Máu nóng trên người Lâm thái phu nhân như sắp tuôn trào ra ngoài, cảm giác này khiến bà ta như muốn phát điên.
Phủ Hoài Viễn hầu không có người kế tục, sớm muộn gì cũng sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó, muội muội không còn cách nào khác chẳng phải sẽ nhờ bà ta thu dọn tàn cuộc giúp hay sao? Nghĩ đến cảnh sau này phải đối mặt
với Cố Minh Châu, Lâm thái phu nhân càng thêm ảo não, rốt cuộc muội muội trông coi con cái, trông coi nhà cửa kiểu gì vậy?
Nhìn thấy sắc mặc khó coi của Lâm thái phu nhân, ma ma quản sự vội vàng bước lên dỗ dành Cố Minh Châu: “Chuyện này rất quan trọng với thái phu nhân, tiểu thư nghĩ kỹ lại xem.”
Rõ ràng những lời khẩn cầu tha thiết như thế này không có tác dụng với Cố Minh Châu, cô nằm bò ra chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, vẻ mặt đầy mệt mỏi, sau đó ngáp dài trước mặt Lâm thái phu nhân và ma ma quản sự.
Mặc cho ma ma quân sự có nói thế nào thì Cố Minh Châu cũng không chịu mở miệng thêm nữa.
“Bảo nhà bếp đem một ít bánh ngọt và kẹo trái cây lên đây.” Ma ma quản sự lập tức dặn dò người dưới, Cổ đại tiểu thư mà vui vẻ, có khi sẽ tiết lộ một chút cũng nên.
Ma ma quân sự đưa bánh đến trước mặt Cố Minh Châu rồi nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô.
Khuôn mặt của Cố Minh Châu dần hiện lên sự vui vẻ dễ chịu, hôm nay cô mệt thật sự, bận rộn từ sáng sớm thức dậy, phải làm rối loạn phòng của Lâm thái phu nhân, còn phải loanh quanh ở cạnh ma ma quản sự để
tìm cơ hội lấy chìa khóa, sau đó trốn trong thiên viện để tìm thứ mà Lâm thái phu nhân đem đến. May là những thứ tà ma đó đặt trong chiếc hòm được bọc vải đỏ, nếu không, muốn tìm thấy thì cũng phải mất khá
nhiều công sức.
Nhưng những thứ trong chiếc hòm đó đúng là rất thú vị.
Búp bê trừ tà, bùa chú, vàng mã, đồ tùy táng, gậy đuổi ma, rõ ràng những thứ này đều dùng để đối phó với hồn ma của Châu Như Quân, tiếc là chẳng có chút tác dụng nào, bởi vì cô đã từng thử lâu rồi.
Cô bất ngờ tỉnh lại trong cơ thể của Cố Minh Châu, tình huống đó đã vượt xa khỏi nhận thức của cô. Từng có một thời gian cô cũng nghi ngờ liệu có phải những thứ thần bí trong sách cổ thật sự tồn tại, vì vậy cô mới
tìm cơ hội dùng hết một lượt những thứ như tiền vàng mã, bùa chú, ngũ quả, đốt hương, búp bê trừ tà. Cô không đột nhiên phát tài, cũng chẳng cảm thấy khó chịu ở đâu, có thể thấy những thứ này đều là trò bịp bợm.
Hoặc có thể cô vốn không phải hồn ma mà là đầu thai đến nhà họ Cổ, Châu Như Quân chỉ là ký ức kiếp trước của cô mà thôi.
Mặc dù những thứ này vô dụng với cô nhưng cô vẫn muốn xem cho kỹ, bởi dù sao đây cũng là mục đích của chuyến đi này của Lâm thái phu nhân, khi cô đặt chiếc gậy đuổi ma vào tay thì phát hiện điều lạ thường.
Chiếc gậy đuổi ma này khá nặng, chắc chắn bên trong có gì đó bí mật.
Cô tìm kỹ, cuối cùng tìm thấy một vết nứt ở phía dưới chiếc gậy, một lỗ hổng hình tròn, hình như có một cái nút được nhét vào đó. Cô dùng trâm cài tóc cạy cái nút đó ra, đổ được một ít bột phấn từ bên trong chiếc gậy
ra ngoài. Cô đưa lên gần mũi ngửi thì thấy đó là mùi diêm tiêu.
Ngoài chiếc gậy đuổi ma này, bên trong những thứ khác cũng có thứ gì đó, nhưng do thời gian gấp rút, cô không kiểm tra hết được nhưng trong lòng cũng đã nắm chắc phần nào.
Mộ phần nhà họ Thôi được con cháu canh giữ nghiêm ngặt, người trong dòng họ Thôi cũng sống ở xung quanh để trông coi, người bình thường không được đến gần, cho dù là người bình thường trong dòng họ Thôi
đến cúng tế thì những vật đem vào cũng bị kiểm tra kỹ lưỡng, đạo sĩ mà Lâm thái phu nhân mời đến cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng những vật mà Lâm thái phu nhân dặn đem vào thì khác, những thứ dùng để trừng trị Châu Như Quân không thể cho người khác nhìn thấy, người trong dòng họ Thôi biết rõ nên không dám kiểm tra kỹ, tránh
bị Lâm thái phu nhân ghi thù.
Cho nên chiếc hòm này đã được mang vào một cách thuận lợi.
Đưa diêm tiêu, thuốc nổ vào mộ tổ nhà họ Thôi là để đốt mộ hay là muốn cho nổ tung phong thủy tốt của nhà họ Thôi đây?
Nhà họ Thôi này bị người ta giăng bẫy rồi.
Giữ thể diện cho người khác mới là phẩm chất tốt, vì vậy cô khôi phục lại chiếc gậy đuổi ma như ban đầu rồi đặt trở về chỗ cũ, a
Mặc dù hôm nay đã gây ra sóng gió như thế, nhưng chắc chắn Lâm thái phu nhân sẽ đổ tội cho Châu Như Quân, bởi dù sao đồ đang đặt trong chiếc hòm bị khóa bỗng chạy ra ngoài, ngoại trừ người làm thì chỉ có thể là
ma đang hoành hành thôi.
Cho nên Lâm thái phu nhân sẽ không dễ dàng từ bỏ dự định ban đầu.
Bất kể là ai muốn tính kế nhà họ Thôi thì chắc chắn lần này sẽ đạt được mục đích.
Cố Minh Châu chỉ cảm thấy ma ma quản sự xoa bóp chân cho cô rất vừa tầm, người trong phòng của Lâm thái phu nhân đúng là rất có ích.
Lòng tốt khó từ chối, cô đành ở lại đây nghỉ ngơi một lát vậy, đến khi hồi phục tinh thần vẫn còn không ít chuyện cô cần phải làm.
Ma ma quản sự phát hiện Cổ đại tiểu thư dựa vào gối tựa mãi không có phản ứng gì bèn bất giác ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt thiếu nữ đang thoải mái, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại,
rất bình yên.
Không ngờ Cổ đại tiểu thư lại ngủ thiếp đi rồi.
Thôi Trinh cầm công văn trên bàn lên xem, Thôi Vị đứng bên cạnh không dám lên tiếng.
Cuối cùng đợi đến khi Thôi Trinh xử lý xong công vụ, Thôi Vị mới nói: “Đại ca, sao huynh lại tức giận như thế chứ? Ban nãy còn nói làm liên lụy đến nhà họ Thôi rồi lại chúng ta đang rất nguy hiểm nữa. Chẳng phải đã
bắt được bọn cướp rồi ư? Chỉ cần thẩm vấn thêm là có thể hỏi ra nơi cất giấu tang vật, đến lúc đó là có thể kết thúc vụ án.”
Thôi Trinh ngước mắt lên, Thôi Vị không khỏi rùng mình, ánh mắt của đại ca lúc này giống hệt khi đối đầu với bọn Tác Ta, khiến hắn cảm nhận được sự nguy hiểm.
Thôi Trinh: “Người mà nha môn bắt được ở hẻm Vĩnh An là ai?”
“Cướp ạ.” Thôi Vị không hiểu, trong số những người đó đã có kẻ thừa nhận chuyện cướp đổ của thương lái rồi mà.
Thôi Trinh nói tiếp: “Ngoài chuyện đó ra thì sao?”
Thôi Vị nhất thời sững người.
Thôi Trinh: “Bọn họ còn là thợ khai thác đá, mấy năm nay triều đình rầm rộ chuyện thuế mỏ, việc khai thác đá ở Sơn Tây cũng diễn ra khắp nơi, không ít người dân bị đưa đến mỏ làm thợ khai thác đá, đến nay trong
số những người đó có người làm trộm cướp, có người làm tử sĩ, có thể thấy sự bất bình và oán hận của người dân đối với triều đình đã rất sâu.”
“Hoàng thượng sẽ không hỏi đến những chuyện vặt vãnh này, nhưng khi xảy ra chuyện lớn thì đến ngự sử cũng sẽ không tha, cho nên chuyện lần này chắc chắn phải có kết quả. Hoặc là triều đình hoàn toàn không
chế được bọn trộm cướp, từ nay về sau Sơn Tây sẽ được thái bình yên ổn, hoặc là sẽ có những vụ án lớn hơn bị bại lộ, liên lụy càng nhiều người hơn nữa. Cuối cùng vụ án này phải kết thúc ra sao?”
Thôi Vị: “Chúng ta đến Thái Nguyên chính là bởi vì đại ca cảm thấy có người ngang nhiên cướp quân lương, không thể xem nhẹ, e rằng Sơn Tây cũng sẽ có biến động lớn. Nhưng cho dù là như thế thì chúng ta vừa có
thể công vừa có thể thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ném vụ án này cho nha môn để quay về phủ Tuyên dẫn binh mà.”
“Nếu số lượng bọn cướp nhiều, binh mã bảo vệ không đủ thì sao? Có lẽ sẽ có dân chúng dựng cờ tạo phản.” Nói đến đây, Thôi Trinh hơi dừng lại: “Vậy thì sẽ phải cần đến binh mẽ trong tay ta rồi.”
Thôi Vị hiểu ra: “Ý của đại ca là, những tên cướp bị bắt ở trong hẻm Vĩnh An chỉ là một bộ phận, vẫn còn rất nhiều tên khác đang ẩn nấp ở những nơi khác nữa, có lẽ bọn chúng rất đông, chúng ta cần phải xuất binh
vây bắt hang ổ của bọn chúng.”
“Theo luật pháp của Đại Châu, trộm cắp, cướp của không cần biết có phải là lần đầu hay không đều bị chém, nếu thật sự phải dùng đến binh mã thì máu sẽ chảy thành sông.” Giọng nói của Thôi Trinh đầy vẻ thờ ơ
nhưng vẻ mặt lại rất nặng nề: “Trước đây những người chúng ta giết ở phủ Tuyên đều là bọn Tác Ta, nhưng nếu đến Thái Nguyên, những kẻ chúng ta đối mặt đều là dân chúng của Đại Châu, giết người chỉ đơn giản là
cầm đao lên, nhưng nếu không làm rõ những chuyện như giết ai, là đao trong tay ai thì trong tương lai, nhà họ cũng sẽ phải gánh tội nặng chỉ sau một đêm giống như những gia đình quyền quý kia.”
Thôi Vị giật mình nuốt nước bọt: “Vậy chúng ta không xuất binh nữa là được, tạo ra chút rắc rối ở biên cương rồi nói binh mã đang bị giam chân ở đó.”
Thôi Trinh: “Như vậy sẽ khiến phủ Thái Nguyên hỗn loạn, càng là tội khó có thể tha hơn.” Chỉ khi làm rõ tất cả chuyện này thì mới có thể giữ cho nhà họ Thôi bình an, tạo một vị trí không thể lật đổ giống như năm
năm trước vậy.
Cuối cùng Thôi Vị cũng nhận ra được sự lợi hại: “Nếu đại ca đã nghĩ đến từ lâu vậy thì chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được, phủ Thái Nguyên này còn có ai có tầm nhìn xa hơn đại ca nữa chứ? Cho dù Ngụy đại
nhân có đến thì chưa chắc chúng ta đã thua.”
“Chưa chắc ư?” Thôi Trinh cười lạnh: “E rằng đã bỏ lỡ mất thời cơ mấu chốt rồi.”
Đầu tiên là chai thuốc bị mở kia, sau đó là tứ đệ và Lục Thận Chi, vẫn còn có bao nhiêu chuyện mà hắn chưa biết đây?
Thôi Vị: “Không thể nào, cho dù tên Lục Thận Chi đó có chuyện không báo nhưng có lẽ hắn cũng không che giấu được lâu đâu, để cho người ở đại lao canh chừng, chỉ cần có tin tức sẽ lập tức bẩm báo, đợi đến khi đại ca
điều tra rõ những chuyện này là chúng ta có thể đưa ra quyết định.”
Thôi Vị nói rất nhẹ nhàng thoải mái nhưng Thối Trinh biết mọi chuyện không dễ dàng như thế. Trước đó hắn luôn ở trong nha môn là vì muốn nhanh chóng tìm ra manh mối, không ngờ trong nhà lại xảy ra rắc rối.
Thôi Trinh: “Dặn mẫu thân ở yên trong nhà, tứ ca xảy ra chuyện rồi, tứ tẩu không còn tâm trí lo chuyện trong nhà nữa, cần có mẫu thân giúp đỡ, không thể để xảy ra sóng gió như ngày hôm nay nữa.”
Thôi Vị gật đầu: “Đại ca yên tâm, mẫu thân sẽ có chừng mực.”
Thôi Trinh nhắm mắt suy nghĩ, điều khiển hắn lo lắng nhất vẫn là Ngụy Nguyên Kham, Ngụy Nguyên Kham vẫn chưa chịu lộ mặt ở Thái Nguyên này. Hắn ta im ắng như thế, phải chăng là đã tìm hiểu được chút ít về
vụ án này rồi ư?
“Hầu gia.” Tùy tùng thân cận bước nhanh vào phòng: “Bên phía nha môn có tin tức rồi, tên cướp đã khai nhận nơi cất giấu tang vật.”
Thôi Vị mừng rỡ.
Thôi Trinh: “Cho người chuẩn bị ngựa, ta và mấy người qua đó trước.” Hắn sợ chậm trễ sẽ có thay đổi, mặc dù chưa rõ tình hình ra sao nhưng lấy chứng cứ về tay trước là điều luôn đúng.
-
Mấy chục chiếc rương được giấu trong hang núi, bên trong tương đều là tiền vàng, lụa là, còn có một ít hương liệu, đá quý và ngọc trai.
Nha phủ lấy được những chiếc rương này là có thể kết án được rồi.
Thị vệ bên cạnh bắt đầu chuyển rương ra ngoài.
“Đừng giấu ở gần đây, lát nữa người của nha môn đến sẽ lục soát xung quanh rất kỹ.” Ngụy Nguyên Kham nói rồi lấy lệnh bài ở thắt lưng xuống: “Dùng lệnh bài của ta, chuyển những chiếc rương này vào thành Thái
Nguyên niêm phong, trong lúc niêm phong thì viết rõ ra giấy những gì có trong rương, bỏ vào hộp kín rồi cho người đem về kinh thành.”
Những chiếc rương này không rời khỏi phủ Thái Nguyên, lại có giấy tờ trong hộp kín làm chứng, bất kể lúc nào cũng có thể lấy ra làm chứng cứ.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Ngụy Nguyên Kham đi ra khỏi hang nhìn khắp xung quanh. Ngoại trừ việc chuyển những chiếc rương này đi, hắn còn phải dẫn người đi tra xét xung quanh nữa.
Cố ý giấu tang vật ở đây, ngoại trừ việc muốn nha môn phá án một cách thuận lợi ra thì chắc chắn còn có ý đồ khác.
“Quanh đây có ba thôn.” Sơ Cửu tiến đến bẩm báo.
Ngụy Nguyên Kham lên ngựa một cách lưu loát, hôm nay phải điều tra hết một lượt cả ba thôn này, nếu hắn đoán không sai, chắc chắn các thôn này sẽ có rất nhiều người làm thợ khai thác đá,
Thôn dân thứ nhất cách đây không xa, Ngụy Nguyên Kham xuống ngựa sau đó đi chếch về phía rừng cây ở bên cạnh.
Nhiếp Thầm đứng nấp sau thân cây, lồng ngực của y như bị ai đó đâm một nhát. Y lập tức giơ tay bước ra: “Đại nhân, ta đến để giúp đỡ, ta sợ đại nhân bận rộn nên muốn đến các thôn quanh đây nghe ngóng tin tức,
chỉ cần hỏi được manh mối có ích, nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với đại nhân.”Y đoán Ngụy đại nhân sẽ bị giữ chân bởi những chứng cứ đó, không ngờ lại đến được đẩy nhanh đến thế.
Đúng là không thể giấu giếm chuyện gì khi đứng trước Ngụy đại nhân này mà.
Đôi mắt phượng nhỏ dài của Ngụy Nguyên Kham hơi híp lại, hắn đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Thầm rồi. Y đưa bản đồ cho hắn để hắn đi đối phó nha môn. Sự chú ý của hắn và nha môn đều đặt vào tang vật,
như vậy Nhiếp Thầm có thể nhân cơ hội đó đến các thôn ở xung quanh nghe ngóng tin tức.
Vừa lợi dụng người trong tay hắn, vừa còn có thể tiếp tục bày mưu tính kế, món nợ này phải tính thế nào cho sòng phẳng đây?
Ngụy Nguyên Kham tỏ vẻ không để tâm mà cứ đi về phía trước, Nhiếp Thầm lập tức đi theo: “Đại nhân, ngài dẫn vị huynh đệ này đi điều tra e rằng không tiện lắm. Người khác nhìn vẻ ngoài của ngài sẽ sinh nghi
ngay, chỉ có thể âm thầm dò xét tình hình thôi. Hay là chúng ta chia nhau ra hành động. Ta sẽ giả làm thương lái qua đường để đi hỏi thăm tin tức.”
“Nếu đại nhân không yên tâm thì để vị huynh đệ này giả làm tùy tùng của ta, cùng ta hành động. Ta nghe ngóng được tin tức gì, vị huynh đệ này cũng có thể biết, như vậy sẽ không sợ ta giấu riêng nữa.”
Bảo hắn giả làm tùy tùng bán mạng cho Nhiếp Thầm hả? Sơ Cửu nhíu mày, sao có thể như thể được chứ, ngoại trừ Tam gia, hắn sẽ không nghe lệnh của bất kỳ ai.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu, Sơ Cửu lập tức gật đầu: “Tam gia yên tâm, thuộc hạ sẽ canh chừng y thật kỹ.” Dù sao thì đều là giả mà.
Ngụy Nguyên Kham đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất trước mặt hai người.
Sơ Cửu lạnh lùng: “Đi thôi!”
Nhiếp Thầm cười vui vẻ, vừa đi vừa lấy từ trong người ra một chiếc túi thơm rồi nhét vào trong tay Sơ Cửu: “Thịt khô của Bách Vị Cư đó, ngon lắm, thỉnh thoảng lấy ra ăn cho đỡ buồn mồm cũng được.”
Sơ Cứu ném chiếc túi vào tay y,mặt lạnh như tiền: “Đi mau lên!”
Không gấp, lần đầu cho độ chắc chắn sẽ không ăn, trước lạ sau quen, Nhiếp Thẩm rất có lòng tin với suy đoán của Trường lão gia. Sở trường của Trưởng lão gia là ước đoán lòng người, trước khi đến đây,y nhận được
thư của Trường lão gia nói nếu gặp Ngụy đại nhân chỉ có thể nói sự thật, bởi vì người này quá thông minh, nói dối sẽ bị phát hiện, có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ với người bên cạnh Ngụy đại nhân, chỗ thịt khô này
cũng là Trường lão gia bảo y chuẩn bị
Y cũng tò mò là tại sao Trưởng lão gia lại biết những chuyện này, nhưng rất nhanh, Trưởng lão gia đã cho y biết đáp án, bởi vì Trường lão gia đã từng gặp Ngụy đại nhân và người bên cạnh ngài ấy, người bên cạnh
Ngụy đại nhân có thể ngửi thấy mùi thịt thơm.
Thịt thơm.
Thịt gì vậy?
Nhiếp Thẩm đuổi theo Sơ Cửu rồi hít một hơi: “Ngươi không muốn biết đây là thịt gì khô ư?”
Phủ Hoài Viễn hầu không có người kế tục, sớm muộn gì cũng sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó, muội muội không còn cách nào khác chẳng phải sẽ nhờ bà ta thu dọn tàn cuộc giúp hay sao? Nghĩ đến cảnh sau này phải đối mặt
với Cố Minh Châu, Lâm thái phu nhân càng thêm ảo não, rốt cuộc muội muội trông coi con cái, trông coi nhà cửa kiểu gì vậy?
Nhìn thấy sắc mặc khó coi của Lâm thái phu nhân, ma ma quản sự vội vàng bước lên dỗ dành Cố Minh Châu: “Chuyện này rất quan trọng với thái phu nhân, tiểu thư nghĩ kỹ lại xem.”
Rõ ràng những lời khẩn cầu tha thiết như thế này không có tác dụng với Cố Minh Châu, cô nằm bò ra chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, vẻ mặt đầy mệt mỏi, sau đó ngáp dài trước mặt Lâm thái phu nhân và ma ma quản sự.
Mặc cho ma ma quân sự có nói thế nào thì Cố Minh Châu cũng không chịu mở miệng thêm nữa.
“Bảo nhà bếp đem một ít bánh ngọt và kẹo trái cây lên đây.” Ma ma quản sự lập tức dặn dò người dưới, Cổ đại tiểu thư mà vui vẻ, có khi sẽ tiết lộ một chút cũng nên.
Ma ma quân sự đưa bánh đến trước mặt Cố Minh Châu rồi nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô.
Khuôn mặt của Cố Minh Châu dần hiện lên sự vui vẻ dễ chịu, hôm nay cô mệt thật sự, bận rộn từ sáng sớm thức dậy, phải làm rối loạn phòng của Lâm thái phu nhân, còn phải loanh quanh ở cạnh ma ma quản sự để
tìm cơ hội lấy chìa khóa, sau đó trốn trong thiên viện để tìm thứ mà Lâm thái phu nhân đem đến. May là những thứ tà ma đó đặt trong chiếc hòm được bọc vải đỏ, nếu không, muốn tìm thấy thì cũng phải mất khá
nhiều công sức.
Nhưng những thứ trong chiếc hòm đó đúng là rất thú vị.
Búp bê trừ tà, bùa chú, vàng mã, đồ tùy táng, gậy đuổi ma, rõ ràng những thứ này đều dùng để đối phó với hồn ma của Châu Như Quân, tiếc là chẳng có chút tác dụng nào, bởi vì cô đã từng thử lâu rồi.
Cô bất ngờ tỉnh lại trong cơ thể của Cố Minh Châu, tình huống đó đã vượt xa khỏi nhận thức của cô. Từng có một thời gian cô cũng nghi ngờ liệu có phải những thứ thần bí trong sách cổ thật sự tồn tại, vì vậy cô mới
tìm cơ hội dùng hết một lượt những thứ như tiền vàng mã, bùa chú, ngũ quả, đốt hương, búp bê trừ tà. Cô không đột nhiên phát tài, cũng chẳng cảm thấy khó chịu ở đâu, có thể thấy những thứ này đều là trò bịp bợm.
Hoặc có thể cô vốn không phải hồn ma mà là đầu thai đến nhà họ Cổ, Châu Như Quân chỉ là ký ức kiếp trước của cô mà thôi.
Mặc dù những thứ này vô dụng với cô nhưng cô vẫn muốn xem cho kỹ, bởi dù sao đây cũng là mục đích của chuyến đi này của Lâm thái phu nhân, khi cô đặt chiếc gậy đuổi ma vào tay thì phát hiện điều lạ thường.
Chiếc gậy đuổi ma này khá nặng, chắc chắn bên trong có gì đó bí mật.
Cô tìm kỹ, cuối cùng tìm thấy một vết nứt ở phía dưới chiếc gậy, một lỗ hổng hình tròn, hình như có một cái nút được nhét vào đó. Cô dùng trâm cài tóc cạy cái nút đó ra, đổ được một ít bột phấn từ bên trong chiếc gậy
ra ngoài. Cô đưa lên gần mũi ngửi thì thấy đó là mùi diêm tiêu.
Ngoài chiếc gậy đuổi ma này, bên trong những thứ khác cũng có thứ gì đó, nhưng do thời gian gấp rút, cô không kiểm tra hết được nhưng trong lòng cũng đã nắm chắc phần nào.
Mộ phần nhà họ Thôi được con cháu canh giữ nghiêm ngặt, người trong dòng họ Thôi cũng sống ở xung quanh để trông coi, người bình thường không được đến gần, cho dù là người bình thường trong dòng họ Thôi
đến cúng tế thì những vật đem vào cũng bị kiểm tra kỹ lưỡng, đạo sĩ mà Lâm thái phu nhân mời đến cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng những vật mà Lâm thái phu nhân dặn đem vào thì khác, những thứ dùng để trừng trị Châu Như Quân không thể cho người khác nhìn thấy, người trong dòng họ Thôi biết rõ nên không dám kiểm tra kỹ, tránh
bị Lâm thái phu nhân ghi thù.
Cho nên chiếc hòm này đã được mang vào một cách thuận lợi.
Đưa diêm tiêu, thuốc nổ vào mộ tổ nhà họ Thôi là để đốt mộ hay là muốn cho nổ tung phong thủy tốt của nhà họ Thôi đây?
Nhà họ Thôi này bị người ta giăng bẫy rồi.
Giữ thể diện cho người khác mới là phẩm chất tốt, vì vậy cô khôi phục lại chiếc gậy đuổi ma như ban đầu rồi đặt trở về chỗ cũ, a
Mặc dù hôm nay đã gây ra sóng gió như thế, nhưng chắc chắn Lâm thái phu nhân sẽ đổ tội cho Châu Như Quân, bởi dù sao đồ đang đặt trong chiếc hòm bị khóa bỗng chạy ra ngoài, ngoại trừ người làm thì chỉ có thể là
ma đang hoành hành thôi.
Cho nên Lâm thái phu nhân sẽ không dễ dàng từ bỏ dự định ban đầu.
Bất kể là ai muốn tính kế nhà họ Thôi thì chắc chắn lần này sẽ đạt được mục đích.
Cố Minh Châu chỉ cảm thấy ma ma quản sự xoa bóp chân cho cô rất vừa tầm, người trong phòng của Lâm thái phu nhân đúng là rất có ích.
Lòng tốt khó từ chối, cô đành ở lại đây nghỉ ngơi một lát vậy, đến khi hồi phục tinh thần vẫn còn không ít chuyện cô cần phải làm.
Ma ma quản sự phát hiện Cổ đại tiểu thư dựa vào gối tựa mãi không có phản ứng gì bèn bất giác ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt thiếu nữ đang thoải mái, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại,
rất bình yên.
Không ngờ Cổ đại tiểu thư lại ngủ thiếp đi rồi.
Thôi Trinh cầm công văn trên bàn lên xem, Thôi Vị đứng bên cạnh không dám lên tiếng.
Cuối cùng đợi đến khi Thôi Trinh xử lý xong công vụ, Thôi Vị mới nói: “Đại ca, sao huynh lại tức giận như thế chứ? Ban nãy còn nói làm liên lụy đến nhà họ Thôi rồi lại chúng ta đang rất nguy hiểm nữa. Chẳng phải đã
bắt được bọn cướp rồi ư? Chỉ cần thẩm vấn thêm là có thể hỏi ra nơi cất giấu tang vật, đến lúc đó là có thể kết thúc vụ án.”
Thôi Trinh ngước mắt lên, Thôi Vị không khỏi rùng mình, ánh mắt của đại ca lúc này giống hệt khi đối đầu với bọn Tác Ta, khiến hắn cảm nhận được sự nguy hiểm.
Thôi Trinh: “Người mà nha môn bắt được ở hẻm Vĩnh An là ai?”
“Cướp ạ.” Thôi Vị không hiểu, trong số những người đó đã có kẻ thừa nhận chuyện cướp đổ của thương lái rồi mà.
Thôi Trinh nói tiếp: “Ngoài chuyện đó ra thì sao?”
Thôi Vị nhất thời sững người.
Thôi Trinh: “Bọn họ còn là thợ khai thác đá, mấy năm nay triều đình rầm rộ chuyện thuế mỏ, việc khai thác đá ở Sơn Tây cũng diễn ra khắp nơi, không ít người dân bị đưa đến mỏ làm thợ khai thác đá, đến nay trong
số những người đó có người làm trộm cướp, có người làm tử sĩ, có thể thấy sự bất bình và oán hận của người dân đối với triều đình đã rất sâu.”
“Hoàng thượng sẽ không hỏi đến những chuyện vặt vãnh này, nhưng khi xảy ra chuyện lớn thì đến ngự sử cũng sẽ không tha, cho nên chuyện lần này chắc chắn phải có kết quả. Hoặc là triều đình hoàn toàn không
chế được bọn trộm cướp, từ nay về sau Sơn Tây sẽ được thái bình yên ổn, hoặc là sẽ có những vụ án lớn hơn bị bại lộ, liên lụy càng nhiều người hơn nữa. Cuối cùng vụ án này phải kết thúc ra sao?”
Thôi Vị: “Chúng ta đến Thái Nguyên chính là bởi vì đại ca cảm thấy có người ngang nhiên cướp quân lương, không thể xem nhẹ, e rằng Sơn Tây cũng sẽ có biến động lớn. Nhưng cho dù là như thế thì chúng ta vừa có
thể công vừa có thể thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể ném vụ án này cho nha môn để quay về phủ Tuyên dẫn binh mà.”
“Nếu số lượng bọn cướp nhiều, binh mã bảo vệ không đủ thì sao? Có lẽ sẽ có dân chúng dựng cờ tạo phản.” Nói đến đây, Thôi Trinh hơi dừng lại: “Vậy thì sẽ phải cần đến binh mẽ trong tay ta rồi.”
Thôi Vị hiểu ra: “Ý của đại ca là, những tên cướp bị bắt ở trong hẻm Vĩnh An chỉ là một bộ phận, vẫn còn rất nhiều tên khác đang ẩn nấp ở những nơi khác nữa, có lẽ bọn chúng rất đông, chúng ta cần phải xuất binh
vây bắt hang ổ của bọn chúng.”
“Theo luật pháp của Đại Châu, trộm cắp, cướp của không cần biết có phải là lần đầu hay không đều bị chém, nếu thật sự phải dùng đến binh mã thì máu sẽ chảy thành sông.” Giọng nói của Thôi Trinh đầy vẻ thờ ơ
nhưng vẻ mặt lại rất nặng nề: “Trước đây những người chúng ta giết ở phủ Tuyên đều là bọn Tác Ta, nhưng nếu đến Thái Nguyên, những kẻ chúng ta đối mặt đều là dân chúng của Đại Châu, giết người chỉ đơn giản là
cầm đao lên, nhưng nếu không làm rõ những chuyện như giết ai, là đao trong tay ai thì trong tương lai, nhà họ cũng sẽ phải gánh tội nặng chỉ sau một đêm giống như những gia đình quyền quý kia.”
Thôi Vị giật mình nuốt nước bọt: “Vậy chúng ta không xuất binh nữa là được, tạo ra chút rắc rối ở biên cương rồi nói binh mã đang bị giam chân ở đó.”
Thôi Trinh: “Như vậy sẽ khiến phủ Thái Nguyên hỗn loạn, càng là tội khó có thể tha hơn.” Chỉ khi làm rõ tất cả chuyện này thì mới có thể giữ cho nhà họ Thôi bình an, tạo một vị trí không thể lật đổ giống như năm
năm trước vậy.
Cuối cùng Thôi Vị cũng nhận ra được sự lợi hại: “Nếu đại ca đã nghĩ đến từ lâu vậy thì chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được, phủ Thái Nguyên này còn có ai có tầm nhìn xa hơn đại ca nữa chứ? Cho dù Ngụy đại
nhân có đến thì chưa chắc chúng ta đã thua.”
“Chưa chắc ư?” Thôi Trinh cười lạnh: “E rằng đã bỏ lỡ mất thời cơ mấu chốt rồi.”
Đầu tiên là chai thuốc bị mở kia, sau đó là tứ đệ và Lục Thận Chi, vẫn còn có bao nhiêu chuyện mà hắn chưa biết đây?
Thôi Vị: “Không thể nào, cho dù tên Lục Thận Chi đó có chuyện không báo nhưng có lẽ hắn cũng không che giấu được lâu đâu, để cho người ở đại lao canh chừng, chỉ cần có tin tức sẽ lập tức bẩm báo, đợi đến khi đại ca
điều tra rõ những chuyện này là chúng ta có thể đưa ra quyết định.”
Thôi Vị nói rất nhẹ nhàng thoải mái nhưng Thối Trinh biết mọi chuyện không dễ dàng như thế. Trước đó hắn luôn ở trong nha môn là vì muốn nhanh chóng tìm ra manh mối, không ngờ trong nhà lại xảy ra rắc rối.
Thôi Trinh: “Dặn mẫu thân ở yên trong nhà, tứ ca xảy ra chuyện rồi, tứ tẩu không còn tâm trí lo chuyện trong nhà nữa, cần có mẫu thân giúp đỡ, không thể để xảy ra sóng gió như ngày hôm nay nữa.”
Thôi Vị gật đầu: “Đại ca yên tâm, mẫu thân sẽ có chừng mực.”
Thôi Trinh nhắm mắt suy nghĩ, điều khiển hắn lo lắng nhất vẫn là Ngụy Nguyên Kham, Ngụy Nguyên Kham vẫn chưa chịu lộ mặt ở Thái Nguyên này. Hắn ta im ắng như thế, phải chăng là đã tìm hiểu được chút ít về
vụ án này rồi ư?
“Hầu gia.” Tùy tùng thân cận bước nhanh vào phòng: “Bên phía nha môn có tin tức rồi, tên cướp đã khai nhận nơi cất giấu tang vật.”
Thôi Vị mừng rỡ.
Thôi Trinh: “Cho người chuẩn bị ngựa, ta và mấy người qua đó trước.” Hắn sợ chậm trễ sẽ có thay đổi, mặc dù chưa rõ tình hình ra sao nhưng lấy chứng cứ về tay trước là điều luôn đúng.
-
Mấy chục chiếc rương được giấu trong hang núi, bên trong tương đều là tiền vàng, lụa là, còn có một ít hương liệu, đá quý và ngọc trai.
Nha phủ lấy được những chiếc rương này là có thể kết án được rồi.
Thị vệ bên cạnh bắt đầu chuyển rương ra ngoài.
“Đừng giấu ở gần đây, lát nữa người của nha môn đến sẽ lục soát xung quanh rất kỹ.” Ngụy Nguyên Kham nói rồi lấy lệnh bài ở thắt lưng xuống: “Dùng lệnh bài của ta, chuyển những chiếc rương này vào thành Thái
Nguyên niêm phong, trong lúc niêm phong thì viết rõ ra giấy những gì có trong rương, bỏ vào hộp kín rồi cho người đem về kinh thành.”
Những chiếc rương này không rời khỏi phủ Thái Nguyên, lại có giấy tờ trong hộp kín làm chứng, bất kể lúc nào cũng có thể lấy ra làm chứng cứ.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Ngụy Nguyên Kham đi ra khỏi hang nhìn khắp xung quanh. Ngoại trừ việc chuyển những chiếc rương này đi, hắn còn phải dẫn người đi tra xét xung quanh nữa.
Cố ý giấu tang vật ở đây, ngoại trừ việc muốn nha môn phá án một cách thuận lợi ra thì chắc chắn còn có ý đồ khác.
“Quanh đây có ba thôn.” Sơ Cửu tiến đến bẩm báo.
Ngụy Nguyên Kham lên ngựa một cách lưu loát, hôm nay phải điều tra hết một lượt cả ba thôn này, nếu hắn đoán không sai, chắc chắn các thôn này sẽ có rất nhiều người làm thợ khai thác đá,
Thôn dân thứ nhất cách đây không xa, Ngụy Nguyên Kham xuống ngựa sau đó đi chếch về phía rừng cây ở bên cạnh.
Nhiếp Thầm đứng nấp sau thân cây, lồng ngực của y như bị ai đó đâm một nhát. Y lập tức giơ tay bước ra: “Đại nhân, ta đến để giúp đỡ, ta sợ đại nhân bận rộn nên muốn đến các thôn quanh đây nghe ngóng tin tức,
chỉ cần hỏi được manh mối có ích, nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với đại nhân.”Y đoán Ngụy đại nhân sẽ bị giữ chân bởi những chứng cứ đó, không ngờ lại đến được đẩy nhanh đến thế.
Đúng là không thể giấu giếm chuyện gì khi đứng trước Ngụy đại nhân này mà.
Đôi mắt phượng nhỏ dài của Ngụy Nguyên Kham hơi híp lại, hắn đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Thầm rồi. Y đưa bản đồ cho hắn để hắn đi đối phó nha môn. Sự chú ý của hắn và nha môn đều đặt vào tang vật,
như vậy Nhiếp Thầm có thể nhân cơ hội đó đến các thôn ở xung quanh nghe ngóng tin tức.
Vừa lợi dụng người trong tay hắn, vừa còn có thể tiếp tục bày mưu tính kế, món nợ này phải tính thế nào cho sòng phẳng đây?
Ngụy Nguyên Kham tỏ vẻ không để tâm mà cứ đi về phía trước, Nhiếp Thầm lập tức đi theo: “Đại nhân, ngài dẫn vị huynh đệ này đi điều tra e rằng không tiện lắm. Người khác nhìn vẻ ngoài của ngài sẽ sinh nghi
ngay, chỉ có thể âm thầm dò xét tình hình thôi. Hay là chúng ta chia nhau ra hành động. Ta sẽ giả làm thương lái qua đường để đi hỏi thăm tin tức.”
“Nếu đại nhân không yên tâm thì để vị huynh đệ này giả làm tùy tùng của ta, cùng ta hành động. Ta nghe ngóng được tin tức gì, vị huynh đệ này cũng có thể biết, như vậy sẽ không sợ ta giấu riêng nữa.”
Bảo hắn giả làm tùy tùng bán mạng cho Nhiếp Thầm hả? Sơ Cửu nhíu mày, sao có thể như thể được chứ, ngoại trừ Tam gia, hắn sẽ không nghe lệnh của bất kỳ ai.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Sơ Cửu, Sơ Cửu lập tức gật đầu: “Tam gia yên tâm, thuộc hạ sẽ canh chừng y thật kỹ.” Dù sao thì đều là giả mà.
Ngụy Nguyên Kham đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất trước mặt hai người.
Sơ Cửu lạnh lùng: “Đi thôi!”
Nhiếp Thầm cười vui vẻ, vừa đi vừa lấy từ trong người ra một chiếc túi thơm rồi nhét vào trong tay Sơ Cửu: “Thịt khô của Bách Vị Cư đó, ngon lắm, thỉnh thoảng lấy ra ăn cho đỡ buồn mồm cũng được.”
Sơ Cứu ném chiếc túi vào tay y,mặt lạnh như tiền: “Đi mau lên!”
Không gấp, lần đầu cho độ chắc chắn sẽ không ăn, trước lạ sau quen, Nhiếp Thẩm rất có lòng tin với suy đoán của Trường lão gia. Sở trường của Trưởng lão gia là ước đoán lòng người, trước khi đến đây,y nhận được
thư của Trường lão gia nói nếu gặp Ngụy đại nhân chỉ có thể nói sự thật, bởi vì người này quá thông minh, nói dối sẽ bị phát hiện, có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ với người bên cạnh Ngụy đại nhân, chỗ thịt khô này
cũng là Trường lão gia bảo y chuẩn bị
Y cũng tò mò là tại sao Trưởng lão gia lại biết những chuyện này, nhưng rất nhanh, Trưởng lão gia đã cho y biết đáp án, bởi vì Trường lão gia đã từng gặp Ngụy đại nhân và người bên cạnh ngài ấy, người bên cạnh
Ngụy đại nhân có thể ngửi thấy mùi thịt thơm.
Thịt thơm.
Thịt gì vậy?
Nhiếp Thẩm đuổi theo Sơ Cửu rồi hít một hơi: “Ngươi không muốn biết đây là thịt gì khô ư?”
Danh sách chương