Chu Thường Hữu nhìn văn kiện trong tay mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn trố mắt một lúc lâu, cuối cùng mới chợt hiểu ra vấn đề và vội vàng chạy về phía máy đánh chữ.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, hơn nữa trong huyện Hồng Bắc còn có một câu vè như thế này: Nhà hàng xóm đánh vỡ một cái chậu sành làm kinh động cả trăm người trong thôn. Con người vốn có một tập tính truyền lời, vì thế sự kiện Vương Tử Quân khổ sở kéo hạng mục về xã, bây giờ lại bị người ta vung tay hái đào đã nhanh chóng truyền khắp huyện Hồng Bắc.
Hơn nữa lúc này toàn xã Tây Hà Tử đã biết được văn kiện khen ngợi Vương Tử Quân của huyện ủy chính quyền, vì vậy dù là cán bộ thôn xóm hay già trẻ lớn bé trong xã đều phân vân, đều nghị luận.
- Hừ, huyện ủy dựa vào cái gì mà tranh thủ hạng mục của chúng ta cho con bà nó thị trấn huyện thành? Đây không phải là ức hiếp xã Tây Hà Tử chúng ta sao? Con mẹ chúng nó, bây giờ cán bộ và quần chúng xã lên vây công bọn họ, một người nhổ một bãi nước miếng dìm chết chúng nó.
Trong căn tin xã Tây Hà Tử, một vị cán bộ trẻ tuổi trong xã vừa ăn vừa chửi ầm lên.
- Hạng mục này vốn là của xã Tây Hà Tử chúng ta tranh thủ được, bây giờ đám người thị trấn huyện thành kia ngồi mát ăn bát vàng, rõ ràng đã tiến hành những hoạt động xúc tiến ngầm, đúng là không biết xấu hổ.
Lâm Giang Luân dù có chút ý kiến với Vương Tử Quân nhưng sự kiện này vẫn đứng về phía xã Tây Hà Tử.
Lâm Giang Luân nói đến đây thì có người chen lời:
- Tôi nghe nói đây là trong huyện có người có ý kiến với bí thư Vương, nếu bí thư Vương không phải là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, chỉ sợ hạng mục này sẽ được đưa xuống Tây Hà Tử.
- Triệu Tứ Thùy, tiểu tử cậu nói ra những lời này cần phải xem xét sao cho rõ ràng đã chứ, nếu như không có bí thư Vương đi chạy hạng mục, cậu nghĩ rằng hạng mục này sẽ rơi xuống huyện Hồng Bắc chúng ta sao?
Không đợi Triệu Tứ Thùy nói xong, Tôn Ngân Thương ở bên cạnh đã dùng giọng không chút khách khí phản bác.
Triệu Tứ Thùy muốn giải thích nhưng lại không thể tìm được lý do, điều này chính là sự thật, hạng mục kia có thể rơi xuống xã Tây Hà Tử đều nhờ công lao của bí thư Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương đến dùng cơm.
Mọi người đang nghị luận thì Vương Tử Quân tươi cười đi vào nhà ăn, từ trên mặt hắn căn bản không nhìn thấy chút uất ức, giống như từ lúc bắt đầu thì chuyện hạng mục của tập đoàn Chính Hồng là hắn chạy thay cho thị trấn huyện thành vậy.
Khi uy nghiêm của Vương Tử Quân ở xã Tây Hà Tử càng mạnh mẽ thì càng có nhiều cán bộ đang ăn cơm phải đứng lên chào hỏi, Vương Tử Quân khoát tay về phía bọn họ, sau đó hắn nói với Trương Thuận và Lý Tam Thái đã đi làm:
- Hai anh đã vất vả nhiều, nhà ăn của xã chúng ta vốn là tài chính có hạn, cũng không có được sơn hào hải vị, tôi cũng không yêu cầu có thêm thịt cá nhưng phương diện hương vị và chất lượng cũng không muốn làm các đồng chí chịu uất ức. Tôi cũng không muốn các anh tự tạo ra hương vị, nhưng ít nhất cũng phải ngon như món thịt kho tàu kia.
Vương Tử Quân nói rồi nở nụ cười thiện ý, Trương Thuận vội vàng lớn tiếng đảm bảo với Vương Tử Quân, còn Lý Tam Thái ở bên cạnh lại luôn miệng đọc thuộc lòng bài chân kinh mà anh rể đã dạy cho mình: Hễ là lãnh đạo nói lời vui cười, dù có thật sự buồn cười hay không cũng phải cười lớn.
Khi Vương Tử Quân dùng cơm thì Trương Dân Cường cũng bưng thức ăn đến, hắn cắn hai cái bánh báo rồi nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi muốn mời anh ly rượu.
Trương Dân Cường tuy nói không lớn nhưng từng chữ lại rơi vào trong đầu đám cán bộ xung quanh, những âm thanh có hơi ồn ào chợt ngừng lại. Ai cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, lại nhìn Trương Dân Cường, sau đó tiếp tục buồn bực dùng cơm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặ bình tĩnh của Trương Dân Cường, nào không biết đối phương đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn chỉ khẽ cười rồi dùng giọng khách khí nói:
- Nếu nói mời khách thì nên là tôi mời anh mới phải, nhưng nếu bí thư Trương đã nói như vậy, tôi cung kính cũng không bằng tuân mệnh, lần tới tôi sẽ mời khách.
Trương Dân Cường thấy Vương Tử Quân trả lời như vậy thì trên gương mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Vương Tử Quân ăn cơm xong vẫn tiếp tục làm công tác điểm danh các cán bộ, sau đó tiến hành sắp xếp, mọi thứ vẫn như cũ, giống như chuyện hạng mục đã bị cướp đi chưa từng phát sinh.
- Không có gì nữa rồi, mọi người giải tán, tất cả tiếp tục đốc xúc công tác theo những gì đã được phân công.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên rời khỏi phòng họp.
- Két!
Một tiếng thắng gấp chói tai vang lên, Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh này thì ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân ủy ban, thấy một chiếc Santana dừng lại trong ủy ban xã Tây Hà Tử.
Một thanh niên đeo kính đen từ trên xe Santana bước xuống, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt đám cán bộ đang tan họp rồi dùng giọng lễ phép hỏi:
- Xin hỏi bí thư Vương có ở đây không?
Vương Tử Quân nhìn viên cán bộ trẻ tuổi kia mà không khỏi cười nhạt một tiếng nói:
- Tôi chính là Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương, tôi là Tiểu Ngô, là cán bộ văn phòng của thị trấn huyện thành, tôi vâng lệnh của chủ tịch Hồng đến đây đưa thiếp mời cho bí thư Vương, trong huyện đã quyết định ngày mốt sẽ chính thức tiến hành ký hợp đồng với tập đoàn Chính Hồng, kính xin bí thư Vương đến tham gia.
Tiểu Ngô vừa nói vừa lấy ra một cái thiệp mời đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lật qua lật lại thiếp mời, hắn thấy bên trên ghi tên người và ngày tháng, thế là không khỏi cảm thấy có chút ý nghĩa khiêu khích, hắn dùng giọng sảng khoái nói:
- Trở về nói cho lãnh đạo của cậu biết, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến tham gia.
...
Thôn dân Lý Trại lúc này đang đứng nghị luận vây quanh một cái đài ở phần đất trống phía đông của thôn, nhưng bọn họ cũng chỉ đứng nghị luận mà thôi, cũng không dám tiến lên xem. Bọn họ là thôn dân, khi nhìn vẻ mặt trang trọng của đám cán bộ thị trấn thì vẫn có chút sợ hãi.
- Anh, nhanh tay lẹ chân len, bên kia rất gấp.
- Tiểu Trương, làm xong biểu ngữ tuyên truyền chưa? Cái gì, còn chưa xong? Nãy giờ mà còn chưa làm xong, nãy giờ đứng đây làm gì? Hôm nay không làm gì cả, đứng đó xem xét thật chặt, nói gì cũng phải hoàn công ngay hôm nay.
- Hai anh, mau, nhanh tay lên, đừng lười nhác, đưa những thứ này lên đài chủ tịch...
Trong sân bãi rộng rãi có vài chục tên cán bộ dưới thôn đang bận rộn, nhưng bọn họ dù có bận rộn đổ mồ hôi hột thì cũng bị chủ tịch thị trấn Hồng Kiến Quốc là giám sát trưởng phê bình vài câu.
Hồng Kiến Quốc là một người hơn ba mươi tuổi, trên gương mặt trắng nõn là một cặp kính không gọng, rất có phong thái. Tuy có hơi nhỏ con nhưng được áo khoác phụ trợ nên vẫn có khí thế đường đường, khí vũ hiên ngang.
Hồng Kiến Quốc là con trai của phó bí thư Hồng An Trạch nắm khối tư pháp trong huyện, vì vậy mà tác phong có chút bá đạo, đôi khi chính bí thư đảng ủy thị trấn huyện thành là Thân Lan Long cũng phải nhường nhịn ba phần. Lúc này bố Hồng Kiến Quốc đã liên thủ với Tiền Học Bân để kéo hạng mục vốn thuộc về xã Tây Hà Tử vào trong tay thị trấn huyện thành, điều này làm cho lòng hắn sôi trào.
Hồng Kiến Quốc là người trong thể chế, hắn cũng nghe rõ nhưng lời nghị luận, nhưng nếu so với chiến tích thì nó đáng là gì? Chút nước miếng có thể dìm chết người sao? Tất nhiên là không. Đi trên đường của mình, làm việc mình cần làm là được, không cần quan tâm nhiều.