Vậy mà hiện giờ Cổ Lâm thị lại dám đứng đây đối chọi lại bà ta.
“Ngươi!” Lâm thái phu nhân chỉ vào Lâm phu nhân: “Rốt cuộc ngươi có còn lương tâm hay không vậy? Ta không những là trưởng tỷ của người mà còn là ân nhân của ngươi nữa đấy!”
Cổ Lâm thị không coi ai ra gì như thể là do dựa dẫm vào tên nông dân vô dụng Lâm Kỳ Thừa, tên hốt phần ngựa Hoài Viễn hầu kia hay là con ngốc Cố Minh Châu này vậy? Có cái sắc phong ngoại mệnh phụ là quên mất
bản thân mình đang đứng đầu rồi ư?
Lâm phu nhân: “Ta biết, nếu không nhờ tỷ đưa ta đến phủ Thái Nguyên thì ta cũng sẽ không quen được Hầu gia.”
Lâm thái phu nhân cười lạnh: “Ta còn tưởng người đã quên từ lâu rồi chứ.”
Lâm phu nhân cố gắng kiềm chế cơn tức giận, bao nhiêu năm rồi, hôm nay không nói không được: “Thật ra năm đó trưởng tỷ muốn gả muội muội ruột của mình cho Hầu gia đúng không? Ta không thông minh, xinh
đẹp được như nhị tỷ, đến phủ Thái Nguyên chẳng qua chỉ để làm nền, chỉ là trưởng tỷ không thể ngờ rằng Hầu gia lại cứ nhìn trúng người ngu ngốc là ta.”
Sắc mặt Lâm thái phu nhân có phần khọ Cối.
Hàng lông mi của Lâm phu nhân khẽ rung, sắc mặt bà trắng bệch: “Họ hàng xa gần có khác biệt, ta hiểu điều này, tỷ bảo ma ma quản sự nói với Hầu gia rằng, từ nhỏ ta sống ở nơi thôn quê, e rằng không hiểu quy
tắc...”
Lâm thái phu nhân nhíu mày: “Lẽ nào lời ta nói không phải sự thật hay sao? Ta sợ Hoài Viễn hầu nhất thời xúc động, đến lúc đó Hầu phủ không đồng ý nữa chẳng phải danh tiếng của ngươi cũng sẽ mất luôn hay sao,
còn ai dám đến cầu thân với người nữa? Ta dự báo tình huống xấu nhất để ngươi có đường mà tránh, sao thể, ta lo nghĩ cho người như thế, vậy mà ngươi cũng cho là sai ư?
“Thúc phụ cho hai tỷ đệ ngươi sống những ngày tháng thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? Đừng ở đó giả ngây giả ngốc nữa...”
Lâm thái phu nhân còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng sắc bén đang nhìn vào mình, bà ta giật mình lạnh sống lưng, vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi.
Bà ta bình tĩnh quay đầu nhìn sang thì không thấy ánh mắt đó đâu nữa, tiếp đón bà ta là khuôn mặt ngây thơ của Cố Minh Châu. Ban nãy bà ta bị sao vậy? Đột nhiên lại có ảo giác như thế.
Cố Minh Châu đặt tay lên chiếc bụng đang hơi nhô lên của mẹ. Những ngày tháng mẹ sống ở trang viên cùng ông ngoại lại bị Lâm thái phu nhân nói là không biết quy tắc.
Năm xưa lúc cô ở nhà họ Châu cũng bị bắt phải giữ lễ ở khắp nơi, đứng ngồi đi lại không gì không bị gò bó, giống như làm tốt những thứ đó mới có được thể diện ở trước mặt người khác, nhưng lại quên mất rằng hai
chữ quy tắc chính là bổn phận làm người.
“Người” còn làm không tốt thì nói gì đến “lễ”? Sau khi trải qua chuyện ở đại lao, cô đã nhìn thấu rồi, kiếp này cô chỉ tuân theo quy tắc mà bản thân nên tuân theo mà thôi.
Những người mê muội đầu óc thật sự chính là đám người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn như Lâm thái phu nhân này mới đúng.
Cha của Lâm thái phu nhân có thể làm quan chính là nhọ Cố cụ ngoại, sau khi có công danh, bọn họ tự nhận là con cháu dòng chính của dòng tộc họ Lâm, ông ngoại không muốn đầu đá với họ, mẹ cũng là một người
dễ tính nhưng lại luôn bị tâm thái phu nhân vong ơn phụ nghĩa, cho rằng nhường nhịn một chút, cúi đầu một chút là sẽ qua nhưng không biết rằng cứ nhường nhịn như thế chỉ khiến Lâm thái phu nhân càng ngày
càng thay đổi tệ hại hơn.
Cả dòng họ Lâm đã bị bọn họ nắm giữ rồi, giờ bọn họ lại muốn thò tay đến nhà họ Cố, muốn thông qua mẹ để nắm giữ nhà họ Cố, để cả phủ Hoài Viễn hầu này mặc sức bọn họ sai khiến.
Mẹ không thể như thế này tiếp được, mượn cơ hội ngày hôm nay, Cố Minh Châu cũng muốn để mẹ cô nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm thái phu nhân.
Lâm phu nhân cúi đầu nhìn con gái và đứa con còn chưa ra đời. Phụ nữ sau khi làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, một mình bà chịu ấm ức cũng không sao, nhưng sao có thể để cả hai đứa con của mình cùng vào tình thế
nguy hiểm được chứ?
Lâm phu nhân hạ quyết tâm, đã nói đến nước này rồi thì bà cũng không sợ phải công khai quyết liệt với trưởng tỷ nữa, cũng để cho trưởng tỷ biết bà không phải là người dễ bắt nạt, sau này đừng đến tính toán bà.
Lâm phu nhân: “Trưởng tỷ cũng đừng quên tỷ phu đánh trận bị trách cứ, phủ Thái Nguyên lại gặp phải thiên tai, những năm đó là ai đã tiếp tế cho nhà họ Thôi các người. Đừng coi thường nông thôn, không có lương
thực của nông thôn, tất cả các người đều phải chết đói. Cũng đừng quên tại sao bá phụ lại được làm quan, từ trước đến nay chưa bao giờ cha ta đòi các người phải trả ơn!”
Lâm phu nhân nói xong bèn lấy khăn tay lau khóe mắt, vẻ mặt nghiêm nghị: “Vụ án ngựa chiến liên lụy quá nhiều người, một người phụ nữ như ta không hiểu gì, không thể làm thay trưởng tỷ được. Nếu trưởng tổ cứ
bắt phải làm vậy, ta sẽ cho người mới Định Ninh hầu đến để Hầu gia nghĩ cách.”
Lâm thái phu nhân tức ngực, đầu óc ong ong, suýt nữa thì không thở nổi, mãi một lúc sau mới nói: “Tốt, tốt lắm! Ngươi thấy ta gần đây bị người trong dòng tộc họ Thôi chỉ trích cho nên giậu đổ bìm leo đúng không?
Có phải ngươi không chịu là do cảm thấy có nhà họ Ngụy chống lưng cho không? Ta nói cho ngươi biết, nhà họ Ngụy...”
“Nhà họ Ngụy thế nào?”
Một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên.
Cố Minh Châu và Bảo Đồng đang bảo vệ Lâm phu nhân nên không chú ý đến quản sự đang chạy vào trong viện. Quản sự đang định bẩm báo có khách đến phủ, còn chưa kịp chen miệng thì Ngụy đại nhân đó đã đi vào
rồi.
Quản sự lau mồ hôi trên trán, lần đầu tiên thấy người tốt tính như phu nhân nổi giận đến thế, khiến bọn họ đều sững người, đang không biết phải làm gì mới được thì Ngụy đại nhân đã vào đến cửa.
Ngụy đại nhân cũng là người tại thính, cứ thuận theo âm thanh mà tìm được đến đây.
