cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu, vươn tay về phía Lạc Ninh nói: “Vậy hẹn gặp lần sau!”

Lạc Ninh bắt tay hắn: “Được, lần sau tôi mời cậu ăn cơm.”

***

Gian phòng 302 sát vách, Tần Dịch Tắc trầm mặt xem kịch bản.

Hắn cảm thấy mình lại phát bệnh thần kinh —— đi cùng Lạc Ninh đến Lam Nguyệt Loan, làm bộ trùng hợp gặp Lạc Ninh, ở trước mặt Vu đạo “tuyên bố chủ quyền”, sau đó nói hẹn bạn rồi rời đi, chờ sau khi hai người họ vào phòng riêng, mới lén lén lút lút chạy đến sát vách ngồi ngẩn ra, nhàm chán một mình xem kịch bản.

Nếu biết hắn làm ra những hành động ngu ngốc này, Lê Tân nhất định sẽ nói hắn rất ngây thơ.

Tần Dịch Tắc cau mày xoa xoa huyệt thái dương, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Đã sắp bảy giờ rồi, sao Lạc Ninh vẫn chưa ra? Cậu ta cùng tên đạo diễn trẻ tuổi kia có nhiều đề tài chung vậy ư?

Tần Dịch Tắc đứng ngồi không yên, nhịn không được đứng dậy mở cửa, vừa vặn nhìn thấy Lạc Ninh đang tạm biệt Vu Thành —— hai người nhìn nhau mỉm cười, bắt tay từ biệt, bầu không khí thoạt nhìn vô cùng hòa hợp.

Mãi đến tận sau khi Vu Thành rời đi, Tần Dịch Tắc mới từ chỗ tối đi ra, trầm giọng nói: “Tán gẫu lâu vậy à?”

Lạc Ninh cười nói: “Anh cùng bạn hàn huyên cũng lâu nhỉ?”

Tần Dịch Tắc: “…”

Bạn đâu ra? Cả một buổi chiều hắn đều ngồi sát vách tâm thần không yên đọc kịch bản, kết quả mãi chưa được hai trang.

Thật sự càng nghĩ càng giận.

Lạc Ninh thấy sắc mặt Tần Dịch Tắc khó coi, không khỏi lo lắng nói: “Sao thế? Bạn bè kiểu gì lại dám chọc giận anh vậy?”

Hắn mới không tự giận chính mình đâu.

Vẻ mặt Tần Dịch Tắc như ăn phải mướp đắng, lập tức dời mắt, thấp giọng nói: “Về nhà trước đi, ở đây nhiều người nhiều miệng, bị bắt gặp không hay.” Dứt lời, hắn liền giả vờ bình tĩnh mà nhẹ nhàng nắm tay Lạc Ninh, xoay người đi về phía bãi đậu xe.

Mãi đến khi lên xe rồi, Tần Dịch Tắc mới thả Lạc Ninh ra.

Lạc Ninh không nhịn được hỏi: “Hôm nay anh diễn trò gì vậy? Sao phải cố tình để Vu đạo biết quan hệ giữa chúng ta?”

Tần Dịch Tắc nhún vai một cái, ngữ điệu bình thản nói: “Lam Nguyệt Loan nơi này, rất nhiều người mới bị quy tắc ngầm, tôi cho hắn biết quan hệ giữa hai ta, là muốn cảnh cáo hắn, đừng có suy nghĩ bậy bạ với cậu, ở trong giới cậu còn có tôi che chở, hiểu không?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Alpha, Lạc Ninh không nhịn được bật cười: “Há, thì ra anh muốn “che chở” cho tôi, vậy có cần tôi cảm ơn không, Tần lão sư?”

Đối diện với đáy mắt chan chứa ý cười của cậu, bên tai Tần Dịch Tắc đột nhiên hơi nóng, nói: “Dù sao chúng ta cũng kết hôn rồi, nếu cậu xảy ra chuyện, ba cậu nhất định sẽ lột da tôi. Bảo đảm an toàn của cậu, cũng là cách tôi bảo đảm an toàn của mình.”

Lạc Ninh cười đến càng sung sướng: “Có phải anh quên mất tên tôi rồi không?”

Tần Dịch Tắc cau mày: “Có ý gì?”

Lạc Ninh cười nói: “Tên đầy đủ của tôi là Lạc Ninh Watson, là nhị hoàng tử điện hạ của đế quốc, bên cạnh tôi có cơ giáp Thương Loan, nắm giữ hệ thống trí tuệ nhân tạo cấp S, mỗi khi tôi gặp chuyện ngoài ý muốn, nó sẽ lập tức phát ra tín hiệu cứu viện. Cơ giáp của hoàng huynh, phụ hoàng, đều cảm ứng được tín hiệu của nó, đội hộ vệ hoàng gia cũng không phải để trang trí. Anh cảm thấy, tôi sẽ ngu ngốc để người ta quy tắc ngầm ư?”

Tần Dịch Tắc: “………”

Được rồi, hắn quả thật là quên mất chuyện như thế.

Lai lịch Lạc Ninh thật không đơn giản, ai dám đụng đến một sợi tóc của Lạc Ninh, sợ rằng chẳng cần Tần Dịch Tắc hắn động thủ, vị hoàng huynh ưa bao che khuyết điểm kia của Lạc Ninh đã dẫn theo đội hộ vệ hoàng gia lập tức giết tới.

Hôm nay hắn chẳng khác nào tên thần kinh theo đuôi Lạc Ninh, thật sự quá thừa thãi!

Tần Dịch Tắc lúng túng dời tầm mắt, lần này đến cả hai má cũng bắt đầu nóng lên.

Người đàn ông này, rõ ràng trước mặt công chúng luôn đi theo con đường “nam thần cao lãnh”, không ngờ lại che giấu một mặt đơn thuần đáng yêu đến vậy. Lạc Ninh nghĩ tới đây, không khỏi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay Tần Dịch Tắc nói: “Nhưng mà, vẫn phải cám ơn anh, Dịch Tắc. Anh là người đầu tiên quan tâm tôi như vậy trừ người nhà. Tuy rằng chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng tôi có thể cảm giác được, anh đối xử với tôi thật tốt.”

Tần Dịch Tắc: “…”

Xong rồi, sao tim lại đập nhanh thế này?

Bị Lạc Ninh nắm tay, còn nghe cậu ôn nhu nói “cảm ơn anh”, Tần Dịch Tắc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, căn bản không biết nên trả lời thế nào.

Cũng may Lạc Ninh chỉ cầm vài giây liền thả ra, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Thực ra hôm nay anh vốn không hẹn người bạn nào cả phải không? Anh chỉ là lo lắng cho tôi, sợ tôi không hiểu quy tắc trong giới rồi chịu thiệt, cho nên mới kiếm cớ đi cùng tôi, bảo vệ tôi.”

Tần Dịch Tắc: “…”

Lạc Ninh có thể đừng thông minh như vậy được không? Sẽ khiến hắn càng có vẻ ngu ngốc hơn đó!

Tần Dịch Tắc không định trả lời cái vấn đề này.

Lạc Ninh khẽ cười vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Không cần lo lắng, có Thương Loan bên cạnh bảo vệ, không ai có thể gây thương tổn cho tôi. Tuy rằng tôi khá dễ tính, nhưng cũng không phải cái bánh bao mặc người nhào nặn.”

Những lời này tuy rằng là vừa cười vừa nói, nhưng trong mắt cậu lại lộ ra một loại ngạo khí không thể nghi ngờ —— cứ xem như tốt tính, nhưng dù sao cậu vẫn là một hoàng tử, nếu có người dám sinh ý nghĩ bậy bạ, Lạc Ninh tuyệt đối không phải kẻ ăn chay.

Tần Dịch Tắc cứng ngắc gật gật đầu: “Cậu biết chừng mực là được, về sau tôi cũng không quản được cậu.”

Lạc Ninh nói: “Tôi biết anh rất bận, cũng sắp đến ngày phim mới bấm máy, chuyện của tôi anh thật sự không cần lo lắng đâu.”

Tần Dịch Tắc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, trong lòng lại nghĩ, phim mới bấm máy, hắn sắp phải tiến đoàn, vậy chẳng phải sẽ cùng Lạc Ninh tách ra?

Tách thì tách, chẳng lẽ hắn còn luyến tiếc Lạc Ninh!

Hắn rõ ràng mong ngóng từng ngày tách khỏi Lạc Ninh, không tiếp xúc, hắn khẳng định sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Không sai, chính là vậy. Về sau thân ai nấy lo, không can thiệp chuyện của nhau. Hắn là hắn, Lạc Ninh là Lạc Ninh, bọn họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, “bạn bè bình thường” mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện