Hắn cười khẩy, bản lĩnh giả vờ giả vịt này đã đạt đến cảnh giới chín muồi rồi đây. Biết cô đến mật thất, hắn cũng bám theo nhằm kiểm tra thử xem có phải cô đã điều tra ra được thứ
gì đó không. Tuy lúc này mục đích
của hắn và nhà họ Cố đều là điều tra rõ án ngựa chiến, nhưng rõ ràng trên người cổ đại tiểu thư vẫn còn bí mật khác không thể để ai biết được. Tất nhiên hắn không trông mong là cô nàng Cố đại tiểu thư gian xảo hơn cả lươn này điều tra được dấu vết gì cũng sẽ kể lại cho hắn nghe từ đầu chí cuối.
Sau khi bước vào mật thất, hắn thấy cô bưng đèn đứng ngẩn ngơ ngắm bức tường trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì. Liễu Tô ở bên cạnh thấy vậy liền ho khan mấy tiếng, cố gắng đánh tiếng chọ Cố nhưng cô vẫn
ngây ra như phỗng.
Thứ gì khiến cô suy nghĩ nhập tâm như vậy? Chẳng lẽ cô tìm được manh mối thật ư?
Hắn nhìn lên bức tường theo tầm mắt cô, ngọn đèn trong tay cô thực sự quá tối, hoàn toàn không thể nhìn rõ, vì vậy hắn liền bước lên trước mấy bước, chẳng ngờ lúc ấy đột nhiên lùi về sau rồi giẫm phải chân hắn.
Chuyện tiếp theo còn đặc sắc hơn nữa.?
Cổ đại tiểu thư hoảng loạn, lúng túng quay đầu, đánh rơi mất ngọn đèn, thể hiện vẻ đáng thương, yếu ớt và bất lực một cách hoàn hảo.
“Đại... Đại... Đại... nhân... Xin... xin... xin lỗi...”
Giọng cô khàn khàn.
“Ta... ta... không... cổ... cổ... cổ...”
Lắp ba lắp bắp như thế nếu hắn không cắt ngang, cô sẽ “cố” mãi không xong. +
“Cố... cố ý đâu... Ta... ta... đi... đi... đi... tìm đèn khác...”
Trong lúc hoảng loạn, cô lại đi nhầm hướng, bất cẩn và phải bức tường. Nhìn thấy thể hắn không kìm được, lại cười khẩy lần nữa. Cú va này trông có vẻ mạnh nhưng thật ra là rất nhẹ nhỉ? Làm sao cô nỡ để bản thân
chịu khổ chứ?
Ngụy Nguyên Kham híp mắt, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh y bà gian xảo. Có vẻ hai người họ cực kì khác nhau, song một khi liên hệ lại với nhau, hắn có thể nhìn thấy điểm giống nhau trong “nội tâm” của
bọn họ.
Vào thời khắc quan trọng trông có vẻ hoảng loạn nhưng thật ra lại bình tĩnh hơn ai hết, luôn có thể nghĩ ra cách thoát thân ngay lập tức. Tuy không có chứng cứ nhưng hắn đã chính mắt nhìn thấy bà “biến thành”
một kẻ nói lắp vừa nhát gan vừa đáng thương. Nếu như không phát hiện ra manh mối thì ắt hẳn hắn cũng đã bị lừa rồi.
Bây giờ càng lúc hắn càng khẳng định, y bà đó và cô có liên quan đến nhau. Sau khi rơi xuống hồ, dù nói thế nào y bà đó cũng không chịu để cho hắn nhìn thấy mặt, đây chính là điểm đáng nghi nhất.
Nhớ kỹ lại thì dáng người của y bà đó cũng rất giống với dáng vẻ sợ hãi rụt rè trong bóng tối của cô. Vậy nên việc y bà bị câm, không biết chữ đều là giả. Hắn đã từng hao công tốn sức cố gắng đọc hiểu ý y bà muốn biểu
đạt từ trong những động tác huơ tay của cô. Thậm chí còn ngồi xem tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc như gà bới trong hòm thuốc của cô một cách tỉ mỉ, cố gắng hiểu xem rốt cuộc trên đó viết thứ gì.
Những thứ khiến hắn phí không biết bao nhiêu công sức này chỉ toàn là thuật che mắt. Sau khi nhìn thấy con thỏ đen ấy, hắn còn định vạch trần Cổ đại tiểu thư, bây giờ mới biết phát hiện lúc trước chỉ là bề nổi của
tảng băng chìm mà thôi.
Cổ đại tiểu thư lừa gạt người khác, y bà cũng lừa gạt người khác nên trước mắt điểm chung lớn nhất của hai người bọn họ chính là: lừa gạt.
Vậy y thuật của Cổ đại tiểu thư được học từ đâu? Chẳng lẽ người chữa khỏi bệnh chọ Cố chính là bản thân cô ư? Nếu vậy tại sao cô ấy lại giấu mẹ mình?
Những điều đáng nghi ở cô còn nhiều hơn điều đáng nghi của án ngựa chiến nữa, nhưng cô lại có thể khiến người khác cảm thấy cô chỉ là một tiểu thư đài các ngây thơ, lương thiện. Không lên sân khấu diễn kịch đúng
là uổng phí cho tài năng này.
Đại Chu có hàng ngàn người tài và dị sĩ, phụ nữ nhà họ Cố nhờ vào điều đó mà được thuận buồm xuôi gió, sống những ngày thư thả, yên bình.
Cuối cùng cô gặp được Liễu Tô trong bóng tối, sau đó được Liễu Tô dìu ra ngoài.
Ngụy Nguyên Kham hận không thể vạch trần cô ngay bây giờ, nếu gọi cô là “Cổ đại tiểu thư” thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên thú vị ngay.
Hiện tại vẫn chưa đến lúc, tuy trông có vẻ là hắn chịu thiệt nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô đang dương dương tự đắc, cảm thấy bản thân đã đùa bỡn hắn xoay vòng vòng, hắn vẫn có thể chịu đựng để cô tiếp tục giả
thần giả quỷ. Chỉ có nhìn rõ mọi chuyện rồi mới dễ dàng tính sổ được, đến khi ấy sẽ chẳng oan uổng cho ai cả.
“Hả? Sao không thắp đèn, Tam gia... Ngài đang làm gì thế?”
Sơ Cứu bước vào phòng, bóng tối trước mắt khiến hắn hơi ngẩn người. Có chuyện gì thế này? Tam gia bắt đầu thích bóng tối từ khi nào thể:
Bên trong căn phòng tối tăm chẳng thấy rõ năm đầu ngón tay, ngoại trừ Tam gia ra còn có tiểu nương tử nhà họ Cố nhỉ?
Đầu óc Sơ Cứu bắt đầu hoạt động, không phải là Tam gia... cố ý đấy chứ?
Rốt cuộc là dạo gần đây Tam gia đang giở trò gì vậy? Sao đột nhiên lại trở nên không đúng đắn như vậy? Khiển cho hắn cũng ngại suy nghĩ sâu xa thêm.
Trong lúc Sơ Cửu đang suy ngẫm, Liễu Tô đã đỡ tiểu nương tử ấy ra ngoài trước. Sơ Cửu quay mặt sang một bên giả vờ như không nhìn. Kiểu chuyện này bị phá hoại thì tên Liễu Tô đó còn không hiểu chuyện hơn hắn
nữa, tương lai chắc chắn sẽ không thể có vợ.
Không đúng, chẳng phải Tam gia để ý Cổ đại tiểu thư à? Sao mới chốc lát đã đổi thành người khác rồi? Lòng chính nghĩa trào dâng mãnh liệt trong lòng Sơ Cửu, một người hết mực trung nghĩa như hắn làm sao có thể
đứng nhìn tiếp được?
Cuộc chiến giữa thiện và ác nảy sinh trong lòng Sơ Cửu, là tùy tùng thân cận hắn có trách nhiệm khuyên nhủ chủ nhân kịp thời, cho dù có phải hứng chịu cơn tức giận của chủ nhân đi chăng nữa... Hắn phải nói lý lẽ
với Tam gia cho đàng hoàng, tuyệt đối không được học theo con gà Ngũ Hắc đó.
Trong lúc còn đang suy nghĩ lung tung, Sơ Cửu thấy tiểu nương tử ấy dừng chân, hình như đang nhìn vào chiếc hộp trong lòng hắn. Hắn phát hiện ra chiếc hộp này bên trong nhà chính của nhà họ Triệu, bên ngoài
hộp là một chiếc khóa trông giống hình con bướm bằng đồng. Có điều con bướm này có tám chiếc cánh, trông có vẻ là một chiếc khóa trí tuệ nên hắn cầm đến cho Tam gia xem xét ngay.
Đồ vật cất bên trong loại hộp khóa trí tuệ này thường là đồ vật cực kì quan trọng. Nếu cưỡng chế mở ra thì đồ vật bên trong sẽ lập tức bị phá hủy. Ngoài ra, khóa trí tuệ còn được dùng để gửi tin tức, chỉ cần hiểu được
cấu trúc của nó là có thể mở được khóa.
Tất nhiên không phải ai cũng có khả năng này, may mà Tam gia nhà hắn thông minh không ai sánh bằng, mở mấy loại khóa này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cố Minh Châu nhìn kỹ chiếc khóa trên hộp, đây chính là khóa Bát Hoàng mà thám hoa Nghiêm từng nhắc tới. Loại khóa này có tám chốt, mỗi chiếc cánh ứng với một chốt. Bên dưới cánh có chốt xoay chuyển động
được, di chuyển nó đến vị trí tương ứng, chốt khóa mới mở ra từng lớp một.
Cách di chuyển chốt xoay có thể là theo nguyên tắc tính toán bằng quẻ, hoặc là thiên can địa chỉ, hoặc là chữ cổ triện... Muốn mở ra được đúng là phải phí chút công sức.
“Tam gia.”
Cuối cùng Sơ Cứu cũng nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham, hắn lập tức đưa chiếc hộp tới. Ngụy Nguyên Kham không hỏi nhiều mà cầm chiếc hộp đi lên phía trước, Cố Minh Châu vội vã đi theo.
Cảm nhận được chiếc đuôi sau lưng mình, Ngụy Nguyên Kham vẫn bình tĩnh, im lặng. Đúng là cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy được manh mối. Nhớ đến việc có khả năng Đạo tặc trân châu đã từng
dùng ám tiễn có chốt khóa, có lẽ để cô ở lại sẽ giúp hắn có thể kiểm chứng được nghi ngờ của mình.
Bước vào trong phòng, Ngụy Nguyên Kham phát hiện cái đuôi sau lưng đã biến mất tăm. Cẩn thận thật đấy nhỉ?
“Nhiếp Thầm đâu? Bảo Nhiếp Thầm sang đây.” Ngụy Nguyên Kham ra lệnh. Để tránh cô sinh lòng cảnh giác, hắn giúp cô tìm một người tới để lấp liếm, thế này thì cô có thể yên tâm đi theo sau lưng Nhiếp Thầm để
nhìn trộm rồi.
Nghe thấy Ngụy đại nhân gọi Nhiếp Thầm, trong lòng Cố Minh Châu vui mừng. Có Nhiếp Thầm thì cô không cần phải đi mạo hiểm nữa, Nhiếp Thầm sẽ báo cáo lại những việc đã nhìn thấy với cô. Dù sao lượn qua lượn
lại bên cạnh Ngụy đại nhân vẫn rất nguy hiểm.
Nhiếp Thầm nhanh chóng bước vào phòng nhưng chiếc đuôi ấy vẫn đứng ngoài cửa. Ngụy Nguyên Kham dịch chuyển tầm nhìn, chọ Cố cơ hội mà cô chẳng thèm đến xem, hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí
thêm nữa, cho dù cô có tám cái đuôi đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ tóm được thôi.
“Ngươi đã nhìn thấy cái khóa thế này bao giờ chưa?” Ngụy Nguyên Kham hỏi Nhiếp Thẩm.
Nhiếp Thẩm chạy một vòng thành trong thành ngoài, vừa nghỉ được một lát lại bị Ngụy đại nhân triệu gọi, nghe thấy vậy y lập tức nín thở tập trung nhìn.
Loại khóa tinh xảo như thế này...
Nhiếp Thẩm lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.”
Ngụy Nguyên Kham đẩy một cánh bướm ra, bắt đầu dịch chuyển chốt xoay. Đây là chữ triện cổ, chỉ cần sắp xếp chữ thẳng hàng với khóa là sẽ mở được. Rất nhiều người không biết chữ triện cổ, từ bé hắn đã được tiên
sinh chỉ dạy nên đối với hắn đây không phải là việc khó.
Một tiếng “cạch” vang lên, chiếc chốt khóa đầu tiên đã được mở ra. Ngụy Nguyên Kham mở một cánh khác, bên dưới là quẻ toán, cũng không khó.
Nhiếp Thầm còn chưa nhìn rõ được đề bài đã nghe được một tiếng “cạch”, dưới tác động của Ngụy đại nhân, chiếc khóa thứ hai lại được mở ra.
Nhìn thấy biểu cảm sửng sốt trên mặt Nhiếp Thầm, trong lòng Sơ Cửu cực kì thỏa mãn, xem như cuối cùng người trong phường cũng nhìn thấy bản lĩnh của Tam gia rồi. Cứ tiếp tục thế này, Tam gia chỉ cần khoảng
thời gian một chung trà để giải chiếc khóa Bát Hoàng kia mà thôi.
Cố Minh Châu đứng bên ngoài cửa cũng đang nghĩ về chiếc khóa Bát Hoàng ấy. Thám hoa Nghiêm am hiểu thuật giải khóa nhất, từng mở vô số loại khóa, cũng đã bắt được rất nhiều hung đồ nhờ vào sự trợ giúp của
các loại khóa bẫy kia, cho đến khi gặp phải một khóa bẫy khiến bản thân mất đi hai cánh tay.
Lời của thám hoa Nghiêm vang vọng bên tai.
“Ta tưởng bên trong đó cất giữ vật gì quan trọng, chẳng ngờ đây lại là cái bẫy nhằm dụ ta mở nó ra. Mở ra một nấc thuốc nổ được đổ vào, mở thêm nấc nữa đá diêm tiêu trộn lẫn vào, sau đó là các loại than củi. Nấc cuối
cùng sẽ bật ra tia lửa, người thiết kế ra khóa bẫy dụ ta tự mở Tịch Lịch Châu rồi lại dụ ta tự chấm lửa...”
“Sau khi ngón tay bật nấc khóa, trong nháy mắt khóa bẫy sẽ nổ tung, không cho ta có cơ hội chạy thoát.”
Nghĩ đến đây Cố Minh Châu lập tức nhìn vào trong thư phòng.
gì đó không. Tuy lúc này mục đích
của hắn và nhà họ Cố đều là điều tra rõ án ngựa chiến, nhưng rõ ràng trên người cổ đại tiểu thư vẫn còn bí mật khác không thể để ai biết được. Tất nhiên hắn không trông mong là cô nàng Cố đại tiểu thư gian xảo hơn cả lươn này điều tra được dấu vết gì cũng sẽ kể lại cho hắn nghe từ đầu chí cuối.
Sau khi bước vào mật thất, hắn thấy cô bưng đèn đứng ngẩn ngơ ngắm bức tường trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì. Liễu Tô ở bên cạnh thấy vậy liền ho khan mấy tiếng, cố gắng đánh tiếng chọ Cố nhưng cô vẫn
ngây ra như phỗng.
Thứ gì khiến cô suy nghĩ nhập tâm như vậy? Chẳng lẽ cô tìm được manh mối thật ư?
Hắn nhìn lên bức tường theo tầm mắt cô, ngọn đèn trong tay cô thực sự quá tối, hoàn toàn không thể nhìn rõ, vì vậy hắn liền bước lên trước mấy bước, chẳng ngờ lúc ấy đột nhiên lùi về sau rồi giẫm phải chân hắn.
Chuyện tiếp theo còn đặc sắc hơn nữa.?
Cổ đại tiểu thư hoảng loạn, lúng túng quay đầu, đánh rơi mất ngọn đèn, thể hiện vẻ đáng thương, yếu ớt và bất lực một cách hoàn hảo.
“Đại... Đại... Đại... nhân... Xin... xin... xin lỗi...”
Giọng cô khàn khàn.
“Ta... ta... không... cổ... cổ... cổ...”
Lắp ba lắp bắp như thế nếu hắn không cắt ngang, cô sẽ “cố” mãi không xong. +
“Cố... cố ý đâu... Ta... ta... đi... đi... đi... tìm đèn khác...”
Trong lúc hoảng loạn, cô lại đi nhầm hướng, bất cẩn và phải bức tường. Nhìn thấy thể hắn không kìm được, lại cười khẩy lần nữa. Cú va này trông có vẻ mạnh nhưng thật ra là rất nhẹ nhỉ? Làm sao cô nỡ để bản thân
chịu khổ chứ?
Ngụy Nguyên Kham híp mắt, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh y bà gian xảo. Có vẻ hai người họ cực kì khác nhau, song một khi liên hệ lại với nhau, hắn có thể nhìn thấy điểm giống nhau trong “nội tâm” của
bọn họ.
Vào thời khắc quan trọng trông có vẻ hoảng loạn nhưng thật ra lại bình tĩnh hơn ai hết, luôn có thể nghĩ ra cách thoát thân ngay lập tức. Tuy không có chứng cứ nhưng hắn đã chính mắt nhìn thấy bà “biến thành”
một kẻ nói lắp vừa nhát gan vừa đáng thương. Nếu như không phát hiện ra manh mối thì ắt hẳn hắn cũng đã bị lừa rồi.
Bây giờ càng lúc hắn càng khẳng định, y bà đó và cô có liên quan đến nhau. Sau khi rơi xuống hồ, dù nói thế nào y bà đó cũng không chịu để cho hắn nhìn thấy mặt, đây chính là điểm đáng nghi nhất.
Nhớ kỹ lại thì dáng người của y bà đó cũng rất giống với dáng vẻ sợ hãi rụt rè trong bóng tối của cô. Vậy nên việc y bà bị câm, không biết chữ đều là giả. Hắn đã từng hao công tốn sức cố gắng đọc hiểu ý y bà muốn biểu
đạt từ trong những động tác huơ tay của cô. Thậm chí còn ngồi xem tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc như gà bới trong hòm thuốc của cô một cách tỉ mỉ, cố gắng hiểu xem rốt cuộc trên đó viết thứ gì.
Những thứ khiến hắn phí không biết bao nhiêu công sức này chỉ toàn là thuật che mắt. Sau khi nhìn thấy con thỏ đen ấy, hắn còn định vạch trần Cổ đại tiểu thư, bây giờ mới biết phát hiện lúc trước chỉ là bề nổi của
tảng băng chìm mà thôi.
Cổ đại tiểu thư lừa gạt người khác, y bà cũng lừa gạt người khác nên trước mắt điểm chung lớn nhất của hai người bọn họ chính là: lừa gạt.
Vậy y thuật của Cổ đại tiểu thư được học từ đâu? Chẳng lẽ người chữa khỏi bệnh chọ Cố chính là bản thân cô ư? Nếu vậy tại sao cô ấy lại giấu mẹ mình?
Những điều đáng nghi ở cô còn nhiều hơn điều đáng nghi của án ngựa chiến nữa, nhưng cô lại có thể khiến người khác cảm thấy cô chỉ là một tiểu thư đài các ngây thơ, lương thiện. Không lên sân khấu diễn kịch đúng
là uổng phí cho tài năng này.
Đại Chu có hàng ngàn người tài và dị sĩ, phụ nữ nhà họ Cố nhờ vào điều đó mà được thuận buồm xuôi gió, sống những ngày thư thả, yên bình.
Cuối cùng cô gặp được Liễu Tô trong bóng tối, sau đó được Liễu Tô dìu ra ngoài.
Ngụy Nguyên Kham hận không thể vạch trần cô ngay bây giờ, nếu gọi cô là “Cổ đại tiểu thư” thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên thú vị ngay.
Hiện tại vẫn chưa đến lúc, tuy trông có vẻ là hắn chịu thiệt nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô đang dương dương tự đắc, cảm thấy bản thân đã đùa bỡn hắn xoay vòng vòng, hắn vẫn có thể chịu đựng để cô tiếp tục giả
thần giả quỷ. Chỉ có nhìn rõ mọi chuyện rồi mới dễ dàng tính sổ được, đến khi ấy sẽ chẳng oan uổng cho ai cả.
“Hả? Sao không thắp đèn, Tam gia... Ngài đang làm gì thế?”
Sơ Cứu bước vào phòng, bóng tối trước mắt khiến hắn hơi ngẩn người. Có chuyện gì thế này? Tam gia bắt đầu thích bóng tối từ khi nào thể:
Bên trong căn phòng tối tăm chẳng thấy rõ năm đầu ngón tay, ngoại trừ Tam gia ra còn có tiểu nương tử nhà họ Cố nhỉ?
Đầu óc Sơ Cứu bắt đầu hoạt động, không phải là Tam gia... cố ý đấy chứ?
Rốt cuộc là dạo gần đây Tam gia đang giở trò gì vậy? Sao đột nhiên lại trở nên không đúng đắn như vậy? Khiển cho hắn cũng ngại suy nghĩ sâu xa thêm.
Trong lúc Sơ Cửu đang suy ngẫm, Liễu Tô đã đỡ tiểu nương tử ấy ra ngoài trước. Sơ Cửu quay mặt sang một bên giả vờ như không nhìn. Kiểu chuyện này bị phá hoại thì tên Liễu Tô đó còn không hiểu chuyện hơn hắn
nữa, tương lai chắc chắn sẽ không thể có vợ.
Không đúng, chẳng phải Tam gia để ý Cổ đại tiểu thư à? Sao mới chốc lát đã đổi thành người khác rồi? Lòng chính nghĩa trào dâng mãnh liệt trong lòng Sơ Cửu, một người hết mực trung nghĩa như hắn làm sao có thể
đứng nhìn tiếp được?
Cuộc chiến giữa thiện và ác nảy sinh trong lòng Sơ Cửu, là tùy tùng thân cận hắn có trách nhiệm khuyên nhủ chủ nhân kịp thời, cho dù có phải hứng chịu cơn tức giận của chủ nhân đi chăng nữa... Hắn phải nói lý lẽ
với Tam gia cho đàng hoàng, tuyệt đối không được học theo con gà Ngũ Hắc đó.
Trong lúc còn đang suy nghĩ lung tung, Sơ Cửu thấy tiểu nương tử ấy dừng chân, hình như đang nhìn vào chiếc hộp trong lòng hắn. Hắn phát hiện ra chiếc hộp này bên trong nhà chính của nhà họ Triệu, bên ngoài
hộp là một chiếc khóa trông giống hình con bướm bằng đồng. Có điều con bướm này có tám chiếc cánh, trông có vẻ là một chiếc khóa trí tuệ nên hắn cầm đến cho Tam gia xem xét ngay.
Đồ vật cất bên trong loại hộp khóa trí tuệ này thường là đồ vật cực kì quan trọng. Nếu cưỡng chế mở ra thì đồ vật bên trong sẽ lập tức bị phá hủy. Ngoài ra, khóa trí tuệ còn được dùng để gửi tin tức, chỉ cần hiểu được
cấu trúc của nó là có thể mở được khóa.
Tất nhiên không phải ai cũng có khả năng này, may mà Tam gia nhà hắn thông minh không ai sánh bằng, mở mấy loại khóa này là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cố Minh Châu nhìn kỹ chiếc khóa trên hộp, đây chính là khóa Bát Hoàng mà thám hoa Nghiêm từng nhắc tới. Loại khóa này có tám chốt, mỗi chiếc cánh ứng với một chốt. Bên dưới cánh có chốt xoay chuyển động
được, di chuyển nó đến vị trí tương ứng, chốt khóa mới mở ra từng lớp một.
Cách di chuyển chốt xoay có thể là theo nguyên tắc tính toán bằng quẻ, hoặc là thiên can địa chỉ, hoặc là chữ cổ triện... Muốn mở ra được đúng là phải phí chút công sức.
“Tam gia.”
Cuối cùng Sơ Cứu cũng nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham, hắn lập tức đưa chiếc hộp tới. Ngụy Nguyên Kham không hỏi nhiều mà cầm chiếc hộp đi lên phía trước, Cố Minh Châu vội vã đi theo.
Cảm nhận được chiếc đuôi sau lưng mình, Ngụy Nguyên Kham vẫn bình tĩnh, im lặng. Đúng là cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy được manh mối. Nhớ đến việc có khả năng Đạo tặc trân châu đã từng
dùng ám tiễn có chốt khóa, có lẽ để cô ở lại sẽ giúp hắn có thể kiểm chứng được nghi ngờ của mình.
Bước vào trong phòng, Ngụy Nguyên Kham phát hiện cái đuôi sau lưng đã biến mất tăm. Cẩn thận thật đấy nhỉ?
“Nhiếp Thầm đâu? Bảo Nhiếp Thầm sang đây.” Ngụy Nguyên Kham ra lệnh. Để tránh cô sinh lòng cảnh giác, hắn giúp cô tìm một người tới để lấp liếm, thế này thì cô có thể yên tâm đi theo sau lưng Nhiếp Thầm để
nhìn trộm rồi.
Nghe thấy Ngụy đại nhân gọi Nhiếp Thầm, trong lòng Cố Minh Châu vui mừng. Có Nhiếp Thầm thì cô không cần phải đi mạo hiểm nữa, Nhiếp Thầm sẽ báo cáo lại những việc đã nhìn thấy với cô. Dù sao lượn qua lượn
lại bên cạnh Ngụy đại nhân vẫn rất nguy hiểm.
Nhiếp Thầm nhanh chóng bước vào phòng nhưng chiếc đuôi ấy vẫn đứng ngoài cửa. Ngụy Nguyên Kham dịch chuyển tầm nhìn, chọ Cố cơ hội mà cô chẳng thèm đến xem, hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí
thêm nữa, cho dù cô có tám cái đuôi đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ tóm được thôi.
“Ngươi đã nhìn thấy cái khóa thế này bao giờ chưa?” Ngụy Nguyên Kham hỏi Nhiếp Thẩm.
Nhiếp Thẩm chạy một vòng thành trong thành ngoài, vừa nghỉ được một lát lại bị Ngụy đại nhân triệu gọi, nghe thấy vậy y lập tức nín thở tập trung nhìn.
Loại khóa tinh xảo như thế này...
Nhiếp Thẩm lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.”
Ngụy Nguyên Kham đẩy một cánh bướm ra, bắt đầu dịch chuyển chốt xoay. Đây là chữ triện cổ, chỉ cần sắp xếp chữ thẳng hàng với khóa là sẽ mở được. Rất nhiều người không biết chữ triện cổ, từ bé hắn đã được tiên
sinh chỉ dạy nên đối với hắn đây không phải là việc khó.
Một tiếng “cạch” vang lên, chiếc chốt khóa đầu tiên đã được mở ra. Ngụy Nguyên Kham mở một cánh khác, bên dưới là quẻ toán, cũng không khó.
Nhiếp Thầm còn chưa nhìn rõ được đề bài đã nghe được một tiếng “cạch”, dưới tác động của Ngụy đại nhân, chiếc khóa thứ hai lại được mở ra.
Nhìn thấy biểu cảm sửng sốt trên mặt Nhiếp Thầm, trong lòng Sơ Cửu cực kì thỏa mãn, xem như cuối cùng người trong phường cũng nhìn thấy bản lĩnh của Tam gia rồi. Cứ tiếp tục thế này, Tam gia chỉ cần khoảng
thời gian một chung trà để giải chiếc khóa Bát Hoàng kia mà thôi.
Cố Minh Châu đứng bên ngoài cửa cũng đang nghĩ về chiếc khóa Bát Hoàng ấy. Thám hoa Nghiêm am hiểu thuật giải khóa nhất, từng mở vô số loại khóa, cũng đã bắt được rất nhiều hung đồ nhờ vào sự trợ giúp của
các loại khóa bẫy kia, cho đến khi gặp phải một khóa bẫy khiến bản thân mất đi hai cánh tay.
Lời của thám hoa Nghiêm vang vọng bên tai.
“Ta tưởng bên trong đó cất giữ vật gì quan trọng, chẳng ngờ đây lại là cái bẫy nhằm dụ ta mở nó ra. Mở ra một nấc thuốc nổ được đổ vào, mở thêm nấc nữa đá diêm tiêu trộn lẫn vào, sau đó là các loại than củi. Nấc cuối
cùng sẽ bật ra tia lửa, người thiết kế ra khóa bẫy dụ ta tự mở Tịch Lịch Châu rồi lại dụ ta tự chấm lửa...”
“Sau khi ngón tay bật nấc khóa, trong nháy mắt khóa bẫy sẽ nổ tung, không cho ta có cơ hội chạy thoát.”
Nghĩ đến đây Cố Minh Châu lập tức nhìn vào trong thư phòng.
Danh sách chương