Liêu Bách Hà đứng cứng ngắt tại chỗ, đôi mắt ứa hoen dòng lệ nhìn theo người đàn ông cô yêu thân mật sánh bước cùng với người khác.
Một cô gái từ nhỏ đã có trách nhiệm, bươn chải cùng ba để có bữa cơm cho no bụng, mặc cho ấm, được đi học như bạn bè cùng trang lứa.
Khi ba mất rồi, tất cả mọi thứ đều dồn trên vai cô ấy, làm trụ cột của gia đình.
Bách Hà cô đáng thương đến như thế, nhưng tại sao mọi người lại chăm chọc, dè bĩu, phán xét, chẳng một ai đồng cảm hay thương xót cho cô.
“ Vợ sắp cưới của tổng giám đốc thật xinh đẹp, khí chất cao sang, chắc chắn là thiên kim tiểu thư.
”
“ Đúng rồi, như vậy mới xứng tầm với ngài ấy, chứ đũa mốc chòi mâm son sao được! ”
Cô nhân viên ấy nhếch môi mỉa mai công khai trước mặt của Bách Hà, cô chợt cười ngạo mạn đáp lại, thái độ kêu căng gạt giọt nước mắt vừa rơi, nhếch một bên lông mày thách thứ những người chế nhạo cô, ngẩng cao đầu vào thang máy lên phòng làm việc.
Hơn hai giờ đồng hồ trôi qua, Liêu Bách Hà hỏi thăm bảo vệ thì biết Lạc Hân đã rời khỏi tập đoàn.
Lúc này, cô mới lên phòng làm việc của Nam Cung Nhật Đăng, hỏi rõ vấn đề.
Người đàn ông này hôm trước còn cùng cô ân ái cả đêm, hôm nay công khai vợ sắp cưới.
Vậy còn cô? Cô là gì của anh?
Bách Hà tự ý mở cửa xông vào phòng làm việc, đứng ngay trước mặt của anh dứt khoát lên tiếng:
“ Cô ấy là ai? ”
“ Em nghe không hiểu hay không nghe rõ? ”
Nam Cung Nhật Đăng tựa người về sau ghế da, nhướn mày cao ngạo, bàn tay điêu luyện xoay bút.
Hốc mắt của Bách Hà đỏ au, bàn tay siết chặt đến run run, tiếp tục lên tiếng:
“ Em không tin! Anh và cô gái đó chỉ đang diễn kịch, mục đích để trả thù em...”
“ Em cho là như vậy? ”
Thái độ của Nam Cung Nhật Đăng vô cùng lạnh nhạt, hiên ngang đứng dậy, tiến lại gần với Bách Hà, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt diễm lệ của cô lên khẽ hỏi:
“ Em cho rằng tôi chỉ có một mình em thôi sao? Em tự tin đến thế à? Dựa vào đâu vậy Bách Hà? ”
Liêu Bách Hà phản ứng mạnh mẽ, hắt văng cánh tay của anh, hét lên:
“ Nhật Đăng...”
“ Em lấy tư cách gì để chất vấn tôi? ”
Trước khi vào đây, Bách Hà dặn lòng nhất định không được khóc, nhưng sao lúc này cô chẳng thể kiềm nén, cứ thế hai dòng nước mắt nhẹ nhàng chảy dọc.
“ Nói cho em biết, tôi chẳng thiếu gì cả, đặc biệt là phụ nữ, em chưa bao giờ là duy nhất trong lòng tôi! ”
“ Trước đây cũng chưa bao giờ? ”
Giọng nói vô cùng nghẹn ngào, cô phải dùng hết sức mới thốt lên thành tiếng.
Giày vò cô, anh vui lắm!
Tổn thương cô, anh hả hê lắm!
Làm cô đau khổ, anh hài lòng lắm!
Anh muốn trả thù cô, nhưng anh đâu biết cô từng bỏ mặc gia đình chỉ vì yêu anh, bảo vệ anh!
“ Chưa bao giờ! ”
Bách Hà bật cười thành tiếng, ánh mắt như điên như dại, chua chát cất lời:
“ Em hiểu rồi! ”
...----------------...
Trở về nhà sau ngày đầu tiên đi làm, tưởng đâu được ra ngoài tiếp xúc và làm việc, đầu óc sẽ thoải mái đôi chút, nào ngờ tệ hại đến thậm tệ.
Tâm trạng lơ lửng xuống xe, đôi chân chậm rãi nặng trĩu bước vào.
Nhưng, điều làm cô ngạc nhiên hơn, chính là Lạc Hân đang ngồi ở ghế sofa thưởng thức ly cafe, dáng điệu bình thản vô cùng.
Rõ ràng cô mới chính là người yêu của anh, nhưng tại sao đối diện với cô ấy, cô lại lo sợ, lúng túng.
Lúc này, Lạc Hân đã nhìn thấy Bách Hà, cô ấy đặt tách cafe xuống bàn, bình tĩnh đến lạ lẫm, mỉm cười nhìn cô:
“ Xin chào, tôi là Lạc Hân! ”
“ Cô tìm tôi à? ”
Bách Hà lấy lại bình tĩnh, bước vào bên trong, đối diện với cô ấy.
Lạc Hân đứng dậy, tiếng giày cao gót đều đặn gõ nhịp nhàng xuống nền nghe chói tai người đối diện.
Cô ấy bước đi vòng quanh, đôi mắt sắc sảo quyến rũ quan sát tỉ mỉ thân thể của Bách Hà, chầm chồ xuýt xoa lên tiếng:
“ Thế này bảo sao anh Đăng không mê.
”
“ Cô muốn nói gì, trực tiếp vào thẳng vấn đề đi.
”
Sắc mặt của Liêu Bách Hà vô cùng lạnh lùng, toát lên vẻ nguy hiểm.
Giọng điệu cứng rắn mạnh mẽ trong từng câu chữ, nhấn nhá.
Lạc Hân chợt cười, nghênh mặt lên cao, khóe môi cong nhẹ, khoanh tay trước ngực thị uy trước cô:
“ Cô cũng biết tôi chính là vợ sắp cưới của anh Đăng...!”
“ Vậy cô có biết tôi và anh ấy quen nhau không? Cô Lạc, xin khẳng định với cô, tôi không phải là người thứ ba! ”
Lạc Hân cười rộ, lên tiếng đáp trả:
“ Tôi đã có hôn ước với anh ấy từ nhỏ, được mẹ anh ấy chọn làm dâu, vậy cô cho rằng tôi là người thứ ba à? ”
Lúc này, nụ cười nhạt nhẽo xuất hiện trên môi của Bách Hà, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Lạc Hân trả lời:
“ Khi quen anh ấy, tôi không hề biết anh ấy có hôn ước với cô.
Nhưng, cô yên tâm, tôi có lòng tự trọng, sẽ không tranh giành với cô bất cứ điều gì, ngay cả anh ấy cũng vậy.
”
Danh xưng thiếu phu nhân, vợ của Nam Cung Nhật Đăng, lúc này cô cảm thấy thật rất xa vời, hư ảo.
Dù cho Lạc Hân không xuất hiện, cô vẫn mãi mãi ở vị trí như tình nhân, chỉ được ở bên anh khi màn đêm buông xuống mỗi khi anh cần.
Không một danh phận rõ ràng, bị người đời dè bĩu, cười chê.
“ Cô an phận như thế thì tốt, tôi không cần lo lắng hay bận tâm.
”