"Tiểu Thi! Hãy đến bên ta."

Tiểu Thi sắc mặt trắng nhợt, đến bên phải Kỷ Thiên Thiên ngồi xuống. Từ sau khi trời sáng, bọn họ bị cấm rời khỏi doanh trướng, thủ vệ bên ngoài tăng lên rõ rệt. Phong Nương đã đến chỗ bọn họ hai lần, lần nào cũng im lặng không nói, thần sắc ngưng trọng, càng làm tăng thêm không khí khẩn trương như mưa núi chực ập xuống, chuyện lớn sắp xảy ra. Trái với Kỷ Thiên Thiên coi như không có chuyện gì, Tiểu Thi lại không chịu nổi áp lực trầm trọng, lo lắng bất an.

Kỷ Thiên Thiên thần sắc bình tĩnh dịu dàng nói: "Ta biết Thi Thi trong lòng rất là sợ hãi. Tuy chúng ta không nhìn thấy gì, lại nghe được thanh âm điều động quân mã ở bên ngoài, đại chiến tựa như gần kề. Nhưng Thi Thi phải tin tưởng ta, ta và Thi Thi sẽ cùng vượt qua vấn nạn này, Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chúng ta ở lại nơi này, tất cả mọi khổ nạn sẽ kết thúc hôm nay."

Tiểu Thi nhiệt lệ tuôn trào, thổn thức nói: "Nhưng..."

Kỷ Thiên Thiên nói: "Đừng khóc, vào thời khắc này, Thi Thi phải kiên cường lên. Hôm nay tuyệt sẽ không dễ trôi qua, muội đối với ta là sự ủng hộ tốt nhất, hãy dũng cảm lên đối diện với mọi chuyện."

Tiểu Thi ráng cầm nước mắt, nhưng vẫn không kiềm được nghẹn ngào.

Kỷ Thiên Thiên âu yếm kéo vai Tiểu Thi lại, kề sát tai nàng ta, nhỏ nhẹ nói: "Yến lang đã nghĩ ra được một kế hoạch hoàn mỹ để cứu chúng ta rồi, tình huống đã nằm trong sự khống chế của chàng. Mộ Dung Thùy đương nhiên sẽ không nghĩ ra, lại còn cho rằng bản thân đã lập được thế bất bại, chiến tranh luôn luôn là một trò chơi vô tình ngươi chết ta sống, sự thật sẽ khiến cho y kinh hoàng."

Tiểu Thi hai mắt đẫm lệ ngước lên, nhìn Kỷ Thiên Thiên thê lương nói: "Tiểu thư! Nếu như tiểu thư có cơ hội bỏ trốn, ngàn vạn lần chớ để lỡ dịp như lần trước, không cần phải để ý đến muội."

Kỷ Thiên Thiên đau xót nói: "Ngốc ạ! Tiểu thư sao lại bỏ muội được? Tin ta đi, bọn ta nhất định có thể ra đi chung với nhau."

Tiểu Thi run rẩy thốt: "Tiểu thư!"

Kỷ Thiên Thiên lại kề sát tai Tiểu Thi nhẹ nhàng nói: "Chuyện ta từng nói với muội là sự thật, quyền chủ động đã nằm trong tay Yến lang, Mộ Dung Thùy không còn chọn lựa nào khác, đợi khi Thác Bạt Khuê thay Yến lang đưa ra lời khiêu chiến đơn đả độc đấu với Mộ Dung Thùy, vật đánh cược sẽ là chúng ta. Bất luận xảy ra chuyện gì, muội cần phải giữ vững lòng tin, cho dù tựa như đang ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cũng đừng đánh mất hy vọng."

Tiểu Thi hỏi: "Thật sự là Yến công tử nói với tiểu thư à?"

Kỷ Thiên Thiên đáp: "Đến thời khắc này, ta còn gạt muội sao? Huynh đệ Hoang nhân của chúng ta đã đến được khu rừng cạnh Nhật Xuất Nguyên, đang chờ thời cơ thích hợp. Một cánh khác là bộ đội tinh nhuệ của Thác Bạt tộc, hiện đang tiến tới Nhật Xuất Nguyên, vào chính ngọ sẽ tới."

Thân hình kiều diễm của Tiểu Thi chấn động: "Thật sao?"

Kỷ Thiên Thiên không vui mắng: "Vốn là nha đầu ngươi đến thời khắc này vẫn còn bán tín bán nghi. Ta không cần trả lời ngươi là thật hay giả, bởi vì đáp án sẽ lập tức tới ngay, ta muốn ngươi chính mắt nhìn thấy chuyện đánh cược sắp sửa xảy ra."

Sau đó, đôi mắt tuyệt đẹp chiếu ra thần sắc trông mong, nói: "Sinh mệnh không phải là hết sức kỳ diệu sao? Con người tịnh không biết trân quý những thứ có trước mắt, đến khi mất hết mọi thứ, mới phát giác cái đã từng có quả là trân quý. Được rồi lại mất vốn khiến người ta khó tiếp thụ, nhưng mất rồi lại được khiến người càng thêm mừng rỡ, mà tuyệt diệu nhất lại là cái ngươi lấy lại được lại không phải như trước, vì ngươi sẽ dùng một thái độ hoàn toàn mới để trân quý và giữ gìn nó, cho dù là sự vật trước đây không có gì đặc biệt, cũng đã có thêm ý nghĩa mới mẻ. Lúc ta còn ở Kiến Khang, thường thích truy cầu những sự vật mới mẻ, đến hôm nay mới minh bạch, vấn đề tuyệt đối không phải là mới mẻ hay kích thích, mà ở trong tâm cảnh của mỗi cá nhân. Sau khi trở về Biên Hoang tập, Thi Thi chớ có quên lời này của ta, cần phải trân quý cho tốt mọi thứ xung quanh, thì mới nắm được sinh mệnh của bản thân."

Tiểu Thi đang tính nói, Kỷ Thiên Thiên đã hạ giọng: "Phong Nương đến rồi!"

Nói chưa dứt, Phong Nương đã vén trướng vào, thần tình đờ đẫn nói: "Thỉnh tiểu thư đi theo ta, Hoàng thượng muốn gặp tiểu thư."

Thác Bạt Khuê chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh đồi ở mé Đông, quan sát doanh trại của Mộ Dung Thùy, đưa mắt nhìn một tòa đài cao giữa doanh trại của Yên binh ở bờ Nam.

Mỗi khi lập trại nơi hoang dã thì cần phải thiết lập vọng lâu tiễn tháp xung quanh, lợi dụng hiệu quả cao khống chế thấp. Nhưng doanh trại của tướng soái, cũng cần ở trên cao để có thể trông xa, để có thể nắm bắt tình thế toàn cuộc, chỉ huy tác chiến. Đài cao khoảng ba trượng trong doanh trại của Yên nhân chính là chỉ huy đài của Mộ Dung Thùy. Có Mộ Dung Thùy ở trên ấy giữ trận, trước khi hết lương, mặc Thác Bạt tộc và Hoang nhân cuồng công mãnh đả ra sao, khẳng định kết quả chỉ là hao binh tổn tướng.

Thác Bạt Khuê lắc đầu thở dài, "Mộ Dung Thùy ngươi thật sự có thể tàn nhẫn như vậy sao?"

Sở Vô Hạ yêu kiều đứng sau lưng y hỏi: "Tộc chủ sao lại nói vậy?"

Thác Bạt Khuê như không có chuyện gì đáp: "Nàng không nhìn thấy đống củi chất ở tận phía nam của doanh trại sao? Nếu ta tính không sai, Mộ Dung Thùy sau khi Hoang nhân đến, sẽ đem củi chuyển ra ngoài trại, chất thành đống. Sau đó, sẽ dựng lên hai cột gỗ ngay giữa đống củi, đem Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi trói lên trên đó, rồi châm lửa, đốt củi ở phía ngoài trước. Lúc đó, Hoang nhân không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng cứu hỏa cứu người, còn Mộ Dung Thùy thì xuất ra toàn quân, dễ dàng đoạt lương."

Sở Vô Hạ nói: "Nhưng đến đây chỉ là chiến sĩ của bọn ta!"

Thác Bạt Khuê không nhịn được cười: "Đó chính là chỗ tuyệt diệu nhất, khi Mộ Dung Thùy nhìn ra chỉ là người của Thôi Hoành, mới kinh ngạc phát giác đã thua một trận, lại là một trận không thể trở mình."

Sở Vô Hà thành thật nói: "Người ta nói Biên Hoang tập nhân tài đầy dẫy, kỳ nhân dị sĩ đếm không hết được, thiếp trước nay đối với chuyện này vẫn hoài nghi trong lòng, nhưng đến hôm nay lại không thể không phục."

Thác Bạt Khuê thầm nghĩ kỳ nhân dị sĩ chính là Yến Phi, nếu không phải là hắn có năng lực liên lạc qua tinh thần với Kỷ Thiên Thiên, trận này khẳng định sẽ thua thảm hại.

Sở Vô Hạ mục quang nhìn về phía Quân Đô Quan ở nơi bình địa phía xa, tận đầu phía bắc dãy Thái Hành sơn, nói: "Khi Hoang nhân đoạt được Quân Đô quan, tộc chủ sẽ làm gì? Lẽ nào lại thật sự y theo kế hoạch của Hoang nhân, giúp họ đoạt lại chủ tì Kỷ Thiên Thiên, để cho Mộ Dung Thùy ly khai?"

Thác Bạt Khuê cười đáp: "Mục tiêu của ta là đánh bại Mộ Dung Thùy, mục tiêu của Yến Phi là đoạt mỹ nhân về, mới nhìn thì hai mục tiêu tựa như có mâu thuẫn, sự thật thì hai hợp lại thành một. Thời khắc chủ tì Kỷ Thiên Thiên an toàn trở về, ta đã hoàn thành được lời hứa với huynh đệ Yến Phi của ta, lúc đó sẽ do ta chủ sự. Hiểu không?"

Cặp mắt tuyệt đẹp của Sở Vô Hạ sáng lên, gật đầu đáp: "Đã hiểu rồi!"

Toàn bộ doanh trại trở nên sôi sục, Yên binh từng đội đang di chuyển trong trật tự, những người còn lưu lại bản doanh cũng bận rộn chỉnh đốn trang bị, huấn luyện binh lính, cho ngựa ăn, tràn đầy không khí đại chiến gần kề.

Kỷ Thiên Thiên dưới sự áp giải của hơn hai mươi cao thủ người Yên, theo Phong Nương đi về phía đài cao. Dọc đường Phong Nương không nói lời nào, trên mặt không chút biểu hiện, khiến người khó biết trong lòng bà đang nghĩ gì, hoặc chỉ là tâm trạng trống rỗng. Từ khi bị Mộ Dung Thùy bắt, Kỷ Thiên Thiên lần đầu sinh ra cảm giác mãnh liệt bản thân là tù nhân. Nàng không để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình, bảo trì tâm cảnh trong sáng, lặng lẽ theo sau Phong Nương, cũng không đoán được Mộ Dung Thùy vì sao lại triệu nàng đến gặp.

Cuối cùng Phong Nương dừng lại, thì ra đã đến chỗ thang gỗ để leo lên đài cao, Kỷ Thiên Thiên nhìn lên trên, thấy hàng lang can gỗ vây bốn bên đài, lại không nhìn thấy người nào.

Phong Nương trầm trọng nói: "Hoàng thượng ở trên đài, thỉnh Thiên Thiên tiểu thư tự lên trên gặp người."

Kỷ Thiên Thiên nhìn qua Phong Nương, bà cúi đầu, né tránh ánh mắt nàng.

Kỷ Thiên Thiên ngầm thở dài, bước tới trước hai bước, đang tính bước chân lên thang, đột nhiên trong lòng sinh dấu hiệu bất an, nhưng đã không kịp ứng biến, mười ngón tay của Phong Nương tựa như mười mũi tên bắn tới sau lưng, trong một sát na điểm trúng hơn ba mươi huyệt lớn nhỏ trên người nàng.

Kỷ Thiên Thiên toàn thân cứng đờ, huyết khí khó chịu, tựa như toàn thân không còn chút khí lực, sau đó té xuống. Phong Nương từ phía sau đỡ lấy nàng, kề sát tai nàng buồn bã nói: "Tiểu thư! Tha lỗi cho ta! Ta chỉ là phụng mệnh thi hành, đến thời khắc này ta đã không còn chọn lựa nào khác, chỉ còn biết giao số mệnh cho trời. Thủ pháp này của ta sẽ chỉ cấm chế chân khí của nàng, khiến nàng không thể đề khí vận kình, mọi chuyện khác vẫn như thường, sau khi bị cứng đơ, nàng sẽ hồi phục lại khí lực. Cấm chế chỉ có công hiệu trong sáu canh giờ. Cấm chế sẽ theo vận chuyển kinh mạch của nàng mà tự nhiên giải trừ. Ôi!"

Kỷ Thiên Thiên trong lòng rối loạn, cũng không biết có nên hận Phong Nương hay không, quả nhiên cảm giác cứng đơ trong nháy mắt biến mất, nàng lại bằng sức của bản thân đứng dậy.

Phong Nương lùi ra sau một bước, hồi phục bình tĩnh, lạnh lẽo nói: "Tiểu thư! Thỉnh leo lên."

Đến lúc này còn nói được gì, Kỷ Thiên Thiên nhìn lên trên, Mộ Dung Thùy đang dựa vào lan can nhìn xuống, nhạt nhẽo nói: "Thiên Thiên! Lên đây!"

Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ tình huống Phong Nương vừa mới ra tay với mình, chắc chắn là tiến hành dưới sự giám sát của Mộ Dung Thùy, chẳng trách Phong Nương nói là không có chọn lựa nào khác. Ngầm thở dài, nhấc bước leo lên thang gỗ, Mộ Dung Thùy lùi ra sau.

Kỷ Thiên Thiên từng bước từng bước leo lên trên, thầm nghĩ may mắn đây không phải là soái trướng của Mộ Dung Thùy, mà là đài cao giữa ban ngày ban mặt trước mắt mọi người, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng, nàng có muốn tự vẫn cũng hữu tâm mà vô lực. Bất quá lại nghĩ tới Mộ Dung Thùy hành sự khó đoán, hắn muốn làm gì thì làm cái đó, ai dám can thiệp? May mắn lại nghĩ đến Phong Nương tuyệt sẽ không để cho hắn công nhiên làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, lo lắng trong lòng mới được giải tỏa. Dưới tâm tình tệ hại bất an như vậy, Kỷ Thiên Thiên leo lên đài cao.

Mộ Dung Thùy đang dựa lan can nhìn về khu rừng ở tận cuối đồng cỏ ở phía nam Nhật Xuất Nguyên. Trầm giọng nói: "Thiên Thiên! Mời đến cạnh ta."

Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng cất bước, đến sau lưng y, thở dài nói: "Giữa bọn ta còn có chuyện gì để nói sao?"

Mộ Dung Thùy đầy cảm xúc nói: "Bọn ta sao lại phát triển đến chỗ như vậy? Trời cao đối với ta thật không công bằng."

Kỷ Thiên Thiên lặng im không nói.

Mộ Dung Thùy quay phắt lại, song mục lóe lên dữ dội, nóng bỏng quan sát Kỷ Thiên Thiên, nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của Thiên Thiên, chỉ cần nàng nói một câu, cái cảnh máu chảy thành sông sẽ không xuất hiện, nếu không chẳng những Yến Phi phải chết, huynh đệ Hoang nhân của nàng cũng sẽ không có một ai có thể sống để trở về Biên Hoang tập, mọi chuyện đã nằm trong tay ta, không có người nào có thể cải biến tình huống này."

Kỷ Thiên Thiên buột miệng hỏi: "Tình huống thật sự nằm trong tay ngươi sao?"

Mộ Dung Thùy song mục sinh ra thần sắc cảnh giác, đột nhiên tiến tới, đưa tay nắm lấy hai vai nàng.

Kỷ Thiên Thiên hé môi không nói, lòng biết y đã hiểu lầm, tưởng rằng Phong Nương ngoài mặt vâng lời nhưng thật sự đã không chế ngự nàng nên nàng vẫn còn năng lực để tự tận.

Mộ Dung Thùy hiện ra thần sắc cổ quái, hiển nhiên phát hiện cấm chế của Phong Nương vẫn không thể giải phá, hai mắt y lộ vẻ ham muốn. Kỷ Thiên Thiên thầm than không ổn, biết hắn vì đụng chạm thân thể mình nên thú tính nổi dậy, mất đi tự chủ và muốn xâm phạm nàng.

Kỷ Thiên Thiên đấu tranh với sự sợ hãi trong lòng, chống cự nói: "Thả ta ra!"

Mộ Dung Thùy lắc đầu than: "Thả nàng ra! Nói thế là sao? Ta không chiếm được thì không ai có thể chiếm được, Thiên Thiên quả đã không hiểu con người ta rồi!"

Ngay lúc này có tiếng kèn nổi lên.

Mộ Dung Thùy chấn động buông tay, xoay người nhìn lại.

Tiếng vó ngựa từ mặt Nam của thảo nguyên vọng tới, bỗng nhiên từ trong rừng một toán kỵ sĩ oai hùng ruổi ngựa xuất hiện với đội hình chỉnh tề, cờ xí tung bay. Mọi chiến sĩ trong doanh trại quân Yên đều nhìn ra.

Mộ Dung Thùy tựa hồ quên mất Kỷ Thiên Thiên, hai mắt mở lớn nhìn thẳng ra ven rừng.

Kỷ Thiên Thiên thở ra nhẹ nhõm, thiếu chút nữa là nàng đã muốn lẻn trốn xuống khỏi đài cao nhưng không nỡ bỏ mất vị trí quan sát cực tốt mà nàng có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng động lòng trước mắt.

Mặt trời đang đúng ngọ.

Nàng thầm nghĩ 'Yến lang đã không gạt ta, năm ngàn quân tinh nhuệ của Thác Bạt tộc đúng như lời chàng nói đã đến Nhật Xuất Nguyên vào lúc chính ngọ, thời khắc công kích Quân Đô quan cũng đến rồi."

Mấy ngàn chiến mã như sóng tràn đến thẳng phía nam doanh trại quân Yên cách chừng năm dặm bày thành chiến trận, không ngừng hò hét vang lừng, khí thế lên đến cực điểm.

Theo sau có tám tổ xe la kéo tới một cách trật tự ngay ngắn bày thành hàng phía sau kỵ trận. Bất luận là Kỷ Thiên Thiên hay người bên phe Mộ Dung Thùy cũng đều hiểu hơn hai trăm cỗ xe la này đều được đặc biệt chế thành, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành Loa Xa trận với sức phòng ngự rất hữu hiệu không sợ bị tấn công.

Mộ Dung Thùy quan sát tứ bề, bỗng dừng mắt tại Quân Đô quan cách đó chừng mười dặm về phía đông, vẻ mặt hiện lên sắc sợ hãi.

Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ ngươi hiện tại nên biết quyền chủ động đã không còn trong tay ngươi nữa, nhưng cũng phải bội phục phản ứng linh hoạt của đầu óc Mộ Dung Thùy, ngay khi phát giác ra quân kéo đến không phải Hoang nhân thì liền biết không ổn.

Trong quân tiếng kinh hô vang lên khắp nơi.

Từng đám, từng đám khói đen đặc từ eo núi Quân Đô quan nổi lên.

Mộ Dung Thùy còn chưa có thời gian để phản ứng thì lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Vô số chiến sĩ Hoang nhân từ khu rừng cạnh Thái Hành sơn phóng tới như bay tựa hồ như nước vỡ đê tràn về Nhật Xuất Nguyên, hàng vạn chiến mã trải rộng ra và phóng hết tốc lực dọc theo Thái Hành sơn về hướng cửa vào khẩu ở eo núi.

Quân Yên trong doanh trại chỉ biết há hốc miệng ngẩn ra nhìn chứ không có cách gì để ngăn trở.

Mộ Dung Thùy không phải đã không nghĩ tới khả năng địch nhân phong tỏa đường lui của mình vì y đã sai tinh binh mãnh tướng đến giữ Quân Đô quan, và còn mở rộng đường đèo ở eo núi để bố trí Lôi Mộc trận chính là muốn dùng vào tình huống như lúc này. Chỉ cần một mặt cố thủ eo núi, mặt khác dẫn quân đánh tới khẳng định có thể đập tan mưu đồ của địch nhân. Nhưng y không hề nghĩ đến việc địch nhân lại tính toán thời gian chính xác đến độ có thể thừa lúc quân cố thủ Quân Đô quan sức cùng lực kiệt sau ba ngày làm việc không ngừng liền phát động mãnh công.

Đội quân Yên đóng ở Quân Đô quan bị Hoang nhân bất ngờ tấn công tháo chạy ra, lúc chúng hoang mang kinh sợ thì Hoang nhân lại từ phía tả chém giết tới làm chúng nhất thời mất hết đấu chí, hết sức bỏ chạy về doanh trại.

Quân Đô quan đã thất thủ.

Lúc này đường lui duy nhất của quân Yên chỉ còn có bốn chiếc cầu phao trên sông Tang Can. Trước tiên không nói tới việc cầu phao không đủ sức tải và khó mà chống lại sự công kích từ thượng du, ngay cả dùng để rút lui về bờ đối diện, muốn quay về Trung Sơn lại phải vòng qua Thái Hành sơn, với tình huống thiếu lương thực lại thêm phải ứng phó với sự truy kích của địch nhân thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Mộ Dung Thùy quay đầu nhìn lại Kỷ Thiên Thiên, mặt cắt không còn chút máu.

Thuyền buồm đến bến tàu Giang Lăng, tình cảnh trước mắt khiến Hoàn Huyền kinh sợ mất mật. Y không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cửa thành Giang Lăng mở rộng, dân trong thành mang người già con trẻ tràn ra từ cửa thành, một khi ra khỏi thành thì bỏ chạy tứ tán nhưng không thấy quân giữ thành nào cả. Trên bến tàu là một cảnh hỗn loạn, thuyền bè thay nhau rời bến giống như ngày tận thế tới nơi.

Hoàn Huyền không chờ thuyền cập bến đã phóng lên bờ, nhắm vào người đang đào thoái xung quanh hét vang: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Một người tiến tới, phía sau đi theo hơn chục binh thủ thành đáp: "Bẩm Hoàng thượng, ngàn lần không nên nhập thành, trong thành loạn dân làm phản, hết sức nguy hiểm."

Hoàn Huyền định thần nhìn lại mới nhận ra là đại tướng tâm phúc Phùng Cai, liền thất thanh hỏi: "Hoàn Vĩ đã đi đâu rồi?"

Phùng Cai đáp: "Từ khi biết tin thuyền đội của Hoàng thượng bị phục kích tại Tranh Vanh châu thì đại tướng quân Hoàn Vĩ lập tức thu thập tài vật tế nhuyễn bỏ thành đi mất. Thần đã từng khuyên y ở lại nhưng y lại nói toàn những lời khó nghe rồi sau đó bỏ đi không thèm ngó lại."

Hoàn Huyền cảm thấy xương sống lạnh ngắt, thân thể không còn chút hơi ấm, gắng quên nỗi đau về Hoàn Vĩ. Y không thể tin được hỏi: "Tin tức làm sao lại truyền về nhanh đến vậy?"

Phùng Cai chán nản đáp: "Khói đen lửa đỏ từ thuyền bị đốt ở Tranh Vanh châu nổi lên trong mấy chục dặm đều có thể thấy rõ, thuyền đánh cá và chở hàng đi về hướng Đông đều bị quay lại, tin tức đã truyền đến toàn bộ Kinh Châu."

Chút huyết sắc còn lại cũng biến mất trên mặt Hoàn Huyền, giọng run rẩy: "Trẫm phải làm sao đây?"

Phùng Cai đáp: "Hiện tại Giang Lăng không thể giữ được, Hoàng thượng cần phải lập tức ly khai."

Hoàn Huyền có cảm giác tuyệt vọng của người bị bạn bè thân thuộc bỏ rơi không còn nơi dung thân, thở gấp mấy hơi hỏi: "Đi đâu bây giờ?"

Phùng Cai vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh: "Càng xa càng tốt! Nếu có thể tới Hán Trung trong đất Thục thì sẽ bảo đảm an toàn. Thần nguyện toàn lực bảo hộ thánh giá."

Hán Trung do anh em họ Hoàn Huyền là Hoàn Hi trấn thủ, nghĩ tình thân thuộc chắc sẽ nhận cho Hoàn Huyền nương thân.

Hoàn Huyền không khỏi quay đầu nhìn chiếc thuyền buồm, đêm qua hắn thấy đại thế đã hết nên đã lập tức nhảy lên thuyền và lợi dụng sự nhanh nhẹ linh hoạt của nó để đào tẩu quay về, may mà giữ được cái mạng nhỏ. Hồi tưởng lại, hắn vẫn còn sợ hãi.

Phùng Cai nhìn thấu tâm ý của y nói: "Hoàng thượng tuyệt không thể vào Thục bằng đường sông Đại Giang, thần nghe nói thuyền đội Mao Tu Chi đang đi dọc theo Giang Đông xuống để tới Giang Lăng. Muốn trốn thì phải dùng đường bộ."

Hoàn Huyền nhìn khắp bốn bề, bên mình chỉ có không tới hai chục người, bản thân thì tựa như chó nhà tang, ngước mắt lên không ai trợ giúp, uy phong tám hướng ngày nào tiến chiếm Kiến Khang không tưởng được lại có ngày hôm nay.

Hoàn Huyền lộ vẻ sầu thảm nói: "Ta còn có đường nào để chạy sao? Vậy hãy dùng đường bộ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện