đeo, nhưng tiểu nhân chưa dùng bao giờ. Ban nãy nhìn thấy cô gái trên thuyền rơi xuống nước, tiểu nhân cuống quá mới nhảy xuống cứu...”

“Lúc hai vị quan gia này đến bắt tiểu nhân, tiểu nhân tưởng là đạo tặc nên liều mạng vùng vẫy, sau đó mới biết là người của nha môn. Tiểu nhân không hiểu những lời đại nhân nói, y bà rồi dân chúng trong nói gì

đó... Những chuyện trên thuyền hoa này không liên quan đến tiểu nhân, trên thuyền còn có một quản gia lớn nữa, tiểu nhân biết quản gia lớn đó ở đâu, có thể đưa các vị đại nhân đi tìm.”

Dứt lời, người đó bèn quỳ xuống rồi không ngừng dập đầu: “Đại nhân minh giám, những lời tiểu nhân nói đều là sự thật!”

Ngụy Nguyên Kham nghe xong thì không nói lời nào mà đi về phía đầu thuyền, người đó cũng bị xách lên ném xuống bên cạnh hắn, vị trí của hai người vừa khéo có thể quan sát được hết tình hình trên thuyền hoa và

thuyền lớn.

Lúc này, xung quanh thuyền hoa đang rất ổn ào náo nhiệt, có người la hét chạy đi, có người vật lộn đánh nhau, trên mặt hồ cũng vậy.

Ngụy Nguyên Kham vẫn im lặng, chiếc thuyền nhỏ giấu mình trong bóng tối giống như một khán giả đang xem diễn trò.

Cận vệ của Ngụy Nguyên Kham đi tới bẩm báo: “Đại nhân, có rất nhiều hộ vệ của nhà họ Đinh lên thuyền ngăn cản người của chúng ta, không cho chúng ta rời khỏi đó.”

“Hộ vệ nhà họ Đinh có bao nhiêu người?” Ngụy Nguyên Kham hỏi thờ ơ.

“Trên thuyền có mấy chục người, xung quanh cũng có người đang mai phục.” Cận vệ đáp.

Ngụy Nguyên Kham: “Xem ra tối nay bọn họ muốn đạt được mục đích cho bằng được, bất kể là ai đến thì cũng phải ở lại.”

Cận vệ tiếp lời: “Ngoài ra, người nhà họ Đinh còn đóng bao vàng bạc, đồ có giá trị thành từng bao ném vào xuống nước, làm như trong lúc tranh giành nhau không cẩn thận làm rơi xuống hồ.”

“Đây mới là bắt quả tang, một khi bị bắt thì có giải thích thế nào cũng vô ích.” Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao: “Nha phủ Thái Nguyên đã có động tĩnh gì chưa?”

Cận vệ bẩm báo: “Có nha sai đến đây rồi, nhưng lúc tri phủ Thái Nguyên và Định Ninh hầu ra khỏi thành cũng dẫn theo không ít nhân mã, nha phủ Thái Nguyên đã đến nhờ Vệ Sở trợ giúp rồi.”

Ngụy Nguyên Kham gật đầu: “Trước khi quan phủ đến, bảo bọn họ đừng để bị bắt, đợi mọi người đến đông đủ rồi, ta muốn xem bọn họ đổ oan cho người của ta là đạo tặc thế nào.”

Cận vệ đáp lời rồi rời khỏi chiếc thuyền nhỏ.

Sơ Cứu dâng trà, Ngụy Nguyên Kham đón lấy rồi uống một ngụm, nước trà ngọt thanh chảy xuống cổ họng giống như cơn gió mát nhẹ lướt trên mặt hồ, len qua chiếc áo khoác ướt đẫm của hắn.

Nhiếp Thẩm nhìn Ngụy Nguyên Kham. Ngụy đại nhân là ngoại thích, những công tử con nhà quyền quý sao có thể chịu đựng được ấm ức như thế này chứ? Vậy mà Ngụy đại nhân lại không hề để tâm, có thể thấy hắn

không phải là người ham hưởng lạc.

Nhà họ Đinh và quan phủ thông đồng với nhau tạo ra cục diện kín kẽ này, muốn đưa tất cả mọi người vào trong cũng bị Ngụy đại nhân nhìn rõ, trí tuệ của hắn thật khó có ai sánh kịp.

Có lẽ hắn thật sự có thể điều tra ra chân tướng của vụ án này, chính vì điều này nên Trưởng lão gia mới bằng lòng cung cấp manh mối cho hắn.

Phía trước càng là bóng tối thì chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng có thể trở thành ngọn đèn sáng chỉ đường.

Nhiếp Thầm đứng bên cạnh Ngụy Nguyên Kham, đột nhiên có cảm giác muốn nói hết tất cả những gì mình đang nghĩ Y không khỏi run rẩy. Làm công việc trinh thám phá án nhiều năm, để điều tra rõ vụ án, y

thường xuyên lấy lòng, thẩm vấn, nắm bắt tâm lý con người, mà ban nãy trong bất giác cảm xúc của y đã bị Ngụy đại nhân làm ảnh hưởng.

Ngụy đại nhân không tiếp tục thẩm vấn người kia nữa, giống như đã quên mất người đó rồi nhưng lại cho người đó xem tất cả những gì xảy ra trước mắt.

Ngụy đại nhân không cần nghe những lời nói qua quýt của người đó, chỉ cần nói với người đó những gì mà Ngụy đại nhân nghĩ, muốn hóa giải cục diện khó khăn ở Thái Nguyên cứu những người vô tội kia ra khỏi

cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nếu là người còn chút lương tâm thì đều sẽ nói hết những gì mình biết ra, nếu vẫn không làm gì thì có thêm người đó cũng vô dụng.

Bên bờ truyền đến tiếng bước chân, người của nha phủ đã đến.

Ngụy Nguyên Kham đưa chén trà cho Sơ Cửu rồi lạnh nhạt: “Một tay không thể che trời, đúng sai rồi sẽ sáng tỏ.”

Câu này thường được quan viên triều đình nói khi vạch tội quan trên.

Nghe đến đây, người đang quỳ bên cạnh Ngụy Nguyên Kham lập tức run lẩy bẩy.

Nhiếp Thẩm quay đầu đi, người đó đã hoàn toàn bị Ngụy đại nhân chế trụ, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra mọi chuyện.

Rõ ràng Ngụy đại nhân cũng chú ý đến sự thay đổi của người đó: “Diêm Hạo cũng từng là một người vì dân mà đi vạch tội quan trên.”

Người đó càng run rẩy hơn, càng cúi đầu thấp hơn.

“Diêm Hạo ở đâu?” Ngụy Nguyên Kham hỏi.

“Hắn... đáng chết.” Người đó ấp úng: “Thà chết vào bảy năm trước còn hơn, như thể sẽ không phạm phải tội lớn không thể tha thứ, bao nhiêu dân chúng vì thế mà chết oan, hắn... hắn chính là tòng phạm.”

Nói rồi người đó đột nhiên khóc nức nở.

Ngụy Nguyên Kham cầm chiếc đèn chiếu vào mặt người đó, thấy trên mặt hắn có mấy vết sẹo ngang dọc, xương cằm lõm xuống, trông cực kỳ xấu xí.

“Ngươi là Diêm Hạo, Diêm Hạo chưa chết.”

Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời, một chiếc thuyền bỗng tiến sát lại thuyền của hắn, mấy người trên thuyền nhanh chóng đi xuống, người đi phía sau là Tử Diên. Tử Diên hành lễ với Ngụy Nguyên Kham rồi lập tức

nhìn người đó.

“Huynh đừng trốn, huynh nhìn ta đi, huynh... huynh là Diêm lang... huynh chưa chết...”

“Diêm lang, huynh chưa chết... lại còn luôn ở trên chiếc thuyền này, tại sao huynh không nói cho ta biết từ sớm?”

Tử Diên nói rồi muốn đưa tay sờ lên những vết sẹo trên mặt Diêm Hạo: “Ai đã khiến huynh ra nông nỗi này?”

“Đại nhân.” Diêm Hạo né tránh Tử Diên: “Kẻ đốt lương thực cứu trợ năm đó là ta, cướp ngân khố của phủ Thái Nguyên cũng là ta. Vốn không phải Vương tri phủ đó sợ tội tự sát, là chính tay ta đã giết ông ta. Bởi vì ta

biết, chỉ cần Vương tri phủ chết thì sẽ không còn ai che giấu những vụ án tham ô đó cho ông ta nữa, đồng phạm của Vương tri phủ cũng sẽ bị tiêu diệt.”

Tử Diên kinh hãi kêu lên.

Diêm Hạo nói tiếp: “Ta đồng ý vào đại lao khai nhận tội danh.”

Năm đó hắn rơi xuống vách núi rồi được người ta cứu, từ đó đã đi theo một con đường khác.

Lợi dụng “Án trộm cướp” trừ khử bọn người Vương tri phủ, hắn cho rằng bản thân đã làm được chuyện tốt, trừ hại cho dân, cho dù có phải hi sinh một chút thì cũng xứng đáng.

Sau đó, con đường hắn đi càng ngày càng lệch hướng, nhưng hắn không thể sửa được nữa.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sau khi Vương tri phủ chết, tại sao ngươi còn muốn mở mỏ riêng, ép dân chúng đi khai thác đá cho ngươi? Ngươi làm thế cũng là vì nghĩ cho dân chúng ư?”

Diêm Hạo nuốt nước bọt: “Ban... ban đầu đúng là ta đã nghĩ như thế, nhưng sau đó...” Nhưng sau đó hắn phát hiện đã không thể làm chủ bản thân được nữa rồi,

Kẻ lợi dụng hẳn không chỉ có suy nghĩ thận trọng tỉ mỉ mà thủ đoạn còn rất độc ác, vì muốn che đậy mọi chuyện mà không ngần ngại hãm hại dân chúng.

Lúc Diêm Hạo nghe được tin Ngụy đại nhân sẽ đến phủ Thái Nguyên để điều tra vụ án này, hắn đã từng có suy nghĩ sẽ tiết lộ hết tất cả mọi chuyện cho Ngụy đại nhân biết, nhưng... quá khó, Ngụy đại nhân còn trẻ

như thế, có thể điều tra rõ ràng mọi chuyện không?

Cho dù có nói ra, chưa chắc Ngụy đại nhân đã tin.

“Đại nhân, Hàn Ngọc tri phủ của phủ Thái Nguyên và Định Ninh hầu đưa nhân mã về thành rồi.”

Nghe thị vệ bẩm báo, Ngụy Nguyên Kham gật đầu. Xem ra Lục Thận Chi đã khuyên được những người dân ở trong núi đó rồi, nếu không mọi hành động của dân chúng chắc chắn sẽ bị Thôi Trinh trông chừng. Hiện

giờ bọn họ vội vã đến đây xem xét tình hình, hoàn toàn cho thấy trong núi đã bình yên.

Lý do hắn bảo Lục Thận Chi cải trang ra khỏi thành, thứ nhất là để Lục Thận Chi đi khuyên nhủ đám dân chúng ở trong núi kia, thứ hai là muốn tạo ra ảo giác bị lừa của Lục Thận Chi với người dân, nếu không thì làm

sao có thể khiến hắn nhìn rõ hành động của nha môn phủ Thái Nguyên chứ?

Nếu lần nào nha môn của phủ Thái Nguyên đi bắt đạo tặc cũng cố gắng hết sức như thế thì có lẽ đã có kết quả từ lâu rồi.

Ngụy Nguyên Kham: “Mấy mỏ sắt của ngươi không có chỗ để dùng, ngươi đem sắt khai thác đi đâu?”

Diêm Hạo lắc đầu: “Trong núi có một người là ông Giang, ông ta sẽ sắp xếp tất cả mọi chuyện, chúng ta chỉ cần khai thác đá luyện sắt, ta cũng không hoàn toàn hiểu rõ tình hình, nhưng chắc chắn là có người tiếp ứng

trong phủ Thái Nguyên.”

“Có lẽ ngươi vẫn còn một cơ hội.” Ngụy Nguyên Kham lên tiếng: “Cho dù là sống hay chết thì ít nhất cũng có thể ngẩng cao đầu.”

Diêm Hạo vô thức nhìn Ngụy Nguyên Kham, ánh mắt tràn đầy sự khao khát mong mỏi. Năm đó Sơn Tây gặp thiên tai mất mùa, không ít người chết đói, ông Giang nói, thà đưa người dân đi khai thác đá luyện sắt, tự

tìm đường sống cho mình còn hơn là chờ đợi triều đình cứu tế. Hắn tưởng rằng đây là đường sống, nhưng không ngờ... đám người đó bóc lột dân chúng, vì mỏ đá mà mặc kệ sống chết của người dân, chỉ cần có hành

động chống đối thì đều sẽ bị giết, ai đi tổ giác thì sẽ bị trừng phạt nặng hơn. Cả phủ Thái Nguyên bị bọn chúng vây chặt giống như một miếng sắt, mãi cho đến khi ông Giang nhận được tin sắp có người đến Sơn Tây

điều tra án.

“Giúp ta bắt đám người đó, cho dù ngươi có chết thì cũng coi như là chết có ý nghĩa.”

Một dòng máu nóng cuộn trào trong người Diêm Hạo, trái tim hắn đập một cách điên cuồng.

“Đám đạo tặc đó đang ở trên thuyền.” Nha sai thở hồng hộc bẩm báo với Hàn Ngọc.

Thôi Trinh nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên chiếc thuyền hoa cách đó không xa.

Hàn Ngọc: “Hầu gia, chúng ta qua đó ngay đi, đừng để bọn đạo tặc đó chạy thoát thêm lần nữa, nếu như có thể bắt được cả người và tang vật, vụ án này cũng có thể coi như là có tiến triển rồi.”

Thôi Trinh gật đầu.

Hàn Ngọc tỏ ra thận trọng nhưng không giấu được sự vui mừng: “May là người của Vệ Sở nhanh nhẹn, nếu không sẽ lại khiến chúng đạt được mục đích rồi.”

Phùng An Bình lau mồ hôi trên trán, cả đêm nay y chạy tới chạy lui với tri phủ đại nhân và Định Ninh hầu, không biết có kết quả gì không đây.

Nhưng y vẫn mơ hồ cảm thấy vụ án này sẽ không đơn giản như thế.

Nếu bị tri phủ đại nhân và Định Ninh hầu điều tra ra chân tướng, vậy mặt mũi của Ngụy đại nhân nhà y biết để vào đâu?

Không đúng, chắc chắn không đúng, chuyện này chắc chắn có điểm kỳ lạ khác nữa y vẫn chỉ mong Ngụy đại nhân cho y đi theo để cùng lập công thôi, nếu không số thịt bò mày hối lộ sẽ lãng phí lắm, mặc dù chỗ thịt

bò đó đều chui vào bụng một con gà nhưng dù sao cũng là để y hối lộ.

Thôi Trinh: “Bao vây thuyền hoa.” Mặc kệ là thật hay giả, cứ xem rồi sẽ rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện