A Cẩn nói: “Nhọt mủ này chỉ mọc trên mặt, cổ và trên tay, may mà không truyền từ người sang người, nếu không ma ma đã đuổi bọn ta đi từ lâu rồi.”
Quả nhiên giống như lời A Cẩn nói, lớp da bên dưới áo vẫn trơn mịn như trước, không hề nổi nhọt. Cố Minh Châu cảm thấy rất kì lạ, nhọt mủ trên người Tử Diên không giống với nhọt mủ mà cô đã từng thấy trước đó.
“Có phải là bệnh giang mai không?” Tử Diễn ổn định hơi thở, hỏi cô một cách thản nhiên.
Rất nhiều cô gái trong viện câu lan thấy nhọt mà đâm sợ, luôn luôn chưa điều tra ra triệu chứng bệnh như thế nào đã tìm đến con đường chết trước rồi. Cũng có cô gái con nhà quan lại, giàu sang phú quý bị chồng lây
cho căn bệnh này, bèn tìm đến cái chết để giữ mặt mũi cho nhà chồng. Từ đó có thể thấy được sự ghê gớm của bệnh giang mai.
Tử Diên lại thản nhiên như vậy như thể đã không còn đếm xỉa đến việc sống chết từ lâu.
Ánh mắt Cố Minh Châu lướt qua vùng hông của Tử Diên, khi nãy nhân cơ hội kiểm tra bệnh tình cho Tử Diên cô thăm dò thử và phát hiện bên hông của Tử Diên có giấu một con dao.
Con dao ngắn thích hợp ám sát ở khoảng cách gần, có phải Tử Diên có dự định gì không?
Phải biết rằng ám sát hay cướp của đều là cách làm không được lý trí, quan phủ sẽ không vì việc đó mà cảm thấy những người bị bắt trong hẻm Vĩnh An vô tội, ngược lại quan phủ sẽ cho rằng bọn họ đều là đồng
phạm.
“Cô nương đừng nghĩ lung tung.” A Cẩn an ủi: “Bệnh giang mai ở đâu ra, chỉ cần cô nương yên tâm dưỡng bệnh, đợi một khoảng thời gian nữa rồi chuộc thân rời khỏi chiếc thuyền hoa này là có thể sống những ngày
tháng yên bình.”
Tử Diên chỉ yên lặng nằm đó, bàn tay như vô tình đặt lên eo.
Cố Minh Châu chỉ vào mấy nốt nhọt, rồi lại chỉ vào chiếc đồng hồ cát trong phòng, ý hỏi Tử Diên mắc bệnh này đã bao lâu rồi.
“Cô nương bệnh đã ba bốn tháng, ban đầu chỉ là cơ thể mệt mỏi, nửa tháng nay mới nổi nhọt mủ. Bọn ta tìm mấy thầy thuốc đến xem nhưng đều không rõ đây là bệnh gì, nếu cô có thể chữa khỏi được thì tất nhiên
phần thưởng sẽ không ít.”
Nghe đến tiền thưởng, Cố Minh Châu liền nở nụ cười, xoay người cầm lấy hòm thuốc, lấy ra bột thuốc đưa cho A Cẩn.
Tuy không nhìn thấy gương mặt của y bà nhưng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô, khi nãy vẫn còn không thể chữa được, nghe đến có tiền thưởng lập tức lấy thuốc ra ngay, rõ ràng là tùy tiện tìm thuốc để lừa bịp
bọn họ.
Loại phụ nữ này không bì được với thầy thuốc chính thống, sở trường của bọn họ chỉ là mấy việc bẩn thỉu như nạo phá thai, may thay mục đích chính cô đưa y bà này lên thuyền vốn không phải để chữa bệnh cho cô
nương, khi nãy cũng chỉ là ôm một tia hy vọng mà thôi.
A Cẩn đưa hai lượng bạc cho Cố Minh Châu xem như tiền thưởng.
“Nhân lúc trên thuyền hoa vẫn chưa đông người, cô với ta ra ngoài một chuyến trên thuyền có cô nương cần thuốc phá thai. Ta đưa cô sang đó, còn về phần có thể bán được bao nhiêu thì phải xem bản thân cô rồi.”
Cố Minh Châu theo A Cần bước ra khỏi cửa, A Cẩn liên tục liếc nhìn về phía các thủ vệ trên thuyền, có lẽ là để thăm dò tình hình.
“A Cẩn, không hầu hạ cô nương nhà người mà chạy đến đây làm gì thế?”
A Cẩn nhìn y bà đứng cạnh mình: “Cô nương nhà nô tỳ không khỏe nên mới y bà lên thuyền, đơn thuốc phá thai mà những cô nương khác hỏi thăm nô tỳ hôm đó là của y bà này kê cho.”
“Sao không đợi ban ngày hẵng mới y bà đến?”
“Ban ngày mọi người không tụ họp lại với nhau, vả lại không thể quấy rầy các cô nương nghỉ ngơi được.”
“Đêm nay sẽ có nhà buôn lớn đến, các cô nương đều cần được hầu hạ cẩn thận, các ngươi cũng nhanh nhẹn vào, đừng để ma ma thấy lại trách phạt.”
“Trong Phú Quý Các có khách quý à?”
“Đinh công tử đang bàn chuyện làm ăn, hy vọng Đinh công tử sẽ được thuận lợi, như vậy thì mọi người đều có tiền thưởng.”
Cố Minh Châu phát hiện A Cẩn rất quan tâm đến tin tức về vị “Đinh công tử” này.
“Y bà phải không? Bây giờ trong phòng ta không có người, cô sang đây xem giúp ta.”
“Trước đây chưa bao giờ thấy cô, A Cẩn nói thuốc của cô rất được, có thuốc tránh thai không?”
Cố Minh Châu vui vẻ lấy ra bọc thảo dược đã được cố gói kỹ càng từ lâu đưa cho các cô nương.
Đêm khuya dần, trên thuyền hoa lại càng lúc càng tấp nập, khách khứa bắt đầu lên thuyền, số thảo dược trong hòm thuốc của Cố Minh Châu cũng gần như đã bán sạch.
Cất kỹ túi tiền vào trong người, Cố Minh Châu đi về phòng Tử Diên.
Sau khi y bà rời đi, cánh cửa sổ khép hờ tạo thành một khe hở, sau khi nhìn ra ngoài Sơ Cửu lập tức đóng cửa sổ lại.
“Tam gia.” Sơ Cứu nhìn Ngụy Nguyên Kham đang đứng uống trà ở bên cạnh: “Người nói xem có tức hay không, lại đụng mặt với y bà đó.”
Bọn họ không có duyên với ai khác mà cứ nhất định phải là y bà vừa xấu vừa hồi đó. Hơn nữa y bà kia còn ăn mất bánh đậu đỏ chính tay Tam gia làm.
Có oan nghiệt không cơ chứ?
Bây giờ có lẽ Tam gia đang giận đến điên luôn rồi, nghĩ thế Sơ Cửu bèn nhích sang một bên để tránh bị giận cá chém thớt.
Ngụy Nguyên Kham xoay xoay ly trà trong tay, trước là hẻm Vĩnh An, sau đó là mộ tổ tiên nhà họ Thôi, đêm nay lại gặp ở thuyền hoa, đúng là trùng hợp.
Có vẻ y bà được bà Trần mời đến giúp đỡ, vậy chuyện đi vào phần mộ tổ tiên nhà họ Thôi lúc trước là tại vì sao? Chỉ là đi góp vui? Hay là muốn thăm dò tin tức?
Nghĩ đến việc y bà đó đi lại khắp nơi, chào bán những gói thuốc trong tay mình không hề có chút sơ hở, đúng là rất khó khiến người khác sinh lòng nghi ngờ.
Y bà là người vô tội bị cuốn vào hay là cố ý làm như thế, đêm nay hắn sẽ biết được đáp án thôi.
Cố Minh Châu trở về phòng Tử Diên, Tử Diên đã đổi sang bộ váy áo màu xanh nhạt đang ngồi bên cạnh bàn, trên đầu cài một chiếc trâm gỗ, chiếc màn che đeo trên mặt khẽ đong đưa theo động tác của cô ấy khiến cô
ấy trở nên lộng lẫy, thanh tao hơn khi nãy nhiều.
Tử Diên nhìn Cố Minh Châu và nói: “Trời không còn sớm nữa, ta sẽ sai người đưa cô rời thuyền hoa.”
Cố Minh Châu vờ như không biết gì cả mà gật đầu, có lẽ A Cẩn sẽ viết lại tình hình trên thuyền và đặt vào trong hòm thuốc của cô, rồi nhờ cô đưa cho bà Trần. Mấy người bên bà Trần biết rõ tình hình của thuyền hoa
thì sẽ dễ dàng ra tay hơn.
Đáng tiếc đây là một cái bẫy, có lẽ người gài bẫy đang ở trên mấy chiếc thuyền hoa này.
Cô lên thuyền hoa là để nhìn rõ người ấy, làm sao có thể rời đi vào lúc này được? Cố Minh Châu nhìn đồng hồ cát, tính toán thời gian, chắc cũng đã đến lúc rồi.
“A Cẩn tỷ tỷ bị bệnh rồi.”
Hai nha hoàn dìu A Cẩn vào phòng, Tử Diên vội vàng lên trước xem xét thì thấy A Cẩn gương mặt trắng bệch, đưa tay ôm siết lấy bụng mình.
“Y bà mau đến xem xem.” Tử Diên tóm lấy Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu chưa kịp tiến lên trước thì A Cẩn đã gập người, lại nôn thốc nôn tháo.
“Chắc là ăn phải đồ bị hỏng, không thể để cô ấy ở đây được.” Nha hoàn tiếp lời: “Nô tỳ đi bẩm báo với ma ma.”
Cố Minh Châu đặt tay lên cổ tay A Cẩn, không cần nhìn cô cũng biết rõ là tình hình A Cẩn không sao, thuốc cô tự tay kê tất nhiên trong lòng đã có tính toán.
Đêm nay A Cẩn chịu khổ một chút nhưng trưa ngày mai ấy sẽ bình yên vô sự, chịu khổ thế này vẫn tốt hơn kết cục khi rơi vào cạm bẫy của kẻ khác nhiều.
Trên chiếc thuyền này có rất nhiều chỗ đáng nghi, trước mắt cô chỉ có thể trấn an A Cẩn trước.
“Sao lại bị thế này?” Tú bà bước vào cửa: “Lúc quan trọng thì con điểm nhà ngươi lại vô dụng thế này! Mau lôi cô ta xuống phòng dưới đi, đừng làm ô uế chỗ này!”
Nói rồi, tú bà lại đưa tay nhéo A Cẩn một cái: “Xưa nay con điểm này tham ăn lắm, đợi ngày mai ngươi khỏi bệnh rồi ta lại tính sổ với ngươi!”
A Cẩn không thèm để ý đến tú bà, ngọ nguậy nhìn Tử Diên: “Cô... cô nương...”Trong đôi mắt tràn ngập sự không cam lòng, rõ ràng đã chuẩn bị tất cả xong xuôi rồi nhưng lại thình lình sinh bệnh vào lúc này.
Bộ dạng cô bây giờ không thể tiếp viện cho nhóm Lữ Quang, cô đúng là vô dụng, nghĩ đến đó A Cẩn rưng rưng nước mắt.
Tử Diên kéo tay A Cẩn, khẽ giọng an ủi: “Không sao cả, ngươi dưỡng bệnh cho khỏe, chỗ này có ta lo.”
A Cẩn lại nhìn Cố Minh Châu, tựa như có lời muốn nói nhưng không có cơ hội mở lời.
Tú bà nhìn Tử Diên: “Tử Diên à, bệnh của con phải chữa khỏi cho nhanh, thuyền hoa của chúng ta không thể thiếu con được đâu. Đừng nói Sơn Tây chúng ta, cho dù cả cái Đại Châu thì e là cũng chỉ có mình con có thể
nổi tiếng suốt bảy tám năm thôi. Con cần gì chỉ cần nói với ma ma, ma ma sẽ cố gắng giúp con có được nó.”
Nói xong tú bà đưa người rời đi.
Tử Diên cầm chiếc khăn nhìn ra ngoài cửa, trên gương mặt lộ ra biểu cảm mỉa mai, một lát sau dường như cô tự lẩm bẩm: “Chớp mắt đã bảy năm qua đi. Diêm lang, cuối cùng thiếp cũng đến tìm chàng rồi, chàng đừng
ghét bỏ thiếp nhé.”
Dứt lời, Tử Diên mới chợt nhớ ray bà vẫn còn ở trong phòng: “Cô mau đi đi, chỗ này không phải nơi tốt đẹp gì đâu.”
Cố Minh Châu đưa tay ra đang muốn thuyết phục Tử Diên cho cô ở lại, cô đoán là Tử Diên lo lắng cho A Cẩn nên sẽ để cô đi chăm sóc A Cẩn.
Cô còn chưa kịp biểu đạt ý của mình thì một gã chạy vặt đã đến thông báo: “Quản sự dặn dò, ngoại trừ khách khứa ra, không cho phép bất cứ ai rời khỏi thuyền.”
Nói xong, gã chạy vặt bưng một mâm điểm tâm đặt xuống trước mặt Tử Diên: “Nhà bếp bảo đưa tới đây, cô nương dùng thong thả.”
Không cho ai rời thuyền?
Cố Minh Châu cau mày suy nghĩ, tuy cô muốn ở lại đây thật nhưng đột nhiên đạt được mục đích mà chẳng cần tốn chút hơi sức lại khiến cô sinh lòng cảnh giác.
Trên đời này tuyệt đối không có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống.
Sau khi gã chạy vặt rời khỏi, Cố Minh Châu nhìn sang Tử Diên đang ngồi bên cạnh bàn.
Tử Diên chọn mấy miếng bánh ngọt rồi cầm lên, vén lớp màn che ra vẻ chuẩn bị cho vào miệng, nhưng ngay khoảnh khắc ấy cô nhanh chóng bóp nát miếng bánh, quả nhiên phát hiện một mảnh giấy.
Giống như mấy lần trước, có người lớn chuyển lời cho cô.
Mấy tháng trước, lần đầu tiên cô nhận được giấy nhắn, bên trên là lời khuyên cô rời khỏi thuyền hoa, lần này lại muốn nói gì nữa đây?
Tử Dien tránh bà rồi chậm rãi mở mảnh giấy trong tay ra, nhìn thấy bên trên có viết một dòng chữ: Cẩn thận bị lừa, đừng làm bừa.
Rốt cuộc người bí mật nhắc nhở cô là ai? Làm sao người đó biết hôm nay cô định ám sát Lô thủ? Lô thủ họ Đinh thích nghe cô đàn Thất huyền cầm, đêm nay cô chuẩn bị dụ Đinh Lô thủ tới hàng giết gã, cho dù thất bại
thì cũng có thể gây ra hỗn loạn, nhóm Lữ Quang có thể thừa dịp hỗn loạn để trộm tiền đi.
Nhưng bây giờ mảnh giấy này lại nhắc nhở cô không được hành động thiếu suy nghĩ.
Chẳng lẽ là bẫy? Rốt cuộc là cô có thể tin tưởng lời của người này không? Nếu có thể khuyên cô, tại sao lại không chịu xuất hiện cho cô gặp một lần?
Tử Diên ngẫm nghĩ rồi ghé mảnh giấy vào dưới đèn.
Thình lình có tiếng sứ vỡ vang lên, Tử Diên giật nẩy mình thấy chiếc bình hoa đặt trên bàn đã bị y bà đụng phải rơi xuống đất, còn y bà thì loạng choạng sắp ngã vào đống sứ vỡ.
“Cẩn thận!” Tử Diên kêu thất thanh, vội vã bước sang đỡ lấy y là một cách khó khăn.
Sau khi đứng vững,y bà liền khom lưng hành lễ nhận lỗi. Tử Diên thở phào nhẹ nhõm, lúc hoàn hồn tìm mảnh giấy ấy lần nữa thì không thấy đâu. Cô lo lắng tìm kiếm khắp nơi, một lúc lâu sau nhìn thấy đống tro bụi
nằm dưới đèn, chứng tỏ mảnh giấy đó đã bị đốt sạch rồi.
Dặn dò tôi tớ quét dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ trong phòng xong, Tử Diên nhìn y bà: “Đêm nay người ở lại trong phòng ta đi, đợi trời sáng rồi đưa người vào bờ sau.”
Dặn dò xong, Tử Diên cảm thấy mệt mỏi nên chuẩn bị quay về sau bình phong nghỉ ngơi.
“Tử Diên cô nương, có khách đến rồi.”
Cửa bị gã chạy vặt mở ra, sau đó có hai người được mời vào phòng.
Cố Minh Châu ngước mắt nhìn sang, hai gương mặt chẳng lạ lẫm mấy đập vào mắt cô, may mà cô có đội nón, tấm màn che phủ gương mặt, nếu không chắc chắn sẽ khó giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.
Đó là một chàng trai mặt vàng và thư đồng của hắn.
Dường như chàng trai không nhìn thấy cô, hắn đi thẳng tới chiếc ghế bằng gấm rồi ngồi xuống. Cố Minh Châu lại cảm thấy đôi mắt thâm sâu như đầm bằng đó đang nhìn tay phải của cô.
Trong lòng bàn tay cô vẫn còn mảnh giấy chưa kịp xem kỹ.
Chàng trai nhẹ nhàng nhịp nhịp ngón trỏ lên mặt bàn, sau đó xòe lòng bàn tay ra với cô. Có lẽ người khác nhìn không hiểu nhưng trong lòng cô lại rất rõ, chắc chắn vị Ngụy đại nhân đang cải trang này đánh giá rất
cao khả năng trộm mất mảnh giấy từ trong tay Tử Diên của cô khi nãy.
Lúc nãy cô dùng một mảnh giấy khác đốt cháy thành tro thay thế mảnh giấy này để lừa Tử Diên cô nương, mục đích là để giữ lại mảnh giấy này xem xét kỹ lưỡng, có lẽ có thể phát hiện bí ẩn khác, không ngờ lại bị
Ngụy đại nhân nhìn thấy...
Người này suốt ngày trốn đằng sau nhìn trộm, cũng chẳng sợ bị đau mắt hột.
Đáng thương cho cô bôn ba cả đêm, vừa suy đoán ra được Tử Diên muốn ám sát vào đêm nay thì trên thuyền đã có người biết rõ tất cả, âm thầm nhắc nhở Tử Diên không được hành động thiếu suy nghĩ.
Không cho cô xuống thuyền có lẽ cũng là sợ cô sẽ truyền tin cho nhóm người của bà Trần, người đó cũng muốn ngăn cản nhóm người của bà Trần đến thuyền hoa giống như cô. Cô đoán trong thuyền hoa cũng có
người đang giúp mấy người Tử Diên, có lẽ là bất mãn về hành vi của những người đó với dân chúng, hoặc có lẽ là đồng cảm với Tử Diên cô nương. Tóm lại tìm ra người đó ắt hẳn có thể biết được rất nhiều nội tình từ
gã, bí ẩn trước mắt sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Khó khăn lắm mới điều tra ra được manh mối này bông lại đụng phải Ngụy đại nhân. Cố Minh Châu bước sang như thể muốn đón khách giúp Tử Diên, cô đặt trà bánh xuống trước mặt Ngụy Nguyên
Kham, sau đó né tránh ánh mắt của Tử Diên, không cam lòng đặt mảnh giấy nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
Quả nhiên giống như lời A Cẩn nói, lớp da bên dưới áo vẫn trơn mịn như trước, không hề nổi nhọt. Cố Minh Châu cảm thấy rất kì lạ, nhọt mủ trên người Tử Diên không giống với nhọt mủ mà cô đã từng thấy trước đó.
“Có phải là bệnh giang mai không?” Tử Diễn ổn định hơi thở, hỏi cô một cách thản nhiên.
Rất nhiều cô gái trong viện câu lan thấy nhọt mà đâm sợ, luôn luôn chưa điều tra ra triệu chứng bệnh như thế nào đã tìm đến con đường chết trước rồi. Cũng có cô gái con nhà quan lại, giàu sang phú quý bị chồng lây
cho căn bệnh này, bèn tìm đến cái chết để giữ mặt mũi cho nhà chồng. Từ đó có thể thấy được sự ghê gớm của bệnh giang mai.
Tử Diên lại thản nhiên như vậy như thể đã không còn đếm xỉa đến việc sống chết từ lâu.
Ánh mắt Cố Minh Châu lướt qua vùng hông của Tử Diên, khi nãy nhân cơ hội kiểm tra bệnh tình cho Tử Diên cô thăm dò thử và phát hiện bên hông của Tử Diên có giấu một con dao.
Con dao ngắn thích hợp ám sát ở khoảng cách gần, có phải Tử Diên có dự định gì không?
Phải biết rằng ám sát hay cướp của đều là cách làm không được lý trí, quan phủ sẽ không vì việc đó mà cảm thấy những người bị bắt trong hẻm Vĩnh An vô tội, ngược lại quan phủ sẽ cho rằng bọn họ đều là đồng
phạm.
“Cô nương đừng nghĩ lung tung.” A Cẩn an ủi: “Bệnh giang mai ở đâu ra, chỉ cần cô nương yên tâm dưỡng bệnh, đợi một khoảng thời gian nữa rồi chuộc thân rời khỏi chiếc thuyền hoa này là có thể sống những ngày
tháng yên bình.”
Tử Diên chỉ yên lặng nằm đó, bàn tay như vô tình đặt lên eo.
Cố Minh Châu chỉ vào mấy nốt nhọt, rồi lại chỉ vào chiếc đồng hồ cát trong phòng, ý hỏi Tử Diên mắc bệnh này đã bao lâu rồi.
“Cô nương bệnh đã ba bốn tháng, ban đầu chỉ là cơ thể mệt mỏi, nửa tháng nay mới nổi nhọt mủ. Bọn ta tìm mấy thầy thuốc đến xem nhưng đều không rõ đây là bệnh gì, nếu cô có thể chữa khỏi được thì tất nhiên
phần thưởng sẽ không ít.”
Nghe đến tiền thưởng, Cố Minh Châu liền nở nụ cười, xoay người cầm lấy hòm thuốc, lấy ra bột thuốc đưa cho A Cẩn.
Tuy không nhìn thấy gương mặt của y bà nhưng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô, khi nãy vẫn còn không thể chữa được, nghe đến có tiền thưởng lập tức lấy thuốc ra ngay, rõ ràng là tùy tiện tìm thuốc để lừa bịp
bọn họ.
Loại phụ nữ này không bì được với thầy thuốc chính thống, sở trường của bọn họ chỉ là mấy việc bẩn thỉu như nạo phá thai, may thay mục đích chính cô đưa y bà này lên thuyền vốn không phải để chữa bệnh cho cô
nương, khi nãy cũng chỉ là ôm một tia hy vọng mà thôi.
A Cẩn đưa hai lượng bạc cho Cố Minh Châu xem như tiền thưởng.
“Nhân lúc trên thuyền hoa vẫn chưa đông người, cô với ta ra ngoài một chuyến trên thuyền có cô nương cần thuốc phá thai. Ta đưa cô sang đó, còn về phần có thể bán được bao nhiêu thì phải xem bản thân cô rồi.”
Cố Minh Châu theo A Cần bước ra khỏi cửa, A Cẩn liên tục liếc nhìn về phía các thủ vệ trên thuyền, có lẽ là để thăm dò tình hình.
“A Cẩn, không hầu hạ cô nương nhà người mà chạy đến đây làm gì thế?”
A Cẩn nhìn y bà đứng cạnh mình: “Cô nương nhà nô tỳ không khỏe nên mới y bà lên thuyền, đơn thuốc phá thai mà những cô nương khác hỏi thăm nô tỳ hôm đó là của y bà này kê cho.”
“Sao không đợi ban ngày hẵng mới y bà đến?”
“Ban ngày mọi người không tụ họp lại với nhau, vả lại không thể quấy rầy các cô nương nghỉ ngơi được.”
“Đêm nay sẽ có nhà buôn lớn đến, các cô nương đều cần được hầu hạ cẩn thận, các ngươi cũng nhanh nhẹn vào, đừng để ma ma thấy lại trách phạt.”
“Trong Phú Quý Các có khách quý à?”
“Đinh công tử đang bàn chuyện làm ăn, hy vọng Đinh công tử sẽ được thuận lợi, như vậy thì mọi người đều có tiền thưởng.”
Cố Minh Châu phát hiện A Cẩn rất quan tâm đến tin tức về vị “Đinh công tử” này.
“Y bà phải không? Bây giờ trong phòng ta không có người, cô sang đây xem giúp ta.”
“Trước đây chưa bao giờ thấy cô, A Cẩn nói thuốc của cô rất được, có thuốc tránh thai không?”
Cố Minh Châu vui vẻ lấy ra bọc thảo dược đã được cố gói kỹ càng từ lâu đưa cho các cô nương.
Đêm khuya dần, trên thuyền hoa lại càng lúc càng tấp nập, khách khứa bắt đầu lên thuyền, số thảo dược trong hòm thuốc của Cố Minh Châu cũng gần như đã bán sạch.
Cất kỹ túi tiền vào trong người, Cố Minh Châu đi về phòng Tử Diên.
Sau khi y bà rời đi, cánh cửa sổ khép hờ tạo thành một khe hở, sau khi nhìn ra ngoài Sơ Cửu lập tức đóng cửa sổ lại.
“Tam gia.” Sơ Cứu nhìn Ngụy Nguyên Kham đang đứng uống trà ở bên cạnh: “Người nói xem có tức hay không, lại đụng mặt với y bà đó.”
Bọn họ không có duyên với ai khác mà cứ nhất định phải là y bà vừa xấu vừa hồi đó. Hơn nữa y bà kia còn ăn mất bánh đậu đỏ chính tay Tam gia làm.
Có oan nghiệt không cơ chứ?
Bây giờ có lẽ Tam gia đang giận đến điên luôn rồi, nghĩ thế Sơ Cửu bèn nhích sang một bên để tránh bị giận cá chém thớt.
Ngụy Nguyên Kham xoay xoay ly trà trong tay, trước là hẻm Vĩnh An, sau đó là mộ tổ tiên nhà họ Thôi, đêm nay lại gặp ở thuyền hoa, đúng là trùng hợp.
Có vẻ y bà được bà Trần mời đến giúp đỡ, vậy chuyện đi vào phần mộ tổ tiên nhà họ Thôi lúc trước là tại vì sao? Chỉ là đi góp vui? Hay là muốn thăm dò tin tức?
Nghĩ đến việc y bà đó đi lại khắp nơi, chào bán những gói thuốc trong tay mình không hề có chút sơ hở, đúng là rất khó khiến người khác sinh lòng nghi ngờ.
Y bà là người vô tội bị cuốn vào hay là cố ý làm như thế, đêm nay hắn sẽ biết được đáp án thôi.
Cố Minh Châu trở về phòng Tử Diên, Tử Diên đã đổi sang bộ váy áo màu xanh nhạt đang ngồi bên cạnh bàn, trên đầu cài một chiếc trâm gỗ, chiếc màn che đeo trên mặt khẽ đong đưa theo động tác của cô ấy khiến cô
ấy trở nên lộng lẫy, thanh tao hơn khi nãy nhiều.
Tử Diên nhìn Cố Minh Châu và nói: “Trời không còn sớm nữa, ta sẽ sai người đưa cô rời thuyền hoa.”
Cố Minh Châu vờ như không biết gì cả mà gật đầu, có lẽ A Cẩn sẽ viết lại tình hình trên thuyền và đặt vào trong hòm thuốc của cô, rồi nhờ cô đưa cho bà Trần. Mấy người bên bà Trần biết rõ tình hình của thuyền hoa
thì sẽ dễ dàng ra tay hơn.
Đáng tiếc đây là một cái bẫy, có lẽ người gài bẫy đang ở trên mấy chiếc thuyền hoa này.
Cô lên thuyền hoa là để nhìn rõ người ấy, làm sao có thể rời đi vào lúc này được? Cố Minh Châu nhìn đồng hồ cát, tính toán thời gian, chắc cũng đã đến lúc rồi.
“A Cẩn tỷ tỷ bị bệnh rồi.”
Hai nha hoàn dìu A Cẩn vào phòng, Tử Diên vội vàng lên trước xem xét thì thấy A Cẩn gương mặt trắng bệch, đưa tay ôm siết lấy bụng mình.
“Y bà mau đến xem xem.” Tử Diên tóm lấy Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu chưa kịp tiến lên trước thì A Cẩn đã gập người, lại nôn thốc nôn tháo.
“Chắc là ăn phải đồ bị hỏng, không thể để cô ấy ở đây được.” Nha hoàn tiếp lời: “Nô tỳ đi bẩm báo với ma ma.”
Cố Minh Châu đặt tay lên cổ tay A Cẩn, không cần nhìn cô cũng biết rõ là tình hình A Cẩn không sao, thuốc cô tự tay kê tất nhiên trong lòng đã có tính toán.
Đêm nay A Cẩn chịu khổ một chút nhưng trưa ngày mai ấy sẽ bình yên vô sự, chịu khổ thế này vẫn tốt hơn kết cục khi rơi vào cạm bẫy của kẻ khác nhiều.
Trên chiếc thuyền này có rất nhiều chỗ đáng nghi, trước mắt cô chỉ có thể trấn an A Cẩn trước.
“Sao lại bị thế này?” Tú bà bước vào cửa: “Lúc quan trọng thì con điểm nhà ngươi lại vô dụng thế này! Mau lôi cô ta xuống phòng dưới đi, đừng làm ô uế chỗ này!”
Nói rồi, tú bà lại đưa tay nhéo A Cẩn một cái: “Xưa nay con điểm này tham ăn lắm, đợi ngày mai ngươi khỏi bệnh rồi ta lại tính sổ với ngươi!”
A Cẩn không thèm để ý đến tú bà, ngọ nguậy nhìn Tử Diên: “Cô... cô nương...”Trong đôi mắt tràn ngập sự không cam lòng, rõ ràng đã chuẩn bị tất cả xong xuôi rồi nhưng lại thình lình sinh bệnh vào lúc này.
Bộ dạng cô bây giờ không thể tiếp viện cho nhóm Lữ Quang, cô đúng là vô dụng, nghĩ đến đó A Cẩn rưng rưng nước mắt.
Tử Diên kéo tay A Cẩn, khẽ giọng an ủi: “Không sao cả, ngươi dưỡng bệnh cho khỏe, chỗ này có ta lo.”
A Cẩn lại nhìn Cố Minh Châu, tựa như có lời muốn nói nhưng không có cơ hội mở lời.
Tú bà nhìn Tử Diên: “Tử Diên à, bệnh của con phải chữa khỏi cho nhanh, thuyền hoa của chúng ta không thể thiếu con được đâu. Đừng nói Sơn Tây chúng ta, cho dù cả cái Đại Châu thì e là cũng chỉ có mình con có thể
nổi tiếng suốt bảy tám năm thôi. Con cần gì chỉ cần nói với ma ma, ma ma sẽ cố gắng giúp con có được nó.”
Nói xong tú bà đưa người rời đi.
Tử Diên cầm chiếc khăn nhìn ra ngoài cửa, trên gương mặt lộ ra biểu cảm mỉa mai, một lát sau dường như cô tự lẩm bẩm: “Chớp mắt đã bảy năm qua đi. Diêm lang, cuối cùng thiếp cũng đến tìm chàng rồi, chàng đừng
ghét bỏ thiếp nhé.”
Dứt lời, Tử Diên mới chợt nhớ ray bà vẫn còn ở trong phòng: “Cô mau đi đi, chỗ này không phải nơi tốt đẹp gì đâu.”
Cố Minh Châu đưa tay ra đang muốn thuyết phục Tử Diên cho cô ở lại, cô đoán là Tử Diên lo lắng cho A Cẩn nên sẽ để cô đi chăm sóc A Cẩn.
Cô còn chưa kịp biểu đạt ý của mình thì một gã chạy vặt đã đến thông báo: “Quản sự dặn dò, ngoại trừ khách khứa ra, không cho phép bất cứ ai rời khỏi thuyền.”
Nói xong, gã chạy vặt bưng một mâm điểm tâm đặt xuống trước mặt Tử Diên: “Nhà bếp bảo đưa tới đây, cô nương dùng thong thả.”
Không cho ai rời thuyền?
Cố Minh Châu cau mày suy nghĩ, tuy cô muốn ở lại đây thật nhưng đột nhiên đạt được mục đích mà chẳng cần tốn chút hơi sức lại khiến cô sinh lòng cảnh giác.
Trên đời này tuyệt đối không có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống.
Sau khi gã chạy vặt rời khỏi, Cố Minh Châu nhìn sang Tử Diên đang ngồi bên cạnh bàn.
Tử Diên chọn mấy miếng bánh ngọt rồi cầm lên, vén lớp màn che ra vẻ chuẩn bị cho vào miệng, nhưng ngay khoảnh khắc ấy cô nhanh chóng bóp nát miếng bánh, quả nhiên phát hiện một mảnh giấy.
Giống như mấy lần trước, có người lớn chuyển lời cho cô.
Mấy tháng trước, lần đầu tiên cô nhận được giấy nhắn, bên trên là lời khuyên cô rời khỏi thuyền hoa, lần này lại muốn nói gì nữa đây?
Tử Dien tránh bà rồi chậm rãi mở mảnh giấy trong tay ra, nhìn thấy bên trên có viết một dòng chữ: Cẩn thận bị lừa, đừng làm bừa.
Rốt cuộc người bí mật nhắc nhở cô là ai? Làm sao người đó biết hôm nay cô định ám sát Lô thủ? Lô thủ họ Đinh thích nghe cô đàn Thất huyền cầm, đêm nay cô chuẩn bị dụ Đinh Lô thủ tới hàng giết gã, cho dù thất bại
thì cũng có thể gây ra hỗn loạn, nhóm Lữ Quang có thể thừa dịp hỗn loạn để trộm tiền đi.
Nhưng bây giờ mảnh giấy này lại nhắc nhở cô không được hành động thiếu suy nghĩ.
Chẳng lẽ là bẫy? Rốt cuộc là cô có thể tin tưởng lời của người này không? Nếu có thể khuyên cô, tại sao lại không chịu xuất hiện cho cô gặp một lần?
Tử Diên ngẫm nghĩ rồi ghé mảnh giấy vào dưới đèn.
Thình lình có tiếng sứ vỡ vang lên, Tử Diên giật nẩy mình thấy chiếc bình hoa đặt trên bàn đã bị y bà đụng phải rơi xuống đất, còn y bà thì loạng choạng sắp ngã vào đống sứ vỡ.
“Cẩn thận!” Tử Diên kêu thất thanh, vội vã bước sang đỡ lấy y là một cách khó khăn.
Sau khi đứng vững,y bà liền khom lưng hành lễ nhận lỗi. Tử Diên thở phào nhẹ nhõm, lúc hoàn hồn tìm mảnh giấy ấy lần nữa thì không thấy đâu. Cô lo lắng tìm kiếm khắp nơi, một lúc lâu sau nhìn thấy đống tro bụi
nằm dưới đèn, chứng tỏ mảnh giấy đó đã bị đốt sạch rồi.
Dặn dò tôi tớ quét dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ trong phòng xong, Tử Diên nhìn y bà: “Đêm nay người ở lại trong phòng ta đi, đợi trời sáng rồi đưa người vào bờ sau.”
Dặn dò xong, Tử Diên cảm thấy mệt mỏi nên chuẩn bị quay về sau bình phong nghỉ ngơi.
“Tử Diên cô nương, có khách đến rồi.”
Cửa bị gã chạy vặt mở ra, sau đó có hai người được mời vào phòng.
Cố Minh Châu ngước mắt nhìn sang, hai gương mặt chẳng lạ lẫm mấy đập vào mắt cô, may mà cô có đội nón, tấm màn che phủ gương mặt, nếu không chắc chắn sẽ khó giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.
Đó là một chàng trai mặt vàng và thư đồng của hắn.
Dường như chàng trai không nhìn thấy cô, hắn đi thẳng tới chiếc ghế bằng gấm rồi ngồi xuống. Cố Minh Châu lại cảm thấy đôi mắt thâm sâu như đầm bằng đó đang nhìn tay phải của cô.
Trong lòng bàn tay cô vẫn còn mảnh giấy chưa kịp xem kỹ.
Chàng trai nhẹ nhàng nhịp nhịp ngón trỏ lên mặt bàn, sau đó xòe lòng bàn tay ra với cô. Có lẽ người khác nhìn không hiểu nhưng trong lòng cô lại rất rõ, chắc chắn vị Ngụy đại nhân đang cải trang này đánh giá rất
cao khả năng trộm mất mảnh giấy từ trong tay Tử Diên của cô khi nãy.
Lúc nãy cô dùng một mảnh giấy khác đốt cháy thành tro thay thế mảnh giấy này để lừa Tử Diên cô nương, mục đích là để giữ lại mảnh giấy này xem xét kỹ lưỡng, có lẽ có thể phát hiện bí ẩn khác, không ngờ lại bị
Ngụy đại nhân nhìn thấy...
Người này suốt ngày trốn đằng sau nhìn trộm, cũng chẳng sợ bị đau mắt hột.
Đáng thương cho cô bôn ba cả đêm, vừa suy đoán ra được Tử Diên muốn ám sát vào đêm nay thì trên thuyền đã có người biết rõ tất cả, âm thầm nhắc nhở Tử Diên không được hành động thiếu suy nghĩ.
Không cho cô xuống thuyền có lẽ cũng là sợ cô sẽ truyền tin cho nhóm người của bà Trần, người đó cũng muốn ngăn cản nhóm người của bà Trần đến thuyền hoa giống như cô. Cô đoán trong thuyền hoa cũng có
người đang giúp mấy người Tử Diên, có lẽ là bất mãn về hành vi của những người đó với dân chúng, hoặc có lẽ là đồng cảm với Tử Diên cô nương. Tóm lại tìm ra người đó ắt hẳn có thể biết được rất nhiều nội tình từ
gã, bí ẩn trước mắt sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Khó khăn lắm mới điều tra ra được manh mối này bông lại đụng phải Ngụy đại nhân. Cố Minh Châu bước sang như thể muốn đón khách giúp Tử Diên, cô đặt trà bánh xuống trước mặt Ngụy Nguyên
Kham, sau đó né tránh ánh mắt của Tử Diên, không cam lòng đặt mảnh giấy nhỏ vào lòng bàn tay hắn.
Danh sách chương