Mẹ của cậu bé hiểu rõ, nhóc con này đã nài nỉ hai vợ chồng cô ấy sinh em trai em gái rất lâu rồi, chỉ tiếc là họ thực sự không có ý định này, đặc biệt là bố cậu bé…

Vì vậy, Tiểu Bánh Bao cũng rất đáng thương khi bị họ từ chối một cách khéo léo cho đến khi từ chối thẳng thừng.

Sau khi bị từ chối chính thức vài lần, cuối cùng cậu bé cũng nhận ra rằng không thể thay đổi được sự thật, buồn bã cúi đầu, trông vô cùng đáng thương.

Nhưng mẹ cậu bé không ngờ rằng hôm nay cậu bé sẽ đột nhiên thốt ra câu này!

Cô ấy ngượng ngùng, vội kéo con lại, chọc khẽ vào mũi cậu bé: “Nhóc con, là con muốn có em trai em gái chứ không phải cô út muốn.”

Sau khi cậu bé nói xong câu đó, những người lớn xung quanh đều cười ồ lên. Một bà mợ lớn tuổi đứng cạnh cậu bé mỉm cười, nói thay cậu bé: “Các cháu hùa vào bắt nạt trẻ con à? Các cháu không sinh cho Tiểu Cảnh thì thôi, còn không cho cô út nó sinh nữa.”

Người lớn tuổi nhất thích đông con nhiều phúc, lời của đứa trẻ nói đã đâm thẳng vào lòng bà, bà lập tức cười ha hả đáp lại.

Thẩm Di giơ tay che mặt, hơi nghiêng người, cố gắng né tránh.

Nhưng bây giờ họ đã là vợ chồng, bị trêu chọc những điều này là chuyện bình thường, dường như không thể né tránh được.

Chu Thuật Lẫm cụp mắt nhìn cô, kéo cô vào lòng, định thì thầm điều gì đó với cô thì lại thấy cậu bé kia nghiêm túc gãi đầu suy nghĩ: “Mẹ, sao mẹ biết cô út không muốn ạ?”

“Con vừa nhìn thấy cô út và dượng út đánh nhau… ưm!” Bố nói rồi mà, đánh nhau sẽ sinh con.

Thẩm Di: “…”

Cô hơi hé miệng. Cô tưởng rằng chuyện này đã qua rồi, nhưng không ngờ cậu bé lại đột nhiên nhắc lại.

—— Còn đột ngột khiến cô trở tay không kịp.

Tất nhiên cô biết cậu bé muốn nói gì, vô thức nắm chặt tay Chu Thuật Lẫm.

Mẹ cậu bé phản ứng rất nhanh, chỉ nghe một nửa đã trợn tròn mắt, hành động còn nhanh hơn phản ứng bịt chặt miệng cậu bé lại.

Đứa trẻ vung tay vùng vẫy, nhưng không thể phản kháng lại mẹ mình, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe đầy oán giận.

Có điều, mặc dù cậu bé chưa nói câu hết, nhưng người lớn nào ở đây không hiểu? Có ai mà không lần theo dấu hiệu này để liên tưởng đến toàn bộ bức tranh? Một người anh họ không nhịn được ho một tiếng.

Chu Thuật Lẫm nắm chặt bàn tay của cô, vẻ mặt bình tĩnh đối phó, lấp li3m như không có chuyện gì xảy ra. Dù những ánh mắt trêu chọc đó có nhìn thế nào đi chăng nữa, anh vẫn đứng vững như một bức tường thành.

Người lớn có cách ứng xử chín chắn của người lớn, may mắn là sau sự cố ban đầu hoàn toàn không kịp suy nghĩ, mọi người nhanh chóng chọn cách ngầm hiểu. Người uống trà thì uống trà, người ăn điểm tâm thì ăn điểm tâm.

Chỉ có Thẩm Di là tai đỏ như màu sườn xám.

Trong lòng cô như sóng biển, sắp bóp nát ngón tay anh rồi.

Mẹ cậu bé thấy hối hận vì hôm nay đưa cậu bé ra ngoài. Không đúng, là hối hận vì sao lúc nãy lại thấy cậu bé ồn ào mà cho nó ra ngoài.

Cũng không đúng, rốt cuộc chồng cô ấy đã dạy thằng bé những gì vậy!!

……

Tối hôm đó, theo sự níu kéo của nhà họ Thẩm, Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di ở lại đây một đêm.

Ánh trăng dịu dàng bị rèm cửa dày che khuất hoàn toàn.

Làn da trên người cô có một lớp hơi ẩm rất nóng. Thẩm Di nằm trên người anh, cắn vào vai anh, giọng nói phát ra từ kẽ môi: “Đều tại anh…”

Anh nghiến răng chịu đựng điều gì đó, nắm lấy eo cô, từng đốt xương ngón tay dùng sức.

Một lúc sau.

Chu Thuật Lẫm vỗ nhẹ cô một cái, bảo cô đi xuống.

Ở đây dù sao cũng là nhà họ Thẩm, vẫn không thể quá buông thả được. Có một số chuyện không nên làm ở đây.

Người nào đó bình thường ở nhà không thèm để ý gì, bây giờ hiếm khi biết thế nào là tiết chế và kìm nén.

Thẩm Di lại như đột nhiên mắc bệnh lười, không có động tĩnh gì.

Chu Thuật Lẫm không vội, cũng không giục, cắn nhẹ vào cổ cô rồi cọ xát.

“Chu Thuật Lẫm, sau này anh còn dám ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ nữa xem?” Cô nghiến răng đe dọa.

Chuyện hôm nay coi như đã tạo cho cô đủ bóng ma rồi.

Chu Thuật Lẫm có lẽ cũng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, khẽ nhíu mày, giọng nói hờ hững đáp: “Ừm.”

Tiếp theo, anh tưởng tượng lại tình huống liên quan trong đầu, nhanh chóng bác bỏ giả thiết, nói: “Sẽ không có lần sau nữa.”

Bình thường bọn họ hay làm ‘chuyện bậy bạ’ ở nhà nhiều hơn. Ở nhà thì căn bản không ai làm phiền.

Thẩm Di nghĩ đến vấn đề hôm nay, trong mắt như có suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Anh có từng nghĩ…”

Chu Thuật Lẫm đang lơ đễnh lười biếng lắng nghe, đợi hai giây không thấy có câu tiếp theo, anh mới mở mí mắt nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu.

Tay Thẩm Di từ từ hạ xuống, đột nhiên dừng lại ở một vị trí nào đó, ấn nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Thuật Lẫm khẽ nheo mắt, ánh mắt dần dần tối xuống.

Anh nghiến răng, bàn tay trong chăn nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn nói: “Lỡ sinh một thằng con trai giống như thằng nhóc hôm nay thì phải làm sao đây?”

Để ngày nào nó cũng phá ‘chuyện tốt’ của anh và cô à? —— chuyện hôm nay, Chu Thuật Lẫm cũng không phải là không tự kiểm điểm. Chỉ là, trọng điểm anh tự kiểm điểm có vẻ hơi khác với cô.

Thẩm Di nghẹn họng. Còn Chu Thuật Lẫm thì vẫn đang cau mày, rõ ràng là “lời đề nghị” vừa rồi của cô đã bị anh bác bỏ, anh hoàn toàn không có ý định đó.

Thẩm Di vốn cũng không muốn sinh con, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, giờ thì thực sự có chút tò mò. Cô khó xử cắn môi suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Anh có từng nghĩ khi nào thì mình có con không?”

Kết hôn xong bị giục sinh con dường như đã trở thành một quy trình cố định. Cho dù không giục thì họ hàng thân thích cũng sẽ nhắc đến vài câu.

Nhưng Chu Thuật Lẫm trả lời rất sảng khoái: “Không.”

Thẩm Di chu môi, chạm vào cơ ngực của anh.

Anh ấn đầu cô xuống: “Không vội, vài năm nữa hãy nói.”

Thậm chí không phải vài tháng, cũng không phải một hai năm, mà là vài năm nữa.

Thẩm Di cũng nghĩ anh sẽ không vội, nhưng không ngờ anh lại không vội đến vậy.

Thấy cô vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, Chu Thuật Lẫm đột nhiên nhắc một câu: “Em đã xem sính lễ anh tặng chưa?”

Sính lễ đó là do anh đích thân chuẩn bị, không giống như những gia tộc khác thường do trưởng bối đứng ra lo liệu.

Thẩm Di lúc đầu gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Ban đầu thực sự cô có xem, nhưng sính lễ quá nhiều, thế là cô chỉ xem danh sách lễ vật được sắp xếp, rồi cũng thấy quá dài, đến sau thì chỉ lướt qua một lượt.

Chu Thuật Lẫm hôn lên khóe môi cô, cười nói: “Vậy thì mai em xem thử đi.”

Trong lòng Thẩm Di hơi rục rịch, rất dễ nắm bắt vấn đề: “Trong đó có gì vậy?”

Nhưng anh không trả lời trực tiếp, chỉ thấp giọng dỗ dành cô: “Mai xem rồi em sẽ biết.”

Thẩm Di bị anh khơi dậy sự tò mò, nhưng miệng người này rất kín, cô đành phải kiềm chế sự hiếu kỳ.

Anh hôn cô rất sâu, hoàn toàn chìm đắm, mày cũng khẽ nhíu lại. Mồ hôi trên người càng lúc càng nóng.

Người vừa nói không làm gì cả lại từ từ có tư thế không đúng.

Lời nói của người nào đó đã bị lật đổ, còn là bị chính tay mình lật đổ.

Chu Thuật Lẫm thầm nghĩ, e rằng cả nửa đời trước mình chưa từng có tình huống nào mất kiểm soát như vậy.

Nhẫn nhịn một thời gian dài nên dây dưa cũng rất lâu.

Đến cuối cùng, anh nghi ngờ rằng mình đang tự hành hạ mình.

Rốt cuộc Chu Thuật Lẫm cũng nhắm mắt chịu trận, quyết định đau một lần rồi thôi, định rút lui thì bị cô nắm lấy tay. Nghe thấy tiếng giục giã ngắn ngủi của cô, anh cứng đờ cả người.

Nhưng chút ý chí vốn không kiên định đó cũng hoàn toàn sụp đổ vào khoảnh khắc ấy.

Anh đột nhiên xông vào, không còn kiêng nể gì nữa.

Cả hai đều không muốn để lại dấu vết gì ở đây, thế nên động tác tối nay dường như rất gò bó.

Nhưng sự trói buộc đó lại có hương vị khác thường.

Thẩm Di đột nhiên như phải bỏng.

Gió yên mưa lặng.

Chỉ có hơi thở là khó khăn.

Sức mạnh căng cứng của anh phải rất lâu sau mới dần dịu xuống.

Sự giày vò chậm rãi như thế này càng khiến người ta đau khổ, Thẩm Di chỉ cảm thấy sự lười biếng thấm vào từng kẽ xương trên khắp cơ thể, không muốn cử động dù chỉ một chút.

Cực kỳ mệt mỏi cũng cực kỳ buồn ngủ, trong lúc ngây ngất vì buồn ngủ, cô hỏi anh: “Chu Thuật Lẫm… hôm nay anh nhìn chằm chằm vào hôn thư nghĩ gì vậy?”

Ngay cả giọng nói của cô cũng lười biếng, nghe có vẻ như chỉ tùy tiện hỏi một câu.

Hôm nay anh nhìn chằm chằm vào hôn thư quá lâu, lâu đến mức kỳ lạ.

Chu Thuật Lẫm cụp mắt nhìn cô: “Nghĩ đến lần gặp em bảy năm trước.”

Thẩm Di lập tức nhớ đến bức ảnh anh gửi khi cô vào núi. Là ảnh cô quay đầu nhìn lại cách đây bảy năm.

Dễ dàng khơi dậy sóng gió trong lòng cô.

Mặc dù anh đã giải thích rõ mọi vấn đề trong bức thư đó, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe anh nói trực tiếp.

Gần đây Chu Thuật Lẫm đã thay đổi rất nhiều, chính anh cũng cảm nhận được bản thân mình đã thay đổi rất nhiều.

—— Trở nên rất thẳng thắn.

Anh cong môi, nói: “Lúc đó đã muốn cưới em rồi. Hôm nay anh đang nghĩ, nguyện vọng bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực.”

Ánh mắt Thẩm Di khẽ lóe lên, hơi sửng sốt. Giữa lúc đối diện nhau, cô vô tình rơi vào cơn lốc trong mắt anh.

Trong mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc khi nguyện vọng ấp ủ bấy lâu nay đã thành hiện thực.

“Chồng…” Thẩm Di vô thức gọi anh.

Chu Thuật Lẫm hôn cô, giọng nói rất trầm và khàn: “Một tờ hôn thư đã hoàn thành nguyện vọng nửa đời của anh.”

Giọng nói vừa dứt.

Thẩm Di gần như run rẩy toàn thân.

Anh hôn càng lúc càng dữ dội.

Cơn buồn ngủ vừa rồi của cô cũng nhanh chóng tan biến. Đầu ngón tay trắng nõn đột nhiên nắm chặt lấy ga giường.

Vốn tưởng rằng làm một lần là có thể dừng lại, bây giờ mới phát hiện ra ý tưởng này dễ bị phá vỡ đến mức nào. Thật sự rất dễ dàng tạo ra một cơn sóng gió thứ hai.

Trước đó còn cố gắng kiềm chế hành động, muốn để cho dấu hiệu tạo ra nhỏ hơn một chút, hạn chế không để người khác phát hiện ra chuyện xấu, nhưng bây giờ mọi dự định đều tan thành mây khói.

Thẩm Di vô thức phát ra một tiếng rên nhẹ: “Chồng ơi~”

Nhưng Chu Thuật Lẫm không thể phân tâm để đáp lại cô, anh đang cố gắng hết sức để cân bằng lẫn nhau.

Như thể một bí mật nào đó được phơi bày ra ánh sáng khiến người ta bị k1ch thích, đêm nay hoàn toàn không thể kiềm chế được.

Hình tượng mà trước đây anh Chu muốn để lại cho nhà bố mẹ vợ đã thất bại toàn tập.

Giống như lỗ hổng mà Tiểu Cảnh vô tình làm rách hôm nay, rất nhiều thứ bắt đầu trở nên rõ ràng.



Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Thẩm Di đã cố ý đặt báo thức dậy sớm, nhưng đáng tiếc là hai chiếc báo thức cũng không đánh thức được cô, vẫn bị Chu Thuật Lẫm tắt đi.

Anh vẫn cố gắng giữ lại hình ảnh của mình trong mắt bố mẹ vợ, dậy sớm chơi cờ và đánh một bài quyền với Thẩm Bách Văn.

Những việc này Thẩm Hồi không làm được khi theo Thẩm Bách Văn, nhưng Chu Thuật Lẫm lại làm rất tốt. Động tác mượt mà, nước chảy mây trôi.

Thẩm Bách Văn hiếm khi vui vẻ, trên gương mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Sau khi đổ mồ hôi, ông ấy vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn kéo Chu Thuật Lẫm đánh thêm một trận nữa.

Còn Chu Thuật Lẫm thì không có ý kiến gì, anh thế nào cũng được. Cho dù đánh thêm một trận nữa, thể lực của anh cũng theo kịp.

Thẩm Bách Văn đành phải dừng lại, dặn Chu Thuật Lẫm nhớ tới nhà thường xuyên để tập đánh với ông ấy nhiều trận hơn.

Trước đây bọn họ không quen biết Chu Thuật Lẫm lắm, quá trình hiểu về anh là dần dần đi sâu. Và càng đi sâu, ông ấy càng thấy thích người con rể này.

Đối với ông ấy, Chu Thuật Lẫm đã sớm được ‘thông qua phê chuẩn’.

Đến khi Thẩm Di thức dậy thì đã gần trưa, còn anh thì đang trò chuyện rất vui vẻ với bố cô.

Cô buồn bực rót một cốc nước ấm để uống. Mặc dù biết thời gian mình dậy rất không phải, nhưng cô tuyệt đối không chủ động nhắc đến.

Cô liếc nhìn về phía anh. Thể lực của anh rất tốt, ngược lại chỉ có mình cô là có vẻ không ổn.

Nhớ đến chuyện đã nói tối qua, Thẩm Di đi tìm bản danh sách sính lễ của ngày hôm qua.

Cô thấy mình không hề lười, ngay cả Chung Du cũng trêu cô rằng Chu Thuật Lẫm có phải đã tặng cả gia sản cho cô không?

Người khác là có bố mẹ và người lớn chuẩn bị sính lễ, tài sản trong kho nhà mình ít nhiều gì cũng giữ lại một chút, nhưng về phương diện này anh lại không hề cố kỵ, trực tiếp mở kho tặng hết.

Thẩm Di nóng lòng muốn tìm ra bí mật trong đó, cô vừa xem vừa trượt ngón tay xuống để tránh bị sót.

Xem hết ba trang, cuối cùng cô cũng phát hiện ra một món quà khác biệt trong số một trang quà đầy ắp.

Đầu ngón tay cô dừng lại, ánh mắt cũng đột nhiên rơi xuống phía trên.

—— Tìm thấy rồi.

Xem xong nội dung sính lễ này, không hiểu sao cô lại có cảm giác “quả nhiên”.

Giống như từ rất lâu trước đây cô đã đoán được anh sẽ làm như vậy. Mà cảnh tượng trước mắt chỉ là sự chứng thực.

Cô ngây người đọc lại dòng chữ đó một lần nữa, hết lần này đến lần khác xác nhận chi tiết sính lễ mình nhận được.

Anh tặng cô một món quà, một hành trình du lịch dài bao gồm nhiều quốc gia.

Bao gồm tất cả những nơi cô muốn đến, và thậm chí cả những nơi ngoài kế hoạch của cô. Cũng không phải thông tin đặt chỗ mà cô đã lưu trước đó, mà là một tuyến đường do anh thiết kế riêng cho cô. Tất cả những thứ cần thiết từ đầu đến cuối, bao gồm đội ngũ nhân viên và dịch vụ chuyên nghiệp đều do anh cung cấp —— do chính anh đích thân trao tặng cho cô.

Không giống như tour mà cô muốn tham gia, tất cả mọi người ở đây chỉ phục vụ riêng cho cô.

Vì là dịch vụ đặt riêng nên có rất nhiều không gian có thể bàn bạc. Ví dụ, trước đây toàn bộ tuyến đường ngắn nhất cũng phải mất nửa năm, còn bây giờ một tuyến đường được anh chia nhỏ ra, hoàn toàn có thể chia thành nhiều chặng ngắn —— chỉ cần anh sẵn sàng chi trả chi phí khổng lồ cho tuyến đường này thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.

Đến lúc đó, cô có thể tự đi. Anh cũng có thể sắp xếp kỳ nghỉ ngắn để cùng cô lên đường.

Hoạt động vô cùng tự do.

Còn những khoản phí đó, trong mắt chủ tịch Chu không đáng kể. Cho dù cộng thêm gấp đôi chi phí xa xỉ thì anh cũng có thể đồng ý.

Trên thế giới này, không phải mọi chuyện đều không thể trọn vẹn.

Chuyện không thể trọn vẹn đến đâu, anh cũng có thể khiến nó trọn vẹn.

Anh nói sẽ sắp xếp thì thực sự đang sắp xếp. Thậm chí không chỉ đơn giản là đi đặt chỗ trước mà còn sắp xếp tốt hơn cả những gì cô mong muốn trước đây.

Trong số rất nhiều sính lễ, Thẩm Di chưa từng nghĩ rằng còn có thể có một món quà như vậy.

So với những thứ khác, món quà này vô cùng tinh tế. Nhưng nó lại nằm yên lặng và ngoan ngoãn ở trong đó, khiến cô không để ý nhiều.

Sự ngạc nhiên của cô gần như ùa đến cùng một lúc.

Giống như mùa xuân đột ngột xuất hiện, bỗng chốc nở rộ khắp núi đồi.

Nhớ lại phản ứng hỏi tới hỏi lui của anh trên đỉnh núi, mãi đến bây giờ cô mới đột nhiên hiểu ra —— hóa ra đằng sau đó lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa khác.

Có lẽ anh đã có ý định này từ lúc đó.

Anh muốn để cô đi.

Cô chỉ cần nói rằng cô sẽ ở lại vì anh, thế là đủ với anh rồi.

Và anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, khi cô nói rằng cô sẽ không đi nữa thì anh sẽ thực sự giữ cô lại.

Chu Thuật Lẫm chưa bao giờ có ý định không cho cô đi như thế này.

Thẩm Di hiểu rồi.

Mãi cho đến lúc này cô mới thực sự hiểu ra.

Là một sự bừng tỉnh đáng kinh ngạc, nhưng rồi ngay sau đó, cô chợt nhận ra rằng toàn bộ trái tim mình đã bị mưa xuân thấm ướt.

Anh chưa bao giờ là sợi dây cương giữ cô lại.

Anh hiểu cô như vậy cơ mà.

Anh sẽ dõi theo cô dần dần vươn lên từ chân trời.

Cảm giác rung động trong lòng cô ngày càng mạnh, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Anh hiểu cô. Nhưng cuốn sách của anh quá khó hiểu và sâu xa, đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy mình đọc chưa đủ sâu.

Không trách được tại sao tối qua anh lại nhắc đến câu này. Một khoảng thời gian dài như vậy, ít nhất cũng phải mất một hoặc hai năm. Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng thì chuyện sinh con đương nhiên không vội.

Nhưng đợi hai năm có lẽ vẫn chưa đủ.

Những mối nghi ngờ giống như những quân cờ domino bị đẩy đổ, tất cả đều được giải đáp cùng một lúc.

Chu Thuật Lẫm đang lắng nghe Thẩm Bách Văn nói, đôi mắt nhìn lên, ánh mắt tự nhiên dừng lại trên người cô.

Nhìn cô từ ngạc nhiên đến kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc đến vui mừng, đến bàng hoàng, rồi lại cảm thấy rung động.

Anh cụp mắt nhìn tách trà, khóe môi cong lên một độ cong nhẹ.

Thẩm Bách Văn làm sao không nhận ra ánh mắt của anh được, chỉ là ông không nói ra mà thôi.

Uống hết trà với anh, Thẩm Bách Văn vừa cầm ấm trà vừa ra vẻ vô tình nói: “Trong mắt con, con bé có vẻ rất khác biệt.”

Cô ở trong mắt anh và cô trong mắt họ, có vẻ rất khác nhau?

Lời nói của Thẩm Bách Văn mang theo sự thăm dò khiêm nhường.

Ông không thể không đối mặt với thực tế rằng ông không hiểu Di Di bằng Chu Thuật Lẫm.

Nhưng ông sẽ khiêm tốn học hỏi.

Chu Thuật Lẫm cười cười, chỉ nói một câu suông:

“Thế giới của cô ấy rất rộng lớn.”

Rộng lớn đến mức có thể chứa cả thế giới.

Cũng có thể chứa một Chu Thuật Lẫm anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện