“Sao đột nhiên lại bảo chúng ta đi nghe xử án?” Lâm phu nhân nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Quản sự thấp giọng nói: “Có vẻ như Hàn tri phủ sắp không qua khỏi rồi.”

Lâm phu nhân rất ngạc nhiên: “Là vì mũi tên độc kia sao?”

Trong điền trang xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên bà cũng nhận được tin tức.

Quản sự gật đầu.

Cố Minh Châu mím môi. Chắc chắn Ngụy đại nhân nhận ra Hàn Ngọc không trúng độc. Hắn cố ý làm vậy là muốn nhìn thấy Hàn Ngọc cây đổ bầy khỉ tan. Hàn Ngọc sắp chết rồi, người cùng phe với ông ta sẽ nghĩ cách

bảo vệ bản thân, dù không vì chính mình thì cũng phải suy nghĩ vì người nhà.

Ai ai cũng biết tiếng xấu của Ngụy đại nhân. Đối nghịch với ý của hắn sẽ không có kết cục tốt.

Lâm phu nhân nói: “An Bình đâu? Nó đi đâu rồi?”

Quản sự tiếp lời: “Biểu công tử đến điền trang của Châu gia đến giờ vẫn chưa trở về.”

Cổ Minh Châu chống cắm nghĩ, Phùng biểu ca giấu cũng kĩ thật!

Đây là thủ đoạn bảo vệ bản thân của Phùng gia sao?

Phùng biểu ca đã về phe Ngụy đại nhân từ lâu nhưng không hề để lộ ra một chút manh mối nào cho đến hôm nay, khi y dẫn người vào điền trang cô mới nhìn ra được chút đầu mối.

Phùng biểu ca ung dung khuyên nhủ mẫu thân: “Phu nhân yên tâm, khâm sai đại nhân đã đến thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Người nhát gan như Phùng biểu ca có thể nói được như vậy chứng tỏ có người cho huynh ấy dũng khí rất lớn.

Người này là ai? Trong lời của Phùng biểu ca đã tiết lộ đáp án rồi.

Sau đó việc Phùng biểu ca tránh né tùy tùng của Hàn Ngọc để tìm kiếm manh mối ở trong điền trang càng chứng minh cho suy đoán của cô, vì thế cô mới bảo Bảo Đồng ném ống trúc vào bụi cỏ.

Lâm phu nhân suy nghĩ trong chốc lát liền hạ quyết định: “Vậy thì đi nghe xem sao.”

Tuy không biết chuyện là thế nào nhưng chính mắt nhìn thấy tốt hơn nhiều so với việc nghe người này người nọ kể lại.

Lâm phu nhân nhìn Cố Minh Châu: “Châu Châu, con ở trong phòng đợi mẫu thân...” Mới nói đến đây bà đã hối hận: “Thôi đi theo mẹ đi.” Điền trang xảy ra quá nhiều chuyện, không biết tiếp theo sẽ thể nào, đưa Châu

Châu theo bà mới yên tâm.

Cổ Minh Châu kéo mẫu thân, tay mẫu thân hơi lạnh.

Lâm phu nhân vươn tay vỗ vỗ lưng Cổ Minh Châu: “Châu Châu đừng sợ.”

“Mẫu thân đừng sợ.”

Cổ Minh Châu như là nhại lại lời của Lâm phu nhân. Giọng cô rõ ràng lại êm tại khiến Lâm phu nhân vô cùng yên lòng.

“Được.” Lâm phu nhân cười nói.

Lâm phu nhân dẫn Cổ Minh Châu vào tiền viện. Lúc này bà mới nhìn rõ những người dân trong sân. Cẩn thận đánh giá tình hình, Lâm phu nhân không kìm được mà thấy sợ hãi. Họ giống hệt nạn dân gặp thiên tai,

đói kém, mất mùa, đúng là quá thê thảm.

Cổ Minh Châu cũng nhìn thấy hết mọi chuyện. Lang trung của điền trang đang bôi thuốc cho người dân nhưng chỉ dựa vào sức của một người thì vẫn quá chậm. Thực ra trong điền trang có chuẩn bị không ít thảo

dược, chỉ cần kết hợp dược liệu rồi tìm mấy người chân tay nhanh nhẹn đến giúp đỡ thì người dân sẽ được chữa trị tốt hơn.

Thứ quan trọng nhất bây giờ là mắt của họ. Sống trong bóng tối quá lâu, đột nhiên thấy ánh sáng chắc chắn sẽ không thoải mái. Lúc này nếu không được xoa bóp thì sẽ bị thương.

Cổ Minh Châu kéo Bảo Đồng đến bên cạnh: “Trong điền trang có thảo dược, mau cho người mang đến đi, nhất là thuốc trị vết thương ngoài. Còn nữa... chỗ này ánh sáng quá mạnh, lấy khăn sạch để họ che mắt...”

Bảo Đồng lập tức hiểu ý. Bao nhiêu năm đi theo, sắc thuốc, thay thuốc cho tiểu thư, cô cũng hiểu được sơ sơ, được tiểu thư chỉ bảo một chút cô cũng biết được nên làm thế nào, huống hồ chẳng phải ở kia còn có lang

trung yếu đuối vô dụng sao?

Hai người nói xong thì Cổ Minh Châu nhìn thấy một người bước từ trong phòng ra.

“Là Ngụy đại nhân.” Bảo Đồng thấy rất rõ.

Vừa dứt lời thì lúc này, người mới dặn dò Bảo Đồng là Cố Minh Châu giống hệt một đứa trẻ co lại vào gần Bảo Đồng, lo lắng nhìn xung quanh.

Ngụy Nguyên Kham nhìn Cổ Minh Châu, từng hành động đều thuần thục cứ như thể những tài năng này đã có từ khi cô sinh ra vậy.

“Châu Châu đừng sợ.” Lâm phu nhân vỗ về Cố Minh Châu, không biết con gái có hiểu hay không: “Họ đều bị người ta hãm hại.”

Lâm phu nhân nói xong liền nhìn ma ma quản sự: “Mau đi xem xem có thể giúp được gì hay không đi.”

Ma ma quản sự đáp một tiếng.

Bảo Đồng nói: “Phu nhân xem, có phải mắt của họ đang khó chịu không? Nô tỳ từng bị bệnh ở mắt, biết nên làm thế nào mới dễ chịu, nô tỳ cũng qua đó giúp đỡ.”

Lâm phu nhân gật đầu.

Ngụy Nguyên Kham nhìn hạ nhân Cổ gia đang đi giúp đỡ chăm sóc người dân. Ban nãy Cổ đại tiểu thư và nha hoàn của mình nói gì với nhau vậy?

Bên cạnh Cổ đại tiểu thư có người hơi hiểu y thuật, con thỏ y bà nhặt được lại ở cùng với Cổ đại tiểu thư.

Người bên cạnh Cổ đại tiểu thư...

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lướt qua nha hoàn của Cổ đại tiểu thư. Dáng người của nha hoàn này không giống y bà lắm.

Sơ Cứu dẫn theo tùy tùng của Hàn Ngọc lấy đồ về, thấp giọng báo cáo với Tam gia những hồi lâu sau vẫn không nghe thấy Tam gia nói gì.

Sơ Cửu ngẩng đầu lên thì phát hiện Tam gia đang phân tâm.

“Tam gia!” Sơ Cứu và ho hai cái, cao giọng nói: “Đã lấy được đồ về rồi ạ.”

Lúc này Ngụy Nguyên Kham mới hồi thần lại. Hắn nhìn mũi tên, ánh mắt rơi xuống mảnh giấy bị vo tròn lại.

Mảnh giấy đã bị vo thành cục nhưng sau khi mở ra, đặt dưới ánh nắng vẫn có thể nhìn thấy bột đá Vân Mẫu, nét chữ bên trên giống hệt như chữ được lấy từ ống trúc, hiển nhiên là do cùng một người viết ra.

Thể chữ mạnh mẽ có lực, kết cấu thoải mái mang theo vài phần phóng khoáng như hiệp khách trọng nghĩa đã trải qua bãi bể nương dâu đang đứng trước mặt hắn,

Hiệp khách này có liên quan gì đến cô ấy?

Cho dù Cổ Minh Châu có đang giả ngốc thì cô có bản lĩnh gì có thể khiến y bà giảo hoạt và hiệp khách thân thủ bất phàm làm việc cho cô?

Ngụy Nguyên Kham sải bước đi về phía Lâm phu nhân và Cố Minh Châu.

Thấy Ngụy Nguyên Kham đi về phía mình, Lâm phu nhân hơi cảnh giác, vô thức kéo Châu Châu ra sau lưng. Vị Ngụy đại nhân này thực sự khiến bà cảm thấy rất nguy hiểm. Tuy lần trước khi Ngụy đại nhân đến Cổ

gia, hắn không có bất kì hành động khác thường nào... Châu Châu không cẩn thận chạm mặt hắn, cũng không chịu thiệt thòi gì nhưng bà không thể yên tâm được.

“Phu nhân.” Ngụy Nguyên Kham hành lễ: “Sau khi Hàn tri phủ đến điền trang của Lâm thái phu nhân thì bà luôn ở đây. Bà đã nhìn thấy mảnh giấy này bao giờ chưa?”

Ngụy Nguyên Kham đưa mảnh giấy cho Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân nhìn kĩ một lượt, trên mặt lộ vẻ mù mờ: “Chưa từng thấy bao giờ. Ngài lấy được ở đâu vậy?”

Ngụy Nguyên Kham mặt không đổi sắc, lấy lại mảnh giấy. Quả nhiên Lâm phu nhân không biết gì cả: “Phu nhân và Cổ đại tiểu thư rời khỏi điền trang nhà họ Châu thế nào vậy?”

Lâm phu nhân nói: “Châu Châu ngã nên chúng tôi và Lâm thái phu nhân lạc mất nhau. Chúng tôi tìm mãi mà không thấy Lâm thái phu nhân đầu nên đành rời khỏi điền trang. May mà trên đường đi không gặp đám

cướp kia.”

Ngụy Nguyên Kham nhìn khuôn mặt ngây thơ của Cố Minh Châu: “Vậy đúng thật là... may mắn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện