Tất cả những người trong thể chế điều biết trong quan trường có "tam chuyển"(ba loại chuyển động), buổi sáng là bánh xe chuyển động, buổi trưa là chén dĩa chuyển động, buổi tối là chuyển động quanh váy. Tuy câu nói kia có nhiều ý châm chọc nhưng lại khái quá rõ ràng và sống động hình tượng công ác của nhân viên quan chức nhà nước, mỗi ngày là như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm.
Khi Vương Tử Quân từng bước tạo nên uy tín thì chuyện xả giao ngày càng nhiều, tuy còn chưa đến mức mỗi ngày đều say nhưng ít ra cũng đạt đến mức "hiến bao tử vì công tác". Hắn bận rộn đến giữa trưa, vừa mới thoái thác lời mời dùng cơm của chủ nhiệm quỹ tín dụng xã Tây Hà Tử, hắn chuẩn bị rời đi thì tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Dù có chút mất kiên nhẫn nhưng Vương Tử Quân vẫn dùng giọng bình tĩnh nói.
- Bí thư Vương, chào anh, tôi không quấy rầy anh đấy chứ?
Tổ phó tổ giáo dục Lý Trường Hưng cười hì hì đi đến.
Vương Tử Quân đã từng gặp Lý Trường Hưng này vài lần, biết rõ tâm tư của đối phương là gì. Dù chủ tịch Mao từng nói "Cách mạng không phải là mời khách dùng cơm, nhưng vào thời hiện tại, trong mắt rất nhiều người thì mời khách dùng cơm chính là công tác cách mạng." Lúc này nhân tuyển cho vị trí tổ trưởng tổ giáo dục còn chưa xác định, thế là Lý Trường Hưng nhảy như cá trên mặt đất, tập trung tinh thần nắm bắt chức vụ tổ trưởng tổ giáo dục vào tay cho bằng được.
- À, Trường Hưng đến rồi à, ngồi đi.
Vương Tử Quân khẽ nói, vừa nhiệt tình chào hỏi Lý Trường Hưng vừa định đứng lên rót nước.
Lý Trường Hưng thấy Vương Tử Quân đi rót nước cho mình thì chợt hoảng sợ run rẩy tay chân:
- Ôi, bí thư Vương, anh cũng đừng làm như vậy, những chuyện như thế cứ để cho tôi, tôi đến đây báo cáo công tác, để tự tôi pha trà rót nước.
Vương Tử Quân cũng không để ý đến lời nói khách sáo của Lý Trường Hưng, hắn đặt một ly trà lên bàn, rồi mỉm cười nói:
- Có gì anh cứ nói, anh Trường Hưng, kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc, công tác giáo dục của xã Tây Hà Tử chúng ta trông cậy hết vào anh.
Lý Trường Hưng vốn đang nhìn chằm chằm vào vị trí tổ trưởng tổ giáo dục, lúc này nghe được Vương Tử Quân nói như vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn thầm nghĩ, xem ra sau này mình nên bỏ ra nhiều thời gian đến báo cáo với bí thư, thành tâm thì linh nghiệm, chỉ cần mình có nhiều tâm tư, như vậy chức vụ tổ trưởng tổ giáo dục sẽ về tay mình.
- Bí thư Vương coi trọng giáo dục như vậy thật sự là phúc khí cho toàn bộ nhân dân xã Tây Hà Tử chúng ta. Nói thật với anh, lần này tôi đến tìm bí thư, chính là muốn cầu viện.
Lý Trường Hưng nói thì đứng lên:
- Bí thư Vương, hôm nay phòng giáo dục huyện xuống khảo sát việc cải tạo phòng học ở thôn Hồng Lĩnh, nhìn vào những kết quả khảo sát của lãnh đạo huyện thì thấy công tác đã hoàn thành. Bí thư Vương, anh xem có thời gian không...
Cải tạo phòng học ở thôn Hồng Lĩnh là một chuyện tốt, Vương Tử Quân cũng hiểu tâm tư của Lý Trường Hưng, đây là đối phương muốn mình đi áp trận, để cho lãnh đạo tổ giáo dục chút mặt mũi. Nói như vậy thì hắn sẽ không phản đối lời mời dùng cơm của Lý Trường Hưng, nhưng hắn nghĩ đến ước hẹn với Chu Thường Hữu vào hôm nay, vậy là cười nói:
- Lãnh đạo phòng giáo dục lần này là ai xuống?
- Là trưởng ban thẩm tra Hàn Lâm Đạt.
Lý Trường Hưng dùng giọng cẩn thận nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn nói:
- Hôm nay tôi đã có hẹn, thế này đi, cậu thông báo cho ủy viên, để anh ấy đến tham gia.
Lý Trường Hưng ít nhiều cũng có chút thất vọng, hắn mời Vương Tử Quân đến chủ yếu là ông say không phải vì rượu, chủ yếu không phải vì người của phòng giáo dục huyện, mà muốn tăng thêm hiểu biết về bí thư. Lúc này nghe bí thư nói đã có hẹn thì thầm mắng mình tính sai, mình đến chậm, nếu mình sớm ra tay, biết đâu sự việc đã thành rồi?
Tuy Lý Trường Hưng có hơi thất vọng nhưng trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ, sau khi nói chuyện thêm vài câu thì cáo từ Vương Tử Quân rồi bỏ đi.
- Bí thư Vương, tôi đã sắp xếp xong, chúng ta bây giờ đi chứ?
Đợi đến khi Lý Trường Hưng ra khỏi phòng, Chu Thường Hữu chờ sẵn bên ngoài đã nhanh chân bước vào, xem ra bây giờ hắn có vẻ rất không bình tĩnh.
Vương Tử Quân rất hiểu tâm tình của Chu Thường Hữu vào lúc này, hắn khẽ cười, cũng không nói thêm điều gì mà xoay người đi ra khỏi phòng. Chu Thường Hữu chú ý đi theo phía sau lưng hắn, khi lãnh đạo ra khỏi phòng thì nhanh chóng khóa cửa lại.
- Thông báo cho chủ tịch Cừu chưa?
- Chủ tịch Cừu đã chờ ngài ở quán ăn Hồng Hạnh.
Chu Thường Hữu đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.
Quán ăn Hồng Hạnh vẫn buôn bán tốt đẹp như trước, khi Vương Tử Quân vào trong quán thì lúc này bên trong đã chật khách, những bàn bên ngoài đại sảnh đã không còn chỗ ngồi, khói thuốc mù mịt, giống như có hơn một nửa người trong thôn chen chân vào đây. Mùi bia rượu bùng lên nồng nặc, mùi thức ăn với tiếng nói cười trộn lẫn với nhau, tình cảnh như vậy càng làm cho Vương Tử Quân bị lây nhiễm, hắn vô tình cảm thấy bụng đói kêu vang.
Vương Tử Quân và Chu Thường Hữu tiến vào, bà chủ quán thấy Chu Thường Hữu thì lập tức tiến lên vui cười hớn hở chào đón:
- Ôi, đại chủ nhiệm Chu đến rồi, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy? Tối nay có khiêu vũ, ngài đến góp vui chứ? Sao anh không đưa chị đến đây dùng cơm, chị nhà ăn thức ăn chỗ này không quen? Hay không thích ồn ào?
Những lời nói của bà chủ quán làm cho Chu Thường Hữu có chút xấu hổ, tất nhiên hắn cũng có vài phần cảm tình với bà chủ hay ăn khéo nói này, dù sao thì khi đến nói vài câu vui vẻ cũng làm cho người ta thích thú. Vì thế mỗi lần không có việc gì đến đây dùng cơm thì Chu Thường Hữu sẽ nói vài câu với bà chủ, lại chiếm chút tiện nghi này nọ. Nhưng bây giờ hắn đi cùng Vương Tử Quân, hắn không có lá gan như ngày thường, hắn chỉ có thể đảo mắt qua bộ ngực sữa của nàng rồi nghiêm trang nói:
- Chủ tịch Cừu đặt phòng ở đâu? Đưa tôi đến đấy.
Bà chủ thấy Chu Thường Hữu trước nay thấy mình đều nói đùa và vung tay nghịch ngợm nhưng bây giờ lại tỏ ra chính nhân quân tử, thế là không khỏi có hơi ngây người. Dù nàng chủ yếu là gặp dịp thì chơi, lôi kéo làm quen với khách, trên thực tế cũng không cho bọn họ chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho bọn họ tươi vui hớn hở. Thái độ khác thường của Chu Thường Hữu hôm nay làm cho nàng cảm thấy có chút không cam lòng.
- Ôi, tiểu huynh đệ nào mà điển trai thế này? Nếu chị không nhớ lầm thì đây là lần đầu cậu đến đây thì phải?
Bà chủ vung vẩy bờ mông cao vút, sau đó chuyển sang trêu chọc Vương Tử Quân.
Chu Thường Hữu thấy bà chủ quán gọi lãnh đạo của mình là tiểu huynh đệ thì thầm cảm thấy kinh hoảng, thầm mắng mình sao nhất định phải sắp xếp bàn ăn ở quán Hồng Hạnh, nếu bí thư cảm thấy phiền hà thì rõ ràng mình được không bù mất.
- Chị gái thật sự có ánh mắt tinh tường, tôi thật sự là lần đầu tiên đến quán cơm Hồng Hạnh.
Vương Tử Quân nhìn vào trong nhà bếp thông qua cửa kính, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Có thể nghĩ ra một phương án mời chào khách hàng như vậy, bà chị thật sự có đầu óc kinh doanh, ánh mắt độc đáo, rất tốt, thật sự làm cho người ta bội phục.
Quán ăn Hồng Hạnh đã mở ra từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên bà chủ nghe thấy có một người khen ngay trước mặt mình như vậy, thế là nàng tỏ ra rất vui vẻ, cảm thấy người thanh niên điển trai trước mắt càng có thêm vài phần khí thế hiên ngang.
- Tiểu huynh đệ, cậu thật sự rất khéo nói, sau này nếu muốn ăn gì thì cứ nói, chị đây sẽ bao cậu.
Ba người nói chuyện với nhau, vô tình đã đi qua hành lang, đến một gian phòng lớn.
- Nhìn bộ dạng của cậu có lẽ vừa đến xã chưa được bao lâu, cậu xem, sau này nên học tập chủ nhiệm Chu, như vậy cũng không bị bạc đãi.
Bà chủ quán là người tám mặt lung linh, tuy đang cố gắng kéo quan hệ với Vương Tử Quân nhưng cũng không quên nói tốt cho Chu Thường Hữu.
Nếu như là cán bộ khoa viên bình thường thì Chu Thường Hữu nhất định sẽ rất hưởng thụ lời nói nịnh bợ của bà chủ quán, nhưng lúc này bà chủ nói như vậy thì hắn chợt kinh hoàng, lời nịnh hót của đối phương làm cho hắn dở khóc dở cười. Hắn cảm thấy bí thư Vương ở bên cạnh giống như một cây gai đang đâm vào người mình, hắn thấy mồ hôi đã đổ ướt áo, thậm chí còn chảy qua ngực, chảy xuống hai chân.
Chu Thường Hữu sợ bà chủ quán sẽ nói ra những lời gì khác, thế là vội vàng trừng mắt, chuẩn bị nói ra thân phận của bí thư Vương. Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì Vương Tử Quân đã khoát tay áo, hắn cũng không muốn tạo ra phong ba, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?
Chu Thường Hữu không dám không nghe lời phân phó của lãnh đạo, nhưng lúc này trên đầu đã vã mồ hôi, trong lòng càng cầu nguyện bà cô kia không nên ăn nói lung tung, nếu không mình sẽ bị hại chết mất.
Không biết có phải vì nghe được lời cầu khẩn của Chu Thường Hữu hay gì khác, bà chủ quán thật sự không tiếp tục nói về hắn, nàng di chuyển chủ đề:
- Tiểu huynh đệ, cậu còn chưa kết hôn phải không? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu coi trọng cô gái nhà nào, cứ nói với chị đây, chị nhất định sẽ làm tròn vài trò một bà mối cho cậu.
- À, bây giờ còn chưa vừa ý, nếu có thì nhất định sẽ nhờ chị hỗ trợ.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng rồi dùng giọng tùy ý nói.
Bà chủ còn muốn nói gì đó thì nghe thấy có người bên ngoài hô lên:
- Hồng Hạnh, mau đến đây một chút.
Bà chủ quán vốn đang mỉm cười, bây giờ dựng mày lên, dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Tên kia đúng là, chỉ biết gọi bậy bạ. Chủ nhiệm Chu, chủ tịch Cừu ở chỗ này, anh cứ đi qua, tôi sang bên kia xem có chuyện gì.
Chu Thường Hữu thấy bà chủ nói như vậy thì thầm vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ đi thì nhanh lên, khách sáo làm gì, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Có việc thì cứ đi, tôi cũng không phải lần đầu tiên đến đây.
Thấy bà chủ bỏ đi thì Chu Thường Hữu tranh thủ thời gian kiểm điểm:
- Bí thư Vương, bà chủ này thường hay ăn nói như vậy, anh cũng đừng để bụng...
- Cũng không có vấn đề gì.
Vương Tử Quân nào không biết Chu Thường Hữu muốn giải thích điều gì? Hắn khẽ vỗ vai của Chu Thường Hữu rồi thản nhiên nói.
Chu Thường Hữu thấy bí thư Vương căn bản không quan tâm thì không khỏi thở dài một hơi, nhưng cho dù là như thế thì hắn cũng quyết định, sau này cũng không dám mời bí thư Vương đến chỗ thế này.
Những thiết bị lắp đặt trong phòng không tính là xa hoa nhưng lại rất trang nhã, bên trong có mười chiếc bàn bóng loáng, một phòng lớn như vậy lại chỉ có một mình Cừu Gia Thành đang ngồi đó nhàn nhã uống nước.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Cừu Gia Thành vội vàng đứng lên nghênh đón, nếu như lúc bắt đầu thì hắn chỉ có thái độ hợp tác với Vương Tử Quân, bây giờ thì đã đứng thành hàng từ lâu. Bí thư Vương là ai? Bí thư mới về xã Tây Hà Tử được hai tháng, chỉ vung tay xử lý vài vụ việc nhưng như vậy cũng đủ làm hắn cảm thấy mình khó thể theo kịp.
Bây giờ chủ tịch Triệu Liên Sinh tuy vẫn còn lực ảnh hưởng cực lớn nhưng không còn là trọng tâm như trước, đám cán bộ dưới thôn cũng đã định vị Vương Tử Quân là bí thư xã từ lâu.
- Anh Cừu, anh là đại ca, anh phải ngồi chỗ này.
Vương Tử Quân nói rồi kéo tay Cừu Gia Thành chỉ vào vị trí chủ vị nói.
Bình thường thì lúc dùng cơm ghế chủ tịch sẽ nhường cho khách đáng được tôn sùng nhất, mà trong quan trường thì đã có quy định về vị trí, ai ngồi vị trí nào thì hầu như đã được xác định. Trong ba người thì Vương Tử Quân có địa vị tối cao, tất nhiên sẽ ngồi lên vị trí chủ vị.
Cừu Gia Thành nghe thấy Vương Tử Quân khiêm nhượng nói như vậy thì trong lòng sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng, dù hắn không thể nào ngồi xuống vị trí kia, nhưng thái độ của lãnh đạo cũng đã làm cho hắn cảm thấy quá đủ.
- Bí thư Vương, anh cũng không nên như vậy, tôi dám ngồi xuống thì người ta sẽ nói tôi không hiểu quy củ.
Cừu Gia Thành vừa nói lời khiêm nhượng vừa đẩy Vương Tử Quân ngồi xuống ghế chủ vị.
Vương Tử Quân nhìn Cừu Gia Thành ngồi xuống bên cạnh mà cười hì hì nói:
- Hôm nay chúng ta chỉ đến đây bàn vài việc, nếu vị trí chủ vị mà đại ca không ngồi, như vậy thì bỏ đi.
Vương Tử Quân nói rồi đẩy ghế chủ vị ra, sau đó thuận tay ngồi bên cạnh Cừu Gia Thành.
Chuyện giữa bí thư và phó chủ tịch xã thì Chu Thường Hữu chỉ là một cán bộ cấp ban, khó thể nào chen miệng vào, vì thế hắn chỉ cười tủm tỉm đứng trên vị trí của mình mà quan sát. Khi hắn thấy bí thư Vương triệt hạ ghế chủ vị thì thầm khen một tiếng, bí thư rõ ràng làm việc cẩn thận, không có chút tư thế trẻ tuổi nóng lòng.
- Anh Cừu, hôm nay anh Chu Thường Hữu sẽ xuất huyết, anh cũng đừng khách khí, cần phải vung đao chém thật mạnh, cho anh ấy biết thế nào là đau đớn.
Vương Tử Quân chỉ Chu Thường Hữu rồi cười lớn nói.
- Tôi kiên quyết hưởng ứng lời kêu gọi của bí thư Vương, hôm nay nhất định phải chém vài đao thật mạnh.
Cừu Gia Thành cũng dần dần thả lỏng, hắn dựa lưng lên ghế rồi nói:
- Trong ủy ban đều nói đồng chí Chu Thường Hữu vắt chày ra nước, theo tôi thấy như vậy là oan uổng cho anh ấy, người này rõ ràng là một con gà trống sứ, còn trơn hơn cả cá chạch. Lúc này thừa dịp có bí thư Vương ở đây, tôi sẽ mài dao làm thịt dê mới được.
Cừu Gia Thành nói, sau đó hắn thật sự không khách khí với Chu Thường Hữu, vì chỉ sau chốt lát đã gọi bảy tám món đặc sắc, đặc biệt là hai món dê kho lu và gà xào sả ớt, đây là những món mà chính bà chủ quán phải ra tay xử lý.
Nụ cười trên mặt Chu Thường Hữu càng thêm sáng lạn, lúc này hắn cười cũng không phải là giả mù sa mưa mà là thật sự đến từ tận đáy lòng. Tình cảnh trước mắt thì chủ tịch Cừu ra tay thật sự hung ác, điều này càng chứng tỏ đối phương quan tâm đến mình. Một bữa cơm mà được hai thành viên ban ngành đến giúp đỡ giữ thể diện, tất nhiên Chu Thường Hữu càng cảm thấy vui vẻ.
Chu Thường Hữu đã công tác nhiều năm ở xã Tây Hà Tử, trong lòng cũng hiểu rõ, chủ tịch Cừu kia cũng không phải người nhà của mình, đối phương giúp đỡ mình cũng là vì nể mặt bí thư Vương mà thôi. Hắn nghĩ như vậy, lại đề xuất chính mình làm người mời khách, thế nên hắn càng thêm cảm kích.
Chỉ một lát sau thì các món đã được đưa lên, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Chu Thường Hữu mở một chai rượu Giang Châu, rót đầy ly cho Vương Tử Quân và Cừu Gia Thành, sau đó hắn nâng ly nói:
- Hôm nay bí thư Vương và chủ tịch Cừu cho tôi cơ hội, tôi vô cùng cảm kích, bây giờ kính hai vị lãnh đạo một ly.
Chu Thường Hữu tửu lượng tốt, thế cho nên có thể nói là ngồi cùng bàn với lãnh đạo sẽ vượt qua thử thách. Hắn ngửa cổ lên uống cạn, rượu nóng chảy vào bụng, tinh thần sảng khoái.
Cừu Gia Thành nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì hưng phấn của Chu Thường Hữu mà thầm nghĩ, Chu Thường Hữu này xem như rất may mắn, nếu không gặp được bí thư Vương thì xem như xong đời. Bây giờ tuy không nhất định sẽ tiến lên như diều gặp gió, nhưng chỉ cần theo sát tiến độ của bí thư Vương, chức phó khoa cũng là sớm muộn mà thôi.
Vương Tử Quân ngồi cùng đám cán bộ xã thì điều sợ nhất cũng chỉ là uống rượu mà thôi, tửu lượng của hắn cũng không cao, thế nên cũng phải khống chế và phân biệt trường hợp. Nhưng có một điều thật sự, chính là hắn không phải là đối thủ của các cán bộ xã đã có nhiều kinh nghiệm này.
- Anh Cừu, anh Chu, hai anh cũng biết rõ tửu lượng của tôi, hôm nay hai người các anh cứ uống, tôi thì tùy ý.
Vương Tử Quân nói, sau đó nâng ly rượu lên uống một nửa.
Cừu Gia Thành và Chu Thường Hữu cũng biết tửu lượng của bí thư Vương, bây giờ bọn họ mời bí thư ra dùng cơm chủ yếu là liên lạc cảm tình, cũng không phải muốn ép say bí thư. Vì thế bọn họ cũng chỉ cười ha hả vì hành vi của bí thư, sau đó mọi người bắt đầu uống, nửa giờ sau hai bên đều uống say sưa, một chai rượu Giang Châu hầu như đã vào trong bụng hai người bọn họ.
- Bí thư Vương, lần này trong huyện yêu cầu chúng ta đề cử thư ký đảng ủy, chỉ sợ không dễ làm.
Cừu Gia Thành đã lâu rồi không được uống sảng khoái, bây giờ dùng ly lớn uống rượu, ăn món ngon, gương mặt cũng đỏ hồng, vừa đặt ly xuống đã dùng giọng đầy men say nói.
Chu Thường Hữu chợt cảm thấy trái tim co bóp mạnh lên, sau đó chạy lên cuống họng. Phải biết rằng hắn rất nóng lòng vì sự kiện này, Cừu Gia Thành tuy nói không rõ nhưng hắn lại hiểu rõ ý nghĩa bên trong.
Vương Tử Quân cũng đã uống vào hai ly rượu, lúc này trên mặt cũng đỏ ửng, hắn cũng hiểu ý của Cừu Gia Thành.
- Bí thư Vương, thư ký đảng ủy xã phần lớn kiêm nhiệm chức vụ chủ nhiệm ủy ban, huyện để chúng ta đề cử một thư ký đảng ủy xã, như vậy Vương Lục Thuận sẽ có hy vọng lớn nhất, dù sao thì anh ta cũng đang là chủ nhiệm ủy ban. Hơn nữa chủ tịch Triệu bên kia chỉ sợ cũng sẽ đề cử Vương Lục Thuận làm thư ký đảng ủy xã, nếu anh muốn thực hiện ý đồ trên hội nghị ban ngành, chỉ sợ có chút khó khăn.
- Chủ tịch Cừu, anh có đề nghị gì không?
Vương Tử Quân trầm ngâm rồi khẽ nói.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy thế này, nếu Vương Lục Thuận đã chắc chắn là thư ký đảng ủy xã, như vậy chúng ta cũng không cần vung tay cản trở, anh không bằng tách chức vụ thư ký đảng ủy xã và chủ nhiệm ủy ban ra làm hai, như vậy dù Vương Lục Thuận có tiến lên cao thì Thường Hữu bên này cũng không tính là thất bại.
Cừu Gia Thành nói xong thì Chu Thường Hữu đã cảm thấy toàn thân buông lỏng, hắn biết mình cạnh tranh khốc liệt với Vương Lục Thuận sẽ không có kết quả, nhưng nếu muốn ngồi lên vị trí chủ nhiệm ủy ban thì không khó.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó cười cười từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ uống một hớp rượu.