Mà hôm nay phu nhân và Lâm thái phu nhân lại nói chuyện ở gian ngoài phòng khách chứ không nói chuyện ở hậu trạch nên Ngụy đại nhân lập tức bắt gặp cảnh này, quân sự thấy thế thì sắp khóc đến nơi.
Cố Minh Châu nhìn qua thì thấy sắc mặt Ngụy Nguyên Kham âm trầm như nước, ánh mắt âm u sâu thẳm nhìn thẳng vào Lâm thái phu nhân.
Vị Ngụy đại nhân này đúng là người bất chấp quy tắc, không đợi bẩm báo mà đã tự ý vào đây. Đợi chuyện này qua đi, cô sẽ nói với Bảo Đồng nhắc nhở mẹ cô phải thêm người đề phòng một ngày nào đó vị đại nhân này
hứng lên xông vào nhà cô.
Lần này... bất chấp quy tắc rất đúng lúc, vừa hay nghe được những lời tâm thái phu nhân gièm pha về nhà họ Ngụy.
Nghĩ đến đây, Cố Minh Châu bòn rút bàn tay đang bị thương lại, giấu trong tay áo.
Toàn thân Lâm thái phu nhân run rẩy, ban ngày nay mặt gặp phải Diêm vương ai mà không sợ chứ? Bị dọa như thế này thêm mấy lần nữa thì e rằng chỉ cần cứ nghe đến cái tên “Ngụy Nguyên Kham” thôi là trái tim
bà ta đã đập thình thịch rồi.
Ngụy Nguyên Kham nhìn sang Lâm Nhuận Chi: “Hôm qua bản quan đã nói với Thôi Trinh và Thôi Vị rằng để Lâm nhị thiếu gia ở nhà họ Thôi đợi bản quan đến thẩm vấn, tại sao Lâm nhị thiếu gia lại ở đây?”
Lâm Nhuận Chị hoảng sợ nhìn Lâm thái phu nhân.
Lâm thái phu nhân nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn ánh mắt của Ngụy Nguyên Kham lại buộc chặt lên người mình lần nữa.
Ngụy Nguyên Kham: “Thôi Trinh, Thôi Vị không nói với bà ư?”
Lâm thái phu nhân không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại vội vàng đi thẩm vấn một đứa trẻ tám tuổi như thế. Bà ta tưởng rằng lén lút đưa Lâm Nhuận Chi ra ngoài một chuyến sẽ không có ai biết... Rốt cuộc bà ta bị làm
sao vậy? Làm bất kể chuyện gì cũng xảy ra sai sót. Chuyện Cố Minh Châu gây ra còn chưa lắng xuống, giờ Ngụy Nguyên Kham lại tìm đến tận cửa, từng người từng người đến ám quẻ bà ta, rốt cuộc đến bao giờ mới kết
thúc đấy?
Lâm phu nhân cho người đem ghế thái sư lên đặt ở giữa phòng, mặc dù bà có ấn tượng không tốt với Ngụy đại nhân nhưng hôm nay hắn đến không phải để hỏi chuyện Châu Châu.
Lâm phu nhân giữ Cố Minh Châu chặt hơn rồi nói nhỏ: “Châu Châu theo mẹ, đừng chạy lung tung.”
Sơ Cứu nghe thấy câu này bèn không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Chuyện lần trước Tam gia làm ở nhà họ Cố người ta còn chưa quên đâu, xem ra con đường của Tam gia ở nhà họ Cố còn gập ghềnh chông gai lắm, không dễ
đi chút nào.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt: “Lâm thái phu nhân còn chưa trả lời ta.”
Lâm thái phu nhân hít sâu một hơi: “Có... có thể ta không nghe rõ... còn tưởng là...”
Ngụy Nguyên Kham không đợi bà ta dứt lời: “Thái phu nhân cho rằng nhà họ Ngụy chúng ta là ngoại thích sa sút, có thể một ngày nào đó bạn quan sẽ bị cách chức cho nên không coi bản quan ra gì đúng không?”
“Ngươi!” Lâm thái phu nhân chỉ vào Lâm phu nhân: “Rốt cuộc ngươi có còn lương tâm hay không vậy? Ta không những là trưởng tỷ của người mà còn là ân nhân của ngươi nữa đấy!”
Cổ Lâm thị không coi ai ra gì như thể là do dựa dẫm vào tên nông dân vô dụng Lâm Kỳ Thừa, tên hốt phần ngựa Hoài Viễn hầu kia hay là con ngốc Cố Minh Châu này vậy? Có cái sắc phong ngoại mệnh phụ là quên mất
bản thân mình đang đứng đầu rồi ư?
Lâm phu nhân: “Ta biết, nếu không nhờ tỷ đưa ta đến phủ Thái Nguyên thì ta cũng sẽ không quen được Hầu gia.”
Lâm thái phu nhân cười lạnh: “Ta còn tưởng người đã quên từ lâu rồi chứ.”
Lâm phu nhân cố gắng kiềm chế cơn tức giận, bao nhiêu năm rồi, hôm nay không nói không được: “Thật ra năm đó trưởng tỷ muốn gả muội muội ruột của mình cho Hầu gia đúng không? Ta không thông minh, xinh
đẹp được như nhị tỷ, đến phủ Thái Nguyên chẳng qua chỉ để làm nền, chỉ là trưởng tỷ không thể ngờ rằng Hầu gia lại cứ nhìn trúng người ngu ngốc là ta.”
Sắc mặt Lâm thái phu nhân có phần khọ Cối.
Hàng lông mi của Lâm phu nhân khẽ rung, sắc mặt bà trắng bệch: “Họ hàng xa gần có khác biệt, ta hiểu điều này, tỷ bảo ma ma quản sự nói với Hầu gia rằng, từ nhỏ ta sống ở nơi thôn quê, e rằng không hiểu quy
tắc...”
Lâm thái phu nhân nhíu mày: “Lẽ nào lời ta nói không phải sự thật hay sao? Ta sợ Hoài Viễn hầu nhất thời xúc động, đến lúc đó Hầu phủ không đồng ý nữa chẳng phải danh tiếng của ngươi cũng sẽ mất luôn hay sao,
còn ai dám đến cầu thân với người nữa? Ta dự báo tình huống xấu nhất để ngươi có đường mà tránh, sao thể, ta lo nghĩ cho người như thế, vậy mà ngươi cũng cho là sai ư?
“Thúc phụ cho hai tỷ đệ ngươi sống những ngày tháng thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? Đừng ở đó giả ngây giả ngốc nữa...”
Lâm thái phu nhân còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng sắc bén đang nhìn vào mình, bà ta giật mình lạnh sống lưng, vô thức sinh ra cảm giác sợ hãi.
Bà ta bình tĩnh quay đầu nhìn sang thì không thấy ánh mắt đó đâu nữa, tiếp đón bà ta là khuôn mặt ngây thơ của Cố Minh Châu. Ban nãy bà ta bị sao vậy? Đột nhiên lại có ảo giác như thế.
Cố Minh Châu đặt tay lên chiếc bụng đang hơi nhô lên của mẹ. Những ngày tháng mẹ sống ở trang viên cùng ông ngoại lại bị Lâm thái phu nhân nói là không biết quy tắc.
Năm xưa lúc cô ở nhà họ Châu cũng bị bắt phải giữ lễ ở khắp nơi, đứng ngồi đi lại không gì không bị gò bó, giống như làm tốt những thứ đó mới có được thể diện ở trước mặt người khác, nhưng lại quên mất rằng hai
chữ quy tắc chính là bổn phận làm người.
“Người” còn làm không tốt thì nói gì đến “lễ”? Sau khi trải qua chuyện ở đại lao, cô đã nhìn thấu rồi, kiếp này cô chỉ tuân theo quy tắc mà bản thân nên tuân theo mà thôi.
Những người mê muội đầu óc thật sự chính là đám người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn như Lâm thái phu nhân này mới đúng.
Cha của Lâm thái phu nhân có thể làm quan chính là nhọ Cố cụ ngoại, sau khi có công danh, bọn họ tự nhận là con cháu dòng chính của dòng tộc họ Lâm, ông ngoại không muốn đầu đá với họ, mẹ cũng là một người
dễ tính nhưng lại luôn bị tâm thái phu nhân vong ơn phụ nghĩa, cho rằng nhường nhịn một chút, cúi đầu một chút là sẽ qua nhưng không biết rằng cứ nhường nhịn như thế chỉ khiến Lâm thái phu nhân càng ngày
càng thay đổi tệ hại hơn.
Cả dòng họ Lâm đã bị bọn họ nắm giữ rồi, giờ bọn họ lại muốn thò tay đến nhà họ Cố, muốn thông qua mẹ để nắm giữ nhà họ Cố, để cả phủ Hoài Viễn hầu này mặc sức bọn họ sai khiến.
Mẹ không thể như thế này tiếp được, mượn cơ hội ngày hôm nay, Cố Minh Châu cũng muốn để mẹ cô nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm thái phu nhân.
Lâm phu nhân cúi đầu nhìn con gái và đứa con còn chưa ra đời. Phụ nữ sau khi làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, một mình bà chịu ấm ức cũng không sao, nhưng sao có thể để cả hai đứa con của mình cùng vào tình thế
nguy hiểm được chứ?
Lâm phu nhân hạ quyết tâm, đã nói đến nước này rồi thì bà cũng không sợ phải công khai quyết liệt với trưởng tỷ nữa, cũng để cho trưởng tỷ biết bà không phải là người dễ bắt nạt, sau này đừng đến tính toán bà.
Lâm phu nhân: “Trưởng tỷ cũng đừng quên tỷ phu đánh trận bị trách cứ, phủ Thái Nguyên lại gặp phải thiên tai, những năm đó là ai đã tiếp tế cho nhà họ Thôi các người. Đừng coi thường nông thôn, không có lương
thực của nông thôn, tất cả các người đều phải chết đói. Cũng đừng quên tại sao bá phụ lại được làm quan, từ trước đến nay chưa bao giờ cha ta đòi các người phải trả ơn!”
Lâm phu nhân nói xong bèn lấy khăn tay lau khóe mắt, vẻ mặt nghiêm nghị: “Vụ án ngựa chiến liên lụy quá nhiều người, một người phụ nữ như ta không hiểu gì, không thể làm thay trưởng tỷ được. Nếu trưởng tổ cứ
bắt phải làm vậy, ta sẽ cho người mới Định Ninh hầu đến để Hầu gia nghĩ cách.”
Lâm thái phu nhân tức ngực, đầu óc ong ong, suýt nữa thì không thở nổi, mãi một lúc sau mới nói: “Tốt, tốt lắm! Ngươi thấy ta gần đây bị người trong dòng tộc họ Thôi chỉ trích cho nên giậu đổ bìm leo đúng không?
Có phải ngươi không chịu là do cảm thấy có nhà họ Ngụy chống lưng cho không? Ta nói cho ngươi biết, nhà họ Ngụy...”
“Nhà họ Ngụy thế nào?”
Một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên.
Cố Minh Châu và Bảo Đồng đang bảo vệ Lâm phu nhân nên không chú ý đến quản sự đang chạy vào trong viện. Quản sự đang định bẩm báo có khách đến phủ, còn chưa kịp chen miệng thì Ngụy đại nhân đó đã đi vào
rồi.
Quản sự lau mồ hôi trên trán, lần đầu tiên thấy người tốt tính như phu nhân nổi giận đến thế, khiến bọn họ đều sững người, đang không biết phải làm gì mới được thì Ngụy đại nhân đã vào đến cửa.
Ngụy đại nhân cũng là người tại thính, cứ thuận theo âm thanh mà tìm được đến đây.
Mà hôm nay phu nhân và Lâm thái phu nhân lại nói chuyện ở gian ngoài phòng khách chứ không nói chuyện ở hậu trạch nên Ngụy đại nhân lập tức bắt gặp cảnh này, quân sự thấy thế thì sắp khóc đến nơi.
Cố Minh Châu nhìn qua thì thấy sắc mặt Ngụy Nguyên Kham âm trầm như nước, ánh mắt âm u sâu thẳm nhìn thẳng vào Lâm thái phu nhân.
Vị Ngụy đại nhân này đúng là người bất chấp quy tắc, không đợi bẩm báo mà đã tự ý vào đây. Đợi chuyện này qua đi, cô sẽ nói với Bảo Đồng nhắc nhở mẹ cô phải thêm người đề phòng một ngày nào đó vị đại nhân này
hứng lên xông vào nhà cô.
Lần này... bất chấp quy tắc rất đúng lúc, vừa hay nghe được những lời tâm thái phu nhân gièm pha về nhà họ Ngụy.
Nghĩ đến đây, Cố Minh Châu bòn rút bàn tay đang bị thương lại, giấu trong tay áo.
Toàn thân Lâm thái phu nhân run rẩy, ban ngày nay mặt gặp phải Diêm vương ai mà không sợ chứ? Bị dọa như thế này thêm mấy lần nữa thì e rằng chỉ cần cứ nghe đến cái tên “Ngụy Nguyên Kham” thôi là trái tim
bà ta đã đập thình thịch rồi.
Ngụy Nguyên Kham nhìn sang Lâm Nhuận Chi: “Hôm qua bản quan đã nói với Thôi Trinh và Thôi Vị rằng để Lâm nhị thiếu gia ở nhà họ Thôi đợi bản quan đến thẩm vấn, tại sao Lâm nhị thiếu gia lại ở đây?”
Lâm Nhuận Chị hoảng sợ nhìn Lâm thái phu nhân.
Lâm thái phu nhân nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn ánh mắt của Ngụy Nguyên Kham lại buộc chặt lên người mình lần nữa.
Ngụy Nguyên Kham: “Thôi Trinh, Thôi Vị không nói với bà ư?”
Lâm thái phu nhân không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại vội vàng đi thẩm vấn một đứa trẻ tám tuổi như thế. Bà ta tưởng rằng lén lút đưa Lâm Nhuận Chi ra ngoài một chuyến sẽ không có ai biết... Rốt cuộc bà ta bị làm
sao vậy? Làm bất kể chuyện gì cũng xảy ra sai sót. Chuyện Cố Minh Châu gây ra còn chưa lắng xuống, giờ Ngụy Nguyên Kham lại tìm đến tận cửa, từng người từng người đến ám quẻ bà ta, rốt cuộc đến bao giờ mới kết
thúc đấy?
Lâm phu nhân cho người đem ghế thái sư lên đặt ở giữa phòng, mặc dù bà có ấn tượng không tốt với Ngụy đại nhân nhưng hôm nay hắn đến không phải để hỏi chuyện Châu Châu.
Lâm phu nhân giữ Cố Minh Châu chặt hơn rồi nói nhỏ: “Châu Châu theo mẹ, đừng chạy lung tung.”
Sơ Cứu nghe thấy câu này bèn không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Chuyện lần trước Tam gia làm ở nhà họ Cố người ta còn chưa quên đâu, xem ra con đường của Tam gia ở nhà họ Cố còn gập ghềnh chông gai lắm, không dễ
đi chút nào.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt: “Lâm thái phu nhân còn chưa trả lời ta.”
Lâm thái phu nhân hít sâu một hơi: “Có... có thể ta không nghe rõ... còn tưởng là...”
Ngụy Nguyên Kham không đợi bà ta dứt lời: “Thái phu nhân cho rằng nhà họ Ngụy chúng ta là ngoại thích sa sút, có thể một ngày nào đó bạn quan sẽ bị cách chức cho nên không coi bản quan ra gì đúng không?”
Danh sách chương