Trong bồn tắm rộng thùng thình ở Thủy Thượng Hoàng Cung, nơi này bốc khói mù mịt.
Tống Thiết Cương trần như nhộng đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, hắn thoải mái tiếp nhận hai bàn tay không xương mềm mại của cô tiểu thư đang liên tục xoa nắn khắp người mình.
Thủy Thượng Hoàng Cung là một tòa nhà cao bảy tầng với kiểu dáng rất khác biệt, bốn phía tòa nhà đều là những bể bơi lộ thiên, cũng giống như những bể bơi trong phòng, tất cả đều là nguồn nước khoáng được lấy từ dưới độ sâu cả ngàn mét. Bốn phía bể bơi được trang hoàng lan can đẹp đẽ, nơi đó còn có những chiếc đèn nê ông, đến tối lên đèn, ánh sáng lấp lánh sẽ làm cho bể bơi giống như một dòng chảy ánh sáng, lung linh huyền ảo, cực kỳ đẹp mắt.
Ở thành phố Giang Thị, nếu có thể đến đây tiêu khiển thì sẽ là biểu tượng cho thân phận, vì người đến đây đều không tầm thường. Thủy Thượng Hoàng Cung trang sức huy hoàng, cực kỳ tinh xảo, chỗ này chỉ cần anh có tiền thì có thể vui vẻ sung sướng, hưởng thụ đãi ngộ của một vị hoàng đế.
Vì thế ngoài những ông chủ lớn thường xuyên đi vào Thủy Thượng Hoàng Cung, phần lớn số còn lại đều là lãnh đạo các cơ quan. Tống Thiết Cương xưa nay hoành hành ở Giang Thị không sợ kẻ nào, điều quan trọng hắn có được chính là những mối quan hệ rộng khắp.
- Tề Nhị, mấu giờ rồi.
Tống Thiết Cương lúc đầu còn biểu hiện trầm tĩnh nằm trên giường hưởng thụ mát xa, nhưng một lát sau toàn thân thoải mái thì bắt đầu lộ nguyên hình. Hắn híp mắt cẩn thận đánh giá từng tấc da thịt trên người cô gái mát xa, sau đó hai tay đưa lên xoa nắn hai bộ vị nhô ra cao vút trên người cô gái hầu như lỏa thể, trong miệng khẽ lầm bầm.
Tề Nhị cung kính đứng hầu một bên, một cái dây chuyền bằng vàng cỡ lớn đeo trước ngực, hắn nghe đại ca hỏi thì cười hì hì nói:
- Đại ca, còn mười phút nữa thì đến bốn giờ, ngài nên kiềm chế một chút, đừng nên làm cho thân xác rã rời, chút nữa còn hàng ngon hơn.
- Con bà nó, im miệng thối của mày lại.
Tống Thiết Cương trước nay luôn tùy tâm tự do với thủ hạ của mình, hắn vui cười mở miệng mắng một câu, tính cách của hắn là đánh mắng thì thương, không đánh mắng sẽ có kẻ chết. Tề Nhị thấy ông chủ mắng mình thì tranh thủ nịnh nọt:
- Em nói sai rồi, đại ca là bách chiến bách thắng, vô địch thiên hạ.
Tống đại ca cười lên đắc ý, hắn giống như suy nghĩ gì đó rồi nói:
- Tề Nhị, cậu chuẩn bị ổn thỏa cho tôi, nếu qua bốn giờ mà không thấy con bé kia đến, lập tức thực hành chính sách "tam quang". Chuyện này anh đã bắt chuyện với cục trưởng đại nhân, cậu cứ yên tâm mà xử trí.
- Vâng, Đại ca!
Tề Nhị lên tiếng, hắn nhìn về phía Tống Thiết Cương bằng ánh mắt đầy kính nể. Những năm nay có kẻ nào hoạt động ngầm được mạnh mẽ và quyền uy như Tống đại ca? Cục trưởng cục công an là cái gì? Là anh em của đại ca.
Tề Nhị cũng từng được thấy bà chủ giám đốc của siêu thị Quân Thành. Có câu đi theo cho gặm xương đi theo sói ăn thịt, hắn đi theo Tống đại ca nhiều năm, bản thân cũng được hưởng nhiều mỹ nhân, trước nay cũng là kẻ dũng mãnh thiện chiến, sức lực bền bỉ, qua tay bao nhiêu phụ nữ nhưng lại chưa từng được động vào hạng đàn bà vưu vật, thế là trong lòng có chút ngứa ngáy. Tống đại ca đam mê bừa bãi thì cũng không có gì là lạ, vì đại ca xã hội đen là như vậy, thích con nào thì phải ngủ với con đó cho bằng được.
Một lát sau cũng đã đến bốn giờ chiều, Tống Thiết Cương cảm thấy tinh lực tràn đầy, toàn thân bùng lửa, chỉ là hắn ở đây với dục vọng tràn trề nhưng không thấy nửa bóng người nào đi đến. Lúc này hắn dùng tay giật khăn tắm, hổn hển leo ra khỏi bể tắm, sau đó chửi ầm lên:
- Con bà nó, không phải ỷ vào một thằng Trương Tùng Niên sao? Dám chơi bố, lúc này bố không cần chơi, bố cần con quỷ nhỏ kia quỳ xuống đất cầu xin.
- Tề Nhị, chấp hành chính sách tam quang, làm mạnh tay cho ông, mặt khác đánh thằng chó hôm qua đến tàn phế.
- Vâng, đại ca!
Lúc này Tề Nhị xử lý rất nhanh nhẹn, vì đây cũng không phải là lần đầu tiên. Sau khi nghe đại ca phân phó thì hắn hưng phấn nhổ một bãi nước miếng, trong lòng bùng lên cảm giác thoải mái và sung sướng. Hắn thích dẫn theo một đám người rồi đi đên một nơi nào đó thực chiến lực "tam quang", thích làm gì thì làm, không ai ngăn cản được. Loại cảm giác đệ nhất thiên hạ duy ngã độc tôn này đối với hắn thì thật sự rất sướng.
Tề Nhị xoay người chuẩn bị bỏ đi, đúng lúc những âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, tiếng người ngã đổ cực kỳ rõ ràng làm cho vẻ mặt của Tống Thiết Cương và Tề Nhị đồng thời biến đổi.
Thủy Thượng Hoàng Cung này chính là đại bản doanh của Tống Thiết Cương, mỗi ngày có cả trăm tên thủ hạ có thể liều mạng đứng đây bảo kê, từ khi khai trương đến nay chưa từng có kẻ nào vào đây gây rối.
- Chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Tống Thiết Cương chợt biến đổi, ngay sau đó đã trở nên khó coi.
Khi thấy vẻ mặt tái nhợt của đại ca thì Tề Nhị há hốc miệng nhưng không nói nên lời, chuyện gì xảy ra? Nếu hắn biết được thì đã tốt rồi.
- Em đi xem.
Tề Nhị nói rồi chạy đi ngay, nhưng vừa chạy được vài bước thì cửa đã mở ra, một tên đàn em thanh niên chạy vào như thỏ bị đuổi khỏi hang, hắn kinh hoàng phóng đến nói:
- Đại ca, không hay, không hay rồi.
Tống Thiết Cương bình sinh ghét nhất người ta nói không hay hoặc không tốt, hơn nữa nói lời không rõ ràng như vậy chẳng phải sợ đại ca không xử lý được sao? Tề Nhị vừa nghe thấy như vậy thì không nói hai lời mà tiến lên cho tên kia hai tát, lại đạp cho vài cái, chửi ầm lên:
- Con bà mày, có gì từ từ nói với đại ca.
Tề Nhị đạp tên kia té lăn xuống đất, nhưng tên kia cũng không dám rên rỉ mà nhanh chóng bò lên, sau dó đứng ngay ngắn chờ đại ca đặt câu hỏi.
- Chuyện gì xảy ra?
Tống Thiết Cương rất hài lòng với Tề Nhị, thứ hắn muốn chính là như vậy, là tác phong gọn gàng và kỷ luật nghiêm minh. Thử nghĩ xem, nếu như đại ca phát lệnh mà không có tên nào, không có thủ hạ nào chấp hành ngay lập tức thì còn ra thể thống gì? Nếu đám thủ hạ chỉ cần thấy gió thổi cỏ lay là bỏ chạy, như vậy đại ca còn mặt mũi gì? Xem ra Tề Nhị đã học được rất nhiều từ những lời dạy bảo của mình.
Tống Thiết Cương thoải mái mở rộng hai tay, để cho viên tiểu thư xoa bóp phủ khăn tắm lên người.
- Đại ca, có người đánh thẳng vào trong.
Tên thanh niên dù cố gắng bình tĩnh nhưng có một sự thật không thể nào nghi ngờ, chính là tình huống ngoài kia thật sự làm cho người ta sợ hãi.
"Có người đánh vào Thủy Thượng Hoàng Cung?"
Tống Thiết Cương nghe thấy như vậy thì giống như đang nghe chuyện cười, từ khi hắn tạo ra Thủy Thượng Hoàng Cung đến nay thì toàn bộ hắc đạo thành phố Giang Thị này hầu như đều nằm dưới sự khống chế của hắn, ngay cả cục trưởng cục công an cũng bị hắn nắm bắt, hai bên có quan hệ thân thiết xưng anh em, như vậy còn ai dám đánh vào Thủy Thượng Hoàng Cung? Đúng là chuyện đáng cười.
- Khốn kiếp, nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời, ông đây bỏ tiền nuôi dưỡng chúng mày, chúng mày làm ăn kiểu gì vậy? Dám để cho đám ruồi bọ đánh vào, chúng mày mù điếc hay là không có tay chân? Tiến lên cho tao, đánh chúng nó tàn phế thì không phải là xong sao?
Hai mắt Tống Thiết Cương chợt bốc hỏa, trong lúc nói chuyện thì chuẩn bị tiến lên phía trước cho tên đàn em kia vài tát.
- Đại ca, không phải chúng em không cản được bọn họ, mà người đến là quân đội.
Tống Thiết Cương đang vung tay lên thì ngây cả người, ánh mắt không sợ hãi cuối cùng cũng xuất hiện chút kinh hoảng.
Hai chữ quân đội quen thuộc và lạ lẫm làm cho trái tim Tống Thiết Cương bị bóp chặt, trong lòng khẽ run. Hắn không sợ công an, không sợ hai bên hắc bạch, nhưng đối với quân đội thì hắn không tính là thứ gì.
- Chúng mày sao lại chọc vào quân đội? Mau gọi điện thoại cho chủ tịch Hàn và cục trưởng Triệu, để cho bọn họ tranh thủ thời gian đến giải quyết vấn đề. Con bà nó, thằng nào chọc vào quân đội, chọc vào tổ ong vò vẽ này làm gì?
- Đại ca, không phải chúng em trêu chọc bọn họ, là cả trăm tên xông vào trong Thủy Thượng Hoàng Cung, chúng em xông ra cản lại thì bọn họ không nói nhiều mà đánh ngã vài chục người...
Tên thanh niên còn đang có một bụng uất ức chưa kịp nói xong thì cửa đã bị đá văng, một đám quân nhân cường tráng mặc áo xanh được một viên sĩ quan hơn hai mươi tuổi cầm đầu xông vào bên trong.
Tống Thiết Cương lúc này cũng bất chấp phong độ, hắn tranh thủ tiến lên hai bước rồi chắp tay nói:
- Huynh đệ, huynh đệ, tôi là Tống Thiết Cương, có gì không tốt, có gì trêu chọc đến các vị thì cứ nói thẳng, nếu như tôi không xử lý rốt ráo, Tống Thiết Cương tôi sẽ là loại chẳng ra gì.
Rồng có thể lớn có thể nhỏ nhưng anh hùng thì có thể co có thể dãn, tiến một bước thì sóng to gió lớn, lùi một bước là trời cao biển rộng, Tống Thiết Cương là một đại ca giang hồ lăn lộn bao năm, tất nhiên sẽ hiểu rõ điều này.
- Anh là Tống Thiết Cương?
Viên sĩ quan cũng không quan tâm đến nụ cười nịnh nọt của Tống Thiết Cương, trong giọng nói của hắn có mang theo cảm giác lạnh lẽo, giống như một người đứng xa ngàn dặm.
- À, tôi là Tống Thiết Cương, cục trưởng Hàn cục công an tỉnh là...
Tống Thiết Cương ý thức được tình huống không ổn thì định nói ra hậu trường của mình, cũng mong sao có thể hòa giải. Không ngờ viên quan quân kia không quan tâm, toàn thân hắn bùng ra khí thế lạnh lẽo, hắn vung tay quyết đoán nói:
- Bắt lấy anh ta.
Quân lệnh như sơn.
Viên sĩ quan kia vừa ra lệnh thì mười tên binh sĩ chợt phóng lên như lang sói, bọn họ bẻ ngoặt chân tay của Tống Thiết Cương. Lúc đầu Tống Thiết Cương còn có ý muốn phản kháng, nhưng sau khi đám binh sĩ tiến lên cho vài đấm, cuối cùng hắn cũng cảm thấy hảo hán không nên nếm thiệt thòi trước mắt, trở nên rất biết điều.
Tề Nhị tuy không bị bắt nhưng lúc này vẻ mặt đã không còn chút máu, hắn trợn mắt há mồm đứng bên cạnh mà nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng. Hắn cũng xem là kẻ có thể đánh đấm liều mạng nhưng bây giờ thật sự không thể nào phát lực. Nhiều năm qua Tống Thiết Cương tung hoành Giang Thị thiên hạ vô địch, bây giờ Tống đại ca đã đổ ngã, bọn họ sao có thể chống đỡ được?
- Sĩ quan, tôi cảnh cáo anh, nơi này là thành phố Giang Thị, các anh nếu dính vào, hậu quả sẽ không gánh chịu được.
Tống Thiết Cương nhổ một bãi nước miếng có lẫn máu, trên mặt lộ ra vẻ hung hăng.
- Tống Thiết Cương anh dám ức hiếp nam nữ, hoành hành ngang ngược ở thành phố Giang Thị này, bọn họ bắt anh lại, tất nhiên sẽ có năng lực chịu đựng.
Vương Tử Quân lên tiếng, sau đó cùng với bốn tên bộ đội đặc chủng đi vào trong gian phòng bể bơi.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Tống Thiết Cương chợt nhớ đến người phụ nữ làm cho mình thần hồn điên đảo, trong đầu chợt vang lên tiếng sét. Lần này hắn vấp phải một cánh cửa sắt có thể điều động quân đội, có lẽ đối phương có bối cảnh rất sâu, có thể tưởng tượng sức mạnh là thế nào.
Tống Thiết Cương nghĩ đến tình huống Trương Tùng Niên biện hộ ngày hôm qua mà không thể cho mình hái cái tát, khi đó thấy tốt thì nên thu, nào ngờ rơi xuống kết quả thế này? Hắn cảm thấy rất ảo não, vậy là tranh thủ thời gian cười nói:
- Tiểu huynh đệ, Tống Thiết Cương tôi có mắt không thấy Thái Sơn, ngày hôm qua đắc tội huynh đệ, mong huynh đệ giơ cao đánh khẽ, thứ lỗi cho.
- Huynh đệ ngài cứ yên tâm, sau này tôi đảm bảo sẽ không có ai đến quấy rầy siêu thị của ngài, sau này có gì phân phó thì Tống Thiết Cương này dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không dám chối từ.
Tống Thiết Cương thấy Vương Tử Quân còn có khả năng hòa hoãn thì yên tâm hơn một chút, chỉ cần tìm hiểu được lai lịch của đối phương thì sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề. Có câu quăn tử trả thù mười năm chưa muộn, cơn tức hôm nay hắn hoàn toàn có thể nhịn được.
Đối với loại côn đồ như Tống Thiết Cương thì Vương Tử Quân chưa từng bao giờ có tâm hồn lương thiện. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bộ dạng khúm núm của Tống Thiết Cương, sau đó cười nhạt một tiếng nói:
- Tống Thiết Cương chủ mưu trộm súng ống đạn dược của quân đội, bị bộ đội phát hiện, trong quá trình bắt người thì hung phạm còn dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, bị chiến sĩ của ta anh dũng bắn chết ngay tại hiện trường.
Toàn thân Tống Thiết Cương chợt run lên, hắn thấy chính mình đứng bên bờ vực sinh tử cực kỳ nguy hiểm, lúc này cái quái là gì phong thái của đại ca, cái gì là uy nghiêm của kẻ hô phong hoán vũ, tất cả đều biến thành mây khói. Cái chó má gì mà đến núi ắt có đường? Có lẽ cũng có đường nhưng đó là đường cụt, tâm tính trả thù vừa bùng lên trong đầu hắn đã biến mất sạch sẽ.
Mềm sự cứng, cứng sợ kẻ không muốn sống, Tống Thiết Cương lúc này cũng hiểu, tên thanh niên kia thật sự không ăn cả cứng lẫn mềm, chỉ có một kết luận: Địa vị của đối phương quá lớn.
Tống Thiết Cương vốn đã cảm thấy không có gì nguy hiểm, bây giờ chợt khụy chân quỳ xuống đất;
- Tôi thật sự là mù mắt chó, dám đối địch với lão nhân gian, ngài cứ xem tôi như một đống rác hôi thối, mong ngài dơ cao đánh khẽ, tha cho một đường sống.
Vương Tử Quân cười cười, hắn xoay người đi về hướng khác.
- Tôi có khoản tiền mặt vài chục triệu, còn có mười ba địa bàn, nếu anh buông tha cho tôi, những thứ này sẽ là của anh.
Tống Thiết Cương nhìn họng súng đen ngòm chỉa về phía mình mà gào lên với Vương Tử Quân.
Vài chục triệu? Tống Thiết Cương này thật sự không phải có ít tiền, số tiền này nhiều đến mức làm cho Vương Tử Quân cũng phải giật mình líu lưỡi.
Vương Tử Quân vẫn không quay đầu lại, hắn vẫn đi về phía cửa, mà mười tên lính đã bắt đầu ngắm súng.
- Chỗ này của tôi còn có những bản ghi chép về số tiền mà đám người cục trưởng Hàn đã nhận, trên trần nhà có trang bị camera, trong tủ bảo hiểm còn có vài tấm băng ghi hình bọn họ chơi gái. Anh...Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ đưa tất cả cho anh.
- Để nơi nào, đưa tôi đi.
Vương Tử Quân chợt dừng chân, hắn nghiêng đầu dùng giọng đáng tin nói.
Tống Thiết Cương kinh hồn bất định, sau khi lấy được một mạng thì thở dài một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trái tim lên đến cuống họng, hắn chán nản ngồi xuống đất.
- Trương Tùng Niên, anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, anh không có việc gì thì nên đặt tâm tưu lên công tác, đừng làm ra những chuyện trời ơi, nếu không đừng trách tôi không bỏ qua.
Trong phòng làm việc của cục trưởng cục công an thành phố Giang Thị, một viên cảnh sát mặt mũi tái nhợt đang mở lời khiển trách Trương Tùng Niên.
Trương Tùng Niên đối mặt với những lời phê bình của cục trưởng cục công an, tuy vẻ mặt có chút khó chịu cũng không dám phản bác, điều này có liên quan đến mối quan hệ mật thiết giữa cục trưởng Triệu Lương Thu và cục trưởng cục công an tỉnh Hàn Vi Chính, thế cho nên cục trưởng Triệu Lương Thu nói một không hai, nếu mình níu kéo với cục trưởng, sợ rằng sẽ không có chỗ tốt.
Trương Tùng Niên biết rất rõ, chuyện này có liên quan rất lớn đến Tống Thiết Cương, Triệu Lương Thu phê bình mình như vậy vì để cho Tống Thiết Cương xem. Nghĩ đến Tống Thiết Cương thì Trương Tùng Niên lại sinh ra cảm giác buồn bực bi ai, một phần tử không hợp pháp chỉ nhờ vào tiền và gái mà có thể ép cục trưởng cục công an thành phố phải mở lời cho mình, rõ ràng là chuột không sợ mèo.
Cũng không biết bây giờ Vương Tử Quân là thế nào? Tuy Trương Tùng Niên cũng biết Vương Tử Quân bối cảnh không nhỏ, cung biết đối phương sẽ thể sẽ vượt qua khó khăn, thế nhưng hắn cũng thầm đổ mồ hôi vì đối phương.
- Cục trưởng Triệu, không hay, Tống Thiết Cương bị bắt đi rồi.
Cửa phòng chợt mở ra, chủ nhiệm văn phòng cục công an thành phố vội vàng chạy đến bên cạnh Triệu Lương Thu rồi dùng giọng kinh hoàng nói.
- Vội cái gì? Tên khốn nào ra tay? Tranh thủ thời gian gọi điện thoại, để cho đối phương thả người, sau đó quay lại đây gặp tôi.
Triệu Lương Thu nghe được tin tức này thì vẻ mặt giống như phủ một lớp sương mù.
- Không phải là lực lượng cảnh sát chúng ta, là quân đội ra tay.
Chủ nhiệm văn phòng trả lời làm cho Triệu Lương Thu chợt bùng lên cảm giác xấu, quân đội bắt người, hơn nữa còn bắt một nhân vật hắc đạo có nhiều mối quan hệ bất chính với lực lượng chấp pháp, nếu tên kia không chống đỡ được, để lộ ra những tin tức chọc trời kia, hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
- Quân đội bọn họ có quyền lợi gì mà bắt người? Anh mau triệu tập một đại đội, cùng tôi đi đến quân khu đòi người.
Triệu Lương Thu cắn răng rồi nhanh chóng cho ra quyết định.
- Cục trưởng, không phải người quân khu ra tay, là người của sư đoàn dã chiến ra tay.
Sư đoàn dã chiến, tuy chủ nhiệm văn phòng không nói rõ là sư đoàn nào, nhưng Triệu Lương Thu cũng hiểu ra ngay. Hắn biết rõ là ai đã ra tay, nếu muốn đến sư đoàn dã chiến đòi người thì hắn thật sự còn chưa đủ tư cách.
Khi Triệu Lương Thu đang trầm ngâm thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, sau khi hắn tiếp điện thoại thì vẻ mặt chợt ỉu xìu xuống cực kỳ nhanh chóng, bộ dạng uy phong lẫm liệt khi răn dạy Trương Tùng Niên vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.
Khi những căn cứ chính xác trong tay Tống Thiết Cương bị Vương Tử Quân lấy đi, một con sóng lớn bắt đầu bùng lên ở thành phố Giang Thị, nhưng lúc này nhân vật chủ yếu gây ra sóng to gió lớn đã quay về xã Tây Hà Tử.