Trong văn phòng của đồn công an đường Đông Phong, đồn trưởng Tần và đám người Ô đại ca đang đánh bài. Đồn trưởng Tần cầm bộ bài trong tay mà rất hào hứng, hắn liên tục đặt cược, mà Ô đại ca liên tục đặt cược theo nhưng gương mặt cũng dần xanh xám.

- Ôi, anh Ô, lần này đa tạ, ha ha ha, chờ lát nữa tôi mời mọi người đi dùng cơm.

Đồn trưởng Tần dùng một tay vơ lấy tiền đặt cược ở chính giữa, sau đó cười lớn lên ha hả.

Ô đại ca thầm mắng người này lòng tham không đấy, thắng nhiều như vậy mà vẫn còn cảm thấy chưa no, nhưng hắn vẫn dùng giọng chú ý nói:

- Đồn trưởng Tần, xem anh kìa, Ô đại ca tôi đã nói là làm, chút nữa xong việc sẽ mời anh em đi ăn cá Muối, ngài đã từng thấy tôi nuốt lời bao giờ chưa?

Đồn trưởng Tần mời khách vốn cũng không óc vài phần thành ý, nhưng khi nghe Ô đồng chí nói như vậy thì dùng giọng biết thời thế nói:

- Nếu anh Ô đã có hào khí như vậy thì tôi cũng không thể nào phụ lòng được, anh mời dùng cơm mà cũng không thể nào giành trả tiền được...

Đồn trưởng Tần vừa nói vừa nhìn thấy viên cảnh sát được mình phái đến để xem xét Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển, hắn nhìn bộ bài trong tay rồi dùng giọng không đếm xỉa gì nói:

- Tiểu Cổ, thế nào rồi.

- Đồn trưởng Tần, còn có thể như thế nào nữa? Hai người kia đã ỉu xìu rồi, vừa nghe nói đến phương án bồi thường thì lập tức đồng ý ngay, vừa rồi đã gọi điện thoại về nhà, sẽ có tiền được đưa đến.

Viên cảnh sát Tiểu Cổ cũng không quan tâm đến khí thế của hai người Vương Tử Quân, bây giờ đồn trưởng hỏi thì dùng giọng chú ý trả lời.

- À, làm tốt lắm.

Đồn trưởng Tần khẽ gật đầu đắc ý, sau đó quay sang nhìn thoáng qua Ô đại ca:

- Anh Ô, bây giờ anh đã hài lòng chưa? Ha ha ha, ông đã nói rồi, đi theo ông sẽ tuyệt đối không bao giờ có hại.

Ô đại ca vốn cho rằng lần này mình là kẻ bị hại nặng nề, nhưng vừa nghe thấy Tiểu Cổ nói như vậy thì mặt mày rạng rỡ, đám người lại bắt đầu đùa giỡn hi hi ha ha, lại bắt đầu xếp bài chuẩn bị chiến đấu.

Hơn mười phút sau, tiếng xe thắng gấp từ ngoài sân truyền vào, đồn trưởng Tần nghe thấy âm thanh như vậy thì cười ha hả, sau đó phất phất tay giống như đã tính trước:

- Có lẽ là người đến, Tiểu Cổ, mau đi xử lý cho xong.

Tiêu Cổ cũng không muốn đi, hắn muốn ở lại làm vài ván bài, nhưng thủ lĩnh phân phó, cũng không thể không đi, thế là đồng ý một tiếng rồi đi ra ngoài.

Ô đại ca nhìn Tiểu Cổ đi ra ngoài mà nói:

- Tiểu Cổ tuy đến chưa lâu nhưng lại rất thông minh.

- Ừ!

Đồn trưởng Tần vừa xáo bài vừa dùng giọng rất có phong độ của lãnh đạo để bình phẩm:

- Tiểu Cổ rất tốt, có thể bồi dưỡng.

Tiểu Cổ đi ra khỏi văn phòng đồn công an, trong lòng thầm xem xét nên làm thế nào để kiếm được chút đỉnh từ hai kẻ gây rối, ít nhất cũng phải vung vài đao lên người hai tên gây rối kia, cũng coi như có được vài đồng cho vui.

- Người các anh bắt đang ở đâu?

Một âm thanh tràn đầy tức giận vang lên, Tiểu Cổ vừa đi ra ngoài sân thì âm thành này đã vang dội trong óc.

Tiểu Cổ thật ra chỉ là cảnh sát hỗ trợ mà thôi, chỉ có thể là chó vẫy đuôi trước đám cảnh sát chính thức như đồn trưởng Tần, nhưng hắn cũng không phải là một kẻ thấp kém. Lúc này nghe thấy người nhà của đối phương kêu gào kiêu ngạo như vậy, hắn chợt nổi giận và lớn tiếng khiển trách:

- Anh nói gì vậy? Nơi này là...

Tiểu Cổ nói và nhanh chóng câm lặng, vì hắn thấy người đàn ông trung niên vừa lên tiếng không những quen mặt, hơn nữa những vị cảnh sát với quân hàm chói mắt ở sau lưng người đàn ông kia càng làm cho hắn hoa cả mắt.

Đậu Minh Nhạc cũng căn bản không có thời gian quan tâm đến Tiểu Cổ, vẻ mặt lão nhanh chóng trầm xuống, lão chỉ tay về phía Tiểu Cổ đang luống cuống tay chân rồi quát lên:

- Người các anh bắt đang ở đâu?

- Phòng giam giữ!

Dưới quan uy của Đậu Minh Nhạc, Tiểu Cổ thật sự có chút sợ hãi, hắn vội vàng nói ra địa điểm giam giữ Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển. Nghe nói thương nhân Hongkong đến đầu tư bị giam trong phòng, Đậu Minh Nhạc thầm căm hận. Anh Hoàng vất vả lắm mới có thể mời khách, muốn để cho bọn họ đầu tư ở Giang Châu, chuyện này đã được nói ra ở hội nghị thường ủy, cũng được đặt lên độ cao chính trị. Con bà nó, khốn nổi đám cán bộ bên dưới lại không có mắt, chính khối công tác mình được phân công quản lý lại chọc ra thiêu thân, con bà nó đám bắt con gái của thương nhân nổi tiếng Hongkong vào nhốt trong phòng giam ở đồn công an.

Nếu như vị thương nhân Hongkong này rộng lương một chút còn dễ nói, nếu như người ta nổi giận mà vỗ mông bỏ đi, như vậy dựa vào tính cách của anh Hoàng, sẽ không vỗ bàn chửi chó má với mình trên hội nghị thường ủy sao?

Đậu Minh Nhạc cũng căn bản không nhìn sang Tiểu Cổ, lão quay đầu dùng ánh mắt hung hăng nhìn vài tên lãnh đạo cục công an đi theo phía sau, sau đó xoải bước đi về phía phòng câu lưu.

Lúc này đám cục trưởng và phó cục trưởng cục công an toàn thân đều đổ đầy mồ hôi, cục trưởng cục công an thành phố Triệu Lương Thu hơn bốn mươi tuổi, lúc này gương mặt đã biến thành màu đen, hắn lạnh giọng quát lên với Tiểu Cổ:

- Còn không tranh thủ dẫn đường?

Tiểu Cổ thật sự cảm thấy rất choáng váng, nhưng tình hình trước mắt lại làm cho hắn sinh ra cảm giác xấu, có lẽ lần này xảy ra chuyện lớn.

Phòng câu lưu cũng chỉ cách văn phòng vài bước đi đường, khi đi ngang qua phòng làm việc của đồn trưởng Tần thì những tiếng ồn ào từ bên trong truyền ra, có người cười lớn nói:

- Ha ha ha, ba con hai, anh Ô, lần này tôi không khách khí.

Gương mặt vốn âm trầm của Đậu Minh Nhạc càng trở nên khó coi, lão nhấc chân lên đá văng cánh cửa khép hờ ngoài phòng làm việc của đồn trưởng Tần.

Khoảnh khắc khi cánh cửa bị đá văng, đám người đồn trưởng Tần đang đánh bài chợt quay đầu nhìn. Đồn trưởng Tần là chủ nhân của gian phòng, hắn thấy có người đá văng cửa phòng thì lớn tiếng quát:

- Con bà nó, không thấy đang...

Nhưng khi đồn trưởng Tần thấy gương mặt của Đậu Minh Nhạc và Triệu Lương Thu thì hắn đang ngồi trên giường mà thiếu chút nữa đã ngã ngay xuống. Lúc này hắn cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, hắn vội vàng nhảy xuống giường, đeo giày, đứng thẳng người. Đúng lúc này hắn ý thức được trong tay còn cầm vài lá bài, thế là nhanh chóng ném xuống đất như khoai lang.

Đậu Minh Nhạc nhìn tình huống xảy ra trước mắt mà hừ lạnh một tiếng, sau đó nói một câu:

- Đúng là một ổ rắn rết.

Đậu Minh Nhạc nói xong thì đi về phía phòng câu lưu.

Lúc này mất mặt nhất phải nói đến cục trưởng cục công an Triệu Lương Thu, gương mặt hắn thật sự đen như than, hắn cũng không nói gì mà theo Đậu Minh Nhạc đi ra ngoài.

Thấy hai vị lãnh đạo đi qua, những viên cảnh sát khác cũng nhanh chóng đi theo, vị cục trưởng phân cục công an đi sau cùng đã không phải là vẻ mặt đen nhẻm, lúc này mặt hắn trắng bệch, trong lòng cực kỳ không yên.

Người đàn ông này là một vị cục trưởng phân cục dược phân công quản lý trị an của một quận, hắn đã ý thức được cái này không hoàn toàn chỉ là vấn đề của một mình đồn trưởng Tần.

Trong phòng câu lưu, Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển thật sự không nói gì, cả hai đã trải qua một khoảng thời gian dài bị còng tay, bây giờ thật sự cảm thấy khó thể chịu nổi.

Đậu Minh Nhạc bước vào phòng câu lưu, vì ánh sáng có hơi tối mà lão không thấy rõ gương mặt của Vương Tử Quân, nhưng sau khi xác định chỗ này giam giữ thương nhân Hongkong thì tiến nhanh lên phía trước giữ chặt lấy tay của Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói:

- Xin lỗi tiểu đồng chí, đã cho cậu phải chịu uất ức, là chúng tôi không làm tốt công tác...

Vương Tử Quân tất nhiên nhận ra Đậu Minh Nhạc, hắn nhìn thấy gương mặt cực kỳ đau lòng của Đậu Minh Nhạc mà không khỏi muốn cười. Hắn biết rõ vì sao Đậu Minh Nhạc phải chạy đến đây, hắn nhìn bàn tay đang giữ lấy tay của mình mà vội vàng cười nói:

- Chú Đậu, thương nhân Hongkong ở bên kia.

Một câu nói chú Đậu làm cho Đậu Minh Nhạc chợt sững sốt, lúc này ánh mắt của lão cũng đã thích ứng với ánh sáng hơi tối trong phòng, cũng nhìn rõ người thanh niên mình đang nắm tay là ai.

Vương Tử Quân, chính là con trai của người bạn học đang là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy của mình, thuộc hạ của mình sao lại bắt cả hắn? Lão thầm nghĩ, nếu bạn học cũ của mình mà biết chuyện này, không phải địa vị của mình trong lòng phó thư ký trưởng Vương sẽ giảm xuống ngàn trượng sao?

- Tử Quân, chuyện gì xảy ra, vì sao bọn họ lại bắt cậu?

Trong lúc nói thì Đậu Minh Nhạc cũng đã thấy Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển bị còng vào cùng một chỗ, thế là dùng giọng căm tức nói với cục trưởng cục công an Triệu Lương Thu đi theo phía sau:

- Anh còn chờ gì nữa? Còn không mau mở còng ra?

Triệu Lương Thu cung tuyệt đối không ngờ vị thương nhân Hongkong kia cũng có quen biết với Đậu Minh Nhạc, thế là da đầu càng kéo căng thêm vài phần, hắn thầm hiểu, lần này nếu xử lý không tốt thì cờ lê của thị ủy và khối chính quyền thành phố sẽ đánh lên mông mình. Mỗi ngày đại hội đều nói câu trồng xuống cây ngô đồng kéo đến phượng hoàng, dù là bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu đến hoàn cảnh kêu gọi đầu tư, nếu mang đến trở ngại cho công tác kêu gọi đầu tư, như vậy sẽ là tội nhân của cả thành phố, bây giờ con thiêu thân lại xuất hiện trong khối công tác của mình.

Sau khi nghe Đậu Minh Nhạc lên tiếng thì Triệu Lương Thu nhanh chóng tiến lên, hắn là một cục trưởng cục công an xuất thân là cảnh sát hình sự, chỉ cần nhìn qua cách còng hai tay vào một là biết chuyện gì xảy ra. Hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đúng lúc thấy viên đồn trưởng Tần đang sợ hãi đứng ngoài cửa.

- Còn đứng đó làm gì? Tranh thủ cút đến đây mở còng, còn ngây ra làm gì?

Dù Đậu Minh Nhạc có ở đây nhưng Triệu Lương Thu cũng không thể nhịn được mà mở miệng mắng. Đồn trưởng Tần cũng đã ý thức được mình chọc vào phiền toái cỡ nào, sự việc lần này có thể kéo cả bí thư ủy ban tư pháp và cục trưởng cục công an đến đây, nghĩ lại thì hắn càng cảm thấy phát lạnh.

Trong tiếng quát lạnh của Triệu Lương Thu, đồn trưởng Tần run rẩy lấy chìa khóa ra, có lẽ vì quá căng thẳng nên một chiếc còng tay đơn giản mà mất hơn nửa phút vẫn chưa mở ra được.

Triệu Lương Thu cảm thấy vẻ căng thẳng trong mắt đồn trưởng Tần, thế là hắn cũng không bận tâm, tiến lên đẩy đồn trưởng Tần ra, sau đó giật lấy chìa khóa mở còng.

- Tử Quân, không có gì xảy ra chứ?

Đậu Minh Nhạc nhìn vết máu ứ đọng trên tay Vương Tử Quân, sau đó lên giọng hỏi han.

- Cám ơn chú Đậu, không có gì.

Vương Tử Quân khẽ cười với Đậu Minh Nhạc, sau đó hắn khẽ phất tay.

Thấy Vương Tử Quân không có việc gì thì Đậu Minh Nhạc mới yên lòng trở lại, lão quay sang nhìn Triệu Thanh Uyển, kết luận đây chính là con gái bảo bối của thương nhân Hongkong, thế là tranh thủ lên tiếng chịu tội:

- Cô là con gái của giám đốc Triệu phải không? Tôi là Đậu Minh Nhạc, chuyện hôm nay thật sự gây uất ức cho cô.

Dù Đậu Minh Nhạc chỉ lên tiếng chào hỏi vài câu, nhưng trình tự chào hỏi cũng đủ để cho người ta thấy mức độ quan tâm của mình với hai người này. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy nhìn qua vốn rất bình thường, cũng sẽ không được người ta đặt trong lòng, nhưng là một người trong quan trường, Triệu Lương Thu lại khắc ghi chi tiết nhỏ này vào lòng.

Triệu Thanh Uyển khẽ nói lời cảm ơn, sau đó cũng không nói với Đậu Minh Nhạc, hắn lại nhìn về phía đồn trưởng Tần rồi nói:

- Cảnh sát tiên sinh, năm ngàn các ngài muốn tôi sẽ nhanh chóng đưa đến, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nói với các ngài một câu, món đồ cổ là do chính bản thân ông chủ quầy đánh nát, mà người ra tay trước cũng chính là bọn họ.

Lúc này đồn trưởng Tần thật sự rất muốn khóc, chính mình phạm phải sai lầm, vốn đã coi như xon, bây giờ cô gái này lại nói ra số tiền phạt, không phải là vung muối trên vết thương của mình sao? Nhưng lúc này hắn cũng không còn uy phong lẫm liệt như vừa rồi, dù là Triệu Thanh Uyển nói gì thì hắn cũng chỉ có thể cúi đầu nghe.

Dưới sự dẫn dắt của Đậu Minh Nhạc, Vương Tử Quân và Triệu Thanh Uyển đi ra khỏi phòng câu lưu. Lúc này Đậu Minh Nhạc chợt quay sang cười với Triệu Thanh Uyển:

- Triệu tiểu thư, bố còn đang chờ cô, tôi sẽ phái người đưa cô về.

Triệu Thanh Uyển nhìn sắc trời chiều, vẻ mặt có chút khó xử. Nàng trầm ngâm một lát, sau đó nói với Vương Tử Quân:

- Vương Tử Quân, bố tôi cảm thấy rất tiếc nuối vì chưa được gặp anh, hôm nay anh có rãnh không? Ông ấy muốn mời anh một bữa cơm, coi như tỏ lời xin lỗi.

Triệu Thanh Uyển nói như vậy và Vương Tử Quân cũng biết có chuyện gì xảy ra. Dù hắn đã sớm chuẩn bị cả hai tay, nhưng dù sao những lời của nàng vẫn làm cho hắn cảm thấy vui vẻ. Nếu như có thể tranh thủ được đầu tư, như vậy tốc độ phát triển của xã Tây Hà Tử sẽ giống như lên xe tốc hành, sẽ mạnh hơn so với tình huống thông thường rất nhiều lần. Vì thế hắn có chút trầm ngâm, sau đó thì gật đầu nói:

- Cũng không cần xin lỗi, chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, nhưng mời cơm thì quá tốt, tôi cũng đang đói bụng.

Triệu Thanh Uyển nhìn bộ dạng hầu như thật sự đói bụng của Vương Tử Quân mà nở nụ cười không tiếng động.

Hoàng Nham Bình ngồi trước bàn làm việc rộng thùng thình, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn giống như đang suy tư gì đó. Thư ký khẽ đẩy cửa tiến vào rồi cung kính báo:

- Bí thư Hoàng, vừa rồi Triệu tiên sinh gọi điện thoại đến, nói rằng hôm nay sẽ không đến dự tiệc.

Trong địa bàn thành phố Giang Châu này có ai không nể mặt Hoàng Nham Bình? Đừng nói là bữa tiệc lão tự mình chiêu đãi, dù là người mở tiệc muốn chiêu đãi lão thì cũng cần phải được thư ký sắp xếp. Nhưng lúc này vị giám đốc Triệu kia lại từ chối, lại không làm cho Hoàng Nham Bình tức giận.

"Dù thế nào thì người ta cũng là khách do mình mời đến, hơn nữa chính mình còn muốn người ta đầu tư trên địa bàn của mình, bây giờ con gái của đối phương xảy ra chuyện, đối phương có tâm tư dùng cơm mới là lạ!"

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoàng Nham Bình, lão trầm ngâm trong giây lát rồi dò hỏi:

- Có nói nguyên nhân gì không?

- Có, nghe nói Triệu tiên sinh muốn mời người dùng cơm.

Thư ký dù biết Hoàng Nham Bình cũng không vì sự việc thế này mà tỏ ra tích cực, nhưng hắn vẫn cẩn thận nói.

- Mời ai vậy?

Hoàng Nham Bình rất mẫn cảm với chuyện này, lão trực tiếp hỏi.

- Ông ấy không nói.

Thư ký giống như phạm vài sai lầm gì dó, giọng điệu hạ xuống rất thấp.

Hoàng Nham Bình không nói gì nhưng vẻ mặt cứng nhắc chợt làm cho thư ký thức tỉnh, hắn đã đi theo bí thư Hoàng được hai năm, cũng biết rõ tính cách của bí thư, rất nhiều thứ nhìn thấu nhưng không nói thấu giống như nấc cục, chỉ nói một nửa, phần còn lại để trong bụng, để cho người ta phải mất hết tâm tư để suy xét.

Viên thư ký nhanh chóng bổ sung:

- Bí thư Hoàng, tôi sẽ đi dò hỏi.

- Không cần, thế này đi, cậu hỏi thăm xem Triệu tiên sinh dùng cơm ở chỗ nào, nếu anh ấy không muốn đến dùng cơm, như vậy chúng ta đến làm ác khách, coi như ăn chùa.

Thư ký vừa đi được một lát thì Đậu Minh Nhạc đi đến, lão cung kính chào một tiếng bí thư, sau đó ngồi xuống đối diện với Hoàng Nham Bình.

Hoàng Nham Bình tùy ý ném ra một điếu thuốc, sau đó lão khẽ hỏi:

- Minh Nhạc, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Đậu Minh Nhạc cũng không giấu diếm, lão chú ý nói qua sự việc một lần, tất nhiên lão không nói về Vương Tử Quân, vì lão thấy chuyện về Vương Tử Quân chỉ mình biết là được, nếu để cho Hoàng Nham Bình biết đó là con của Vương Quang Vinh, như vậy không bằng để tự mình biết thì hay hơn.

Dù sao thì tài nguyên cũng có hạn, hai người cùng độc hưởng một người thì cũng sinh ra khác biệt rất lớn.

- À, chuyện này cũng xem như là một hồi chuông cảnh báo, anh Đậu, đối với những sự kiện như thế này thì ủy ban tư pháp các anh nên đề xuất ra một phương án cụ thể, đả kích đám phần tử phạm pháp thật mạnh. Chúng ta ở tuyến trên dùng trăm phương ngàn kế để kêu gọi đầu tư, bây giờ thì tốt, bên dưới lại xuất hiện vấn đề về trật tự trị an, hoàn cảnh như vậy sao có thể làm cho thương nhân yên tâm? Đúng là làm bừa bãi.

Trong một gian phòng bình thường của khách sạn Kim Tôn, giám đốc Triệu, Triệu Thanh Uyển, Vương Tử Quân và Chu Thường Hữu ngồi đối diện với nhau. Vài món ăn tinh xảo được ánh đèn phụ trợ càng làm bùng lên những luồng sáng chói mắt.

Giám đốc Triệu bưng một ly rượu lên rồi nói:

- Vương tiên sinh, chuyện đàm phán thì thủ hạ của tôi làm ra chuyện đáng chê cười, lúc này đây xin cảm tạ cậu đã cứu con gái tôi, trước tiên kính cậu một ly.

Vương Tử Quân nhìn giám đốc Triệu nho nhã phong độ trước mắt, dù đối phương nói lời cảm ơn cực kỳ khách khí nhưng cuối cùng vẫn không thể không để lộ ra sự trưởng thành, cơ trí, khôn khéo và giỏi giang của một vị thương nhân.

Vương Tử Quân khẽ cười nói:

- Giám đốc Triệu, ngài thật sự quá khách khí, nếu nói cháu cứu Triệu tiểu thư thì không đúng, phải nói là Triệu tiểu thư đã cứu cháu mới đúng. Nếu không phải cô ấy ra tay, chỉ sợ cháu đã bị đám lưu manh vô lại đánh cho một trận, cũng khó thể nào làm gì được.

Khóe miệng Triệu Thanh Uyển chợt cong lên, bộ dạng vui vẻ muốn cười mà áp chế, mà Chu Thường Hữu rơi vào trường hợp này lại cảm thấy tay chân gò bó.

- Tôi đã xem qua đại tác phẩm của Vương tiên sinh, ghi rất hay, nhưng cũng thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy bên trong đó cũng thiếu khuyết rất nhiều.

Giám đốc Triệu đặt ly rượu xuống rồi dùng giọng thẳng thắn nói.

Vương Tử Quân khẽ cười mà không nói gì, chỉ là gắp lên một miếng thức ăn, lại bỏ vào miệng nhai nuốt.

- Cốc, cốc, cốc!

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó Hoàng Nham Bình tươi cười đi vào. Lão dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói:

- Giám đốc Triệu, anh không đến phó ước làm cho tôi không có chỗ ngồi dùng cơm, vì vậy mà quyết định tối nay sẽ làm ác khách không mời mà đến, anh sẽ không để tâm chứ?

Giám đốc Triệu thầm hiểu, Hoàng Nham Bình là bí thư thành phố, đám người chung quanh sẽ vây bí thư như hoa hướng dương yêu mặt trời, nói lão không có chỗ dùng cơm thì rõ ràng là đáng cười. Nhưng trước khi quyết định có đầu tư ở chỗ này hay không, giám đốc Triệu cũng không thể nào mở miệng nói gì hơn.

- Ha ha ha, bí thư Hoàng là khách quý, nói cái gì là quấy rầy? Mau, mời anh đến đây ngồi.

Giám đốc Triệu mở miệng chào đón, sau đó cũng nhanh chóng tiến lên đón Hoàng Nham Bình.

Lúc bắt đầu thì bữa cơm có bốn người, cha con nhà họ Triệu mời cơm Vương Tử Quân, thế cho nên Vương Tử Quân tùy tiện ngồi ở vị trí chủ khách, Chu Thường Hữu tự nhiên ngồi dưới tay hắn. Bây giờ Hoàng Nham Bình không mời mà đến, như vậy vị trí lại có hơi khó khăn.

Nếu như bữa cơm chưa bắt đầu thì nhường chỗ sẽ không là vấn đề, nhưng bây giờ bữa cơm đã ăn được phân nửa, cũng khó thể nào nhường chỗ.

Tuy lần đầu tiên gặp mặt Hoàng Nham Bình ngoài đời, nhưng Vương Tử Quân và Chu Thường Hữu có thể nói đã gặp mặt Hoàng Nham Bình này vô số lần trên chương trình thời sự. Vì vậy Hoàng Nham Bình vừa đi vào thì dù là Vương Tử Quân hay Chu Thường Hữu cũng đều nhận ra được, người kia chính là bí thư thị ủy.

Chu Thường Hữu thấy bí thư đến thì lập tức đứng lên theo bản năng, Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm rồi đứng lên ngay.

- Đều ngồi xuống, đều ngồi xuống đi, tôi đến chỉ dùng bát cơm mà thôi.

Hoàng Nham Bình tất nhiên đi đến một chiếc ghế dưới tay của Chu Thường Hữu và tùy ý ngồi xuống, khi thấy bí thư thị ủy ngồi dưới tay mình, Chu Thường Hữu thật sự cảm thấy như ngồi trên đống than, cực kỳ khó chịu.

Vương Tử Quân nhìn Hoàng Nham Bình với vẻ mặt bình thản, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng cung kính kêu một tiếng bí thư Hoàng rồi nhường ra vị trí của mình.

Từ khi vào cửa thì Hoàng Nham Bình luôn quan sát Vương Tử Quân và Chu Thường Hữu, lão cũng muốn xem hai vị khách mà giám đốc Triệu muốn mời là ai. Khi ánh mắt quét qua người Chu Thường Hữu, lão cho ra một đánh giá đơn giản với người này, nhưng đối với Vương Tử Quân ngồi ở vị trí chủ vị thì trong lòng sinh ra cảm giác có chút bí hiểm.

Chỉ cần nhìn vào động tác thì biết rõ đối phương có nhận ra mình, nhưng nhận ra mình mà còn có thể vững vàng như thế, đây là lần đầu tiên Hoàng Nham Bình gặp người như vậy.

Tuy Hoàng Nham Bình chú ý nhiều nhất đến Vương Tử Quân, nhưng lão lại mở miệng với Triệu Thanh Uyển đầu tiên:

- Thanh Uyển, nghe nói hôm nay cháu phải chịu uất ức phải không? Nói cho bác ai ức hiếp cháu, bác sẽ đá vào mông hắn.

Triệu Thanh Uyển giống như lần đầu tiên được gặp Hoàng Nham Bình, nàng khẽ cười một tiếng nói:

- Cám ơn bác Hoàng, nếu không phải bác ra tay giúp đỡ, chỉ sợ cháu và anh ấy còn đang bị giữ lại ở đồn công an.

- À, tiểu tử cậu cũng bị đưa về đồn công an cùng với Thanh Uyển sao?

Hoàng Nham Bình nhìn về phía Vương Tử Quân rồi thản nhiên nói.

Vương Tử Quân biết rõ lúc này mình nên mở miệng, hắn nhanh chóng đứng lên cung kính nói:

- Chào bí thư Hoàng!

- Tiểu tử, nghe khẩu âm hìn như là người tỉnh Chiết Giang phải không?

Hoàng Nham Bình dùng giọng không nhanh không chậm hỏi Vương Tử Quân.

- Bí thư Hoàng quả nhiên tinh tường, cháu là Vương Tử Quân, chẳng những là người tỉnh Chiết Giang, còn là tiểu binh dưới tay bác.

Vương Tử Quân nói rồi nhận lấy ly rượu trong tay của nhân viên phục vụ, sau đó rót đầy rồi đưa đến cho Hoàng Nham Bình.

Hoàng Nham Bình đã sớm nhìn ra Chu Thường Hữu là người trong thể chế, nhưng lão thật sự không ngờ Vương Tử Quân cũng là người trong thể chế, lại nằm trong phạm vi quản hạt của mình.

- À, điều này tôi cũng không ngờ, cậu tên gì, công tác ở đơn vị nào?

- Báo cáo bí thư Hoàng, cháu là Vương Tử Quân, công tác ở ủy ban xã Tây Hà Tử.

Vương Tử Quân nhàn nhạt cười, giọng điệu rất có khí phách.

Hoàng Nham Bình là một bí thư tỉnh ủy, tất nhiên là một lãnh đạo cực kỳ hợp cách, vừa nghe đến tên xã Tây Hà Tử thì nhanh chóng liên hệ với xã huyện Hồng Bắc.

- Xã Tây Hà Tử là nơi rèn luyện rất tốt, Tiểu Vương, cậu cần phải rèn luyện cho thật giỏi. Đúng rồi, nghe nói chủ tịch xã Triệu Liên Sinh cũng là một cán bộ có bản lĩnh cơ sở, cậu cần phải đề cao chính mình dưới sự dẫn dắt của cậu ấy.

Hoàng Nham Bình không nhớ rõ vị bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử tên là gì nhưng lại có chút ấn tượng với vị chủ tịch xã, thế là thuận miệng nói.

Hoàng Nham Bình cảm thấy Vương Tử Quân dù có bản lĩnh cao vời cũng chỉ là một phó khoa mà thôi, mình nói vài câu cũng có tác dụng khuyến khích.

Vương Tử Quân nghe được lời của bí thư thị ủy thì thầm hiểu rõ, nhưng hắn cũng không chủ động uốn nắn sai lầm nhỏ của bí thư, thế nên chỉ gật đầu mà không giải thích.

Triệu Thanh Uyển ở bên cạnh lại không quan tâm đến lệ cũ trong quan trường, nàng vừa đặt quả táo lên bên miệng thì dùng giọng nghi ngờ hỏi:

- Bác Hoàng, trong nước không phải bí thư là lãnh đạo cấp cao sao, thế nào bác lại cho một vị chủ tịch xã chỉ đạo bí thư Vương?

Hoàng Nham Bình chợt ngây người, lão nhìn Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân thấy thế thì vội vàng giới thiệu mình:

- Bí thư Hoàng, cháu vừa nhận chức bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, lần này đến thành phố là muốn kêu gọi đầu tư.

Tuy Vương Tử Quân chỉ nói hai câu đơn giản nhưng bí thư Hoàng lại xem như nghe và hiểu rõ vấn đề.

Hoàng Nham Bình nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, lão lập tức cười lớn nói:

- Trước mắt từ trung ương đến địa phương đều đề xướng trẻ hóa, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa cán bộ nhà nước, huyện Hồng Bắc coi như làm tốt công tác này. Cơ sở là nơi tốt cho cậu thi thố tài năng, hy vọng cậu cũng đừng phụ lòng tín nhiệm của tổ chức, cố gắng phát triển tài hoa của mình, vào thời cơ thích hợp thì tổ chức sẽ đặt các cậu lên các vị trí phải gánh nặng hơn.

Giám đốc Triệu nãy giờ chỉ mỉm cười nhìn Vương Tử Quân đối thoại với Hoàng Nham Bình, lão không mở miệng. Lúc này thấy hai người đã mở đầu xong, lão mới nâng ly rượu lên cụng với Hoàng Nham Bình, sau đó lại hỏi Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, ai làm ra bản kế hoạch kia?

- Nếu như nói là cháu làm thì giám đốc Triệu sẽ tin tưởng sao?

Sau khi Vương Tử Quân trả lời xong những câu hỏi của Hoàng Nham Bình, hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.

- Ha ha ha ha, sao tôi lại không tin? Bí thư Vương, cậu đến tìm tôi sẽ không vì tặng bản kế hoạch đó chứ?

Giám đốc Triệu tuy rất tôn kính Hoàng Nham Bình, nhưng lão là một thương nhân khôn khéo mà vẫn bị bản kế hoạch kia làm cho ngứa ngáy, nếu như không phải vừa rồi là Hoàng Nham Bình đi đến, sợ rằng lão đã hỏi ra từ lâu rồi.

- Tất nhiên là không phải, cháu muốn cùng hợp tác với giám đốc Triệu, cùng nhau mở ra quy hoạch.

Vương Tử Quân đón ánh mắt của giám đốc Triệu rồi nói.

Giám đốc Triệu tuy suy nghĩ ra nhiều nguyên nhân, nhưng lão thật sự không ngờ Vương Tử Quân không phải nói đến chuyện đầu tư, mà là hợp tác.

Hoàng Nham Bình cũng quan sát Vương Tử Quân, lão cũng thầm kinh ngạc, những ngày nay vì muốn giám đốc Triệu đầu tư trên địa bàn của mình, thế nên lão hiểu rõ đám chủ tịch huyện bên dưới đang làm gì. Lão cũng thầm hiểu, giám đốc Triệu này là một kẻ không dễ nói chuyện.

Nhưng trước đó có nhiều người đến mời giám đốc Triệu đầu tư nhưng hầu như không có ai nói đến chuyện hợp tác, không ngờ một vị bí thư đảng ủy xã nho nhỏ lại dám dõng dạc mở miệng không nói chuyện đầu tư mà lại là chuyện hợp tác.

- Ha ha ha, bí thư Vương, cậu biết hạng mục này cần đầu tư bao nhiêu tiền không?

Giám đốc Triệu dù sao cũng là thương nhân đã trải qua đủ sóng to gió lớn, lão khôi phục lại bình tĩnh chỉ sau nháy mắt, sau đó nâng ly rượu khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng tỏ ra khá bình tĩnh, hắn khẽ nghĩ ngợi nói:

- Nghe nói là đầu tư khoảng hai trăm triệu.

Hai trăm triệu vào thời bấy giờ là hạng mục đầu tư rất lớn, nếu không phải vì số tiền này thì Hoàng Nham Bình là một bí thư thị ủy, căn bản cũng không cần khách khí như vậy.

- Đúng vậy, là hai trăm triệu, nếu như bí thư Hoàng nói hợp tác thì tôi còn tin, nhưng bí thư Vương nói ra thì thứ cho tôi nói thẳng, tôi không thể tin.

Giám đốc Triệu nói rồi nâng một ly rượu uống cạn:

- Dù tôi không biết về xã Tây Hà Tử của các cậu, nhưng bí thư Vương này, xã cậu có thể bỏ ra được số tiền mười triệu hay không?

"Mười triệu?"

Chu Thường Hữu đã ngồi không yên, hắn nghe thấy con số như vậy thì càng đổ mồ hôi hột, trong lòng thầm cảm thán, con bà nó, với tổ chức của huyện chúng tôi, đừng nói là mười triệu, có được một triệu cũng là quá khó khăn rồi.

- Không thể!

Vương Tử Quân cắn môi, vẻ mặt vẫn góc cạnh rõ ràng, nhưng âm thanh phát ra từ trong môi vẫn rất du dương và có khí phách:

- Đừng nói là mười triệu, bây giờ tổ chức xã chúng tôi có thể cho ra được một trăm ngàn cũng là quá lớn rồi.

Hoàng Nham Bình là bí thư thị ủy, tất nhiên lão biết rõ tình huống tuyến dưới. Sau khi nghe được lời của Vương Tử Quân, lão thầm nghĩ vị cán bộ trẻ này rất biết cách nói thật. Nhưng càng như vậy thì lão càng hứng thú, lão càng muốn xem vị bí thư đảng ủy một xã nghèo này sao có thể nói chuyện hợp tác với giám đốc Triệu nhiều tiền lắm của cho được.

- Bí thư Vương, không phải cậu muốn bỏ ra một trăm ngàn để đầu tư hạng mục đấy chứ?

Giám đốc Triệu dùng ánh mắt buồn cười nhìn Vương Tử Quân, trong lòng thật sự cảm thấy tiểu tử này rất buồn cười.

- Giám đốc Triệu, ngài chỉ nói đúng được phân nửa, tôi thật sự muốn tham gia hạng mục của các mọi người, nhưng khôn phải đầu tư một trăm ngàn, cháu còn muốn một khoản tiền để xã Tây Hà Tử có thể phối hợp vận chuyển. Cháu muốn đưa nhà máy Trá Du ở xã Tây Hà Tử vào trong hạng mục của chú.

Lúc này vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm bình tĩnh, hắn cầm chai rượu rót vào ly cho giám đốc Triệu:

- Yêu cầu của cháu không tính là cao, chỉ cần mười phần trăm cổ phần mà thôi.

Kiếp sống quan trường nhiều năm qua đã làm cho Hoàng Nham Bình quen nhìn thủy triều lên xuống, lúc này lão thiếu chút nữa thì làm rơi ly rượu trong tay xuống đất. Mạnh, vị bí thư đảng ủy xã trẻ tuổi này thật sự rất mạnh, một kẻ nói chuyện không buông tha. Tuy lão không biết tình huống nhà máy Trá Du ở xã Tây Hà Tử, nhưng lão là bí thư thị ủy và vẫn nhớ rõ danh sách các xí nghiệp có giá trị trên một triệu trong thành phố, mà lão nhớ trong đó không có tên của nhà máy Trá Du dưới xã Tây Hà Tử.

Dù nhà máy kia có giá trị tài sản trên một triệu, nhưng nếu gia nhập vào một hạng mục hai trăm triệu mà đòi mười phần trăm cổ phần thì rõ ràng là quá cao rồi.

Gương mặt giám đốc Triệu chợt trầm xuống, lão cẩn thận nhìn vào hai mắt Vương Tử Quân:

- Cậu thanh niên, điều kiện này của cậu có phải là quá mức tham lam rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện