Cố Minh Châu vân về lá cỏ, thầm dự đoán trong lòng. Thôi Trinh quyết định bẩm báo chuyện Sơn Âm cho triều đình là muốn điều tra rõ ràng vụ án ngựa chiến. Nhưng lại không thể hoàn toàn tin người lạ, cho nên
muốn âm thầm tìm hiểu một số tin tức để phán đoán tình thể.
Đúng lúc cô cũng muốn dò la một số việc cỏn con liên quan đến cuộc binh biến Sơn Tây mười hai năm về trước. Tuy lúc ấy Thôi Trinh vẫn chưa vào quân doanh nhưng các đầu mối đều thể hiện rõ lão Định Ninh hầu
có liên quan đến chuyện này. Bọn họ có thể trao đổi một số manh mối với Thôi Trinh, như vậy sẽ điều tra rõ vụ án nhanh hơn.
Cố Minh Châu đang nghĩ đến đó thì lại có một con thỏ bằng có được đưa đến trước mặt cô. Tuy lúc tết con thỏ này, phần lớn lông tơ trên sợi cỏ đã bị bóp hỏng, trông con thỏ như mắc bệnh rụng lông khiến cho lông
thưa thớt nhưng may mà không hề lỏng lẻo, may mắn hơn chú thỏ lúc trước nhiều.
Cố Minh Châu cẩm lấy, đặt chung chỗ với những chú thỏ cỏ “trọc lông” của cô.
Thôi Trinh nhìn Châu Châu, nở nụ cười lần nữa.
“Trinh ca nhi ăn cơm rồi hẵng đi.” Lâm phu nhân bước đến nói: “Nhà bếp đã chuẩn bị xong cả rồi, ăn đơn giản thôi, cũng tránh cháu bận rộn quá không để đến việc ăn uống.”
“Cảm ơn di mẫu.” Thôi Trinh hành lễ với Lâm phu nhân.
“Khách sáo như thể làm gì?” Lâm phu nhân đáp: “Lúc còn nhỏ cháu thích ăn bánh hạt dẻ ta làm nhất, bây giờ đúng lúc vào mùa hạt dẻ, cháu nếm thử xem có còn là mùi vị khi ấy không?”
Thôi Trinh định lập tức đến nha môn xử lý công việc, nghe thấy vậy bèn bỏ ý định rời đi, cùng Lâm phu nhân bước vào.
Bánh hạt dẻ tỏa ra mùi hương ngòn ngọt.
Thôi Trinh nhìn Lâm phu nhân, ánh mắt bà nhìn Châu Châu vô cùng dịu dàng. Sau khi ăn xong cơm, Thôi Trinh dẫn theo hộ vệ rời đi, Lâm phu nhân nhìn Châu Châu đang ngáp ngắn ngáp dài thì bật cười: “Đi nghỉ
ngơi đi.” Dù sao Châu Châu vẫn còn nhỏ tuổi, theo bà chạy tới chạy lui cả một ngày chắc chắn là mệt rồi.
Cố Minh Châu kéo cánh tay bà: “Mẹ đi cùng!”
Lâm phu nhân rất thích âm thanh lảnh lót ấy, không thể từ chối lời năn nỉ của Châu Châu. Hai mẹ con nằm trên chiếc sạp. Lâm phu nhân tựa vào gối đầu đọc sách, cảm thấy Châu Châu đang tập trung nhìn vào cuốn
sách trên tay bà.
“Châu Châu đang nhìn cái gì thế?” Lâm phu nhân khẽ giọng hỏi han.
Cố Minh Châu chỉ vào tay bà.
Lâm phu nhân thử đưa sách qua: “Châu Châu muốn đọc sách à?”
Cố Minh Châu chỉ vào chữ trên sách. Lâm phu nhân thầm mừng rỡ: “Châu Châu muốn học chữ à?”
Có hứng thú với những thứ này thì xem ra bệnh của Châu Châu đang thật sự có chuyển biến tốt.
“Vậy mẹ đọc cho con nghe được không?” Lâm phu nhân kéo tay con gái.
Cố Minh Châu nghiêm túc gật đầu, cứ dần tốt lên thế này, từ từ mẹ sẽ có thể chấp nhận việc bệnh tình của cô có chuyển biến tốt. Nếu không phải sợ mẹ quá lo lắng thì có bằng lòng làm một cô tiểu thư ngốc nghếch cả
đời.
Cố Minh Châu nép bên người Lâm phu nhân, nghiêm túc nghe mẹ đọc sách, đợi lát nữa mẹ mệt rồi, cô nhắm mắt “ngủ” là được. Đợi mẹ đọc sách nhiều rồi, chắc chắn mẹ cũng sẽ mời một gia sư đến, tới lúc đó là cô có
thể biết chữ một cách quang minh chính đại.
Bên trong trạch đệ của Thái tử ở phủ Thái Nguyên.
Thân tiên sinh quỳ dưới đất thỉnh tội. Kể từ lúc phụ tá cho Thái tử đến nay, Thần tiên sinh chưa bao giờ bị Thái tử gia quở trách như thế này. Thái tử đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt càng lúc càng lộ vẻ giận dữ, phòng
bên vang lên tiếng tính toán, sổ sách được đưa vào liên tục.
Thái tử liếc nhìn số lượng bên trên sổ sách một cái, tức giận đến mức ném mạnh sổ sách xuống đất. Vương Đạo Vương và Triệu nhị gia đang lừa hắn ta, mượn cờ hiệu của hắn ta nhưng lại âm thầm làm những việc thể
này. Từ lượng lương thảo Hành Thái Bộc tự tiêu dùng mỗi năm cho thấy có rất nhiều ngựa chiến không rõ tắm hơi, hoàn toàn không khớp với ghi chép riêng của hắn ta.
Nếu như việc này được đổ hết cho hắn ta thì ngay cả đầu cũng chẳng giữ được chứ đừng nói đến vị trí trữ quân của Đại Chu, mẫu phi cũng sẽ bị liên lụy vì chuyện này.
Dường như mắt Thái tử sắp bật cả máu, hắn ta hung tợn hỏi: “Trông chừng Hàn Ngọc! Ông ta không nói ra sự thật thì bạn cũng sẽ cho ông ta nếm thử cảm giác sống không bằng chết!”
Đào Đạc vâng dạ rồi sai người đến nha môn thông báo. Hắn không lo lắng về tình hình của Hàn Ngọc, cho dù Đông cung không cử thêm người đến, Ngụy Nguyên Kham cũng sẽ không để nghi can quan trọng như vậy
xảy ra bất trắc.
“Thái tử gia đừng vội!” Đào Đạc đáp: “Xem như là sớm phát hiện ra vấn đề bên trong, bây giờ chỉ cần tìm ra người đứng đằng sau Vương Đạo Vương và Triệu nhị là có thể tìm hiểu ngọn nguồn, xem xem là ai ngấm
ngầm làm hại Thái tử gia.”
“Ta thấy chắc là lão Ngũ.” Thái tử tiếp: “Cả ngày cứ như ốm đau bệnh tật, có khi là đang làm bộ làm tịch. Xưa nay người mẹ ruột Đức tần củay rất biết cách tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác. Bề ngoài hai mẹ con này có
vẻ vô hại nhưng biết đâu lại ngấm ngầm vạch ra kế hoạch gì đó cũng không chừng.”
“Lão Thất tuy còn nhỏ nhưng mẫu phi của nó An tần cũng có thể vạch ra kế hoạch cho nó.” Thái tử cười khẩy: “Anh em nhà người khác thân thiết, có thể giúp đỡ lẫn nhau, mấy người em trai này của bạn cũng chỉ toàn
nhòm ngó vị trí trữ quân. Ai nấy đều muốn kéo bản cung xuống.”
Nói xong, Thái tử phất ống tay áo: “Vụ án của phủ Thái Nguyên lần này có thể coi như là một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, vừa giúp bọn chúng có được ngựa chiến và lợi ích từ mỏ khoáng sản, vừa khiến bản cung
và nhà họ Ngụy đấu đá lẫn nhau. Cuối cùng nếu kết quả cả hai bên cùng thiệt, bọn chúng chính là ngư ông đắc lợi.”
Vì vậy Ngụy Nguyên Kham cũng chẳng phải thứ tốt lành, vạch trần việc này không phải vì muốn cứu hắn ta mà là do không muốn bị người khác lợi dụng mà thôi. Hắn ta sẽ không nể nang ý tốt của Ngụy thị, bây giờ
khoan hẵng đối phó Ngụy thị, đợi liên thủ với Ngụy thị tóm được kẻ muốn hãm hại bản thân rồi hắn ta sẽ qua sông dỡ cầu sau.
Phụ hoàng có thể mượn sức của Ngụy thị thì tại sao hắn ta lại không thể?
“Để Ngụy Nguyên Kham tiếp tục điều tra,“ Thái tử dặn dò Đào Đạc: “Nhưng mà ngươi cũng phải cử người đi theo, phải xem lướt qua tất cả những manh mối điều tra ra được, không thể để Ngụy Nguyên Kham giở bất
kì thủ đoạn nào. Nói tóm lại kết quả cuối cùng của vụ án này phải nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
Đào Đạc nhận lệnh, lập tức lui xuống sắp xếp.
Thái tử cúi đầu nhìn về phía Thần tiên sinh: “Thường ngày tiên sinh làm việc cẩn thận mà không phát hiện ra sự khác thường của Triệu nhị sao?”
Thân tiên sinh vô cùng sửng sốt, sau đó biểu cảm trở nên cực kì đau khổ: “Điện hạ đang nghi ngờ thuộc hạ cấu kết với tên Triệu nhị đó đúng không? Xưa nay công việc của phủ Thái Nguyên luôn do Hàn Ngọc xử lý,
hằng tháng Hàn Ngọc sẽ báo cáo tỉ mỉ với Thái tử gia. Thân là mộ nhân của Đông cũng chưa bao giờ thuộc hạ lén lút qua lại với những người như Hàn Ngọc. Cũng chỉ có vụ án ở phủ Thái Nguyên lần này thuộc hạ mới
vâng lệnh nhúng tay vào xử lý.”
(*) Mộ nhân: người lên kế hoạch, quân sự.
“Bao năm nay thuộc hạ luôn hết lòng hết sức vì điện hạ, tính mạng của bản thân và người nhà đã gắn liền với Đông cung từ lâu, làm sao có thể làm ra những chuyện tự đào hố chôn mình như thế chứ? Mong điện hạ
minh giám!”
Nói xong, Thân tiên sinh trịnh trọng dập đầu bái lạy.
Nghe được những lời ấy, Thái tử cảm thấy buồn phiền trong lòng. Hắn vẫn tin tưởng Thân tiên sinh, có lẽ lần này là do Thần tiên sinh sơ suất trúng phải quỷ kể của mộ nhân đối phương, nếu một lần sai lại giết chết
một thân tín thì e là sẽ không có ai bằng lòng cống hiến sức lực cho hắn nữa.
Nghĩ vậy, Thái tử bước lên trước mấy bước, đỡ Thân tiên sinh dậy: “Bản cũng nhìn thấy hết sự vất vả của tiên sinh, bây giờ bản cũng như người đang đi trên băng, không được phép bước sai bước nào, lúc này chúng ta
đang ở thể thua, tiếp theo phải nghĩ cách hòa lại một ván mới được.”
“Mộ nhân lập tức suy nghĩ đối sách.” Thân tiên sinh đáp: “Nhất định sẽ lấy công chuộc tội, báo đáp ân tình của điện hạ.”
Thái tử gật đầu, hắn ta vừa dọa nạt vừa ban ân như thể có lẽ Thân tiên sinh sẽ dốc thêm mấy phần trung thành với hắn ta: “Tiên sinh đi xem tài liệu đi!”
Nói rồi, Thái tử lại nhìn về phía phòng trong: “Cứ trình thẳng sổ sách của nhà họ Triệu và Hành Thái Bộc tự lên cho bản cung, người khác đừng động tay vào.”
Thân tiên sinh vâng dạ, cúi người lui ra ngoài, Thái tử vẫn ôm lòng nghi ngờ nên phải đích thân kiểm tra những chứng cứ ấy. Bước vào vườn, gió thổi qua khiến vầng trán của Thần tiên sinh trở nên lạnh lẽo, không
biết đầu ông ta toát mồ hôi lạnh từ khi nào.
Lần này ông ta đã thất bại, thất bại một cách triệt để. Không những không hãm hại được Ngụy Nguyên Kham mà còn bị Thái tử gia nghi ngờ, điều đáng sợ nhất là Thái tử muốn liên thủ với Ngụy Nguyên Kham để
điều tra ra người đứng đằng sau Triệu nhị.
Thân tiên sinh cảm nhận được lớp áo ướt đẫm mồ hôi sau lưng. Nếu như ông ta không bảo vệ được người đó thì làm sao ăn nói với công tử đây?
Thân tiên sinh suy đi nghĩ lại, ông ta luôn cảm thấy chỉ dựa vào bản thân Ngụy Nguyên Kham thì không thể có được kết quả ngày hôm nay được, rõ ràng ông ta đã giám sát chặt chẽ các thuộc hạ của Ngụy Nguyên
Kham, trong số đó ai là kẻ quan trọng nhất?
Người của nha phủ Thái Nguyên? Phủ Định Ninh hầu? Hay là lũ người trong phường tầm thường?
Thân tiên sinh vừa suy nghĩ vừa đi về chỗ ở, vừa bước vào cổng đã có thân tín tiến lên bẩm báo: “Kinh thành có tin tức.”
Ông ta hỏi công tử một số chuyện, hy vọng có thể có được lời giải đáp. Bây giờ kinh thành truyền tin tức tới, chắc chắn là câu trả lời cho ông ta.
Thân tiên sinh hơ mảnh giấy qua lửa, chữ bên trên dần hiện rõ nét hơn.
“Năm năm trước Đạo tặc trân châu đã bị xử chém.”
Đồng tử trong mắt Thân tiên sinh co lại, tức là Hàn Ngọc không hề bị Đạo tặc trân châu làm cho bị thương, vậy tên “Đạo tặc trân châu” ấy là do người khác cải trang thành.
Là ai? Là ai cải trang thành Đạo tặc trân châu?
muốn âm thầm tìm hiểu một số tin tức để phán đoán tình thể.
Đúng lúc cô cũng muốn dò la một số việc cỏn con liên quan đến cuộc binh biến Sơn Tây mười hai năm về trước. Tuy lúc ấy Thôi Trinh vẫn chưa vào quân doanh nhưng các đầu mối đều thể hiện rõ lão Định Ninh hầu
có liên quan đến chuyện này. Bọn họ có thể trao đổi một số manh mối với Thôi Trinh, như vậy sẽ điều tra rõ vụ án nhanh hơn.
Cố Minh Châu đang nghĩ đến đó thì lại có một con thỏ bằng có được đưa đến trước mặt cô. Tuy lúc tết con thỏ này, phần lớn lông tơ trên sợi cỏ đã bị bóp hỏng, trông con thỏ như mắc bệnh rụng lông khiến cho lông
thưa thớt nhưng may mà không hề lỏng lẻo, may mắn hơn chú thỏ lúc trước nhiều.
Cố Minh Châu cẩm lấy, đặt chung chỗ với những chú thỏ cỏ “trọc lông” của cô.
Thôi Trinh nhìn Châu Châu, nở nụ cười lần nữa.
“Trinh ca nhi ăn cơm rồi hẵng đi.” Lâm phu nhân bước đến nói: “Nhà bếp đã chuẩn bị xong cả rồi, ăn đơn giản thôi, cũng tránh cháu bận rộn quá không để đến việc ăn uống.”
“Cảm ơn di mẫu.” Thôi Trinh hành lễ với Lâm phu nhân.
“Khách sáo như thể làm gì?” Lâm phu nhân đáp: “Lúc còn nhỏ cháu thích ăn bánh hạt dẻ ta làm nhất, bây giờ đúng lúc vào mùa hạt dẻ, cháu nếm thử xem có còn là mùi vị khi ấy không?”
Thôi Trinh định lập tức đến nha môn xử lý công việc, nghe thấy vậy bèn bỏ ý định rời đi, cùng Lâm phu nhân bước vào.
Bánh hạt dẻ tỏa ra mùi hương ngòn ngọt.
Thôi Trinh nhìn Lâm phu nhân, ánh mắt bà nhìn Châu Châu vô cùng dịu dàng. Sau khi ăn xong cơm, Thôi Trinh dẫn theo hộ vệ rời đi, Lâm phu nhân nhìn Châu Châu đang ngáp ngắn ngáp dài thì bật cười: “Đi nghỉ
ngơi đi.” Dù sao Châu Châu vẫn còn nhỏ tuổi, theo bà chạy tới chạy lui cả một ngày chắc chắn là mệt rồi.
Cố Minh Châu kéo cánh tay bà: “Mẹ đi cùng!”
Lâm phu nhân rất thích âm thanh lảnh lót ấy, không thể từ chối lời năn nỉ của Châu Châu. Hai mẹ con nằm trên chiếc sạp. Lâm phu nhân tựa vào gối đầu đọc sách, cảm thấy Châu Châu đang tập trung nhìn vào cuốn
sách trên tay bà.
“Châu Châu đang nhìn cái gì thế?” Lâm phu nhân khẽ giọng hỏi han.
Cố Minh Châu chỉ vào tay bà.
Lâm phu nhân thử đưa sách qua: “Châu Châu muốn đọc sách à?”
Cố Minh Châu chỉ vào chữ trên sách. Lâm phu nhân thầm mừng rỡ: “Châu Châu muốn học chữ à?”
Có hứng thú với những thứ này thì xem ra bệnh của Châu Châu đang thật sự có chuyển biến tốt.
“Vậy mẹ đọc cho con nghe được không?” Lâm phu nhân kéo tay con gái.
Cố Minh Châu nghiêm túc gật đầu, cứ dần tốt lên thế này, từ từ mẹ sẽ có thể chấp nhận việc bệnh tình của cô có chuyển biến tốt. Nếu không phải sợ mẹ quá lo lắng thì có bằng lòng làm một cô tiểu thư ngốc nghếch cả
đời.
Cố Minh Châu nép bên người Lâm phu nhân, nghiêm túc nghe mẹ đọc sách, đợi lát nữa mẹ mệt rồi, cô nhắm mắt “ngủ” là được. Đợi mẹ đọc sách nhiều rồi, chắc chắn mẹ cũng sẽ mời một gia sư đến, tới lúc đó là cô có
thể biết chữ một cách quang minh chính đại.
Bên trong trạch đệ của Thái tử ở phủ Thái Nguyên.
Thân tiên sinh quỳ dưới đất thỉnh tội. Kể từ lúc phụ tá cho Thái tử đến nay, Thần tiên sinh chưa bao giờ bị Thái tử gia quở trách như thế này. Thái tử đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt càng lúc càng lộ vẻ giận dữ, phòng
bên vang lên tiếng tính toán, sổ sách được đưa vào liên tục.
Thái tử liếc nhìn số lượng bên trên sổ sách một cái, tức giận đến mức ném mạnh sổ sách xuống đất. Vương Đạo Vương và Triệu nhị gia đang lừa hắn ta, mượn cờ hiệu của hắn ta nhưng lại âm thầm làm những việc thể
này. Từ lượng lương thảo Hành Thái Bộc tự tiêu dùng mỗi năm cho thấy có rất nhiều ngựa chiến không rõ tắm hơi, hoàn toàn không khớp với ghi chép riêng của hắn ta.
Nếu như việc này được đổ hết cho hắn ta thì ngay cả đầu cũng chẳng giữ được chứ đừng nói đến vị trí trữ quân của Đại Chu, mẫu phi cũng sẽ bị liên lụy vì chuyện này.
Dường như mắt Thái tử sắp bật cả máu, hắn ta hung tợn hỏi: “Trông chừng Hàn Ngọc! Ông ta không nói ra sự thật thì bạn cũng sẽ cho ông ta nếm thử cảm giác sống không bằng chết!”
Đào Đạc vâng dạ rồi sai người đến nha môn thông báo. Hắn không lo lắng về tình hình của Hàn Ngọc, cho dù Đông cung không cử thêm người đến, Ngụy Nguyên Kham cũng sẽ không để nghi can quan trọng như vậy
xảy ra bất trắc.
“Thái tử gia đừng vội!” Đào Đạc đáp: “Xem như là sớm phát hiện ra vấn đề bên trong, bây giờ chỉ cần tìm ra người đứng đằng sau Vương Đạo Vương và Triệu nhị là có thể tìm hiểu ngọn nguồn, xem xem là ai ngấm
ngầm làm hại Thái tử gia.”
“Ta thấy chắc là lão Ngũ.” Thái tử tiếp: “Cả ngày cứ như ốm đau bệnh tật, có khi là đang làm bộ làm tịch. Xưa nay người mẹ ruột Đức tần củay rất biết cách tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác. Bề ngoài hai mẹ con này có
vẻ vô hại nhưng biết đâu lại ngấm ngầm vạch ra kế hoạch gì đó cũng không chừng.”
“Lão Thất tuy còn nhỏ nhưng mẫu phi của nó An tần cũng có thể vạch ra kế hoạch cho nó.” Thái tử cười khẩy: “Anh em nhà người khác thân thiết, có thể giúp đỡ lẫn nhau, mấy người em trai này của bạn cũng chỉ toàn
nhòm ngó vị trí trữ quân. Ai nấy đều muốn kéo bản cung xuống.”
Nói xong, Thái tử phất ống tay áo: “Vụ án của phủ Thái Nguyên lần này có thể coi như là một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, vừa giúp bọn chúng có được ngựa chiến và lợi ích từ mỏ khoáng sản, vừa khiến bản cung
và nhà họ Ngụy đấu đá lẫn nhau. Cuối cùng nếu kết quả cả hai bên cùng thiệt, bọn chúng chính là ngư ông đắc lợi.”
Vì vậy Ngụy Nguyên Kham cũng chẳng phải thứ tốt lành, vạch trần việc này không phải vì muốn cứu hắn ta mà là do không muốn bị người khác lợi dụng mà thôi. Hắn ta sẽ không nể nang ý tốt của Ngụy thị, bây giờ
khoan hẵng đối phó Ngụy thị, đợi liên thủ với Ngụy thị tóm được kẻ muốn hãm hại bản thân rồi hắn ta sẽ qua sông dỡ cầu sau.
Phụ hoàng có thể mượn sức của Ngụy thị thì tại sao hắn ta lại không thể?
“Để Ngụy Nguyên Kham tiếp tục điều tra,“ Thái tử dặn dò Đào Đạc: “Nhưng mà ngươi cũng phải cử người đi theo, phải xem lướt qua tất cả những manh mối điều tra ra được, không thể để Ngụy Nguyên Kham giở bất
kì thủ đoạn nào. Nói tóm lại kết quả cuối cùng của vụ án này phải nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
Đào Đạc nhận lệnh, lập tức lui xuống sắp xếp.
Thái tử cúi đầu nhìn về phía Thần tiên sinh: “Thường ngày tiên sinh làm việc cẩn thận mà không phát hiện ra sự khác thường của Triệu nhị sao?”
Thân tiên sinh vô cùng sửng sốt, sau đó biểu cảm trở nên cực kì đau khổ: “Điện hạ đang nghi ngờ thuộc hạ cấu kết với tên Triệu nhị đó đúng không? Xưa nay công việc của phủ Thái Nguyên luôn do Hàn Ngọc xử lý,
hằng tháng Hàn Ngọc sẽ báo cáo tỉ mỉ với Thái tử gia. Thân là mộ nhân của Đông cũng chưa bao giờ thuộc hạ lén lút qua lại với những người như Hàn Ngọc. Cũng chỉ có vụ án ở phủ Thái Nguyên lần này thuộc hạ mới
vâng lệnh nhúng tay vào xử lý.”
(*) Mộ nhân: người lên kế hoạch, quân sự.
“Bao năm nay thuộc hạ luôn hết lòng hết sức vì điện hạ, tính mạng của bản thân và người nhà đã gắn liền với Đông cung từ lâu, làm sao có thể làm ra những chuyện tự đào hố chôn mình như thế chứ? Mong điện hạ
minh giám!”
Nói xong, Thân tiên sinh trịnh trọng dập đầu bái lạy.
Nghe được những lời ấy, Thái tử cảm thấy buồn phiền trong lòng. Hắn vẫn tin tưởng Thân tiên sinh, có lẽ lần này là do Thần tiên sinh sơ suất trúng phải quỷ kể của mộ nhân đối phương, nếu một lần sai lại giết chết
một thân tín thì e là sẽ không có ai bằng lòng cống hiến sức lực cho hắn nữa.
Nghĩ vậy, Thái tử bước lên trước mấy bước, đỡ Thân tiên sinh dậy: “Bản cũng nhìn thấy hết sự vất vả của tiên sinh, bây giờ bản cũng như người đang đi trên băng, không được phép bước sai bước nào, lúc này chúng ta
đang ở thể thua, tiếp theo phải nghĩ cách hòa lại một ván mới được.”
“Mộ nhân lập tức suy nghĩ đối sách.” Thân tiên sinh đáp: “Nhất định sẽ lấy công chuộc tội, báo đáp ân tình của điện hạ.”
Thái tử gật đầu, hắn ta vừa dọa nạt vừa ban ân như thể có lẽ Thân tiên sinh sẽ dốc thêm mấy phần trung thành với hắn ta: “Tiên sinh đi xem tài liệu đi!”
Nói rồi, Thái tử lại nhìn về phía phòng trong: “Cứ trình thẳng sổ sách của nhà họ Triệu và Hành Thái Bộc tự lên cho bản cung, người khác đừng động tay vào.”
Thân tiên sinh vâng dạ, cúi người lui ra ngoài, Thái tử vẫn ôm lòng nghi ngờ nên phải đích thân kiểm tra những chứng cứ ấy. Bước vào vườn, gió thổi qua khiến vầng trán của Thần tiên sinh trở nên lạnh lẽo, không
biết đầu ông ta toát mồ hôi lạnh từ khi nào.
Lần này ông ta đã thất bại, thất bại một cách triệt để. Không những không hãm hại được Ngụy Nguyên Kham mà còn bị Thái tử gia nghi ngờ, điều đáng sợ nhất là Thái tử muốn liên thủ với Ngụy Nguyên Kham để
điều tra ra người đứng đằng sau Triệu nhị.
Thân tiên sinh cảm nhận được lớp áo ướt đẫm mồ hôi sau lưng. Nếu như ông ta không bảo vệ được người đó thì làm sao ăn nói với công tử đây?
Thân tiên sinh suy đi nghĩ lại, ông ta luôn cảm thấy chỉ dựa vào bản thân Ngụy Nguyên Kham thì không thể có được kết quả ngày hôm nay được, rõ ràng ông ta đã giám sát chặt chẽ các thuộc hạ của Ngụy Nguyên
Kham, trong số đó ai là kẻ quan trọng nhất?
Người của nha phủ Thái Nguyên? Phủ Định Ninh hầu? Hay là lũ người trong phường tầm thường?
Thân tiên sinh vừa suy nghĩ vừa đi về chỗ ở, vừa bước vào cổng đã có thân tín tiến lên bẩm báo: “Kinh thành có tin tức.”
Ông ta hỏi công tử một số chuyện, hy vọng có thể có được lời giải đáp. Bây giờ kinh thành truyền tin tức tới, chắc chắn là câu trả lời cho ông ta.
Thân tiên sinh hơ mảnh giấy qua lửa, chữ bên trên dần hiện rõ nét hơn.
“Năm năm trước Đạo tặc trân châu đã bị xử chém.”
Đồng tử trong mắt Thân tiên sinh co lại, tức là Hàn Ngọc không hề bị Đạo tặc trân châu làm cho bị thương, vậy tên “Đạo tặc trân châu” ấy là do người khác cải trang thành.
Là ai? Là ai cải trang thành Đạo tặc trân châu?
Danh sách chương