"Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!"

Sáu tiếng chuông du dương vang lên từ Lầu chuông, giải trừ lệnh giới nghiêm cho Biên Hoang Tập. Bất quá hiện tại còn cách lúc trời sáng chưa đến nửa canh giờ, Dạ Oa tử lại đang nghỉ làm, Dạ Oa tộc muốn thừa cơ hội cuồng hoang cũng chỉ còn nước đợi đến đêm.

Trên sự thật tin tức Hoa Yêu bó tay bị diệt giống như cơn lốc khuếch tán từ dịch điếm, người nghe không có là không vui mừng hết cỡ, cùng chia xẻ niềm vinh quang Biên Hoang Tập trừ hại cho thế gian.

Yến Phi cùng Kỷ Thiên Thiên cưỡi ngựa quẹo vào Đông đại nhai, phi về phía doanh trại.

Phương Hồng Sinh bị Trác Cuồng Sinh chiếm lấy, mười mấy ngày sắp tới, Phương Hồng Sinh sẽ trở thành cột trụ của Thuyết Thư quán, cơ hội cho Phương Hồng Sinh phát tài như vậy, Yến Phi đương nhiên không cản trở.

Kỷ Thiên Thiên không nhịu được liếc sang Yến Phi, ôn nhu hỏi: "Yến lão đại có phải đang phiền não gì đó trong tâm?".

Yến Phi đang lo cho Lưu Dụ, lại sợ Cao Ngạn ra ngoài Tập thám sát địch tình gặp nguy hiểm, nghe tiếng điềm đạm đáp: "Không bị người ta ghen tỵ tài hèn, ta nên cao hứng mới đúng".

Một đội võ sĩ Dạ Oa tộc hai mươi mấy người đang chặn con đường trước mắt, nghe thấy tiếng chuông giải trừ lệnh giới nghiêm, đang nghị luận rầm rì, lại thấy Yến Phi cùng giai nhân tuyệt sắc đi đến, nhất tề chào hỏi.

Yến Phi vui vẻ thốt: "Mần thịt được Hoa Yêu rồi".

Chúng nhân Dạ Oa tộc lập tức mừng rỡ như điên, hò reo rần trời, toàn thể nhảy vụt lên lưng ngựa, phi về hướng Đông môn, dọc đường lớn tiếng báo hỉ, chấn động đường trường.

Kỷ Thiên Thiên cảm nhận được nỗi hoan lạc của bọn họ, vui vẻ thốt: "Tấm lòng của Kỷ lão đại quả nhiên khác hẳn người ta, bất quá Thiên Thiên lại không phục trong lòng, Hoa Yêu bị tru diệt, luận công lao bất kể nhìn từ phương diện nào cũng đều phải cân nhắc Yến Phi anh. Nhưng Trác Cuồng Sinh lại khơi khơi đè ép công lao của anh xuống, đem vinh dự đánh chuông giải trừ lện giới nghiêm cấp cho Hách Liên Bột Bột, mà lại được Phí Chánh Xương, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Xa Đình, Hồ Lôi Phương năm người hòa nghị, chiếm đại đa số ghế bầu, người khác có muốn đề nghị cũng không có cách".

Thanh âm mở cửa lớn cửa sổ không ngừng lọt vào tai, dân chúng không ngừng từ trong phòng xá hàng quán ùa ra, may là đường ngựa vẫn còn khai thông không bị cản trở.

Yến Phi khẽ cười, cười không một chút miễn cưỡng, điềm đạm thốt: "Vo lại kêu là chính trị, chỉ giảng lợi ích hậu quả, không giảng chân lý. Biểu hiện của ta đã khơi dậy sự cảnh giác trong lòng người, nếu để vinh dự diệt trừ Hoa Yêu rơi lên mình ta, Yến Phi ta sẽ khó lòng bị áp chế, cho dù là Mộ Dung Chiến cũng không muốn thấy xuất hiện tình huống như vậy. Nàng xem xem, ai không biết chuyện Phương tổng tuần giả là chuyện quỷ quái bên trong, nhưng lại không có ai đi truy cứu điều tra. Đó là vì kẻ bọn họ tối kỵ nhất hiện tại là ta, sợ ta thế vào chỗ Chúc lão đại, đó là chính trị".

Chàng khẽ thúc vào bụng ngựa, cười nói: "Bọn ta chạy mau đi!".

Kỷ Thiên Thiên cười duyên dáng: "Bất luận người ta nhìn anh ra sao, Yến Phi là anh hùng hảo hán vĩ đại nhất trong lòng Thiên Thiên. Được bọn ta tỷ thí mã thuật xem".

"Lưu Dụ" kiếm bén vừa chạm chân liền ngưng lại.

Bất kể là ai, cũng bất luận đối phương kêu la gì, sợ rằng vẫn không có cách nào ngăn trở Sóc Thiên Đại hạ thủ cắt đứt gân chân của gã, duy chỉ có hai chữ đó mới nảy sinh hiệu lực.

Lưu Dụ cũng không biết nên cao hứng vì may mắn hay là than thở xui xẻo, vì kẻ hô hoán tên gã ở bên ngoài lại là cái bùa đòi mạng của gã, với tình huống hiện tại của gã, chỉ còn nước đợi bị lọc thịt.

Gã nằm dưới đất nhắm mắt cười khổ: "Nhậm đại tiểu thư còn khỏe ghê, ta còn nghĩ Tôn Ân đã đưa ngươi về trời, cùng đi đường hoàng tuyền với Nhậm đế quân cho có bạn chứ".

Nhậm Thanh Thị ngoài cửa trầm giọng: "Ngươi đừng hòng chọc ta, tâm tình của ta chưa bao giờ bực tức như vầy! Nói không chừng sẽ bất chấp tất cả giết chết ngươi trước cho hả giận".

Lưu Dụ cảm thẩy song thủ của Sóc Thiên Đại nắm lấy vai gã, đẩy gã ngối dậy, ngón tay thần tốc điểm lên lưng gã, từng tia từng tia chân khí tống vào trong mình, lập tức toàn thân nhẹ nhõm, không những giải khai được huyệt đạo bị chế ngự, tựa hồ còn hồi phục lại chút khí lực, liền kinh ngạc hỏi: "Nhậm đại tiểu thư có phải thương tâm đến phát điên không? Ngươi muốn giết ta thì sao phải cố kỵ nhiều lời như vậy? Ngươi đêm nay lẽ nào là đến đưa ta một đoạn đường?".

Sóc Thiên Đại kề sát tai gã thấp giọng: "Coi như ngươi mạng lớn! Ta đi đây".

Lưu Dụ cảm thấy nàng như một làn khói từ bỏ đi ra cửa sau, cũng không biết nên tức hay nên cười, nữ cao thủ Nhu Nhiên kia, cả một câu "xin lỗi" cũng keo kiệt, lại "thấy chết không cứu" quăng bỏ gã lại.

Nhậm Thanh Thị xuất hiện trước cửa, thần tình như tượng gỗ, lạnh lùng thốt: "Coi như ta nặng lời, ta có thể rượt theo ngươi đến đây, Tôn Ân tự nhiên cũng làm được, ngươi vẫn chưa thoát li khỏi hiểm cảnh. Chỉ cần nhìn dấu chân bên ngoài là biết liền, ngươi nội thương phát tác, cầm cự không nỏi phải vào gian nhà này liệu thương".

Lưu Dụ thò tay nắm cán Hậu bội đao, lòng nghĩ may mà cô gái Nhu Nhiên chịu chút trách nhiệm chữa thương, tốn hao chân nguyên trợ thương cho gã, làm cho chân khí trong người gã dần dần tích tụ, thương thế chuyển biến theo hướng tốt. Chỉ cần dần dà thêm vài khắc, nói không chùng sẽ có đủ sức liều mạng. Gã mỉm cười: "Tôn Ân nếu tìm đến cửa, ta đương nhiên sống không nổi, bất quá lại chắc chắn rằng Nhậm đại tiểu thư người cũng sẽ theo bồi tiểu đệ cùng thượng lộ. Nhậm đại tiểu thư sao không tiếp tục bỏ trốn, mặc ta tự sinh tự diệt ở đây?".

Nhậm Thanh Thị không ngờ không tức giận chút nào, thừ người nhìn gã một hồi, chợt bước tói hay bước, ngồi xuống cách gã nửa trượng, dịa giọng: "Đây không phải là lucs tranh cãi hậm hực, bọn ta hiện tại mệnh vận cùng cộng, hợp thì lực cường, phân thì lực nhược, cũng chỉ có liên thủ mới có hy vọng ly khai Biên Hoang"

Tiếp đó lại nhẹ nhàng thốt: "Thương thế của ngươi có nặng dữ không, có thể thượng lộ chứ?".

Lưu Dụ lập tinh sinh giới tâm, chằm chằm nhìn ả: "Ngươi cũng vậy, không nhẹ hơn Nhậm đại tiểu thư, cũng không nặng hơn Nhậm đại tiểu thư. Ài! Nhậm đại tiểu thư sau khi chon chồng vẫn không đổi thói quen, lượn một vòng còn đến thám thình xem ta có năng lực cầm đao liều mạng không, động thủ thì động thủ đi! Làm người ta có lúc phải gọn ghẽ một chút".

Nhậm Thanh Thị hiện ra thần tình khổ não, cho dù hoa dung tái nhợt thảm đạm, vẫn tràn trờ hiệu ứng mỹ nữ xinh đẹp hơn người: "Coi như người ta trước đây vạn lần không phải đi! Lần này quả là có thành ý hợp tác, hơn nữa không phải là kề quyền nghi nhất thời mà kết thành liên minh. Mục tiêu của ta là hủy diệt Tôn Ân, làm cho gia phá nhân vọng, thân bại danh liệt".

Lưu Dụ ngưng thị nhìn ảnh: "Nhậm đại tiểu thư ngươi lưỡi thơm hương sen, cũng đừng hòng thuyết phụ ta, vì ta quá rõ mọi thủ đoạn lề lối của ngươi, tuyệt không tha cho ta đến Quảng Lăng vạch trần âm mữu của Mạn Diệu phu nhân với Tạ gia".

Nhậm Thanh Thị nhìn lại gã, trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: "Đây chính là cái ta bạo dạn mặt dày đề xuất kết minh với ngươi, còn nhớ hồi nãy ta đã từng chỉ ngươi phương hướng đào tẩu thoát thân không? Ta một mực phản đối đại ca giết chết ngươi, từng gây một trận với y, chỉ tiếc lời trung khó lọt tai, y còn bị Tôn Ân dùng thủ đoạn bi ổi nhât hại chết".

Lưu Dụ cau mày: "Đại ca?".

Nhậm Thanh Thị biểu hiện biểu tình cay đắng, liếc nhìn đêm trăng bên ngoài, mục quang quay lại đến trên mình Lưu Dụ, dịu giọng: "Ta là muội tử mà y nhận nuôi, cũng là hoàng hậu y khâm định. Bất quá tất cả đã hết, một chút huyết mạch hoàng tộc trực hệ cuối cùng của Tào thị đã bị Tôn Ân hủy diệt, phong lưu Tam quốc chung quy đã không còn dấu vết. Hiện tại ta chỉ hy vọng báo thâm cừu đại hận này cho đại ca, những chuyện khác không còn liên hệ trọng yếu nữa".

Lưu Dụ cảm thấy chân khí trong người sau một phen ngấm ngầm điều tức cuối cùng đã vận chuyển giữa kinh mạch, thể lực cũng đang mau mắn hồi phục, chỉ cần thêm một khắc nữa là có thể tự mình xem muốn đánh hay muốn chạy, thản nhiên nói: "Hy vọng lời ngươi nói là lời nói thật, ngươi có phải muốn ta che giấu chuyện Mạn Diệu phu nhân cho ngươi?".

Nhậm Thanh Thị than: "Đại ca vừa đi, Tiêu Dao giáo lập tức tan rã ly khai, khó thành sự nữa, bất quá Mạn Diệu vẫn là một con cờ hữu dụng phi thường bày bố bên Tư Mã Diệu, có thể lèo lái quyết định của tên ngu Tư Mã Diệu. Nếu ngươi chịu thành liên minh với ta, ả có thể giúp ngươi thăng chức trong Bắc Phủ binh, tới lúc Bắc Phủ binh thao khống trong tay ngươi, có thể giúp ta giết chết Tôn Ân, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta, sau đó đường ai nấy đi. Ta sẽ thoái ẩn giang hồ không can thiệp vào chuyện của ngươi nữa".

Lưu Dụ ngạc nhiên: "Lời này ngươi nên nói với Huyền soái mới đúng, hay là muốn ra làm trung gian xỏ kim kéo chỉ đó, bất quá xem phần quen biết, ngươi tốt hơn hết là thủ tiêu chủ ý định đó đi, vì Huyền soái sẽ không hợp tác với ngươi đâu".

Nhậm Thanh Thị nói: "Không cần che giấu ta! Tạ Huyền sở dĩ chịu rời bỏ Kiến Khang là vì thân mang thương thế nghiêm trọng, trên sự thật đại ca cùng y giao thủ ở Biên Hoang đã phát giác y thụ thương không nhẹ, cho nên đại ca liều lưỡng bại câu thương để đánh nặng thương thế của y. Tôn Ân ở bên ngoài Minh Nhật tự đã phát giác cái giá trầm trọng họ Tạ phải bỏ ra để giết chết Trúc Bất Quy, làm cho vết thương của y càng ghê gớm hơn! Tiêu Dao khí của đại ca khó trị dứt căn, Yến Phi là kỳ tích duy nhất khiến người ta không hiểu nổi. Tạ An đã vào những năm tháng nến tàn, tuổi tác gần tận, sự hiển hách của Tạ gia sắp thành quá khứ. Người ta để ý trước mắt là Lưu Dụ ngươi. Ài! Còn muốn người ta nói sao đây? Lợi dụng Tôn Ân hiện tại đi truy sát Vương Quốc Bảo và đám thủ hạ chiến sĩ của hắn, bọn ta có thể thừa khi trời sáng, đi thêm một đoạn, hiện tại chỉ có ta có thể giúp cho ngươi an toàn đến Quảng Lăng, bỏ qua cơ hội này ngươi không những không giữ được tính mạng, mà còn cô phụ kỳ vọng của Tạ Huyền đối với ngươi".

Lưu Dụ trầm giọng: "Bọn ngươi thật ra có quan hệ gì với Tôn Ân? Y tại sao chịu nói cho bọn ngươi biết chuyện có liên quan đến Huyền soái?".

Nhậm Thanh Thị vụt kích động, lại liền bình phục, điềm đạm đáp: "Cho đến đêm nay, bọn ta và Tôn Ân vẫn là quan hệ đồng bọn kết minh, tin tức ngươi đi Quảng Lăng là do y thông tri cho bọn ta biết, không ngờ y lại ôm ấp ác tâm. Ta và đại ca gây lộn cũng là vì ta phản đối y giết chết ngươi, còn đề xuất đổi lại đi kết minh với ngươi".

Lưu Dụ có hơi không hiểu: "Ngươi coi ta là kẻ khờ à? Biết rõ các ngươi có dã tâm xưng hoàng xưng đế, còn muốn làm chuyện không thể nào, giúp các ngươi che giấu chuyện Mạn Diệu?".

Nhậm Thanh Thị nói: "Vì ta biết Lưu Dụ ngươi là người ra sao, ngươi có dã tâm thống nhất thên hạ như đại ca, bất quá nếu tình thế y theo trước mắt mà phát triển, ngươi cùng lắm là một kiêu tướng trong Bắc Phủ binh, ngôi vị thống soái tuyệt không đến phiên ngươi ngồi lên. Trừ phi Tạ Huyền có thể sống dai, còn thì không tuyệt không thể xảy ra".

Lưu Dụ bần thần nhìn ả, lòng nghĩ mình có phải là người như ả hình dung không, miệng lại nói: "Nhưng lúc ngươi hợp sức với chúng vây đánh ta, lại không nới tay chút xíu nào!".

Nhậm Thanh Thị nhún vai: "Đại ca đã ra quyết định, ngươi lại không chịu y theo ám thị của ta mà bỏ chạy, ta chỉ còn nước toàn lực chấp hành. Ài! Bất quá mọi việc đã thành quá khứ, ta hiện tại không hy vọng nhất là thiên hạ lọt vào tay Tôn Ân, anh linh của đại ca trên trời tất khó mà an nghỉ, sau này ta làm chuyện gì đều là ân tónh ta báo đáp cho y!".

Lưu Dụ bắt đầu có hơi tin tưởng thành ý của ả, trầm giọng: "Các ngươ không phải đang hợp tác với Tư Mã Đạo Tử sao? Tại sao lại khơi khơi muốn chọn ta, nếu ngươi giết người diệt khẩu, đâu có lo chuyện Mạn Diệu tiết lộ ra?".

Nhậm Thanh Thị nghiêm mặt: "Ta đối với Tư Mã hoàng tộc và hào môn Nam phương không có một chút hảo cảm, Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo khó thành đại khí, Tư Mã Đạo Tử chịu hợp tác với bọn ta, một nguyên nhân là muốn thông qua bọn ta để khống chế Biên Hoang Tập, hiện tại chuyện này có nói tới cũng không cần nói. Bọn ta đối với Tư Mã Đạo Tử chỉ còn lại con cờ Mạn Diệu. Còn giết ngươi cũng không thể diệt khẩu, vì còn có Yến Phi đã biết về chuyện Mạn Diệu, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu ta phản đối đại ca giết ngươi".

Lưu Dụ ngây ngốc nhìn nàng, trong lòng rối rắm trăm bề.

Nhậm Thanh Thị nói tiếp: "Thử tưởng tượng tình huống hỗn loạn sau khi Tạ Huyền qua đời mà xem, Bắc Phủ binh quần long vô thủ, Hoàn Huyền hầm hè dục động, Tôn Ân tất liền khởi nghĩa ở Hải Nam, Bắc Phủ binh với sự xung đột quyền lực giữa hai cánh quân lo Lưu Lao Chi và Hà Khiêm dẫn đầu, dưới tình huống như vậy, quyền lực sẽ lọt vào tay Tư Mã Diệu, nếu để cho Tư Mã Đạo Tử nói chuyện, Lưu Dụ ngươi có thể giữ được mạng là may lắm rồi, còn nói gì tới chuyện khác. Tin ta đi, chỉ cần ngươi chịu gật đầu, ta có thể thề độc không bán đứng ngươi. Nhưng sau khi ngươi nắm được bính quyền, cần phải bắt sống Tôn Ân, để cho ta tận tay giết y báo thù cho đại ca".

Lưu Dụ đang định đáp lời, tiếng xé gió như xa mà gần, hiển thị có người đang toàn lực lướt vào hoang thôn, hơn nữa không có chút ý che giấu hành tung, vì căn bản không sợ lộ mặt.

Nhậm Thanh Thị từ chỗ ngồi, búng lên lọt vào lòng gã.

Lưu Dụ thất kinh, thân thể mềm mại thơm tho đã ép sát, đầu óc lập tức hồ đồ, không biết nên xô ả ra hay là ôm chặt ả, không biết chọn lựa nào mới chính xác.

Đồ Phụng Tam độc tọa trong nội đường, cau mày không nói gì.

Đêm nay vốn là thời cơ tốt để y triển khai đại kế chinh phục Biên Hoang Tập, lại để cho sự kiện Hác Trường Hanh đảo loạn, lệnh giới nghiêm bức y thủ tiêu mọi hành động đã tính trước.

Âm Kỳ lúc này đang ngồi bên cạnh y, cười khổ: "Có hai tin tức quan trọng, tôi cũng không rõ là tin tốt hay tin xấu?".

Đồ Phụng Tam trầm giọng: "Hoa Yêu có phải đã bị làm thịt?".

Âm Kỳ tịnh không ngạc nhiên, vì bên Đông đại nhai không ngừng truyền đến tiếng pháo nổ và tiếng hoan hô, một khi không phải kẻ điếc, đương nhiên biết Biên nhân đang ăn mừng Hoa Yêu bị diệt.

Gã nói: "Kẻ giết Hoa Yêu không phải là Yến Phi, mà là Hách Liên Bột Bột, người này không những vì vậy mà danh chấn thiên hạ, Hung Nô Thiết Phất Bộ của gã cùng đó mà trở thành kẻ được lợi lớn nhất từ sự kiện Hoa Yêu".

Đồ Phụng Tam trầm ngâm một hồi, điềm đạm thốt: "Người này không những thủ đoạn cao minh, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, thi hành chút thủ đoạn là thôn tính được Yết bang, chỗ hở duy nhất là Hoa Yêu thật lòi ra, đại náo một trường phong ba, hiện tại còn trở thành đại anh hùng của Biên Hoang Tập. Bất quá ta thấy, sự tình không phải đơn giản như vậy".

Âm Kỳ ngạc nhiên: "Ý của lão đại là thảm án Du Oánh, kẻ hành hung là gã chứ không phải Hoa Yêu?".

Đồ Phụng Tam mỉm cười: "Đấy là sự thật người qua đường đều thấy, Hoa Yêu chưa từng thử qua tác án liên tục trong mấy canh giờ, càng chưa từng gây án ban ngày. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra kỳ dị khác thường, chỉ có một giải thích, kẻ gian sát Du Oánh là Hách Liên Bột Bột, cũng chỉ có Hung Nô bang mới biết rõ tầm quan trọng của Du Oánh trong lòng Trường Cáp Lực Hành. Nếu ta không đoán lầm, Trường Cáp Lực Hành và thủ hạ của lão đã bỏ thây ỏ nơi nào đó trong vùng Biên Hoang, lão cũng bị người ta dụ bỏ Biên Hoang Tập, Hách Liên Bột Bột có lắm phương pháp làm cho Trường Cáp Lực Hành lọt vào bẫy, phải hỏi chính gã mới biết rõ được".

Âm Kỳ vui mừng nói: "Như vậy hình thế đối với bọn ta có lợi phi thường, chỉ cần bọn ta khuấy chọc thêm, Biên Hoang Tập khẳng định đã loạn càng thêm loạn".

Đồ Phụng Tam nói: "Chiếu theo sở liệu của ta, Hách Liên Bột Bột có chuẩn bị kỹ càng mà đến, kế hoạch chu tường, Biên Hoang Tập ai cũng đấu không hơn gã. Mục tiêu thôn tính của gã sẽ là Phi Mã hội của Thác Bạt tộc, Yến Phi càng là người đầu tiên gã muốn giết".

Chợt hiện ra nụ cười tự tin, thốt: "Gã cũng vì vậy mà trở thành đồng bạn có tư cách hợp tác nhất với bọn ta, chỉ có liên thủ cùng bọn chúng, bọn ta mới có thể đi trước một bước nắm lấy quyền khống chế Biên Hoang Tập trong tay, trước khi nhân mã của Mộ Dung Thùy hay Tạ Huyền đến nơi".

Âm Kỳ nhíu mày: "Lão đại muốn đổi sách lược lấy Mộ Dung Chiến làm đối tượng hợp tác?".

Đồ Phụng Tam đáp: "Đây là tùy cơ ứng biến, Mộ Dung Chiến bị Kỷ Thiên Thiên làm mê man thần hồn điên đảo, không lo gì tới đại thù và sỉ nhục của bổn tộc, còn hợp tác khẩn mật với Yến Phi trong chuyện đối phó Hoa Yêu, đã biến thành rất không thể trông cậy vào được. Trái lại Hách Liên Bột Bột vì muốn thành công, bất chấp thủ đoạn, mà gã bề ngoài tuy sức ảnh hưởng tăng mạnh, lại cũng trở thành đối tượng bị ngờ vực để ý tới nhất, rất cần viện thủ, bọn ta chính là cơn mưa kịp thời của gã, có lợi cho cả hai, tất sẽ thành, ta cần phải lập tức đi bái phỏng gã".

Âm Kỳ gật đầu: "Lão đại nói rất phải, Hách Liên Bột Bột tay chân còn chưa ổn định, quả rất cần kẻ hòa nhịp như bọn ta"

Đồ Phụng Tam nói: "Còn cái tin không biết tốt hay xấu còn lại có liên quan đến phương diện nào?".

Âm Kỳ cười khổ: "Nghe đồn Chúc lão đại luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, không ngồi dậy nổi, cho nên vắng mặt trong hành động vây đánh Hoa Yêu".

Đồ Phụng Tam ngây người: "Có chuyện này sao? Sao lại có thể được?".

Âm Kỳ than: "Bọn ta điều tra nhiều nơi, tin tức quả là như vậy, Chúc lão đại không những hôn mê bất tỉnh, mà còn có thể mất mạng bất cứ lúc nào, Trình Thương Cổ vội vã chạy đến tổng đàn, mái đến bây giờ còn chưa ra?".

Đồ Phụng Tam lộ thần sắc khó tin, cau mày: "Có phải trá thuật của Biên Hoang công tử, làm cho Chúc lão đại không cần phải công khai lộ mặt, khiến cho bọn ta không có cách nào hạ thủ?".

Âm Kỳ nói: "Rất khó nói, bất quá tính cách hiếu thắng của Chúc lão đại chắc không thể ru rú trong ổ như vậy. Nhưng cũng rất khó nói, vì có tiểu tử Tống Mạnh Tề can thiệp".

Đồ Phụng Tam thở dài một hơi: "Chuyện này vẫn nên tra xét cho kỹ thêm một bước, nếu là sự thật, bọn ta cần coi lại bộ thự, thay đổi kế hoạch".

Tiếp đó hỏi: "Hác Trường Hanh có động tĩnh gì không?".

Âm Kỳ đáp: "Hắn một mực ở trong Lạc Dương lâu của Hồng Tử Xuân, không bước ra ngoài nửa bước".

Đồ Phụng Tam nhíu mày: "Người này khiến cho ta khó lường nhất, đau đầu nhất là cho đến nay vẫn không rõ thực lực của hắn, hắn giao hảo với Yến Phi càng làm cho người ta vò đầu bứt tai, bọn ta nhất định phải giám sát hắn nghiêm mật nhất".

Âm Kỳ nói: "Tuân lệnh!".

Đồ Phụng Tam từ từ đứng dậy, thần tình đắm chìm nghĩ ngơi, chợt lại nói: "Mặt Mộ Dung Thùy có tin gì không?".

Âm Kỳ hoang mang đứng dậy, cúi đầu cung kính: "Thám tử còn chưa có hồi báo!".

Đồ Phụng Tam cười khổ: "Biên Hoang Tập quả là đại phương quái dị không tầm thường, Biên Hoang ngàn dặm ranh giới, phải đi tới đâu tìm kiếm bộ đội co rúc ẩn náo hành tung, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Hiện tại mọi người chỉ còn nước tranh thủ thời gian, xem xem ai có thể rút giải độc đắc trước, người rải binh canh gác trong phạm vi hai chục dặm bốn bề Biên Hoang Tập cho ta, nếu hình thể không đúng, lập tức triệt tẩu, không chịu lỗ kém".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện