Đây mới là báo thù thật sự.
Cả người Hàn Ngọc lạnh bằng, chỉ có miệng vết thương kia là nóng rực: “Mau... mau rút mũi tên sau lưng ta ra!”
Trông thấy hộ vệ nhà họ Cổ, Hàn Ngọc liền lớn tiếng quát.
Hộ vệ nhà họ Cổ thoáng ngẩn người, lập tức bước đến mới phát hiện vết thương của Hàn Ngọc: “Hàn đại nhân... Chúng ta đi mời thầy lang đi, tuy đầu mũi tên này rất nhỏ nhưng cũng là tên truy hồn.”
Đầu mũi tên truy hồn có dạng móc câu có gai ngược, nếu miễn cưỡng rút ra sẽ càng nặng hơn.
Hàn Ngọc lắc đầu, ông ta đã không chờ được nữa, không những không thể chờ mà còn kịp thời xử lý quanh miệng vết thương.
“Mau rút mũi tên ra, sau khi rút ra thì xẻo thịt xung quanh đi.”
Hộ vệ nhà họ Cổ không dám động tay, nhỡ làm Hàn đại nhân bị thương thì bọn họ đâu thể gánh nổi trách nhiệm?
Thấy hộ vệ nhà họ Cổ không làm, Hàn Ngọc mới hỏi: “Tùy tùng của ta đâu? Bọn họ ở đâu?”
Hai người tùy từng nghe tin Hàn Ngọc bị thương thì mặc kệ việc tìm người, vội vàng trở lại.
Hàn Ngọc lòng như lửa đốt, nếu không phải vết thương sau lưng thì ông ta đã tự làm từ lâu rồi, cứ dây dưa mãi như vậy chỉ e ông ta khó giữ được tính mạng.
“Maura tay đi!” Mặt Hàn Ngọc cau lại: “Cứ làm như ta nói!”
Thấy tùy tùng vẫn do dự, hắn lại nói tiếp: “Mũi tên này có độc!”.
Đúng vậy, mũi tên này có độc, độc tính giống như thứ ông ta dùng cho “Đạo tặc trân châu”. Ban đầu người ta sẽ không cảm thấy gì nhưng đến khi nhận ra cảm giác tê dại thì độc tính đã đi vào cơ thể, nếu không nhanh
xử lý thì chắc chắn sẽ phải chết.
Tuy Hàn tri phủ nói vậy nhưng tùy tùng vẫn có vẻ chần chừ. Nhìn mũi tên này không giống đã tẩm độc, miệng vết thương cũng không sưng lắm, mạch đập của Hàn đại nhân có gấp gáp hơn nhưng mà...
“Maura tay đi!” Hàn Ngọc lại thúc giục, ông ta chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập, lồng ngực như có một tảng đá đè nặng khiến ông ta không thể hít thở: “Các ngươi muốn để ta chết phải không?”
Hàn Ngọc vừa dứt lời thì có người kêu lên: “Có trân châu, trên mặt đất có viên trân châu!”
“Đại nhân.” Bảo Đồng cất giọng the thé chạy tới báo tin: “Đại nhân... Có trân châu... có trân châu... giống viên tiểu thư nhà tôi phát hiện ở chùa Kim Tháp. Ngài mau tới đây đi...”
Bảo Đồng chạy rất nhanh, giọng nói như tiếng tên xé gió đâm toạc cả mây xanh.
“Đại nhân... người ngài bảo chúng tôi bắt có phải là Đạo tặc trân châu không? Đạo tặc trân châu ở trong điền trang sao?”
Nha hoàn bên cạnh Cổ đại tiểu thư như bị kích thích, cả người như hóa điện hoa dại.
“Là Đạo tặc trân châu sao?”
Bắt đầu có người thì thầm bàn tán.
Hàn Ngọc phát hiện không giấu được nữa mới hổn hển ra lệnh: “Mau đi lùng bắt 'Đạo tặc trân châu, người này mưu hại mệnh quanh triều đình, nếu hắn không giơ tay chịu trói thì cứ việc giết chết!”.
Bảo Đồng làm như lúc này mới nhận ra sắc mặt vô cùng khó coi của Hàn Ngọc: “Hàn đại nhân, ngài bị thương à? Trong điền trang có thầy lang, bình thường chuyền chữa trị cho người trong trang.”
Tùy từng nghe vậy cũng hùa theo: “Đại nhân, hay là mời thầy lang đến đây đi.”
“Nô tỳ sẽ đi tìm ngay.” Không đợi Hàn Ngọc nói gì, Bảo Đồng đã chạy đi tìm thầy lang nhanh như chớp.
Đại tiểu thư nói rồi, không có khẩu cung thì không có bằng chứng. Đại tiểu thư bôi cà độc dược lên mũi tên chứ không phải thuốc độc, Hàn đại nhân chột dạ mới cho rằng là thuốc độc.
Tìm một thầy lang đến ghi lại lời Hàn đại nhân nói, lát nữa Ngụy đại nhân tới thẩm tra cũng có chứng cứ rõ ràng.
Đại tiểu thư suy nghĩ thật chu toàn.
Chắc chắn kiếp trước Ngụy đại nhân đã làm rất nhiều chuyện tốt nên mới được đại tiểu thư giúp đỡ.
Mưa đã tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ nhưng vẫn không thể xua tan khí lạnh trên người Lâm thái phu nhân. Bà ta co rụt trong một góc, người run bần bật.
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương cũng sợ tới mức hồn vía lên mây từ bao giờ, chỉ có thể ngồi dưới đất bật khóc thút thít.
Vừa rồi hung đồ không màng sống chết mà xông đến, khống chế hộ vệ nhà họ Thôi. Một trong số những tên hung đồ nhân cơ hội xông vào bắt được tâm thái phu nhân làm con tin.
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương muốn thừa cơ chạy trốn song cuối cùng lại không đủ dũng khí, chỉ sợ chọc giận hung đồ.
Tên hung đồ nhìn mấy nữ quyền ngoan ngoãn như đám chim cút thì hài lòng gật đầu. Hắn ta ra hiệu cho đồng bọn, đồng bọn đẩy Diêm Hạo tới.
“Nhớ lời Giang tiên sinh nói.” Tên hung hồ hạ giọng uy hiếp: “Nếu không Tử Diên sẽ chết.”
Diêm Hạo không giãy giụa, rõ ràng đã cam chịu số phận.
Với cục diện trước mắt, chẳng ai tin là Diêm Hạo vô tội.
Bọn chúng sẽ làm việc theo kế hoạch của Giang tiên sinh, đưa cả nữ quyền nhà họ Thôi và ngân khố đi. Trên đường chắc chắn sẽ gặp binh mã triều đình truy sát, tuy khó tránh khỏi chết chóc nhưng có là gì. Ai mà
chẳng phải chết, chết như bọn chúng là chuyện tử sĩ nên làm.
“Thôi Vị tới.” Người canh giữ đến báo tin.
Tới đúng lúc lắm.
“Bảo hẳn thả chúng ta đi, nếu không chúng ta sẽ giết Lâm thái phu nhân!” Tên hung đồ vừa nói vừa xách Lâm thái phu nhân lên.
Quần áo Lâm thái phu nhân xộc xà xộc xệch, trên người không còn khí thế của một cáo mệnh phụ, gương mặt bà ta ngập tràn vẻ sợ hãi, nghe thấy Thôi Vị đến, trông bà ta mới có chút tinh thần: “Đừng động tay, nếu ta
có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng không có kết cục tốt đâu!”
Nói đoạn, Lâm thái phu nhân nhìn về phía Châu tam phu nhân: “Ngươi thả ta ra, ta đi nói với vị ca nhi, các ngươi nhất định có thể bình an vô sự rời khỏi đây.”
Châu tam phu nhân không khỏi căng thẳng, Lâm thái phu nhân có ý gì đây? Để mẹ con bà ta ở lại làm con tin à? Mu tú bà không biết xấu hổ, thời khắc mấu chốt chỉ biết làm hại người khác! Năm đó lúc Như Quân bị
nhốt vào đại lao, nhà họ Thôi loan tin trách cứ Như Quân không chịu giữ danh tiết, bây giờ đến lượt mu tú bà, còn chẳng phải một lòng sợ chết hay sao?
“Thái phu nhân, bà không thể hại bọn ta được.” Châu tam phu nhân vội vàng lên tiếng: “Bọn ta không có quan hệ gì với nhà họ Thôi, làm gì có ai để ý đến tính mạng bọn ta? Năm đó đứa cháu gái đáng thương kia của
ta bị bắt giữ, nhà họ Thôi lại dùng một mũi tên bắn thủng ngực con bé.”
Lâm thái phu nhân tức tối trừng mắt nhìn Châu tam phu nhân, bà ta hận không thể để đám hung đồ lập tức giết chết mẹ con nhà họ Châu.
“Vị ca nhi, Vị ca nhi... Mau cứu mẹ!” Lâm thái phu nhân hét toáng lên “Vị ca nhi, Vị ca nhi ơi...”
Hung đồ mặc cho bà ta kêu la một lát rồi đột nhiên vung nắm đấm thui vào bụng Lâm thái phu nhân. Bà ta kêu lên thất thanh rồi ngã khuỵu xuống đất.
Nước mắt chảy dài trên mặt Lâm thái phu nhân, bà ta đã bao giờ phải chịu khổ sở thế này đâu.
Thôi Vị bên ngoài Thạch Bài lâu vô cùng sốt ruột, hắn không dám tùy tiện dẫn người xông vào, hắn sợ đám hung đồ sẽ làm hại đến tính mạng của mẫu thân. Hắn muốn một mũi tên bắn chết hung đồ nhưng mấy lần
kéo cung rồi lại thả xuống.
“Ta nhớ Thôi nhị gia rất giỏi bắn cung, Thôi nhị gia không thể dùng một mũi tên bắn chết đám hung đồ kia sao?”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng Thôi Vị.
Thôi Vị xoay người trông thấy Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh. Ngụy Nguyên Kham hơi cong môi, trên mặt là vẻ mỉa mai châm biếm.
Cả người Hàn Ngọc lạnh bằng, chỉ có miệng vết thương kia là nóng rực: “Mau... mau rút mũi tên sau lưng ta ra!”
Trông thấy hộ vệ nhà họ Cổ, Hàn Ngọc liền lớn tiếng quát.
Hộ vệ nhà họ Cổ thoáng ngẩn người, lập tức bước đến mới phát hiện vết thương của Hàn Ngọc: “Hàn đại nhân... Chúng ta đi mời thầy lang đi, tuy đầu mũi tên này rất nhỏ nhưng cũng là tên truy hồn.”
Đầu mũi tên truy hồn có dạng móc câu có gai ngược, nếu miễn cưỡng rút ra sẽ càng nặng hơn.
Hàn Ngọc lắc đầu, ông ta đã không chờ được nữa, không những không thể chờ mà còn kịp thời xử lý quanh miệng vết thương.
“Mau rút mũi tên ra, sau khi rút ra thì xẻo thịt xung quanh đi.”
Hộ vệ nhà họ Cổ không dám động tay, nhỡ làm Hàn đại nhân bị thương thì bọn họ đâu thể gánh nổi trách nhiệm?
Thấy hộ vệ nhà họ Cổ không làm, Hàn Ngọc mới hỏi: “Tùy tùng của ta đâu? Bọn họ ở đâu?”
Hai người tùy từng nghe tin Hàn Ngọc bị thương thì mặc kệ việc tìm người, vội vàng trở lại.
Hàn Ngọc lòng như lửa đốt, nếu không phải vết thương sau lưng thì ông ta đã tự làm từ lâu rồi, cứ dây dưa mãi như vậy chỉ e ông ta khó giữ được tính mạng.
“Maura tay đi!” Mặt Hàn Ngọc cau lại: “Cứ làm như ta nói!”
Thấy tùy tùng vẫn do dự, hắn lại nói tiếp: “Mũi tên này có độc!”.
Đúng vậy, mũi tên này có độc, độc tính giống như thứ ông ta dùng cho “Đạo tặc trân châu”. Ban đầu người ta sẽ không cảm thấy gì nhưng đến khi nhận ra cảm giác tê dại thì độc tính đã đi vào cơ thể, nếu không nhanh
xử lý thì chắc chắn sẽ phải chết.
Tuy Hàn tri phủ nói vậy nhưng tùy tùng vẫn có vẻ chần chừ. Nhìn mũi tên này không giống đã tẩm độc, miệng vết thương cũng không sưng lắm, mạch đập của Hàn đại nhân có gấp gáp hơn nhưng mà...
“Maura tay đi!” Hàn Ngọc lại thúc giục, ông ta chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập, lồng ngực như có một tảng đá đè nặng khiến ông ta không thể hít thở: “Các ngươi muốn để ta chết phải không?”
Hàn Ngọc vừa dứt lời thì có người kêu lên: “Có trân châu, trên mặt đất có viên trân châu!”
“Đại nhân.” Bảo Đồng cất giọng the thé chạy tới báo tin: “Đại nhân... Có trân châu... có trân châu... giống viên tiểu thư nhà tôi phát hiện ở chùa Kim Tháp. Ngài mau tới đây đi...”
Bảo Đồng chạy rất nhanh, giọng nói như tiếng tên xé gió đâm toạc cả mây xanh.
“Đại nhân... người ngài bảo chúng tôi bắt có phải là Đạo tặc trân châu không? Đạo tặc trân châu ở trong điền trang sao?”
Nha hoàn bên cạnh Cổ đại tiểu thư như bị kích thích, cả người như hóa điện hoa dại.
“Là Đạo tặc trân châu sao?”
Bắt đầu có người thì thầm bàn tán.
Hàn Ngọc phát hiện không giấu được nữa mới hổn hển ra lệnh: “Mau đi lùng bắt 'Đạo tặc trân châu, người này mưu hại mệnh quanh triều đình, nếu hắn không giơ tay chịu trói thì cứ việc giết chết!”.
Bảo Đồng làm như lúc này mới nhận ra sắc mặt vô cùng khó coi của Hàn Ngọc: “Hàn đại nhân, ngài bị thương à? Trong điền trang có thầy lang, bình thường chuyền chữa trị cho người trong trang.”
Tùy từng nghe vậy cũng hùa theo: “Đại nhân, hay là mời thầy lang đến đây đi.”
“Nô tỳ sẽ đi tìm ngay.” Không đợi Hàn Ngọc nói gì, Bảo Đồng đã chạy đi tìm thầy lang nhanh như chớp.
Đại tiểu thư nói rồi, không có khẩu cung thì không có bằng chứng. Đại tiểu thư bôi cà độc dược lên mũi tên chứ không phải thuốc độc, Hàn đại nhân chột dạ mới cho rằng là thuốc độc.
Tìm một thầy lang đến ghi lại lời Hàn đại nhân nói, lát nữa Ngụy đại nhân tới thẩm tra cũng có chứng cứ rõ ràng.
Đại tiểu thư suy nghĩ thật chu toàn.
Chắc chắn kiếp trước Ngụy đại nhân đã làm rất nhiều chuyện tốt nên mới được đại tiểu thư giúp đỡ.
Mưa đã tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ nhưng vẫn không thể xua tan khí lạnh trên người Lâm thái phu nhân. Bà ta co rụt trong một góc, người run bần bật.
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương cũng sợ tới mức hồn vía lên mây từ bao giờ, chỉ có thể ngồi dưới đất bật khóc thút thít.
Vừa rồi hung đồ không màng sống chết mà xông đến, khống chế hộ vệ nhà họ Thôi. Một trong số những tên hung đồ nhân cơ hội xông vào bắt được tâm thái phu nhân làm con tin.
Châu tam phu nhân và Châu Như Chương muốn thừa cơ chạy trốn song cuối cùng lại không đủ dũng khí, chỉ sợ chọc giận hung đồ.
Tên hung đồ nhìn mấy nữ quyền ngoan ngoãn như đám chim cút thì hài lòng gật đầu. Hắn ta ra hiệu cho đồng bọn, đồng bọn đẩy Diêm Hạo tới.
“Nhớ lời Giang tiên sinh nói.” Tên hung hồ hạ giọng uy hiếp: “Nếu không Tử Diên sẽ chết.”
Diêm Hạo không giãy giụa, rõ ràng đã cam chịu số phận.
Với cục diện trước mắt, chẳng ai tin là Diêm Hạo vô tội.
Bọn chúng sẽ làm việc theo kế hoạch của Giang tiên sinh, đưa cả nữ quyền nhà họ Thôi và ngân khố đi. Trên đường chắc chắn sẽ gặp binh mã triều đình truy sát, tuy khó tránh khỏi chết chóc nhưng có là gì. Ai mà
chẳng phải chết, chết như bọn chúng là chuyện tử sĩ nên làm.
“Thôi Vị tới.” Người canh giữ đến báo tin.
Tới đúng lúc lắm.
“Bảo hẳn thả chúng ta đi, nếu không chúng ta sẽ giết Lâm thái phu nhân!” Tên hung đồ vừa nói vừa xách Lâm thái phu nhân lên.
Quần áo Lâm thái phu nhân xộc xà xộc xệch, trên người không còn khí thế của một cáo mệnh phụ, gương mặt bà ta ngập tràn vẻ sợ hãi, nghe thấy Thôi Vị đến, trông bà ta mới có chút tinh thần: “Đừng động tay, nếu ta
có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng không có kết cục tốt đâu!”
Nói đoạn, Lâm thái phu nhân nhìn về phía Châu tam phu nhân: “Ngươi thả ta ra, ta đi nói với vị ca nhi, các ngươi nhất định có thể bình an vô sự rời khỏi đây.”
Châu tam phu nhân không khỏi căng thẳng, Lâm thái phu nhân có ý gì đây? Để mẹ con bà ta ở lại làm con tin à? Mu tú bà không biết xấu hổ, thời khắc mấu chốt chỉ biết làm hại người khác! Năm đó lúc Như Quân bị
nhốt vào đại lao, nhà họ Thôi loan tin trách cứ Như Quân không chịu giữ danh tiết, bây giờ đến lượt mu tú bà, còn chẳng phải một lòng sợ chết hay sao?
“Thái phu nhân, bà không thể hại bọn ta được.” Châu tam phu nhân vội vàng lên tiếng: “Bọn ta không có quan hệ gì với nhà họ Thôi, làm gì có ai để ý đến tính mạng bọn ta? Năm đó đứa cháu gái đáng thương kia của
ta bị bắt giữ, nhà họ Thôi lại dùng một mũi tên bắn thủng ngực con bé.”
Lâm thái phu nhân tức tối trừng mắt nhìn Châu tam phu nhân, bà ta hận không thể để đám hung đồ lập tức giết chết mẹ con nhà họ Châu.
“Vị ca nhi, Vị ca nhi... Mau cứu mẹ!” Lâm thái phu nhân hét toáng lên “Vị ca nhi, Vị ca nhi ơi...”
Hung đồ mặc cho bà ta kêu la một lát rồi đột nhiên vung nắm đấm thui vào bụng Lâm thái phu nhân. Bà ta kêu lên thất thanh rồi ngã khuỵu xuống đất.
Nước mắt chảy dài trên mặt Lâm thái phu nhân, bà ta đã bao giờ phải chịu khổ sở thế này đâu.
Thôi Vị bên ngoài Thạch Bài lâu vô cùng sốt ruột, hắn không dám tùy tiện dẫn người xông vào, hắn sợ đám hung đồ sẽ làm hại đến tính mạng của mẫu thân. Hắn muốn một mũi tên bắn chết hung đồ nhưng mấy lần
kéo cung rồi lại thả xuống.
“Ta nhớ Thôi nhị gia rất giỏi bắn cung, Thôi nhị gia không thể dùng một mũi tên bắn chết đám hung đồ kia sao?”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng Thôi Vị.
Thôi Vị xoay người trông thấy Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh. Ngụy Nguyên Kham hơi cong môi, trên mặt là vẻ mỉa mai châm biếm.
Danh sách chương