Đúng như Annabelle lo sợ, cáo buộc bão táp của nàng tại vũ hội nhà Hardcastle đã tạo ra một vách ngăn không thể chối bỏ giữa nàng và chồng. Nàng cố xin lỗi và giải thích rằng nàng không đổ lỗi cho chàng. Tuy nhiên, nỗ lực nói rằng nàng không hối hận lấy chàng đã bị cự tuyệt thẳng thừng. Simon, người luôn sẵn lòng thảo luận bất kì chủ đề nào, đã vẽ đường ranh cho riêng chuyện này. Sự vô ý của nàng đã găm vào chàng cảm giác tội lỗi vì đã buộc nàng rời bỏ thế giới quý tộc nàng đã luôn mơ ước
Annabelle nhẹ nhõm khi quan hệ của họ nhanh chóng trở lại bình thường, sự tương tác bỡn cợt, đối đầu, và còn cuồng nhiệt. Nhưng nàng vẫn có cảm giác bức rứt rằng mọi chuyện không hoàn toàn giống lúc trước. Có những lúc Simon khẽ nâng tấm khiên chắn lên, và giờ cả hai đều biết nàng có khả năng tổn thương chàng. Có vẻ chàng cho phép nàng đến đủ gần, nhưng chàng vẫn giữ một khoảng cách nhất định giữa họ. Tuy nhiên, chàng sẽ giúp đỡ và ủng hộ bất cứ lúc nào nàng cần…và chàng đã chứng minh trong tối đó rằng vấn đề có thể nảy sinh từ những tình huống không ngờ
Sau một ngày làm việc ở xưởng đầu máy Consolidated, Simon về muộn hơn thường lệ. Nặng mùi bụi than, dầu và kim loại sau một ngày gần quặng, chàng trở về Rutledge với quần áo lấm bẩn
“Anh đã làm gì vậy?” Annabelle kêu lên vì buồn cười và kinh ngạc trước bộ dạng của chàng
“Đi khảo sát xưởng đúc” Simon đáp, cởi áo khoác và áo sơ mi ngay khi chàng đi qua ngưỡng cửa phòng ngủ
Annabelle liếc mắt săm soi “Anh làm nhiều hơn chỉ ‘đi khảo sát’. Những vết đen trên quần áo anh là cái gì vậy? Anh trông như thể vừa tự chế tạo đầu máy xe lửa vậy đó”
“Cũng có lúc phải nhúng tay vào làm” Những nhóm cơ căng phồng lộ rõ khi Simon quẳng áo ra sàn nhà. Chàng có vẻ đang ở trong tâm trạng cực kì phấn chấn. Là một người có sức mạnh thể chất, Simon thích nỗ lực làm việc, đặc biệt là những việc có yếu tố mạo hiểm
Annabelle nhăn mặt lấy một cái khăn cho chàng trong phòng tắm gần đó, và trở lại thấy chồng quấn băng khắp người. Có một vết bầm to tổ chảng trên chân chàng, và một dấu cháy xém trên cổ tay, khiến nàng ré lên giận dữ “Anh bị thương kìa! Có chuyện gì vậy?”
Simon trông có vẻ ngỡ ngàng vì sự quan tâm của nàng, và cách nàng bay đến bên chàng nữa. “Không có gì” chàng nói, ôm eo nàng
Đẩy tay chàng ra, Annabelle khuỵu gối và xem xét vết bầm “Cái gì gây ra vết thương này?” nàng hỏi, lướt đầu ngón tay qua vết thương “Nó xảy ra trong xưởng đúc phải không? Simon Hunt, em muốn anh tránh xa chỗ đó ra! Những bếp lò, cần trục, bể lò…lần sau có thể bị đè bẹp hoặc thiêu cháy hoặc té xuống mấy cái hố - ”
“Annabelle…” giọng Simon phảng phất thích thú. Khom người đỡ khuỷu tay nàng, nàng kéo nàng đứng lên “Anh không thể nói chuyện với em khi em cứ quỳ trước mặt anh thế này. Không rõ ràng lắm đâu. Anh có thể giải thích chính xác chuyện gì – ” Chàng ngập ngừng, cặp mắt đen rạng rỡ kì quái khi chàng thấy nét mặt nàng “Em buồn sao?”
“Người vợ nào thấy chồng về nhà trong tình trạng này mà không thấy buồn chứ hả”
Simon trượt tay ra sau cổ nàng và siết nhẹ. “Em phản ứng hơi quá với một vết bầm và dấu cháy xém rồi đó”
Annabelle quắc mắt “Hãy kể em nghe chuyện gì xảy ra trước, rồi em sẽ quyết định phải phản ứng ra sao”
“Bốn người đàn ông cố dỡ một vỉ kim loại khỏi lò với cái kìm lưỡi dài. Họ phải đưa nó đến hệ thống mà ở đó nó có thể lăn tròn và vào khuôn. Vỉ kim loại hóa ra lại nặng hơn bọn họ dự đoán, và khi họ sắp đánh rơi cái thứ chết tiệt đó thì anh phải cầm một thanh kìm và giúp đỡ”
“Sao anh không để một công nhân khác làm việc đó?”
“Vì lúc đó anh đứng gần lò luyện nhất” Simon nhún vai trong nỗ lực giảm nhẹ tình hình “Anh bị bầm khi anh kê gối dưới bệ đỡ trước khi mọi người cố gắng hạ thấp vỉ kim loại – và vết cháy xém xảy ra khi ai đó lỡ tay quệt cái kìm vào tay anh. Không đau gì cả. Anh lành nhanh lắm”
“Ồ, hết rồi hả?” nàng hỏi “Anh chỉ nâng có tấm kim loại nặng hàng trăm pao lên ống tay áo? - em phải ngu lắm nên mới lo lắng”
Simon cúi đầu chà môi lên má nàng “Em không phải lo lắng cho anh”
“Ai đó cần phải” Annabelle hăm hở nhận ra sức mạnh cơ bắp toát ra từ chàng, đứng gần nàng. Khung xương to khỏe căng tràn sức mạnh và sự uyển chuyển nam tính. Nhưng Simon không phải mình đồng da sắt. Chàng chỉ là con người, và việc nhận ra sự an toàn của chàng quan trọng với nàng đến mức nào càng không khiến nàng bớt lo âu. Lùi khỏi tay chàng, Annabelle đi vào kiểm ra nước tắm, nói với ra sau vai “Anh có mùi như một toa tàu”
“Kèm theo mùi khói” chàng đáp trả và theo chân nàng
Annabelle khịt mũi nhạo báng “Nếu anh đang cố tỏ ra thích thú thì khỏi làm nữa. Em đang điên tiết với anh đây”
“Tại sao?” Simon thì thầm, với tay ôm nàng từ phía sau “Vì anh bị thương à? Tin anh đi, những phần em thích nhất vẫn làm việc tốt” Chàng hôn viền cổ nàng
Annabelle lạnh cả sống lưng, kháng cự lại cái ôm ghì “em không thể bớt lo nếu anh cứ đâm đầu vào lò luyện kim, nếu anh quá ngốc nghếch để dám đi vào xưởng đúc mà không có trang phục bảo vệ và – ”
“Hell-broth” Simon rúc đầu vào bím tóc nàng trong lúc bàn tay mơn man tìm kiếm bầu ngực
“Cái gì?” Annabelle hỏi, thắc mắc không biết có phải chàng vừa chế thêm mấy từ dung tục mới
“Hell-broth…là tên người ta dùng để gọi sắt nóng chảy” Ngón tay chàng vẽ một đường cong quanh ngực nàng, nhào nặn khung áo ngực cao và cứng “Chúa ơi, em mặc cái gì dưới váy vậy?”
“Khung áo ngực mới” Loại áo lót thời trang được nhập khẩu từ New York, được dán chắc và đóng khung kim loại, giúp nó có thêm sự vững chắc hơn hẳn áo ngực thông thường
“Anh không thích nó. Anh không thể cảm nhận được ngực em”
“Anh vốn không nên” Annabelle giả vờ kiên nhẫn, tròn mắt khi chàng đưa ra hai tay lên ngực nàng và xoa bóp kiểm chứng “Simon…nước tắm…”
“Thằng ngốc nào lại chế ra áo ngực vậy hả?” chàng gắt gỏng hỏi và để nàng đi
“Tất nhiên là một người Anh”
“Có lẽ vậy” Chàng theo sau khi nàng đi tắt nước bồn tắm
“Thợ may của em bảo áo ngực đã từng là váy và được dùng như dấu chỉ sự phục tùng”
“Sao em lại sẵn lòng mặc một cái dấu chỉ sự phục tùng?”
“Vì mọi người đều làm vậy, và nếu em không mặc thì eo của em sẽ trông giống con bò”
“Đúng là phù phiếm như phụ nữ” chàng trích dẫn, tháo mấy dải băng xuống sàn gạch
“Vậy em cho rằng đàn ông thắt cà vạt vì chúng hết sức dễ chịu?” Annabelle ngọt ngào hỏi trong lúc chồng nàng bước vào bồn tắm
“Anh thắt cà vạt vì nếu không thì người ta sẽ nghĩ anh không lịch sự bằng họ” Khom lưng kiểm tra bồn tắm không được thiết kế cho cỡ người của chàng, Simon rít lên thoải mái khi nước nóng cuộn lên giữa người
Đứng bên cạnh chàng, Annabelle luồn tay vào tóc Simon, và lẩm bẩm “Họ không biết một nửa của nó. Này – đứng cho tay vào nước.Em sẽ giúp anh tắm”
Khi chà xà phòng cho chàng, Annabelle vui thích thám hiểm cơ thể vạm vỡ của chồng. Tay nàng chậm chậm ve vuốt các cơ bắp, một vài nơi cuồn cuồn và sắc cạnh, những nơi khác lại cứng như đá và trơn tuột. Là một con người của nhục cảm, Simon không che dấu khoái cảm đang có, lười nhác nhìn nàng qua đôi mắt khép hờ. Hơi thở của chàng hối hả, dù vẫn rõ ràng, và cơ bắp chàng đanh lại theo nhịp tay của nàng
Sự yên tĩnh của căn phòng lát đá chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thoát nước và tiếng thở của họ. Annabelle mơ mộng lả lướt trên lớp lông trên ngực chàng, nhớ lại cảm giác của nó trên ngực nàng trong lúc cơ thể chàng nằm bên trên. “Simon” nàng thì thầm
Bờ mi chàng hấp háy, và đôi mắt đen nhìn nàng đăm đăm. Một cánh tay to bè cầm lấy tay nàng, ấn nó vào khoang ngực “Gì?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra cho anh thì em…” Nàng ngừng nói vì nghe có tiếng gõ cửa ầm ầm. Mơ tưởng của nàng đã bị tiếng động chói tai phá vỡ. “Hmm…ai thế nhỉ?”
Việc bị gián đoạn khiến nét bực tức chạy ngang mặt Simon “Em có yêu cầu gì không?”
Annabelle lắc đầu, đứng lên và với tay lấy khăn lau
“Kệ nó đi”
Annabelle nhăn nhó cười khi tiếng đập ngày càng dữ dội. “Em không nghĩ vị khách của chúng ta sẽ bỏ cuộc dễ dàng. Em cho là nên ra xem người đó là ai” Nàng rời phòng tắm và nhẹ nhàng đóng cửa, cho phép Simon hoàn tất trong riêng tư
Sải bước dọc lối đi, Annabelle mở của “Jeremy!” Niềm vui từ chuyến thăm viếng bất ngờ của em trai tan biến nhanh chóng khi nàng nhìn kĩ mặt cậu. Khuôn mặt non nớt đang tái nhợt và cứng đơ, miệng cậu mím chặt. Cậu không có mũ hay áo choàng, và tóc thì rối bù “Jeremy, có chuyện gì à?” nàng hỏi, và kêu cậu vào phòng
“Chị có thể nói thế”
Đọc được sự kinh hoàng còn nguyên trong mắt em, nàng nhìn trừng trừng với vẻ quan tâm “Nói chị biết chuyện gì đã xảy ra”
Jeremy vò đầu, ép những lọn tóc nâu vàng thẳng thớm. “Sự thật là – ” cậu ngừng lại với một nét mặt choáng váng, như thể cậu không biết mình đang nói cái gì
“Sự thật là cái gì?” Annabelle hỏi
“Sự thật là…mẹ chúng ta vừa đâm một người nào đó”
Mặt Annabelle trắng bệch bối rối. Dần dần một cái quắc mắt cắt ngang khuôn mặt nàng “Jeremy” nàng sắc cạnh “Đây là trò đùa đáng ghét nhất mà em từng – ”
“Không phải đùa! Em thề nó là sự thật”
Annabelle không che dấu vẻ soi mói “Vậy ai là người bị đâm?”
“Ngài Hodgeham. Một người bạn cũ của Papa – chị có nhớ ông ta không?”
Màu sắc rời khuôn mặt Annabelle, và cảm giác kinh hãi chy khắp người nàng “Có” nàng nghe mình thì thầm “Chị nhớ ông ta rồi”
“Hình như ông ta đến nhà lúc em ra ngoài với bạn – em trở về nhà sớm – và khi em bước qua bậc cửa, em đã thấy máu trên lối vào”
Annabelle khẽ lắc đầu, cố dung nạp những từ ngữ kia
“Em lần theo vệt máu vào phòng khách” Jeremy tiếp tục, “người hầu đang hoảng loạn, và quản gia đang cố chùi máu khỏi tấm thảm, trong khi Mama đứng sững như tượng, không nói một lời. Có một cái kéo đẫm máu trên bàn – cái dùng để may vá ấy. Từ những gì em thu thập được từ người hầu thì Hodgeham đã vào phòng khách với Mama, có tiếng cãi nhau, rồi Hodgeham rời khỏi với hai tay che ngực”
Đầu óc Annabelle bắt đầu hoạt động với công suất gấp hai lần bình thường, những suy nghĩ của nàng đổ ra điên loạn. Nàng và Philippa luôn che dấu sự thật với Jeremy, người luôn học xa mỗi khi Hodgeham đến. Theo như những gì Annabelle biết thì Jeremy chưa từng có một ý tưởng nào về những đợt thăm nhà về đêm của Hodgeham. Cậu sẽ sụp đổ mất nếu nhận ra một ít trong số tiền đó được dùng cho việc trang trải học phí của cậu là từ…không, em trai nàng không thể biết được. Nàng phải bịa ra một lời giải thích nào đó. Sau này. Việc quan trọng nhất hiện nay là bảo vệ Philippa.
“Hodgeham đang ở đâu?” Annabelle hỏi, “Ông ta có bị thương nặng không?”
“Em không biết. Có vẻ ông ta ra ngoài bằng cửa sau vì xe ngựa của ông ấy vẫn còn đứng đợi, rồi để người của mình chở đi” Jeremy điên cuồng lắc đầu “Em không biết Mama đâm ông ta ở đâu, hay bao nhiêu lần, hoặc lý do tại sao. Mẹ không nói – chỉ nhìn em như thế mẹ không thể nhớ nổi tên mình”
“Mẹ đang ở đâu? Đừng nói là em bỏ mẹ ở nhà một mình đó nha”
“Em đã bảo người hầu trông chừng mẹ rồi, và không để mẹ - ” Jeremy sững lại và nhìn ra sau vai Annabelle “Xin chào, Ông Hunt. Em rất tiếc vì đã làm phiền buổi tối của anh, nhưng em đến là vì – ”
“Anh nghe rồi. Giọng em vang đến phòng bên cạnh” Simon bình tĩnh mặc bỏ đuôi áo sơ mi vào lưng quần và nhìn Jeremy chăm chú
Annabelle quay đầu và lạnh toát khi nhìn thấy chồng. Đã vài lần nàng quen mất Simon đáng sợ ra sao, nhưng ngay lúc này, với đôi mắt nhẫn tâm và hoàn toàn vô cảm, chàng trông như một tay đâm thuê chém mướn
“Tại sao Hodgeham lại đến nhà vào giờ đó?” Jeremy hỏi to, khuôn mặt trẻ thơ tràn ngập lo âu. “Và tại sao Mama cho ông ta vào? Và cái gì khiến mẹ làm vậy? Có lẽ ông ta đã lừa gạt mẹ. Ông ta có lẽ đã nói điều gì đó về Papa…hoặc lợi dụng mẹ, gã con hoang bẩn thỉu”
Sự căng thẳng ngột ngạt theo sau những câu nói ngây thơ của Jeremy, Annabelle toan mở miệng nói gì đó, và Simon khẽ lắc đầu. Chàng dồn sự chú ý cho Jeremy với một giọng lạnh lùng và nhẹ tễnh “Jeremy, chạy ra chuồng ngựa sau khách sạn và kêu người đem ngựa của anh đến đây. Và nói họ buộc yên cho ngựa luôn. Sau đó, về nhà thu gom tấm thảm và quần áo dính máu rồi mang chúng đến xưởng sản xuất đầu máy xe lửa – tòa nhà đầu tiên của lô đất. Nói tên anh,và viên quản lý sẽ không hỏi thêm gì. Có một cái lò nung – ”
“Được” Jeremy hiểu chuyện ngay tức thì “Em sẽ đốt mọi thứ”
Simon gật đầu cụt lủn rồi cậu trai rời khỏi không nói thêm tiếng nào
Khi Jeremy rời khỏi dãy phòng, Annabelle quan sát chồng “Simon, em…em muốn đến gặp mẹ - ”
“Em có thể đi cùng Jeremy”
“Em không biết chuyện gì xảy ra cho Ngài Hodgeham…”
“Anh sẽ tìm hắn” Simon nói dứt khoát “Chỉ cầu nguyện là vết thương của hắn không nghiêm trọng. Nếu hắn chết thì việc giải quyết tàn cuộc sẽ khó hơn rất nhiều”
Annabelle gật đầu, cắn môi trước khi nói “Em đã nghĩ cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi Hodgeham. Em không bao giờ ngờ được lão lại dám quấy mẹ em lần nữa, sau khi em đã lấy anh. Có vẻ không gì có thể ngăn cản được lão”
Chàng đưa tay lên vai nàng, và nói, với vẻ êm dịu kinh khủng “Anh sẽ ngăn hắn lại. Em có thể yên tâm”
Nàng sững người băn khoăn “Anh định làm gì – ”
“Chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ đi lấy áo choàng của em đi”
“Được rồi, Simon” nàng thì thầm, và chạy đến tủ áo
Khi Annabelle và Jeremy về đến nhà Philippa thì họ thấy bà đang ngồi trên cầu thang, tay cầm một ly rượu mạnh. Bà trông nhỏ bé và ngờ nghệch, và tim Annabelle thắt lại khi nàng nhìn thấy đầu bà gục xuống. “Mama” nàng lẩm bẩm, ngồi xuống cạnh mẹ. Nàng choàng tay sau lưng bà. Trong lúc đó, Jeremy tập trung vào công việc, cậu cùng lão quản gia thu dọn thảm lót sàn và mang ra xe ngựa. Vì quá lo lắng, Annabelle không thể nhận ra em trai đã giải quyết tình huống đặc biệt tốt so với một cậu bé 14 tuổi
Philippa ngẩng đầu lên, và nhìn chằm chằm Annabelle với tia nhìn ma quái “Mẹ xin lỗi”
“Không, đừng – ”
“Chỉ khi mẹ nghĩ mọi chuyện cuối cùng cũng tốt đẹp thì Hodgeham lại đến…hắn ta nói muốn tiếp tục đến thăm mẹ, và nếu mẹ không đồng ý, hắn ta sẽ kể mọi người nghe thỏa thuận trước đây. Hắn ta nói sẽ hủy hoại tất cả chúng ta và biến mẹ thành đề tài nhạo báng của công chúng. Mẹ khóc và cầu xin hắn, và hắn cười…rồi, khi hắn đặt tay lên người mẹ, mẹ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ thấy cây kéo gần đó, và mẹ không thể ngăn mình đừng cầm nó lên và…mẹ cố giết hắn ta. Mẹ hy vọng là mẹ đã làm. Mẹ không biết sao nữa – ”
“Không sao, Mama” Annabelle thì thầm, đặt tay lên vai bà “Không ai trách cứ gì mẹ đâu – Lão Hodgeham là một con quái vật, và – ”
“Sao?” Philippa điếng người hỏi “Vậy hắn chết rồi à?”
“Con không biết. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi – Jeremy và con đã ở đây, và Hunt sẽ không để chuyện gì xảy ra cho mẹ”
“Mama” Jeremy gọi, cầm một đầu tấm thảm cuộn tròn và cùng ông quản gia đi ra bằng cửa sau “Mẹ có biết cây kéo ở đâu không?” Câu hỏi bật ra dễ dàng đến mức ai đó có lẽ đã nghĩ cậu cần nó để cắt dây thừng
“Cô hầu đang giữ nó, mẹ nghĩ vậy” Philippa đáp “Cô ta đang cố lau chùi nó”
“Được rồi, con sẽ đi lấy nó” Cậu bắt đầu rời khỏi hành lang và gọi ra sau vai “Nhìn thử xem quần áo của mẹ có vết máu nào không đi mẹ. Con phải đem tất cả đi”
“Được rồi, con yêu”
Nghe hai người nói chuyện, Annabelle không thể không thắc mắc làm thế nào mà nàng và gia đình lại đang thảo luận cởi mở về việc tiêu hủy chứng cứ trong một vụ giết người. Và nàng có một chút cảm giác mạnh mẽ hơn gia đình Hunt…nàng rùng mình với ý nghĩ đó
Hai giờ sau, Philippa yên giấc trên giường, Simon và Jeremy đến ngôi nhà trên phố trong vòng vài phút. Họ trao đổi vài câu ngay hành lang. Khi Annabelle xuống cầu thang, nàng ngừng lại giữa chừng khi thấy Simon ôm chầm em trai nàng và vò vò mái tóc vốn đã tả tơi của cậu. Cử chỉ hiền từ như cha có vẻ đã trấn tĩnh Jeremy, và nụ cười tươi rói nở ra trên mặt cậu. Annabelle sững người khi nàng nhìn hai người
Jeremy đã chấp nhận Simon dễ dàng đến bất ngờ, khi mà Annabelle đã lo lắng cậu em sẽ chống đối tích cách chuyên quyền của Simon. Chứng kiến mối dây liên hệ vừa được hình thành giữa hai người là một trải nghiệm lạ kì của Annabelle, nhất là khi nàng biết có được lòng tin của Jeremy là chuyện không dễ. Đến tận lúc này nàng đã không biết được thấy em trai có chỗ dựa tinh thần, ai đó có thể cung cấp giải pháp cho những vấn đề cậu không thể đảm đương ở tuổi 14 thật sự đem lại cho nàng cảm giác nhẹ nhõm. Ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn hành lang phản chiếu trên tóc Simon và làm xương gò má của chàng nổi cao
Choáng ngợp giữa nhiều luồng cảm xúc, Annabelle tiếp tục đi xuống cầu thang và hỏi “Anh có tìm được Hodgeham không? Và nếu – ”
“Có, anh tìm ra hắn rồi” Với tay lấy áo choàng mắc trên lan can, Simon vắt nó qua vai “Đến đây, anh sẽ em nghe mọi chuyện trên đường về nhà”
Annabelle quay sang em trai “Jeremy, nếu chị đi em có ổn không?”
“Em sẽ giải quyết tốt” cậu trai tự tin đáp
Mắt Simon lóe lên vui thích khi chàng đặt tay sau eo Annabelle “Đi thôi” chàng lẩm bẩm
Ngay khi họ vào trong xe ngựa, Annabelle quăng hàng loạt câu hỏi về phía Simon cho đến khi chàng lấy tay che miệng nàng “Anh sẽ kể cho em nếu em chịu im lặng trong một hoặc hai phút” chàng nói. Nàng gật đầu sau tay chàng, và chàng toét miệng cười, nhoài người về trước thay miệng chàng vào chỗ bàn tay đang bịt miệng nàng. Sau một nụ hôn chớp nhoáng, chàng quay lại chỗ ngồi, nét mặt chàng chuyển sang nghiêm túc “Anh tìm thấy Hodgeham ở nhà hắn, đang được bác sĩ gia đình chăm sóc. Và chuyện tốt đẹp là khi anh đến đó thì họ đã gọi cảnh sát và đang chờ ông ta tới”
“Làm thế nào anh thuyết phục người hầu mở cửa cho anh vào?”
“Anh xông thẳng vào nhà hắn và yêu cầu được gặp Hodgeham ngay lập tức. Vì gia đình đó quá bối rối nên không ai dám cản anh. Anh bảo người người hầu dẫn anh lên phòng ngủ trên lầu nơi bác sĩ đang chữa trị vết thương cho hắn” Vẻ hài hước lửng lơ trên mặt chàng “Tất nhiên là anh có thể tìm được căn phòng đó dựa vào mấy tiếng tru tréo đau đớn của hắn”
“Tốt” Annabelle cảm thấy thỏa mãn ghê gớm “Dù lão Hodgeham có chịu đựng nỗi đau như thế nào thì vẫn chưa đủ đâu. Tình trạng của lão ra sao, lão có nói gì lúc anh vào phòng hay không?”
Khóe miệng Simon cong lên kinh tởm “Đó là một vết thương ở vai – nhỏ thôi. Và phần lớn những gì hắn nói không nên được lặp lại. Sau khi cho hắn vài phút huênh hoang, anh bảo bác sĩ sang đợi ở phòng kế bên trong khi anh nói chuyện riêng với Hodgeham. Anh nói anh cảm thấy tiếc cho vết thương nghiêm trọng của hắn – một nhận xét khiến lão lúng túng cho đến khi anh giải thích rằng sẽ tốt cho hắn nếu mô tả cơn bệnh cho gia đình và bạn bè như là một cơn đau dạ dày hơn là một vết dao đâm”
“Và nếu lão không chịu?” Annabelle cười yếu ớt
“Nếu hắn không chịu thì anh nói rõ anh sẽ xiên lão như thịt xông khói Yorkshire. Và nếu anh mà nghe một lời đồn nào về làm nhơ nhuốc thanh danh của mẹ em, hoặc gia đình em, anh sẽ đổ hết tội đó cho hắn, và lão sẽ kết thúc với một tang lễ trọng thể. Trước khi anh nói xong thì Hodgeham đã khiếp sợ đến mức thở không nổi. Với ông bác sĩ, anh gửi tiền khám bệnh cho ông ta và yêu cầu hãy quên hết chuyện tối nay. Sau đó anh bỏ ra ngoài, nhưng anh còn phải đợi cảnh sát”
“Vậy anh nói gì với cảnh sát?”
“Anh bảo ông ta chuyện này chỉ là nhầm lẫn, và ông ta không còn cần thiết. Đền bù cho chuyến đi công cốc, anh bảo ông ta hãy đến quán rượu Gấu Nâu sau ca trực và ăn uống thỏa thuê, tất nhiên hóa đơn sẽ ghi cho anh”
“Cảm ơn Chúa” Nhẹ nhõm không nói nên lời, Annabelle xích lại gần chàng. Nàng thở dài và dựa vào chàng “Còn Jeremy thì sao? Chúng ta sẽ nói gì với nó?”
“Không cần phải cho cậu ấy biết sự thật – nói chỉ làm cậu bé tổn thương và hoang mang. Điều anh quan tâm lúc này là Philippa đã cư xử thái quá với những mưu tính của Hodgeham và tự mất bản thân” Simon sờ một bên hàm “Anh có một đề nghị có thể khiến em bận tâm”
Tự hỏi liệu ‘đề nghị’ có phải là một mệnh lệnh trá hình, Annabelle nhìn chàng hoài nghi “Sao?”
“Anh nghĩ tốt nhất Philippa nên tránh xa Luân Đôn – và Hodgeham – cho đến khi mọi chuyện chìm vào quên lãng”
“Xa bao nhiêu? Và mẹ sẽ đi đâu?”
“Bà có thể đi du lịch châu Âu với mẹ và em gái anh. Vài ngày nữa họ sẽ đi – ”
“Đó là ý tưởng tệ nhất em từng nghe” Annabelle ré lên “Em muốn mẹ ở ngay đây để em và Jeremy chăm sóc. Thứ hai, em có thể bảo đảm mẹ và em gái anh sẽ không thích – ”
“Chúng ta sẽ cho Jeremy đi cùng. Cậu ấy có đủ thời gian trước học kì mời, và cậu bé sẽ là một người bạn đường tuyệt vời cho cả ba người kia”
“Jeremy đáng thương…” Annabelle thử mường tượng hình ảnh cậu bé tháp tùng ba phụ nữ đi khắp châu Âu. “Em không mong chuyện gì xảy ra cho kẻ địch tồi tệ nhất của em”
Simon cười “Hắn có lẽ đã học được rất nhiều về phụ nữ”
“Và không cái nào là dễ chịu” nàng vặn lại “Tại sao anh nghĩ đuổi mẹ em khỏi Luân Đôn là việc cần thiết? Hodgeham vẫn có thể gây nguy hiểm sao?”
“Không” chàng thì thầm, dịu dàng ngửa mặt nàng lên “Anh nói rồi, hắn ta sẽ không bao giờ dám bén mảng đến gần Philippa lần nữa. Tuy nhiên, nếu vẫn còn dây dưa với Hodgeham thì anh thấy cách tốt nhất là để bà đi xa. Hơn thế nữa, Jeremy có nói bà gần như không còn là bà nữa. Điều này khiến tình hình có thể ngoài tầm kiểm soát. Và một vài tuần du lịch sẽ giúp bà khỏe hơn”
Khi Annabelle cân nhắc ý kiến của chàng, nàng phải thừa nhận rằng nó có lý. Đã quá lâu Philippa chưa được nghỉ ngơi. Và nếu Jeremy đi cùng bà, có lẽ việc đồng hành với gia đình Hunt cũng không khó khăn lắm…bà có vẻ không tự đưa ra quyết định được. Và vì thế bà sẽ đồng ý với mọi kế hoạch Annabelle và Jeremy đề xuất. “Simon…” nàng từ tốn hỏi “Anh đang hỏi ý kiến em, hay chỉ nói cho em biết một việc đã được quyết định?”
Tia nhìn của Simon quét qua mặt nàng với một vẻ đánh giá khéo che đậy “Cái nào có khuynh hướng khiến em đồng ý vậy?” Chàng cười êm ái khi đọc được câu trả lời trên mặt nàng “Tốt thôi…anh đang hỏi ý kiến em đây”
Annabelle gượng cười và dựa vai chàng “Vậy nếu Jeremy đồng ý…thì em cũng vậy”
Annabelle nhẹ nhõm khi quan hệ của họ nhanh chóng trở lại bình thường, sự tương tác bỡn cợt, đối đầu, và còn cuồng nhiệt. Nhưng nàng vẫn có cảm giác bức rứt rằng mọi chuyện không hoàn toàn giống lúc trước. Có những lúc Simon khẽ nâng tấm khiên chắn lên, và giờ cả hai đều biết nàng có khả năng tổn thương chàng. Có vẻ chàng cho phép nàng đến đủ gần, nhưng chàng vẫn giữ một khoảng cách nhất định giữa họ. Tuy nhiên, chàng sẽ giúp đỡ và ủng hộ bất cứ lúc nào nàng cần…và chàng đã chứng minh trong tối đó rằng vấn đề có thể nảy sinh từ những tình huống không ngờ
Sau một ngày làm việc ở xưởng đầu máy Consolidated, Simon về muộn hơn thường lệ. Nặng mùi bụi than, dầu và kim loại sau một ngày gần quặng, chàng trở về Rutledge với quần áo lấm bẩn
“Anh đã làm gì vậy?” Annabelle kêu lên vì buồn cười và kinh ngạc trước bộ dạng của chàng
“Đi khảo sát xưởng đúc” Simon đáp, cởi áo khoác và áo sơ mi ngay khi chàng đi qua ngưỡng cửa phòng ngủ
Annabelle liếc mắt săm soi “Anh làm nhiều hơn chỉ ‘đi khảo sát’. Những vết đen trên quần áo anh là cái gì vậy? Anh trông như thể vừa tự chế tạo đầu máy xe lửa vậy đó”
“Cũng có lúc phải nhúng tay vào làm” Những nhóm cơ căng phồng lộ rõ khi Simon quẳng áo ra sàn nhà. Chàng có vẻ đang ở trong tâm trạng cực kì phấn chấn. Là một người có sức mạnh thể chất, Simon thích nỗ lực làm việc, đặc biệt là những việc có yếu tố mạo hiểm
Annabelle nhăn mặt lấy một cái khăn cho chàng trong phòng tắm gần đó, và trở lại thấy chồng quấn băng khắp người. Có một vết bầm to tổ chảng trên chân chàng, và một dấu cháy xém trên cổ tay, khiến nàng ré lên giận dữ “Anh bị thương kìa! Có chuyện gì vậy?”
Simon trông có vẻ ngỡ ngàng vì sự quan tâm của nàng, và cách nàng bay đến bên chàng nữa. “Không có gì” chàng nói, ôm eo nàng
Đẩy tay chàng ra, Annabelle khuỵu gối và xem xét vết bầm “Cái gì gây ra vết thương này?” nàng hỏi, lướt đầu ngón tay qua vết thương “Nó xảy ra trong xưởng đúc phải không? Simon Hunt, em muốn anh tránh xa chỗ đó ra! Những bếp lò, cần trục, bể lò…lần sau có thể bị đè bẹp hoặc thiêu cháy hoặc té xuống mấy cái hố - ”
“Annabelle…” giọng Simon phảng phất thích thú. Khom người đỡ khuỷu tay nàng, nàng kéo nàng đứng lên “Anh không thể nói chuyện với em khi em cứ quỳ trước mặt anh thế này. Không rõ ràng lắm đâu. Anh có thể giải thích chính xác chuyện gì – ” Chàng ngập ngừng, cặp mắt đen rạng rỡ kì quái khi chàng thấy nét mặt nàng “Em buồn sao?”
“Người vợ nào thấy chồng về nhà trong tình trạng này mà không thấy buồn chứ hả”
Simon trượt tay ra sau cổ nàng và siết nhẹ. “Em phản ứng hơi quá với một vết bầm và dấu cháy xém rồi đó”
Annabelle quắc mắt “Hãy kể em nghe chuyện gì xảy ra trước, rồi em sẽ quyết định phải phản ứng ra sao”
“Bốn người đàn ông cố dỡ một vỉ kim loại khỏi lò với cái kìm lưỡi dài. Họ phải đưa nó đến hệ thống mà ở đó nó có thể lăn tròn và vào khuôn. Vỉ kim loại hóa ra lại nặng hơn bọn họ dự đoán, và khi họ sắp đánh rơi cái thứ chết tiệt đó thì anh phải cầm một thanh kìm và giúp đỡ”
“Sao anh không để một công nhân khác làm việc đó?”
“Vì lúc đó anh đứng gần lò luyện nhất” Simon nhún vai trong nỗ lực giảm nhẹ tình hình “Anh bị bầm khi anh kê gối dưới bệ đỡ trước khi mọi người cố gắng hạ thấp vỉ kim loại – và vết cháy xém xảy ra khi ai đó lỡ tay quệt cái kìm vào tay anh. Không đau gì cả. Anh lành nhanh lắm”
“Ồ, hết rồi hả?” nàng hỏi “Anh chỉ nâng có tấm kim loại nặng hàng trăm pao lên ống tay áo? - em phải ngu lắm nên mới lo lắng”
Simon cúi đầu chà môi lên má nàng “Em không phải lo lắng cho anh”
“Ai đó cần phải” Annabelle hăm hở nhận ra sức mạnh cơ bắp toát ra từ chàng, đứng gần nàng. Khung xương to khỏe căng tràn sức mạnh và sự uyển chuyển nam tính. Nhưng Simon không phải mình đồng da sắt. Chàng chỉ là con người, và việc nhận ra sự an toàn của chàng quan trọng với nàng đến mức nào càng không khiến nàng bớt lo âu. Lùi khỏi tay chàng, Annabelle đi vào kiểm ra nước tắm, nói với ra sau vai “Anh có mùi như một toa tàu”
“Kèm theo mùi khói” chàng đáp trả và theo chân nàng
Annabelle khịt mũi nhạo báng “Nếu anh đang cố tỏ ra thích thú thì khỏi làm nữa. Em đang điên tiết với anh đây”
“Tại sao?” Simon thì thầm, với tay ôm nàng từ phía sau “Vì anh bị thương à? Tin anh đi, những phần em thích nhất vẫn làm việc tốt” Chàng hôn viền cổ nàng
Annabelle lạnh cả sống lưng, kháng cự lại cái ôm ghì “em không thể bớt lo nếu anh cứ đâm đầu vào lò luyện kim, nếu anh quá ngốc nghếch để dám đi vào xưởng đúc mà không có trang phục bảo vệ và – ”
“Hell-broth” Simon rúc đầu vào bím tóc nàng trong lúc bàn tay mơn man tìm kiếm bầu ngực
“Cái gì?” Annabelle hỏi, thắc mắc không biết có phải chàng vừa chế thêm mấy từ dung tục mới
“Hell-broth…là tên người ta dùng để gọi sắt nóng chảy” Ngón tay chàng vẽ một đường cong quanh ngực nàng, nhào nặn khung áo ngực cao và cứng “Chúa ơi, em mặc cái gì dưới váy vậy?”
“Khung áo ngực mới” Loại áo lót thời trang được nhập khẩu từ New York, được dán chắc và đóng khung kim loại, giúp nó có thêm sự vững chắc hơn hẳn áo ngực thông thường
“Anh không thích nó. Anh không thể cảm nhận được ngực em”
“Anh vốn không nên” Annabelle giả vờ kiên nhẫn, tròn mắt khi chàng đưa ra hai tay lên ngực nàng và xoa bóp kiểm chứng “Simon…nước tắm…”
“Thằng ngốc nào lại chế ra áo ngực vậy hả?” chàng gắt gỏng hỏi và để nàng đi
“Tất nhiên là một người Anh”
“Có lẽ vậy” Chàng theo sau khi nàng đi tắt nước bồn tắm
“Thợ may của em bảo áo ngực đã từng là váy và được dùng như dấu chỉ sự phục tùng”
“Sao em lại sẵn lòng mặc một cái dấu chỉ sự phục tùng?”
“Vì mọi người đều làm vậy, và nếu em không mặc thì eo của em sẽ trông giống con bò”
“Đúng là phù phiếm như phụ nữ” chàng trích dẫn, tháo mấy dải băng xuống sàn gạch
“Vậy em cho rằng đàn ông thắt cà vạt vì chúng hết sức dễ chịu?” Annabelle ngọt ngào hỏi trong lúc chồng nàng bước vào bồn tắm
“Anh thắt cà vạt vì nếu không thì người ta sẽ nghĩ anh không lịch sự bằng họ” Khom lưng kiểm tra bồn tắm không được thiết kế cho cỡ người của chàng, Simon rít lên thoải mái khi nước nóng cuộn lên giữa người
Đứng bên cạnh chàng, Annabelle luồn tay vào tóc Simon, và lẩm bẩm “Họ không biết một nửa của nó. Này – đứng cho tay vào nước.Em sẽ giúp anh tắm”
Khi chà xà phòng cho chàng, Annabelle vui thích thám hiểm cơ thể vạm vỡ của chồng. Tay nàng chậm chậm ve vuốt các cơ bắp, một vài nơi cuồn cuồn và sắc cạnh, những nơi khác lại cứng như đá và trơn tuột. Là một con người của nhục cảm, Simon không che dấu khoái cảm đang có, lười nhác nhìn nàng qua đôi mắt khép hờ. Hơi thở của chàng hối hả, dù vẫn rõ ràng, và cơ bắp chàng đanh lại theo nhịp tay của nàng
Sự yên tĩnh của căn phòng lát đá chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thoát nước và tiếng thở của họ. Annabelle mơ mộng lả lướt trên lớp lông trên ngực chàng, nhớ lại cảm giác của nó trên ngực nàng trong lúc cơ thể chàng nằm bên trên. “Simon” nàng thì thầm
Bờ mi chàng hấp háy, và đôi mắt đen nhìn nàng đăm đăm. Một cánh tay to bè cầm lấy tay nàng, ấn nó vào khoang ngực “Gì?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra cho anh thì em…” Nàng ngừng nói vì nghe có tiếng gõ cửa ầm ầm. Mơ tưởng của nàng đã bị tiếng động chói tai phá vỡ. “Hmm…ai thế nhỉ?”
Việc bị gián đoạn khiến nét bực tức chạy ngang mặt Simon “Em có yêu cầu gì không?”
Annabelle lắc đầu, đứng lên và với tay lấy khăn lau
“Kệ nó đi”
Annabelle nhăn nhó cười khi tiếng đập ngày càng dữ dội. “Em không nghĩ vị khách của chúng ta sẽ bỏ cuộc dễ dàng. Em cho là nên ra xem người đó là ai” Nàng rời phòng tắm và nhẹ nhàng đóng cửa, cho phép Simon hoàn tất trong riêng tư
Sải bước dọc lối đi, Annabelle mở của “Jeremy!” Niềm vui từ chuyến thăm viếng bất ngờ của em trai tan biến nhanh chóng khi nàng nhìn kĩ mặt cậu. Khuôn mặt non nớt đang tái nhợt và cứng đơ, miệng cậu mím chặt. Cậu không có mũ hay áo choàng, và tóc thì rối bù “Jeremy, có chuyện gì à?” nàng hỏi, và kêu cậu vào phòng
“Chị có thể nói thế”
Đọc được sự kinh hoàng còn nguyên trong mắt em, nàng nhìn trừng trừng với vẻ quan tâm “Nói chị biết chuyện gì đã xảy ra”
Jeremy vò đầu, ép những lọn tóc nâu vàng thẳng thớm. “Sự thật là – ” cậu ngừng lại với một nét mặt choáng váng, như thể cậu không biết mình đang nói cái gì
“Sự thật là cái gì?” Annabelle hỏi
“Sự thật là…mẹ chúng ta vừa đâm một người nào đó”
Mặt Annabelle trắng bệch bối rối. Dần dần một cái quắc mắt cắt ngang khuôn mặt nàng “Jeremy” nàng sắc cạnh “Đây là trò đùa đáng ghét nhất mà em từng – ”
“Không phải đùa! Em thề nó là sự thật”
Annabelle không che dấu vẻ soi mói “Vậy ai là người bị đâm?”
“Ngài Hodgeham. Một người bạn cũ của Papa – chị có nhớ ông ta không?”
Màu sắc rời khuôn mặt Annabelle, và cảm giác kinh hãi chy khắp người nàng “Có” nàng nghe mình thì thầm “Chị nhớ ông ta rồi”
“Hình như ông ta đến nhà lúc em ra ngoài với bạn – em trở về nhà sớm – và khi em bước qua bậc cửa, em đã thấy máu trên lối vào”
Annabelle khẽ lắc đầu, cố dung nạp những từ ngữ kia
“Em lần theo vệt máu vào phòng khách” Jeremy tiếp tục, “người hầu đang hoảng loạn, và quản gia đang cố chùi máu khỏi tấm thảm, trong khi Mama đứng sững như tượng, không nói một lời. Có một cái kéo đẫm máu trên bàn – cái dùng để may vá ấy. Từ những gì em thu thập được từ người hầu thì Hodgeham đã vào phòng khách với Mama, có tiếng cãi nhau, rồi Hodgeham rời khỏi với hai tay che ngực”
Đầu óc Annabelle bắt đầu hoạt động với công suất gấp hai lần bình thường, những suy nghĩ của nàng đổ ra điên loạn. Nàng và Philippa luôn che dấu sự thật với Jeremy, người luôn học xa mỗi khi Hodgeham đến. Theo như những gì Annabelle biết thì Jeremy chưa từng có một ý tưởng nào về những đợt thăm nhà về đêm của Hodgeham. Cậu sẽ sụp đổ mất nếu nhận ra một ít trong số tiền đó được dùng cho việc trang trải học phí của cậu là từ…không, em trai nàng không thể biết được. Nàng phải bịa ra một lời giải thích nào đó. Sau này. Việc quan trọng nhất hiện nay là bảo vệ Philippa.
“Hodgeham đang ở đâu?” Annabelle hỏi, “Ông ta có bị thương nặng không?”
“Em không biết. Có vẻ ông ta ra ngoài bằng cửa sau vì xe ngựa của ông ấy vẫn còn đứng đợi, rồi để người của mình chở đi” Jeremy điên cuồng lắc đầu “Em không biết Mama đâm ông ta ở đâu, hay bao nhiêu lần, hoặc lý do tại sao. Mẹ không nói – chỉ nhìn em như thế mẹ không thể nhớ nổi tên mình”
“Mẹ đang ở đâu? Đừng nói là em bỏ mẹ ở nhà một mình đó nha”
“Em đã bảo người hầu trông chừng mẹ rồi, và không để mẹ - ” Jeremy sững lại và nhìn ra sau vai Annabelle “Xin chào, Ông Hunt. Em rất tiếc vì đã làm phiền buổi tối của anh, nhưng em đến là vì – ”
“Anh nghe rồi. Giọng em vang đến phòng bên cạnh” Simon bình tĩnh mặc bỏ đuôi áo sơ mi vào lưng quần và nhìn Jeremy chăm chú
Annabelle quay đầu và lạnh toát khi nhìn thấy chồng. Đã vài lần nàng quen mất Simon đáng sợ ra sao, nhưng ngay lúc này, với đôi mắt nhẫn tâm và hoàn toàn vô cảm, chàng trông như một tay đâm thuê chém mướn
“Tại sao Hodgeham lại đến nhà vào giờ đó?” Jeremy hỏi to, khuôn mặt trẻ thơ tràn ngập lo âu. “Và tại sao Mama cho ông ta vào? Và cái gì khiến mẹ làm vậy? Có lẽ ông ta đã lừa gạt mẹ. Ông ta có lẽ đã nói điều gì đó về Papa…hoặc lợi dụng mẹ, gã con hoang bẩn thỉu”
Sự căng thẳng ngột ngạt theo sau những câu nói ngây thơ của Jeremy, Annabelle toan mở miệng nói gì đó, và Simon khẽ lắc đầu. Chàng dồn sự chú ý cho Jeremy với một giọng lạnh lùng và nhẹ tễnh “Jeremy, chạy ra chuồng ngựa sau khách sạn và kêu người đem ngựa của anh đến đây. Và nói họ buộc yên cho ngựa luôn. Sau đó, về nhà thu gom tấm thảm và quần áo dính máu rồi mang chúng đến xưởng sản xuất đầu máy xe lửa – tòa nhà đầu tiên của lô đất. Nói tên anh,và viên quản lý sẽ không hỏi thêm gì. Có một cái lò nung – ”
“Được” Jeremy hiểu chuyện ngay tức thì “Em sẽ đốt mọi thứ”
Simon gật đầu cụt lủn rồi cậu trai rời khỏi không nói thêm tiếng nào
Khi Jeremy rời khỏi dãy phòng, Annabelle quan sát chồng “Simon, em…em muốn đến gặp mẹ - ”
“Em có thể đi cùng Jeremy”
“Em không biết chuyện gì xảy ra cho Ngài Hodgeham…”
“Anh sẽ tìm hắn” Simon nói dứt khoát “Chỉ cầu nguyện là vết thương của hắn không nghiêm trọng. Nếu hắn chết thì việc giải quyết tàn cuộc sẽ khó hơn rất nhiều”
Annabelle gật đầu, cắn môi trước khi nói “Em đã nghĩ cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi Hodgeham. Em không bao giờ ngờ được lão lại dám quấy mẹ em lần nữa, sau khi em đã lấy anh. Có vẻ không gì có thể ngăn cản được lão”
Chàng đưa tay lên vai nàng, và nói, với vẻ êm dịu kinh khủng “Anh sẽ ngăn hắn lại. Em có thể yên tâm”
Nàng sững người băn khoăn “Anh định làm gì – ”
“Chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ đi lấy áo choàng của em đi”
“Được rồi, Simon” nàng thì thầm, và chạy đến tủ áo
Khi Annabelle và Jeremy về đến nhà Philippa thì họ thấy bà đang ngồi trên cầu thang, tay cầm một ly rượu mạnh. Bà trông nhỏ bé và ngờ nghệch, và tim Annabelle thắt lại khi nàng nhìn thấy đầu bà gục xuống. “Mama” nàng lẩm bẩm, ngồi xuống cạnh mẹ. Nàng choàng tay sau lưng bà. Trong lúc đó, Jeremy tập trung vào công việc, cậu cùng lão quản gia thu dọn thảm lót sàn và mang ra xe ngựa. Vì quá lo lắng, Annabelle không thể nhận ra em trai đã giải quyết tình huống đặc biệt tốt so với một cậu bé 14 tuổi
Philippa ngẩng đầu lên, và nhìn chằm chằm Annabelle với tia nhìn ma quái “Mẹ xin lỗi”
“Không, đừng – ”
“Chỉ khi mẹ nghĩ mọi chuyện cuối cùng cũng tốt đẹp thì Hodgeham lại đến…hắn ta nói muốn tiếp tục đến thăm mẹ, và nếu mẹ không đồng ý, hắn ta sẽ kể mọi người nghe thỏa thuận trước đây. Hắn ta nói sẽ hủy hoại tất cả chúng ta và biến mẹ thành đề tài nhạo báng của công chúng. Mẹ khóc và cầu xin hắn, và hắn cười…rồi, khi hắn đặt tay lên người mẹ, mẹ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ thấy cây kéo gần đó, và mẹ không thể ngăn mình đừng cầm nó lên và…mẹ cố giết hắn ta. Mẹ hy vọng là mẹ đã làm. Mẹ không biết sao nữa – ”
“Không sao, Mama” Annabelle thì thầm, đặt tay lên vai bà “Không ai trách cứ gì mẹ đâu – Lão Hodgeham là một con quái vật, và – ”
“Sao?” Philippa điếng người hỏi “Vậy hắn chết rồi à?”
“Con không biết. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi – Jeremy và con đã ở đây, và Hunt sẽ không để chuyện gì xảy ra cho mẹ”
“Mama” Jeremy gọi, cầm một đầu tấm thảm cuộn tròn và cùng ông quản gia đi ra bằng cửa sau “Mẹ có biết cây kéo ở đâu không?” Câu hỏi bật ra dễ dàng đến mức ai đó có lẽ đã nghĩ cậu cần nó để cắt dây thừng
“Cô hầu đang giữ nó, mẹ nghĩ vậy” Philippa đáp “Cô ta đang cố lau chùi nó”
“Được rồi, con sẽ đi lấy nó” Cậu bắt đầu rời khỏi hành lang và gọi ra sau vai “Nhìn thử xem quần áo của mẹ có vết máu nào không đi mẹ. Con phải đem tất cả đi”
“Được rồi, con yêu”
Nghe hai người nói chuyện, Annabelle không thể không thắc mắc làm thế nào mà nàng và gia đình lại đang thảo luận cởi mở về việc tiêu hủy chứng cứ trong một vụ giết người. Và nàng có một chút cảm giác mạnh mẽ hơn gia đình Hunt…nàng rùng mình với ý nghĩ đó
Hai giờ sau, Philippa yên giấc trên giường, Simon và Jeremy đến ngôi nhà trên phố trong vòng vài phút. Họ trao đổi vài câu ngay hành lang. Khi Annabelle xuống cầu thang, nàng ngừng lại giữa chừng khi thấy Simon ôm chầm em trai nàng và vò vò mái tóc vốn đã tả tơi của cậu. Cử chỉ hiền từ như cha có vẻ đã trấn tĩnh Jeremy, và nụ cười tươi rói nở ra trên mặt cậu. Annabelle sững người khi nàng nhìn hai người
Jeremy đã chấp nhận Simon dễ dàng đến bất ngờ, khi mà Annabelle đã lo lắng cậu em sẽ chống đối tích cách chuyên quyền của Simon. Chứng kiến mối dây liên hệ vừa được hình thành giữa hai người là một trải nghiệm lạ kì của Annabelle, nhất là khi nàng biết có được lòng tin của Jeremy là chuyện không dễ. Đến tận lúc này nàng đã không biết được thấy em trai có chỗ dựa tinh thần, ai đó có thể cung cấp giải pháp cho những vấn đề cậu không thể đảm đương ở tuổi 14 thật sự đem lại cho nàng cảm giác nhẹ nhõm. Ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn hành lang phản chiếu trên tóc Simon và làm xương gò má của chàng nổi cao
Choáng ngợp giữa nhiều luồng cảm xúc, Annabelle tiếp tục đi xuống cầu thang và hỏi “Anh có tìm được Hodgeham không? Và nếu – ”
“Có, anh tìm ra hắn rồi” Với tay lấy áo choàng mắc trên lan can, Simon vắt nó qua vai “Đến đây, anh sẽ em nghe mọi chuyện trên đường về nhà”
Annabelle quay sang em trai “Jeremy, nếu chị đi em có ổn không?”
“Em sẽ giải quyết tốt” cậu trai tự tin đáp
Mắt Simon lóe lên vui thích khi chàng đặt tay sau eo Annabelle “Đi thôi” chàng lẩm bẩm
Ngay khi họ vào trong xe ngựa, Annabelle quăng hàng loạt câu hỏi về phía Simon cho đến khi chàng lấy tay che miệng nàng “Anh sẽ kể cho em nếu em chịu im lặng trong một hoặc hai phút” chàng nói. Nàng gật đầu sau tay chàng, và chàng toét miệng cười, nhoài người về trước thay miệng chàng vào chỗ bàn tay đang bịt miệng nàng. Sau một nụ hôn chớp nhoáng, chàng quay lại chỗ ngồi, nét mặt chàng chuyển sang nghiêm túc “Anh tìm thấy Hodgeham ở nhà hắn, đang được bác sĩ gia đình chăm sóc. Và chuyện tốt đẹp là khi anh đến đó thì họ đã gọi cảnh sát và đang chờ ông ta tới”
“Làm thế nào anh thuyết phục người hầu mở cửa cho anh vào?”
“Anh xông thẳng vào nhà hắn và yêu cầu được gặp Hodgeham ngay lập tức. Vì gia đình đó quá bối rối nên không ai dám cản anh. Anh bảo người người hầu dẫn anh lên phòng ngủ trên lầu nơi bác sĩ đang chữa trị vết thương cho hắn” Vẻ hài hước lửng lơ trên mặt chàng “Tất nhiên là anh có thể tìm được căn phòng đó dựa vào mấy tiếng tru tréo đau đớn của hắn”
“Tốt” Annabelle cảm thấy thỏa mãn ghê gớm “Dù lão Hodgeham có chịu đựng nỗi đau như thế nào thì vẫn chưa đủ đâu. Tình trạng của lão ra sao, lão có nói gì lúc anh vào phòng hay không?”
Khóe miệng Simon cong lên kinh tởm “Đó là một vết thương ở vai – nhỏ thôi. Và phần lớn những gì hắn nói không nên được lặp lại. Sau khi cho hắn vài phút huênh hoang, anh bảo bác sĩ sang đợi ở phòng kế bên trong khi anh nói chuyện riêng với Hodgeham. Anh nói anh cảm thấy tiếc cho vết thương nghiêm trọng của hắn – một nhận xét khiến lão lúng túng cho đến khi anh giải thích rằng sẽ tốt cho hắn nếu mô tả cơn bệnh cho gia đình và bạn bè như là một cơn đau dạ dày hơn là một vết dao đâm”
“Và nếu lão không chịu?” Annabelle cười yếu ớt
“Nếu hắn không chịu thì anh nói rõ anh sẽ xiên lão như thịt xông khói Yorkshire. Và nếu anh mà nghe một lời đồn nào về làm nhơ nhuốc thanh danh của mẹ em, hoặc gia đình em, anh sẽ đổ hết tội đó cho hắn, và lão sẽ kết thúc với một tang lễ trọng thể. Trước khi anh nói xong thì Hodgeham đã khiếp sợ đến mức thở không nổi. Với ông bác sĩ, anh gửi tiền khám bệnh cho ông ta và yêu cầu hãy quên hết chuyện tối nay. Sau đó anh bỏ ra ngoài, nhưng anh còn phải đợi cảnh sát”
“Vậy anh nói gì với cảnh sát?”
“Anh bảo ông ta chuyện này chỉ là nhầm lẫn, và ông ta không còn cần thiết. Đền bù cho chuyến đi công cốc, anh bảo ông ta hãy đến quán rượu Gấu Nâu sau ca trực và ăn uống thỏa thuê, tất nhiên hóa đơn sẽ ghi cho anh”
“Cảm ơn Chúa” Nhẹ nhõm không nói nên lời, Annabelle xích lại gần chàng. Nàng thở dài và dựa vào chàng “Còn Jeremy thì sao? Chúng ta sẽ nói gì với nó?”
“Không cần phải cho cậu ấy biết sự thật – nói chỉ làm cậu bé tổn thương và hoang mang. Điều anh quan tâm lúc này là Philippa đã cư xử thái quá với những mưu tính của Hodgeham và tự mất bản thân” Simon sờ một bên hàm “Anh có một đề nghị có thể khiến em bận tâm”
Tự hỏi liệu ‘đề nghị’ có phải là một mệnh lệnh trá hình, Annabelle nhìn chàng hoài nghi “Sao?”
“Anh nghĩ tốt nhất Philippa nên tránh xa Luân Đôn – và Hodgeham – cho đến khi mọi chuyện chìm vào quên lãng”
“Xa bao nhiêu? Và mẹ sẽ đi đâu?”
“Bà có thể đi du lịch châu Âu với mẹ và em gái anh. Vài ngày nữa họ sẽ đi – ”
“Đó là ý tưởng tệ nhất em từng nghe” Annabelle ré lên “Em muốn mẹ ở ngay đây để em và Jeremy chăm sóc. Thứ hai, em có thể bảo đảm mẹ và em gái anh sẽ không thích – ”
“Chúng ta sẽ cho Jeremy đi cùng. Cậu ấy có đủ thời gian trước học kì mời, và cậu bé sẽ là một người bạn đường tuyệt vời cho cả ba người kia”
“Jeremy đáng thương…” Annabelle thử mường tượng hình ảnh cậu bé tháp tùng ba phụ nữ đi khắp châu Âu. “Em không mong chuyện gì xảy ra cho kẻ địch tồi tệ nhất của em”
Simon cười “Hắn có lẽ đã học được rất nhiều về phụ nữ”
“Và không cái nào là dễ chịu” nàng vặn lại “Tại sao anh nghĩ đuổi mẹ em khỏi Luân Đôn là việc cần thiết? Hodgeham vẫn có thể gây nguy hiểm sao?”
“Không” chàng thì thầm, dịu dàng ngửa mặt nàng lên “Anh nói rồi, hắn ta sẽ không bao giờ dám bén mảng đến gần Philippa lần nữa. Tuy nhiên, nếu vẫn còn dây dưa với Hodgeham thì anh thấy cách tốt nhất là để bà đi xa. Hơn thế nữa, Jeremy có nói bà gần như không còn là bà nữa. Điều này khiến tình hình có thể ngoài tầm kiểm soát. Và một vài tuần du lịch sẽ giúp bà khỏe hơn”
Khi Annabelle cân nhắc ý kiến của chàng, nàng phải thừa nhận rằng nó có lý. Đã quá lâu Philippa chưa được nghỉ ngơi. Và nếu Jeremy đi cùng bà, có lẽ việc đồng hành với gia đình Hunt cũng không khó khăn lắm…bà có vẻ không tự đưa ra quyết định được. Và vì thế bà sẽ đồng ý với mọi kế hoạch Annabelle và Jeremy đề xuất. “Simon…” nàng từ tốn hỏi “Anh đang hỏi ý kiến em, hay chỉ nói cho em biết một việc đã được quyết định?”
Tia nhìn của Simon quét qua mặt nàng với một vẻ đánh giá khéo che đậy “Cái nào có khuynh hướng khiến em đồng ý vậy?” Chàng cười êm ái khi đọc được câu trả lời trên mặt nàng “Tốt thôi…anh đang hỏi ý kiến em đây”
Annabelle gượng cười và dựa vai chàng “Vậy nếu Jeremy đồng ý…thì em cũng vậy”
Danh sách chương