Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

không khí vi diệu mà khẩn trương ngưng tụ giữa hai người.

Kỷ An Ninh cười, hỏi: “Sao tự nhiên lại hứng thú với cái này?”

cô cười rất miễn cưỡng, Văn Dụ nhìn được. Trái tim anh hung hăng co thắt lại một chút.

Quanh co lòng vòng thật ra chưa bao giờ là phong cách của Văn Dụ.

anh nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, nói thật cho cô biết: “anh thường xuyên gặp một vài giấc mộng kỳ lạ, mơ thấy em bị bạn học tung lời đồn hãm hại, mơ thấy cái tên vương bát đản Triệu Thần quấy rối em trong trường học, anh còn mơ thấy...khách sạn Ngân Hải.

Mỗi câu anh nói ra, biểu cảm Kỷ An Ninh liền mất đi một phần. Khi anh nhắc tới khách sạn Ngân Hải, nơi cô té chết, trên mặt cô đã chẳng còn chút biểu cảm nào.

Giờ nhìn cô, tựa như Kỷ An Ninh lúc đầu ở trong giấc mộng.

Văn Dụ đứng dậy khỏi ghế. Thân hình anh cao lớn, vừa đứng dậy, giống như cái bóng bao phủ Kỷ An Ninh, đem Kỷ An Ninh khóa lại giữa mình và bàn đọc sách.

“An Ninh, em nói cho anh biết, những thứ anh thấy trong mộng... Là thật ư?” anh cúi đầu, nhìn vào mắt cô.

Đôi mắt Kỷ An Ninh yên tĩnh tựa hàn đàm, không có bất kỳ gợn sóng nào, bình tĩnh không thấy tăm hơi.

“Có thật hay không, thì thế nào?” cô hỏi.

Văn Dụ không biết nên trả lời như thế nào.

Kỷ An Ninh quá bình tĩnh. Kỷ An Ninh như vậy so với Kỷ An Ninh ngày đó ở trên tầng thượng, ra sức giãy dụa, cứ như là hai người.

Nhưng thực chất bên trong, lại là cùng một người.

Kỷ An Ninh ngẩng mặt lên, nhìn Văn Dụ nói: “trên đời này đúng thực là có khả năng với vô số lựa chọn khác biệt, đi tới kết cục của các thế giới là khác nhau. Nhưng vậy thì thế nào? Cái ngươi này và cái ta này, cùng sống trong thế giới này. Thế giới khác thì sao, đều không liên quan gì đến chúng ta. Giờ cứ sống thật tốt, ai cũng đừng xảy ra chuyện gì, mới là quan trọng nhất, không phải sao?”

Trong những giấc mơ đó, đối với Văn Dụ cả hai người quan trọng nhất đều đã chết.

một người bị ép té lầu bỏ mạng, một người bị xuất huyết não trong tù, vì cứu chậm mà chết.

Lời nói này của Kỷ An Ninh, đúng là vô cùng chính xác, có đạo lý.

Văn Dụ cụp mắt, lại ngước mắt lên, hỏi: “Nếu có thế giới khác, vậy anh ở thế giới đó có đối tốt với em không?”

Kỷ An Ninh hỏi: “anh chưa từng mơ tới sao?”

“không có.” Văn Dụ thừa nhận, “Chỉ từng mơ thấy những thứ anh vừa nói, còn có, mơ thấy lúc bố anh bị giam giữ, bị xuất huyết não, không người bên cạnh.”

thì ra là thế, cho nên kiếp trước, Văn Dụ vào tù, không ai có thể giúp anh chạy án.

Văn gia vốn ít người, già chết, trẻ chịu án, Văn gia... Cứ như vậy mà ầm vang sụp đổ.

Kỷ An Ninh cuối cùng cũng mở được nghi vấn hoang mang bấy lâu.

cô nói: “Thế giới khác anh đối với em có tốt hay không, đối với cả anh và em có ý nghĩa gì?”

Văn Dụ thật ra chỉ nêu ra một vấn đề rất đơn giản, đáp án chỉ là “Tốt” hoặc “không tốt”. Nếu như anh đối với cô tốt, chỉ cần trực tiếp trả lời là được.

Nhưng Kỷ An Ninh lại không trả lời là “Tốt”. Như vậy, đáp án đã rất rõ ràng.

Văn Dụ cảm thấy không thể nào tin nổi.

Vì sao anh lại đối xử không tốt với cô? Kỷ An Ninh khẽ thở dài.

“thật đấy, không có ý nghĩa.” cô nói, “Đừng suy nghĩ nhiều.”

Văn Dụ mấp máy môi, hỏi một vấn đề khác: “anh mơ thấy mình thành tội phạm giết người, anh giết...”

Đôi mắt anh đen thẫm như mực.

Giọng anh lạnh như băng.

“Là hắn sao?”

một chứ ‘hắn’, Văn Dụ và Kỷ An Ninh đều biết người được ám chỉ là ai.

Văn Dụ đã mơ tới chuyện trên sân thượng khách sạn Ngân Hải, chắc sẽ biết cô chết như thế nào, là bị ai hại chết.

Kỷ An Ninh không trả lời, nhưng Văn Dụ thấy rất rõ ràng, lông mi cô run nhè nhẹ.

Văn Dụ ôm Kỷ An Ninh vào ngực, hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “hắn định làm gì em?”

“Văn Dụ, đừng hỏi nữa.” Kỷ An Ninh kiễng chân lên, đưa tay ôm chặt cổ Văn Dụ, chôn mặt xuống, run giọng nói, “không cho anh! không cho phép anh vì em mà làm bất kỳ chuyện gì khác người! không cho phép vì em mà tự mình làm! Tuyệt đối không cho phép! anh mau nói hứa với em!”

Thân thể cô cũng đang run rẩy.

[Vậy nếu anh giết người thì sao, có thể thoát khỏi chế tài pháp luật không? Có thể không bị bắt được rồi xử bắn không? Em nói là nếu.]

Văn Dụ nhớ lại, chuyện liên quan đến giết người này, có lẽ Kỷ An Ninh trước đó từng hỏi anh.

Trong mộng của anh, rất hiển nhiên, anh không những không thoát khỏi chế tài pháp luật, còn bị tăng thêm chế tài. Ai cũng biết, giờ án tử hình hiếm khi lập tức chấp hành ngay, phần lớn đều là hoãn thi hành hình phạt.

Cho nên, đây chính là nguyên nhân cô giấu trong lòng toàn bộ bí mật, cho tới giờ cái gì cũng không nói sao?

Như vậy, Kỷ An Ninh vốn yếu đuối cần người bảo vệ, hóa ra vẫn luôn bảo vệ anh sao?

Đôi mắt Văn Dụ chua xót.

anh ôm Kỷ An Ninh, nhẹ nhàng phủ sau lưng cô.

“anh hứa với em.” anh hứa hẹn nói.

anh hứa với em, sẽ không tự ra tay, Văn Dụ trong lòng nói.

“Những cái đó đều là mộng. Chúng ta lại không sống trong thế giới khác. Chúng ta đang sống ở hiện tại.”

Văn Dụ hỏi: “Vậy bây giờ, trước mắt, hiện tại, em… Có tốt không?”

Kỷ An Ninh cảm thấy đây là vấn đề rất ngớ ngẩn. Vẻ mặt cô dịu lại.

“Tốt lắm.” cô nói, “Em có anh mà.”

Câu nói này cuối cùng cũng an ủi nội tâm Văn Dụ.

Mắt anh sáng lên, không giống với người ở thế giới khác kia, so với đêm còn đen hơn.

Khi bọn họ bắt đầu tắt đèn đi ngủ, Văn Dụ ôm Kỷ An Ninh, hỏi cô ôn tập đến đâu rồi.

Kỷ An Ninh nói: “Em nghĩ chắc là có thể đạt được học bổng.”

Văn Dụ nói: “Tốt, chờ nghỉ sau khi thi xong, chúng ta đi du lịch đi.”

anh nằm nghiêng ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hơi lạnh của cô, hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”

Bất luận là nơi nào, anh đều sẽ đưa cô đi, Nam cực cũng tốt, Bắc Băng dương cũng chẳng sao, đều được. Chân trời góc biển, đều đi cùng.

Kỷ An Ninh nằm ngửa, nhìn trần nhà, im lặng thật lâu mới nói: “Em muốn tới thủ đô.”

Văn Dụ: “…” Đó là chỗ mà anh không nghĩ tới.

“Vì sao?” anh hỏi

“Lúc nhỏ rất muốn đi, nhưng mẹ em qua đời sớm, bố em và em rất ít khi gặp nhau. Bà ngoại nuôi dưỡng em lớn lên, bà lớn tuổi, em lại quá nhỏ. Bà vẫn luôn nói, chờ đến khi em lớn hơn một chút, đến khi mười năm tuổi, sẽ đưa em đi thủ đô, xem kéo cờ.” Kỷ An Ninh nhẹ nhàng nói.

Văn Dụ nhớ tới, lúc Kỷ Thái Hòa cuỗm tiền trốn đi, Kỷ An Ninh còn chưa tới mười năm tuổi.

Kỷ An Ninh hỏi: “Quảng trường đó có thể rải tro cốt không?”

Văn Dụ thở dài: “không thể.”

Kỷ An Ninh lại hỏi: “Vậy trên cổng thành cũng không được à?”

Văn Dụ sờ lên gò má cô, nói: “Chúng ta lén lút mang đi một ít, bí mật rải.”

Kỷ An Ninh thở dài: “Quên đi.”

một lát sau, cô nói thêm: “anh biết không? Em đọc được ở trên mạng, có thể dùng tro cốt người thân làm thành mặt dây chuyền. Em muốn làm một cái, đeo trên người, sau đó mang tới thủ đô, đi xem quảng trường cùng thành lâu! Như vậy bà ngoại cũng xem như là nhìn thấy.”

Từ sau khi bà ngoại qua đời, cả Văn Dụ lẫn Kỷ An Ninh đều cố gắng tránh đề cập đến chuyện này. Đây là lần đầu tiền cô nhắc đến bà kể từ lúc đó.

Đôi mắt Văn Dụ ê ẩm.

Thời gian có lẽ sẽ dần vuốt phẳng đau xót, nhưng cũng không thể làm cho người ta quên đi người thân nhất.

cô tuy không đề cập tới nhưng vẫn luôn khắc ghi trong lòng, sẽ không bao giờ quên.

“Có thể làm thành kim cương*.” anh nói, “anh từng đọc được tin này trên mạng. Sau này chúng ta đi làm một viên.”

*Công ty Algordanra là một công ty chuyên làm về kim cương tưởng niệm. Kim cương này được làm từ tro cốt của người đã khuất, qua quá trình xử lý tạo thành kim cương thô có màu xanh dương. Cần tối thiểu là 0,5kg tro cốt để tạo một viên kim cương, giá của kim cương tưởng niệm là từ 3000$ trở nên cho một viên kim cương 0,3ct. Từ 4 -6 tháng người đặt sẽ nhận được hàng.

Bọn họ dần dần không nói gì, trong phòng ngủ cũng trở nên yên tĩnh.

Văn Dụ nhẹ tay vuốt ve gương mặt Kỷ An Ninh. cô thật lâu không lên tiếng, anh còn tưởng cô đã ngủ thiếp đi.

Nhưng Kỷ An Ninh bỗng nhiên thấp giọng thở dài.

“Mỗi ngày mở mắt ra, còn có thể học tập, có thể thi cử, thật là hạnh phúc.”

Có thể trải nghiệm cảm giác hạnh phúc này, đại khái cũng chỉ có người đã từng chết một lần.

Văn Dụ suy ngẫm thật lâu. anh chỉ hứa với Kỷ An Ninh là không tự mình ra tay, anh không hứa với cô chuyện gì khác.

Văn Dụ lại một lần nữa liên hệ với lão Hình.

“Tôi muốn gặp một người.” anh nói, “Ông tìm kiếm người này cho tôi.”

Vu Hà đang nằm trên bàn.

Đây đúng thực là một chỗ khám bệnh không thể nào chính quy nổi, ngay cả điều kiện vệ sinh cũng rất tệ.

Vu Hà có chút sợ hãi, ngay lúc “bác sĩ” lấy ra cái ống tiêm thật dài, cô ta liền hối hận.

“Tôi, tôi không bán! Tôi muốn về.” cô ta run giọng nói.

Người y tá trung niên tướng mạo hung ác đem cô ta ấn trở lại, không kiên nhẫn nói: “Giờ hối hận thì muộn rồi. cô cũng đã tiêm hoocmon kích thích bảy ngày rồi, trứng cũng được xuất ra, cô mà không lấy, không phải là phí công à?”

“Thế nhưng mà…” Vu Hà liếc mắt nhìn cái kim tiêm cả đến 35cm kia, nơm nớp lo sợ nói: “Thế nhưng mà…”

“không có gì đâu, nhanh, nằm xuống!” Y tá lại gào to người “bác sĩ” kia, “anh cũng nhanh một chút, động tác khẩn trương lên.”

“Bác sĩ” đi tới, thái độ của hắn ngược lại mạnh hơn y tá một chút, an ủi Vu Hà nói: “Bạn học đừng sợ, xong nhanh thôi, sau đó em có thể lấy tiền.”

Hai chữ “lấy tiền” này an ủi Vu hà đang kinh hoảng, cô ta do dự một chút, nói: “anh…nhẹ tay chút.”

“Yên tâm.” Bác sĩ nói láo, “một ngày tôi làm cả mấy ca giải phẫu lấy trứng, tay nhanh lắm.”

Bọn họ nói với Vu Hà là không đau, Vu Hà tin. Kết quả là đâu đến chết đi sống lại.

Kim tiêm bình thường chỉ có 0,7mm, mà kim lấy trứng dày khoảng chừng 2mm, dài 35cm! Cái ông tiêm vừa to vừa dài này, phải đâm vào từ âm đạo, đâm xuyên qua âm đạo, chọc thủng buồng trứng, lấy trứng ra. Đối với thân thể tổn thương cỡ nào có thể nghĩ!

Vua Hà căn bản không biết, bệnh viện chính quy đều chỉ lấy trái phải là mười quả. Nhưng cô ta tới chỗ phòng khám này bán trứng, bác sĩ y tá nháy mắt với nhau, từ trong buồng trứng lấy ra hai mươi mốt quả trứng. Tương đương với số trứng rụng trong hai năm của một cô gái bình thường!

Mà trên buồng trứng của cô ta, tức thì bị đâm hơn mười miệng vết thương!

Khi Vu Hà bò từ trên bàn giải phẫu xuống, cả người gần sụp đổ.

Cho dù như vậy, vẫn còn nhớ phải đòi tiền.

Y tá mang cô ta tới quầy tiếp tân, chỗ bọn họ chỉ đưa tiền mặt, không chuyển khoản. Lần này Vu Hà bán trứng, cầm được một vạn. Đối với cô ta mà nói là giải quyết vấn đề cấp thiết.

Vu Hà ôm bụng, từng bước một rời khỏi nơi này.

Được nửa đường, điện thoại di động liền vang lên. Vu Hà bây giờ gần như cứ thấy tiếng chuông điện thoại là sợ.

cô ta run rẩy lôi điện thoại di động ra, quả nhiên là điện thoại đòi nợ.

“Tôi nói cho cô biết! Hôm nay mà còn chưa thấy tiền, ngày mai tất cả nhưng người trong danh bạ đều nhận được hình của cô!” Đối phương quát.

Vu Hà nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, chụp ảnh khỏa thân để vay. Ứng dụng của đối phương có thể trực tiếp đọc được danh bạ điện thoại, khi bạn nhấn đồng ý, bọn họ liền sao chép toàn bộ danh bạ.

Nếu không đúng thời hạn trả nợ, liền phát tán ảnh khỏa thân khắp nơi.

Vu Hà rơi nước mắt.

“Ngay lập tức, giờ tôi đang tới ngân hàng, lập tức chuyển khoản ngay đây.” cô ta còn sợ đối phương không tin mình, vội nói: “Tôi, tôi bán trứng, có tiền trả.”

“Ha. cô cũng biết tìm biện pháp kiếm tiền đấy.” Đối phương cười, “Vậy nhanh lên, chuyển cho tôi.”

Vừa cúp cú điện thoại này, liền có điện thoại khác gọi tới, đều là thúc giục trả nợ.

Vu Hà không dám nhận, bên khác thúc cũng chỉ có thể mặc bọn họ thúc giục, bọn họ không tìm thấy cô ta, sẽ điên cuồng mà quấy rầy mấy người trong danh bạ. Cho dù là vậy, cũng tốt hơn so ảnh khỏa thân bị gửi cho bạn bè người thân.

Hai bên đều hại, chỉ có thể chọn bên nhẹ hơn*.

* Gốc là chúng hại tương quyền, chỉ có thể lấy bên nhẹ.

Vu Hà tìm được máy gửi tiền, đầu tiên bỏ tiền mặt đang giữ đưa vào trong thẻ, sau đó trực tiếp chuyển khoản cho bên kia.

Bán trứng thật tốt, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cô ta nghĩ, cùng lắm thì về sau bán tiếp.

Mới nghĩ như thế, cơn đau trong bụng đột nhiên tăng gấp bội.

Nhân viên ngân hàng và khách hàng đều nhìn thấy một cô gái trẻ, mềm oặt người ngã trước máy CDM.

*CDM (cash deposit machine): máy chuyển tiền tự động là một thiết bị tự phục vụ cho phép khách hàng thực hiện gửi tiền và giao dịch thanh toán bằng tiền mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện