Thẩm Di đợi thêm hai giây, nhưng Chu Thuật Lẫm lại im lặng.

Cô quay đầu nhìn anh, rũ mi xuống suy tư hai giây rồi lại hỏi: “Chu Thuật Lẫm, anh vừa gọi cái gì?”

Không biết có phải cô nghe lầm hay không, hình như cô nghe thấy một cái tên rất quen thuộc. Nhưng bởi vì giọng nói của anh quá nhỏ nên lại giống như ảo giác.

Trong giây lát cô cũng không dám chắc chắn.

Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn vào mắt cô, giống như đang nhận dạng cô vậy. Vài giây sau, anh thản nhiên nói: “Gì cơ?”

Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông hơi giãn ra, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Thẩm Di nhìn anh chằm chằm giây lát, trong lòng nghi hoặc. Giống như thật sự là cô nghe lầm vậy. Cô cũng không xoắn xuýt nữa, lắc đầu cười nói: “Không có gì.”

Có lẽ là cô nghe nhầm, có lẽ là trong lúc anh vô tình lẩm bẩm âm thanh giống nhau mà thôi.

Thẩm Di thả lỏng, nhẹ nhàng mỉm cười. Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, cô thực sự cho rằng anh đang gọi tên cô.

Nhưng không phải tên Thẩm Di, mà là cái tên khi còn bé của cô.

Bởi vì âm thanh nỉ non đó giống hệt như biệt danh thuở nhỏ của cô.

Chu Thuật Lẫm cũng không muốn để khúc nhạc đệm này tiếp tục, anh cúi đầu tiếp tục cắn môi cô.

Trong lúc hôn môi, cái tên anh vừa thốt ra đó lại lặng lẽ lăn qua môi anh.

Viên Viên.

Viên mãn, đủ đầy.

Cái tên này hẳn cách cô rất xa, có lẽ đã nhiều năm rồi không có ai nhắc đến.

Đó không phải là một chữ gì hiếm gặp, trái lại còn khá là đơn giản. Mang ý nghĩa chỉ cần cuộc sống của cô luôn đơn giản và suôn sẻ là được rồi.

Sức lực bên hông càng lúc càng nặng. Đầu gối Thẩm Di quỳ trên tấm thảm dày và mềm mại.

Chu Thuật Lẫm kéo cà vạt.

Lông mi cô khẽ run lên, gọi tên anh lần nữa.

Nhưng anh cũng không làm gì khác, chỉ ngậm lấy môi cô rồi nhấm nháp.

Thẩm Di cắn chặt môi dưới, nhưng lại bị anh cạy ra.

Ánh sáng lờ mờ hắt ra từ chiếc đèn sàn chiếu vào cơ thể họ, dường như không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

Trong lúc hoạt động, cổ áo ngủ của cô hơi lỏng lẻo, nhưng không ai để ý tới.

Nhận ra nơi nào đó có sự thay đổi rất rõ ràng, cô dừng lại, ngước mắt nhìn anh.

Có điều, mục đích tối nay của Chu Thuật Lẫm dường như chỉ là hôn môi, không hề có suy nghĩ nào khác trong đầu.

Người có tâm trí đen tối nhất trước đây bắt đầu trở nên trong sáng khiến Thẩm Di không kịp thích ứng, thậm chí còn bị hành động này của anh trêu chọc không chịu nổi.

Đột nhiên, tầm mắt của cô dừng lại trên khóe miệng anh. Cô cẩn thận nhìn kỹ hai giây, dùng đầu ngón tay sờ lên đó: “Ở đây bị làm sao vậy?”

Tuy rằng ánh sáng hơi yếu ớt, dấu vết cũng không quá rõ ràng, nhưng cô vẫn nhìn ra được vết thương.

Chu Thuật Lẫm nói: “Anh cướp đồ của người khác nên bị đánh.”

Thẩm Di thoáng sững sờ, chợt cười rộ lên: “Anh cướp gì của người ta?”

Anh say rồi, cô coi như anh đang nói đùa.

Chu Thuật Lẫm kiên định nhìn cô, cười nhạt nói: “Không có gì. Chỉ là không cẩn thận đụng phải thôi.”

Cũng không thể nói là bị đấm cho một cú được. Lúc ấy anh có thể né tránh nhưng vẫn quyết định nhận lấy, chỉ coi đó là một sự trả thù nhỏ cho việc cướp đồ của người khác mà thôi, anh cũng không so đo.

Thẩm Di hỏi anh: “Anh có đau không?”

Chu Thuật Lẫm lắc đầu, lười biếng nói: “Lát nữa em đừng cắn trúng là được.”

Thẩm Di: “…? Cô đâu thèm cắn anh!

Anh giơ tay vuốt v e môi cô, ánh mắt u tối.

Điện thoại di động bị cô ném sang một bên bỗng nhiên vang lên, Chu Thuật Lẫm thoáng buông cô ra, yết hầu lăn lộn, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô. Cánh tay thon dài đồng thời duỗi ra, cầm lấy điện thoại rồi ấn tắt mà không thèm nhìn rõ là ai gọi đến.

Không ngờ chưa tới vài giây sau tiếng chuông lại vang lên, thật sự còn chưa kịp chớp mắt.

Động tác của người đàn ông thoáng dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ u ám. Anh liếc mắt nhìn, thấy được cái tên đang nhấp nháy trên màn hình thì đôi mắt phượng không khỏi nheo lại.

Thẩm Di nhìn theo, lúc này mới phát hiện là Chu Diệc Hành gọi đến. Cô nắm chặt di động, vô thức ngước mắt nhìn anh.

Lúc này hình như cô không nên nhận điện thoại của người cũ.

Ánh mắt anh dường như cũng đang nói muốn để cho cô lựa chọn.

Thẩm Di rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Thay vì tự mình đưa ra quyết định, cô lại hôn anh như dỗ dành, hỏi: “Em nhận điện thoại được không?”

Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng cụp mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm, qua vài giây mới “Ừ” một tiếng, nhưng không có ý định để cô đi.

Thẩm Di khựng lại, hẳn là đã hiểu ý nên trực tiếp nhận máy.

Đã hơn mười giờ tối, không còn sớm nhưng cũng không phải quá muộn, không biết giờ này anh ta tìm cô có chuyện gì.

Chu Diệc Hành ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhà cô, đút một tay vào túi áo khoác, chỉ hỏi: “Em có thể xuống dưới lầu một lát không?”

Thẩm Di sửng sốt: “Anh đang ở dưới lầu nhà em à?”

“Ừm.”

“Đã trễ thế này, sao anh lại tới đây?”

Anh ta khản giọng nói: “Muốn gặp em.”

Trong điện thoại còn trộn lẫn tiếng gió.

Thẩm Di giật mình.

Trước kia khi còn ở nhà Thẩm, bọn họ gặp mặt rất dễ dàng. Sau khi chuyển đến đây, bọn họ thực sự ít gặp nhau hơn.

Chu Thuật Lẫm lạnh lùng nheo mắt, ánh mắt nhạt nhẽo, dường như vô cảm với âm thanh mình nghe được. Đầu ngón tay anh dừng lại trên cúc áo ngủ của cô, vừa mới đụng nhẹ là đã cởi ra được.

Sự chú ý của Thẩm Di bị kéo về, cô cuống quít nắm lấy tay anh, do dự giây lát rồi nói vào điện thoại: “Anh có thể chờ em vài phút không? Em, để em thay quần áo đã.”

Cũng đã khuya rồi mà anh ta còn bôn ba tới đây, cô cũng không thể không xuống gặp mặt một lát xem có việc gì.

Giờ này có thể cô đã nghỉ ngơi, Chu Diệc Hành hiểu ý “ừm” một tiếng: “Không vội, anh chờ em.”

Chu Thuật Lẫm không chút biểu cảm nhếch khóe môi.

Thẩm Di lưỡng lự cúp máy, lặng lẽ ngước mắt nhìn anh rồi nhẹ giọng nói: “Anh ấy đang ở dưới lầu, cũng không biết có chuyện gì cần nói. Em đi gặp anh ấy một lát rồi về ngay được không?”

Tối nay Chu Thuật Lẫm rất ôn hòa và dễ nói chuyện, anh ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt có chút ấp áp, nhưng lại nhẹ nhàng nói: “Không được.”

Thẩm Di: “…”

Cô c ắn môi dưới, nhưng cô đã đồng ý với người ta rồi. Cô dịu dàng dỗ dành anh: “Chỉ vài phút thôi, em sẽ quay về ngay.”

Sự miễn cưỡng của anh thực sự rất rõ ràng.

Chu Thuật Lẫm thản nhiên nhìn cô, không hề có ý định buông tay ra, hành vi mang đầy tính chiếm hữu mãnh liệt. Vừa rồi cúc áo của cô đã bị cởi ra, bả vai trắng nõn mượt mà hơi lộ ra ngoài, anh trực tiếp cắn lên xương quai xanh của cô, bắt đầu li3m m út gặm c ắn.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nuốt nước bọt vang lên rất rõ ràng.

Anh khóa chặt cô, không hề có ý dừng lại hay để cô ra ngoài vài phút.

Sau đó anh lại thẳng thừng cắn mở cúc áo thứ hai của cô. Khi chạm đến viền ren màu trắng, anh thoáng dừng lại, hôn lên hình tròn đầy đặn lộ ra bên ngoài kia.

Cơ thể Thẩm Di run rẩy, trái tim cũng đập loạn xạ không ngừng.

Hiển nhiên là sự hoang đường này chưa thể kết thúc ngay bây giờ.

Cô cảm giác được ngón tay thô ráp của anh đang di chuyển trên lưng mình, móc khóa sau lưng được nhẹ nhàng mở ra, có thứ gì đó bắt đầu lệch sóng.

Hô hấp của cô trở nên gấp gáp, nguồn sức mạnh đang chờ được bùng nổ vừa rồi cũng đang cọ vào người cô.

Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch khóe môi, chóp mũi cọ nhẹ vào cổ cô, khàn giọng nói: “Anh muốn đi vào.”

Thẩm Di nuốt khan, quay đầu đi.

Người vừa rồi vẫn giả vờ trong sáng đã bị k1ch thích đến độ thay da đổi thịt, khiến cô hoàn toàn không chấp nhận nổi. Khóe mắt cô nóng bừng, trong người có một cảm giác trống rỗng

Nhưng cô vẫn còn lý trí, không quên dưới lầu có người đang đợi mình. Nếu cứ để sự dây dưa này tiếp diễn, cảnh tượng thực sự khó có thể tưởng tượng nổi. Cô mà không đi xuống lầu, rất có thể Chu Diệc Hành sẽ không rời đi, đứng mãi ở dưới lầu ngóng lên nơi này.

Cô âm thầm tưởng tượng rồi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, thực sự có cảm giác như Chu Diệc Hành đang đứng nhìn bọn họ làm… chuyện xấu hổ này.

Cô run giọng gọi anh: “Chu Thuật Lẫm…”

Cô không thể không xuống dưới.

Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Anh đi tắm.”

“Ừm…”

“Mười phút, đủ không?”

Thẩm Di không biết. Cô xoắn xuýt c ắn môi dưới.

Khóe miệng anh giật giật, nụ cười có chút lạnh lùng. Anh siết chặt tay, vô cảm nhếch môi: “Hai mươi phút.”

Thẩm Di ậm ừ đáp lại một tiếng. Rõ ràng là anh đã uống say nhưng vẫn có thể kiểm soát thời gian một cách lý trí.

Sau khi gọng kìm bên hông được tháo bỏ, cô muốn đứng dậy.

Nhưng lại bị anh kéo lại.

Chu Thuật Lẫm lẳng lặng vuốt v e mu bàn tay cô, nhìn dấu vết trên cổ cô, nhắc nhở: “Đi thay quần áo đã.”

Không cần anh nhắc nhở thì Thẩm Di cũng muốn đi thay. Cô còn phải đi rửa mặt cho vơi bớt cái nóng trên gò má nữa.

Trong tay Chu Thuật Lẫm lập tức trống rỗng, anh bực bội thở ra một hơi, đặt đồng hồ hẹn giờ, là hai mươi phút không hơn không kém, bắt đầu bấm giờ từ lúc cô bước chân ra ngoài.

Anh khoác một tay lên lưng ghế sô pha, khóe môi cười khẩy. Chu Diệc Hành tìm cô làm gì, anh nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra.

Anh hớt tay trên của Chu Diệc Hành, Chu Diệc Hành đương nhiên sẽ không tiếc công sức để chơi khăm anh.

Biết được nhiều chuyện như thế, đương nhiên anh ta phải tranh thủ đặt điều nói xấu anh trước mặt Thẩm Di.

Bọn họ sẽ nói gì với nhau?

Nói anh mưu mô nham hiểm, không từ thủ đoạn, cuộc hôn nhân này đều do anh tính kế sắp đặt. Khuyên cô đừng ở bên anh nữa, bây giờ chấm dứt vẫn còn kịp, bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Anh cụp mắt, không hiểu sao vẫn cảm thấy rất lo lắng.

Tối nay quả thật anh đã uống không ít, vừa bị lý trí chi phối là đầu óc lại bắt đầu choáng váng. Anh xoa xoa sống mũi, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thẩm Di đã thay xong quần áo, lúc đi ra ngoài còn cẩn thận khép chặt áo khoác dệt kim. Từ xa cô đã nhìn thấy người đàn ông đang ẩn mình trong đêm tối, dáng người thẳng tắp. Gió đêm ập thẳng vào người khiến cho bộ áo như bó sát vào cơ thể anh ta, để lộ ra vóc dáng gầy gò.

Hiện tại nhiệt độ ban đêm ở Bắc Thành vẫn rất thấp, nhưng anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, đứng trong gió lạnh chờ cô. Trong lòng cô như bị thứ gì đó đâm nhẹ một cái.

Thẩm Di bước nhanh qua đó, gần như chạy chậm đến trước mặt anh ta. Gương mặt nhỏ nhắn hứng lấy gió lạnh bắt đầu đỏ lên, cô ngẩng mặt lên hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Chu Diệc Hành không quen nơi này, anh ta biết đây là phòng tân hôn của cô và Chu Thuật Lẫm. Có lẽ bây giờ Chu Thuật Lẫm đang đứng trên lầu nhìn xuống.

Anh ta hơi cụp mắt. Vốn dĩ anh ta cũng đã chuẩn bị xong phòng tân hôn cho cô. Đương nhiên không phải là ở chỗ này mà là một tòa nhà mới gần nhà họ Chu. Cô và mẹ anh ta có quan hệ khá tốt, thỉnh thoảng bọn họ có thể sống ở nhà họ Chu, nếu không muốn thì có thể ra bên ngoài sống riêng.

Bọn họ sẽ rất tự do. Sau khi chuyển từ bạn bè sang vợ chồng, mối quan hệ của họ sẽ chỉ trở nên thân mật và hòa hợp hơn. Mỗi ngày sau khi làm việc xong có thể cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi rất nhiều nơi, cũng có thể cùng nhau ở nhà.

Cuối cùng anh ta cũng cất lời: “Di Di, chắc em cũng đã biết Thẩm Hàm Cảnh có nhúng tay vào chuyện của chúng ta.”

Ngày hôm đó khi mối quan hệ giữa Thẩm Hàm Cảnh và Lạc Sa bị vạch trần, anh ta vốn không tin những lời dối trá của Thẩm Hàm Cảnh.

Thẩm Di khẽ gật đầu.

Anh ta nhìn cô, nói tiếp: “Chu Thuật Lẫm cũng có nhúng tay vào chuyện này, em biết chứ?”

Thẩm Di lại thong thả gật đầu.

Anh ta mím chặt đôi môi khô khốc: “Chủ nhân của chiếc Cullinan mà lần trước em đụng phải là Chu Thuật Lẫm.”

“… Đúng vậy.”

Anh ta đột nhiên siết chặt nấm đấm, trong mắt hiện lên tia máu màu đỏ, không thể nào kìm nén được sự không cam lòng mãnh liệt, trong giọng nói đầy sự mỉa mai: “Di Di, một người như thế liệu có còn là ‘người tốt’ như lời em hay nói không?”

Thẩm Di không thể giải thích cho Chu Thuật Lẫm nửa câu. Hai người họ đã sớm thành khẩn với nhau từ lâu, cô biết tâm tư của anh không đơn thuần, quả thật không thể nào cãi được.

Nhưng khi nghe Chu Diệc Hành nói rõ từng câu như thế, cô chợt cảm thấy không đành lòng.

Tựa như cả thế giới này đều đang âm mưu chống lại anh ta, mọi người đều cản đường anh ta, cứ thế cướp đi những thứ mà anh ta yêu quý khỏi tay anh ta.

Cô rũ mắt, lúc cất tiếng mới phát hiện giọng nói rất khàn: “Những chuyện này phải tới sau này em mới biết được.”

Là sau khi cô nghiêm túc khẳng định anh là người tốt.

Thẩm Di trầm mặc giây lát. Người đàn ông này quả thật không phải người tốt gì. Nhìn xem, anh đã giấu diếm cô bao nhiêu chuyện như thế?

“Cậu ta đã tính toán từng bước, xảo quyệt dối trá, cố tình thúc đẩy cuộc hôn nhân này! Di Di, em có thật sự hiểu cậu ta không?” Giọng nói của Chu Diệc Hành dần dần giương cao, sự tức giận cũng lấp đầy trong lời nói.

Đầu ngón tay Thẩm Di cũng từ từ siết chặt.

Chu Thuật Lẫm tính toán từng bước là thật, lúc trước cô quả thật cũng không hiểu rõ anh lắm. Thế nhưng cuộc hôn nhân này vốn cũng sẽ đi đến kết cục như ngày hôm nay.

Từ sự im lặng ngắn ngủi của cô, Chu Diệc Hành đã nhìn ra được cô đang thiên vị Chu Thuật Lẫm. Anh ta khẽ nheo mắt, như thể muốn nhìn thấu cô hơn nữa, và nhận thức này chắc chắn sẽ đốt cháy hết lý trí hiện tại của anh ta.

Anh ta giơ tay nắm lấy vai cô, muốn cô tỉnh táo lại một chút: “Di Di, cậu ta quá mưu mô, cứ thế lặng lẽ nhúng tay vào chuyện này mà không một ai phát hiện ra, sau đó lại giả vờ như một người ngoài cuộc không hề liên quan. Kế hoạch của cậu ta hoàn hảo đến mức khiến người khác không tìm ra được chút sơ hở nào! Loại người như vậy ——” Anh ta đè nén lửa giận, cố gắng giữ lý trí: “Các em hoàn toàn không cùng một loại người!”

Thẩm Di nhíu mày.

Anh ta siết chặt ngón tay, bả vai hơi sụp xuống, chàng tai từng hăng hái phấn chấn giờ đây trần đầy chán nản. Vừa ngước mắt lên cô đã thấy được sự mệt mỏi và giãy dụa trong mắt anh ta, không khỏi thấp giọng gọi anh ta một tiếng: “Diệc Hành.”

Trong khoảng thời gian này chắc là anh ta cũng không dễ chịu gì.

Có cơn gió thổi qua, cái lạnh đến thấu xương khiến Chu Diệc Hành bình tĩnh lại một chút. Anh ta cắn chặt răng, vẫn cố gắng bắt lấy chút hy vọng cuối cùng trong sự dằn vặt và vùng vẫy, yết hầu lăn khẽ, khản giọng nói: “Các em quen nhau chưa được bao lâu mà. Di Di, mọi thứ vẫn chưa muộn, chúng ta làm lại từ đầu được không?”

Giọng nói của anh có chút nhẹ nhàng, dường như có thể nhìn thấy được sự thấp thỏm lo lắng của người đàn ông luôn luôn kiêu ngạo này.

Chu Diệc Hành biết Chu Thuật Lẫm không phải người tốt, anh ta cũng không phải.

Nhưng anh ta vẫn không thể trơ mắt nhìn bọn họ bên nhau được.

Dù thế nào đi chăng nữa cũng không cam lòng.

Huống hồ cuộc hôn nhân này là do Chu Thuật Lẫm tính kế từng bước cướp khỏi tay anh ta!

Cho dù có cắn nát răng anh ta cũng không buông tay ra được.

Anh ta vẫn muốn tận dụng lợi thế mình quen cô trước Chu Thuật Lẫm để cố gắng giành lấy cô một lần nữa.

Thời gian chưa dài, hết thảy vẫn còn kịp.

“Những chuyện đó đã giải quyết xong cả rồi.” Anh ta dừng lại giây lát, giải thích từng chữ một: “Anh cam đoan là sau này sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện náo loạn gì nữa. Di Di, anh thật sự chỉ muốn ở bên em cả đời.”

Giọng anh ta càng lúc càng thấp, chính tay dỡ xuống tất cả sự kiêu ngạo của mình và đặt nó trước mặt cô.

Quen biết hơn mười năm, Thẩm Di chưa từng thấy anh ta như thế này bao giờ.

Cô cắn môi, ngập ngừng khó xử.

Cô nên nói với anh ta thế nào đây, bởi vì có một số việc đã qua thì không thể quay lại được nữa.

Không phải thanh mai trúc mã nào cũng có thể đi đến kết cục cuối cùng là trở thành thân thuộc của nhau. Trên con dường dài sẽ xuất hiện lối rẽ, một khi đã chệch hướng thì không thể nào cùng đi đến điểm cuối nữa.

Trên xương quai xanh dưới cổ áo của cô đầy rẫy những vết đỏ.

Cảm giác ẩm ướt của mấy phút trước vẫn còn sâu sắc rõ ràng.

Vừa rồi… anh còn sắp tiến vào. Mọi thứ dường như đã quá muộn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện