Nếu có ai đó nhận thấy một phụ nữ lao đầu vào nhà xưởng thì họ cũng không cố ngăn nàng lại. Lấy khăn che miệng và mũi, Annabelle xuyên qua khói lửa mịt mù làm mắt nàng cay xè chảy nước. Ngọn lửa, bắt đầu phía bên kia xưởng đúc, đang ăn dần từng xà nhà với những đóm tí tách đủ màu sắc từ xanh đến trắng và vàng. Đáng sợ hơn hơi nóng là tiếng ồn, lửa khắp nơi, tiếng chói tai và gãy đổ của kim loại, tiếng kêu lanh lảnh của máy móc nặng nề gãy răng rắc như đồ chơi trẻ con bị giẫm lên. Kim loại lỏng bắn tung tóe như đạn đại bác

Vụng về túm váy, Annabelle suýt vấp vào đống gạch vụn cao ngang đầu gối, nàng gào thét tên Simon, giọng nàng mất hút trong sự hỗn độn. Ngay khi nàng thất vọng vì không tìm thấy chàng thì nàng thấy đống gạch vụn chuyển động

Gọi lớn, nàng phóng tới dáng người dài ngoằn, ngã sóng soài. Là Simon, còn sống và chưa ngất, chân chàng bị kẹt bên dưới một tấm thép nứt ra từ cần trục. Khi chàng thấy nàng, gương mặt lấm đầy bồ hóng của chàng méo đi vì kinh hoàng, và chàng vật lộn trong tư thế nghiêng người “Annabelle” chàng khàn khàn, ngừng lại vì cơn ho “Chết tiệt, không – ra khỏi đây đi! Em đang làm cái quỷ gì vậy?”

Nàng lắc đầu, không rảnh phí hơi tranh cãi. Cần trục quá nặng, không ai trong hai người có thể nhấc nó lên – nàng phải tìm cách…cần một vật kê làm đòn bẩy. Quẹt đôi mắt bỏng rát, nàng tìm thấy một chồng khuôn, một tảng đá vỡ và một đống vật nặng làm đối trọng. Mọi thứ đều trơn tuột vì dầu còn bồ hóng thì làm nàng trượt ngã trong lúc đi qua chỗ gạch vụn. Một hàng bánh lái dựa vào bức tường đang lắc lư, vài cái trong đó cao hơn nàng. Nàng đi về phía chúng và tìm thấy một số trục xe và mối nối dày bằng nắm tay nàng. Chộp lấy một mối nối nặng trịch, bám đầy dầu mỡ, nàng kẹp nó vào trục xe và kéo nó về phía chồng

Chỉ cần liếc Simon một cái cũng đủ biết chàng sẽ giết nàng ngay lập tức nếu chàng có thể chạm tay tới nàng. “Annabelle” chàng gầm rú, giữa những cơn ho thắt ngực “Ra khỏi đây ngay!”

“Với anh” nàng mò mẫm với khối gỗ được đặt cuối một cái bơm thủy tĩnh

Quằn quại ôm bên chân bị kẹt, Simon ném cho nàng một loạt câu nói đe dọa và chửi rủa trong khi nàng kê khối gỗ vừa tìm được bên trên chàng và bắt đầu đẩy cần trục

“Nó nặng lắm” chàng hầm hè, khi nàng lui cui với cái mối nối “Em không xê dịch nó được đâu! Ra khỏi đây. Chết tiệt, Annabelle – ”

Nàng càu nhàu trong lúc gắn mối nối vào khối gỗ và chêm khúc đuôi của nó bên dưới cần trục. Nàng đẩy cật lực. Cần trục vẫn ở nguyên vị trí, không suy suyễn chút nào. Thở hổn hển kiệt sức, nàng giằng co với thanh đòn bẩy cho đến khi mối nối kêu kẽo kẹt phản đối. Không có hiệu quả - cần trục vẫn không nhúc nhích

Một tiếng gãy to đùng, và mảnh sắt vỡ bay tứ tán trong không khí, nàng phải thụp xuống và che đầu lại. Nàng thấy cánh tay nhói đau với một lực đủ quật nàng ra đất. Cẳng tay nàng nhức buốt, và nàng nhìn xuống thì biết một mảnh kim loại đã cắm vào da thịt nàng, máu đang chảy ròng ròng từ vết thương. Bò về phía Simon, chàng vội ôm nàng vào lòng, che chở nàng cho đến khi cơn mưa bụi sắt giảm bớt “Simon” nàng hổn hển, ngửa ra nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của chàng “Anh luôn mang theo một con dao cơ mà. Nó đâu rồi?’

Simon sững người khi câu hỏi đập vào đầu chàng. Trong nửa giây chàng cân nhắc khả năng sự việc, rồi chàng lắc đầu “Không” chàng khò khè “Nếu em có thể cắt rời chân anh thì em cũng không kéo anh ra khỏi đây được” Rồi chàng đẩy nàng ra “Không còn thời gian nữa rồi – em phải ra khỏi cái nhà xưởng chết tiệt này thôi” Khi chàng nhìn thấy khuôn mặt khước từ của nàng, nét mặt chàng giờ đây xoắn lại nỗi sợ ghê gớm, không phải cho chàng mà là cho nàng “Chúa tôi, Annabelle” chàng nghiến răng kèn kẹt, giọng chàng chỉ còn là lời cầu xin “Đừng làm thế này. Làm ơn. Nếu em quan tâm anh – ” Một cơn ho dữ dội xé toạc cơ thể chàng “Đi. Đi”

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Annabelle muốn làm theo lời chàng, khao khát được biến khỏi cơn ác mộng kinh hoàng ở trong một nhà xưởng bốc cháy gần như lấn át nàng. Nhưng khi nàng nhấc chân lên, và nhìn xuống chàng, nằm đó, to kềnh và bất lực, nàng không thể bước tiếp. Thay vào đó nàng nhặt mối nối lên lần nữa, và kẹp nó vào khối gỗ, trong lúc cơn đau chạy bờ vai nàng. Máu rỉ ra từ tai nàng, khiến nàng không thể phân biệt giữa tiếng gào rống thất thanh của Simon với âm thanh gãy vụn của tòa nhà. Mà vậy cũng hay vì chàng trông có vẻ điên lên vì giận dữ. Nàng đẩy kéo đòn bẩy, trong lúc hai lá phổi đáng thương của nàng hít hà không khí và co thắt chống chọi. Nàng cảm thấy choáng váng, nhưng nàng tiếp tục tập trung sức lực vào thanh sắt, cơ thể mỏng manh của nàng gồng lên xô đẩy

Bất thình lình nàng nghe có tiếng thở hổn hển sau lưng. Nếu còn hơi thì nàng đã hét toáng lên rồi. Quá kinh ngạc, Annabelle đứng chết trân sau khi bị kéo lùi lại, và tay nàng cạy khỏi khối gỗ. Nghẹn ngào và thảm não, nàng nhìn đăm đăm dáng người rắn rỏi qua đôi mắt mờ khói. Một giọng nói lạnh nhạt vang vọng trong tai nàng “Tôi sẽ nâng cần trục. Khi nào tôi hô thì kéo chân anh ta ra”

Nàng nhận ra giọng điệu độc đoán ngay trước khi thấy mặt người nói. Westcliff , nàng ngỡ ngàng. Đúng là bá tước, với áo sơ mi trắng rách tươm và bẩn thỉu, khắp người vằn vện bồ hóng. Ngoài tình trạng nhếch nhách, anh có vẻ bình tĩnh và khỏe mạnh khi chỉ đạo nàng đến chỗ Simon. Nhấc thanh sắt dễ dàng, Westcliff khéo léo điều chỉnh đòn bẩy bên dưới. Mặc dù chỉ có chiều cao trung bình, nhưng cơ thể anh rắn chắc và dẻo dai, kết quả của nhiều năm tập luyện chăm chỉ. Khi Westcliff ra sức đẩy, Annabelle nghe có tiếng rạn nứt của kim loại, và cần trục khổng lồ được nhấc lên vài inch. Bá tước hét vào mặt Annabelle, nàng đang giữ chân Simon, phớt lờ tiếng rên đau đớn khi chàng lăn dưới mảnh vỡ

Hạ cần xuống ầm ầm, Westcliff đến giúp Simon, kê vai bên dưới cánh tay chàng ở bên chân bị thương. Annabelle đỡ nửa người bên kia và nhăn mặt khi Simon bấu chặt vào nàng. Khói và hơi nóng giăng kín mọi lối, khiến nàng không thể thấy hay nghĩ gì cả. Những cơn ho rung chuyển cả khung xương mảnh mai của nàng. Nếu nàng tự đi thì chắc nàng không bao giờ rời khỏi xưởng đúc được. Nàng bị Simon kéo theo, thỉnh thoảng nhấc chân tránh mấy tảng gạch vụn, ống quyển, mắt cá chân và đầu gối va đập đau nhói. Chuyến hành trình tra tấn có vẻ kéo dài vô tận, quá trình đó cứ tiếp diễn, trong lúc nhà xưởng lảo đảo và gầm gừ như một con quái vật đang truy đuổi con mồi bị thương. Tâm trí Annabelle lửng lơ. Nàng cố tỉnh táo, trong lúc tầm nhìn tràn ngập những đốm sáng và màn đêm cứ lượn lờ phía xa xa

Nàng không bao giờ nhớ giây phút họ chạy khỏi xưởng đúc với quần áo đấy khói, tóc tai cháy xém và khuôn mặt nóng bừng…tất cả những gì nàng có thể nhớ sau đó chính là có vô số bàn tay chạm vào người nàng, hai chân đau đớn của nàng bất ngờ được giải thoát khỏi sức nặng của phần thân bên trên. Ngã gục vào cánh tay một ai đó, nàng cảm thấy như có ai đã bế nàng trong lúc phổi nàng tìm kiếm oxi. Một mảnh vải ướt đắp trên mặt nàng, và những bàn tay xa lạ luồn bên dưới váy để cởi áo ngực. Nàng không có sức để quan tâm. Trùm kín trong một trạng thái đờ đẫn kiệt quệ, nàng chịu thua sự giúp đỡ thô lỗ và nuốt một ngụm nước ấn vào miệng nàng

Khi Annabelle tỉnh táo trở lại, nàng nhấp nháy liên tục để quen dần ánh sáng “Simon…?” nàng lầm bầm, cố rướn người. Nàng bị đẩy xuống dễ dàng

“Nghỉ thêm chút đi” một giọng trang nghiêm vang lên “Chồng cô khỏe. Một vài vết thương và cháy xém, nhưng hoàn toàn an toàn. Tôi không còn không nghĩ cái chân chết tiệt của anh ta bị gãy”

Ngay khi tỉnh táo hoàn toàn, nàng kinh hãi nhận ra nàng đang ngồi trên đùi Ngài Westcliff, ở giữa bãi đất, với áo xống được cởi một phần. Liếc nhìn khuôn mặt kín bưng của bá tước, nàng nước da ngăm đen của anh ta lốm đốm đen, và tóc thì rối bù. Vị bá tước hoàn hảo thường ngày giờ đáng cảm thông, nhếch nhác và ra dáng con người đến mức nàng không nhận ra

“Simon…” nàng thì thầm

“Anh ta đang ở trong xe ngựa của tôi. Không cần phải nói, hiện giờ anh ta đang nôn nóng có cô ở cùng. Tôi sẽ đưa cả hai đến dinh thự Marsden – tôi đã gọi bác sĩ đến đó” Westcliff nhấc người nàng lên cao hơn một chút trong tay “Tại sao cô lại vào tìm Simon? Suýt nữa cô có thể trở thành một qủa phụ cực kì giàu có” Câu hỏi không có tính chất mỉa mai, nhưng chỉ là sự quan tâm dịu dàng đủ khiến nàng bối rối

Thay vì trả lời, Annabelle chuyển sự chú ý sang đốm máu trên vai Westcliff “Ngồi yên” nàng thì thầm, dùng móng tay gãy khều một mẩu kim loại găm vào áo Westcliff. Nàng nhanh chóng kéo nó ra, và mặt bá tước nhăn lại vì đau

Đưa mảnh vỡ lên cho Westcliff quan sát, bá tước lắc đầu cau có “Chúa ơi. Tôi không để ý”

Săm soi món đồ trên tay, Annabelle thận trọng hỏi “Thưa ngài, tại sao ngài lại vào trong?”

“Tôi được thông báo là cô đã đâm bổ vào nhà xưởng tìm chồng, và tôi nghĩ có lẽ tôi có thể giúp gì đó…như mở cửa, dọn đường đi…đại loại vậy”

“Ngài giúp nhiều đó chứ” nàng nói, cố tình dùng giọng điệu nhạt nhẽo của Westcliff, và bá tước cười, hàm răng trắng tinh tương phản với khuôn mặt sạm đen vì khói

Westcliff cẩn thận giúp nàng ngồi lên. Vòng tay sau lưng nàng, bá trước khéo léo khép lại áo nàng, trong lúc tự phủi bớt những tàn tích từ nhà xưởng “Chỉ có hai người chết, và một mất tích” Westcliff lẩm bẩm “Đúng là kì tích với một thảm họa thế này”

“Như vậy có nghĩa nhà máy sản xuất đầu máy xe lửa sẽ kết thúc sao?”

“Không, tôi hy vọng nó sẽ được xây lại sớm thôi” bá tước dịu dàng quan sát gương mặt mệt mỏi của nàng “Sau này cô có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Còn bây giờ, cho phép tôi được đưa cô ra xe”

Annabelle phờ phạc đứng lên trong lúc Westcliff dang tay ra giúp “Ồ - không cần đâu –”

“Ít nhất đó là việc tôi có thể làm” Westcliff nở nụ cười hiếm hoi khi nâng nàng lên dễ dàng “Tôi có vài chuyện cần xin lỗi, nếu cô quan tâm”

“Ý ngài là bây giờ ngài đã tin tôi thật sự quan tâm Simon chứ không phải lấy anh ấy vì tiền?”

“Đại loại vậy. Có vẻ tôi đã hiểu lầm cô đấy, Bà Hunt ạ. Cảm phiền chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi”

Ngờ rằng bá tước hiếm khi đưa ra lời xin lỗi trong bất kì tình huống nào, Annabelle choàng tay quanh cổ anh “Tôi cho là tôi sẽ làm vậy” nàng miễn cưỡn nói “Vì ngài đã cứu mạng chúng tôi”

Westcliff nhích nàng sang một tư thế thoải mái hơn “Vậy là hòa nhé”

“Hòa” nàng tán thành, và họ xù xụ vào vai bá tước

Trong lúc bác sĩ khám cho Simon trong phòng ngủ dành cho khách ở dinh thự Marsden, Westcliff để Annabelle đứng kề bên và chỉ ra vết thương trên cẳng tay nàng. Sau khi tách mảnh kim loại ra nửa ghim trong da nàng, bá tước rửa lại bằng cồn trong lúc Annabelle kêu rên đau đớn. Westcliff chấm thuốc lên vết cắt, băng bó tinh tươm, và đưa nàng một ly brandy để dịu lại cơn đau. Không biết Westcliff có bỏ thêm gì vào rượu, hay là sự kiệt sức nguyên chất đã phát huy tác dụng, nhưng Annabelle sẽ không bao giờ biết chính xác. Sau khi uống chất lỏng đen quánh cao cỡ hai lóng tay, nàng cảm thấy mụ mị và nhẹ tênh. Giọng nàng líu nhíu khi nàng bảo Westcliff thế giới đã gặp may vì anh không chọn nghề y, vì bản thân anh còn không biết cái gì là đúng. Nàng lảo đảo trong cơn say để tìm Simon, và bị quản gia và hai cô hầu ngăn cản, vì họ dự định sẽ tắm cho nàng. Trước khi Annabelle nhận biết chuyện gì đang diễn ra thì nàng đã tắm xong và thay một bộ đầm mới từ tủ quần áo của mẹ Westcliff, rồi nằm trên một chiếc giường êm ái, sạch sẽ. Ngay khi nàng nhắm mắt, nàng chìm ngay vào giấc ngủ phiêu bồng.

Với sự chán nản, sáng hôm sau nàng dậy từ sớm, vật lộn với mớ thông tin rối rắm về chuyện nàng đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Khoảnh khắc nàng nhớ đến Simon, nàng bay thẳng xuống giường, không thèm để tâm khung cảnh tươi đẹp xung quanh, và lội chân trần khắp hành lang. Nàng chắn ngang đường một cô hầu, người rõ ràng đang kinh ngạc khi thấy một phụ nữ với mái tóc bù xù hoang dại, khuôn mặt đầy vết xước và đỏ au, một váy ngủ sai cỡ…một phụ nữ, người mặc dù đã được tắm rửa kĩ lưỡng tối qua, vẫn còn nồng nặc mùi khói nhà máy

“Anh ấy ở đâu?” Annabelle hỏi ngay

Với sự tinh ý của một người hầu, cô ta tiếp nhận câu hỏi đột xuất và chỉ Annabelle phòng khách lớn ở cuối hành lang

Đến cánh cửa mở, Annabelle nhìn thấy Ngài Westcliff đứng bên cạnh giường, nơi Simon đang dựa người bên một chồng gối nằm. Simon để ngực trần, vai và thân mình ngăm đen có che chăn trắng ngang ngực. Annabelle nhăn mặt khi thấy người chàng chi chít vết băng, nàng có vài ý tưởng về những đau đớn mà chàng phải chịu đựng khi những mảnh găm được lấy ra hết. Hai người đàn ông ngừng nói ngay khi nhận ra sự hiện diện của nàng

Tia nhìn của Simon khóa chặt khuôn mặt nàng và tỏ ra khó chịu cực kì. Một luồng xúc cảm cuộn trào trong phòng, dìm cả hai trong sự căng thẳng nhức nhối. Khi Annabelle nhìn đăm đăm gương mặt sắt đá của chồng, không nói được lời nào phù hợp. Nếu nàng nói với chàng ngay lúc này, thì nó chỉ là lời cường điệu trẻ con hoặc tuyên bố sáo rỗng. Vô lý cảm thấy biết ơn sự hiện diện của Westcliff như một tấm nệm giảm xóc, Annabelle quyết định nói chuyện với anh ta.

“Thưa ngài” nàng nói, quan sát những vết cắt và cháy xém trên mặt anh “Ngài trông giống kẻ thua cuộc trong một trận ẩu đả”

Westcliff bước đến đón tay nàng và cúi người hoàn hảo. Anh ta làm nàng ngạc nhiên bằng một nụ hôn nghĩa hiệp lên mặt lưng cổ tay nàng. “Nếu tôi mà có tham gia một trận ẩu đả nào đó, thưa bà, thì tôi có thể cam đoan với bà là tôi không thua”

Annabelle cười khúc khích, nàng không thể tin chỉ 24 giờ trước đây nàng đã khinh miệt sự tự tin ngạo nghễ của anh ta, trong khi bây giờ nàng thấy tính cách đó quá ư là dễ mến. Westcliff thả tay nàng sau khi siết nhẹ thân tình “Nếu bà cho phép, bà Hunt, tôi xin được rút lui. Rõ ràng bà đang cần trao đổi vài câu với chồng”

“Cảm ơn ngài”

Khi bá tước ra ngoài và đóng cửa lại, Annabelle đến gần giường. Simon ngoảnh mặt đi trong một vẻ tư lự, thân hình cứng rắn của chàng tỏa sáng dưới ánh mặt trời

“Chân anh có bị gãy không?” Annabelle khàn khàn

Simon lắc đầu, tập trung nhìn những hoa văn trên giấy dán tường. Giọng chàng vẫn còn mang âm hưởng của vụ ngạt khói “Nó sẽ ổn thôi”

Tia nhìn của Annabelle chạm đến chàng, lướt khắp nhóm cơ trên cánh tay và ngực chàng, những ngón tay thuôn dài, hay cách một lọn tóc đen rơi dưới lông mày. “Simon” nàng êm ái hỏi “Sao anh không nhìn em?”

Mắt chàng nheo nheo trong lúc chàng ném cho nàng cái nhìn căm ghét “Anh muốn làm nhiều hơn là chỉ nhìn em. Anh muốn bóp cổ em”

Sẽ thật ngây thơ nếu Annabelle hỏi lý do, vì nàng đã biết nó rồi. Thay vào đó, nàng kiên nhẫn chờ đợi, trong lúc vòm họng Simon hoạt động hết công suất “Những gì em làm hôm qua là không thể tha thứ” cuối cùng chàng càu nhàu

Nàng đưa mắt kinh ngạc “Cái gì?”

“Nằm dưới cái đống sắt quỷ quái đó, anh đã đưa ra một yêu cầu mà anh nghĩ đó là yêu cầu cuối cùng trong đời. Thế mà em đã từ chối”

“Mà giờ hóa ra nó có phải là yêu cầu cuối cùng của anh đâu” Annabelle nhăn nhó đáp “Anh sống sót, và em cũng vậy, và giờ mọi thứ sẽ tốt đẹp – ”

“Không tốt chút nào” Simon cáu kỉnh, mặt chàng sạm đen vì giận “Trong suốt quãng đời còn lại anh sẽ mãi nhớ cảm giác nhìn em chết bên cạnh anh, trong lúc anh không thể làm gì để ngăn cản em” Chàng quay mặt đi khi hơi thở đã khản đặc với luồng xúc cảm không mong đợi

Annabelle sờ chàng, rồi tự kiểm tra mình, tay nàng ngần ngừ “Làm thế nào anh có thể bảo em bỏ đi, trong khi anh nằm đó, đau đớn và cô độc? Em không thể”

“Lẽ ra em phải làm những gì anh bảo”

Annabelle không hề nao núng, hiểu rằng nỗi sợ đang đội lốt bên dưới cơn giận của chàng “Anh sẽ không bỏ em mà đi nếu người nằm trên sàn là em – ”

“Biết ngay là em sẽ nói như thế” chàng phẫn nộ nói “Tất nhiên là anh sẽ không bỏ em. Anh là đàn ông. Đàn ông phải bảo vệ vợ anh ta”

“Và vợ sẽ là người giúp đỡ” Annabelle vặn lại

“Em không giúp anh” Simon đốp chát “Em tra tấn anh. Chết tiệt, Annabelle, tại sao em không làm theo lời anh?”

Nàng hít thật sâu trước khi đáp “Bởi vì em yêu anh”

Simon tiếp tục ngoảnh mặt đi, trong lúc câu nói êm ái kia gây ra một cơn sốc chạy khắp cơ thể chàng. Bàn tay to lớn bấu vào khăn trải giường khi sự phòng vệ của chàng đang vỡ tan từng mảnh. “Anh sẽ chết hàng ngàn lần” chàng nói, giọng chàng run run “Để tránh cho em khỏi những tổn thương dù là nhỏ bé nhất. Vậy mà em lại sẵn sàng hy sinh mạng sống một cách vô nghĩa như thế, anh không thể chịu nổi”

Mắt Annabelle nhòe nước khi nàng nhìn chàng đăm đăm, khi nhu cầu và sự dịu dàng vô tận khiến cơ thể nàng đau nhói “Em nhận ra điều này” nàng khàn khàn “khi em đứng bên ngoài nhà xưởng, nhìn nó cháy và anh thì ở bên trong” nàng nuốt khó nhọc như có vật gì đó mắc trong cổ “Em thà chết trong tay anh, Simon, hơn là sống một cuộc đời mà không có anh. Những năm tháng vô tận đó…tất cả mùa đông, mùa hè…một trăm mùa hội em muốn có anh mà không bao giờ có được. Già đi trong lúc anh mãi trẻ trung trong kí ức của em” Nàng cắn môi và lắc đầu, nhạt nhòa nước mắt “Em đã sai khi nói em không biết mình thuộc về đâu. Em biết. Với anh, Simon. Mọi thứ không là gì cả, chỉ cần được ở với anh. Anh bị kẹt với em mãi mãi, và em sẽ không bao giờ lắng nghe khi anh bảo em bỏ anh đi” Nàng xoay xở nở một nụ cười ngập ngừng “Vậy nên anh đừng than phiền nữa và chấp nhận sự thật đi nhé”

Simon bất ngờ quay sang ôm lấy nàng. Chàng rúc mặt vào mái tó rối như tơ vò của nàng. Giọng chàng làu bàu đau khổ

“Chúa ơi, anh không thể chịu nổi! Mỗi ngày anh không thể để em ra ngoài, mỗi phút anh đều sợ có gì đó xảy đến với em, biết rằng mỗi gram thần trí đều đặt vào em. Anh không thể cảm thấy thế này…quá mãnh liệt…ôi, chết tiệt. Anh sẽ trở thành một gã lụy tình. Anh chưa từng bị như thế. Nếu anh có thể giảm bớt ….chỉ yêu em một nửa thế này…anh có thể sống với nó được”

Annabelle rung rung cười vì lời thú nhận chân thật của chàng, trong lúc niềm vui cứ trào dâng trong nàng. “Nhưng em muốn tất cả tình yêu của anh” nàng nói. Khi Simon ngửa đầu ra nhìn nàng, nét mặt chàng đánh bật không khí ra khỏi phổi nàng. Và cần nhiều phút để nàng có thể hồi phục. “Cả con tim và trí óc anh” nàng tiếp tục với một nụ cười ma mãnh, và giọng nàng gợi tình “Và cả cơ thể anh nữa”

Simon rùng mình và nhìn đăm đăm khuôn mặt rạng ngời như thể chàng không bao giờ có thể đưa mắt ra chỗ khác “Chuyện đó chắc rồi. Mà hôm qua em hình như rất háo hức cắt chân anh với con dao bỏ túi thì phải”

Miệng Annabelle cong lên chế nhạo, và ngón tay nàng vuốt ve lớp lông ngực chàng, chơi đùa với những sợi lông bóng mượt. “Em dự định bảo toàn phần lớn nhất của anh và đem anh ra ngoài”

“Nếu anh nghĩ nó có hiệu quả thì anh cũng để em làm rồi” Simon nắm tay nàng, và ấn má vào lòng bàn tay trầy trụa “Em là một phụ nữ mạnh mẽ, Annabelle. Mạnh hơn anh có thể tin”

“Không, tình yêu em dành cho anh mới mạnh” Ném cho chàng cái liếc mắt ấn chứa nét láu lỉnh bên dưới hàng mi, Annabelle lẩm bẩm “Anh biết đó, em không thể cắt chân một người nào khác”

“Nếu em còn dám mạo hiểm lần nữa, vì bất kì lý do gì, anh sẽ siết cổ em. Đến đây” Tay vòng qua đầu nàng, Simon kéo nàng lên. Khi mũi họ gần như chạm nhau, chàng hít thở thật sâu và nói “Chết tiệt, anh yêu em”

Nàng chà môi trêu chọc “Đến mức nào?”

Chàng tạo ra một âm thanh nhẹ tênh, ra chiều nụ hôn có ảnh hưởng mãnh liệt đến chàng “Không giới hạn. Mãi mãi”

“Em yêu anh nhiều hơn” Annabelle nói, và đưa miệng lên miệng chàng. Một luồng khoái cảm tuyệt diệu ập đến với nàng, theo cùng là cảm giác trọn vẹn khó tả mà họ chưa từng biết trước đây. Nàng đắm chìm trong hơi ấm cùng lúc tâm hồn nàng ngụp lặn trong ánh sáng. Lui lại, nàng thấy tia nhìn kinh ngạc của Simon, chàng cũng có cảm nhận giống nàng

Giọng chàng ngân nga lạ kì “Hôn anh lần nữa đi”

“Không, anh sẽ đau mất. Em đang ngồi lên chân anh này”

“Có phải chân anh đâu” chàng tinh nghịch đáp, và nàng phì cười

“Anh hư hỏng quá”

“Em rất đẹp” Simon thì thầm. “Bên trong lẫn bên ngoài. Annabelle, vợ anh, tình yêu ngọt ngào của anh…hôn anh lần nữa đi. Và anh chưa kêu ngừng thì không được ngừng đó nha”

“Được rồi, Simon” nàng lẩm bẩm, và vui sướng vâng lời

phần kết

“…Không, đó chưa phải phần hay nhất” Annabelle sôi nổi nói, vẫy vẫy một xấp giấy ra hiệu chị em Bowman im lặng. Ba người đang ngồi trong dãy phòng của Annabelle ở Rutledge, vừa uống rượu vừa đu đưa chân “Để mình đọc tiếp… ‘khi mọi người dừng chân ở Loire Valley để ghé thăm một lâu đài thế kỉ 16 đang được trùng tu, Cô Hunt đã gặp một quý ông độc thân, Ông David Keir, ông ta cùng hai em họ đi du lịch vòng quanh thế giới. Hình như ông ta là chuyên gia hội họa, tham dự vào một hội thảo về cái này-hoặc-cái khác, và đã trò chuyện rất nhiều với Cô Hunt. Theo lời hai bà mẹ - tức là Mama và Bà Hunt vì giờ họ luôn đi cùng nhau và hợp tác giải quyết mọi vấn đề - ”

“Chúa lòng lành” Lillian cười ré lên “Sao em trai cậu cứ thích viết mấy câu dài lê thê vậy?”

“Im đi” Daisy la rầy “Jeremy sắp kể hai bà mẹ nghĩ gì về Ông Keir! Tiếp đi, Annabelle”

“‘ – họ có chung ý kiến rằng Ông Keir là một quý ông dễ mến và duyên dáng –’” Annabelle đọc

“Có nghĩa là đẹp trai hả?” Daisy hỏi

Annabelle cười toe toét “Chắc vậy rồi. Và Jeremy còn nói rằng Ông Keir đã xin phép được viết thư cho Meredith, và ông ta dự định tìm cô ấy ngay khi cô trở về Luân Đôn”

“Đáng yêu làm sao!” Daisy kêu lên, chìa ly rượu cho Lillian “Rót thêm cho em đi chị yêu – em muốn uống mừng cho hạnh phúc sắp đến của Meredith”

Họ cùng uống mừng, và Annabelle đặt lá thư qua một bên rồi thở dài an ủi “Mình ước gì có thể kể chuyện này cho Evie”

“Mình nhớ Evie” Lillian buồn bã nói “Có lẽ mấy tên cai ngục – nói lộn, gia đình cô ấy – sẽ mau chóng cho chúng ta đến thăm”

“Em có ý này” Daisy nhận xét “Tháng tới khi cha chúng ta trở về từ New York, chúng ta sẽ cùng ông đến Stony Cross. Hiển nhiên Annabelle và Ông Hunt sẽ được mời vì họ là bạn của Ngài Westcliff. Có lẽ chúng ta có thể hỏi cho Evie và cô của cậu ấy. Rồi chúng ta sẽ có một buổi gặp gỡ chính thức của hội ‘cánh-hoa-cô-đơn’ – chưa kể sẽ có thêm một trận bóng nữa”

Annabelle giả đò rên rỉ, nuốt một ngụm rượu to tướng “Chúa giúp mình” Đặt ly rượu xuống chiếc bàn gần đó, nàng thọc tay vào túi và lấy ra một gói giấy nhỏ, bên trong có đựng một món gì đó. “À mình nhớ ra cái này, Daisy – cậu giúp mình một chuyện được không?”

“Tất nhiên là được” cô gái nhanh chóng đáp và mở gói giấy. Mặt cô nhăn lại vì tò mò khi thấy một mảnh ghim “Cái quái gì đây?”

“Mình lấy nó từ vai của Ngài Westcliff vào hôm nhà xưởng bị cháy” Nàng cười khùng khục trước vẻ mặt thất kinh của hai chị em với mảnh sắt dài ngoằn “Nếu cậu không phiền, thì hãy mang nó đến Stony Cross và ném nó xuống cái giếng ước kia nhé”

“Mình sẽ ước gì?”

Annabelle cười êm ái “Điều ước cậu đã ước cho mình, lần này là cho Westcliff già cỗi đáng thương”

“Westcliff già cỗi đáng thương?” Lillian khịt mũi, và nghi ngại nhìn hai người còn lại “Mà em đã ước gì cho Annabelle?” Cô hỏi em gái “Em chưa từng kể với chị”

“Em cũng có kể Annabelle nghe đâu” Daisy lẩm bẩm, nở nụ cười tò mò với Annabelle “Làm thế nào mà cậu biết mình đã ước gì?”

Annabelle cười đáp “Mình biết mà” Khoanh chân lại, nàng nhoài người về trước và thì thầm “Còn bây giờ, về chuyện kiếm chồng cho Lillian …mình có một ý tưởng khá thú vị…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện