Thầy thuốc Tôn vẫn lấy đệm tay ra để bắt mạch: “Khoảng thời gian trước Tam gia mới tái phát bệnh cũ, vẫn chưa an dưỡng cho tốt, như vậy là không được đâu. Ta vẫn phải khuyên Tam gia câu ấy, chuyện trước đây,
Tam gia đừng nên nghĩ nhiều.”
Trong viện vô cùng yên tĩnh, lòng Ngụy Nguyên Kham cũng không thấy phiền loạn, lúc này nói chuyện với Tôn tiên sinh vài câu, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hắn nói: “Ta đã từng nói với tiên sinh là ta thường mơ thấy Như Quân.”
Thầy thuốc Tôn gật đầu: “Ngày nghĩ sao đêm chiêm bao là vậy.”
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên: “Sau khi cô ấy đi, ta luôn cảm thấy ta thực sự đã nhìn thấy cô ấy. Ta nhìn thấy cô ấy nằm yên trên giường, bên cạnh có không ít người chăm sóc cô ấy nhưng dù có bón thế nào đi
chăng nữa thì thuốc cũng chảy ra ngoài. Ta giương mắt nhìn cô ấy càng ngày càng tiều tụy, lòng nóng như lửa đốt mà chẳng có cách nào mà chỉ có thể gọi tên cô ấy. Không biết vì sao, dường như đám người kia không
nhìn thấy, không nghe thấy giọng của ta, chúng nói gì ta cũng không nghe thấy.”
Thầy thuốc Tôn thở dài: “Lúc ấy e rằng Tam gia đang mê man, ảo tưởng. Như Quân đã qua đời trong đại lao rồi, sao có thể nằm trên giường để người ta bán thuốc được? Người mắc bệnh nặng là Tam gia. Ta từng nghe
Sơ Cửu nói lúc ấy Tam gia không ăn uống được, dù ai nói gì, Tam gia cũng như là không nghe thấy.”
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Ta cứ thể nhìn cô ấy mãi, cho đến khi cô ấy tỉnh lại, bắt đầu uống thuốc, uống nước, từ uống chút nước cơm đến cháo, ta luôn ở bên nhìn cô ấy, nói chuyện với cô ấy dù cô ấy không đáp
lại ta. Nhìn bệnh tình của cô ấy có khởi sắc, ta cũng yên tâm. Lúc ấy ta nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân. Ta mở mắt ra một lần nữa thì thấy Ngụy phủ, kể từ đó ta không mơ giấc mơ như thế nữa. Bệnh cũ tái phát,
chuyện ta mơ thấy chẳng qua cũng chỉ là buổi tối cô ấy bị bắn chết thôi.”
Thầy thuốc Tôn chỉ đành thở dài.
Ngụy Nguyên Kham nhấp một ngụm trà: “Lúc mơ thấy cô ấy đổ bệnh, tuy không thể nói chuyện cùng, thứ ta có thể nhìn thấy cũng vô cùng mơ hồ, rất nhiều chi tiết sau khi tỉnh dậy ta cũng không nhớ nữa nhưng ta
có thể cảm nhận được, lúc ấy ta ở rất gần cô ấy, giờ ta cũng có cảm giác ấy.”
Thầy thuốc Tôn bỏ tay ra khỏi cổ tay Ngụy Nguyên Kham. Mạch tượng của Ngụy Tam gia ổn định, quả thật là không có bất kì điểm dị thường mào, có lẽ là do ông căng thẳng quá.
Từ từ uống cạn chén trà, Ngụy Nguyên Kham cũng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Có lẽ giống như thầy thuốc Tôn nói, tất cả những cảm giác này vốn đều là ảo tưởng, hắn không thể chìm đắm vào trong nó nữa.
Hắn nói: “Tiên sinh cảm thấy y thuật của cô gái cầm máu cho bà bà như thế nào?”
Thầy thuốc Tôn vuốt râu: “Cô ấy học ngón nghề của ngỗ tác nhưng có thể thấy được rằng rất thông hiểu y thuật, nếu không sẽ không thể kịp thời cầm máu và khâu vết thương với ta.”
Ngụy Nguyên Kham nói: “Vậy liệu cô ấy hoặc sư phụ của cô ấy có thể chữa được chứng huyết hư trước đây của Cổ đại tiểu thư không?”
Thầy thuốc Tôn không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại đề cập đến chuyện này, ông không kìm được mà ngẩn người: “Chẳng lẽ cô gái kia biết người của Cổ gia?”
“Không chỉ là quen biết.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Cô ấy chính là Cổ đại tiểu thư.”.
Thầy thuốc Tôn mở to mắt, còn chưa hoàn hồn thì nghe thấy bên ngoài “rầm” một tiếng, như là có vật gì rơi xuống đất.
Sơ Cứu ở bên ngoài ôm đầu. Ban nãy hắn ở trên mái nhà nghe trộm... Không, nghiêm túc bảo vệ Tam gia thì bỗng dưng nghe thấy Tam gia nói câu này.
Cô... cô gái ấy... là Cố đại tiểu thư?
Trong lúc Sơ Cứu bất ngờ thì cơ thể mất thăng bằng, “rầm” một cái, cắm mặt xuống đất. May mà không rơi gãy răng cửa, nếu không về đến kinh thành, bị đám Mộ Thu biết được thì sao hắn có thể lăn lộn trong giới tùy
tùng được?
Một hồi lâu sau thầy thuốc Tôn mới lắp bắp nói: “Sao... sao thể được chứ...”
“Phủ Hoài Viễn hầu không đơn giản.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Hoài Viễn hầu và Cổ đại tiểu thư luôn giả ngốc. Lần này trông có vẻ như Hoài Viễn hầu vô tình gây ra vụ án ngựa chiến nhưng thực chất, mấy năm
trước, khi nhậm chức ở Thái Bộc tự, ông ta đã phát hiện ra điểm kì quái, sau đó mượn cớ bị phạt liền đến Hành Thái Bộc tự Sơn Tây. Nay Hoài Viễn hầu đến kinh thành, Cổ đại tiểu thư ở lại phủ Thái Nguyên âm thầm
điều tra vụ án giúp cha.”
“Cố đại tiểu thư...” Thầy thuốc Tôn lắc đầu: “Ta thực sự không nhìn ra, Hoài Viễn hầu phu nhân cũng không giống như đang nói dối.”
Ngụy Nguyên Kham nói: “Đây chính là điểm mà ta nghĩ mãi không hiểu được. Nếu nói cha con Hoài Viễn hầu giấu Lâm phu nhân, chắc chắn phải có lý do nào đó khiến một người quan tâm đến con gái như Lâm phu
nhân mới không phát hiện ra điểm kì lạ. Tóm lại phủ Hoài Viễn hầu không đơn giản. Sau này không biết họ Cố làm ra chuyện gì, liệu có làm việc cho kẻ khác không. Giờ ta cùng điều tra vụ án với họ, sau này cũng sẽ
đề phòng họ hơn. Dùng người thông minh như dùng một con dao bén, nếu không chung lập trường thì họ sẽ trở thành đối thủ khó giải quyết.”
Ngụy Nguyên Kham nói xong liền chậm trà cho thầy thuốc Tôn: “Tiên sinh không cần nói ra, cứ coi như không biết chuyện gì là được. Sau này nhìn thấy người của phủ Hoài Viễn hầu thì đề phòng hơn một chút. Cố
đại tiểu thư sẽ không tự nhiên mà có nhiều tài lẻ như vậy, không biết Hoài Viễn hầu đã mời bao nhiêu người về để dạy cô ấy nữa.”
“Thế thì lạ thật.” Thầy thuốc Tôn vẫn không thể hiểu được: “Nếu Hoài Viễn hầu biết bệnh của con gái mình khỏi rồi thì cần gì phải mời ta đến xem bệnh? Hơn nữa làm thế nào mà người đó biết được cách trị bệnh của
nhà họ Tôn?”
Ngụy Nguyên Kham không nói với thầy thuốc Tốn là ngoài biết y thuật ra, Cổ đại tiểu thư còn có bản lĩnh của “đạo tặc trân châu”, hơn nữa còn thông hiểu đặt, giải bẫy, chắc chắn không chỉ có một người dạy cô ấy.
Làm thế nào mà Hoài Viễn hầu lại tìm được nhiều người có bản lĩnh như vậy?
Hoài Viễn hầu nằm gai nếm mật nhiều năm chắc chắn là để mưu đồ chuyện lớn, lòng dạ tất nhiên là rất sâu. Có lẽ ông ta cũng đang lợi dụng Tôn tiên sinh. Không thể không nói Hoài Viễn hầu dạy con gái rất thành
công. Giờ chỉ cần ai coi thường Cố tiểu thư thì sẽ thất bại trong tay cô ấy.
Thôi gia bị che mắt, Hàn Ngọc cũng thất bại, người tiếp theo bị trêu đùa có lẽ sẽ là Thái tử.
Hồi lâu sau, thầy thuốc Tôn mới nói: “Suy cho cùng thì ta cũng già rồi. Trẻ con bây giờ giỏi thật. Tiểu thư Cố gia kia dù có giả ngốc nhưng bản tính cô ấy không xấu, huống họ Cốn từng cứu mạng Tam gia. Có lẽ sau này
sẽ trở thành bạn với ngài...” Lời sau đó ông không nói nữa.
Nghe Tam gia nói vậy, ông lại cảm thấy Cố đại tiểu thư là một nhân tài có thể đào tạo được.
Sơ Cứu ở ngoài cửa gật đầu lia lịa. Giờ hắn hiểu rồi. Tam gia vòng vèo như vậy là muốn thầy thuốc Tôn nói ra câu này.
Đúng thật là. Tam gia cứ nói phải đề phòng người ta nhưng vẫn đưa lệnh bài ra. Sau này nếu không đề phòng nữa thì hay rồi, chẳng phải là cái gì cũng nhét cho người ta sao?
Sơ Cửu đột nhiên cảm thấy bản thân cũng hơi không ổn. Liệu có khi nào một ngày nào đó, hắn sẽ phải đứng canh ngoài cửa phòng của Cổ đại tiểu thư mỗi ngày không?
Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng bôi thuốc cho mình.
“Không sao, chỉ bị xước da thôi, không để lại sẹo đâu.”
Bảo Đồng bĩu môi: “Em đã bảo là tên què kia với Nhiếp Thẩm không đáng tin mà. Nếu em ở bên cạnh thì sao có thể xảy ra chuyện thể này được?”
Cố Minh Châu không để ý đến vết thương nhỏ này, có điều trước khi vết cào khỏi hẳn thì cô phải giấu tay mình thật kĩ, không được để lộ trước mặt người khác.
Hầu hạ Cố Minh Châu nằm lên giường, Bảo Đồng đi đốt hương. Đại tiểu thư ra ngoài cả đêm, phải để cô ấy ngủ thật ngon.
Cố Minh Châu nhắm mắt lại nhưng trong đầu lại nghĩ về chuyện khóa Bát Hoàng. Khóa Bát Hoàng này giống hệt với chiếc khóa mà thám hoa Nghiêm gặp năm ấy. Liệu có phải chúng do cùng một người làm ra không?
Cứ suy nghĩ miên man mãi, Cố Minh Châu từ từ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì bên ngoài lờ mờ vang lên giọng nói của ai đó.
Cố Minh Châu ngồi dậy, Bảo Đồng đứng canh ở trong phòng liền lập tức tiến lên: “Tiểu thư đói rồi ạ? Phu nhân dặn đầu bếp nấu cháo với đồ ăn kèm, lúc nào cũng có thể bê lên được.”
Bảo Đồng vừa nói vừa hầu Cố Minh Châu mặc y phục: “Lâm thái phu nhân mới đến để nhờ phu nhân đến nha môn đón Triệu cung nhân về nhà.”
Tại sao Lâm thái phu nhân lại nhờ mẹ đi đón em dâu của mình về
Bà ta lại bắt nạt mẹ cô rồi.
Cố Minh Châu nói: “Ta đi tìm mẹ.”
Tam gia đừng nên nghĩ nhiều.”
Trong viện vô cùng yên tĩnh, lòng Ngụy Nguyên Kham cũng không thấy phiền loạn, lúc này nói chuyện với Tôn tiên sinh vài câu, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hắn nói: “Ta đã từng nói với tiên sinh là ta thường mơ thấy Như Quân.”
Thầy thuốc Tôn gật đầu: “Ngày nghĩ sao đêm chiêm bao là vậy.”
Ngụy Nguyên Kham bưng chén trà lên: “Sau khi cô ấy đi, ta luôn cảm thấy ta thực sự đã nhìn thấy cô ấy. Ta nhìn thấy cô ấy nằm yên trên giường, bên cạnh có không ít người chăm sóc cô ấy nhưng dù có bón thế nào đi
chăng nữa thì thuốc cũng chảy ra ngoài. Ta giương mắt nhìn cô ấy càng ngày càng tiều tụy, lòng nóng như lửa đốt mà chẳng có cách nào mà chỉ có thể gọi tên cô ấy. Không biết vì sao, dường như đám người kia không
nhìn thấy, không nghe thấy giọng của ta, chúng nói gì ta cũng không nghe thấy.”
Thầy thuốc Tôn thở dài: “Lúc ấy e rằng Tam gia đang mê man, ảo tưởng. Như Quân đã qua đời trong đại lao rồi, sao có thể nằm trên giường để người ta bán thuốc được? Người mắc bệnh nặng là Tam gia. Ta từng nghe
Sơ Cửu nói lúc ấy Tam gia không ăn uống được, dù ai nói gì, Tam gia cũng như là không nghe thấy.”
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Ta cứ thể nhìn cô ấy mãi, cho đến khi cô ấy tỉnh lại, bắt đầu uống thuốc, uống nước, từ uống chút nước cơm đến cháo, ta luôn ở bên nhìn cô ấy, nói chuyện với cô ấy dù cô ấy không đáp
lại ta. Nhìn bệnh tình của cô ấy có khởi sắc, ta cũng yên tâm. Lúc ấy ta nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân. Ta mở mắt ra một lần nữa thì thấy Ngụy phủ, kể từ đó ta không mơ giấc mơ như thế nữa. Bệnh cũ tái phát,
chuyện ta mơ thấy chẳng qua cũng chỉ là buổi tối cô ấy bị bắn chết thôi.”
Thầy thuốc Tôn chỉ đành thở dài.
Ngụy Nguyên Kham nhấp một ngụm trà: “Lúc mơ thấy cô ấy đổ bệnh, tuy không thể nói chuyện cùng, thứ ta có thể nhìn thấy cũng vô cùng mơ hồ, rất nhiều chi tiết sau khi tỉnh dậy ta cũng không nhớ nữa nhưng ta
có thể cảm nhận được, lúc ấy ta ở rất gần cô ấy, giờ ta cũng có cảm giác ấy.”
Thầy thuốc Tôn bỏ tay ra khỏi cổ tay Ngụy Nguyên Kham. Mạch tượng của Ngụy Tam gia ổn định, quả thật là không có bất kì điểm dị thường mào, có lẽ là do ông căng thẳng quá.
Từ từ uống cạn chén trà, Ngụy Nguyên Kham cũng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Có lẽ giống như thầy thuốc Tôn nói, tất cả những cảm giác này vốn đều là ảo tưởng, hắn không thể chìm đắm vào trong nó nữa.
Hắn nói: “Tiên sinh cảm thấy y thuật của cô gái cầm máu cho bà bà như thế nào?”
Thầy thuốc Tôn vuốt râu: “Cô ấy học ngón nghề của ngỗ tác nhưng có thể thấy được rằng rất thông hiểu y thuật, nếu không sẽ không thể kịp thời cầm máu và khâu vết thương với ta.”
Ngụy Nguyên Kham nói: “Vậy liệu cô ấy hoặc sư phụ của cô ấy có thể chữa được chứng huyết hư trước đây của Cổ đại tiểu thư không?”
Thầy thuốc Tôn không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại đề cập đến chuyện này, ông không kìm được mà ngẩn người: “Chẳng lẽ cô gái kia biết người của Cổ gia?”
“Không chỉ là quen biết.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Cô ấy chính là Cổ đại tiểu thư.”.
Thầy thuốc Tôn mở to mắt, còn chưa hoàn hồn thì nghe thấy bên ngoài “rầm” một tiếng, như là có vật gì rơi xuống đất.
Sơ Cứu ở bên ngoài ôm đầu. Ban nãy hắn ở trên mái nhà nghe trộm... Không, nghiêm túc bảo vệ Tam gia thì bỗng dưng nghe thấy Tam gia nói câu này.
Cô... cô gái ấy... là Cố đại tiểu thư?
Trong lúc Sơ Cứu bất ngờ thì cơ thể mất thăng bằng, “rầm” một cái, cắm mặt xuống đất. May mà không rơi gãy răng cửa, nếu không về đến kinh thành, bị đám Mộ Thu biết được thì sao hắn có thể lăn lộn trong giới tùy
tùng được?
Một hồi lâu sau thầy thuốc Tôn mới lắp bắp nói: “Sao... sao thể được chứ...”
“Phủ Hoài Viễn hầu không đơn giản.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Hoài Viễn hầu và Cổ đại tiểu thư luôn giả ngốc. Lần này trông có vẻ như Hoài Viễn hầu vô tình gây ra vụ án ngựa chiến nhưng thực chất, mấy năm
trước, khi nhậm chức ở Thái Bộc tự, ông ta đã phát hiện ra điểm kì quái, sau đó mượn cớ bị phạt liền đến Hành Thái Bộc tự Sơn Tây. Nay Hoài Viễn hầu đến kinh thành, Cổ đại tiểu thư ở lại phủ Thái Nguyên âm thầm
điều tra vụ án giúp cha.”
“Cố đại tiểu thư...” Thầy thuốc Tôn lắc đầu: “Ta thực sự không nhìn ra, Hoài Viễn hầu phu nhân cũng không giống như đang nói dối.”
Ngụy Nguyên Kham nói: “Đây chính là điểm mà ta nghĩ mãi không hiểu được. Nếu nói cha con Hoài Viễn hầu giấu Lâm phu nhân, chắc chắn phải có lý do nào đó khiến một người quan tâm đến con gái như Lâm phu
nhân mới không phát hiện ra điểm kì lạ. Tóm lại phủ Hoài Viễn hầu không đơn giản. Sau này không biết họ Cố làm ra chuyện gì, liệu có làm việc cho kẻ khác không. Giờ ta cùng điều tra vụ án với họ, sau này cũng sẽ
đề phòng họ hơn. Dùng người thông minh như dùng một con dao bén, nếu không chung lập trường thì họ sẽ trở thành đối thủ khó giải quyết.”
Ngụy Nguyên Kham nói xong liền chậm trà cho thầy thuốc Tôn: “Tiên sinh không cần nói ra, cứ coi như không biết chuyện gì là được. Sau này nhìn thấy người của phủ Hoài Viễn hầu thì đề phòng hơn một chút. Cố
đại tiểu thư sẽ không tự nhiên mà có nhiều tài lẻ như vậy, không biết Hoài Viễn hầu đã mời bao nhiêu người về để dạy cô ấy nữa.”
“Thế thì lạ thật.” Thầy thuốc Tôn vẫn không thể hiểu được: “Nếu Hoài Viễn hầu biết bệnh của con gái mình khỏi rồi thì cần gì phải mời ta đến xem bệnh? Hơn nữa làm thế nào mà người đó biết được cách trị bệnh của
nhà họ Tôn?”
Ngụy Nguyên Kham không nói với thầy thuốc Tốn là ngoài biết y thuật ra, Cổ đại tiểu thư còn có bản lĩnh của “đạo tặc trân châu”, hơn nữa còn thông hiểu đặt, giải bẫy, chắc chắn không chỉ có một người dạy cô ấy.
Làm thế nào mà Hoài Viễn hầu lại tìm được nhiều người có bản lĩnh như vậy?
Hoài Viễn hầu nằm gai nếm mật nhiều năm chắc chắn là để mưu đồ chuyện lớn, lòng dạ tất nhiên là rất sâu. Có lẽ ông ta cũng đang lợi dụng Tôn tiên sinh. Không thể không nói Hoài Viễn hầu dạy con gái rất thành
công. Giờ chỉ cần ai coi thường Cố tiểu thư thì sẽ thất bại trong tay cô ấy.
Thôi gia bị che mắt, Hàn Ngọc cũng thất bại, người tiếp theo bị trêu đùa có lẽ sẽ là Thái tử.
Hồi lâu sau, thầy thuốc Tôn mới nói: “Suy cho cùng thì ta cũng già rồi. Trẻ con bây giờ giỏi thật. Tiểu thư Cố gia kia dù có giả ngốc nhưng bản tính cô ấy không xấu, huống họ Cốn từng cứu mạng Tam gia. Có lẽ sau này
sẽ trở thành bạn với ngài...” Lời sau đó ông không nói nữa.
Nghe Tam gia nói vậy, ông lại cảm thấy Cố đại tiểu thư là một nhân tài có thể đào tạo được.
Sơ Cứu ở ngoài cửa gật đầu lia lịa. Giờ hắn hiểu rồi. Tam gia vòng vèo như vậy là muốn thầy thuốc Tôn nói ra câu này.
Đúng thật là. Tam gia cứ nói phải đề phòng người ta nhưng vẫn đưa lệnh bài ra. Sau này nếu không đề phòng nữa thì hay rồi, chẳng phải là cái gì cũng nhét cho người ta sao?
Sơ Cửu đột nhiên cảm thấy bản thân cũng hơi không ổn. Liệu có khi nào một ngày nào đó, hắn sẽ phải đứng canh ngoài cửa phòng của Cổ đại tiểu thư mỗi ngày không?
Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng bôi thuốc cho mình.
“Không sao, chỉ bị xước da thôi, không để lại sẹo đâu.”
Bảo Đồng bĩu môi: “Em đã bảo là tên què kia với Nhiếp Thẩm không đáng tin mà. Nếu em ở bên cạnh thì sao có thể xảy ra chuyện thể này được?”
Cố Minh Châu không để ý đến vết thương nhỏ này, có điều trước khi vết cào khỏi hẳn thì cô phải giấu tay mình thật kĩ, không được để lộ trước mặt người khác.
Hầu hạ Cố Minh Châu nằm lên giường, Bảo Đồng đi đốt hương. Đại tiểu thư ra ngoài cả đêm, phải để cô ấy ngủ thật ngon.
Cố Minh Châu nhắm mắt lại nhưng trong đầu lại nghĩ về chuyện khóa Bát Hoàng. Khóa Bát Hoàng này giống hệt với chiếc khóa mà thám hoa Nghiêm gặp năm ấy. Liệu có phải chúng do cùng một người làm ra không?
Cứ suy nghĩ miên man mãi, Cố Minh Châu từ từ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì bên ngoài lờ mờ vang lên giọng nói của ai đó.
Cố Minh Châu ngồi dậy, Bảo Đồng đứng canh ở trong phòng liền lập tức tiến lên: “Tiểu thư đói rồi ạ? Phu nhân dặn đầu bếp nấu cháo với đồ ăn kèm, lúc nào cũng có thể bê lên được.”
Bảo Đồng vừa nói vừa hầu Cố Minh Châu mặc y phục: “Lâm thái phu nhân mới đến để nhờ phu nhân đến nha môn đón Triệu cung nhân về nhà.”
Tại sao Lâm thái phu nhân lại nhờ mẹ đi đón em dâu của mình về
Bà ta lại bắt nạt mẹ cô rồi.
Cố Minh Châu nói: “Ta đi tìm mẹ.”
Danh sách chương