Mấy lời của sự muội Nhiếp Thầm đã chỉ rõ điểm then chốt nằm ở đâu.

Vương Đạo Xương bị sát hại hay tự sát rất khác nhau. Nếu là bị sát hại thì chứng tỏ hắn ta chỉ là một con tốt, nhưng nếu tự sát thì có khả năng hắn ta là một nhân vật đóng vai trò vô cùng quan trọng trong vụ án này.

Ngụy tạo thành vụ án tự sát đều là vì tránh điều tra của triều đình, có điều manh mối vụ án đều hướng về Triệu nhị lão gia, vậy thì việc ngụy tạo thành vụ tự sát là điều thừa thãi.

Có thể cho rằng Vương Đạo Xương có ý hướng dẫn Triệu nhị lão gia làm như vậy, đợi đến khi làm xong mọi chuyện rồi thì tự sát. Làm vậy sẽ khiến cho mọi người cảm thấy mọi chuyện đều do một tay Triệu nhị lão gia

ngụy tạo.

Tại sao Vương Đạo Xương lại làm vậy? Bình thường mà nói thì để bảo vệ an toàn của người nhà, để họ không bị lên lụy thì sau khi mình chết, người đứng đằng sau sẽ chăm sóc người nhà thay hắn.

Lục Thận Chi nghĩ đến đây, còn chưa kịp suy xét thêm thì bên ngoài có người bẩm báo: “Phát hiện ra tung tích của Triệu nhị lão gia rồi.”

“Ông ta đang ở đâu?” Lục Thận Chi hỏi.

Nha sai nói: “Có một tiều phu đến báo quan. Hắn nói buổi tối lúc hắn xuống núi thì nghe thấy tiếng người kêu cứu, sau đó nhìn thấy có một người kéo một người vào sâu trong núi. Tiểu nhân đưa tranh vẽ Triệu nhị

lão gia cho tiều phu xem, tiếc là trời quá tối, lúc ấy tiều phu không nhìn rõ gương mặt của hai người. Có điều có thể chắc chắn là không phải là thợ săn ở vùng lân cận. Vóc dáng của một trong hai người tương đồng với

Triệu nhị lão gia. Chúng tiểu nhân sẽ lập tức dẫn người đi, chắc chắn có thể bắt được chúng.”

Nha sai nói, trên mặt đầy vẻ kích động. Bắt được Triệu nhị lão gia thì vụ án sẽ có tiến triển, họ cũng không vất vả không công.

“Lập tức dẫn người qua đó. Trước tiên đừng đốt đuốc, đỡ đánh rắn động cỏ.”

Lục Thận Chi dặn dò xong, nha sai lập tức lui xuống, Lục Thận Chi cũng chuẩn bị để đến thành Bắc.

“Đại nhân.”

Sau lưng Lục Thận Chi vang lên giọng của sư muội Nhiếp Thẩm.

“Đại... đại nhân... có... có thể nghe ta nói một câu không?”

Lục Thận Chi nhớ đến cuộc trò chuyện trước đó của Nhiếp Thầm và sư muội. Cô nương này có nhiều kiến giải về vụ án, thế là hắn dừng chân.

Cố Minh Châu nói thầm với Nhiếp Thẩm để Nhiếp Thẩm truyền lại cho Lục Thận Chi.

Lục Thận Chi thấy vẻ mặt Nhiếp Thầm có phần nghiêm túc thì hơi cau mày lại: “Các ngươi nhớ ra chuyện gì ư?”

“Đại nhân không thấy chuyện này có điểm đáng ngờ sao?” Nhiếp Thầm nói rồi nhìn Tưởng sư muội: “Tại sao Triệu nhị lão gia lại còn sống? Triệu nhị lão gia là nhân chứng quan trọng của vụ án này. Bất luận là kẻ nào

làm chủ ván cờ này, sau khi xong việc, chắc chắn kẻ ấy cũng sẽ giết chết ông ta để diệt khẩu.”

Lục Thận Chi suy xét kĩ càng: “Ngươi nghi ngờ đây là một cái bẫy?”

Cố Minh Châu lại kề sát tại Nhiếp Thầm nói, Nhiếp Thầm gật đầu: “Đại nhân, tối qua nha môn mới chắc chắn Triệu nhị lão gia còn ở phủ Thái Nguyên. Trên thực tế thì Triệu nhị lão gia đã mất tích từ lâu rồi. Ông ta có

rất nhiều thời gian để rời phủ Thái Nguyên. Tại sao ông ta vẫn còn ở lại khu rừng cách phủ Thái Nguyên không xa? Nha sai nói Triệu nhị lão gia kêu cứu ở trong rừng bị tiều phu nghe thấy, có không ít người đi trên

núi, nếu Triệu nhị lão gia bị người khác khống chế thì tại sao lại trùng hợp trốn thoát ngay lúc ấy?”

Lục Thận Chi bình tĩnh suy nghĩ lại, quả thật là quá trùng hợp rồi.

Nhiếp Thẩm nói: “Nếu Lục đại nhân dẫn người đến đó, phát hiện người trong núi quả thật là Triệu nhị lão gia, hơn nữa Triệu nhị lão gia đang bị người khác uy hiếp tính mạng, ngài sẽ nghĩ đến cái gì?”

Lục Thận Chi theo hướng đó mà suy nghĩ. Ngay từ đầu, mọi manh mối của vụ án đều chỉ về hướng Triệu nhị lão gia. Họ suy đoán ông ta bị người khác hãm hại.

Nếu Triệu nhị lão gia cũng bị người khác khống chế, vậy thì người khống chế Triệu nhị lão gia chắn hẳn là người đứng đằng sau giật dây.

“Có phải Lục đại nhân và Ngụy đại nhân sẽ suy đoán người ra tay là Thái tử gia không?” Nhiếp Thầm thấp giọng nói: “Chỉ cần tìm được đủ chứng cứ, Thái tử gia sẽ không thể thoát tội.”

Giọng Nhiếp Thầm chỉ có Lục Thận Chi có thể nghe thấy. Dù là vậy nhưng Lục Thận Chi vẫn cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mới từ từ gật đầu.

Nhiếp Thầm nói tiếp: “Nếu Lục đại nhân điều động binh mã đến, phát hiện quả nhiên người khống chế Triệu nhị lão gia là người của Thái tử, ngài sẽ làm thế nào?”

Lục Thận Chi cau mày: “Lấy được chứng cứ xác đáng, Thái tử muốn thoát thân e rằng không dễ.”

Nhiếp Thẩm không nói tiếp, Cố Minh Châu ở bên cạnh lại lên tiếng: “Đại nhân... hãy... hãy nghĩ tiếp thử xem.”

Nhiếp Thẩm: “Đại nhân, người ngài điều tra là đương kim trữ quân đấy. Vụ án liên quan đến trữ quân đều phải trình lên để Hoàng thượng xem. Từ đầu đến cuối có nhiều sơ hở như vậy, nếu bị người ta giá họa cho tội

danh vu cáo hãm hại trữ quân thì sẽ thế nào?”

Lục Thận Chi hoàn toàn lặng đi...

Đúng thế, vụ án này thuận lợi điều tra đến đây quả thật là có quá nhiều sơ hở. Người kia khống chế, bắt Triệu nhị lão gia lên núi rồi để tiều phu phát hiện ra tung tích chính là sơ hở lớn nhất.

Càng đừng nói vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm chưa được làm sáng tỏ, ví dụ như cái chết của Vương Đạo Xương...

Cố Minh Châu nói: “Đại nhân... mỏ sắt... vụ án lớn thế này... về lý mà nói... không liên quan... đến Ngụy đại nhân... Ngụy đại nhân đến... phủ Thái Nguyên... để điều tra vụ án, nhưng nếu bị chụp tội danh... cố ý

giăng bẫy hãm hại trữ quân, vậy thì khó nói... có lẽ mọi chuyện đều do... Ngụy đại nhân sắp đặt.”

Hàn Ngọc, vụ án quặng sắt, tất cả đều có thể là sắp đặt của Ngụy Nguyên Kham nhằm mục đích là hãm hại Thái tử. Có khả năng Hàn Ngọc là người của Ngụy Nguyên Kham, chết một Hàn Ngọc có thể khiến trữ quân

gánh tội danh như vậy là một cuộc trao đổi vô cùng hời.

Vốn dĩ là một vụ án nhưng một khi dính dáng đến âm mưu quỷ kế thì không ai có thể nói rõ được.

Lục Thận Chi nói: “Nếu không thì cho người đi bẩm báo với Ngụy đại nhân, xin Ngụy đại nhân quyết định?”

Cố Minh Châu nhìn đồng hồ cát trong phòng. Ngụy đại nhân còn đang dự yến tiệc do Thái tử tổ chức, muốn truyền tin tức của nha môn đến e rằng không dễ. Ngụy gia không thể để lộ dưới trướng có gia tướng, ám vệ

Ngụy gia cũng đừng hòng tiếp cận trạch viên của Thái tử.

Một trong những lý do khiến cô cảm thấy đây là một cái bẫy là vì Thái tử mở tiệc vào thời gian này quá trùng hợp, giống như là cố ý muốn kéo Ngụy Nguyên Kham vào vậy.

“Đại nhân... có thể... thử xem sao.” Cố Minh Châu nói: “Nếu... không gặp được... Ngụy đại nhân... vậy thì...”

Vậy thì rất có khả năng đây là một cái bẫy.

Trán Lục Thận Chi đổ mồ hôi ròng ròng. Tuy chỉ là suy đoán của sư muội Nhiếp Thầm, còn cần phải chứng thực nữa nhưng hắn lại cảm thấy chuyện này rất có khả năng là thật.

“Vậy nên làm thế nào đây?” Lục Thận Chi nói: “Chúng ta không đi bắt Triệu nhị lão gia à?”

“Ngài không đi... bắt.” Cố Minh Châu nói: “Nha môn... nhận được... tin tức... cũng sẽ truyền đến chỗ Thái tử, Thái tử cũng sẽ đi. Nếu đây là bẫy thì mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như vậy.”

Đi không được, không đi cũng chẳng xong, vậy phải làm thế nào đây? Nhất thời Lục Thận Chi không nghĩ ra được cách giải quyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện